Q3 - Chương: 158 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (18)
Nữ nhân mà, từ 18 tới 80 tuổi đều không bỏ được tính dỗi hờn đỏng đảnh này, hơn nữa tần suất giận dỗi liên quan tới mức độ xinh đẹp, Lưu Nghĩa Minh rất hiểu tính cách mỹ nữ, không trách, còn kiên nhẫn cười nói: "Sao thế, cả một đêm rồi mà chưa nguôi giận sao? Chúng ta yêu nhau mấy năm rồi, công bằng mà nói, anh đối xử với em thế nào?”
“Em không nói anh đối xử với em không tốt.” Trâu Hiểu Lộ rốt cuộc cũng nói một câu hoàn chỉnh, chưa cho hắn kịp cao hứng đã bổ xung: "Nhưng anh không thể cho em thứ em muốn.”
“Trước kia anh không thể, nhưng giờ đâu còn vấn đề này nữa.” Lưu Nghĩa Minh tự tin nói.
“Vấn đề vẫn tồn tại, nam nhân có thể cho em nhà, cho em xe, cho em cuộc sống nhàn hạ sung sướng nhiều lắm, sao bao năm qua em vẫn vất vả chịu đựng làm công cho người ta? Em đã tin anh, đợi chờ anh, làm mọi việc vì anh, nhưng anh có thể cho em một ngôi nhà ấm áp không?” Trâu Hiểu Lộ hỏi.
Lưu Nghĩa Minh tỉnh ra, có lẽ trước giờ mình có chút xem nhẹ cảm thụ của giai nhân rồi, vội vàng hứa hẹn: "Anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng, chúng ta không bao giờ chia tách nữa.”
Trâu Hiểu Lộ nhướng mắt lên nhìn nam nhân cao ráo, anh tuấn mà nho nhã này, không chỉ mình cô si mê hắn, khuôn mặt tình nhân đại chúng này lúc ở Tinh Anh gây ra đồn thổi không ít. Thậm chí còn có tin hắn và Từ Phương Thanh em út của Từ gia có chút tình chàng ý thiếp, có điều sau đó chuyện phát triển làm người quen biết hắn phải há hốc mồm.
Trước kia Trâu Hiểu Lộ cũng bị phong thái ung dung, hào hoa phong nhã này mê đắm, chẳng ngại làm tiểu tam không danh không phận, bây giờ cô thấy gương mặt đó thiêu thiếu cái gì....
Đúng rồi, là nụ cười xấu xa mà ngây ngô, là ánh mắt luôn lướt qua vị trí nổi bật trên thân thể cô, mấy ngày qua cô quen Soái Lãng cứ tranh thủ cơ hội động chạm thân thể cô, khiến cô cảm giác được sự quyến luyến của y... Còn Lưu Nghĩa Minh lịch sự bình đạm, khiến cô thấy có chút khoảng cách.
Thực ra giống nhau cả thôi, quạ trên cây con nào chả đen, nam nhân thiên hạ đều háo sắc cả, chỉ khác có người chả ngại ngần mà nói ra, có người biểu đạt khéo léo chút. Trâu Hiểu Lộ thu hồi ánh mắt, lòng lại hỗn loạn, cô cảm giác mình mất hết, mình sai lầm, cô muốn tìm thứ bấu víu, tìm chút an ủi, nhưng không phân biệt được đó là lời thật hay giả nữa rồi.
“Sao thế, lại ủ rũ, cứ như em không thích anh lợi hại vậy.” Lưu Nghĩa Minh càu nhàu.
“Không phải, chẳng qua em bị anh lừa quá nhiều rồi, đã không còn biết thật giả nữa.” Trâu Hiểu Lộ thực sự buồn nản.
Lưu Nghĩa Minh cười không giải thích, thề non hẹn biển giữa tình nhân với nhau đại đa số chẳng thực hiện nổi, cũng chỉ có nữ nhân mới ngốc mới tin là thật. Có điều lúc này tâm trạng hắn đang tốt, không cần biết thái độ Trâu Hiểu Lộ ra sao đều có thể tha thứ.
Xe lại bình ổn đi về phía trước, lần này lại là Trâu Hiểu Lộ đã tỉnh ngủ chủ động lên tiếng, hỏi thẳng: "Nghĩa Minh, mí mắt em cứ giật mãi, trong lòng bất an làm sao ấy, có phải chúng ta còn có sơ sót ở đâu rồi không?”
“Em cứ nghi thần nghi quỷ, đã ra khỏi tỉnh rồi, bỏ lại đám đó mấy trăm km rồi, Trung Châu còn đang mù mịt trong tuyết kia kìa, bọn họ muốn truy dấu cũng chẳng biết nơi nào mà lần.” Lưu Nghĩa Minh gạt lo lắng của cô đi.
“Vậy hôm qua làm sao lại dẫn dắt nhiều người tới như thế, chỉ chúng ta biết thôi mà.” Trâu Hiểu Lộ vẫn không yên tâm, vốn cô nghĩ bất an này tới từ day dứt với việc làm của bản thân, nhưng hình như không phải thế, cô cảm giác sai sai ở chỗ nào đó.
Lưu Nghĩa Minh lại hết sức yên tâm: "Hẳn là Viễn Thắng phái người giám sát Phượng Nghi Hiên vô tình phát hiện ra hành tung của anh, thời gian qua anh cùng Phùng Sơn Hùng, Ngô Kỷ Cương tới nơi Đoan Mộc Giới Bình từng xuất hiện ở Trung Châu, còn đi tới tận Tín Dương. Hành động nhiều như thế khó tránh nổi tai mắt của chúng... À phải, câu đố này rốt cuộc phá giải thế nào?”
“Câu trả lời vẫn ở trong bài từ của Tô Đông Pha...” Trâu Hiểu Lộ kể lại, không tránh khỏi hoài niệm tới người giải đó.
Cô kể hết sức tỉ mỉ làm Lưu Nghĩa Minh ngạc nhiên không thôi, vẫn là giấu tên người trong bài thơ, chuyện đặt vật dưới góc chết mà vẫn bị người ta nhìn ra, hắn thực sự phục Soái Lãng: "Đáng tiếc cho thằng nhóc đó, Đoan Mộc Giới Bình mà còn sống chắc bị y làm tức chết, vất vả tìm ra cuối cùng rơi vào tay chúng ta, ha ha ha... Em đi gặp Vương Phất thế nào?”
“Ông ấy hẳn là một học giả, có điều cảnh ngộ đáng thương, khó khăn tới già vậy rồi vẫn đi khắc hoa cho hũ tro cốt để kiếm sống...” Trâu Hiểu Lộ nói tới đó lắc đầu: "Không, không phải khó khăn, mà người đó lạ lắm, ông ta hẳn là biết Đoan Mộc Giới Bình chết rồi, thứ này dù ông ta chiếm đoạt cũng không nói gì, lạ thật.”
“Em không hiểu tín ngưỡng trong lòng người thời đại đó, rất nhiều người tin tưởng chủ nghĩa cộng sản, không thích tiền, ha ha ha.” Lưu Nghĩa Minh mỉa mai.
Trâu Hiểu Lộ dường như bắt được linh cảm gì đó, luôn miệng lẩm bẩm: "Không đúng, không đúng, không thể như thế được.... Không đúng.”
“Có gì mà không đúng, trái phiếu là thật, các khác em để ý làm gì.” Lưu Nghĩa Minh bình thản nói.
“Không đúng ở chỗ, Soái Lãng biết em sẽ bỏ rơi anh ấy, anh ấy hẳn biết lâu rồi... không đúng...” Trâu Hiểu Lộ khựng lại chuyện phát sinh ở thời khắc cuối cùng đó cô không dám nói ra, ra sức lắc đầu, cảm giác bất an như giòi bám xương: "Không đúng, ba ngày qua anh ấy rất chú ý tới dự báo thời tiết, anh ấy đi lang thang, nói là đợi... Rồi sớm không đi, muộn không đi, vì sao chọn đúng ngày tuyết lớn để đi?”
“Vì an toàn, vì che đậy tai mắt.” Lưu Nghĩa Minh đáp hiển nhiên, nếu là hắn, hắn cũng chọn thời tiết này để hành động.
“Được, cho dù là vì che đậy tai mắt, anh ấy luôn miệng nói căn bản không muốn số trái phiếu kia, nếu đã không muốn, vì sao còn đi lấy, vì cho em sao? Thậm chí em thăm dò anh ấy, anh ấy thực sự không cần, khi mở hòm ra thấy trái phiếu, anh ấy không quan tâm.” Trâu Hiểu Lộ càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn vô cùng.
Lưu Nghĩa Minh cười: "Y muốn lấy lòng em, với y mà nói đó là đống giấy vụn.”
“Em vốn cũng nghĩ thế, nhưng không.... Em mà đáng giá 1 tỷ sao? Nếu anh ấy làm tất cả mọi thứ vì em, sao lại chỉ đưa trái phiếu cho em, vì sao không đề xuất xuất cảnh cùng em. Anh ấy thừa biết em tính toán bỏ rơi anh ấy, vì sao không làm thế? Anh ấy có thể vì em mà bỏ 1 tỷ, lại không muốn ở bên em sao?”