← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 169 Hành vi tuy khác, bản chất không đổi. (1)

Soái Lãng nắm tay Phương Hủy Đình dẫn lên cái xe điện đợi sẵn ở đầu thôn, rõ ràng là quen biết, lái xe kia lại còn cung kính lấy thuốc lá ra mời y rồi mới lái xe.

Phương Hủy Đình quay đầu nhìn thôn Ngũ Long được xây dựng ven sông núi, nhân khẩu chưa tới trăm hộ, đầu đông thôn vốn là nơi chế tác đồ mỹ nghệ đã dựng lên một ngôi nhà mới, sân rất lớn thêm vào ngôi nhà hai tầng, trở thành kiến trúc tốt nhất trong thôn, đó chính là viện dưỡng lão, không giống nhiều thôn ngoại thành khác bị ô nhiễm làm hại, nơi này chủ yếu là kiếm sống nhờ khu phong cảnh, môi trường cực tốt.

Cô tùy ý hỏi han, Soái Lãng giải thích, viện dưỡng lão đó do thôn tự làm, toàn bộ do người trong thôn góp tiền, giờ trong thôn có mười mấy hộ toàn ông bà già không ai chăm sóc, không phải con cái quá thành đạt không thèm về quê thì cũng là con cái quá ăn hại làm công ở xa chỉ đủ nuôi thân.

Trưởng thôn là hán tử đi lính thập niên 70, chạy đông chạy tây, cầu ông xin bà, bao năm chưa hoàn thành tâm nguyện... Soái Lãng đắc ý kể, y tới khu phong cảnh chưa tới một năm đã giải khuyết khó khăn cho ông ta, lại còn bỏ mấy chục vạn xây dựng công trình kỳ hai, đang bố trí nội thất, qua mùa xuân là có thể vào ở.

Phương Hủy Đình nghe Soái Lãng hào hứng khoe mình bỏ tiền mua đồ dùng cho viện dưỡng lão thế nào, rồi lắp cả lò sưởi nước nóng tiện nghi ra sao, ngạc nhiên nói: "Chẳng giống phong cách của anh chút nào.”

“Ai bảo, phong cách của anh luôn là cứu khổ phò nguy, tích cực làm việc nghĩa, sao lại không giống?”

“Thôi đi, bằng vào cái đầu gian thương của anh không lý nào ném tiền quá cửa sổ chứ?”

“Em không thể nói thế, tiền cần tiêu thì phải tiêu, huống hồ đây không phải chuyện xấu. Từ khi anh thành nhà đầu tư chủ yếu của viện dưỡng lão, người trong thôn nhìn anh với ánh mắt khác.... bây giờ à, bất kể anh tới nhà nào cũng được giữ lại ăn cơm, từ thiếu nữ tới thiếu phụ đều thân thiết gọi anh là anh Soái, sáng nay trò chuyện với trưởng thôn, ông ấy nói ủy ban thôn đề nghị tuyển cử anh làm trưởng thôn vinh dự. Ài, 100% số phiếu thông qua.” Soái Lãng cảm thán nói: "Muốn từ chối cũng không được.”

Phương Hủy Đình bĩu môi: "Em thấy anh mua chuộc lòng người thì có.”

“Ừ thì cũng có ý đó.” Soái Lãng gật đầu thẳng thắn thừa nhận: "Không phải nói chứ, nếu một nơi coi anh là người mình thì coi như cắm rễ ở đó, sau này đừng hòng ai đuổi anh đi được, đây là phúc của thôn, cũng là phúc của anh.”

“Đừng có mà khoe khoang tâm tư ma quỷ của anh, em thấy anh lừa gạt quen rồi, nhất định là trong lòng có chuyện bất an, giống như tất cả nhà tư bản khi tích lũy tiền bạc tới mức độ nhất định liền đánh bóng bản thân...” Phương Hủy Đình ghé tai tới gần, sợ lái xe nghe thấy.

Soái Lãng tiếp lời: "Ý em nói tới cường đạo làm từ thiện, gái đĩ lập bia chứ gì?”

“Hì hi, anh nói đấy nhé.” Phương Hủy Đình đoán chừng trong lòng còn oán giận nên cố tình nói.

Không ngờ Soái Lãng lại dửng dưng: "Em nói gì thì nói, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề thực tế còn tốt hơn là không làm gì cả, đây là thời đại coi trọng kết quả chứ không coi trọng quá trình, mấy năm nữa trong mắt người ta chỉ thấy tấm bia, không thấy gái đĩ nữa rồi.”

Phương Hủy Đình phì một cái: "Nói bậy, càng nhìn anh càng khiến người ta không yên lòng được.”

“Không đúng, anh thấy trong lòng em mới không yên, gần đây anh nghiên cứu tướng số thu được ít tâm đắc. Nhìn sắc mặt em ảm đạm, lồng mày nhíu chặt, ngôn từ úp mở, ánh mắt hoang mang, đó là chứng....” Soái Lãng làm ra vẻ thầy bói, nói tới đó phì cười: "Chứng tương tư, mùa xuân tới rồi, em không tránh khỏi có chút thèm nam nhân.. Ha ha ha... Úi úi úi...”

Chọc giận Phương Hủy Đình, kết quả là bị vài cái nhéo mạnh, lái xe cũng nghe tới, đáng lẽ biết ý vờ không biết, đằng này còn cùng Soái Lãng cười phá lên, khiến Phương Hủy Đình mặt đỏ rực.

Khi xuống xe Phương Hủy Đình mới nhận ra Soái Lãng trong ký ức và bây giờ khác biệt rất lớn, ít nhất lành tính hơn trước, đổi lại là trước kia, cô mà nhéo y, thế nào cũng có một phen tranh cãi lớn, giờ có vẻ biết nhường nhịn

Khu phong cảnh chưa tới mùa du lịch, không được náo nhiệt lắm, chỉ lác đác mấy đoàn du lịch, đây là giai đoạn tranh thủ thời gian mọi người sửa sang lại cửa hiệu.

Phương Hủy Đình từ trong miệng người của cửa hiệu đã biết Soái Lãng bỏ khoản tiền lớn mua lấy quyền sử dụng 10 năm của hai dãy cửa hiệu trong 10 năm, trừ cho người khác thuê còn để lại ba gian cho mình, nối liền nhau, sửa sang lại thành cửa hiệu thủ công mỹ nghệ lớn nhất khu phong cảnh.

Cô không đi theo Soái Lãng mà tán gẫu với công nhân, nhìn từ xa xa. Nói ra người này thay đổi một ngày ngàn dặm, gần một năm trước gặp nhau còn là dân thất nghiệp việc làm tạm bợ, mấy tháng trước kinh doanh bấp bênh, thế mà bây giờ nhìn cửa hiệu rộng lớn sáng sủa, hàng hóa ê hề, nhân viên tăng lên 5 người bận rộn qua lại, đến Phương Hủy Đình cũng thấy mình có hiềm nghi đeo bám nhà giàu rồi.

Đúng thế, nếu mà anh ấy nghĩ như thế, vậy mình... Phương Hủy Đình sau khi nảy ra suy nghĩ đó liền kiểm điểm bản thân, cho dù là mình không có ý nghĩ đó, nhưng mà người khác khẳng định sẽ nghĩ theo hướng này. Vì thế cố lặng lẽ điều chỉnh tâm thái, giữ gìn vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, trong lòng không khỏi thấp thỏm, không phải là anh ấy có tiền rồi liền coi thường cô cảnh sát nhỏ như mình chứ?

Hình như không giống, Phương Hủy Đình cảm thấy Soái Lãng ăn nói không đáng tin giống trước kia, song con người thay đổi nhiều, không hơi chút là vô sỉ một cách trần trụi nữa. Chẳng lẽ là một loại tô vẽ bề ngoài sau khi thân phận thay đổi.

Trong vô thức hai người đều phát sinh thay đổi lớn, Phương Hủy Đình đối diện với thay đổi thấy được bằng mắt đó có chút luống cuống.

Phương Hủy Đình cứ nghĩ miên man, chẳng còn chắc chắn cái gì nữa, tới tận khi Soái Lãng xong việc chạy về gọi mấy lần cô mới tỉnh. Không ngờ bị Soái Lãng kéo lên xe, đuổi theo xe bus sắp đi, Phương Hủy Đình cứ thế hồ đồ theo y. Khi xe bus đóng cửa chuẩn bị đi, Soái Lãng nhảy lên hét đợi đã, còn người... Thiếu chút nữa bị cửa kẹp, vội vàng kéo Phương Hủy Đình lên, xe vừa đi, Soái Lãng đứng không vững khuỵu gối xuống, suýt nằm bò ra sàn, làm cả xe cười rộ.