Q3 - Chương: 172 Hành vi tuy khác, bản chất không đổi. (4)
Trái ngược với Phương Hủy Đình, Soái Lãng ra khỏi cửa thì cười lệch cà mồm, ôm bản khắc gỗ trong lòng như chí bảo, trên đường đi còn nhún nhảy, thỉnh thoảng đưa lên miệng hôn, thô bỉ vô cùng. Phương Hủy Đình thừa cơ giáo dục: "Này, em thấy ông Vương nói đúng đấy, sau này anh nên học tập thật tốt.”
“Em thôi đi, nếu mà anh thực sự tài cao tám đấu, học đủ năm xe rồi thành ông ấy đấy, em nhìn có nguội lạnh không?” Soái Lãng bĩu môi.
“Thế sao anh còn lấy tranh khắc của ông ấy mà không trả nhiều chút? “ Phương Hủy Đình nói tới đó thì sực tỉnh: "Á, không phải là anh không trả tiền đấy chứ?... Anh, anh đúng là không thay đổi được tính gian thương.”
“Em không hiểu rồi, ông cụ thuần túy vì thấy anh lý giải và tán thưởng mình cho nên mới làm, thứ này ngàn vàng khó kiếm. Em thử trả tiền xem, có khi ông ấy đập vỡ luôn đuổi em khỏi nhà.” Soái Lãng đắc ý nói.
Phương Hủy Đình dở khóc dở cười: "Anh thật đúng là, bản thân không có tế bào nghệ thuật, lại còn xúi ông cụ làm cái này làm gì, nhìn đã biết là tốn công lắm.”
“Em càng chẳng hiểu gì, đây là bản mẫu.”
“Bản mẫu gì?”
“Còn bản mẫu gì nữa, bản mẫu cho nhà máy sản xuất hàng loạt rồi đem tới khu phong cảnh bán chứ sao, chậc chậc, thứ này là hàng độc quyền, trên thị trường đảm bảo không lấy đâu ra bản thứ hai, tha hồ mà kiếm tiền, ha ha ha ha...” Soái Lãng cười như cú mèo kêu đêm, chướng tai vô cùng.
Phương Hủy Đình thở hắt ra, đúng là bản tính khó dời mà, nhìn thế này ai mà tin y nộp lên 1 tỷ chứ, cô chỉ cười chẳng nói thêm gì nữa. Đến chỗ gửi xe, Phương Hủy Đình lấy xe rồi vừa đi vừa nói: "Tuần sau anh làm gì?”
“Tuần sau à? Làm sao anh biết được, phải tới lúc đó mới nói chứ.” Soái Lãng thuận miệng đáp, cơ mà đoán chừng Phương Hủy Đình không chỉ hỏi xuông, vỗ ngực: "Không thành vấn đề.”
“Không thành vấn đề cái gì?” Phương Hủy Đình ngớ người.
“Em muốn hẹn hò anh chứ gì, không thành vấn đề, anh đi làm là nghỉ ngơi, làm ăn là chơi bời, thế nên không thành vấn đề, thời gian cho em chọn.” Soái Lãng hào phóng nói.
Phương Hủy Đình bị đoán trúng tâm tư còn kiêu: "Xì, ai thèm hẹn anh, có mà anh hẹn em thì có.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần em muốn... Đi chơi với em đỡ được tiền xe.”
“Anh mơ đi, tuần sau đi xe đạp, anh chở em, cho anh mệt chết thôi.” Phương Hủy Đình vừa đạp xe vừa trêu, cái xe cà khổ của cô đi cả ngày hết điện rồi, sạc cũng lâu, đành đạp tạm.
Hai người suốt dọc đường nói cười, Soái Lãng ngồi sau thò chân lên đạp phụ, hơn 2 giờ chiều mới nhớ chưa ăn gì, qua quán mỳ Lão Quải Trung Châu.
Buổi chiều tiếp tục đạp xe tới nhà máy đưa bản mẫu, toàn là người biết nhìn hàng tốt, ngay cả nhà thiết kế trong nhà máy cũng xuýt xoa khen kỹ thuật khắc này bao năm không thấy, lập tức để máy quét bắt đầu làm việc. Vụ làm ăn này rốt cuộc làm thế nào Phương Hủy Đình không để ý, rời nhà máy lại tới triển lãm Hoa Nghệ Viên chơi cả buổi chiều, tới tận khi trời tối mới đạp cái xe hao hết điện về nhà.
Mặc dù sức cùng lực kiệt nhưng rất vui, ít nhiều kiếm được cảm giác yêu đương rồi...
Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, cuộc sống trôi qua không chậm không nhanh, chớp mắt đã tới ngày lễ Lao Động.
Cty Giải khát Phi Bằng trở nên bận rộn, mỗi khi mùa tiêu thụ tới, bảy kho hàng lớn của công ty như cái dây chuyển khổng lồ nhập và xuất hàng. Năm nay cũng chẳng ngoại lệ, xuất hàng và tích hàng phải tiến hành cùng lúc, nhập hàng vào ban đêm, xuất hàng vào rạng sáng, thường xuyên xuất hiện cảnh tượng cung không đủ cầu, xe xếp thành hàng dài. Cứ tới mùa tiêu thụ là các nhà buôn lại tranh đoạt nguồn hàng.
Từ sáng sớm Đỗ Ngọc Phân đã bận rộn điều động các loại xe, xa trước gần sau, công nhân vận chuyển thuê lâm thời không đủ, còn liên hệ với bãi hàng ga tàu, từ chỗ Đại Ngưu mượn mười mấy công nhân.
Đến gần giờ đi làm thì công việc gần như làm xong, vừa mới trở về văn phòng rửa mặt thì Tần Nhiễm gõ cửa đi vào, nói là tổng giám đốc Lâm tìm, thế là Đỗ Ngọc Phân lại theo Tần Nhiễm lên lầu, vừa đi vừa hỏi: "Trợ lý Tần, có chuyện gì thế, cô biết không?”
“Em không biết, nhưng tâm tình tổng giám đốc Lâm không tệ.” Tần Nhiễm tiết lộ.
Chỉ cần không phải kinh doanh và quản lý xuất hiện vấn đề là được, Đỗ Ngọc Phân yên tâm, Tần Nhiễm lại như có tâm sự, ướm lời: "Chị Đỗ, có thể thương lượng với chị chuyện này được không?”
“Chuyện gì, cứ nói đi.” Đỗ Ngọc Phân thoải mái nói.
“Chuyện này bảo em nói sao bây giờ, có chút khó mở miệng.” Tần Nhiễm mấp máy môi.
“Thôi, không cần nói nữa, vay tiền chứ gì?” Đỗ Ngọc Phân hỏi lại, từ hồi lỗ một vụ lớn trên TTCK, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân suốt ngày than nghèo kể khổ, một thì mất sạch tiền cưới vợ, một thì trả tiền mua xe cũng khó khăn.
Quả nhiên Tần Nhiễm yếu ớt gật đầu, bây giờ tiền lương mỗi tháng của cô trừ đi phần tiền trả nợ vì vay mượn khắp nơi ném vào TTCK thì tới cả sinh hoạt hàng ngày cũng không đủ.
Đỗ Ngọc Phân thở dài: "Được rồi, lát nữa tới văn phòng của tôi.”
Tần Nhiễm vui mừng cám ơn Đỗ Ngọc Phân không ngớt, rồi lại không khỏi hâm mộ chị Đỗ có thể chỉ huy đám thổ phỉ kia, đám người đó kiếm tiền như ăn cướp ấy. Trong công ty đồn, Soái Lãng ở khu phong cảnh càng làm càng lớn, tiền bạc giao hết cho chị Đỗ quản lý, khiến người ta hâm mộ vô cùng. Không cần biết quan hệ giữa Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân là gì, ai kiếm được tiền liền có được sự tôn trọng của người khác, Tần Nhiễm đưa Đỗ Ngọc Phân tới tận văn phòng tổng giám đốc, mở cửa giúp cô tới khi Đỗ Ngọc Phân vào rồi mới khép cửa rời đi.
Đỗ Ngọc Phân thấy Lâm Bằng Phi phơi phới gió xuân, đoán chừng là chuyện tốt, vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Lâm, có xem dự báo thời tiết chưa? Năm nay không khí nóng tới sớm, tôi đoán chừng mùa tiêu thụ sẽ tới trước mười mấy ngày.”
“Ha ha, tôi mong hạn hán một chút, mùa mưa đừng tới.” Lâm Bằng Phi cười ha hả, rót cho Đỗ Ngọc Phân cốc nước, ngồi sau bàn làm việc nói: "Giám đốc Đỗ, tôi định hỏi cô cái gì ấy nhỉ?... À, mấy ngày qua tôi xem báo cáo, riêng Soái Lãng nhập hàng đã hơn năm ngoài gấp đôi, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thể nào, bây giờ cậu ấy đặt trước tiền hàng, khi kết toán cũng là nhà sớm nhất.” Đỗ Ngọc Phân nói chắc chắn.
Lâm Bằng Phi xua tay, ý bảo lo lắng của mình không phải chuyện đó: "Không phải tôi sợ cậu ấy nợ tiền, mà là sợ cậu ấy bán hàng lung tung, có cái gậy chọc cứt cậu ta ở đó, đi tới đâu chỗ đó không yên ổn. Không phải bán vượt địa bàn chứ, đừng để lại có một đám người tới chỗ tôi cáo trạng.”