← Quay lại trang sách

Chương bốn

Bị vợ đánh cho gãy răng

Phen này cậy đến nhà văn giúp mình

N hà thơ Rổn Rảng đang ngồi bó gối trước nhà. Hắn đang đốt thuốc liên tục, cái mồm như ống khói đen xì. Khói huyền ơi! Mày hãy bay lên trời xanh mà gợi cho tao những thi tứ bất hủ. Văn học sử rồi đây sẽ trân trọng ghi tên Rổn Rảng: “Ông vốn là nhà sản xuất và thiết kế các loại hòm từ phong cách hiện đại đến cổ điển, và nhờ tài năng bẩm sinh nên đã để lại cho đời những vần thơ trác tuyệt. Tác phẩm chính: Tập thơ Ngã ba chú Ía… ”. Chỉ mới tưởng tượng ra như thế, nhà thơ tài năng của chúng ta đã sướng rêm người. Hắn lại hít thật sâu vào lồng ngực để tìm ra một tứ thơ. Nhưng nàng thơ lâu nay vốn là mụ đàn bà kênh kiệu, đỏng đa đỏng đảnh, khệnh khà khệnh khạng. Hắn đã trải lòng mình trước trang giấy mới, nhưng nàng thơ vẫn không đến. Hắn vò đầu, bứt tai tìm từng chữ. Hắn vo tròn, bóp dẹp từng câu. Ấy vậy mà vẫn không ra thơ. Làm thơ sao khó vậy hở trời? Mỗi ngày không sản xuất ra một bài thơ là tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Đã nhiều lần Rổn Rảng tuyên bố như vậy. Hắn căng thẳng đầu óc để “truy kích” nàng thơ. A ha! Hắn sắp chụp được cổ áo của nàng rồi. Đó là lúc trong đầu hắn gợn lên hình ảnh rất thơ:

Tan trường em đi học về

Tôi điên tôi đứng bên lề mắt em

“Lề mắt em”, đó là một cách dùng chữ của thiên tài. Lề mắt em hoàn toàn khác với giữa mắt em, khác với trong mắt em, khác với trước mắt em. Hay thật! Hắn sướng lên và hát thì thầm như đong đưa tâm hồn theo cảm xúc của thi ca và âm nhạc . “Từng tứng tưng nếu mai anh chết em có buồn không? Buồn là buồn nhiều khi không mà khóc. Hai người chia tay sao chẳng nói điều chi từng… tứng… tưng…”. Đang lúc cao hứng tột độ như vậy thì có một bàn tay nắm lấy vai hắn:

- Anh làm gì mà thừ người ra như sắp chết vậy? Viết gì vậy? Đưa đây!

Hắn quay người lại. Hắn giận điên người. Hắn ức lắm. Hắn gầm lên:

- Lại nữa. Cút xéo ngay để cho ông làm thơ. Đồ đàn bà vũ phu! Đồ đàn bà hãm hiếp thi hứng của đàn ông!

Ai mà lại bị nhà thơ Rổn Rảng miệt thị khủng khiếp vậy? Xin thưa, đó là phu nhân của nhà thơ, hay nói một cách bình dân hơn, người đàn bà đó chính là vợ của Rổn Rảng. Nghe chồng rủa mình như vậy, ả rú lên:

- Chồng lại theo con nào? Em này là em nào? Đồ già dịch. Chồng định dụ khị mấy em nữ sinh à? Đừng hòng!

Cơn giận dữ đã làm cho ả xé vụn bài thơ dang dở. Ả gầm lên lồng lộn như sư tử Hà Đông:

- Tan trường em đi học về. N ó về đâu là mặc xác nó. Chồng đi theo chồng tán tỉnh à? Tán tỉnh không được, chồng ăn cắp tiền của vợ để dụ khị nó à?

Nhà thơ Rổn Rảng không phải tay vừa. Vỏ quýt dày thì móng tay nhọn. Hắn nhíu môi nhọn mỏ:

- Đồ thị hiếu thấp hèn, thấp kém, thất học. Thơ ca là nghệ thuật cao quý nhất trên đời này. Người không yêu thơ thì không còn là người. Đồ người ngợm.

Hắn định nói nữa thì bất thần đã bị vợ dang cánh tay tát một cái nẩy lửa:

- Im ngay! Đã bồ bịch trai gái, viết thư tình lăng nhăng mà còn cãi chày cãi cối nữa à? Im họng ngay!

Hắn đưa tay quệt lấy mồm. Có chiếc răng lung lay. Trước đây, vợ hắn sợ hắn vì sợ hắn sẽ trả thù bằng thơ. Sẽ rêu rao trên báo. Nhưng càng ngày càng không thấy báo nào đăng thơ Rổn Rảng, ả đâm ra lờn mặt. Báo chí không in thơ thì có chó nào biết đến sự trả thù của Rổn Rảng. Ả không sợ nữa. Một khi người đàn bà không còn sợ chồng thì họ trở nên siêng năng trong việc dạy dỗ đức lang quân nên người. Dạy dỗ có nhiều cách. Có thể là chửi rủa. Có thể là đấm đá. Vợ Rổn Rảng dạy chồng bằng cách thứ hai. Hắn mảnh khảnh, ốm yếu như con gà dịch nên không dám chống đỡ lại quyền cước của vợ. Hắn ngồi im re. Hắn nuốt hận vào trong lòng. Hắn bày tỏ sự khinh miệt vợ bằng cách nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Bãi nước bọt đỏ màu máu. Có chiếc răng lung lay.

- Chồng nhổ nước bọt vào mặt vợ đấy à?

Hắn lập tức chối phắt:

- Đâu có!

- Đâu có cái gì! Vô nhà ngay! Đi vô nhà ngay!

Vợ hắn bảo hắn phải vào nhà. Thôi vĩnh biệt nàng thơ yêu dấu. Hắn đứng lên ngoan ngoãn theo lời dạy dỗ của vợ, bỗng nghe tiếng kêu mừng rỡ:

- Rổn Rảng! Chào nhà thơ của lứa tuổi mới lớn.

Người có giọng oang oang như chuông đồng, không ai khác hơn là nhà văn kiêm nhà báo Rền Vang. Vợ của hắn bực bội đáp:

- Lại thơ với thẩn nữa rồi!

Nói xong ả quay phắt vào trong nhà.

Nghe tiếng gọi, nhà thơ của chúng ta vội vàng lấy tay áo lau miệng sạch sẽ. Hắn sửa lại cổ áo và làm bộ mặt thật tươi tỉnh:

- Chào anh Rền Vang. Mấy khi rồng đến nhà tôm. Em chào anh!

Nhà văn lịch lãm đưa bàn tay ra bắt lấy tay của nhà thơ:

- Chúc mừng nhà thơ còn nhiều năng lực để sáng tạo văn học nghệ thuật. Thơ ca của ông sẽ làm rạng rỡ cho đất nước Đại Cồ Việt này. Moa chúc mừng ông!

Hai bàn tay siết chặt vào nhau.

- Bọn mình uống cà phê nghen. Em xin phép được mời anh.

- Ừ! Được uống cà phê với nhà thơ là một vinh dự lớn.

Hai người cùng bước qua quán cà phê bên kia đường. Trên những vòm cây trong veo tiếng chim hót. Nhà thơ thấy tâm hồn mình thanh thản lạ lùng. Hắn quên đi cú tát như trời giáng của vợ. Hắn quên hết. Bây giờ chỉ còn lại thời gian của thơ ca mà thôi.

Sau khi uống một hớp cà phê cho thật tỉnh táo, đầu óc của nhà thơ đâm ra sáng suốt lạ thường. Hắn phải trả thù vợ bằng cách nào đây? Phải trả thù! Phải trả thù? Nhưng thật tinh tế, thật có văn hóa! Rổn Rảng nhủ thầm như vậy. Tại sao mình lại không nhờ đến nhà báo Rền Vang? Hắn rụt rè nói:

- Thưa anh, trăm sự nhờ anh. Không biết anh có giúp đỡ cho em không?

- Ông nhờ moa cái gì vậy?

Hắn gãi đầu e thẹn như con gái bước lên xe hoa về nhà chồng:

- Dạ, không giấu gì anh. Em sáng tác rất nhiều thơ. Những bài thơ này em rất tâm đắc, nhưng bọn biên tập bây giờ không có năng khiếu về thơ, không biết thưởng thức thơ, nên chẳng có tờ báo nào đăng cả. Nhờ anh đăng giúp giùm em vài bài ạ!

Thoạt mới nghe qua, nhà văn Rền Vang đã biết tỏng tòng tong sự việc, y nghĩ trong bụng:

- Mẹ kiếp! Thơ mày như phình bụng cóc, như chó đái bờ rào mà cũng xưng là thơ với thẩn. Đúng là mặt tái mét nói phét thánh thần!

Ban đầu, nhà văn dự định đến đây để “bơm” Rổn Rảng lên mây xanh, nhằm mục đích gạ gẫm hắn dẫn đi uống bia chơi. Chứ hắn lại nhờ đăng thơ thì phiền toái quá. Nếu có đem về, Ban biên tập cũng vứt sọt rác thôi. Không in giùm được bài thơ nào cho Rổn Rảng thì mất uy tín, mà in được cũng chẳng lợi lộc gì. Phiền toái quá! Nhà văn liền đánh trống lảng:

- Ông Rổn Rảng ạ! Moa nói thật với ông nhé! Thi sĩ làm thơ không phải vì để được đăng trên báo. Đăng trên báo thì vinh dự cái gì? Thì được ăn cái giải gì? Chẳng được cái gì cả. Nếu thích thì ông cứ bỏ tiền ra in tập thơ là xong tất.

Hắn ngắt lời:

- Em biết vậy rồi! Nhưng em muốn có thơ in trên báo để em trả thù…

- Trả thù ai? Trả thù cái gì? Trả thù tại đâu? Vì sao lại trả thù?

Rổn Rảng nói như rồng cuốn:

- Em cần trả thù vợ em. Nó chính là…

Thế là Rổn Rảng há mồm tuôn ra bao nỗi uất ức lẫn ấm ức. Bao nhiêu thói hư tật xấu trên đời này đều được nhà thơ dồn vào cho vợ. Nhà văn Rền Vang ngồi nghe rất sướng tai. Phàm trên cõi trần gian này không có gì sung sướng cho bằng, vào buổi sáng đẹp trời, uống cà phê lại được nghe thằng bạn nói xấu về vợ của hắn. Nếu Kim Thánh Thán đại nhân có sống lại, rơi vào trường hợp này, hẳn ngài cũng vỗ đùi đen đét như khi đọc một đoạn văn hay trong Tây Sương ký bèn ngửa cổ lên trời mà nói rằng: “Há cũng chẳng sướng sao!” . Sướng lắm chứ, nên khi nghe xong, nhà văn Rền Vang liền nói:

- Có tiền mua mâm thì đâm cho thủng. Moa rất thương ông. Moa thông cảm cho hoàn cảnh trớ trêu của ông. Thay vì in thơ giùm cho ông, moa hiến cho ông cái kế này nhé!

Nhà văn cẩn thận nhìn tám hướng bốn phương để xem có ai nghe trộm không, rồi cúi đầu sát vào tai nhà thơ và thì thầm. Gương mặt của Rền Vang đỏ như vông đông như tiết, cứ thì thầm, thì thầm. Sau đó, y thân mật nói:

- Ông có bao giờ nghe nói đến nhà viết sử Tư Mã Thiên chưa?

Rổn Rảng thành thật:

- Ông Tư này là ai vậy? Em chưa nghe nói đến bao giờ cả!

Y cười hề hề:

- Đây là một nhà viết sử lớn nhất của Trung Hoa, tên gọi là Tư Mã Thiên.

- Nhưng ông Tư này có ăn nhậu gì đến kế hoạch của anh em mình đâu?

- Ông biết một mà không biết mười. Moa kể cho ông nghe thêm một chuyện nữa để chứng minh cho tầm quan trọng của kế hoạch bọn mình nhé!

Nhà thơ cúi đầu bái phục:

- Vâng, em xin lắng nghe.

Nhà văn trầm ngâm giây lát rồi nói trơn như cháo chảy:

- Đây là một câu chuyện do nhà viết sử Tư Mã Thiên viết lại: “Vệ Linh Công trên đường sang nước Tấn, có dừng chân nghỉ trên bờ sông Bộc. Nửa đêm ông nghe thấy có tiếng đàn réo rắt. Ông hỏi những người tùy tùng nhưng tất cả đều cung kính thưa rằng họ không nghe thấy gì cả. Vệ Linh Công bèn gọi quan thái sư coi về nhạc là Sư Quyên đến và nói: “Ta nghe có tiếng đàn, nhưng khi ta hỏi đám tùy tùng thì không ai nghe thấy. Vậy xem ra tiếng đàn ấy là của thần linh hay ma quỷ? Ngươi hãy ghi lại điệu nhạc ấy cho ta”. Sư Quyên vâng lời ngồi xuống ngay ngắn, đặt đàn trước mặt, ông lắng nghe và ghi lại điệu nhạc. Sáng hôm sau ông thưa: “Tôi đã ghi được điệu nhạc ấy đây rồi, nhưng chưa thuộc. Xin chúa công cho tôi một đêm nữa để học thuộc”. Vệ Linh Công ưng thuận, và thế là lại qua một đêm nữa. Sáng hôm sau Sư Quyên thưa là đã thuộc điệu nhạc. Thế rồi mọi người rời chỗ nghỉ đi đến nước Tấn. Họ được Tấn Bình Công tiếp đón và mở tiệc chiêu đãi trên một sàn đài.

Khi mọi người đã ngà ngà say, Vệ Linh Công nói: “Trên đường đến đây tôi có nghe một khúc nhạc mới, xin tấu lên để chư vị thưởng thức”. Vệ Linh Công liền bảo Sư Quyên ngồi xuống cạnh Sư Khoáng, đặt đàn trước mặt và bắt đầu gảy điệu nhạc ấy. Nhưng Sư Quyên gảy chưa hết nửa bài, thì Sư Khoáng đã đặt tay lên phím đàn để làm tắt tiếng đàn và nói: “Đây là nhạc của một quốc gia suy vong ta chớ nên nghe”. Tấn Bình Công hỏi: “Gốc gác của bản nhạc này như thế nào?”. Sư Khoáng đáp: “Bản nhạc này là do Sư Diên làm ra để mua vui cho bạo chúa Trụ. Khi vua Vũ đánh bại Trụ, Sư Diên chạy trốn về phía Đông, rồi trầm mình xuống sông Bộc. Do đó, khúc nhạc này hẳn đã được nghe trên bờ sông ấy. Ai là người đầu tiên nghe được khúc nhạc này thì nước người ấy sẽ bị chia cắt”. Tấn Bình Công nói: “Ta rất yêu âm nhạc. Ta muốn nghe hết bản nhạc này”. Thế là Sư Quyên bèn tấu toàn bộ bản nhạc. Tấn Bình Công lại hỏi: “Có bản nhạc nào ghê gớm hơn bản nhạc này không?”. Sư Khoáng đáp: “Thưa còn”. Tấn Bình Công nói: “Ngươi có thể gảy cho ta nghe được không?”. Vị học giả này đáp: “Đức độ và phẩm hạnh của chúa công chưa đủ lớn để nghe những bản nhạc đó. Tôi không dám gảy hầu chúa công”. Nhưng Tấn Bình Công vẫn nài ép: “Ta yêu âm nhạc vô cùng. Ta muốn nghe những bản nhạc đó”. Thế là Sư Khoáng đành lấy đàn ra gảy.

Khi ông gảy lần thứ nhất, mười sáu con hạc đen bay đến và đáp xuống cổng điện. Khi ông gảy lần thứ hai, đàn hạc vươn cổ ra và kêu lên, rồi dang cánh và bắt đầu múa. Tấn Bình Công thích thú ngây ngất, rời chỗ ngồi đến chúc rượu Sư Khoáng. Khi trở về chỗ ngồi, ông hỏi: “Liệu có bản nhạc nào ghê gớm hơn bản nhạc này không?”. Sư Khoáng đáp: “Thưa còn, có những bản nhạc ngày xưa Hoàng đế đã hòa tấu để quần hội thánh thần. Nhưng đức độ của chúa công chưa đủ lớn để nghe những bản nhạc đó. Nếu chúa công cứ nghe, e rằng thiệt mạng”. Tấn Bình Công nói: “Ta già rồi và ta say mê âm nhạc vô cùng. Ta muốn nghe những bản nhạc đó”. Thế là Sư Khoáng đành lấy đàn ra gảy. Khúc thứ nhất mây trắng nổi lên phía Tây Bắc. Tiếp theo khúc nữa, giông bão nổi lên, rồi mưa tuôn như thác, mái nhà bay hết ngói. Mọi người có mặt đều bỏ chạy. Và Tấn Bình Công khiếp sợ, ngã quỵ xuống gần cửa. Sau đó, nước Tấn bị một trận hạn hán thiêu cháy hết mặt đất trong ba năm liền”.

Vừa kể xong, Rền Vang tặc lưỡi bình phẩm:

- Đấy ông thấy chưa? Moa là người học rộng hiểu nhiều nên mới biết chuyện này. Ông cứ xem đấy mà lường tác dụng của âm nhạc.

Rổn Rảng gật gù:

- Hay quá! Chà! Hay quá! Anh đã khai tâm mở trí cho em hiểu về giá trị vô biên của âm nhạc. Em muôn đời cám ơn anh.

Bỏ mặc ngoài tai những lời khen ngợi vuốt đuôi của nhà thơ cắc ké, Rền Vang vẫn giữ bộ mặt nghiêm trang:

- Moa thương ông thì moa mới hiến kế cho ông. Nè, ông nhà thơ!

- Dạ, có em.

Nhà văn bắt đầu lấy giọng ê a ề à:

- Moa buồn quá ông ạ! Nhà thơ có tài năng như ông, mỗi ngày sản xuất ra một bài thơ mà bị vợ khinh thường thì buồn quá! Hay là…

Rổn Rảng hấp tấp:

- Thưa anh, hay là như thế nào ạ?

- Thì ông biết đó. Moa rất buồn cho nhân tình thế thái. Moa đang buồn mà ông cũng đang buồn. Vậy bọn mình uống vài lon bia cho vui nghen?

Rền Vang đánh trúng tâm lý người đối diện, nên đề xuất đó đã được chấp thuận ngay. Rổn Rảng hưng phấn:

- Gặp tri kỷ thì có uống một ngàn lít rượu cũng không say. Chứ huống gì gặp tri kỷ đang có tâm sự buồn.

Hắn quát lên:

- Bia đâu! Cho nửa thùng!

Bia được đem ra. Hai người ngồi với nhau rất tương đắc. Chén vào lời ra. Trông thật là tri âm, tri ngộ, tri kỷ. Khi men bia đã làm hai người ngà ngà say thì Rền Vang mới trịnh trọng nói:

- Trong nghệ thuật, xưa nay nhạc được xếp vào hàng thứ nhất. Người ta đã từng nói: “Cầm, kỳ, thi, tửu” là gì? Do đó, moa bàn với ông như thế này…

Bao nhiêu nỗi uất ức về sự hà hiếp của vợ đang dồn nén trong ngực, ngực đập thình thịch như trống chầu, Rổn Rảng kính cẩn:

- Vâng, em đang lắng tai nghe những lời vàng ngọc của anh.

Nhà văn nói như rựa chém xuống đất:

- Trong nghệ thuật trả thù vợ có ba mươi sáu chước, nhưng tuyệt chiêu nhất vẫn là chước dùng âm nhạc để dạy vợ nên người. Tại sao ông lại không nghĩ rằng, những bài thơ của ông đều có thể đem phổ thành nhạc? Nhạc sẽ chắp cánh cho thơ bay tít lên chín tầng không gian.

Rổn Rảng gãi đầu thật thà:

- Em đâu có biết về nhạc nhột gì đâu!

Nhà văn quát lớn:

- Ông ngu lắm. Thời kinh tế thị trường không phải làm điều mình muốn mà phải làm theo điều người khác muốn. Ông hiểu chứ! Ông đưa thơ lẫn đưa tiền cho nhạc sĩ thì người ta sẽ làm theo ý muốn của ông.

Nhà thơ khịt mũi:

- Dạ, em đâu có quen với nhạc sĩ.

Lúc bấy giờ Rền Vang mới cười một cách sảng khoái:

- Moa, nhà văn Rền Vang sẽ giúp ông làm quen. Trên đời này chỉ có gây thù chuốc oán là khó. Chứ quen nhau thì có gì là khó. Đúng không nhà thơ của tuổi mới lớn?

Nói xong Rền Vang lại cười khanh khách. Thấy vậy, Rổn Rảng cũng cất tiếng cười phụ họa theo. Thật là tri âm, tri ngộ, tri kỷ. Đời, thế mà vui.