← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 159 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (19)

Trâu Hiểu Lộ càng nghĩ càng không hiểu, Soái Lãng biết cả cô đã báo viện binh, lúc đó một mình bỏ đi hoặc là xòe bài cùng cô, đề nghị cùng cô bỏ đi đều hợp lý hơn, nhưng vì sao lại lựa chọn đâm đầu vào bẫy. Soái Lãng là kẻ ngốc à? Không, đó là người thông minh nhất cô từng thấy. Vậy y si tình tới mức đó? Không, Soái Lãng thích cô là thật, nhưng tính y thế nào chẳng nhòm ngó cô gái khác, trái tim chia làm hai ba ngăn sao có thể hi sinh vì ai.

Vậy vì cái gì? Trâu Hiểu Lộ thấy trái tim mình bị khoét rỗng, tư duy vón cục, đột nhiên như sinh linh cảm hét lên một tiếng.

Lưu Nghĩa Minh bật cười, vì xe vừa xuống dốc, làm người hơi ngả về phía trước: "Em đừng nghĩ nữa, bất kể là thế nào tiền đã ở trong tay chúng ta, y dù trăm tính ngàn tính thì vẫn thất bại, kệ do may mắn hay gì khác, thắng làm vua, thua làm giặc, xưa nay đều là thế, ai cười cuối cùng mới là người thắng.”

“Anh không hiểu Soái Lãng, đó là một người trí tuệ tới mức làm người khác phải khiếp sợ, bất kỳ việc gì anh ấy làm kể cả chuyện ngu ngốc nhất đều có lý do... Í, anh vừa nói cười cuối cùng....” Trâu Hiểu Lộ hiện lên nụ cười xấu xa của Soái Lãng, thứ y thích nhất là cách sông xem lửa cháy, đặt mình ngoài cuộc, đùa bỡn người ta, lẽ nào lần này... Trâu Hiểu Lộ sợ hãi: "Nghĩa Minh, em nghĩ chúng ta mắc bẫy rồi.”

“Trái phiếu đúng rồi thì còn bẫy gì nữa.” Lưu Nghĩa Minh lấy làm lạ, xe bắt đầu lên dốc, người ngả ra sau.

“Anh ấy nói ném ra khúc xương cho chó cắn chó, không phải anh ấy cố ý ném số tiền này ra cho mọi người tranh nhau chứ? Sau đó anh ấy nhìn trò cười...” Trâu Hiểu Lộ càng nghĩ càng sợ: “ Tối hôm đó anh ấy bất ngờ tìm tới em, chuyện này vốn là không cần, vì anh ấy có thể làm một mình, em đâu có giúp được gì chứ, nếu không phải là vì em, thì anh ấy tìm em để... Để thông qua em, truyền tin... anh ấy vốn biết em là nội gián …”

“Ha ha ha... Nếu ném ra 1 tỷ xem chó cắn chó thì y mới là ngu ngốc thật, cứ cho em nói đúng, chẳng phải chúng ta giành chiến thắng à, y thích trò cười thì cứ cười, chúng ta có tiền là được.” Lưu Nghĩa Minh khinh khỉnh.

“Nhưng anh đừng quên, trước đó cả nhà họ bỗng nhiên mất tích, cha anh ấy là cảnh sát, chẳng may...” Trâu Hiểu Lộ không dám nghĩ tới nữa, vì khả năng đó quá đáng sợ: “ Cha anh ấy là chuyên gia chống lừa đảo đấy, Đoan Mộc Giới Bình còn cảm phục ông ấy, anh cũng xem video rồi.”

Lưu Nghĩa Minh nghe nãy giờ cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ, song vẫn cố trấn tĩnh: "Không sao đâu, y chẳng qua lo Từ gia, Viễn Thắng và APTX làm chuyện bất lợi với gia đình mình thôi... Anh không tin chúng ta đổi xe, đổi vị trí mấy lần mà không thoát được. Bây giờ đã đi mấy trăm km, trừ hai ta thì làm sao có ai biết chúng ta đi đường nào... Á...”

Thân xe loạng choạng, đi tới đỉnh dốc, vừa nhắc tới bẫy thì bẫy xuất hiện, trong tầm mắt liên miên mười mấy cái xe cảnh sát, vừa nhìn thấy chiếc việt dã, tức thì còi cảnh sát hú vang. Tiếng còi thê lương làm trái tim Lưu Nghĩa Minh vỡ nát, liều chết kháng cự, xoay đầu xe một cái, không ngờ sau lưng cũng có xe cảnh sát từ chỗ ngụy trang lái ra, chắn ngang đường.

Lúc này trong lòng hắn chỉ còn một ý nghĩ: Hết rồi!

Hết rồi, đúng là hết rồi, hai đội đặc cảnh tay lăm lăm tiểu liên xông tới, tiếng loa vang vọng cả vùng: "Các người đã bị bao vây, xuống xe, giơ tay lên đầu, xoay mặt về phía xe...”

Hai người trong xe hiển nhiên không có chút phản kháng nào, chỉ khác một người chết lặng máy móc làm theo, một thì nước mắt lã chã …

Cơ cấu bạo lực của quốc gia xưa nay không có chút tình cảm nào, dù mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên như Trâu Hiểu Lộ cũng bị đẩy mạnh vào thân xe, sau đó còng tay, chùm mặt giải đi.

Quá trình rất phức tạp, kết cục đơn giản mà trực tiếp, thế thôi, chưa đầy ba phút có hai kẻ từ từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

“Lưu Nghĩa Minh ngồi xuống, cho hắn ngồi xuống.... Chân cậu nhanh lắm mà, lần trước trúng độc cậu chuồn mất, lần này thiếu chút nữa để cậu chuồn rồi.”

Không lâu sau đó, Lưu Nghĩa Minh được tháo túi chùm đầu rồi nghe thấy câu đó, chớp chớp mắt, nhìn trên xe có mấy cảnh sát già, hai người cảnh đốc, một cảnh giám, người lên tiếng hàm cảnh giám, chỉ Lưu Nghĩa Minh cười như trêu trẻ con: "Chúng tôi nể mặt cậu lắm rồi đấy, đợi cậu có cả sở trưởng sở công an tỉnh và bí thư chính pháp ủy thành phố Hà Trạch... Đãi ngộ đủ cao chưa? Tiếp theo xem cậu có nể mặt chúng tôi không?”

Trải qua cơn khủng hoảng ban đầu, lúc này Lưu Nghĩa Minh mặt lạnh tanh, giống lần trước bị bắt ở Nam Ninh, thản nhiên chất vấn: "Tôi không biết tôi phạm tội gì, tôi cho rằng các anh bắt nhầm người rồi, còn lục soát đồ tùy thân của tôi... Nếu như vì số trái phiếu kia mà bắt tôi, e là các anh không lập án được đâu, lý do gì, cướp của, ăn trộm, hay kinh doanh phi pháp?”

Thứ đó là do Trâu Hiểu Lộ mang tới, Lưu Nghĩa Minh thừa cớ để bao biện cho bản thân, từ góc độ pháp luật mà nói, không ai chứng minh được người sở hữu của nó, vậy thì không thể định tội. Còn người sở hữu thì chết rồi...

Không ngờ trò thông minh vặt này không làm khó được mấy vị ở đây, cảnh sát già cười: "Điểm chung của kẻ lừa đảo là đều nghĩ mình thông minh tuyệt đỉnh, coi người khác ngu ngốc... Ha ha ha, tôi dám cược, tôi gọi một người tới, chỉ cần ba phút thôi là có thể bóc trần cậu, khiến cậu cúi đầu trước pháp luật.”

“Tôi không có tội.” Lưu Nghĩa Minh nhạt giọng nói, tỏ rõ không hợp tác.

Cảnh sát già kia cầm điện thoại lên gọi: "Lão Soái, anh lên xe chỉ huy đi.”

Vừa nghe thấy họ "Soái" là Lưu Nghĩa Minh đã rùng mình, tim như lỗi mất nhịp đập.

Rất nhanh cửa xe mở ra, đi lên là một nam tử mặc thường phục, tuổi chừng bốn năm chục, hai cha con này đen giống nhau, gầy giống nhau, có đôi mắt sáng như nhau, chỉ khác một thì đường đường chính nghĩa, một thì tà khí lộ liễu. Soái Thế Tài lấy ảnh trái phiếu vừa chụp và ổ cứng di động soát được trên người Lưu Nghĩa Minh, trực tiếp hỏi: "Lưu Nghĩa Minh, có phải của cậu không?”

“Đúng.” Lưu Nghĩa Minh đáp.

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn.”

“Mua ở đâu?”

“Quên rồi, hình như là ở Bắc Kinh, cái ổ cứng này thì mua đâu chả có.”

“Nếu là của cậu thì hẳn luôn mang trên người.”

“Đương nhiên.”