Q3 - Chương: 175 Thực sự hóa bướm, kết thúc tâm nguyện. (3)
“Chú Lâm, coi chú khách khí chưa kìa, hôm khác tôi hẹn chú, dẫn chú đi xem... Hả, chú đi xem cung Hồ Điệp rồi à? Ha ha ha, có vui không? Tôi phải vắt hết óc mới nghĩ ra chiêu số này đấy, có kiếm được tiền không còn chưa biết... Cái gì, đầu tư? Tôi làm gì có tiền, tôi sắp cháy túi rồi còn đầu tư cái gì? Nhà máy đóng chai đồ uống à?... Vậy có thể cân nhắc, nếu tiếp kiệm được phí vận chuyển thì là chuyện tốt... Được, hôm khác chúng ta bàn kỹ hơn.”
Soái Lãng cúp điện thoại, mắt vẫn nhìn di động, tựa hồ đang tưởng tượng ra nét mặt của Lâm Bằng Phi khi nói chuyện, rất khách khí, kiểu ngang hàng giữa bạn bè với nhau.
Giấy không gói được lửa, anh kiếm được tiền thì mọi người nhớ tới anh, còn muốn lôi kéo anh đầu tư, trong điện thoại Lâm Bằng Phi ra sức kể khổ, nào là năm nay không gặp may, ngân hàng thu hẹp khoản vay doanh nghiệp, huy động vốn dân gian lãi suất cao khiếp người, nhất định muốn kéo Soái Lãng cùng đầu tư.
Xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết, thể nào ông ta cũng tới khu phong cảnh đi một vòng rồi, làm ăn tốt xấu thế nào người thường không rõ, không qua được người lăn lộn thương trường cả đời như ông ta.
Mải nghĩ linh tinh, khi ngẩng đầu lên thì đã tới cửa Phượng Nghi Hiên rồi, hôm nay y chuyên môn tới đây, trước khi qua sảnh, chỉnh lại cổ áo. Em gái tiếp tân sớm nhận được thông báo, nghe Soái Lãng nói tên liền dẫn lên lầu, nơi quen thuộc này khiến Soái Lãng có không ít cảm xúc. Một năm trước rụt rụt rè rè bước chân vào đây, được Thịnh Tiểu San thiết kế cho một hình tượng soái ca, một năm sau tới đây, bộ dạng vẫn như cũ chẳng đẹp trai tẹo nào, chẳng tuấn lãng thế nào, tâm cảnh lại khác rồi, bước chân thản nhiên hơn nhiều.
Tới trước văn phòng, gõ cửa đi vào, Thịnh Tiểu San vẫn như một năm trước, ngồi trước máy vi tính, thiết kế một bộ trang phục, trong phòng quần áo khác kiểu treo trên người manocanh, ánh mặt trời chiếu xiên xiên qua cửa sổ sát trần, giai nhân lười nhác vén mái tóc phát hiện ra y, nhưng chẳng có thu ba đưa tới mà chỉ có một cái trừng mắt.
Soái Lãng mỉm cười kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô: "Tiểu San, giữa chúng ta đâu có thâm thù đại hận gì chứ?”
“Có, tôi hận không thể ném anh từ trên lầu xuống.” Thịnh Tiểu San hầm hừ, đạp chân một cái, xoay ghế tới đối diện với Soái Lãng: "Anh tìm tôi làm cái gì, tôi biết bây giờ anh làm ăn lớn rồi, làm ăn càng lớn nguy hiểm càng lớn.... Xảy ra vấn đề rồi chứ gì, thiếu tiền chứ gì? Thiếu tiền mới nhớ tới tôi sao?”
Soái Lãng ngạc nhiên hỏi: "Sao cô biết tôi làm ăn lớn? Nếu tôi vay tiền cô có cho vay không?”
“Không cho, đừng cái mơ, anh hứa trả tôi 500 vạn còn chưa trả một xu.” Thịnh Tiểu San bộ dạng chuẩn bị gây khó dễ, khoanh tay trước ngực đắc ý nhìn Soái Lãng, như đang muốn nói, anh cũng có lúc cần nhờ tới tôi à? Thấy Soái Lãng gãi đầu gãi tai có vẻ xấu mặt, lại đạp chân trượt ghế tới, nâng cằm Soái Lãng tới: "Hối hận chưa? Muốn vay tiền cũng được, ngồi đây nói chín trăm chín chín câu lấy lòng tôi, tôi mà vui nói không chừng thương hại cho vay ít tiền... Điều kiện này không làm khó anh chứ?”
Soái Lãng mỉm cười, y biết con người Thịnh Tiểu San không xấu, là cô gái dễ mềm lòng, cố ý làm khó y nguyên do tại quan hệ nhạy cảm hai người, tại y một thời gian lạnh nhạt với cô. Nghĩ thế Soái Lãng làm bộ đáng thương, ấp a ấp úng: "Tiểu San, tôi thực sự thiếu tiền... Nếu tôi cưới cô thật, cô đưa tiền cho tôi nhé? Trước kia nói có tính không?”
Thịnh Tiểu San nghẹn lời, không ngờ Soái Lãng lại trực tiếp như thế, trực tiếp tới mức làm cô không nói lên lời, mãi lúc sau mới mắng: "Đồ khốn kiếp, anh muốn cưới tôi hay muốn tiền của tôi?”
“Không phải cô muốn lấy tiền ném ngất tôi sao, xem đi, rõ ràng cô không có thành ý, tôi ngoan ngoãn tới đây rồi, cô lại không chịu.” Soái Lãng cắn trả làm Thịnh Tiểu San tức trợn mắt chỉ còn lòng trắng.
Nói ra ngày hôm đó Thịnh Tiểu San thực sự có ý nối lại quan hệ hai người, lúc đó Lưu Nghĩa Minh xảy ra chuyện, cô bỗng thiếu đi trụ cột tinh thần, cảnh sát suốt ngày tìm tới nhà, xung quanh Phượng Nghi Hiên cũng có nhiều kẻ ý đồ bất chính rình rập, trong lòng sợ hãi mới tìm tới Soái Lãng. Hôm đó Soái Lãng trốn tránh cô cũng làm cô xấu hổ lắm, buồn bực rất lâu, mà hôm nay Soái Lãng biến thành bộ dạng thế này, làm cô không biết ứng phó thế nào.
Đột nhiên Soái Lãng cười phá lên, cười gập người, Thịnh Tiểu San sực tỉnh, tên này tới trêu mình, vơ một đống đồ linh tinh trên bàn ném vào người Soái Lãng: "Cút!”
“Xong việc tôi sẽ tự cút, không cần cô đuổi.” Soái Lãng không giận, lúc này thành nghiêm túc, láy ra một tờ giấy đưa tới.
Thịnh Tiểu San nhận lấy mới biến mình sai rồi, sai lớn...
Soái Lãng nói: "Tôi đã gửi 500 vạn vào tài khoản Phượng Nghi Hiên, cô có thể tra.”
Vẻ mặt Thịnh Tiểu San lại cứ như bị người ta lừa tiền, vội vàng gõ nhanh bàn phím kiểm tra tài khoản, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Soái Lãng, cảm giác hụt hẫng: "Thực ra tôi chỉ nói thế thôi, tôi không hề có ý đòi tiền anh... Dù khi đó anh không ăn chặn, sau khi bán đấu giá, chúng tôi cũng chuẩn bị trả anh một khoản không hề kém.”
Soái Lãng gật đầu: "Tôi biết.”
“Số tiền này tôi không lấy, đây là phần của anh, tôi chỉ nói thế thôi, vậy mà anh lại tưởng thật...” Giọng Thịnh Tiểu San không còn sức sống, số tiền đó như sợi giây gắn kết hai người, giờ y trả rồi, có phải muốn chấm dứt mọi liên quan giữa hai bên không.
“Tôi cũng biết, có điều cũng không phải tôi tới trả tiền cô, số tiền này ai chia cho tôi, cô hãy trả cho người đó.” Soái Lãng nói rõ.
“Được rồi, xem ra anh đã muốn dứt bỏ mọi liên quan.” Thịnh Tiểu San khẽ cắn môi, cả đời cô có hai nam nhân, cô đều không nhìn thấu họ, đang buồn bã chợt nhớ ra: "Không đúng, số tiền anh đầu tư vào khu phong cảnh tính ra phải mấy triệu, tôi vốn nghĩ anh dùng số tiền này đầu tư, vậy anh lấy đâu ra tiền mà trả cho tôi? Chẳng lẽ...”
Lòng giật đánh thót một cái, nhìn Soái Lãng như nhìn quái vật.
Soái Lãng cười thần bí: "Đây là bí mật, nếu cô muốn biết, chúng ta trao đổi với nhau?”
“Anh muốn biết cái gì?” Thịnh Tiểu San cảnh giác ngay.
“Cô biết tôi muốn biết cái gì.”
“Nếu như còn bí mật, vậy chỉ còn một cái thôi, đó là bác Cố ở đâu, đúng không?”
Soái Lãng gật đầu.
“Anh rất thông minh, bí mật này chỉ có một mình tôi biết, sao anh biết là tôi biết?”
“Người thì chết, người thì bị bắt, tất cả những người liên quan chưa biến mất chỉ có tôi và cô thôi, cô tiếp xúc với ông ấy tời gian lâu nhất, nói không chừng ông ấy đã chỉ điểm cho cô cái gì đó... Dù sao tôi thấy cô đột nhiên chạy tới dọa tôi, đòi gả cho tôi, lý do quá khiên cưỡng, nếu lúc đó tôi đồng ý, cô cũng chẳng chịu chứ gì?”
Thịnh Tiểu San hừ khẽ: "Lý do không đầy đủ, hơn nữa tôi không hứng thú với bí mật của anh... Cho nên không đổi.”