← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 160 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ rình sau. (20)

Hỏi rất kỳ lạ, trả lời rất lưu loát, Soái Thế Tài mỉm cười: "Nếu tôi nói với anh trong ổ cứng có chứa thiết bị phát tín hiệu của sở công an tỉnh thì cậu còn kiên trì nói là của mình không?”

Tức thì Lưu Nghĩa Minh không khác bị người ta bóp cổ, cổ họng khọt khẹt mấy tiếng không đáp nổi, mấy cảnh sát kia phì cười.

Mắc bẫy, mắc bẫy rồi, có điều Lưu Nghĩa Minh sợ có điều gian trá, ngậm miệng lại.

Soái Thế Tài lúc này mới thong thả ngồi xuống, tựa như đang nói chuyện: "Nhất định cậu không phục hả, thực ra cậu đi theo hướng nào, có người đã phán đoán trước một ngày, dù không có thiết bị theo dõi, chúng tôi cũng bắt được cậu thôi... Nào, nghe ghi âm điện thoại của tôi nhé, chắc chắn không phải giả đâu, nguyên nhân thì cậu nghe là biết.”

Di động bật đoạn nói chuyện, là giọng Soái Lãng, Lưu Nghĩa Minh không bình tĩnh được.

“Cha, con đặt máy phát tín hiệu vào rồi, Vương Phất nghe nói là hậu nhân Từ gia trở về nên đồng ý phối hợp. Dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết lớn. Loại thời tiết này rất thích hợp, tuyết lớn đổ xuống, sân bay ngừng hoạt động, đường cao tốc đóng cửa, phía bắc là Thái Hành Sơn, phía nam bao phủ trong tuyết, phía tây phải vượt qua Tần Lĩnh rất không tiện... Con nghĩ bất kể là kẻ nào có được thứ này sẽ ngay lập tức rời Trung Châu chạy về phía đông, qua Sơn Đông tới Thượng Hải... Mấy phe bọn chúng chẳng ai tin ai, chúng luôn đề phòng lẫn nhau, thế nào cũng cho người theo dõi. Dù ai có thì người khác cũng biết, khó tránh được một cuộc chiến tranh đoạt, tất cả những kẻ còn ẩn phía sau sẽ phải nhảy hết ra...chỉ cần chúng bắt đầu cắn nhau thì dễ tra rồi.”

“Cha, con biết dù là cảnh sát hay là một người cha, cha sẽ đều không đồng ý cho con làm thế. Cho nên con mới không nói cho cha, giờ con có thể nói rồi, thiết bị theo dõi được đặt trong ổ cứng Đoan Mộc Giới Bình để lại. Trái phiếu chắc là thật, ai có được trái phiếu sẽ nghĩ một cách hiển nhiên rằng thứ đặt cùng giá trị không nhỏ, sẽ không vứt đi đâu, cho dù có vứt đi, vẫn có cách thứ hai để bắt chúng.”

“Cha, con xin lỗi, con không chịu nghe cha trốn đi, có những chuyện không trốn được. Con chỉ muốn quay về cuộc sống bình thường, con mệt lắm rồi, lừa lọc dối trá trốn tránh, con ngán lắm rồi... Cha, khi nhỏ con hận cha thường đánh con, nếu con xảy ra chuyện, cha đừng thương tâm, giờ con không hận cha chút nào. Nếu có thể làm lại từ đầu, con nhất định học tập tốt, nghe lời cha, nói không chừng có cơ hội mặc cảnh phục, oai như cha vậy...”

Soái Thế Tài mũi sụt sịt, tới đó tắt đoạn ghi âm đi, vẫn còn một ít, nhưng không cần nghe thêm nữa rồi.

Lưu Nghĩa Minh bàng hoàng, bẫy, đúng là một cái bẫy, hơn nữa còn lập mưu từ lâu. Thì ra y sớm biết tung tích số tài sản đó, chọn Trâu Hiểu Lộ làm người đưa tin, chọn một đêm tuyết lớn, quả thực là ném xương ra cho chó cắn chó. Nghĩ lại đêm qua đấu súng, đào vong, đám Từ Trung Nguyên, Phong Lực Hữu, Nhâm Quan Triều lôi hết thế lực ra, phàm là có cái nào rơi vào tay cảnh sát là vạn kiếp bất phục... Mà hôm qua đâu phải chỉ một hai sơ hở.

“Biết thế nào gọi là mờ mắt vì tiền chưa? Chính là nói loại người như cậu đó.” Soái Thế Tài bỗng nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: "Các người theo dõi nó, truy tìm nó, làm khó nó, còn dùng cả quân nhân truy sát nó, cuối cùng ý đồ đầu độc nó... “

”Lưu Nghĩa Minh, cậu còn chối cãi cái gì? Soái Lãng nó lắp đặt camera giám sát trên xe, chắc chắn để lại hình ảnh các người tới khách sạn Á Long, tối qua vụ nổ súng ở đường Bàn Cờ, Bắc Lộc Trang, gây ra hai vụ án mạng. Phùng Sơn Hùng và Ngô Kỷ Cương đã bị bắt, ủy ban kỷ luật TW đã tới Trung Châu, điều tra công ty Viễn Thắng rửa tiền đưa cán bộ phạm tội trốn ra nước ngoài... Ha ha ha, đám người đó quyền cao chức trọng, đạo mạo đường hoàng, bình thường ai dám tra.... Lần này không ai dễ đặt mình ngoài cuộc đâu.”

Quả nhiên ứng nghiệm, chỉ nói mấy câu đã khiến Lưu Nghĩa Minh cúi gằm mặt, mồ hôi đầm đìa, chỉ cần nhà nào bị tra ra, tất cả vấn đề sẽ chụp lên đầu mình.

Thời cơ tới rồi, vị cảnh giám sở tỉnh thừa thế gia nhập: "Lưu Nghĩa Minh, chính sách của Đảng là trị bệnh cứu người, cho dù anh tội ác tày đỉnh, Đảng và nhà nước cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm làm lại... Đoan Mộc Giới Bình đúng là có để lại một ổ cứng, ghi lại rất nhiều qua lại giữa hắn và Viễn Thắng, tôi tin anh cũng hiểu nội tình của Viễn Thắng và Tinh Anh. Tôi kiến nghị, anh nắm lấy cơ hội này lập công chuộc tội, anh có đồng ý không?”

Cọng cỏ cứu mạng ném ra, Lưu Nghĩa Minh tức thì ngẩng đầu lên, cả đêm lái xe mệt mỏi khiến mắt hắn đầy tơ máu, gật mạnh đầu, lẩm bẩm: "Tôi... Đồng ý.”

Nghe tới đó Soái Thế Tài mất hứng, người này so với Đoan Mộc Giới Bình chỉ là một thằng hề tự nghĩ mình thông minh thôi, chỉ biết theo đuổi tiền, không có tí tín ngưỡng nào, quá mức tầm thường. Soái Thế Tài rời khỏi xe chỉ huy, thẩm vấn đột kích sắp bắt đầu, nhưng ông chẳng muốn dây dưa vào.

Rắc rối do Đoan Mộc Giới Bình gây ra tới đây có lẽ thực sự kết thúc rồi …

“Lão Soái, anh đứng lại cho tôi.”

Soái Thế Tài vừa mới xuống xe thì bị người ta tóm lấy, quay đầu nhìn té ra là Trịnh Quan Quần, ông chỉ một cái xe bên ngoài vòng vây cảnh sát: “ Xử trưởng Trịnh, anh đừng làm khó tôi, vợ con tôi bị tôi lấy danh nghĩa đi du lịch lừa tới nơi hoang vu này đấy, tôi phải về với họ, vụ án đã rõ rồi anh còn cần gì tôi.”

“Tôi không hỏi vụ án, tôi hỏi tên khốn kiếp anh biết từ khi nào, còn vượt cấp mời được cả sở trưởng.” Trịnh Quan Quần tức giận mắng, đêm hôm qua không biết bao người không hiểu chuyện gì xảy ra, có người viết sẵn cả đơn từ chức.

“Lão Trịnh, không phải tôi không tin anh, mà tôi không tin người bên cạnh anh. Tôi thông qua cảnh sát đường sắt báo lên cho sở tỉnh, ai ngờ sở trưởng Hứa lại nổi hứng chuyên môn tới đây.” Soái Thế Tài nhún vai, cái hố này đào sẵn từ tối qua, đó là nguyên nhân toàn bộ lãnh đạo tỉnh bỗng nhiên biến mất.

Lão Trình càng tức giận: "Người bên cạnh tôi à? Anh nói ai? Đừng ngậm máu phun người.”

“Từ lúc đoạn video thẩm vấn trong trại giam lộ ra ngoài là tôi biết có nội gián rồi... Hiện giờ có công ty lớn nào là không kiếm vài người phát ngôn hoặc ô dù bảo hộ ở hệ thống công an chứ? Cho nên nếu đặt bẫy ở Trung Châu, cảnh sát chưa hành động, người ngoài đã biết tin còn nhanh hơn cảnh sát ngoài thực địa. Cho nên đành ra ngoài tỉnh giăng lưới thôi, không ai ngờ cũng không với tới được, đợi bọn chúng bắt đầu chạy quan hệ thì thẩm vấn kết thúc, tôi e là ngã nhiều người đấy.” Soái Thế Tài nói nhỏ rồi đi.

Trịnh Quan Quần lần nữa kéo ông ta lại, nói nhỏ: "Thẩm Tử Ngang phải không?”

“Anh nói đấy nhé, tôi không nói, xem ra xử trưởng Trịnh vẫn anh minh, hình như đoán đúng rồi.” Soái Thế Tài gỡ tay Lão Trịnh ra rồi đi.

Trịnh Quan Quần bàng hoàng không mở miệng nói gì được nữa, vội vàng về xe cùng cảnh sát Hà Trạch an bài lên đường. Lần bố trí này với Lão Trịnh mà nói là lần dễ dàng nhất, vì không có bất kỳ lực cản nào, chuẩn bị đem nghi phạm giam giữ ở ngoại tỉnh.