Q3 - Chương: 166 Thiếu tiền dễ trốn, nợ tình khó trả. (2)
Phương Hủy Đình nghe mấy lời này tới nhàm tai rồi, cô cũng có cách đối phó, một tay ôm cha, một tay ôm mẹ: "Cha mẹ yên tâm, anh ấy có công việc ổn định, nhà thì mua lúc nào cũng được, không thành vấn đề.”
“Vậy thì nhà phải để tên hai đứa, cha mẹ cũng cho con ít hồi môn.” Bà Phương dặn dò.
Ông Phương không yên tâm: "Không tham ô hối lộ chứ, chừng tuổi con mà tự mua nhà được, đừng nói là lai lịch bất chính đấy.”
“Cha yên tâm, anh ấy là người làm ăn, tiền kiếm được đàng hoàng chẳng kém cha.” Phương Hủy Đình vì tô vẽ cho vị kia, nên nhấn mạnh: "Hơn nữa anh ấy là Đảng viên dự bị, cha mẹ còn gì để nói không?”
“Thế thì hỏng.” Ông Phương mang bộ dạng người từng trải ra: "Loại không đáng tin nhất là Đảng viên, ba hoa bốc phét dối trá đều biết nói, chỉ có nói thật là không biết.”
“Ông bớt nói đi, ông nghĩ ai cũng như ông à?” Bà Phương mắng chồng, sau đó lại cười híp mắt quay sang dụ con gái: "Vậy con nói cho mẹ xem là ai, không phải là cảnh sát chứ!”
“Không phải, kiếm cảnh sát chán lắm.” Phương Hủy Đình gạt phắt ý nghĩ này của mẹ.
Thế là cả cha lẫn mẹ đều tò mò lắm, ra sức truy hỏi, nhưng con gái là thứ ăn trong rào ngoài trời sinh, ra sức nói tốt cho đối tượng, còn cha mẹ thì không tin. Ông Phương lấy luôn báo ra, chỉ mấy vụ án kinh doanh trái phép rồi rửa tiền, giáo dục con gái phải nhìn cho rõ, vớ phải loại người này hủy cả đời. Phương Hủy Đình bĩu môi, nói vụ án này là do chính anh ấy tìm được số tiền cất giấu của tên lừa đảo mà gây ra, hơn nữa số tiền tang vật lên tới 1 tỷ là do anh ấy nộp cho cảnh sát...
Nói xong rồi, hiệu quả chấn kinh mà Phương Hủy Đình mong đợi cũng xuất hiện, bà Phương hai mắt trố ra, ông Phương sốc tới không tin, vì ông biết rõ vụ án đó lắm. Phương Hủy Đình được thể lên mặt: "Cha mẹ, một người như thế cha mẹ còn hoài nghi nhân phẩm có vấn đề được không?”
“Nhân phẩm không thành vấn đề thật.” Bà Phương đánh giá xong thêm một câu: "Có điều thằng bé đó có ngốc quá không? Số tiền một tỷ đó nếu do cậu ta tìm ra thì sao phải nộp lên?”
Ông Phương định nghĩa: "Con gái, tìm đối tượng chớ tìm người thích làm anh hùng, anh hùng không có kết quả tốt, người bên cạnh anh hùng càng thảm... Con nghĩ đi, con kiếm một người chồng làm việc tốt không biết nghĩ cho mình, hi sinh vì người khác, nghe thì hay lắm, nhưng khổ là con.”
“Đúng, cha con nói có lý lắm, phải kiếm đứa biết thu vén gia đình biết thương vợ ấy, thương người đời làm gì?” Bà Phương phụ họa.
Phương Hủy Đình đứng bật dậy, không ngờ lại phản tác dụng, hừ một tiếng về phòng lấy túi xách mặt hầm hầm đi ra cửa, lúc ra ngoài không quên bỏ lại một câu: "Sau này không nói chuyện của con cho cha mẹ nữa, cha mẹ chẳng bao giờ ủng hộ con cả... Buổi trưa con không về đâu, đừng nấu cơm cho con.”
Sầm một cái đóng cửa lại, hai vợ chồng già nhìn nhau buồn bã không thôi, chỉ chốc lát đã quay sang chỉ trích nhau, ông thì bảo con gái giống mẹ, bà thì bảo không dạy được con là lỗi của cha... Cãi nhau hồi lâu hai ông bà đều chẳng muốn ăn cơm nữa, lo lắm, buồn lắm, thương lượng mãi rồi gọi điện cho con gái.
“Đình Đình, hay là con dẫn bạn trai về nhà, mẹ làm xủi cảo cho.”
Thực ra cô con gái còn phiền muộn hơn cha mẹ, khi nhận điện thoại cô đang ở trong sân trường Đh Trung Châu, mà người hôm nay cô hẹn không phải là đối tượng nào cả, nên đành đối phó qua loa, làm mẹ trong điện thoại không vui, cúp máy.
Chịu thôi, đôi khi quá quan tâm yêu thương cũng là một sự dày vò, Phương Hủy Đình biết sự quan tâm không khước từ được ấy e là sẽ theo mình cả đời. Lo nhất là chuyện hai người không qua được cửa ải cha mẹ, hoặc có thể nói là còn cách cửa ải đấy xa lắm, vì nói gì yêu đương, tìm hiểu, toàn là bịa ra thôi, từ lần ăn cơm với nhau một bữa trước Tết đó, Phương Hủy Đình chỉ gặp Soái Lãng đúng một lần.
Phương Hủy Đình vốn định giữ tư thái cao ngạo của mỹ nữ, đợi Soái Lãng mặt dày tới theo đuổi, không ngờ Soái Lãng từ sau khi hôn mê lại như đổi tính rồi, lãnh đạm vô cùng. Cho dù gặp nhau một lần cũng không giống trước kia đụng chân đụng tay nói linh tinh luôn mồm nữa, chỉ hỏi thăm vài câu, nói là rất bận, gặp nhau hơn mười phút đã đi.
Vì thế Phương Hủy Đình nghĩ mãi không ra, đương nhiên là quy kết do Soái Lãng trêu hoa ghẹo cỏ, khẳng định là có bạn gái khác rồi. Cũng chẳng hiểu dây thần kinh nào xúi bẩy, hôm nay cô tới Đh Trung Châu, hẹn người khả nghi nhất, Vương Tuyết Na. Với suy nghĩ của cô, nếu thực sự có chuyện đó, giải quyết nhanh gọn là tốt nhất.
Nhưng gặp rồi thì phải nói thế nào? Nói người ta cướp bạn trai của mình à, hai người còn chưa chính thức kìa.
Phương Hủy Đình trái cũng khó, phải cũng khó, đi qua đi lại dưới hàng cây, thấy mình còn lỗ mãng hơn cả Soái Lãng, tự nhiên điên điên khùng khùng gọi điện chạy tới đây. Giờ lời nói ra không thu lại được nữa, Phương Hủy Đình đang nghĩ cách cái cớ nào đó thì Vương Tuyết Na đã chạy ra, mái tóc cực dài bay bay, còn chưa kịp bện tóc, có điều khiến cô càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu vô cùng, vẫy tay ngọt ngào gọi: "Chị Phương.”
Người còn chưa tới đã thấy ngọt lịm rồi, cô gái vô tư tươi sáng đó khiến Phương Hủy Đình nhìn mà đố kỵ, người ta ngọt ngào lại vừa ngốc tới đáng yêu, mình vừa đanh đá và hung dữ, bảo sao Soái Lãng cứ né mình. Phương Hủy Đình cười miễn cưỡng, Vương Tuyết Na lại rất thân thiết khoác tay cô: "Chị Phương, sao lại nhớ ra tới thăm em thế?”
“Đi ngang qua, chị muốn tìm ít sách tâm lý, nhờ em giúp.” Phương Hủy Đình kiếm bừa một cái cớ.
“Không thành vấn đề, chị cứ viết danh sách, em tới thư viện mượn cho chị.” Vương Tuyết Na nhiệt tình nói.