Q3 - Chương: 168 Thiếu tiền dễ trốn, nợ tình khó trả. (4)
Chứ còn gì nữa, gặp nạn chỗ nào? Xe thay cái mới rồi, loại này hơn 400 nghìn (1.3 tỷ), lại nhìn toàn thân Thịnh Tiểu San từ trên xuống dưới, trang phục thuộc thương hiệu gì thì Soái Lãng không nhận ra, nhưng quyết không phải loại mở nồi không thấy gạo, hơn nữa y lập tức nghĩ tới Lưu Nghĩa Minh, không khỏi thầm nhủ, bỏ mẹ, hay là tới gây chuyện.
“Hừm, nói đi nói lại vẫn là muốn quịt.” Thịnh Tiểu San lườm một cái, nhưng giọng điệu không giống tới đòi nợ, ngược lại còn trêu ghẹo: "Tôi nghe hai đứa trong cửa hiệu của anh nói chuyện rồi, anh sống có vẻ tốt quá nhỉ, mua cửa hiệu này, mua nhà này, còn làm viện dưỡng lão gì nữa chứ... Sao thế, anh đưa chồng tôi vào tù, sau đó xấu hổ không dám gặp tôi nữa à?”
“Tôi, tôi... Cái này liên quan gì tới tôi?... Tôi còn không biết chuyện gì xảy ra... À phải Tiểu San, hay cô mở mắt cho tôi đi, rốt cuộc là chuyện gì? Cái gì mà Từ gia, Viễn Thắng, còn có cái quỹ AP gì gì đó đều đổ rồi....” Soái Lãng làm ra vẻ vô tội.
Cơ mà làm sao qua mắt Thịnh Tiểu San được, cô biết thừa, không vạch trần thôi, chỉ nhìn Soái Lãng suốt từ trên xuống dưới, có vẻ ngạc nhiên lăm: "Anh giỏi lắm, vậy mà bình yên vô sự thoát thân được, tôi vẫn đánh giá thấp anh rồi.”
“Tiểu San, cô sẽ không trách tôi chứ? Kỳ thực tôi không làm gì cả, bọn họ tranh qua cướp lại, sau đó tự làm bản thân vào tù đấy chứ.” Soái Lãng thành khẩn nói, dù thế nào cũng không muốn chọc cô gái này, dù sao ngủ với người ta rồi đẩy chồng người ta vào tù, nghe thấy giống quân khốn nạn không?
Thịnh Tiểu San không trách mà còn cười: "Sao tôi lại trách anh, tôi tới để cám ơn anh đấy.”
“Cám ơn tôi á?” Soái Lãng há hốc mồm.
“Đúng, nếu không có anh, làm sao tôi có thể khống chế Phượng Nghi Hiên.” Thịnh Tiểu San cười tươi rói.
“Cơ mà Lưu Nghĩa Minh...” Soái Lãng thấy đầu óc mình không đủ dùng, cẩn thận thăm dò.
“Lần này hắn vào đó chẳng biết bao giờ mới ra, tôi có ngốc tới mức đợi hắn mười mấy năm không?” Thịnh Tiểu San bĩu môi.
“Vậy hai người...” Soái Lãng càng thêm kinh ngạc, trong lòng hiện lên một câu nói không hay, vợ chồng vốn là chim đồng mệnh, gặp đại nạn mệnh ai nấy bay.
“Ly dị rồi.” Thịnh Tiểu San thản nhiên nói: "Đừng nhìn tôi thế, hắn về Trung Châu liền làm thủ tục ly hôn với tôi, đương nhiên là có ý đề phòng xảy ra chuyện sẽ có phiền phức. Biện pháp này hay lắm, thời gian qua chỉ cần có cảnh sát tới quấy rầy tôi, tôi liền ném giấy ly hôn ra, bọn họ chỉ biết trừng mắt chẳng làm được gì.”
Câu này Soái Lãng nghe làm sao thấy dạ dày ợ nước chua, miệng thì đắng, cứ cảm thấy chuyện thương tâm như thế xảy ra với một cô gái là hết sức đáng buồn, mà mình dù bao biện thế nào cũng không thể chối bỏ liên quan.
Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng trầm mặc, có lẽ là có ý trêu ghẹo, đi tới một bước, người hơi vươn ra, dè đâu làm Soái Lãng hoảng sợ rối rít lùi lại tránh ánh mắt nóng bỏng của cô. Lúc này Soái Lãng có chút sợ đầu sợ đuôi rồi, từ nữ nhân có chồng biến thành cô gái độc thân, nếu còn dính líu thì phiền toái lắm.
Quả nhiên là thế, Thịnh Tiểu San cười nắc nẻ, cố ý dồn ép Soái Lãng tới tận chân tường: "Sao vậy? Có cần sợ tới mức thế không? Tôi gọi điện thoại anh cũng không dám nhận, muốn tránh tôi hả, không có cửa đâu.”
Cô gái này trông không giống thiếu tiền mà lại giống đói khát nam nhân, Soái Lãng gần đây có chút ám ảnh tâm lý với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp muốn tiếp cận mình, tới giờ còn chưa kịp điều chỉnh bình thường.
Thịnh Tiểu San thấy Soái Lãng càng sợ thì cô càng trêu quá hơn nữa: "Xem ra anh đang kẹt tiền thật, hay là tôi nói cho anh biết một cách trả nợ?”
“Cách gì?” Soái Lãng nghe thấy có cách khác trả nợ mà không phải dùng tiền thì hớn hở, dù sao những 500 vạn (~17 tỷ), làm sao không tiếc, quịt thì không định quịt, cơ mà trả ấy à... Lại không muốn.
Thịnh Tiểu San cười nói: "Anh cưới tôi, chẳng những không cần trả nợ, tôi còn nhiều tiền không biết tiêu ở đâu.”
“Ặc...” Soái Lãng suýt chết sặc, được rồi, nếu thi thoảng vui vẻ với nhau một chút y không ngại đâu, nhưng cưới cô gái lai lịch phức tạp thế này à? Không thể nào, Soái Lãng thấy mình nát lắm rồi, kiếm cô vợ đơn giản chút thì hơn, y không muốn rơi vào vết xe đồ của cha.
Với lại Thịnh Tiểu San không giống nghiêm túc mấy.
“Sao nào, sao nào?” Thịnh Tiểu San đùa thật, nhưng Soái Lãng không đáp khiến tự ái nổi lên, xỉa tay vào y: "Cho anh được lợi còn không chịu, uổng cho tôi thích anh.”
“Không, không, không phải thế... Tiểu San, sau khi xảy ra chuyện giữa chúng ta, trong lòng tôi luôn có khúc mắc, có câu làm người phải để lại đường lui, sau này còn nhìn mặt nhau. Nếu tôi cưới cô, không phải là cướp vợ của người ta, đẩy người ta vào tù, lại còn chiếm đoạt tài sản của người ta... Nói thế nào thì lương tâm cũng không yên.” Soái Lãng nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng.
Thịnh Tiểu San nhìn y chằm chằm, ánh mắt rất phức tạp, tựa yêu, tựa hận, rồi lại còn có thứ không thể nói ra được.
Soái Lãng càng lúc càng sợ, vội nói: "Trả, trả, tôi trả tiền... Trong tháng này nhất định trả hết”
Nói xong bỏ Thịnh Tiểu San ở đó xoay đầu chạy ngay, chui thẳng vào thôn Ngũ Long.
Có câu thế nào nhỉ, vợ người ta không dễ cưỡi, tác dụng phụ tới rồi, Soái Lãng trốn vào nhà một thôn dân, rất lâu không dám thò đầu ra.
Thời gian đã tới quá trưa, khi Soái Lãng nhận được điện thoại mới lấm lét thò đầu từ nhà thôn dân kia ra, xa xa nhìn thấy Phương Hủy Đình hết xem đồng hồ lại dậm chân, rõ ràng là đợi tới bực mình rồi. Y lại nhìn về phía viện dưỡng lão, không thấy chiếc Audi kia, lòng yên tâm, từ xa chạy tới đón, hôm nay nhìn em gái này mắt muốn sáng lên rồi, áo len trắng cao cổ ôm sát người và quần jean xanh, trông trẻ trung tràn trề sức sống. Làm Soái Lãng không khỏi cảm khái núi xanh biếc, nước trong veo, cây nảy mầm, gái động... đực. Mùa xuân tới rồi, thật là tốt.
“Anh cười cái gì hả?” Phương Hủy Đình phát hiện ngay ra cái nụ cười bất chính của Soái Lãng, chắc chắn trong đầu không nghĩ được chuyện gì tử tế, gắt giọng hỏi, chỉ là ngôn ngữ và nét mặt không hề giống nhau.
Soái Lãng đưa tay ra làm động tác lượn sóng từ trên xuống dưới: "Em mặc thế này, đường cong rất đẹp, có điều chỉ số dụ hoặc của đồng phục cảnh sát cao hơn, anh đang không biết bộ nào tốt hơn.”
“Dừng, dừng... Anh mở mồm ra là không có lời nào hay ho hết.” Phương Hủy Đình cười mắng, trong lòng không khỏi có chút phơi phới của cô gái vì người mình thích mà vui.