← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 153 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (13)

Thời gian chỉ tới 1 giờ sáng, lúc này đám ô hợp Từ Trung Nguyên, Phong Lực Hữu, Nhâm Quan Triều đã mất đi phương hướng, ai cũng biết nếu không ngay lập tức tìm được thì vật vô chủ sẽ thành có chủ rồi, chỉ có thể an bài hậu sự thôi.

Nhâm Quan Triều cáo từ mọi người đi tới khu tập thể tỉnh ủy, Phong Lực Hữu liên hệ với tổng bộ APTX, báo cáo chuyện Lưu Nghĩa Minh mang trái phiếu bỏ trốn một mình, muốn thông qua thế lực ở hải ngoại tìm phương pháp sửa chữa sai lầm. Có điều ông ta cũng biết hi vọng mong manh, thế giới bao la, chỉ cần Lưu Nghĩa Minh ra nước ngoài, chẳng ai với tới hắn nữa.

Còn Từ Trung Nguyên còn một tâm sự, đang phóng như bay tới trấn Thập Lý Hà, trong điện thoại gọi đám thủ hạ không được hành động tùy tiện, cả đêm hôm nay hết truy đuổi lại nổ súng bắn người, dù Từ gia còn chút quan hệ cũng chẳng đủ đem chùi đít.

Từ Bắc Lộc Trang tới trấn Thập Lý Hà gần 30 km, Từ Thừa Quý đi qua đi lại ở đầu thôn Dương Giác đã không còn kiên nhẫn được nữa rồi, lại lần nữa nhìn xe đi tới rồi lại vọt qua, hùng hổ đi tới trước xe của Bùi Quốc Đống đưa tay ra: "Đưa súng cho tôi.”

“Thừa Quý, đợi thêm chút đi, chúng tôi chỉ có ba người, với lại địa chỉ cậu biết còn chưa chắc đã đúng, lỡ chẳng may...”

Chát, một cái tát dứt khoát cắt ngang lời Bùi Quốc Đống, hai mắt Từ Thừa Quý trợn muốn rách ra, chỉ cả ba tên: "Chúng mày là cái gì, cần chúng mày nhắc tao à? Đưa súng đây, chúng mày không làm thì tao làm.”

Đứa bé đáng thương bị dồn ép đã khơi lên máu nóng trong người rồi, ba người kia cũng tức giận, đẩy cửa xe đi xuống, Bùi Quốc Đống phất tay: "Đi, có chuyện gì tôi chịu, có điều Thừa Quý, cậu ở lại đấy, cậu mà làm sao thì chúng tôi lấy đầu ra cũng chẳng đền nổi.”

Từ Thừa Quý gật đầu, hắn biết mười tên như mình không bằng họ, không đi theo quẩn chân.

Ba người kia lần mò trong gió tuyết đi về phía một viện tử tối om om, tới gần mới thấy ánh sáng tù mù hắt ra. Ngày trời tuyết, ngay cả trên tường cũng phủ lớp tuyết dày rồi, dù leo lên e cũng gây ra động tĩnh, bọn họ nấp dưới chân tường bàn bạc chiến thuật, tiếp đó hai người làm thang đưa người trên cùng vào sân.

Thế nhưng tuyết quá trơn, vẫn tạo ra động tĩnh, đám thổ phỉ cảnh giác ngay, mấy tên thức đêm đánh mạt chược chạy ra sân, thấy có người mở cửa, hét lên: "Bắt đánh bạc, anh em cầm đồ ra đây …”

Đoàng, tên vừa hô hào đã gục xuống như cọc gỗ, ba người xông thẳng tới, không ngờ người xông ra càng đông, kẻ cầm ghế, cầm dao. Tiếp đó lại đoàng một phát bắn gục tên nữa, hai ba chục tên không dám nhúc nhích, Bùi Quốc Đống quát hỏi, ai ngờ đám kia quay đầu chạy, thoáng cái cả bọn chạy tứ tán, chạy mất tăm tích, hai tên nằm trên mặt đất cũng bỏ mặc.

Không lâu sau Từ Thừa Quý nghe thấy báo cáo vỗ trán, mẹ nó, lại mắc bẫy rồi, xông vào sòng bạc ngầm rồi, tất nhiên không ai lại đi giam người ở đây.

Người vừa giải tán, xe vừa đi, chó trong thôn sủa điên cuồng, vài kẻ đang nấp gần đó cười khung khục, Lão Đao đẩy hai huynh đệ: "Đi, tay chân nhanh nhẹn chút, chắc bọn chúng chưa kịp cất tiền đâu.”

Nói rồi nhân lúc hai bên đều chạy, ba người xông vào ổ đánh bạc, một đống từ 100 đồng vương vãi khắp nơi, cả ba nhặt không xuể. Lão Đao vác luôn tủ tiền của nhà cái đá đít: "Đi thôi, đừng tham.”

Trong túi, trong lòng, trong quần đều toàn là tiền, ba người họ rời khỏi tụ điểm đánh bạc không lâu, một chiếc xe ba bánh từ trong bụi cỏ đi ra, nghênh ngang đi trên đường. Lão Đao phá hộp tiền, mới đầy một nửa, song phải trăm nghìn rồi, cười lệch mồm, tên khác thì bấm số 110.

“A lô, chú cảnh sát ạ... Giết người rồi, nổ súng rồi... Thật đấy, thôn Dương Giác trấn Thập Lý Hà, giết hai người... Còn thấy gì nữa ạ? Cháu thấy một chiếc việt dã... Màu gì á? Làm sao mà cháu thấy màu... A, nhưng mà cháu thấy biển số xe, Bắc Kinh N969... Tới đồn lấy lời khai ạ, chú cảnh sát ơi, cháu dao dám, người tốt đâu dễ làm, có mà làm người chết ấy... Cháu không đi đâu, các chú tới nhanh lên, sợ lắm, đám người cầm súng kia thấy người là giết, hôm nay không biết giết bao nhiêu...”

Vừa cúp điện thoại một cái, tên này cút rút sim ném đi luôn, giơ ngón cái lên: "Đao ca, anh vào tù mười mấy năm chẳng phí tí nào, em thấy anh rất có phong độ đại tướng, chẳng cần làm gì chỉ cần nhặt tiền.”

“Đương nhiên, tao ở trong đó hiểu ra một đạo lý, phạm tội phải biết dùng đầu, đừng chỉ biết dùng dao.” Lão Đao châm thuốc lá đắc ý nói.

Xe đi không xa chui vào một cái thôn nhỏ gần đường, chẳng bao lâu có tiếng còi cảnh sát, xa xa là ánh đèn xanh đỏ loang loáng, xe cảnh sát kết bầy kết đội ùn ùn kéo tới...

Xe cảnh sát chật kín, còi cảnh sát hú dài, đèn cảnh sát loang loáng, cảnh sát qua qua lại lại, chưa tới nửa tiếng sau khi nhận được báo cáo, đồn công can thị trấn phái tới hai xe cảnh sát, tiếp đó thêm 4 xe của phân cục. Theo cùng phát hiện tình tiết vụ án, chi đội hình sự cũng bị kinh động, tức thì thành điểm tập kết của cảnh sát, trong tuyết lớn, qua qua lại lại gần như đều là bóng dáng cảnh sát.

“Đội trưởng Dương, tình huống thế này, trung tâm chỉ huy 110 nhận được báo cáo, chúng tôi liên trực tiếp tới đây, phát hiện hai người bị thương liền phong tỏa hiện trường, theo kiểm tra sơ bộ hoài nghi là tụ điểm đánh bạc.” Một cảnh sát trấn báo cáo.

Người của chi đội hình sự thành phố vừa đi vừa hỏi: "Bắn mấy phát súng, thương tích thế nào?”

“Bắn hai phát, chúng tôi đã tìm ra vỏ đạn, một bị bắn vào ngực, thương thế không nghiêm trọng, song mất máu quá nhiều đã được đưa vào bệnh viện thị trấn cấp cứu, một người bị bắn giữa trán, chúng tôi tới thì đã chết... Đây, đây, bên này...”

Trong sân, ngay bậc tam cấp có một nơi phủ vải trắng chính là người đã nằm xuống.

Tuyết lớn, gió to, đêm khuya, đúng là thời cơ tốt để giết người, mấy hình cảnh đều là người lão luyện, nhìn qua loa hiện trường hỗn loạn, càng xác định suy nghĩ này. Tiến hành khám xét hiện trường và kiểm tra pháp y, lập tuyến cảnh giới 100 mét. Còn đang bận rộn thì đồn trưởng đồn công an thị trấn lại chạy tới gọi đội trưởng Dương, nói trung tâm 110 lại nhận được điện thoại báo cảnh sát, hoài nghi là nhân chứng trọng yếu.