← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 167 Thiếu tiền dễ trốn, nợ tình khó trả. (3)

Hai người đi qua hàng cây tới thao trường, băng đã tan tuyết đã chảy, cành cây khô đã trồi lá non, cây đông thanh xanh mướt, không thiếu người ra ngoài trời học bài hoặc kết thành đôi thành cặp, thêm vào đám chàng trai chơi bóng rổ ngoài sân hú hét tưng bừng, khó tránh khỏi làm Phương Hủy Đình nhớ tới thời sinh viên sôi động của mình.

Hàn huyên vài câu, Phương Hủy Đình hay nói lại không biết nói gì nữa, Vương Tuyết Na thì lại nói suốt, kể chuyện vui trong trường, nhìn cô kể say sưa thi thoảng tự cười khanh khách vì những chuyện rất bình thường, chứng tỏ cô bé này rất thích môi trường trường học.

Chỉ là nói hồi lâu mà không thấy Phương Hủy Đình đáp lời, Vương Tuyết Na đột ngột hỏi: "Chị Phương, chị không phải tới mượn sách đúng không?”

“À, không phải.” Phương Hủy Đình đáp trong vô thức, sau đó mới sực tỉnh, cười xấu hổ: "Chị không tập trung, vừa rồi chị đang nghĩ chuyện khác.”

“Vậy chị tìm em vì anh ấy hả?” Vương Tuyết Na lại hỏi.

Phương Hủy Đình rùng mình đứng lại, cảm thấy khó nói ra khỏi miệng, không biết nên phủ nhận hay không nên phủ nhận.

Vương Tuyết Na hết sức thản nhiên: "Kỳ thực em và anh ấy thực sự không có gì, em cảm thấy người anh ấy thực sự thích là chị.”

“Là chị á?” Phương Hủy Đình ngạc nhiên chỉ bản thân, lập tức lại thở dài, nhụt chí, nếu không phải là Vương Tuyết Na, vậy cũng chẳng phải mình rồi, nếu không Soái Lãng đã chẳng lãnh đạm như thế.

“Thật đấy, em cảm giác được mà, vốn em nghĩ anh ấy coi em là bạn gái, nhưng con người anh ấy chẳng thích người ta được lâu, lúc nhớ lúc quên, có khi cả tháng trời chẳng gặp, đôi khi lại thình lình xuất hiện trước mặt như trêu tức người ta...”

“Tuy em cũng rất thích anh ấy, nhưng mà hình như không phải là loại thích đó, em vẫn coi anh ấy như anh trai, thật đấy, con người anh ấy rất tốt. Nếu không coi là bạn trai thì không sao nữa rồi, anh trai mà, thi thoảng nhớ tới em gái là được...”

Vương Tuyết Na nói câu này hơi xấu hổ, anh trai gì mà cứ gặp là hết ôm lại hôn, đụng chân đụng tay với người ta, nhưng cô cũng nói rất thật, ở bên Soái Lãng rất vui, nhưng không gặp cũng chẳng nhớ nhung gì, có lẽ thành quen rồi. Cô nắm tay Phương Hủy Đình lắc qua lắc lại, đối với chị cảnh sát oai hùng lộ rõ ra ngoài này, cô không khỏi có vài phần hâm mộ.

Là tình địch sao, hình như chưa tới mức đó, Phương Hủy Đình thấy Vương Tuyết Na nói chuyện ngây thơ thì cảm giác không giống, cô cũng nhìn ra rồi, cô bé này trưởng thành muộn, sống trong lồng kính, suy nghĩ đơn giản. Cơ mà quá đơn thuần không phải chuyện tốt, ai đời lại coi sói xám là anh trai, cũng không biết bị anh trai giở trò xấu chưa, khả năng cao là rồi, nhưng lời này làm sao cô hỏi ra khỏi miệng được.

Có điều Phương Hủy Đình hơi coi thường Vương Tuyết Na rồi, cô rất thông minh tinh tế, nhìn là nhận ra: “ Chị đừng nhìn em như thế chị Phương, anh ấy thích lừa người, nhưng chưa bao giờ lừa em, quan hệ của em và anh ấy chẳng tiến triển gì, em cảm giác, anh ấy cũng coi em là em gái rồi...”

“Mặc dù cứ gặp mặt là trêu ghẹo em, nhưng đó là thói quen của anh ấy thôi, nếu anh ấy có tâm tư méo mó, bọn em sớm thành loại quan hệ nam nữ rồi. Ở chuyện này em thấy tùy duyên là được, nhưng em thấy bọn em không có duyên phận, em từ tiểu học, trung học, cao trung, đại học, nghiên cứu sinh đều ở Đh Trung Châu, lớn thế này rồi em còn chưa mấy khi ra ngoài trường. Anh ấy thì quá từng trải, với anh ấy mà nói, chắc là em quá trẻ con, không thấu hiểu, không cảm thông, không san sẻ được với anh ấy.”

Trong tích tắc, tâm tư của Phương Hủy Đình tựa hồ nghịch chuyển lớn, kéo Vương Tuyết Na lại gần: "Cám ơn em Tuyết Na... Thực ra chị cũng không biết vì sao mình tới đây nữa, chỉ là thời gian qua chị thấy anh ấy quai quái, chẳng để ý tới người ta, chị sợ anh ấy lại xảy ra chuyện.”

“Không có chuyện gì đâu, anh ấy dứt khoát không có chuyện gì.” Vương Tuyết Na làm động tác ngẫm nghĩ, rồi nghĩ ra: "Phải rồi, hình như gần đây anh ấy đang làm một cái viện dưỡng lão, lại còn học thư pháp và khắc kim thạch, bây giờ anh ấy tới đây thường không tìm em, mà tìm ông nội em, thân với ông nội em hơn cả em, thường ngồi mấy tiếng nghe ông em giảng bài... À phải, hôm kia anh ấy còn dẫn một ông già tới tìm ông nội em, sau đó đóng cửa không cho cha em vào, cuối cùng khiến ông nội em uống say, cha em giận lắm....”

Phương Hủy Đình nghe miệng tiểu học muội líu lo không ngớt mà ngẩn ngơ, Soái Lãng lúc nào cũng làm mấy chuyện kỳ quái, lần này lại làm cái gì vậy? Đột nhiên mở viện dưỡng lão gì chứ?

Vì thế thành cùng kể tội Soái Lãng, xem ra Vương Tuyết Na có rất nhiều oán niệm với Soái Lãng, liệt kê ra cả đống thói hư tật xấu. Hai cô gái xuất thân khác nhau, tính cách khác nhau đột nhiên thân mật vô cùng, khi đi hết một vòng quanh thao trường đã thanh bạn bè thân thiết có thể chia sẻ với nhau mọi thứ. Khi tạm biệt nhau còn quyến luyện mãi, hẹn nhau lần sau gặp mặt, rời khỏi đh Trung Châu, Phương Hủy Đình gọi điện cho Soái Lãng: "Soái Lãng, anh ở đâu... Nói thừa, muốn gặp anh chứ sao? Ở khu phong cảnh, vậy đợi ở đó...”

Hôm nay trong lòng Phương Hủy Đình có rất nhiều nghi vấn, không gặp không được, Phương Hủy Đình tới trạm xe bus, gửi cái xe đạp điện rách nát của mình, ngồi xe bus tới thẳng khu phong cảnh.

......................

“Soái Lãng.” Mỹ nữ gọi.

“Soái Lãng.” Mỹ nữ gọi lớn, giơ tay lên cao vẫy vẫy.

Soái Lãng đang cùng trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn thương lượng chuyện tân trang viện dưỡng lão, nghe có người gọi quay đầu lại, cứ tưởng là Phương Hủy Đình đến, ai ngờ nhìn một cái, gai ốc chạy từ chân lên đầu, không ngờ là Thịnh Tiểu San.

Chiếc xe đã lái tới tận cổng viện dưỡng lão, lại còn là Audi đỏ chót bắt mắt, con người cũng nâng cấp rồi, quàn jean đen, giày bốt cao tận gối, áo da đen, thêm mái tóc hạt dẻ búi thành cái đuôi gà rừng, xinh đẹp tới ngỡ ngàng. Có điều xinh đẹp nữa thì Soái Lãng chẳng có lòng dạ thưởng thức, bí thư chi bộ ánh mắt quai quái nhìn Soái Lãng: "Tìm cậu hả?”

Ánh mắt đó như đang trách móc, sao gọi loại nữ nhân này tới, làm Soái Lãng lúng túng, an bài vài câu rồi xuống lầu, vừa ra cổng đã trừng mắt lên: "Cô ở đâu chui ra thế, vì sao lại tới đây?”

“Tôi không tới được à? Anh còn nợ tiền tôi chưa trả đấy, muốn quịt phải không? Nói là trả dần, vậy mà một xu cũng chưa trả... Giờ tôi gặp nạn rồi, anh xem lấy mà làm.” Thịnh Tiểu San khoanh tay trước ngực gây khó dễ.

Soái Lãng hết lòng nói: "Tiểu San, hoãn vài ngày không được à? Tôi có nói là không trả đâu... Vừa mới mua hai mấy cửa hiệu ở khu phong cảnh, đang đợi khai trương, tiền thu về được liền trả cô được không... Hả, không đúng, cô đâu giống gặp nạn, cô phát tài rồi ấy.”