← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 173 Thực sự hóa bướm, kết thúc tâm nguyện. (1)

Nhìn lại hành vi trước kia của Soái Lãng, thực sự làm người ta không thể không lo lắng, y làm chuyện gì cũng khiến người khác khắc cốt ghi lòng. Đôi khi Lâm Bằng Phi hối hận vì dính vào Soái Lãng, chứ còn sao nữa, nghĩ đi, y làm tốt cũng khiến người ta lo ngai ngái thế này đấy.

“Không có ạ, tuyệt đối không có chuyện ấy, điểm này tôi đảm bảo, hàng tới khu phong cảnh Hoàng Hà và Hoa Viên do tôi phân phối, cậu ấy không chỉ không bán vượt địa bàn, còn cấm người dưới làm bừa, giờ cậu ấy làm việc nghiêm lắm.” Đỗ Ngọc Phân bảo vệ Soái Lãng.

Thế này làm Lâm Bằng Phi càng thêm ngạc nhiên: "Thế thì lượng tăng thêm ở đâu, có cao chiêu gì không? Một năm có được một mùa tiêu thụ, chỉ được 3 tháng, đừng nói tăng gấp đôi, chỉ cần thêm 10% là tôi mừng lắm rồi.”

“Tổng giám đốc không biết ạ?”

“Tôi làm sao biết được người dưới làm gì?”

“Chuyện này nói ra rất ly kỳ, để tôi tìm giúp tổng giám đốc.”

Đỗ Ngọc Phân đứng lên, tới bàn làm việc của Lâm Bằng Phi, lật đống báo đủ loại đưa tới mỗi ngày, một lúc sau cô đẩy tới trước mặt ông ta một bài báo (Vườn mẫu đơn khu phong cảnh Hoàng Hà chúng ta xuất hiện kỳ quan điệp vũ).

Điệp vũ ở đây không phải bình thường, mà bài báo gọi đó là vạn bướm cùng bay múa, theo như chuyên gia nói, đây là kết quả của việc bảo vệ môi trường tốt ở khu phong cảnh. Chuyên gia nghiên cứu côn trùng tỉnh cũng tới khảo sát hiện trường, có tất cả hơn 40 loại bướm xuất hiện ở đây, bươm bướm hoang xuất hiện với quy mô lớn ở trong tỉnh như thế là lần đầu, do môi trường được bảo vệ tốt kết hợp thời tiết khô gây ra, chuyện này bắt đầu từ tháng 5 thu hút lượng lớn du khách thích bướm tới xem....

Lâm Bằng Phi xem hết một tờ, Đỗ Ngọc Phân lại lấy thêm mấy tờ báo nữa, có cả ảnh chụp vô cùng đẹp mắt, từ Nhật báo Trung Châu, báo tin tức Đại Hà, Giải trí buổi tối, Thành thị sáng sớm đều đưa tin về kỳ quan này.

“Du khách tới khu phong cảnh Hoàng Hà không chỉ tăng gấp đôi, bên ngoài vườn mẫu đơn có cả đội ngũ cắm trại chuyên môn bắt bướm, người đông lên, tiêu thụ tất nhiên cũng tăng lên rồi.” Đỗ Ngọc Phân cười giải thích.

Lâm Bằng Phi gật gù, đúng thế thật, có điều khóe mắt liếc thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Ngọc Phân xuất hiện nụ cười giảo hoạt, thế thì chuyện kỳ quan xuất hiện thú vị rồi, nghiêng đầu nói: "Tôi đoán nhé, trong vụ này còn nhiều bí mật lắm nhỉ.”

“Vâng, ở vườn mẫu đơn xây dựng một cung Hồ Điệp, cung chủ tên Soái Lãng.” Đỗ Ngọc Phân nói đùa.

Lâm Bằng Phi tức thì cười ha hả, biết ngay là kỳ chiêu của Soái Lãng mà, chỉ đáng tiếc là chiêu số của y không ai bắt chước được, vỗ bàn một cái: “ Hay hay hay... Đây gọi là hiệu ứng cánh bướm cũng không hề sai. Mà này giám đốc Đỗ, thứ này cậu ấy đầu tư bao nhiêu tiền, dựa vào mỗi bán đồ uống thì có vẻ không lãi.

“Nếu đã có hiệu ứng cánh bướm vậy thì không thể chỉ bán mỗi đồ uống rồi, chắc tổng giám đốc còn chưa biết, bây giờ nghề chính của cậu ấy là kinh doanh đồ mỹ nghệ, mà sản phẩm chính là bươm bướm.” Đỗ Ngọc Phân tiết lộ

“Đồ mỹ nghệ mà kiếm hơn đồ uống sao?” Lâm Bằng Phi không tin mấy món đồ lưu niệm lặt vặt lại kiếm thế được

“Từ năm ngoái cậu ấy đã bắt đầu chỉnh hợp mười mấy nhà máy sản xuất đồ tiểu thủ công ở Trung Châu, sản xuất kỷ niệm chương, đồng hồ cát, tượng đá, cầu thủy tinh, trang sứ, đồ treo. Thu nhập vốn đã ngang với bán đồ uống, năm nay lại khai phát mười mấy món đồ chơi, tặng phẩm, trang sức với chủ đề bươm bướm.”

“Bán đồ mỹ nghệ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tiêu thụ, chỗ dựa là thiết kế, tôi cũng không biết cậu ta lấy đâu ra số thiết kế này, tới nhà thiết kế của nhà máy cũng khen có linh tính. Còn về tiêu thụ, tổng giám đốc cũng biết đó vốn là điểm mạnh của cậu ta mà... Tổng giám đốc còn nhớ tháng trước tôi mang tới mấy ống cắm bút cho anh chọn không, cậu ta kinh doanh loại đồ thủ công mỹ nghệ đó đấy.” Đỗ Ngọc Phân chỉ ống cắm bút trên bàn.

Lâm Bằng Phi vỡ lẽ, cầm ống cắm bút lên xem, vật liệu kim loại không có gì đặc biệt, chẳng qua lúc ấy ông ta nhìn thấy có con bướm nhỏ rất đẹp trên đó nên mới chọn, giờ nhận ra chuyện này thú vị đây: "Giám đốc Đỗ, cô ngầm lấy tôi ra làm vật thí nghiệm đấy à?”

“Với nhãn quang của tổng giám đốc, thứ mà anh chọn trúng tất nhiên có phong cách nhất định. Nếu anh có hứng thú có thể tới nhà máy của cậu ta tham quan, còn có trang sức tường cỡ lớn, biến cả bức tường thành vườn bươm bướm, phối hợp với ánh sáng chiều vào, thực sự rực rỡ vô cùng. Hiện giờ rất nhiều văn phòng trong tòa nhà ở thành phố dùng loại này, giúp không khí nơi làm việc thoải mái hơn, phản ứng rất tốt.” Đỗ Ngọc Phân ra sức khen ngợi.

Lâm Bằng Phi lần nữa nửa tin nửa ngờ, ấy là do Đỗ Ngọc Phân nói ra chứ nếu là Soái Lãng nói thì ông ta đã chẳng thèm tin nửa lời: "Ý cô nói là hiện giờ cậu ta kinh doanh đồ uống chỉ là phụ thôi à?”

Kỳ thực chuyện Lâm Bằng Phi sợ nhất là đám thổ phỉ Soái Lãng tham lam, ăn không biết đủ, chạy đi chiếm các thị trường khác. Nhưng bây giờ nghe người ta không coi đồ uống là mảng kinh doanh chính nữa thì lại không tin.

Đáng tiếc Đỗ Ngọc Phân đã khẳng định: "Đúng thế đấy ạ, kinh doanh đồ uống tuy có tăng trưởng, nhưng không cách nào so được với đồ mỹ nghệ, cậu ta trải đường ở khu phong cảnh, nhà máy thì tấn công chợ bán buôn, hai bên phối hợp với nhau, hiện giờ cả thành phố cũng đã nhập đồ mỹ nghệ của họ.”

“Vậy thì cậu ta dựa vào cái gì kiếm tiền, chẳng phải để nhà máy hưởng lợi à?”

“Thiết kế ạ, mỗi một nguyên mẫu cậu ta lại hưởng phần trăm từ lợi nhuận của nhà máy, cho nên cậu ta không ngại để nhà máy tích cực bán khắp nơi. Mà trong chuyện này hoàn toàn không qua bất kỳ khâu trung gian nào, cho nên lợi nhuận của bọn họ rất lớn.” Đỗ Ngọc Phân chính là người soạn ra điều khoản hợp đồng ràng buộc với các nhà máy, chứ để Soái Lãng làm thì y chỉ biết gãi đầu gãi tai như khỉ, nếu bảo đi thuê luật sư thì càng vừa tốn kém mà Soái Lãng không tin người ta.

Lâm Bằng Phi không ngờ trong lúc vô tình lại phát hiện ra chuyện hay ho như vậy, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: "Lợi hại, lợi hại, một tay nâng hai nhà, cậu ta còn chẳng phải đầu tư nhà xưởng thiết bị gì cả, vậy mà lợi ích thì chiếm hết... Thú vị, bảo sao tôi còn thắc mắc thằng nhóc đó mấy tháng rồi không tìm tôi gây phiền phức, té ra là có đường phát tài mới.”

Càng nghĩ càng thấy hứng thú, ông ta là người quyết đoán, đứng dậy nói: “ Đi, giám đốc Đỗ, chúng ta tới khu phong cảnh xem xem nghiệp vụ chính của Soái Lãng làm ăn như thế nào.”