← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 174 Thực sự hóa bướm, kết thúc tâm nguyện. (2)

Đi qua đoạn đường giảm tốc là dần dần thấy được khung cảnh náo nhiệt của khu phong cảnh, người qua kẻ lại, xe ra vào không dứt, nơi náo nhiệt nhất chính là đỉnh Ngũ Long.

Lâm Bằng Phi tới nơi nhưng không xuống xe, từ xa nhìn tới cửa hiệu mỹ nghệ, cửa hiệu rất lớn, có tới sáu cánh cửa, ba gian lớn. Ở nơi tấc đất tấc vàng này có thể mở cửa hiệu lớn như thế không biết bao tiền. Có điều khi Đỗ Ngọc Phân nói quyền kinh doanh hai dãy cửa hiệu, tổng cộng 22 gian hàng đều của Soái Lãng liền làm Lâm Bằng Phi chấn kinh, chuyện này nếu là ông ta làm cũng phải cân nhắc kỹ lắm.

Kinh ngạc, càng xem càng kinh ngạc, Lâm Bằng Phi nói cũng ít đi.

Đến thôn Ngũ Long thấy viện dưỡng lão mới xây, nghe nói Soái Lãng là nhà đầu tư chính, đường bê tông khang trang chạy giữa thôn cũng do Soái Lãng vô tư cống hiến nửa kinh phí. Lâm Bằng Phi giờ tin rồi, Soái Lãng bây giờ đại thế đã thành, kinh doanh đồ uống chỉ là nghiệp vụ phụ, người ta sớm khác xa rồi.

Thời khắc chấn kinh nhất cuối cùng cũng tới, xe đi trên một đoạn quốc lộ sát với núi, xe từ cửa sổ đã thấy trăm hoa đua nở trong Vườn mẫu đơn, mà xung quanh vườn, từ bãi cỏ hoang, lưng núi, đỉnh núi, hẻm núi chỗ nào cũng thấy bóng người cùng lều bạt.

Theo Đỗ Ngọc Phân giới thiệu, vì hiệu ứng cảnh bướm, không ít người nghiên cứu côn trùng cả nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp đã cắm trại nơi này, thậm chí rất nhiều trường đại học ở Trung Châu kết đoàn kết đội kéo tới, biến nơi này thành khu cắm trại dã ngoại. Từ xa đếm sơ sơ số lều cá nhân đã bảy tám chục, đi tới gần thêm chút nữa quả nhiên là bươm bướm bay múa khắp nơi, không ít nam nữ cao hứng cầm vợt đuổi theo những con bướm sặc sỡ lạ mắt.

Đi vào khuôn viên Vườn mẫu đơn, đội ngũ tham quan đã xếp hàng dài 200 mét, làm Lâm Bằng Phi bất ngờ là Đỗ Ngọc Phân lại như đại tổng quản, có thể lái xe tới thẳng Cung Hồ Điệp ở góc đông bắc.

Gọi là cung cũng không phải, thực ra là một nhà kính cao 2 mét, diện tích chừng hơn 1000 mét vuông, giống nhà kính trồng hoa.

Có điều cũng thực sự là Cung Hồ Điệp, từ bên ngoài đã thấy bươm bướm bay đầy phòng, xuyên qua khóm hoa suối nhỏ. Thậm chí có con đậu ở vai du khách, khiến đám nam nữ reo hò, thi thoảng lại có máy ảnh giơ lên chụp răng rắc. Nhưng đó là người ngoài nghề, với dân trong nghề họ nhìn ra cơ hội kinh doanh, họ cân nhắc là tương lai thị trường, với khung cảnh tấp nập này, trong nhất thời Lâm Bằng Phi cũng chưa thể ước chừng vụ làm ăn này có thể lớn cỡ nào.

Lớn cỡ nào đây? Chắc chắn lớn hơn cả dự tính ban đầu của ông ta.

Đi vào cung Hồ Điệp, thấy ngay một gian treo đủ món trang sức, đeo tay, đeo ngực, gài tóc đủ cả, chủ đề chính tất nhiên là bươm bướm, ngoài ra còn có các loại tiêu bản bươm bướm, bốn nhân viên tiêu thụ đều là cô gái trẻ, bận không ngơi tay. Lâm Bằng Phi đi một hồi đâm ra quên mục đích tới đây, ngồi xuống bên bụi hoa, hứng thú nhìn một đôi bướm nghỉ ngơi ở nhị hoa hồi lâu không nhúc nhích, Đỗ Ngọc Phân lặng lẽ đứng bên cạnh.

Xem rất lâu Lâm Bằng Phi đứng lên nói nhỏ với Đỗ Ngọc Phân: "Giờ tôi đã dám chắc chắn kỳ quan này không phải do thiên nhiên làm ra, mà do con người làm.”

“Ai quan tâm chứ ạ, mọi người cao hứng là được rồi.” Đỗ Ngọc Phân không giải thích gì.

“Tôi nhớ ra rồi, tháng trước tôi gọi điện cho cậu ta, cậu ta nói là đang ở Vân Nam, lần khác gọi định bàn kế hoạch bán hàng mùa hè thì cậu ta chạy tới tận Hong Kong, lần khác thì bảo tới huyện Ô Long leo núi rồi, tám phần là đi nhập giống bướm, thứ này chỉ cần thích ứng với khí hậu một cái, thả ra còn chẳng bay khắp nơi... Thế mà cậu ta cũng nghĩ ra được.”

Vừa rồi ông ta quan sát rất lâu, đôi bướm kia cứ đậu ở đó không bay, bươm bướm được con người nuôi thiếu sức sống so với bươm bướm tự nhiên, căn bản không sợ người. Từng việc từng việc tổng kết lại, không khó nhìn ra đây là một sách lược kinh doanh có kế hoạch hẳn hoi, dùng bươm bướm thu hút ánh mắt của người dân, sau đó mượn thanh thế lớn lập nên cung Hồ Điệp, tiếp đó nữa mà mở rộng tiêu thụ ra toàn thành phố.

Nói trắng ra khác gì sách lược marketing bình thường, đều moi tiền trong túi du khách thôi, nhưng mà người ta moi tiền rất có nghệ thuật, nhìn đi, cả cô gái phát tờ rơi trong Cung Hồ Đẹp đều mặc trang phục bươm bướm, làm nam du khách đi qua thi thoảng lại xin chụp ảnh cùng.

Càng xem càng thấy buồn cười, có thể nghĩ ra mấy chiêu méo mó khác người này chỉ có cái đầu của Soái Lãng mà thôi. Khi sắp ra cửa, Lâm Bằng Phi còn mua hai tiêu bản kính viền vàng, khen mãi: "Nhân tài, cậu ta đúng là nhân tài đấy... Chỉ là giám đốc Đỗ này, cậu ta học cách nuôi bướm ở đâu thế?”

“Tôi cũng không biết, có điều cậu ta chuyên môn mời về hai thợ ở Vân Nam... Tổng giám đốc bảo mật nhé.” Đỗ Ngọc Phân dặn.

“Hiểu, phải rồi, giờ Soái Lãng ở đâu?” Lâm Bằng Phi muốn gặp Soái Lãng.

“Cậu ta tới Thập Nhất Loan đi làm rồi, bình thường không tới đây đâu.” Đỗ Ngọc Phân đáp.

“Vậy chuyện làm ăn do ai trông coi...” Lâm Bằng Phi khó tin, cả chuyện làm ăn lớn thế này không tự mình quản lý sao yên tâm, nói tới đó ông ta vỗ trán: "À, tôi hồ đồ rồi, hẳn là do bà chủ Đỗ phụ trách.”

Tất nhiên người đang điều hành chuyện làm ăn của Soái Lãng là Đỗ Ngọc Phân rồi, Lâm Bằng Phi sớm nghe được những lời đồn về quan hệ giữa Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân, đúng hay không thì chưa nói, nhưng chắc chắn là không tầm thường.

“Hết cách ạ, tổng giám đốc, năm ngoài tôi bị thua trên TTCK, mất hết tiền dành dụm bao năm, lại còn nợ Soái Lãng một trăm vạn, đành phải làm công trả nợ. Có điều tôi không làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của công ty, thực ra chuyện làm ăn ở đây cũng rất vững, trông coi hiện trường cung Hồ Điệp là Bình Quả, còn trông cửa hiệu là Điền Viên, bọn họ vừa là bạn học vừa là tay chân của Soái Lãng... Còn tôi chỉ phụ trách cầu nối với nhà máy, thi thoảng giúp đỡ chuyện sổ sách.” Đỗ Ngọc Phân sợ ông chủ không vui vì mình kiêm chức, giải thích vài câu.

Lâm Bằng Phi không quá để ý: "Giám đốc Đỗ, cô tính toán hộ tôi, vụ làm ăn này đầu tư bao nhiêu, lớn cỡ nào?”

“Cậu ấy bỏ ra chừng 400 tới 600 vạn lấy quyền kinh doanh 22 cửa hiệu, sau đó cho thuê kiếm về 7 phần rồi. Đầu tư vào cung Hồ Điệp hơn 60 vạn, chỗ này không kiếm tiền, bán vé vào cửa và đồ thủ công hòa vốn đã may, nơi này để tạo danh tiếng và thu hút khách, tạo ra tính đề tài. Bởi thế nên hoa hồng của cậu ấy ở nhà máy rất lớn, tôi không biết nhà máy phân chia cho cậu ấy bao nhiêu, nhưng tôi biết toàn thành phố có hơn 600 điểm tiêu thụ đồ thủ công mỹ nghệ thì hơn 370 nhà nhập hàng của họ.” Đỗ Ngọc Phong cẩn thận quan sát nét mặt của Lâm Bằng Phi, suy đoán ý tứ trong lời ông ta, lời chỉ tiết lộ bảy tám phần.

Lâm Bằng Phi nghe mà mí mắt giật liên hồi, lợi nhuận cỡ nào ông ta cũng đoán ra, trực tiếp hỏi: "Vậy cậu ấy trả cô lương bao nhiêu?”

“Cậu ấy keo kiệt lắm, chưa bao giờ trả lương cho tôi.” Đỗ Ngọc Phân cười, lại bổ xung: "Có điều quyền lực của tôi ở đây tương đối lớn, tôi nắm tài chính của cậu ấy, đây là cái lợi khi kiêm chức, nếu tiền trong tay cậu ấy, chắc chắn cậu ấy không chịu trả tiền cọc cho Phi Bằng.”

“Có điều giám đốc Đỗ, tôi nói trước, nếu cậu ấy lập công ty muốn kéo cô sang thì cô nói với cậu ấy, tôi không thả người đâu.” Lâm Bằng Phi hầm hừ nói, khi lên xe vẫn quyến luyến nhìn lại cung Hồ Điệp, lòng phức tạp, giờ này năm ngoái thằng nhóc đó còn mình trần vác két nước ngọt dưới ánh nắng gay gắt, giờ có sản nghiệp nói không chừng chẳng thua ông ta là bao, không kìm được cảm thán: "Chịu được khổ trong khổ, mới có thể đứng trên người khác, đây đúng là sâu hóa bướm.”