Q.3-Chương 152 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (12)
Trong lúc đó, hai chiếc xe việt dã mất dịch kia đi lòng vòng quanh thành phố rồi tới cửa thôn đón Lưu Nghĩa Minh và Trâu Hiểu Lộ đi.
Lưu Nghĩa Minh đang lấy trái phiếu giấu trong lòng ra vuốt ve, hoa văn màu lam, phòng giả màu đỏ, làm hai mắt hắn nóng cháy như vuốt ve da thịt người yêu.
“Anh đổi lúc nào thế?” Trâu Hiểu Lộ chưa hết bất ngờ hỏi, từ lúc đó tới giờ cô luôn ở bên cạnh hắn mà không biết hắn đánh tráo lúc nào.
“Trong khách sạn, khi bảo đám vệ sĩ thu dọn hiện trường thì anh đổi rồi, ha ha ha, đám mê tiền, còn hứa chia cho anh 30% nữa chứ, thực sự không xem lại mình là ai dám chơi trò trí tuệ.” Lưu Nghĩa Minh cười đắc ý vô cùng.
Trâu Hiểu Lộ nghe xong câu trả lời thì lần nữa chỉ lặng lẽ ngồi đó, chẳng tỏ ra ngạc nhiên hay vui mừng gì cả, tất cả không còn ý nghĩa gì với cô nữa rồi, hai mắt vẫn thất thần nhìn tuyết mù mịt cửa sổ, thi thoảng nhìn qua Lưu Nghĩa Minh cười như điên dại, mặt mũi vặn vẹo điên cuồng, chẳng còn thấy vẻ lịch lãm bình thản thường ngày. Trái hẳn với người kia, bình thường lưu manh vô lại, tham tiền háo sắc, khi thực sự lấy được trong tay rồi, chẳng buồn nhìn nhiều, chỉ chăm chú xem cuốn sách kỳ quái …
Quá chênh lệch.
“Vừa rồi có tiếng nổ súng, nói không chừng ở Bắc Lộc Trang có xung đột rồi.” Thấy Lưu Nghĩa Minh đắc ý quên cả cảnh giác, Trâu Hiểu Lộ nhắc, từ lúc lấy được thứ này tới giờ thực sự là nguy hiểm rình rập từng bước, cô hối hận lắm rồi.
“Ai mà quan tâm, hai thằng kia đều là dư nghiệt của phái Giang Tướng, chẳng tốt đẹp gì, anh tạo điều kiện tốt thế cho chúng, chúng không nổi lòng tham mới là lạ...”
Thành công thoát xác, Lưu Nghĩa Minh làm sao không đắc ý cho được, trên giang hồ đồn đại về phái Giang Tướng thần kỳ như thế, gặp mặt chẳng bằng nghe danh, Ngô Kỷ Cương và Phùng Sơn Hùng viết rõ hai chữ tiểu nhân thô bỉ trên mặt rồi, nếu bọn chúng mà cũng lừa được người khác, thiên hạ này đều có thể trở thành kẻ lừa đảo.
Đám người giang hồ giờ hết thời rồi.
Nói hồi lâu không thấy Trâu Hiểu Lộ đáp lời, Lưu Nghĩa Minh không hiểu, cất trái phiếu đi: "Em sao vậy, không vui à?”
Nói rồi kéo cô lại gần muốn hôn dỗ dành, không ngờ Trâu Hiểu Lộ kháng cự, chỉ người lái xe, chính là nữ giám đốc già của Phượng Nghi Hiên. Lý do này không thỏa đáng, Lưu Nghĩa Minh sinh nghi, chẳng lẽ... Chẳng lẽ gian tình biến thành chân tình rồi? Nghĩ tới đó mắt Lưu Nghĩa Minh thoáng qua vẻ độc ác.
“Tới rồi chủ tịch.” Xe lái vào trạm xăng, giám đốc Tiết giảm tốc độ quay đầu nói: “ Theo như an bài của chủ tịch, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ, hai biến số xe ở cốp sau, CMT và hộ chiếu ở va ly tiền.”
“Tôi biết rồi, dì Tiết, dì về Trung Châu đi, cứ đàng hoàng mà về, không ai dám làm gì dì đâu, nói không chừng hôm nào đó tôi còn phái dì đi làm tổng giám đốc Viễn Thắng ấy chứ.” Lưu Nghĩa Minh cười với giám đốc Tiết.
Giám đốc Tiết rất biết giữ thân phận, không hỏi nhiều, gọi chiếc xe còn lại tới đón mình, rời khỏi trạm xăng trước. Lưu Nghĩa Minh đổ đầy xăng, đi theo hướng khác, tiền vào đêm tuyết mênh mông.
“Lộ Lộ, em làm sao thế, không nói gì cả, chẳng giống tính cách của em, chúng ta thành công rồi em phải vui mừng lên chứ.” Lưu Nghĩa Minh ở trên xe bật khúc piano du dương, bản Für Elise mà Trâu Hiểu Lộ thích, ý đồ tạo không khí lãng mạn.
Trâu Hiểu Lộ không ngờ lại hỏi: "Vợ anh đâu, anh để cô ấy ở lại đây à?”
Khóe miệng Lưu Nghĩa Minh hơi giật một cái, cười gượng nói: "Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, tình cảm của vợ chồng anh kiến lập trên cổ phần của Phượng Nghi Hiên, đó là vụ trao đổi, giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi, sớm muộn gì cũng ly hôn.”
Trâu Hiểu Lộ kiên trì truy hỏi: "Anh chưa trả lời em, em hỏi có phải anh để cô ấy lại Trung Châu không?”
“Đúng thế, anh và cô ta xưa nay luôn ai làm việc nấy, không ai quản ai, anh có tình nhân, cô ta có khi cũng chẳng thiếu nam nhân.” Lưu Nghĩa Minh không hiểu sao nữ nhân cứ nhất định phải tranh giành một cái danh phận là vì sao, hoặc nói một cách đơn giản, danh phận là tài sản sau ly hôn, nói: “ Chúng ta tới Châu Âu, tổ chức một hôn lễ kiểu phương Tây nhé?”
Trâu Hiểu Lộ không trả lời, số tài phú mà cô sớm nhớ chiều mong ở bên cạnh rồi, vậy mà không có nổi chút hứng thú nào, không tìm ra được lòng mình buồn bã vì đâu, cứ ngây ra nhìn cảnh tuyết mùa đông não nề.
Nói tới hôn lễ, cô chợt nhớ tới đôi mắt thất thần của Soái Lãng khi nói "em đi rồi, một mình anh ở lại rất cô đơn"... Câu đó là lời tình tứ khiến cô động lòng nhất cả cuộc đời, giờ nghĩ lại cảm thấy nhói đau tận tim. Lại nhớ tới cảnh tượng trong phòng tắm, anh ấy sẵn sàng vì mình mà để lại tất cả, lúc này hẳn đang một mình nằm trong bồn tắm lạnh lẽo, không biết ai phát hiện ra chưa? Mình thực sự để lại anh ấy một mình rồi, không quay lại như đã nói...
Hai hàng nước mắt trào ra không cách nào ngăn nổi.
“Hiểu Lộ.”
“Lộ Lộ, em làm sao thế?” Lưu Nghĩa Minh gọi tới lần thứ ba.
Trâu Hiểu Lộ sực tỉnh, tiêu diệt hai hàng nước mắt, lạnh nhạt nói: "Không làm sao cả.”
“Em... Vẫn nhớ tới Soái Lãng à?” Lưu Nghĩa Minh hỏi câu này mà lòng chua lét, thấy mình bị ngó lơ, ai ngờ Trâu Hiểu Lộ còn không thèm phủ nhận, làm lửa giận của hắn bùng lên: "Không phải em nảy sinh chân tình với y chứ, em mà muốn đi tìm thằng đó anh không ngăn em, nhưng anh cho em biết, em không quay về được nữa đâu.”
“Chân tình gì chứ, em làm sao xứng với hai chữ đó, em biết mình không quay đầu lại được nữa, tới đâu hay tới đó đi.” Trâu Hiểu Lộ hạ lưng ghế xuống, nằm khép mắt lại.
Lưu Nghĩa Minh siết chặt vô lăng, chỉ hận khi đó không đạp Soái Lãng mấy cái, đành tự an ủi không so đo với kẻ thất bại.
Lúc này xe đi trên đường cấp hai Trung Huỳnh, tuyết đã tích dày nửa tấc, bốn bề màu trắng không phân biệt được phương hướng, men theo con đường lờ mờ và GPRS mới miễn cưỡng tìm thấy hướng thông tới quốc lộ.
Thời tiết này đi đường rất khó, tương ứng truy đuổi càng thêm khó, trên đường ít thấy xe cộ đi lại. Đi không lâu dần dần thấy tuyết đọng mỏng hơn, Lưu Nghĩa Minh mừng thầm vậy là rời khỏi vùng tuyết rơi rồi, rời Trung Châu càng xa, cảm giác càng an toàn.
Trên con đường không còn ai dần dẫn tới thành công này, người Lưu Nghĩa Minh nghĩ tới đầu tiên lại là Cố Thanh Trì đạo mạo biệt tích từ sau vụ lừa đảo đồ cổ, lại nghĩ tới Đoan Mộc Giới Bình đã thành truyền thuyết, nghĩ tới đám nhân vật vai vế hô mưa gọi gió ở Trung Châu, tất cả bị hắn biến thành kẻ ngu xuẩn.
Hắn là người cười cuối cùng.