Q3 - Chương: 155 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (15)
“Hỏng rồi, không phải xảy ra chuyện lớn gì chứ?” Cục trưởng Lưu cùng phó cục Lô và đám lãnh đạo cục công an thì thầm trong căn nhà ở thôn nhỏ.
Phó cục Lô phụ họa: “ Theo lý mà nói sắp tới Tết rồi, không thể nào lại không có ai trực được, chuyện này không bình thường.”
“Hay là bọn họ biết được tin tức rồi, sợ chịu trách nhiệm nên trốn tránh?” Cục trưởng Lưu lo nhất là chuyện này, công lao thì tranh nhau giành giật, chuyện xui xẻo thì ra sức đẩy cho người khác, đó là truyền thống từ trên xuống dưới rồi.
“Cục trưởng Lưu, cũng đâu nghiêm trọng tới mức đó, chúng ta cứu được ba con tin, lại toàn là người có thân phận.” Lô Khải Minh chỉ căn phòng đối diện, mấy nữ cảnh sát đang bê nước nóng cho ba người kia, có lý do trấn an lãnh đạo.
Cục trưởng Lưu cau mày, nếu là ba người dân bình thường thì đơn giản rồi, đây là công lao lớn, nhưng mà chính vì thân phận đối phương có chút mẫn cảm cho nên nếu xử lý không cẩn thận thì mọi trách nhiệm đổ lên đầu ông ta.
Đã thế lại thêm chuyện rồi, lại có báo cáo, hai người được cứu ở bệnh viện là người nước ngoài, không cách nào giao lưu, yêu cầu phái phiên dịch.
Cục trưởng Lưu vỗ trán chan chát: "Chuyện gì thế này cơ chứ, Trung Châu từ khi nào đã thành thành phố cấp quốc tế rồi, ngay cả thổ phỉ nước ngoài cũng tới làm loạn.”
Lúc đó thời gian chỉ 3 giờ 15 phút.
“Lão Từ, tôi tiễn anh tới đây thôi... Bây giờ xảy ra vài vụ án nổ súng, thêm vào Phong Lực Hữu mất mấy vệ sĩ đều rơi vào tay cảnh sát, chuyện này tôi có bản lĩnh bằng trời cũng chẳng dẹp giúp anh được. Lưu Nghĩa Minh đã biến mất, chúng ta tạm thời không biết ý đồ của hắn, cẩn thận là hơn.”
Nhâm Quan Triều đỗ xe ở đầu đường chính dẫn vào thành phố, trước đi dặn dò vài câu, giọng rất ảm đạm sa sút. Hôm nay chẳng có tin tức tốt nào, mấy nơi hành động đã tới tai cảnh sát, ép ba nhà vào cảnh nguy cơ tứ bề, chỉ còn biết thở ngắn than dài.
Chuyện này nói gì đây, dốc hết sức rồi, bắn giết tưng bừng rồi chuốc lấy đống rắc rối, lợi ích một chút cũng chẳng có.
“Cũng chỉ đành như thế thôi, có điều tôi lấy làm lạ.” Từ Trung Nguyên một tay giữ cửa, rất hoài nghi nói: "Khi ở Bắc Lộc Trang, tôi nghe cháu tôi nói, có người bắn tin cho nó, nói người nhà tôi bị bắt giam ở thôn Dương Giác, kết quả là người của tôi xông vào nhầm chỗ... Nhưng không ngờ bây giờ hang ổ của bọn bắt cóc vẫn ở thôn Dương Giác, cảnh sát thông báo cho tôi đi nhận người nhà... Ai đang chơi tôi, người truyền tin không đơn giản là kẻ lừa tiền, hắn biết rõ nội tình, còn thế lực nào khác đứng sau chuyện này à?”
Hình như đâu còn ai nữa, mấy người có khả năng chơi xỏ ông ta nhất khi xảy ra chuyện đều ở trước mặt, hơn nữa tin rằng lúc đó chẳng còn ai rảnh phân tâm làm chuyện khác, Lưu Nghĩa Minh thì cao chạy xa bay, rốt cuộc là ai giở trò chứ?
Phong Lực Hữu ở ghế sau không chịu được nói: "Thôi đi Lão Từ, có thể cứu người nhà anh về là may rồi, quản nhiều làm gì? Phải rồi, mau giải tán đám người của anh đi, không biết nặng nhẹ gì, ra tay là lấy mạng người, nếu kẻ nào đó lỡ mồm khác nào lấy mạng của đám chúng ta.”
“Chuyện này trách tôi được sao, nói là chân thành hợp tác, kết quả là mỗi nhà đều có tính toán riêng. Anh hay quá còn gì, để người dưới qua mặt cuỗm tiền chạy mất, tôi nói anh nhé, Phong Lực Hữu, sau này chuyện làm ăn của anh ở Bắc Kinh có vấn đề gì thì đừng mong thông qua Từ gia tôi giải quyết, tôi ngán anh tới tận cổ rồi, làm ăn chẳng ra cái mẹ gì cả, chỉ giỏi chơi gái.” Từ Trung Nguyên tức tối nói chẳng khách khí gì nữa.
Tuy Từ gia sa sút nhiều, trong chính trường không còn tiếng nói, nhưng ở Bắc Kinh vẫn là địa đầu xà, có thể giải quyết vô khối rắc rối nhỏ, Phong Lực Hữu nghe ông ta nói cũng tái mặt không dám phản bác, Nhâm Quan Triều nhảy ra khuyên can: "Tổng giám đốc Từ, đừng nóng nảy như thế, tôi vừa ở chỗ lãnh đạo cũ về, ông ấy nói kế sách hiện nay là giải tán hết người liên quan, đừng để lại sơ hở cho cảnh sát tóm. Hơn nữa, cảnh sát chưa tới nhà chúng ta đã cắn xé nhau, anh sợ chúng ta không đổ sao?”
“Không phải, chẳng qua ông ta làm người ta tức giận, ngay từ đầu tôi đã nghi Lưu Nghĩa Minh, nếu ông ta không giấu chuyện hắn vờ trúng độc thì có chuyện ngày hôm nay không?” Từ Trung Nguyên chưa nguôi ngoai, bọn họ bị lừa quá đau, đặc biệt bị lừa bởi Lưu Nghĩa Minh, thằng khốn nạn đó lừa Từ gia tận ba lần, lần sau to hơn lần trước, lần nào bọn họ cũng dính bẫy.
Đây là đại sỉ nhục.
Phong Lựu Hữu đuối lý, đành phải xuống nước nhận lỗi: "Đúng, đúng, là tôi sai, tổng giám đốc Từ, anh đừng giận tôi, nếu có chuyện gì cần tới tôi hay quỹ APTX giúp đỡ, tôi không nói hai lời. Chúng ta là người cùng thuyền, dù không thể chung hưởng phú quý, hoạn nạn cũng cần giúp nhau chứ?”
“Lời này có lý lắm, tổng giám đốc Từ, ngày sau còn dài, lần này chúng ta thua, còn có cơ hội lật lại, nhưng nếu để thua trong tay cảnh sát thì không còn cơ hội đâu. May giờ cảnh sát chưa nắm được sơ hở nào của chúng ta.” Nhâm Quan Triều khôn khéo kéo kẻ thù chung vào để hóa giải mâu thuẫn.
“Được rồi, tôi đi đón người nhà, nhanh chóng rời khỏi đây... Ôi Trung Châu, Trung Châu, đây là đất phát tích của cha tôi, vậy mà nhà chúng tôi quay về một chuyến, mất tiền mất của còn mất luôn đứa em trai...
“Từ Trung Nguyên cảm thán rồi đóng mạnh cửa xe lại, đối diện với gió tuyết vù vù đi một quãng cho lòng lắng xuống mới lên chiếc xe cháu mình tới đón, quay lại thành phố.
Kết thúc rồi, cho dù có ngàn vạn lần không muốn thì cũng tới lúc kết thúc rồi, Từ Trung Nguyên phủi tuyết trên người, Từ Thừa Quý lái xe, tùy ý nói: "Cảnh sát lại thông báo, bảo chúng ta tới thôn Dương Giác.”
“Ừ, biết rồi.” Từ Trung Nguyên đáp rất thiếu tinh thần.
“Bùi Quốc Đống và người của chúng ta đi ngay trong đêm rồi, 9 người bị giam ở trại tạm giam đã thả bảy người, còn hai người hiềm nghi tấn công cảnh sát là Tần Thành và Cố Lương Phi, năm ngoái mới vào công ty, sợ là...” Từ Thừa Quý lại nói.
“Không sao, bọn họ biết nặng nhẹ sẽ không nói gì đâu.” Từ Trung Nguyên tin tưởng khẳng định.
“Bác Hai, là ai đang chơi nhà ta, đúng là ở thôn Dương Giác, tên kia lừa tiền của cháu, nói cho cháu địa chỉ giả. Nhưng địa điểm đúng là ở thôn Dương Giác, bọn chúng còn báo cảnh sát, cảnh sát đào ra, quái lạ.” Từ Thừa Quý cũng bực bội vì chuyện này: “ Rốt cuộc bọn chúng có ý đồ gì? Sao lại làm việc lòng vòng thế?”
“Làm thế là để chúng ta bị lún vào bùn không thoát ra được, bất kể là ai, chúng ta đều không thể chọc vào được, người này không lộ diện nhưng khiến chúng ta làm gì cũng trắc trở, sơ hở khắp nơi. Chúng ta ở Bắc Kinh lâu thành ếch ngồi đáy giếng rồi, có câu, đời một là anh hùng, đời hai là cẩu hùng, đời ba là vô dụng... Nói không sai.”
Từ Trung Nguyên ảm đạm nói, khi phải chật vật ứng phó mới nhận ra mình chỉ là loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, để em trai tới Trung Châu là sai lầm, dẫn theo Trâu Hiểu Lộ là sai lầm, mà em trai xảy ra chuyện, mình hùng hùng hổ hổ tới Trung Châu hỏi tội rồi tiếp nhận việc này còn là sai lầm lớn hơn nữa, tiếp đó lại khiến em dâu, em gái lún cả vào là sai càng thêm sai. Bây giờ nguy cơ tứ bề, cảnh sát khắp nơi mới nhận ra mình nhỏ bé tới mức nào, nếu như thực sự bị lún vào không thoát ra được, hậu quả là gì, không ai dám nghĩ.