Q3 - Chương: 165 Thiếu tiền dễ trốn, nợ tình khó trả. (1)
Đôi nam nữ đi trên cái xe đạp nát suốt dọc đường tán gẫu cười đùa, không chú ý một cái xe cảnh sát đi qua, Sở Triết Hồng bế con gái thu hồi ánh mắt lại: "Thế Tài, em nghĩ ngày anh lên chức ông nội không còn xa nữa đâu.”
Soái Thế Tài hôm nay tới đón con trai, không ngờ lỡ mất, có điều vô tình phát hiện đôi nam nữ chở nhau trên chiếc xe đạp điện: "Em đừng nói sớm quá, khó lắm.”
“Vì sao?”
“Cô bé đó là cảnh sát đấy, em thấy có thích hợp không? Soái Lãng nó thế rồi, chẳng bao giờ làm chuyện đàng hoàng, không thay đổi được đâu.”
Sở Triết Hồng ồ một tiếng, an ủi chồng: "Cũng đâu phải là không được, kiếm cô vợ cảnh sát, sau này giúp anh quản Soái Lãng không phải tốt à?”
“Tốt thì tốt, có điều...” Soái Thế Tài như gặp phải vụ án khó giải: "Có điều thằng con anh ở phương diện này hơn anh nhiều lắm, hình như còn tán tỉnh mấy cô bé nữa, tương lai ai gọi anh bằng cha chưa chắc, nói không chừng mai có luôn một cô bé vác cái bụng bầu tới nhận tổ nhận tông ấy chứ.”
Cái giọng bất lực của Soái Thế Tài làm Sở Triết Hồng cười phá lên, cuộc sống có quá nhiều thứ không xác định, sẽ chẳng phát triển theo ý chúng ta muốn, cả chuyện trở thành ông nội cũng thế...
Rốt cuộc tất cả mọi ồn ào cũng kịp xử lý trước Tết, dù công tác xử lý hậu quả còn kéo dài, nhưng thủ phạm thì sa lưới, tiền được thu hồi, mọi người tạm gác tất cả mọi chuyện qua một bên, ăn một cái Tết yên lành.
Năm nay là lần đầu tiên Soái Lãng về nhà ăn Tết, chút lúng túng với mẹ kế vẫn còn đó, nhưng niềm vui lớn lấn át, Lão Soái cười từ sáng tới tối, Soái Anh cũng cười từ tối tới sáng, quấn anh vô cùng, buổi tối cũng chui sang ngủ cùng Soái Lãng.
Tết Xuân vui vẻ cũng trôi qua trong bận rộn, ăn ăn uống uống, sau Tết sức ì lại lớn, mà lễ hội lại nhiều, Soái Lãng bỏ tiền cả nhà đi du lịch nửa tháng nữa, thế là rất nhanh một tháng cứ thế trôi qua một cách vô tri vô giác...
Một tháng sau, xuân ấm hoa nở, khu chung cư cục môi trường Trung Châu, trong gian phòng khách của một cao tầng nào đó, có ông già đeo kính lão chăm chú xem báo, dù là ngày nghỉ vẫn giữ thói quen ở đơn vị, trà xanh báo giấy, quan trọng hơn cả bữa sáng.
Nội dung trên báo có liên quan tới đi sâu truy cứu vụ án Viễn Thắng, tới hôm nay cán bộ cấp xử trở lên vì liên quan tới Viễn Thắng mà ngã ngựa có trên 27 người, số tiền liên quan từ hàng triệu tới chục triệu khác nhau.
Hấp dẫn nhất là cục trưởng cục tài nguyên Hứa Thắng Dân trở thành đại tham quan phá kỷ lục tham ô 100 triệu của Trung Châu, những người này đối với công vụ viên đi làm theo giờ mà nói là sự tồn tại phải ngước mắt nhìn. Nghĩ tới trong đó nhiều người còn là người quen cũ, nghĩ tới thế sự khó lường, những người mình từng hâm mộ vì quyền cao chức trọng, một người đắc đạo, chó gà thăng thiên, chớp mắt cái xảy ra chuyện, cả nhà gặp hóa, làm ông già bùi ngùi không thôi.
Đột nhiên roẹt một cái, báo bị cướp mất, ông già quay sang, thì ra là bị bạn già cướp mất, tiếp đó là cái giọng lải nhải quen thuộc: "Xem xem xem, xem suốt ngày, có gì mà xem, ở đơn vị ngồi xem báo tới trĩ luôn rồi còn thấy chưa đủ à? Về nhà không biết xem có chuyện gì làm không, cứ ngồi há mồm ra đợi ai đút cơm cho?”
Đây là cái gia đình kiểu âm thịnh dương suy điển hình, tương đối phổ biến trong xã hội hiện nay, ông già không dám phản bác, giải thích: "Thì anh chỉ xem chuyện Lão Hứa thôi, em nhớ ông ấy không, khi xuống quê chúng ta cùng một đại đội, khi đó ông ta không kiếm nổi đối tượng, thật thà vụng về là vậy... Ấy mà bây giờ tham ô 100 triệu, còn nuôi mười mấy vợ bé...”
“Xì.” Bà già cầm báo lên xem, chỉ trích: "Năm mươi mấy cái tuổi đầu, nuôi tiểu cô nương mười chín hai mươi, ông ta nuôi nổi à? Công năng còn dùng được không? Khác gì tự kiếm nón xanh về đội, đúng là ngu ngốc... Sao, anh muốn học theo à?”
“Nói gì thế, nguyên tắc Đảng của anh cao cỡ nào, em đâu phải không biết.” Ông già khoe khoang.
Bà già ném báo lại: "Thôi đi, cục môi trường là nha môn ít chất béo thôi, anh lại chỉ là cấp phó, đến đi ăn cơm cũng chẳng nhờ đơn vị thanh toán hộ được, dù nguyên tắc anh không cao, anh cũng chẳng có cơ hội. Để anh vào vị trí Lão Hứa xem, có khi anh còn tham hơn... Lão Phương này, anh bớt quan tâm chuyện người đời đi, quan tâm tới con gái anh ấy.”
“Con gái mình làm sao? Không phải vẫn tốt à?”
“ Vẫn tốt? Anh xem mấy giờ rồi, 9 giờ rồi mà nó chưa biết rời giường, trời ơi, nó sắp thành gái già 30 rồi, anh định ủng hộ nó ăn bám vợ chồng mình cả đời à?”
“Em cứ lo vớ vẩn, em không nói anh không nhớ, em chỉ thích bám cành cao, thiếu chút nữa đẩy con mình vào hố lửa rồi, có biết Thẩm Hậu Nhân ngã ngựa rồi không? Thẩm Tử Ngang cũng cách chức đợi điều tra, nói không chừng khui ra vụ gì khỏi ra luôn … sự nghiệp coi như hết rồi.”
Nói tới chuyện này là tâm bệnh của bà Phương, thế là quay sang cãi nhau, vợ bảo chồng bỏ mặc, chồng bảo vợ sai, tóm lại là loại gia đình có con gái lớn chưa gả đi nổi, cha mẹ rầu thối ruột.
Đang tranh cãi thì cửa phòng con gái mở ra, hai vợ chồng chớp mắt không cãi nhau nữa, bày ra dáng vẻ phụ huynh nghiêm túc. Vừa nhìn thấy con gái một cái, hai vợ chồng đều sáng mắt mừng thầm, thấy con gái mặc chiếc áo len trắng muốn, quần jean ngọc bích, giày thể thao, tóc chải chuốt cẩn thận một phen, vừa trẻ trung lại nữ tính, khác xa lúc mặc cảnh phục.
Người làm mẹ tất nhiên là mừng hết cỡ, tò mò hỏi: "Đình Đình, con đi hẹn hò à?”
“Vâng, chẳng phải cha mẹ chỉ mong gả con đi thôi à? Thế nào, mẹ thấy có xinh đẹp không?” Phương Hủy Đình xoay một vòng.
Hai vợ chồng gật đầu liên hôi, khen không chỉ xinh đẹp còn trông như nữ sinh, bà Phương kéo con gái ngồi xuống ghế sô pha, vừa vui mừng vừa thắc mắc: "Đình Đình, sao có đối tượng không nói với cha mẹ?”
“Mẹ, bọn con vừa mới bắt đầu, đợi tiếp xúc một thời gian rồi dẫn về cho mẹ thẩm hạch nhé.” Phương Hủy Đình cố tình giấu diếm.
Bà Phương cuống lên, hỏi tên gì, ông Phương hăng hái, hỏi làm gì? Mẹ lại hỏi, trong nhà thế nào? Cha hỏi, có nhà chưa, đừng để cưới con về rồi lại bục mặt kiếm tiền trả nợ mua nhà. Mẹ nhấn mạnh, nhà là thứ yếu, quan trọng là nhân phẩm, con phải lau cho sáng mắt, đừng như mẹ nhất thời hồ đồ, theo cha con ở trong căn nhà đơn vị 20 năm chưa đổi.