Q3 - Chương: 178 Giàu không sinh rễ, nghèo chẳng mọc mầm. (2)
Lâm Bằng Phi cười rất vui, bới móc chuyện xấu của Soái Lãng, Đỗ Ngọc Phân thì biết chuyện này rồi, nếu nói tới uống rượu ăn chơi thì miệng Soái Lãng nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng bảo y ngồi ngay ngắn trước mặt một đám người thì y sẽ sống chết không chịu.
Hai người bàn tán viễn cảnh tương lai, thực ra thì hai bên kết toán sổ sách chỉ là một quá trình, tiếp theo đó đợi ký kết hợp đồng hợp tác, đối với thực lực hợp tác của hai phía. Lâm Bằng Phi thì không phải lo lắng rồi, nhưng ông ta còn chút băn khoăn về phía người cộng tác với mình: "Giám đốc Đỗ, tình hình sổ sách của Điệp Vũ đại khái thế nào, cô nói với tôi đi, cậu ta mở mồm ra là đòi tôi 300 vạn, nói thật chứ tôi không tin cậu ta được. 300 vạn này của chúng ta chiếm được bao nhiêu phân ngạch?”
“Ba mươi phần trăm.” Đỗ Ngọc Phân trả lời nhanh chóng.
“Cái gì?” Lâm Bằng Phi sửng sốt, tài chính đăng ký 200 vạn, còn có khoản vay, vốn tưởng 300 vạn hoàn toàn có thể kiểm soát công ty, nhưng nghe khẩu khí này hoàn toàn ngoài dự liệu rồi.”
Đỗ Ngọc Phân nhấn mạnh hơn: “ Chuẩn xác mà nói thì còn chưa tới 30%.”
“Không thể nào! Giờ tài sản của cậu ta có bao nhiêu?” Lâm Bằng Phi truy hỏi.
“Tài chính trên sổ sách hiện có 1097 vạn.” Đỗ Ngọc Phân nói ra con số khiến cô hồi lâu không thể bình tĩnh, nhìn Lâm Bằng Phi nuốt nước bọt thấy thỏa mãn. Đúng thế, nếu công ty lớn như Giải khát Phi Bằng sinh ra lợi nhuận lớn như thế thì không có gì đáng nói, nhưng cái hiệu nhỏ, công ty nhỏ, chính thức vận hành có nửa năm kiếm về 1000 vạn thì quá biến thái. Đã thế Đỗ Ngọc Phân giáng thêm một câu: "Còn chưa bao gồm đánh giá tài sản cửa hiệu của họ.”
“1000 vạn cơ à? Nửa năm thôi mà cậu ta đã tích lũy tài sản tới con số nghìn vạn rồi sao?” Lâm Bằng Phi chấn kinh không còn gì miêu tả được nữa.
“Cậu ấy không phải kinh doanh một thứ, cũng không phải chỉ một người kiếm tiền, vào mùa du lịch, doanh thu mỗi ngày từ cửa hiệu của cậu ấy là từ 4 - 5 vạn, anh cũng biết tỉ lệ lợi nhuận ở khu phong cảnh còn cao hơn nơi khác. 4 tháng tiêu thụ nóng từ hai khu phong cảnh, nhà ga, hơn 100 vạn.”
“Cùng với cung Hồ Điệp bán vé và đủ thứ lặn vặt mùa đông khách mỗi ngày chừng 2 vạn, mùa vắng khách cùng 7000 - 8000... Còn có cả phí tư vấn và thiết kế mà nhà máy trả cho cậu ta, không phải trả một lần mà là ăn phần trăm theo tiêu thụ, mỗi tháng được 30 - 40 vạn... Tổng giám đốc Lâm, thực sự tham dự cổ phần vào Điệp Vũ là lựa chọn sáng suốt, chỉ cần một năm là có thể hồi vốn rồi.” Đỗ Ngọc Phân tính toán sơ qua cho Lâm Bằng Phi nghe.
Lâm Bằng Phi cơ mặt co giật, cái công ty nơi làm việc cũng chẳng có, té ra là chỗ ngậm miệng phát tài, đưa ra quyết định đột xuất: "Giám đốc Đỗ, thế này đi, tạm hoãn ký hợp đồng lại.”
“Cái gì? Tổng giám đốc đổi ý sao?” Đỗ Ngọc Phân sửng sốt khó tin.
“Không, mà chuyển đầu tư tiền thành trao đổi cổ phần... Tôi muốn năm 49% cổ phần của Điệp Vũ, hơn nữa cung cấp cho cậu ta nơi làm việc tử tế. Làm theo lối suy nghĩ của cô đi, không lập nhà máy, không xây nhà xưởng, nhưng chúng ta có thể mượn thuyền ra biển, mượn gà đẻ trứng, đem các nhà máy sản xuất món đồ tiểu thủ công liên hiệp lại, tạo thành một thương hiệu liên minh.”
“Chúng ta làm thị trường tiêu thụ và thiết kế. Dù sao kinh doanh đồ uống chỉ có thị trường trong tỉnh thôi, sự phát triển bị trói buộc, nếu đồ tiểu thủ công kiếm chọn đúng thứ để bán, như vậy thị trường là toàn quốc.” Lâm Phi Bằng có lẽ là sinh linh cảm đột xuất, có lẽ là thấy Soái Lãng quật khởi mạnh mẽ đã kích thích hùng tâm của ông ta, vung tay nói.
Điều này hợp ý Đỗ Ngọc Phân, mừng rỡ nói: "Vậy thì tốt quá rồi, tôi lập tức báo cho cậu ta, tôi nghĩ cậu ta sẽ đồng ý.”
........................................
“A, chị Đỗ à?.... Ừ, được, chị cứ xem mà làm, đã bảo rồi, chị tự quyết đi mà, có điều đừng nghĩ tới lợi nhuận quá lớn, đám nhà máy kia thấy lợi mới tới, không lợi là đi, chỉ một vụ làm ăn hỏng là bọn họ tan ngay....”
“Ha ha, không phải tôi hất nước lạnh, mà sự thực là thế, chị muốn kiếm tiền thì trước tiên phải để người ta được lợi.... Ài, chị so với tôi làm gì? Chị biết tôi làm gì mà, tôi đưa thiết kế cho họ, không bán được thì tôi bao hết, nếu không đâu ra chuyện họ sẵn sàng chia lợi nhuận cho tôi chứ?.... Được, cứ theo chị mà làm....”
Soái Lãng nói chuyện cứ phải hét lên, vì xung quanh quá mức ồn ào, lúc này y đang ở ngoài cung Hồ Điệp do tự tay y lập nên. Nghĩ tới kiến nghị của Đỗ Ngọc Phân cũng không tệ, nếu như thẩm hạch xong sổ sách mà Lâm Bằng Phi không nhảy vào đầu tư, vậy ông ta là tên ngốc. Cúp máy rồi, trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, cười cái gì thế? Chịu chết, sợ là toan tính của y, giờ không ai đoán thấu được nữa.
Đi vào cung Hồ Điệp, thấy Bình Quả và mấy cô gái đang bận rộn, không chào hỏi, đi quanh tìm người... Tìm ai? À, một cô bé rất nghịch, đang rón ra rón rén, đưa tay ra nhón một con bướm đậu trên bông hoa, không ngờ động tác chậm quá, con bướm vỗ cánh bay mất.
Cô bé đang ủ rũ thì thấy Soái Lãng, chạy tới kéo tay: "Anh, em muốn bươm bướm, bắt cho em một con.”
“Bắt một con thì có gì mà hay, có tin anh gọi toàn bộ bươm bướm tới bên cạnh em không?” Soái Lãng bế cô bé lên, chính là em gái y, Soái Anh.
Hôm nay là cuối tuần, Soái Anh chạy đi chơi, nghe thế vui mừng thúc giục: "Anh mau lên, mau lên...
“Chà, xem ra vẫn là em gái tin anh nhất, ha ha ha.” Soái Lãng cho tay vào tùi áo, sau đó chà mạnh, rồi lại đưa tay ra vung vẩy như làm phép, miệng lẩm bẩm niệm chú, bộ dạng như thần côn, làm Soái Anh sùng bái vô cùng.