Q3 - Chương: 162 Rửa hết duyên hoa, sóng lớn đãi cát. (2)
Trên phố ngoài ngõ, ăn cơm uống trà, đâu đâu cũng có người dân bàn tán, nghe nói Viễn Thắng nuôi một đám sát thủ nước ngoài, vụ đấu súng mấy ngày trước do chúng gây ra.
Bởi vì đám quan tham biết việc làm của mình sắp bại lộ rồi nên trong lúc điên cuồng phái chúng đi truy sát nhân chứng và người tố cáo nhằm bịt miệng; nghe nói con trai Thẩm thường ủy là cảnh sát, tội phạm bỏ trốn đều do người ta phái xe cảnh sát đưa đi; nghe nói cục trưởng cục tài nguyên đất đai nuôi tình nhân lấy danh xưng là "Trung Châu thập bát mỹ", số nữ nhân đó toàn là người kinh doanh địa ốc tặng cho, gọi là "đổi gái lấy đất", không tặng thì ông ta không phê duyệt dự án cho; nghe nói Viễn Thắng ở nước ngoài cây to rễ sâu, tích lũy số tài sản không biết bao nhiêu mà kể.
Tức thì tin đồn bay khắp nơi.
Tục ngữ nói, đương chức vạn người nâng, rớt đài vạn người dẫm, chẳng sai tí nào, điều tra còn chưa có kết luận gì mà những người liên quan đã bị miêu tả thối hoắc rồi. Còn nguyên nhân chân chính thì do cố tình che giấu nên bị nhấn chìm, ví như công an hai tỉnh phối hợp bắt nghi phạm ở ngoại tỉnh, ví như thành công thu hoạch lượng lớn trái phiếu Đoan Mộc Giới Bình cất giấu, giá trị thị trường là hơn 90 triệu euro, gần 1 tỷ NDT; rồi ví như không ít cơ cấu yếu hại ở Trung Châu có cuộc thay máu lớn.
Cứ xôn xao như thế cho tới tận 10 ngày sau, 27 tháng 1, khu phòng bệnh của bệnh viện Thanh niên tỉnh.
Ở trong sân nhỏ trước khu phòng bệnh, một cây mai trắng đang nở rộ, lá trắng như tuyết, nhụy hoa như nhuộm, vô cùng nổi bật giữa bụi cây trơ trụi lá.
Ô cửa sổ một gian ở tầng ba, có một đôi mắt sáng đang nhìn chằm chằm cây bạch mai tới thất thần, người đó nhìn rất lâu rồi. Từ khi nhập viện, y tá thường thấy người này thẫn thờ như thế, giống như có rất nhiều tâm sự, lại giống như bị thuốc kích thích tổn hại tới tinh thần, nhưng hóa nghiệm không phát hiện ra gì khác thường, về sau y tá biết, người này thực sự có tâm sự, hơn nữa thân phận còn rất thần bí khó lường.
Buổi sáng, sau bữa sáng, y tá giống mọi ngày đẩy xe thuốc vào phòng, lại lần nữa nhìn thấy bệnh nhân bần thần bên cửa sổ, cô chia thuốc ra khay rồi gọi: "Soái Lãng, uống thuốc thôi.”
“À.” Soái Lãng quay đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt không có tiêu điểm từ từ tập trung lại, ngồi trở lại bên giường bệnh, cầm thuốc cho hết vào mồm, chẳng cần nước, cứ thế nuốt ực.
Cô y tá theo thông lệ hỏi chuyện: "Hôm nay cảm giác của anh thế nào, còn chóng mặt không? Có thấy đầu óc thiếu tỉnh táo không? Bác sĩ nói thuốc gây tê có thể tạo thành ảnh hưởng tới thị lực và trí óc, anh phải kịp thời báo cáo tình hình với tôi.”
“Y tá Diêm, cô thấy tôi giống bị chóng mặt thiếu tỉnh táo à?” Soái Lãng tự lập từ lâu, rất không quen được chăm sóc tỉ mỉ thế này.
“Hơi giống, nếu không sao anh hay đứng ngây ra bên cửa sổ?” Cô y tá mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: "Anh có cần gì có thể gọi tôi lập tức, nhất là thấy chóng mặt buồn nôn thì ngàn vạn lần đừng che giấu.”
“Đến nỗi thế không, nếu tôi có bệnh thì sao phải giấu bác sĩ, thực sự là không sao, hoàn toàn có thể xuất viện rồi, không thể nào nằm viện còn hạn chế tôi chứ.” Soái Lãng bất lực nói.
“Anh khác, anh là bệnh nhân đặc thù, phải được giám đốc bệnh viện ký giấy mới được xuất viện... Phải rồi Soái Lãng, rốt cuộc anh làm gì? Ngày anh hôn mê có rất nhiều cảnh sát tới, mấy ngày qua khách tới thăm cũng đa phần là cảnh sát, thái độ của bọn họ với anh đều hết sức khách khí. Chẳng lẽ anh là...” Cô y tá nổi tính hóng hớt, ánh mắt nhìn Soái Lãng cô tịch một cách kỳ vọng, sùng bái, mong mỏi có câu truyện bất ngờ khác biệt, cứu vớt cuộc sống buồn tẻ của cô.
Soái Lãng nheo mắt, nghiêm túc nói: "Chuyện này tôi rất muốn nói với cô, cô muốn biết thật chứ?”
“Ừ.” Cô y tá gật mạnh đầu, đúng cái bộ dạng tò mò hại chết mèo.
Không ngờ Soái Lãng đổi giọng: "Biết nhiều không tốt cho cô đâu, đi kiếm cho tôi hai chai Nhị Oa Đầu về đây, tôi vừa uống vừa nói cho cô biết.”
“Hừ, muốn lừa rượu uống à, nằm mơ.” Cô y tá quay ngắt đầu sang bên, cười khanh khách đẩy xe thuốc rời phòng bệnh.
Soái Lãng cũng cười rồi nằm xuống giường, tay xòe ra, chính là mấy viên thuốc phải uống, kiếm tờ giấy gói lại, ra phòng ném vào thùng rác. Thực ra nằm viện chỉ là cái cớ, bệnh viện cung cấp toàn vitamin, nói là quan sát bệnh tình, kỳ thực công an chưa lên tiếng, bệnh viện không dám thả người, thế là y ở đây 10 ngày dài rồi.
Người nhà đã tới thăm, đám bạn xấu tới thăm, chị Đỗ và Lâm Bằng Phi tới thăm, tiểu học muội và thầy Vương cũng tới, nhưng Soái Lãng chẳng sao vui lên nổi.
Tất cả diễn ra như dự liệu của y, Từ gia bị đủ thứ chuyện quấn lấy, đoán chừng khó thoát thân được, Viễn Thắng đã lún vào vũng lấy rửa tiền và kinh doanh phi pháp, càng ngày càng lộ ra nhiều hơn thôi. Ngay cả công ty nước ngoài như APTX vì chuyện vệ sĩ dưới trướng nên không thoát, Phong Lực Hữu vừa bay về Thượng Hải liền bị cảnh sát địa phương triệu tập.
Tất cả còn tiến hành hoàn mỹ hơn dự liệu, số trái phiếu giá trị cực lớn kia đã làm người ta đầu óc mê muội, phạm vào một đống cấp thấp hết sức ngu ngốc, lại thêm dữ liệu trong ổ cứng Đoan Mộc Giới Bình để lại không khác gì bùa đòi mạng, rất nhiều người vất vả gây dựng sự nghiệp đều bị hủy trong sớm tối, giống như khi hắn còn sống luôn làm người ta khuynh gia bại sản.
Vậy là mình thắng hả?
Soái Lãng không hề thấy cảm giác của người chiến thắng, trong thời gian dài không thể nào thoát ra khỏi ám ảnh về Trâu Hiểu Lộ, mặc dù cả hai chỉ đóng kịch, nhưng tới cuối cùng hình như đã có chút biến giả thành thật mất rồi. Nhưng khi thành thật, chân tình chẳng vãn hồi được gì, dù y cam lòng đưa cô toàn bộ trái phiếu, Trâu Hiểu Lộ vẫn trơ mắt nhìn y đi vào cạm bẫy... Khi đó chỉ cần Trâu Hiểu Lộ có chút động thái ngăn cản thôi, Soái Lãng sẽ mang toàn bộ kế hoạch nói cho cô biết.
Nhưng không, cô ấy không ngăn cản, lúc đó y thực sự thất vọng vô cùng, cô ấy chỉ bật thông gió khi thần trí mình đã trở nên mơ hồ, không gây ra tổn thương lớn hơn. Vậy là mình cược sai rồi, ép cô ấy không còn đường lui, nghe cha nói Trâu Hiểu Lộ bị giam ở trại giam Hà Trạch, Soái Lãng cứ thấy mồm đắng nghét, như tội mình không thể tha thứ.
Vậy mình sai rồi à?
Hình như mình đâu có sai, nếu như không lôi ra được con cá trạch Lưu Nghĩa Minh, vũng nước Trung Châu sẽ liên tục bị hắn quấy động, phải để hắn thành công, hắn mới đắc ý quên đi tất cả rồi sa lưới.
Mình không sai, Soái Lãng kiểm điểm bản thân, giống như năm xưa vì sinh tồn phải lừa đảo bịp bợm vậy, lần này vì bảo vệ tất cả mọi thứ mình có mà làm, y thấy mình chẳng sai gì cả.
Nhưng vẫn thấy sai ở đâu đó.
Soái Lãng bất tri bất giác lại đứng ngây bên cửa sổ nhìn cây hoa mai nghênh đón gió lạnh nở rộ kia, tay vô thức viết lên cửa kính hai chữ: Lừa đảo.
Giờ chính bản thân y cũng thấy mình là tên lừa đảo trăm phần trăm, không hơn không kém.
Chậc!