Q3 - Chương: 170 Hành vi tuy khác, bản chất không đổi. (2)
Phương Hủy Đình ngồi xuống, cảm thấy cảnh này hết sức thân thiết, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh chưa mua xe?”
“Xăng đắt lắm, phí phạm.” Soái Lãng lộ bản mặt tiểu dân tính toán.
“Nhưng thuận tiện hơn mà.”
“Ai bảo, ở thành phố lái xe không nhanh bằng đi xe đạp điện, ở ngoại ô đi xe bus càng tiện hơn, tới Thập Nhất Loan rồi thì thoải mái lái xe đơn vị, còn ở thành phố thì mượn xe Đại Ngưu cũng dễ. Anh nghĩ kỹ lắm rồi, không cần mua xe, tránh giống như Trình Quải, đâm cả vào xe cảnh sát.”
Phương Hủy Đình nghe mà không nhịn được cười, xem ra xảy ra chuyện cũng có cái hay đấy, bây giờ biết sợ rồi, không còn vô pháp vô thiên như trước kia nữa.
Đi vào thành phố mất nửa tiếng, trong lúc tán gẫu Soái Lãng chợt nhớ ra: "Phải rồi, em tới tìm anh có chuyện gì thế?”
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à?”
Được chứ, ai nói không được nào, hoan nghênh em tới quấy rối bất kỳ lúc nào.
“Cút đi, trên xe đàng hoàng chút.”
“A, vậy là xuống xe có thể không đàng hoàng rồi à?”
Phương Hủy Đình không đáp, nắm tay đấm vào đùi Soái Lãng một cái, rất nhẹ, đợi vừa tiếp xúc thì hậu quả là bị Soái Lãng nắm lấy tay, muốn rút về mà không được. Mắt hai người cùng lúc đảo quanh, đoán chừng là phát hiện không ai chú ý, vì thế Phương Hủy Đình biến quyền thành chưởng, định dùng một chiêu cầm nã thủ bẻ tay Soái Lãng. Ai ngờ Soái Lãng biết chiêu này, biến chưởng thành chỉ đối phó, tay hai người tiếp tục dây dưa với nhau.
Có câu cao thủ xuất chiêu đều chớp thời cơ trong tích tắc phân thắng bại, Phương Hủy Đỉnh đang say sưa đối chiến với Soái Lãng, bất ngờ bị y kéo một cái làm người nghiêng đi, nằm trọn trong lòng Soái Lãng, đã thế lại còn bị uy hiếp: "Đừng hô, em mà hô lên sẽ mất mặt lắm đấy.”
Phương Hủy Đình vừa thẹn vừa giận, hô thì không hô nhưng không chịu cho y toại nguyện, cựa mình muốn ngồi lên, Soái Lãng chiếm tiên cơ sao chịu bỏ qua, cúi xuống hôn một cái lên má mới chịu buông.
Đợi Phương Hủy Đình ngồi thẳng dậy, trước tiên là nhìn xem có ai phát hiện không mới nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm uy hiếp Soái Lãng. Soái Lãng đưa tay muốn ôm eo cô, Phương Hủy Đình không ngờ tên này càng nhiều người càng to gan, mà cô lại không tiện hành động mạnh, giữ chặt tay Soái Lãng không cho y ôm, thế là hai người bắt đầu giằng co...
“Không phải trong điện thoại em nói nhớ anh à? Thế này có giống nhớ không, em đi bắt trộm hả?” Soái Lãng nhỏ giọng nói.
“Em nhớ anh là lo anh lại làm chuyện xấu.”
“Chuyện thì nhiều, nhưng không làm chuyện xấu. Em đừng có dùng ánh mắt cũ nhìn anh, tục ngữ nói, cả đời làm chuyện tốt rất khó, nhưng cả đời làm chuyện xấu càng khó.”
Phương Hủy Đình oán niệm rất sâu: "Bớt mồm mép dẻo quẹo đi, em mà không gọi điện thì anh còn trốn em.”
“Trốn à? Vì sao mà anh phải trốn?” Soái Lãng nhìn bộ dạng bất an của Phương Hủy Đình, cười nói: "Anh để em có thời gian suy nghĩ cho kỹ, kỳ thực em luôn khó xử với quan hệ của chúng ta đúng không, nếu em không chắc, vậy chúng ta tiếp tục thế nào?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng làm lòng Phương Hủy Định gợn sóng, từ từ buông tay Soái Lãng ra, Soái Lãng cũng không thừa cơ ôm cô mà rụt tay lại. Không may nói đúng rồi, trở ngại không vượt qua được nằm ở bản thân mình mà là chính cô, mấy lần liếc nhìn Phương Hủy Đình, Soái Lãng chỉ thấy nét buồn trên khuôn mặt.
Soái Lãng rất thấu hiểu nói: "Anh rất muốn gặp em, có điều anh hiểu thế giới của hai người thì dễ, thế giới người xung quanh thì lại khó, anh không để ý lời người xói vàng, em thì không được, bất kể nghề nghiệp hay tính cách của em, gia đình em, đều không chấp nhận được người như anh... So với việc gặp nhau khiến em khó xử, không bằng đừng gặp nhau cho xong, nếu chúng ta thực sự phát triển tới mức nào đó rồi, lúc đó càng tiến thoái lưỡng nan.”
Phương Hủy Đình bặm môi, Soái Lãng nói đúng rồi, cô không có khúc mắc gì về tình cảm, cô biết Soái Lãng là người thế nào, biết thói hư tật xấu của y, cô chấp nhận được, nhưng gia đình, nghề nghiệp của cô lại có nhiều kỵ húy. So sánh hai đằng, giờ thấy Soái Lãng cảm thông cho mình như thế, cô cảm động, rủ rũ nói: "Em thực sự cần chút thời gian nghĩ kỹ hơn.”
“Anh cũng cần thời gian để suy nghĩ, nếu như con người có thể sống tới 60 tuổi, vậy thì anh đã sống hồ đồ được nửa cuộc đời rồi, không nhận ra chớp mắt mình đã lớn thế này... Trước kia không hiểu được câu người sống một đời, cây sống một mùa, bây giờ có chút cảm xúc.”
“Còn nhớ lúc mới tiếp xúc với vụ án Đoan Mộc Giới Bình, hắn là sự tồn tại gần như thần linh, anh thán phục sùng bái hắn. Nhưng tới hiện thực cuộc sống, hắn đáng thương còn chẳng bằng cuộc đời người bình thường.”
“Về sau lại tới Thượng Ngân Hà, cũng là một nhân vật kiêu hùng bao người hâm mộ, bao người sợ hãi, kết cục bi thảm. Rồi tới Từ Tiến Đĩnh, Trần Kiện, Lăng Duệ Phong, Hoàng Tông Thắng, ai không là nhân vật hô phong hoán vũ trên thương trường? Nhưng giờ nằm đó không có ý thức, không biết thế giới xung quanh thế nào, hô phong hoán vũ gì cũng là trò cười...”
“Còn lần này, bao nhiêu người quyền cao chức trọng, cái gì mà thường ủy Thẩm, cục trưởng Hứa, giờ chắc bọn họ chỉ ao ước được giống như một người bình thường...”
“Sau khi hôn mê tỉnh lại, anh thấy làm người bình thường là tốt nhất, nếu cứ nghĩ mình không tầm thường, theo đuổi những thứ không tầm thường, tới cuối cùng kết cục chẳng bằng người bình thường.”
Soái Lãng nói đầy cảm xúc, còn người mà y không nói, đó là Trâu Hiểu Lộ, y không chỉ một lần khuyên cô rời Trung Châu, nhưng cô ấy không cam tâm sống cuộc đời bình thường. Cho dù sau này hai người từ giả vờ hóa thật, vẫn không thể khiến cô bỏ được khao khát... Soái Lãng từng như thế, cuộc sống xa hoa hiện ra trong những bộ phim khiến y từng chán ghét mệt mỏi với cuộc sống bình thường, khi bước chân vào con đường mạo hiểm mới nhận ra, bình thường và bình phàm là số mệnh của đại đa số, mình không phải là người thoát khỏi phạm trù đại đa số đó.
Tất nhiên trên đời cần vĩ nhân, cần anh hùng, cần kiêu hùng, nhưng hãy để những người không tầm thường thực hiện.
Phương Hủy Đình không nói gì cả, không biết từ bao giờ đã dựa đầu vào vai Soái Lãng, nhớ lại lần đầu gặp nhau, nhớ những lúc cãi vã, giờ thấy như thế rất ấm áp... Hình như lần bị thương ở Tiểu Lãng Đề cũng dựa vào lòng anh ấy như thế, rất yên tâm. Giữa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chưa lúc nào lặng lẽ ngồi bên nhau thế này, nếu mãi mãi có thể dựa vào vai anh ấy thì tốt biết bao.