← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 154 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (14)

Lúc này tất nhiên là không dám bỏ qua một tin tức nào, đội trưởng Dương dẫn người về xe, bọn họ trực tiếp kết nối trung tâm 110 qua bộ đàm.

“Chú cảnh sát, cháu tố cáo mấy tên bắt cóc, các nhú có tiếp nhận không.... Nhận à? Ồ, tất nhiên, các chú là cảnh sát mà... Địa điểm ạ, chính là thôn Dương Giác trấn Thập Lý Hà, cháu nhìn thấy mấy kẻ bịt mặt bắt cóc ba nữ nhân về.... Thật, nghe giọng chú là biết không tin rồi... Chính là cái thôn chuyên chứa chấp bọn làm dầu cống ấy, đừng nói bắt cóc vài nữ nhân, chúng có cả kho quân khí cơ...”

“Các chú tới mau lên, cháu thấy ba nữ nhân đó đáng thương lắm, mười mấy tên cao lớn, chúng mà luân phiên cưỡng bức thì chú tưởng tượng ra được không... Cháu tên là gì à, tố cáo nặc danh làm sao mà nói...”

Một đoạn đối thoại giống đang ba hoa bốc phét, trung tâm 110 thường nhận được cuộc gọi thế này, bên kia là đám ăn no rửng mỡ không việc gì làm kiếm trò vui.

Phía bên trung tâm 110 không tin, song vẫn muốn thị trấn xác nhận, đội trưởng Dương cau mày, chuyện lại xảy ra ở thôn Dương Giác... Nói không chừng là cố ý, nghĩ tới đây ra lệnh: "Đi, tra xem sao, dù sao cũng tới đây cả rồi.”

Vị trí chuẩn xác là ở cuối thôn, một ngôi nhà ba tầng, tới chỗ này làm người chi đội hình sự nghi ngờ, trong thôn bao nhiêu cảnh sát như thế, làm kinh động cả thôn rồi, nhà nào cũng bật đèn thức dậy hóng chuyện, vậy mà cái nhà đó đen xì xì, không có chút ánh sáng nào.

Gọi chủ nhiệm trị an trong thôn tới, về lý mà nói người này phải đứng về phía thôn dân, không ngờ chỉ cái nhà đó nói, đám người đó phải bắt từ lâu rồi mới đúng.

Vì sao lại thế? Chủ nhiệm trị an nói, cái nhà đó vốn là nhà trưởng thôn tiền nhiệm, làm trưởng thôn vài năm mà mua được mấy căn nhà ở thành phố, ít về nhà lắm, thành tụ điểm của đám côn đồ lưu manh, chuyên ức hiếp người trong thôn.

Sau khi hỏi rõ tình huống liên quan, người hình cảnh bảo chủ nhiệm trị an vờ tới gõ cửa tra hỏi thường lệ, gõ bao lâu mới có người mở, cửa vừa mở một cái đám hình cảnh kéo ùa vào. Người mở cửa quát chủ nhiệm trị an, đồng thời lớn tiếng xởi lời mời cảnh sát vào phòng uống trà, nhưng làm sao qua mặt được hình cảnh, một mặt tiếp chuyện tên này, một mặt người khác đi mở cửa từng phòng, tới cửa phụ thấy rõ ràng có dấu chân người dẫm lên tuyết, hình cảnh bảo hắn mở cửa phụ, tên đó nhân sơ hở chạy luôn.

Thế này khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Đội trưởng Dương không đuổi, ra lệnh cho đội viên bày thế trận bao vây, cái trò giấu đầu lòi đuôi đó lừa được ai, cảnh sát chặn cửa trước cửa sau, sau đó lại điều một đội cảnh sát nữa mang công cụ tới. Chẳng mấy chốc tầng hầm bị tìm ra, cửa cũng bị phá, cảnh sát ùn ùn đổ vào như dòng lũ, trừ bốn nam tử run rẩy nói mình không liên quan, góc tường quả thực có ba người bị dùng chân quấn quanh trói chặt.

Chính là Cao Kề Hồng, Từ Phượng Chân, Từ Thanh Lâm... Vừa mới giới thiệu thân phận một là cán bộ Đảng từ Bắc Kinh tới, hai người quốc tịch Pháp, bị bắt cóc từ khác sạn 5 sao, toàn bộ đám hình cảnh kinh hồn táng đảm... Cả cái thôn nhỏ như nổ tung, xe cảnh sát bốn phương tám hướng kéo tới, cả lãnh đạo thành phố đang ôm vợ hoặc tình nhân ngủ cũng bị đánh thức, vội vàng mặc quần áo tới hiện trường....

Cách đó vài km trong một cái thôn nghèo, tên đồng bọn đặt điện thoại xuống nhìn Lão Đao đang xé đùi gà nhắm rượu ăn lành, dè dặt nói: "Đao ca, chúng ta làm thế có phải không hợp quy củ không?”

“Không hợp quy củ thế nào?” Lão Đao chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Í em là, cùng là huynh đệ hắc đạo cả, chúng ta đâm sau lưng như thế, nếu bị cảnh sát bắt được, đám đó không ngồi trong tám mười năm khó ra.” Tên đồng bọn nói tới ba nữ nhân Từ gia, bọn họ theo dõi Từ gia lâu rồi, chính vì biết tin này mới dẫn dụ người Từ gia tới ổ đánh bạc chui kia để kiếm chác, chỉ có điều sau đó báo cho cảnh sát thì không hợp quy củ.

“Hừ, quy củ cái buổi, quy củ tối thiểu nhất ở giang hồ là ân oán không họa tới người nhà. Mẹ nó, bắt nữ nhân uy hiếp người ta là thứ súc sinh.” Lão Đao bê bát rượu uống cạn luôn, bị rượu mạnh kích thích đập bát xuống.

“Chúng ta mượn dao của Từ gia thì phải trả lại ân tình cho họ, làm người phải biết trước sau. Được rồi, chia tiền đi, đường ai nấy đi, có việc nói một tiếng, không việc gì thì ngoan ngoãn đừng để dính vào chuyện vớ vẩn, đừng cậy mạnh. Con mẹ nó, sống thêm vài năm là tốt nhất.”

Nói rồi đẩy tay, tiền gom được xếp thành bó ra giữa bàn.

Ba huynh đệ nâng bát cụng keng một cái, lần lượt đút tiền vào lòng, đường ai nấy đi.

Cách đó không xa phải nói là loạn rồi, thôn Dương Giác chó chạy gà bay, hiện trường bắt cóc đã trở thành trung tâm chỉ huy, cục trưởng Lưu của cục công an thành phố đã có mặt, còn dẫn theo hai nữ cán bộ, chuyên môn phụ trách vỗ về con tin.

Vừa mới liên hệ với gia quyến ở trong thành phố thì lại có chuyện, phân cục Bắc Thành báo cáo, Bắc Lộc Trang cũng xảy ra đấu súng, một người trọng thương được đưa vào bệnh viện, đang phẫu thuật, theo người còn lại khai, bị một nhóm người có tổ chức bao vây bắn bị thương. Bất ngờ là trong nhà nhân chứng lại phát hiện một người hôn mê, tay còn có còng, không xác nhận được thân phận, chỉ biết bên kia lực lượng đông đảo có tổ chức.

Bao nhiêu chuyện xảy ra cùng lúc, vừa cúp máy bên này đường Bàn Cờ lại có chuyện, hai vợ chồng người bình thường đi về nhà phát hiện hai người nằm trong ngõ, tưởng là người chết báo cảnh sát. Cảnh sát tuần tra tới hiện trường phát hiện ra bị hôn mê, trong đó một người bị thương do súng bắn, rất có khả năng liên quan tới vụ nổ súng xảy ra gần đó, cảnh sát 110 đưa hai người kia đi cấp cứu.

Nổ súng, liên tiếp xảy ra sự kiện nổ súng thương vong, đám lãnh đạo thành phố ngày ngày phổ biến vì đại cục hài hòa chấn động, nếu toàn bộ chuyện này tung hê ra thì lãnh đạo phụ trách công an chỉ còn một việc: Về hưu.

Thế là mệnh lệnh đầu tiên cục trưởng Lưu hạ lệnh bảo mật với cảnh sát viên phát hiện, đồng thời không dám che giấu, vội khẩn cấp báo lên tỉnh.

Thế nhưng kỳ quá, mấy vị chính phó sở trưởng đều không liên lạc được, ngay cả mấy lãnh đạo trực tiếp của ban hình sự tỉnh cũng mất tích.