Q.3-Chương 151 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (11)
Bắc Lộc Trang.
Trứng luộc nóng hôi hổi được bê lên, nhưng Trâu Hiểu Lộ chẳng muốn ăn, liếc nhìn Ngô Kỷ Cương đứng ở cửa nhìn trộm mình bằng ánh mắt dâm tà, lòng dâng lên cảm giác căm ghét, mũi hừ một tiếng.
Ngô Kỷ Cương tuy thèm thuồng em gái này, nhưng biết cô lợi hại, vội rụt đầu vào. Tên vệ sĩ chứng kiến cảnh ấy cười ha hả, bóc trứng ăn vèo vèo, Lưu Nghĩa Minh cũng chẳng ăn an bài vệ sĩ ăn nhanh còn đi mau, bản thân đứng dậy gọi Trâu Hiểu Lộ, ra hiệu với vệ sĩ cần nói chuyện riêng, vệ sĩ thoải mái phất tay. Vừa rời phòng hai người gặp Phùng Sơn Hùng đang hơ lửa chính giữa phòng khách, đánh tiếng một cái rồi đi ra cửa.
Hai người kia vừa đi, Ngô Kỷ Cương tức thì bám vào cửa sổ nhìn trộm, hai người đó ẩn vào góc tối trong sân ôm lấy nhau, chắc là kiếm chỗ thân mật với nhau, dù ghen tỵ phát cuồng song cũng trúng ý hắn. Ngô Kỷ Cương nháy mắt với Phùng Sơn Hùng, Phùng Sơn Hùng vén áo lên, phía dưới có khẩu súng đen xì, chỉ chỉ vào phòng, ý là có chút kiêng kỵ tên vệ sĩ kia.
Thế là hai chú cháu thì thầm với nhau, Ngô Kỷ Cương bê chai rượu và cốc vào phòng, thấy tên vệ sĩ ngồi ăn vẫn kè kè khẩu súng bên cạnh, hơi sởn da gà, thứ này lợi hại hơn là thứ súng tự chế của chú Phùng nhiều.
Tên vệ sĩ đó vẫn ăn ngon lành, còn lấy luôn trứng trong bát Lưu Nghĩa Minh, còn tươi cười chào Ngô Kỷ Cương.
Ngô Kỷ Cương ra ngoài ghé tai Phùng Sơn Hùng hỏi: "Chú Phùng, sao không thấy hiệu quả?”
“Vội gì, bí phương của phái Giang Tướng đấy, không màu không mùi không vị, phải tốn chút thời gian mới ngấm.” Phùng Sơn Hùng hất mái tóc rẽ ngôi, thuốc cho vào nước luộc trứng, hiệu quả suy giảm: "Thứ đó đủ hạ gục con lợn lớn rồi.”
“Hai người ở ngoài thì phải làm sao, chúng không ăn.”
“Có súng trong tay, mấy người cũng thế... Mà cháu nhìn kỹ thứ trong tay tên vệ sĩ chứ?”
“Đúng nó ạ, chính mắt cháu nhìn thấy Lưu Nghĩa Minh lấy trái phiếu trong hộp gỗ ra, giao cho tên vệ sĩ, cất trong va ly mật mã, tên vệ sĩ khóa tay mình với va ly, khóa va ly nằm trong tay Lưu Nghĩa Minh, bọn chúng kiềm chế lẫn nhau, không ai tin nhau...” Ngô Kỷ Cương nhỏ giọng thì thầm, hiện giờ hai chú cháu này nảy ra tâm tư phú quý cầu trong nguy hiểm, vô độc bất trượng phu, nếu nhiều người còn sợ chứ, chỉ có ba người, ai bỏ qua được cơ hội phát tài lớn như thế.
Nghe đâu là những một tỷ NDT, thực ra một phần mười số đó thôi cũng đủ người ta nhảy vào đánh nhau vỡ đầu.
Hai chú cháu đang thì thầm với nhau thì nghe uỵch một tiếng nặng nề, giống có gì đó ngã xuống đất, Phùng Sơn Hùng khẽ vỗ tay một cái: "Xong, đây là thuốc phái Giang Tướng năm xưa chuyên dùng lừa bán phụ nữ, ăn vào là gục, không ngoại lệ.”
Nói rồi cầm chai rượu lên, vờ vịt đi vào phòng, tên vệ sĩ tham ăn đã ngoẹo đầu gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự rồi.
Ngô Kỷ Cương mừng húm, chạy ngay tới lấy súng của tên vệ sĩ, đúng là ngủ say hơn lợn, nhưng tay hắn thì còng với cái va ly, liền nóng lòng nghĩ cách tháo còng.
Phùng Sơn Hùng kiểm tra tên vệ sĩ, xác định là hắn đã hôn mê thật sự, lại cẩn thận đứng nép bên cửa sổ quan sát sung quanh, thúc giục: "Nhanh tay lên, hai kẻ kia sẽ về ngay đấy.”
“Sợ cái gì ạ, chúng mà về …” Ngô Kỷ Cương vừa nói vừa một tay vung vẩy súng, có lẽ hưng phấn quá đà, hoặc có lẽ trong đầu hắn tơ tưởng tới Trâu Hiểu Lộ, chỉ biết chưa nói dứt câu không ngờ súng không đóng chốt an toàn thế là đoàng một phát, sùng cướp cò rồi, bắn vào trần nhà.
Phùng Sơn Hùng nghe thấy tiếng súng thì tưởng bị tấn công, sợ hãi lăn ngay xuống đất, ngẩng đầu lên mới phát hiện là thằng cháu mình, lập tức lại bật dậy cướp súng trong tay Ngô Kỷ Cương, tát một phát quát khẽ: "Mẹ nó, mày không muốn sống nữa à, kinh động người trong thôn thì sao?”
“Không sao, cái chỗ quỷ quái của chú thì ai tới chứ.” Ngô Kỷ Cương hậm hực xoa má, toát mồ hôi vẫn mạnh miệng.
Giờ hay rồi, phát súng này làm không chậm trễ được nữa, Phùng Sơn Hùng là người dứt khoát, chĩa súng vào còng tay bắn đoàng một cái đứt xích, xách va ly lên quát: "Đi.”
Mỗi người cầm một súng chạy ra ngoài, trong sân không thấy Lưu Nghĩa Minh và Trâu Hiểu Lộ đâu nữa, có thể là nghe thấy tiếng súng nên chạy mất rồi, hai chú cháu cũng mặc kệ, một trước một sau, bước thấp bước cao. Đi chưa được vài bước trên mặt đất phủ tuyết quá mắt cá thì một đám người xông tới, người đi đầu quát: "Đứng lại.”
Phùng Sơn Hùng không đứng, xe ngay trước mặt rồi, chạy hộc tốc tới nơi mở cửa xe, Ngô Kỷ Cương thừa thế chui vào vặn chìa khóa. Xe rồ lên, húc vào tường sau, kệ đầu óc choáng váng, Ngô Kỷ Cương bẻ lái, xông vào đám người kia chạy ra ngoài thôn, không ngờ phía trước có xe phóng ra chặn đường, Phùng Sơn Hùng lắp bắp: "Sao, sao đông người thế?”
“Vì trái phiếu chứ sao, sáng nay cháu gặp một đám rồi.”
“Giờ phải làm sao?”
“Chạy chứ còn làm sao được nữa.”
Ngô Kỷ Cương phanh xe, xe húc xiên vào tường, hai chú cháu mở cửa xe chạy vào đường thôn, thấy có người đuổi theo, chú cùng rứt dậu hô: "Không được tới đây, ai tới tao bắn.”
Lòng cuống một cái, súng lại cướp cò, người chưa từng chơi thứ này là thế đấy, lúc muốn bắn thì không bắn được, không muốn bắn thì bắn lung tung.
Thế là người bên kia xác định chắc chắn mục tiêu rồi, chia nhau ra, chặn được hai chú cháu kia ở đầu dường hình chữ Z. Ngô Kỷ Cương bị lực giật của khẩu súng làm bước chân lảo đảo, chưa chạy thêm vài bước thì đoàng một tiếng, va ly rơi xuống đất, đạn xuyên qua bụng, hắn ngã xuống lăn lộn: "Đau quá, chú ơi, cứu cháu với.”
Phùng Sơn Hùng quay đầu nhìn, nhưng không dám tới cứu, chạy nhanh hơn, lại đoàng một phát, đầu gối đau nhói, ngã vật ra đất một cái vội ôm đầu: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi, hảo hán phương nào thế, tiền thuộc về các anh.”
Lại là một trận dân chuyên nghiệp đấu với nghiệp dư, kết quả thấy từ trước, nhưng tiếc súng kinh động tới thôn dân, đèn bật sáng liên tục, tiếng người, tiếng chó xôn xao.
Đội ngũ đi năm chiếc xe chuồn ngay, không dừng dù chỉ một khắc, tên thủ hạ của Từ Trung Nguyên xách va ly về nhảy lên xe báo cáo: "Một kẻ là Ngô Kỷ Cương, một là Phùng Sơn Hùng, chúng đánh thuốc mê vệ sĩ cướp va ly.”
Lão Từ cao hứng khen ngợi vài câu, va ly đã lấy được, Phong Lực Hữu thúc giục mau mau mở ra xem, chỉ Nhâm Quan Triều còn tỉnh táo hỏi sao không thấy Trâu Hiểu Lộ và Lưu Nghĩa Minh. Từ Trung Nguyên hưng phấn chẳng thèm để ý, rút dao quân dụng ra cạy khóa, chỉ một lúc nắp va ly bật mở, trái phiếu đầy ăm ắp trước mắt, không nhịn được xuýt xoa: "Tổng giám đốc Phong, vệ sĩ của công ty anh đúng là đáng tin thật.
“Không đúng, không thể đơn giản như vậy được, để tôi xem nào.”
Nhâm Quan Triều lấy một tờ, Phong Lực Hữu cũng lấy một tấm, bật đèn xe, lấy máy chiếu tử ngoại cầm tay ra soi, soi rất kỹ, rồi một tức tối ném đi, một xé toạc ngay tức thì.
Từ Trung Nguyên điếng người: "Giả à?”
Nhâm Quan Triều bực tức: "Giả, tôi nói mà thứ đầu óc ngu xi tứ chi phát triển thì làm sao mà trông chừng nổi Lưu Nghĩa Minh... Xong rồi, bây giờ mới đúng là kim thiền thoát xác, tất cả ở trong tay hắn rồi.”
“Aaa...” Phong Lực Hữu thì vẫn nổi điên, liên tục xé trái phiếu trút hận, mẩy vụn bay lả tả khắp xe.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn vẫn bay bay, tầm nhìn chưa tới 30 mét, trong xe cũng là mẩu vụn như đang chế nhạo những kẻ thất bại.