Q3 - Chương: 157 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (17)
Thân xe bỗng dưng lảo đảo rồi dừng lại, Lưu Nghĩa Minh lòng vừa chua vừa chát, chuyện này hắn đoán trước rồi, đưa một mỹ nữ thiên kiều bá mị như Trâu Hiểu Lộ tới trước mặt Soái Lãng khác nào mỡ dâng miệng mèo, chuyện gì cần tới sẽ phải tới, nhưng tiếc con thì sao bẫy được sói, tiếc vợ sao bẫy được tên lưu manh Soái Lãng.
Vốn nghĩ khi tất cả qua rồi, mọi người vờ không có gì xảy ra, không nhắc tới là lòng thanh tịnh, không ngờ Trâu Hiểu Lộ để bụng như thế.
Lưu Nghĩa Minh dừng xe lại, lặng lẽ ngồi đó, cứ nghĩ tới hình ảnh tên lưu manh đó ở trên giường dày vò Trâu Hiểu Lộ, trong lồng ngực như nhét cả tảng đá lớn, tắc nghẽn không chịu nổi: "Em luôn sống một mình ở Bắc Kinh, hẳn là không cấm dục nhỉ? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường mà, em cần gì nghiêm túc như thế? Dù em thích y, em có thể sống với tên nghèo rớt sao?”
“Không sống được, cũng có lẽ là sống được, ai mà biết.” Trâu Hiểu Lộ nghe giọng điệu hắn như thế rất tức giận, chống người ngồi dậy, hắn đã nói thế, cô cũng không dây dưa ở chuyện này, cũng không muốn thừa nhận trước Soái Lãng, Lưu Nghĩa Minh là nam đầu tiên và cũng là duy nhất của cô, nếu không si mê hắn, sao nghe lời hắn làm nhiều việc như thế?
Cô hối hận vì hắn mà không danh không phận vẫn cẩn thận giữ gìn bao năm, hối hận vì hắn mà tập võ phòng thân, vì hắn lúc nào mang theo mấy thứ như bình xịt hơi cay.
Vậy mà trong mắt hắn, chuyện cô lên giường với nam nhân khác lại nhẹ nhàng như thế, vậy cô còn có thể tin vào tình cảm của hắn sao?
Chắc chắn là không!
Trâu Hiểu Lộ quay hẳn người sang nhìn Lưu Nghĩa Minh, bất ngờ đặt câu hỏi: "Vậy anh nói xem em nên nghiêm túc ở chuyện gì? Có vết xe đổ giữa anh và vợ anh rồi, có phải em nên nghiêm túc ở chuyện mình được chia bao nhiêu không? Được, giờ em hỏi anh, anh định phân phối số trái phiếu này thế nào?”
“Chuyện này...” Lưu Nghĩa Minh khó xử, ai chẳng tham chứ, có rồi muốn có nữa, bao nhiêu cho đủ, xuống giọng dỗ dành: "Cái này em cũng biết mà, muốn chuyển thành tiền mặt sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn rất rắc rối phiền phức, bất cẩn một chút là bị người ta đuổi tới, dù sao tài sản của chúng ta lai lịch không chính đáng, kẻ nào cũng dám ra tay... Tương lai có bao nhiêu, của anh không phải là của em sao?”
“Ha ha ha... Em tin anh dỗ vợ anh cũng nói thế nhỉ?” Trâu Hiểu Lộ nghe thế là lòng sáng như gương rồi: "Thế chẳng lẽ anh không tò mò em lấy được số trái phiếu này từ tay Soái Lãng thế nào à?”
“Cái này...” Lưu Nghĩa Minh không dám hỏi, sợ Trâu Hiểu Lộ nói ra lời hắn không chịu nổi, còn phải nói sao, chắc chắn là dùng thân xác cho thằng đó điên đảo, rồi thừa cơ lấy đi, chuyện đó hắn không muốn nghe, không dám nghe.
Trâu Hiểu Lộ không biết nghĩ tới cái gì, mặt trở nên ôn nhu: "Anh ấy cho em đấy, anh ấy cam tâm tình nguyện cho em... thực ra em không cần lừa anh ấy.”
Lưu Nghĩa Minh bị giọng điệu ôn nhu đó làm ngây ra mất mấy giây rồi đột nhiên một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng: "Vậy thì em muốn gì, nói thẳng đi. Có điều anh cảnh cáo em, bất kể em muốn gì, cũng đừng đem anh ra so với cái thằng rác rưởi đó.”
“Em không biết.” Đôi mắt Trâu Hiểu Lộ sau ôn nhu lại trống rỗng nhìn sắc đêm mênh mông, dựa vào lưng ghế: "Em không biết nữa, số trái phiếu chúng ta luôn theo đuổi đã có rồi, nhưng em chẳng thấy có chút vui vẻ gì... Cảm giác em vừa làm chuyện sai lầm lớn nhất trên đời, lòng cứ thấp thỏm bất an, vừa rồi chợp mắt thấy anh ấy gọi em...”
“Thần kinh.” Lưu Nghĩa Minh tức tối chửi một câu, biết trái tim Trâu Hiểu Lộ không thuộc về mình nữa, trái tim nữ nhân một khi ngả về nam nhân khác thì không kéo lại được, khởi động xe đi tiếp: "Tùy em, không muốn đi cùng thì rời tỉnh em lấy phần của mình rồi đi đâu thì đi, nhưng đừng trách anh không nhắc, để đám người kia bắt được, anh đợi xem lúc em khóc, ai tới giúp em.”
Trâu Hiểu Lộ chẳng để ý tới cơn giận của hắn, khi nhắm mắt lại nghiêng sang bên, nước mắt chảy xuống tóc mai, lòng lẩm nhẩm, sai rồi, sai rồi, sai rồi, Soái Lãng đã cho cô rất nhiều lựa chọn, nhưng cô lại lựa chọn sai lầm không thể vãn hồi.
Ngoài xe gần như không thấy tuyết rơi nữa, một ngày mới đang bắt đầu, chiếc xe đi xuyên qua đêm đen hướng tới bình minh, thế nhưng trong bóng tối, không ai thấy rõ được tia sáng đầu tiên xuất hiện ở đâu.
Không biết lại qua bao lâu, chiếc xe việt dã từ từ đỗ lại bên đường, Lưu Nghĩa Minh nghiêng người sang nhìn Trâu Hiểu Lộ nằm co quắp ngủ say, mở cửa xuống xe, mở cốp sau lấy một chiếc biển số đã chuẩn bị trước thay vào. Đây là biển Sơn Đông, vào địa bàn Sơn Đông tất nhiên dùng số trong tỉnh ít gây chú ý.
Tên thân xe phủ một lớp tuyết đóng băng loang lổ, Lưu Nghĩa Minh không tin mình vừa lái xe suốt cả đêm, hon nữa còn bình an vượt qua một chặng đường dài như thế.
Đóng cốp xe lại, hắn vốc một nắm tuyết bên lề đường chà tay chà mặt, suốt một đêm mệt mỏi tức thì tỉnh táo hơn nhiều, phân biệt hướng đông, lúc này trời tờ mờ sáng, có thể tấy đồi núi và rừng cây nhấp nhô. Đã rời tỉnh Hà Nam rồi, thời tiết Trung Châu ngập trong gió tuyết, ở đây chỉ có chút tuyết rơi mà thôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy trời vạn dặm không mây, chẳng cần dự báo thời tiết cũng biết hôm nay là một ngày đẹp trời.
Lên xe, khởi động, Trâu Hiểu Lộ bị đánh thức, đưa tay vén tóc mai ươn ướt, đôi mắt mơ màng, động tác mỹ nhân ngái ngủ làm Lưu Nghĩa Minh nhìn mà nhộn nhạo, nếu không phải không đúng lúc, ở đây âu yếm một phen nhất định rất tuyệt vời. Lòng nghĩ thế, lấy chai nước khoáng đưa cho Trâu Hiểu Lộ, đợi cô xúc miệng xong, cười lấy lòng, có ý hâm nóng lại tình cảm, nói thật, mỹ nhân thế này ai mà muốn buông tay: "Em ngủ ngon chứ?”
“Ừ.”
“Có phải hơi mệt không? Ngủ trên xe dù thế nào cũng không được thoải mái lắm.”
“Ừ.”
“Em có đói không? Gần sáu giờ rồi, đi thêm mười mấy km nữa là tới thị trấn, chúng ta kiếm một chỗ dừng lại ăn sáng nhé?”
“Ừ.” Trâu Hiểu Lộ lười biếng ừ liền vài tiếng.
Lưu Nghĩa Minh không vui: "Em có thể trả lời anh một câu hoàn chỉnh không, đừng cứ ừ như thế.”
“Ừ.” Trâu Hiểu Lộ như cố ý, ừ to một tiếng, còn lườm Lưu Nghĩa Minh.