← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 177 Giàu không sinh rễ, nghèo chẳng mọc mầm. (1)

Tháng năm bỏ người ở lại, thời gian khiến người ta già đi, bất tri bất giác từ giữa mùa hè trời nóng như đổ lửa tới mùa thu trời trong gió mát, chớp mắt đã thêm bốn tháng nữa trôi qua.

Ngày hôm đó Đỗ Ngọc Phân nhận biên lai từ cửa phục vụ khách hàng lớn của Ngân hàng Công thương, khi sắp rời đi thì được giám đốc gọi lại. Cứ nghĩ là số tiền không khớp, không ngờ viên giám đốc tươi cười mời cô vào pòng nghiệp vụ VIP, tặng cô một cái bình giữ nhiệt trị giá mấy trăm đồng. Viên giám đốc rất khách khí lấy lòng cùng lôi kéo quan hệ, Đỗ Ngọc Phân hiểu ra, thì ra là đưa phục vụ của Cty Mỹ nghệ Điệp Vũ từ đại sảnh chuyển vào đây rồi, cô từng làm nghiệp vụ viên, từng chạy tiêu thụ, vui vẻ nói cười một lúc rồi rời ngân hàng.

Đỗ Ngọc Phân lên xe, đưa tay chạm vào món đồ treo trước cửa kính, đó là một xâu con bướm đủ màu vỗ cánh muốn bay, cuộc đời con người có rất nhiều thứ chẳng ai ngờ được, ai có thể nghĩ tới có người nhờ vào mấy con bướm nhỏ này mà phất lên?

Soái Lãng ba tháng trước đã đăng ký thành lập Cty Mỹ nghệ Điệp Vũ, tài chính đăng ký là 200 vạn, nói là công ty nhưng mà nơi làm việc tử tế cũng chẳng có, địa chỉ kinh doanh chính là ba gian hàng ở khu phong cảnh Hoàng Hà.

Nửa năm trôi qua, những con bướm nhỏ đó mang tới được bao nhiêu? Đỗ Ngọc Phân cầm sổ thu chi, cô mất hai ngày mới kết toán xong được, đồ uống, đồ mỹ nghệ, thu nhập ở cung Hồ Điệp, mỗi mảng kinh doanh đều thu nhập cực lớn, rốt cuộc là bao nhiêu?

Đỗ Ngọc Phân nhớ lại số dư hôm qua mình kết toán ra mà giật mình, phàm là lập công ty thì tài chính lưu động không quá nhiều, hơn nữa tỉ lệ nợ đều không thấp, nhưng cái công ty tồn tại trên danh nghĩa của Soái Lãng thì tiền lại là thật, tỉ lệ nợ lại bằng 0. Cũng vì hợp tác với Lâm Bằng Phi cho nên mới đem mấy sổ thu chi gộp lại để kết toán, nếu không chẳng thèm làm, nên ngay Đỗ Ngọc Phân cũng không ngờ là kiếm nhiều thế.

Vậy là được bao nhiêu? Đỗ Ngọc Phân trả nợ xong vẫn chưa từ trong chấn kinh tỉnh lại, hồi lâu sau mới lái xe về công ty. Sau đó lại lấy đống sổ sách đi tới văn phòng tổng giám đốc gõ cửa đi vào, Lâm Bằng Phi đang đàm phán với kế toán trưởng, thấy Đỗ Ngọc Phân đi vào cười hỏi: "Có chuyện gì thế bà chủ Đỗ?”

“Tổng giám đốc Lâm đừng trêu tôi, tôi chỉ là đại nha hoàn cầm chìa khóa, không làm chủ được. Số sách đều đủ cả rồi, kế toán Lý, cô kiểm tra cho kỹ, có kết quả rồi lại đàm phán với Soái Lãng.” Đỗ Ngọc Phân đưa sổ sách ra.

Kế toán trưởng Lý nhận lấy số sách dầy, thứ này không xong ngay được liền cáo từ rời đi. Lâm Bằng Phi muốn góp cổ phần vào Cty Điệp Vũ, còn Cty Điệp Vũ thì đầu tư vào nhà máy đóng chai đồ uống mới khởi động, nói một cách đơn giản là trao đổi cổ phần, hai bên trói buộc vào cùng một con thuyền.

Vì Đỗ Ngọc Phân làm việc ở Giải khát Phi Bằng, lại có thân phận đặc biệt, phụ trách sự vụ ở Cty Điệp Vũ, cho nên Lâm Bằng Phi đối xử với cô ngày một khách khí, không coi cô là cấp dưới đơn thuần, đứng dậy rót nước cho cô: "Giám đốc Đỗ, không giấu cô, hai tuần trước tôi nói chuyện với Soái Lãng, gây ra trò cười lớn.”

“Thế ạ, trò cười gì?” Đỗ Ngọc Phân biết nói chuyện với Soái Lãng, tỉ lệ xảy ra điều bất ngờ là rất cao.

Lâm Phi Bằng thở hắt ra: "Ài, khi đó tôi đưa ra một điều kiện, kết quả là giống điều kiện của cậu ấy, cô đoán xem là gì?”

“Tôi làm sao đoán được chứ?”

“Liên quan tới cô mà.”

Đỗ Ngọc Phân mừng thầm, với tính của Soái Lãng, không cần nói cũng biết sẽ tranh thủ phúc lợi cho cô, có điều cô vẫn trấn tĩnh, mặt làm ra vẻ hoang mang không hiểu gì.

Lâm Bằng Phi nói: "Tôi nói, hạng mục nhà máy đồ uống do cô phụ trách, kết quả điều kiện của cậu ấy cũng như thế, ha ha ha... Sau đó tôi lại đưa ra một điều kiện, lại giống yêu cầu của cậu ấy, cô đoán xem là gì?”

“Còn gì nữa ạ?” Đỗ Ngọc Phân lần này đoán không ra.

“Tôi nói, giám đốc Đỗ nhất định phải nhậm chức ở nhà máy của tôi.” Lâm Bằng Phi cười vui vẻ: "Cậu ấy cũng nói, phân thân của cậu ấy không được, chuyện của Cty Điệp Vũ phải trông vào cô. Giám đốc Đỗ, cô sắp một tay nắm ba nhà rồi, ha ha ha.”

Đỗ Ngọc Phân làm ra vẻ khó xử: "Tôi sợ làm không tốt, tổng giám đốc Lâm, Tần Nhiễm và Tiểu Diệp vào công ty cũng lâu rồi, có cơ hội nên để họ tự đảm đương một mặt.”

“Ha ha ha, đó là chỗ cao hơn người một bậc của cô.” Lâm Bằng Phi chỉ Đỗ Ngọc Phân, cô gái này có ưu điểm khó tìm thấy trong thời đại này, Lý Chính Nghĩa đuổi cô khỏi Chính Nùng là điều ngu xuẩn nhất trên đời của hắn.

Hiện giờ Lâm Bằng Phi cố tình duy trì thị phần Chính Nùng ở mức vừa đủ, tránh hắn thảm quá người ta hợp tác với công ty khác sẽ phiền phức. Chính Nùng giờ chỉ là công ty có cái vỏ rỗng thôi, cân đối được thu chi không còn chẳng rõ.

“Trong lòng cô luôn nghĩ cho người khác, Tần Nhiễm chu đáo tỉ mỉ, nhưng tính cách quá mềm yếu, tầm nhìn cũng hẹp, chỉ hợp làm trợ lý, không làm được giám đốc. Diệp Dục Dân năng lực thì có, song cảm tính, cao ngạo, nếu cậu ta chịu hạ mình vài năm đi làm tiêu thụ viên để rèn rũa, sau này sẽ có tương lai lớn, chứ suốt ngày ở công ty chỉ biết nhận đặt hàng rồi phân phối hàng, chẳng làm nổi việc lớn...”

“Bọn họ đều là đóa hoa bồi dưỡng trong nhà kính, không chịu nổi giông tố. Không giống cô, việc gì cũng làm qua rồi, trắc trở lên xuống gặp cả rồi... Tục ngữ nói hay lắm, không sợ khổ thì khổ nửa đời, sợ khổ thì khổ cả đời, thanh niên bây giờ thiếu đi tinh thần chịu khổ.”

“Tổng giám đốc Lâm, tôi là do bất đắc dĩ thôi, khi đó ngân hàng cải cách, tôi bị ép bán đứt tuổi nghề rời quỹ tín dụng, cha mẹ mất sớm, tôi chỉ đành bỏ thể diện xuống đi kiếm tiền, không thì chết đói. Soái Lãng cũng thế, cậu ấy bị cha mình đuổi khỏi nhà... Nếu sinh ra ở gia đình bình thường, có cha mẹ che chở, bình an cả đời, ai chả muốn.” Đỗ Ngọc Phân cảm thán.

Đột nhiên Lâm Bằng Phi hỏi một câu rất riêng tư: "Tôi nghe nói thằng nhóc đó học đại học những sáu năm à?”

Đỗ Ngọc Phân không hiểu sao Lâm Phi Bằng lại nhắc tới chuyện này, khẽ gật đầu: "Vâng.”

“Ha ha ha, thằng nhóc ăn hại đó rất giống thế hệ chúng tôi, chẳng có văn hóa vẫn xông pha thế giới, tôi và cậu ta thương lượng hợp đồng, cậu ta nói xem điều khoản hợp đồng là đau đầu... Tôi nói khi đó tổ chức nghi lễ khởi công, cậu ta nói ngại ngồi trên đài chủ tịch bị người ta nhìn, đúng là thứ thịt chó không lên được bàn tiệc, ha ha ha...”