← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 171 Hành vi tuy khác, bản chất không đổi. (3)

Nhưng đường dài thì đi mãi cũng hết, chẳng bao lâu đã tới, Soái Lãng gọi Phương Hủy Đình xuống xe, cả hai đồng loạt hỏi " anh/em đi đâu?", rồi lại cùng nói "hay là đi cùng nhé", tâm tư tương đồng một cách quỷ dị khiến hai người nhìn nhau cười. Thế là lại tái hiện cảnh Phương Hủy Đình đi xe đạp điện chở theo Soái Lãng, xuyên qua từng con ngõ nhỏ lắt léo, cho tới khu thành phố cũ. Soái Lãng xuống xe chạy vào một hiệu tạp hóa mua cả đống đồ lỉnh kỉnh, kéo tay Phương Hủy Đình đi vào cái ngõ nhỏ không tên.

Phương Hủy Đình ngạc nhiên: "Tới đây làm gì?”

“Đi gặp ông Vương, đó mới thực sự là người coi 1 tỷ như bùn đất.” Soái Lãng cười nói.

Phương Hủy Đình chỉ biết rõ hơn trên báo chút thôi, ngay cả Lão Soái cũng không nói quá rõ với cô, liền truy hỏi, Soái Lãng liền kể sơ qua. Phương Hủy Đình nghe tới tên Vương Phất đã ngạc nhiên rồi, không ngờ bí mật vẫn nằm trong bài Tống từ, chỉ không biết là trùng hợp hay cố ý, bài từ tưởng nhớ người thân không ít, lại chọn bài này, hẳn là ước định trước.

Nghe trong truyện kể thì đây là nhân vật lớn, Phương Hủy Đình mang theo tâm tình sùng bái đứng trước viện tử cũ nát, vừa đi qua cửa đã phì một tiếng xúi quẩy, vì trong sân toàn là câu đối, vòng hoa dùng cho an táng. Chưa phải là xúi quẩy nhất, trong phòng có giá sáu tầng toàn là các loại hũ tro cốt, làm Phương Hủy Đình hơi rợn sống lưng.

Soái Lãng có vẻ thân thiết với ông già lắm, cười hì hì ngồi xuống đối diện, ông già thì mắng thằng tiểu tử thối không có chuyện gì tới lấy lòng thế nào cũng muốn đào đồ tốt của ông rồi. Đồ tốt là cái gì, một bản khắc vuông dài ba thước, ông già giống khoe tác phẩm đắc ý, dựng trước mặt Soái Lãng.

Người này vừa gầy vừa nhỏ, mặt quặt queo nhăn nheo giống nhà nho nghèo thời cổ, làm Phương Hủy Đình có cảm giác gặp mặt chẳng bằng nghe danh, ấn tượng đầu tiên chẳng tốt gì cả. Có điều tương ứng là ông già cũng chẳng nhìn cô lấy một cái, cô chào cũng chỉ ừ một tiếng rồi hào hứng trò chuyện với Soái Lãng. Phương Hủy Đình nhìn theo ánh mắt thèm thuồng của Soái Lãng, sau đó sửng sốt.

Bươm bướm, đó là một bản khắc bươm bướm, đủ loại hình dạng khác nhau, vỗ cánh bay giữa khóm hoa dòng suối, không có con bướm nào là lặp lại, nếu vẽ thì còn dễ nhưng khắc từng nhát dao một, thêm vào màu sắc lại sinh động thế này, độ khó không phải dùng chữ khó hình dung được. Phương Hủy Đình tuy không có nhiều tế bào nghệ thuật cho lắm cũng biết tay nghề này vượt xa trình độ "thợ" rồi.

“Thế nào, hài lòng không?” Ông già rất hài lòng với vẻ chấn kinh của cả hai.

Soái Lãng giơ ngón cái lên xuýt xoa: "Ông Vương, đây mới gọi là tài như quỷ thần.”

“Thế này có là gì, trước Giải Phóng rất nhiều học đồ ở các hiệu lâu năm đều làm được, thầy tôi khi còn sống lưu giữ không ít bản khắc gỗ, khi đó tôi học chỉ mang tâm thái chơi vui thôi, ai ngờ về sau dựa vào nó sống cả đời. Nếu thầy tôi biết được, thế nào cũng chửi mắng té tát, thế này chưa tính là bản lĩnh gì, thầy tôi mới gọi là Trung Châu nhất tuyệt, tôi sắp xuống mồ rồi mà bút pháp không có thần vận như thầy tôi.” Ông già nói có vui có buồn, Đoan Mộc Lương Trạch trong lòng ông không khác gì thần.

Đây là câu chuyện buồn, Phương Hủy Đình không rõ nguyên cớ, hỏi: "Ông Vương, ông có tay nghề thế này sao phải đi khắc hũ tro cốt, tài nghệ của ông đi đâu chẳng kiếm cơm được?

“Khà khà, có người thích thêm niềm vui cho người sống, tôi chỉ muốn vì người chết được an nghỉ, mỗi người mỗi chí, tự chọn thôi.” Ông già buồn bã nói.

“Đi đi, em biết cái gì mà nói.” Soái Lãng xua tay, chuyện cũ đó nhắc lại không ai vui nổi, đuổi Phương Hủy Đình đi không cho cô hỏi linh tinh, lảng đi chuyện khác: "Ông đặt tên cho nó đi.”

“Quyền đặt tên để cho cậu đó.” Ông già xua xua tay.

Soái Lãng gãi đầu gãi tai trông rất ngu, vắt óc mới nghĩ ra một cái tên: "Hay gọi là mời ong gọi bướm.”

Ông già ngửa đầu cười phá lên, Phương Hủy Đình xấu hổ thay y, mắng: "Anh đúng là thiếu văn hóa, bức tranh khắc này có ý kén hóa bướm.”

“Đúng đúng, cô bé này hơn cậu nhiều đấy... Nhưng hóa bướm cũng chưa chính xác lắm, quá trình hóa bướm rất đau đớn không có niềm vui. Còn bức tranh này ứng với bài từ đấy, vậy phải gọi là gì? Soái Lãng, cậu biết không?”

Thế này quá bằng ép mù chữ đối thơ mà, Soái Lãng há mồm chỉ là nói bừa, cho nên nhìn Phương Hủy Đình cầu cứu, Phương Hủy Đình ngẫm nghĩ một lúc rồi mắt sáng lên: "Là Điệp Luyến Hoa ạ?”

“Đúng, chính là Điệp Luyến Hoa... Khi Thương Hiệt tạo chữ, có quỷ khóc đêm, nói là tiết lộ thiên cơ rồi, thiên cơ chính là nằm trong mấy khối vuông đơn giản này đấy. Khi tôi cầu học, thầy tôi nói, một chữ là một thế giới, ba chữ là một cảnh giới, ví dụ xem Tống từ, một bài Điểm Giáng Thần khiến cậu nghĩ tới hai tám giai nhân, môi hồng răng trắng, còn Nhất Tiễn Mai, cậu phải tán thưởng chữ tiễn này không thể thay thế... Soái Lãng, học tập cho tử tế, thứ hay của tổ tiên nhiều lắm, nếu có lòng thì đừng để nó biến mất.” Ông già dạy bảo.

Phương Hủy Đình thầm kinh ngạc, có câu "ai bảo thế gian không anh tài, bỏ quên ở nhà cỏ mà thôi", thực sự dùng với ông già này phù hợp vô cùng. Thuận miệng nói ra bất kể điển cỗ hay ý tứ đều khéo léo chính xác hoàn cảnh, đơn giản dễ hiểu, cấp độ giảng viên giáo sư cũng chưa chắc nói được, huống hồ người thường. Nhìn đi, anh chàng thù chữ ghét học như Soái Lãng cũng phải trầm tư suy ngẫm kia kìa.

Hôm nay mục đích tới đây là để lấy tấm khắc gỗ, tán gẫu một lúc thì có tang gia tới đặt tro cốt, hai người liền cao từ. Phương Hủy Đình nhìn khuôn mặt tang thương của người khách liền hiểu ra, sắc mặt ông Vương do hoàn cảnh ảnh hưởng, chỉ là một người có học thức có tài nghệ lại đi làm việc này, cô thấy đáng buồn đáng tiếc.