Q3 - Chương: 156 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (16)
Thời gian chỉ hướng 3 giờ 45 phút.
Càng ra ngoài ngoại ô, gió càng lớn, tuyết rơi kín lối, đường xá khó phân biệt, Từ Thừa Quý lái xe căng mắt ra nhìn đường.
Từ Trung Nguyên vẫn đang đau đầu suy đoán rốt cuộc là ai đang cố tình dày vò nhà mình, đầu tiên là Đoan Mộc Giới Bình, sau là Lưu Nghĩa Minh, Trâu Hiểu Lộ, sau đó nữa lại là ai? Bình thường Từ gia rất cẩn thận, sao gặp phải nhiều kẻ địch như thế? Nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra là ai, vì xảy ra loại chuyện này liên quan tới thế giới ngầm, người có khả năng cao nhất là Đoan Mộc Giới Bình, nhưng hắn chết rồi, vậy đây phải là người ẩn mình sâu hơn cả Đoan Mộc Giới Bình.
Nếu tồn tại kẻ thù như vậy ẩn trong bóng tối, Từ gia nguy mất, ông ta quyết định, đón được người rồi sẽ về Bắc Kinh, sau đó ra nước ngoài né phong ba một thời gian, xem tình hình ra sao rồi tính tiếp.
Tuyết phủ Trung Châu, đường dài xe nhỏ, tới thì rình rang cảnh sát dọn đường, cuối cùng chỉ còn lại hai chú cháu, xe đi chầm chậm, thi thoảng nhìn tuyết lả tả bay bên ngoài, làm hai chú cháu Từ gia thấy lạnh thấu xương.
Đi vào đường thôn, tới gần thôn Dương Giác rồi, gần hiện trường rồi, gần người nhà rồi, từ xa thấy mẹ mình, Từ Thừa Quý như đứa bé loạng choạng chạy tới ôm chầm lấy mẹ khóc rống lên, cảnh tượng xúc động đó làm nữ cảnh sát thấy mắt cay cay. Từ Trung Nguyên cũng ôm lấy hai đứa em gái, hai cô em gái đều không nhỏ nhít gì nữa, lúc này cũng rưng rưng nước mắt. Biết thân phận đoàn người này, lãnh đạo công an tháp tùng, phái riêng một đội xe bảo vệ về Trung Châu.
Xe đi được nửa đường, cục trưởng Lưu nhận được báo cáo từ bệnh viện, người bị hôn mê phát hiện trong nhà người bị hại họ Phùng ở Bắc Lộc Trang khi đưa tới bệnh viện cấp cứu đã tử vong, bác sĩ phán đoán do ăn quá nhiều chất gây mê gây ra, vì thế người bị hại Phùng Sơn Hùng chớp mắt biến thành nghi phạm trọng điểm.
Giờ có 2 người chết, mấy vụ tai nạn xe cùng nổ súng, không chỉ cục trưởng Lưu, các lãnh đạo khác của cục công an cũng liên tục nhận được điện thoại, trong đó có cả những người lai lịch lớn, không thể không nhận điện thoại. Nội dung thì giống nhau y như đúc, nhấn mạnh ổn định đại cục, hai là thăm hỏi cán bộ công an, ba là thăm dò tiến triển vụ án.
Biết rõ bọn họ gọi tới ý đồ bất chính, lòng dạ khó lường, nhưng chẳng làm gì được bọn họ, còn phải cung kính cung cấp tình huống cho họ, cả cục trưởng Lưu cũng không ngoại lệ. Rồi lại có cuộc điện thoại từ văn phòng chính phủ tỉnh, một vị thư ký ngầm ám thị chuyện cục trưởng Lưu thăng lên phó sở trưởng công an tỉnh sang năm sẽ quyết định... cục trưởng Lưu trải qua đại án vô số, cho nên lập tức hiểu ra, có yếu nhân nào đó sắp phạm tội cần chức quyền của ông ta chiếu cố.
Cái đêm nay, làm sao loạn thế chứ?
..........................................
Cách đó cả trăm cây số, người chiến thắng lớn nhất đêm nay Lưu Nghĩa Minh đi rất tiêu sái.
Cách Trung Châu ngày càng xa, hắn cũng ngày càng ung dung, xe đi tuy chậm, nhưng lộ trình không dài, xuyên qua hai huyện sáu thành phố là rời tỉnh, cho dù là đi chậm nữa thì trước khi trời sáng cũng sẽ rời khỏi địa giới tỉnh.
Trong mắt Lưu Nghĩa Minh, cơ cấu cảnh sát cồng kềnh hiệu suất làm việc kém, e là tới giờ còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì ấy chứ. Những chuyện xảy ra ở Trung Châu đêm nay đều không nhỏ, cho dù là Từ gia, Viễn Thắng, Phong Lực Hữu có thủ đoạn thông thiên đi chăng nữa muốn thoát thân được cũng tốn công lắm. Từ Trung Nguyên chắc là tức tới hộc ba cân máu, Phong Lực Hữu thì không chừng bị đuổi khỏi APTX, Viễn Thắng lúc này đang chạy khắp nơi chùi đít, nghĩ thôi mà Lưu Nghĩa Minh sướng lắm rồi, ngâm nga hát.
“Hiểu Lộ, em ngủ chưa?” Lưu Nghĩa Minh hưng phấn không ngủ được, đi suốt mấy tiếng, dừng lại đổ xăng thêm một lần, bình an vô sự, mọi lo lắng đều thừa thãi, nhìn sang giai nhân bên cạnh nhắm mắt tựa ngủ say, nếu chẳng phải vội đi đường, nhất định cùng cô thân mật một phen.
Không ngờ Trâu Hiểu Lộ đang nằm đáp: "Chợp mắt một lúc, giờ tỉnh rồi.”
Nói xong cô dụi mắt ngồi dậy mở cửa sổ ra, không khí lạnh làm rùng mình, tỉnh táo hơn.
“Nói chuyện đi, đêm dài cô đơn... Một tiếng nữa thôi là rời tỉnh, đây là địa phận huyện Lan Khảo, gần với Sơn Đông rồi.”
“Nói gì, có gì mà nói chứ?” Trâu Hiểu Lộ nói rất bi thương, tựa như tiền đồ mù mịt.
Có điều Lưu Nghĩa Minh đã nhận định Trâu Hiểu Lộ giận dỗi vì chuyện danh phận, cười nói: "Em sao thế, thế giới hai người của chúng ta ở ngay trước mắt, cuộc sống hạnh phúc sắp bắt đầu, không phải trước kia em luôn muốn di dân Châu Âu à? Lần nào anh về cũng vì chuyện này mà nổi giận với anh.”
“Thực ra bây giờ em nghĩ thông rồi, ở đâu cũng vậy thôi.” Trâu Hiểu Lộ trả lời rất chán chường.
“Đúng là giống nhau thật.” Lưu Nghĩa Minh đang ở trạng thái hưng phấn, lý giải theo ý mình: “ Ở đâu chẳng là thiên hạ của người có tiền, anh ở nước Mỹ từng gặp người nhà đám tham quan bỏ trốn, ừ đấy, người nhà họ tham ô hủ bại, hút máu nhân dân, bòn rút nhà nước thì sao? Giờ họ sống xa xỉ như đế vương... Anh luôn mong có ngày như thế, ha ha ha, cuối cùng nguyện vọng đã được thực hiện.”
“Đừng khoe khoang chí hướng vĩ đại của anh, em chỉ muốn nói là, anh có thực sự thích em, muốn sống cùng em không? Hay coi em giống như Thịnh Tiểu San, chỉ là hòn đá lót đường đã tới tài phú thôi.”
“Anh đương nhiên là thích em thật lòng rồi, cô ta làm sao so với em được? Trong lòng anh luôn yêu em nhất, em biết mà.”
“Vậy anh nên biết Soái Lãng là người thế nào, anh từng cảnh cáo em, y là kẻ vừa tham lam vừa hào sắc, vừa vô sỉ lại vô lại, một kẻ cặn bã... Nhưng anh lại sai em tìm cách tiếp cận anh ấy, bất chấp mọi giá lấy được tin tức từ anh ấy, không phải mâu thuẫn sao?” Trâu Hiểu Lộ chất vấn.
“Anh nói thế thật, có gì mà mâu thuẫn?” Lưu Nghĩa Minh ngạc nhiên.
“Vậy em hỏi anh, cái giá mà anh nói có bao gồm chuyện em phải lên giường với Soái Lãng không? Hay nói cách khác em lên giường cùng y cũng là chuyện trong dự tính của anh.” Trâu Hiểu Lộ lạnh giọng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Nghĩa Minh.