Q3 - Chương: 176 Thực sự hóa bướm, kết thúc tâm nguyện. (4)
Ài, Soái Lãng không khỏi thất vọng, muốn đứng dậy, không ngờ Thịnh Tiểu San đưa tay ra ngăn lại, nhìn Soái Lãng thật kỹ như đánh giá điều gì, Soái Lãng có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt cô, vì đôi mắt đó rất đen rất sáng, rất ướt át.
Thịnh Tiểu San hứng thú nói: "Anh là nam nhân luôn ngoài dự liệu của người khác, tôi thực sự không ngờ anh sẽ trở thành như hôm nay, sắp đạt tới mức độ làm người ta không kìm được mà thích anh rồi... Bí mật này với tôi mà nói rất quan trọng, có điều có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Soái Lãng cau mày đoán em gái này muốn giở trò gì.
Thịnh Tiểu San đứng dậy đi về phía cửa, trong ánh mắt nghi hoặc của Soái Lãng, cô khóa cửa lại, đứng dựa vào cửa cười tủm tỉm: "Cho anh một tiếng để thuyết phục tôi.”
Soái Lãng không cần suy nghĩ đứng dậy, đi tới trước mặt Thịnh Tiểu San, đưa tay nâng cằm em gái này lên, Thịnh Tiểu San đáp lại bằng ánh mắt thách thức. Hậu quả của thách thức là Soái Lãng ôm chặt lấy cô mà hôn, hôn thô bạo, hôn tới mức Thịnh Tiểu San không thở nổi, đầu ngón chân vì kích thích ngón chân cong lên, sự thô bạo đó làm người ta kháng cự, đồng thời cũng rất kích thích.
Trong phòng bật lò sưởi ấm áp, Thịnh Tiểu San giống đêm Giáng Sinh đó, chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, Soái Lãng cho dù chưa trực tiếp chạm tới da thịt vẫn cảm thụ được nhục cảm đầy đặn mềm mềm của bầu vú thiếu phụ kia... Vầy vò chán chê một hồi Soái Lãng bất thình lình lật người Thịnh Tiểu San lại khiến cô xoay lưng về phía y.
Roẹt một cái, Soái Lãng như con sói đói xé nát quần áo trên người cô, thoáng cái tấm thân thể thiếu phụ nõn nà như tuyết đang phơi bày không dấu một chút gì trước mặt con sói. Thịnh Tiểu San có chút luống cuống, vì bàn làm việc của cô ngay sát cửa sổ, rèm cửa chưa che đi, lúc này đây gương mặt xinh đẹp tái đi, cô phản đối, có giãy dụa, có điều chẳng ích gì, chỉ khiến nam nhân thêm muốn chà đạp.
Thịnh Tiểu San muốn cố gắng áp người xuống bàn che đậy cơ thể, nhưng Soái Lãng lại kéo cô lên, hôn ngấu nghiến môi cô, hai tay tàn nhẫn đùa bỡn nắn bóp hai bầu vú no tròn biến ảo thành đủ hình dạng mê người, rồi bất thình lình tiến thẳng vào. Còn chưa sẵn sàng đã cảm thấy như mũi khoan nhọn đâm vào cơ thể, khiến cô đau rát tới nước mắt....
Nam nhân đằng sau tấn công không chút thương xót.
Hai mươi phút trôi qua, chỉ nghe Thịnh Tiểu San rên siết baby, baby luôn mồm... Nghe tiếng kêu cũng biết đã từng xuất ngoại.
Bốn mươi phút trôi qua, chỉ nghe thấy Soái Lãng thở như trâu.
Một tiếng, cả hai hét lớn, xem ra thuyết phục đã kết thúc.
Chiến trường đổi mấy lần rồi, từ bàn làm việc, ghế sô pha, lúc này là gian nghỉ ngơi trong phòng làm việc, hai người mệt lả ôm lấy nhau, Thịnh Tiểu San mặt đỏ lựng, thỏa mãn vô cùng rúc vào lòng Soái Lãng hỏi: "Anh đã bao lâu rồi chưa đụng vào nữ nhân thế, hì hục như súc sinh vậy.”
Súc sinh thở dốc: "Súc sinh cũng chẳng thỏa mãn được cô.”
Trước khi lên giường nam nhân lưu manh, lên giường rồi thì nữ nhân còn lưu manh hơn nam nhân, ngôn ngữ thân thể của hai người còn phong phú hơn cả nói chuyện, thi thoảng thấy Thịnh Tiểu San há miệng rướn cổ kêu một cách khoa trương, nam nhân thích nữ nhân buông thả, lại không có áp lực phải cưới về, Soái Lãng còn buông thả hơn.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, gian phòng nghỉ biến thành chiến trường hỗn loạn, hai thân thể vẫn dính lấy nhau, chợp mắt một lúc rồi, Soái Lãng ôm cô giáo Thịnh, nghịch ngợm mân mê hai hạt châu nhô lên trước ngực: "Này, nên cho tôi biết rồi chứ? Cái lão già đó trốn ở đâu vậy?”
“Sao, anh muốn giết ông ấy à?” Thịnh Tiểu San khoan khoái vươn tay ôm cổ Soái Lãng, thoải mãn tới không thể thỏa mãn hơn, cô không hiểu được mình, sao lại cởi mở với Soái Lãng như thế, lần trước chỉ là một tai nạn, còn lần này vì sao, chẳng biết, nhưng cô không hối tiếc, dù nam nhân này chẳng cưới cô, cô không tiếc.
“Không, tôi chỉ không chắc ông ấy định làm gì tôi, cho nên không yên tâm, tôi cứ có cảm giác ông ấy vẫn ở Trung Châu.” Soái Lãng hồ nghi nói.
“Anh tìm được Đoan Mộc Giới Bình, tìm ra cả tài sản của hắn, vậy mà không tìm được bác Cố à?” Thịnh Tiểu San một khắc cũng không rời Soái Lãng, giường đơn rất nhỏ, chỉ đủ hai người ôm nhau nằm.
Soái Lãng lắc đầu: "Ông ta còn hơn Đoan Mộc Giới Bình một bậc, người vô dục vô cầu mới khó đối phó. Cô đừng loanh quanh nữa, rốt cuộc cô biết không?”
“Tôi không biết.” Thịnh Tiểu San dài giọng làm nũng.
Soái Lãng nổi nóng: "Cô không biết, thế hóa ra cô lừa tôi lên giường à?”
“Ha ha ha, tôi không lừa anh cũng muốn, được lợi rồi còn làm ra vẻ.” Thịnh Thịnh San chơi cùn, Soái Lãng cũng chịu, định ngồi dậy thì bị cô ôm cổ kéo xuống: "Anh đừng đi, tôi nói với anh được chưa? Mặc dù tôi không biết ông ấy ở đâu, nhưng ông ấy nói sẽ về tìm anh... Cho nên anh không cần tìm ông ấy, sớm muộn ông ấy cũng xuất hiện.”
Hả? Soái Lãng sửng sốt: "Ông ấy nói thế thật à? Ở đâu, khi nào?”
“Cách đây chưa lâu, ông ấy có tới cung Hồ Điệp, còn nói là bí thuật của phái Giang Tướng chắc chắn nằm trong tay anh, phối phương Mời hoa gọi bướm là bí mật bất truyền của phái Giang Tướng. Ông ấy còn nói, anh đã nhập môn rồi, tương lai có người kế nghiệp ông ấy làm thầy cha, ông ấy có thể yên tâm đi gặp các đời tông chủ của phái Giang Tướng...” Thịnh Tiểu San như cố tình trêu tức Soái Lãng, nhấn mạnh: "Thời gian là 30 tháng 4 đấy.”
“Hả, lão già đó...” Soái Lãng chấn kinh nhổm dậy, ai ngờ giường quá nhỏ, động tác của y hơi mạnh, ngồi không vững ngã lăn xuống giường.
Thịnh Tiểu San cười khanh khách: "Việc gì phải sợ thế, mất phong độ.”
Ai ngờ Soái Lãng càng mất phong độ hơn, bò lên vỗ mông Thịnh Tiểu San trút giận, làm cô phát ra tiếng kêu mê người, Soái Lãng không còn tâm trạng nữa, bực tức tìm quần áo mặc vào, mồm mắng chửi: "Mẹ nó, cô mà gặp lão già ấy nói với ông ta, tới mau lên tôi đợi... Hôm nay xúi quẩy, đi đưa tiền còn bị lừa sắc.”
Đang nói thì có điện thoại, không biết là ai, Soái Lãng vừa xách quần vừa chạy ra ngoài nhận điện thoại, sau lưng là tiếng cười như chuông ngân của Thịnh Tiểu San, cô gái này vui tới lăn lộn trên giường...