Q3 - Chương: 163 Gạn đục khơi trong, rửa sạch bùn dơ. (1)
“Soái Lãng, tình hình khôi phục thế nào rồi?”
Một giọng nói vang vang từ hành lang vắng vẻ đánh thức Soái Lãng từ trong trầm tư, y đưa tay xóa hai chữ mới viết, quay đầu thấy đoàn người Trịnh Quan Quần cười nói đi vào phòng, lạnh nhạt nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, khách sáo giả dối làm gì?”
“Ài khó tính thế?” Trịnh Quan Quần cười, đi cùng có chủ nhiệm Nguyên, Chung Sơn, Lưu Diệc Tuệ và hai người không quen, tất cả đều mặc cảnh phục.
Gian phòng này vì thường xuyên có người tới nên sớm chuẩn bị cả rồi, đám người kia theo trình tự hỏi thăm Soái Lãng, kéo ghế ngồi xuống. Soái Lãng như mọi khi ngồi xuống giường: "Hôm nay muốn hỏi gì, hay muốn tôi thuật lại quá trình lần nữa.”
Quá trình kỳ thực rất đơn giản, cùng Trâu Hiểu Lộ đi lấy trái phiếu, sau đó trúng độc ngất xỉu, mỗi lần Soái Lãng nói chưa tới ba phút, hỏi đi hỏi lại y cũng trả lời như thế, hết phân cục lại chi cục, hết thành phố, tỉnh lại tới TW, hết nhóm người này tới nhóm người khác, hỏi đi hỏi lại câu đó.
Hôm nay thì khác, chủ nhiệm Nguyên lên tiếng: "Có tin tức tốt nói với cậu đây, trong chiếc hộp tịch thu được từ Lưu Nghĩa Minh có tổng cộng 180 tờ trái phiếu, mỗi tờ trị giá 500.000 euro, tính tổng là 90 triệu euro, tương đương 1 tỷ NDT, đã được chuyên gia trên bộ giám định, toàn bộ là thật.”
Trịnh Quan Quần cũng cao hứng xen vào: "Chúng tôi tới đây là để đại biểu cho sở tỉnh cám ơn cậu, thuận tiện chúc Tết sớm. Không đơn giản, chàng trai, cả tỉ đồng đặt trước mắt mà không động lòng, không phải người thường có thể làm được, mọi người nói có đúng không?”
Mọi người tất nhiên là phụ họa luôn mồm, ngay cả cô cảnh sát Lưu Diệc Tuệ vốn cực kỳ thành kiến với Soái Lãng cũng nhìn y sùng bái. Dè Soái Lãng lại bĩu môi: "Ai bảo tôi không động lòng, thánh mới không động lòng, chẳng qua là tôi không dám động vào thôi, nếu đút vào túi có mà bây giờ nằm nhà xác.”
Mọi người bật cười, không phải không có lý, thái độ thẳng thắn không kiểu cách của Soái Lãng rất được lòng người, Chung Sơn giơ ngón cái: "Bội phục, người thức thời mới là trang anh hùng, không cần biết anh nói thế nào, nhưng anh làm được đủ khiến ai cũng phải khâm phục. Đối với thái độ trước đó của chúng tôi với anh, hôm nay tôi trịnh trọng xin lỗi.”
“Thôi, thôi, xin lỗi làm gì, chỉ cần đừng nghi ngờ tôi là may rồi... mấy ngày trước có vị gì ấy nhỉ, lại còn tới quanh co hỏi tôi biết chỗ giấu tài sản khác của Đoan Mộc Giới Bình không? Thực ra tôi rất hối hận, chẳng thà tôi cho một mồi lửa đốt hết luôn cho rồi, rảnh nợ.” Soái Lãng chẳng nể tình.
Lưu Diệc Tuệ đỏ mặt, có chút thiếu tự nhiên nói: "Tôi từng hoài nghi anh, có điều giờ làm rõ rồi, chẳng lẽ ngay cả cơ hội xin lỗi, anh cũng không cho à?”
“Tôi làm gì dám, giờ tới tự do xuất viện cũng chẳng có cơ mà.” Soái Lãng quay sang Trịnh Quan Quần: "Chú Trịnh, tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”
“Nói đi, khen thưởng chắc chắn là có, nhưng không nhiều đâu.” Trịnh Quan Quần đề phòng nói trước.
“Đến một tỷ tôi còn đưa rồi, chẳng lẽ thèm chút tiền thưởng ấy à? Tôi nói là trả đồ lại cho tôi đi chứ, đồ trong khách sạn Á Long ấy, hôm đó tôi bị trần truồng khiêng đi, đồ của tôi đâu rồi? Di động, ví tiền, đồng hồ, à còn có cả cuốn sách nữa, định tịch thu hết à?” Soái Lãng chất vấn.
“Cái đó chúng tôi mang theo, Tiểu Chung...” Trịnh Quan Quần gọi một tiếng, cảnh sát Chung xách một cái túi tới trả từng món đồ cho Soái Lãng.
Làm người ta câm nín là Soái Lãng mở ví ra đếm tiền sau đó mới gật gù nhận thứ khác, cảnh sát có tệ tới mức lấy mấy đồng lẻ trong ví y không? Mà vị này rõ ràng cả tỷ còn giao nộp lại đi kiểm tra tiền lẻ, đúng là quái nhân.
Soái Lãng đeo đồng hồ, lấy di động rồi mới cầm cuốn sách lên, tích tắc cảm giác mấy ánh mắt chiếu vào cuốn sách đó, trả loại ngay: "Sao, muốn tịch thu cả cuốn sách này à? Tôi nói thẳng ra nhé, trong đây chứa bí kỹ bất truyền của phái Giang Tướng, nếu nghi ngờ nó có chứa bản đồ kho báu thì tịch thu đi, không tôi lại mang tiếng.
Trịnh Quan Quần không nhận: "Cuốn sách này đã được kiểm tra kỹ càng, không phát hiện có chỗ nào liên quan tới tang vật cất giấu và vụ án, sở tỉnh quyết định trả lại cho cậu. Nếu không có cơ sở nghiên cứu phái Giang Tướng nhiều năm của cha cậu, nếu không có tài trí của cậu, vụ án này đã không thể giải quyết, coi như giữ làm kỷ niệm đi... Nhưng mà đừng học rồi đi lừa khắp nơi đấy.”
Mọi người đều bật cười, nói thì nhẹ nhàng thế chứ trên tỉnh phải tổ chức cuộc họp tranh luận gay gắt mới đưa ra kết luận này, những vị ăn trên ngồi chốc xa rời nhìn đâu cũng thấy khả nghi...
Trịnh Quan Quần kịch liệt phản bác, nói đây chỉ là cuốn sách ghi lại kỹ năng hết thời, vì như chiêu xua rắn đuổi rắn, thời buổi này cả nông thôn cũng còn mấy rắn sống hoang dã nữa là, dùng ở đâu được? Rồi dụ cá vào lưới, ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, cá giờ nuôi công nghiệp cả rồi, ai cần dụ nữa? Muốn thi pháp cũng chẳng kiếm được chỗ. Thời đại thông tin bùng nổ, cuốn sách này lạc hậu lắm rồi, lại không liên quan tới vụ án, không có giá trì gì cả, thêm vào ông già Vương Phất thỉnh cầu, thứ này mới quay về với người kế thừa Đoan Mộc Giới Bình.
Thực ra Đoan Mộc Giới Bình muốn ai tổ chức hậu sự cho mình, cái rương liền thuộc sở hữu của người đó, có điều người tiếp nhận lại dâng cho người khác.
Mọi việc đã xong, mọi người tàn gẫu một hồi rồi chuẩn bị rời đi, Soái Lãng cũng đã nghe ra, chuyến đi này trả đồ cho y coi như kết thúc rồi. Trịnh Quan Quần trước khi đi còn nói một câu quan cách: "Soái Lãng, hôm nay chúng tôi tới đây có một việc thông báo với cậu, xét thấy bệnh tình của cậu đá khỏi, cậu có thể tự do xuất viện...”
“Nếu có tình huống gì cần tra hỏi, chúng tôi sẽ tới tìm cậu...” Soái Lãng bắt chước giọng điệu ông ta thêm vào một câu.
Bắt chước giống thật, không ai nhịn được cười, Lão Trịnh mặt già đỏ rực, chỉ Soái Lãng: "Thằng nhãi này, vểnh đuôi lên rồi đấy.”
Nghe nói được xuất viện rồi, tâm tình của Soái Lãng mới tốt lên một chút, tiễn chân đám cảnh sát tới chúc Tết sớm, quay về dọn dẹp đồ đạc, cẩn thận cầm cuốn Giang Tướng Bí Thuật lên. Trong sách toàn chữ cổ, câu từ tối nghĩa, dù y học mấy năm chuyên ngành thư ký cũng chẳng hiểu, nếu là thứ Đoan Mộc Giới Bình coi như châu báu, Soái Lãng tin giá trị của nó không quá kém, để sau này dần nghiền ngẫm.
Vậy là xong, kết thúc rồi, Soái Lãng thấy người nhẹ nhõm, thở phào một hơi.