← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 164 Gạn đục khơi trong, rửa sạch bùn dơ. (2)

Rời khu phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện, kết toán hóa đơn, chửi bệnh viện tham lam, chửi cảnh sát keo kiệt không thanh toán tiền hộ mình. Khi ra viện mới thấy mình hơi vội rồi, chẳng có ai tới đón, tuyết rơi nhiều ngày vừa mới dừng, mà tuyết dừng trời càng lạnh, ngoài kia tuyết vẫn đóng thành băng chưa tan kìa, bắt xe khó lắm. Ngó nghiêng một lúc quả nhiên chả có taxi mà bắt, Soái Lãng đành bực bội cuốc bộ, trong lòng không khỏi cảm xúc ngổn ngang.

Cuộc đời ai cũng có thời khắc tỏa sáng, Soái Lãng thấy nếu coi mình là kẻ lừa đảo thì thời khắc rực rỡ nhất chính là mười ngày trước lừa trọn một ổ. Đáng tiếc là không được tận mắt thấy Từ Trung Nguyên nổi điên, không nhìn thấy Viễn Thắng sụp đổ, càng không thấy Lưu Nghĩa Minh hồn xiêu phách lạc. Trừ Trâu Hiểu Lộ ra, những người còn lại y chẳng ngại nhìn cả đám đó tán gia bại sản, nhà tan cửa nát, con mẹ nó, thế mới hả chứ.

“Này... Soái Lãng.”

“Này, Soái Lãng vờ không nhìn thấy à? “ Có người khó chịu gọi.

Soái Lãng nghe thấy giọng nói quen thuộc quay đầu lại nhìn thấy Phương Hủy Đình đẩy xe đạp, y cũng chẳng cười nói gì, nhớ tới cái ngày ở bệnh viện coi mình như tên lưu manh côn đồ giáo huấn một chập rồi đuổi đi, qua lại đã lâu, có chút sợ em gái nghiêm túc này, hai người bây giờ có thể nói là gì đây?

Phương Hủy Đình đẩy xe tới, mặc áo phao đỏ rực, đầu búi tóc gọn gàng, không mặc cảnh phục, trông có thêm vị nữ nhân, thấy Soái Lãng đứng đần ra, co chân đá luôn: "Chị đây tuy xinh đẹp cũng không cần nhìn như thế chứ?”

Móa, Soái Lãng suýt chửi bậy, mặt vặn vẹo, em gái ngốc này tự tin quá đáng rồi đấy, vậy mà y lại còn không dám bới móc.

Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng vẫn ngơ ngẩn ngẩn ngẩn, đẩy một cái.

- Anh làm sao thế hả, em khó khăn lắm mới nghe ngóng được anh ở đây, còn do xử trưởng Trình nói với em... Định tới thăm anh, anh thì đã chuồn rồi... Sao vậy? Không muốn thấy em, em chẳng muốn thấy anh.

Đấy, hết thuốc chữa rồi, mồm nói chẳng muốn thấy người ta, quay đầu sang bên, chân lại không chịu đi. Soái Lãng thấy giỏ xe có chút hoa quả, chắc là mang vào cho mình, ít ra cũng có người nhớ tốt hơn là không, cười gượng: "Ai nói anh không muốn gặp em, anh ngày ngày nhớ tới em.”

Nói xong liền sửng sốt, sao mình mở mồm một cái là tán gái lưu loát thế nhỉ? Trong lòng đang thiếu tự nhiên chết đây, vậy mà mồm trơn như bôi mỡ vậy.

“Vậy sao không gọi cho em?” Phương Hủy Đình chất vấn.

“Ài, nói là nằm viện, kỳ thực có khác gì giam lỏng đâu, hôm nay mới được trả điện thoại... Với lại anh sợ gây phiền phức cho em, mẹ em mà biết em qua lại với một tên thợ điện, một nghi phạm, không phải phá hoại quan hệ gia đình em à? Anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta không phải người cùng đường, đừng qua lại nữa.” Soái Lãng yếu ớt nói, một nửa là có ý đó, một nửa thấy hai người không hợp, mình thì tính bay nhảy tùy tiện, người ta thì nghiêm túc, nếu tán một em gái rồi bị em gái đó ngày ngày giáo huấn như con, ai mà chịu nổi.

Xòe bài cũng chuẩn bị ăn vài cước rồi, không ngờ đọc thuộc lòng Anh Diệu Thiên mà y chưa hiểu thấu được tâm tư nữ nhân, Phương Hủy Đình không nổi giận còn dương dương đắc ý: "Cha anh còn không quản được anh... Anh thấy mẹ em quản nổi em à?”

Ặc, Soái Lãng trố mắt, ca ca hồi xưa tán gái không được, sao bây giờ muốn đá cũng không được, sao thất bại thế này, trong lòng rất không muốn: "Em em.... Anh, anh mới sờ vài cái thôi, em không bởi vì thế mà dính lấy anh chứ?... Á...”

Phương Hủy Đình xấu hổ, lại tức giận, đá Soái Lãng một cái, rất bá đạo lên xe phất tay: "Lên xe... Chị đưa đi một đoạn.”

Soái Lãng không muốn, nhưng cũng không muốn từ chối ý tốt của người ta, thế là ngồi lên ghế sau, hai người giống như đôi vợ chồng trẻ mua hàng Tết.

Thời điểm này người lao động tới Trung Châu làm việc đã về gần hết rồi, Trung Châu vốn là thành phố có lưu lượng người qua lại cao, bây giờ bớt đi phần lớn số người này, đường xá vắng vẻ hơn hẳn. Nhưng trên hè phố, số người mặc áo đẹp, thong dong đi lại, những gương mặt tươi tắn nhiều hơn, đặc biệt rất nhiều trẻ em ra đường nô đùa, bọn chúng đắp lên vô số người tuyết hình thù kỳ dị, không thì vo tuyết ném nhau vù vù.

Có lẽ bị không khí ngày Tết bao quanh, Soái Lãng thấy tinh thần tích cực hơn, từ sau thò đầu lên hỏi: "Này Đình Đình, có thể nói với anh làm sao thái độ của em thay đổi lớn thế không? Lần trước gặp nhau em còn mắng anh cơ mà.”

“Đừng đắc ý, em biết chuyện của anh rồi, anh thấy tiền không nổi lòng tham, chủ động giao nộp, chuyện này làm rất đúng, phải khen thưởng. Anh nghĩ xe của em ai cũng ngồi được chắc?” Phương Hủy Đình kiêu ngạo nói, cứ như ban ơn gì lớn lắm cho người ta vậy.

Soái Lãng nhìn cái xe đạp điện không biết đi bao năm, em gái này rõ ràng chẳng biết chăm sóc nó, sơn bong tróc hết, động cơ phát ra tiếng lạ, đoán chừng ném ra đường trộm nó cũng chẳng lấy: "Oa, vinh dự quá, xem ra Đình Đình là mỹ nữ thà cười trên xe đạp còn hơn khóc trong Mercedes rồi.”

“Đương nhiên rồi, đừng có chế giễu, cẩn thận em đánh anh.” Phương Hủy Đình tự đắc, trời quá lạnh, cô nói chuyện phả ra cả hơi.

Soái Lãng ngồi sau rất ấm áp, giờ y hiểu em gái này vì sao khó gả thế rồi, đừng nói là đồng cảm, người chịu được kiểu nói chuyện này không có mấy đâu.

“... Em nghĩ chuyện của chúng ta rất lâu rồi, có lẽ em hiểu lầm anh, lần đó anh tới bệnh viện, em tưởng anh tới xem trò cười. Sau nghe cha anh kể mới biết, những kẻ đó vì truy tìm số tiền kia mà gây khó dễ cho anh, thậm chí muốn giết cả anh nữa, anh làm gì coi như tự vệ chính đáng... Được rồi, coi như em sai.”

Chuyện này phạm vi ảnh hưởng rất lớn, chỉ là Soái Lãng không ngờ ảnh hưởng luôn tới cả Phương Hủy Đình, y không nói gì, không khẳng định, không phủ định.

Phương Hủy Đình độc thoại hồi lâu không thấy ai hưởng ứng, giọng cao lên: "Này, sao không nói, đừng thấy em nhận sai rồi liền vểnh đuôi lên.”

“Anh có muốn vểnh đuôi lên cũng không được... Đình Đình, em nói em suy nghĩ chuyện của chúng ta rất lâu... Vậy...” Soái Lãng thăm dò, y đoán có lẽ Phương Hủy Đình đang muốn cho hai bên cơ hội bắt đầu lại, nhưng y chưa chắc chắn, nhất là trải qua chuyện vừa rồi, cảm xúc vẫn phức tạp, chưa biết mình muốn gì.

Không ngờ Phương Hủy Đình trả lời rất sốc: "Rõ ràng anh hiểu, anh quá nhiều bạn gái, em quá ít bạn trai, anh thiếu một người không tiếc, em thiếu một người thì tiếc lắm... Coi như xếp anh vào hàng dự bị đi, quan sát tính sau.”

“Oa, rộng rãi thế, không giống phong cách của em gì cả.”

“Bất đắc dĩ thôi, em rất muốn tìm một nam nhân si tình, nhưng loại động vật quý hiếm đó tuyệt chủng rồi.”

“Cũng đúng, cám dỗ quá nhiều, mấy ai giữ được mình.” Soái Lãng cảm thán, thôi được, cả hai đều bất đắc dĩ rồi, vậy cứ thử xem quan hệ này rồi đi tới đâu, nghĩ thế lòng không lấn cấn nữa: "Đình Đình, em nhớ còn nợ anh một bữa cơm không? Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”

“Được, không vấn đề, em vừa được thưởng cuối năm, thỏa mãn anh một lần.”

“Oa phát tài rồi, được bao nhiêu?”

“4200 hẳn hoi nhé, mẹ em muốn em nộp, em không nộp.” Phương Hủy Đình khoe, rất đắc ý vì tới giờ vẫn ăn bám cha mẹ không đóng tiền sinh hoạt.

Nghe con số đó Soái Lãng cũng cười không thôi, đem so với 1 tỷ, con số này dễ tiếp nhận hơn nhiều, cũng làm người ta yên tâm thoải mái hơn.