Chương năm
Tiền trao cháo múc thưa anh,
Thơ đem phổ nhạc nổi danh mấy hồi!
C ầm tờ đơn khiếu nại của độc giả phản ánh về tư cách đạo đức của Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch, nhà văn Rền Vang lo sốt vó. Như thế này còn ra cái thể thống gì nữa. Bài báo phỏng vấn của y viết trân trọng như thế, đứng đắn như thế mà bây giờ thì… như bông hoa lài cặm bãi cứt trâu. Không khéo Ban biên tập truy hỏi về mối quan hệ giữa y với Robert Tạch thì cũng phiền toái lắm. Nhà văn hoặc nhà báo phải chịu trách nhiệm trước tòa án lương tâm về những điều anh đã viết. Nhưng lương tâm của Rền Vang không có răng nên y không sợ nó cắn rứt. Y chỉ sợ lần sau nộp bài lên cho Ban biên tập bị các sếp “gác” lại thì toi công sức. Sao mà thằng Robert Tạch này lại ngu đến thế. Trên đời này hiếm mẹ gì gái. Cứ ăn bánh trả tiền là xong tất. Việc gì phải rớ đến những con mẹ nạ dòng, đú đa đú đởn với những bà sồn sồn? Nhà văn Rền Vang bực mình lắm. Y phải đến thẩm mỹ viện Luky để mắng như tát nước vào mặt Robert Tạch cho bỏ ghét.
Y ngồi lên xe. Y phóng như điên. Xe chạy lướt trong gió. Y đang hậm hực. Y hình dung đến gương mặt đầy thịt của Robert Tạch là y đã thấy điên tiết. Đồ mặt như mặt thớt, mặt phèn phẹt như cái mâm. Đồ mặt rỗ như tổ ong bầu. Đồ mặt người dạ thú! Y phóng xe như điên. Chết mẹ rồi! Đèn đỏ! Không kịp nữa rồi. Y vượt qua đèn đỏ. Có tiếng còi của công an đường phố rượt theo bên tai. Chạy luôn hay dừng lại? Cứ dừng lại chứ sợ gì? Y ngoan ngoãn dừng xe lại.
- Mời anh dựng xe lên trên lề đường. Anh cho kiểm tra giấy xe!
Nhà văn Rền Vang liếc mắt nhìn người đang thực hiện nhiệm vụ. Gương mặt trẻ măng vậy mà cũng đeo quân hàm Trung sĩ rồi sao? Thay vì phải móc thẻ xe thì gã lại móc ra gói ba số 5. Trong túi áo của y bao giờ cũng có hai gói thuốc. Một loại nội địa dùng để quan hệ với bạn bè, còn loại ngoại nhập chỉ sử dụng khi thật cần thiết. Như lúc này.
- Dạ, mời anh hút điếu thuốc cho vui. Bọn mình cũng là con em của chế độ này mà.
Người chiến sĩ công an trả lời thẳng thừng:
- Cám ơn anh, tôi không biết hút thuốc!
Y đút ngay gói thuốc vào túi. Y móc ra thẻ nhà báo:
- Xin anh thông cảm giùm. Anh là công an. Tôi là nhà báo. Bọn mình đều là người canh gác cho sự bình yên của chế độ này. Do phải thực hiện gấp bài phóng sự về sự xâm nhập của Sida, nên tôi đã vượt qua đèn đỏ. Tôi biết lỗi của tôi. Thưa anh, Đức Khổng Tử có nói rằng: “Một kẻ lầm lỗi khi đã tự nhận lỗi của mình thì kẻ đó sẽ không bao giờ tái phạm”. Có đúng vậy không? Thưa anh…
Cứ “thưa anh” một cách mềm mỏng và giả dối như thế, nhà văn Rền Vang biết rằng anh công an sẽ không phạt. Sẽ cho đi. Tâm lý của người chiến sĩ khi thực hiện nhiệm vụ là họ mong muốn không xảy ra một sự cố gì để tuyến đường giao thông được an toàn. Cứ mềm mỏng là được việc. Còn “sửng cồ” lại, chỉ có thiệt thòi mà thôi. Anh công an trả lời:
- Tôi biết vậy rồi. Nhưng anh là nhà báo, là người tuyên truyền chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước. Anh không chấp hành luật thì sao mà làm gương cho quần chúng được? Yêu cầu anh cho kiểm tra thẻ xe!
Chà! Rắc rối quá! Nhà văn Rền Vang móc ra thẻ xe. Y bèn uốn cong cái lưỡi đúng bảy lần để tuôn ra những lời nói như rót mật vào tai:
- Giấy tờ của tôi đầy đủ. Chúng ta làm nhiệm vụ là vì ý thức tôn trọng nhân dân và bảo vệ Đảng. Cho nên, dù đồng lương có ít ỏi nhưng chúng ta vẫn vui vẻ thực hiện tốt nhiệm vụ của mình. Nhưng bây giờ anh ghi biên lai phạt tôi. Tôi đồng ý thôi. Vì tôi sai phạm luật giao thông nên anh phạt. Điều đó đúng thôi. Nhưng anh nên thông cảm cho hoàn cảnh thu nhập của tôi. Cũng như anh thôi. Chẳng bao nhiêu cả. Đó là nghịch lý của cuộc đời này, những người như anh em mình lương hướng chẳng bao nhiêu cả. Trong khi đó, bọn tham nhũng, bọn móc ngoặc thì tiền vô như nước. Nè, anh có thường xuyên đọc báo không? Tôi xin tặng cho anh tờ Mầm Non . Báo mới đấy. Anh xem ở trang ba, có bài của tôi viết điều tra về vụ tham nhũng của giám đốc công ty X. đấy nhé!
Nhà văn liền móc tờ báo trong túi xách dúi vào tay anh công an.
- Vậy nhé! Bọn mình đều là người của nhà nước cả. Tên anh là gì vậy? Hôm nào rảnh rỗi mời anh đi uống cà phê cho vui. Tôi đi nhé. Xin phép được bắt tay anh.
Y liền cầm lấy bàn tay của người chiến sĩ công an và bóp mạnh ra vẻ thân thiết. Quả thật, anh công an cũng mềm lòng:
- Trả lại giấy tờ cho anh nè! Lần sau đừng có vi phạm nữa!
- Vâng, cám ơn anh. Moa đi nhé!
Thế là y đạp máy và nhảy lên xe phóng tuốt. Một chùm khói đen sì để lại phía sau…
Xe đang phóng ngon lành, bỗng nhà văn sực nhớ. Nhớ đến một “dịch vụ” mà y đã ký kết với Rổn Rảng. Tại đâu nhỉ? À, nhớ ra rồi! Tại quán Quắc Cần Câu. Y liền quay xe trực chỉ đến điểm hẹn. Hẹn mày một dịp khác Robert Tạch ơi! Moa còn phải “chủ trì” một cuộc họp có tầm vóc quan trọng của cả nước! Nhưng liệu chừng giờ này có còn sớm không? Y phóng xe đến nhà của Rổn Rảng.
Nhà thơ Rổn Rảng yêu mến của tuổi mới lớn - dù chưa có một bài thơ xuất hiện trên báo - đang ngồi nhìn đăm chiêu ra ngoài đường. Chao ơi! Chiều nay, lá vàng rơi rụng nhiều quá. Lá vàng tượng trưng cho mùa thu. Tâm hồn của hắn lại là mùa xuân. Bốn mùa đều là xuân tươi rói. Hắn vừa đặt bút viết:
Tơi tả lá vàng trong hồn tôi
Chiều khỏa thân Van Gogh
Nhạc và hoa
Tôi và em
Những linh hồn Picasso
Ôi chiếc bình chữa lửa
Rực lửa
Thân thể em
- Làm gì vậy? Ông không nhớ buổi hẹn chiều nay à?
Rổn Rảng ngẩng đầu lên:
- À! Em chào anh Rền Vang. Đang ngồi đây đợi anh. Mình đi nhé!
- Ừ!
Nhưng hắn không đi vội. Hắn đứng dậy bước vào nhà. Và bằng động tác khẽ khàng như một con mèo ăn vụng, hắn lấy chiếc chìa khóa cho vào ổ khóa. “Tách”. Tiếng kêu nhẹ nhàng vang lên thì cánh cửa tủ bật ra. Sáng ngời trước mắt hắn là tiền. Mùi tiền thơm như tình yêu và sự nghiệp văn học. Hắn lấy ra một xấp và cẩn thận nhét vào túi quần. Hắn đẩy cánh cửa vào và khóa lại. Tim hắn đập nhanh hơn mọi ngày. Hắn hồi hộp lắm. Mồ hôi túa ra ướt cả lưng. Vậy là xong. Có tiền là có tất cả. Có tiền khôn như mại, không có tiền dại như vích. Bỗng có một bàn tay chụp lấy cổ áo hắn:
- Chồng làm gì ở đây?
Hắn quay lại. Trời đất! Lại vợ hắn. Ả đã phát hiện được hành động của hắn. Ả gằn giọng:
- Lại ăn cắp tiền cho gái phải không?
Hắn chối phắt:
- Làm gì có chuyện đó!
- Vậy chồng vào đây làm gì?
Hắn ú ớ không trả lời được. Đây là chỗ vợ hắn mới có thẩm quyền vào mà thôi. Vợ hắn cất tiền. Mỗi ngày phát cho hắn vài chục ngàn bạc để ăn sáng, uống cà phê. Hắn cảm thấy nhục lắm. Không giữ được tiền, không làm ra tiền thì vợ cũng khinh. Ả khinh ra mặt:
- Chồng đưa hai tay lên để vợ lục soát. Biết quá mà! Đồ dại gái! Bắc thang lên hỏi ông trời, có tiền cho gái có đòi được không? Có đòi được không?
Thế là bàn tay yểu điệu thục nữ của một người vợ đảm việc nước giỏi việc nhà bắt đầu rà soát. Thế này thì hỏng hết mọi sự. Đàn bà đái không qua ngọn cỏ, làm sao biết được kế hoạch vĩ đại này được. Hắn sợ quá! Không có tiền là không làm được gì cả. Hắn quằn người lại. Hai cánh tay hắn bấu chặt vào túi quần sau. Cái túi đựng tiền mà hắn vừa lấy được. Đó là cơ nghiệp của hắn. Đó là ước mơ của hắn. Đó là sự may mắn sẽ đến với hắn. Hắn phải giữ. Giữ đến chết. Trong lúc đó, nhà văn Rền Vang đang ngồi trên xe. Phì phèo điếu thuốc trên môi. Sao lâu vậy? Bỗng nghe tiếng động mạnh, nhà văn giật mình. Một gương mặt tất tưởi đang chạy ra:
- Phóng xe nhanh lên anh Rền Vang! Nhanh lên!
Chuyện gì đã xảy ra? Rổn Rảng nhảy lên xe. Nhà văn cũng rồ máy chạy mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ còn lại một chùm khói đen sì và tiếng nguyền rủa sa sả của vợ Rổn Rảng vọng theo...
Khi họ đến quán Quắc Cần Câu thì chưa thấy ai cả. Năm nhân vật quan trọng mà họ đã hẹn chưa thấy đến. Họ đến quá sớm. Chưa vào quán rượu. Vì trong giờ hành chánh thì đây vẫn là một nhà trẻ. Chỉ khi nào nhà trẻ đóng cửa, đây mới trở thành chỗ bán bia. Các cháu nhi đồng còn đang xếp hàng. Dưới sự bắt nhịp của cô giáo thì những đứa trẻ bắt đầu hát tập thể trước lúc ra về. Những tiếng hát lảnh lót như chim chóc “Em trồng giàn bông trước cửa trường em, em dành một cây cho cô giáo hiền. Giàn bông lên đua chen sắc hương, nhưng ngạt ngào thơm là cây bông hồng là lá la… ”. Mỗi khi trẻ thơ cất tiếng hát, thì đó không còn là ngôn ngữ của loài người nữa mà là tiếng nói của thiên nhiên. Tiếng nói ấy sẽ làm cho tâm hồn con người trở nên thanh khiết. Cuộc đời này sẽ trở thành địa ngục, nếu một ngày kia trái đất này vắng tiếng hát trẻ thơ. Những đứa trẻ xếp hàng ngoan ngoãn và bắt đầu ra khỏi cổng trường. Bóng chiều chập choạng ngã xuống. Và cũng là lúc mà những cô gái nết na, duyên dáng chỉ sống về đêm bắt đầu tiến vào chiếm lĩnh mặt bằng. Mới đây thôi, tại đây, những đứa trẻ được cô giáo dạy cho những điều nhân, nghĩa. Để mai sau, lớn lên, biết sống như một người lương thiện. Thì giờ đây, những người lớn lại chui vào đây để làm những chuyện không lương thiện chút nào…
Ném mẩu thuốc tàn xuống đất và lấy gót chân đè bẹp gí đóm lửa nhỏ nhoi, nhà thơ Rổn Rảng dõng dạc:
- Mời anh vào quán. Bọn mình vào nhậu trước vài lon trong khi chờ đợi. Được không anh?
Nhà văn đáp:
- Sao lại không được?
Họ đẩy xe vào quán và chọn một chỗ ngồi tương đối kín đáo. Bia được đem ra. Rót tràn đầy. Uống. Rót tràn đầy. Uống. Khoảng mười lăm phút sau. Có tiếng máy xe ầm ầm phóng vào quán. Năm nhân vật mới xuất hiện. Nhà văn đứng lên giới thiệu một cách trân trọng:
- Mời mấy ông vào đây với moa!
Năm gương mặt trông rất quen, dường như Rổn Rảng đã gặp đâu đó rồi. Chắc ở trên mặt báo. Còn năm nhân vật mới không hề biết đến Rổn Rảng. Họ kênh kiệu ngồi vào chung bàn và không thèm liếc mắt nhìn hắn. Nhà thơ không để ý đến chi tiết đó, hắn cất giọng oang oang:
- Chủ quán đâu? Cho thêm ly. Thêm đá. Thêm bia.
Một phút sau có người thực hiện ngay yêu cầu của khách. Bia rót tràn đầy. Mồm mép tép nhảy của Rổn Rảng bắt đầu vận động:
- Xin được phép cụng ly với mấy anh. Em-xin được tự giới thiệu - nhà thơ Rổn Rảng kiêm giám đốc công ty mai táng Thiên Thu, tác giả tập thơ tình rực lửa Ngã ba chú Ía . Mấy anh không biết đến tên tuổi của em, nhưng em thì biết đến mấy anh khá rõ. Thật là văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình. Xin cụng ly với mấy anh. Trăm phần trăm!
Trong khi nhà thơ ba hoa chích chòe thì nhạc sĩ A hỏi nhỏ nhà văn:
- Hắn đấy à?
Rền Vang đáp:
- Ừ! Theo như kế hoạch thì vậy. Bây giờ, còn lại chi tiết như thế nào thì bọn ông bàn bạc thêm với hắn. Moa chỉ là nhân chứng của thời đại.
Những cái ly cụng vào nhau tạo thành âm thanh vui tai. Uống. Bia lại rót. Uống. Vui vẻ lắm. Thân tình lắm. Tri kỷ lắm. Nhà thơ lại nói:
- Thợ rèn có đe, ông nghè có bút. Anh em mình là nghệ sĩ thì khi nhậu phải có gái. Uống bia không có gái thì cũng trơ trẽn như thằng làm thơ không được kết nạp vào Hội Văn vẻ. Hì hì.
Mọi người vỗ tay tán thưởng câu nói hoa mỹ của hắn. Hắn sướng. Hắn định gọi gái vào ngồi chung bàn thì nhạc sĩ B ngăn lại:
- Không nên. Bây giờ ngồi đây để bàn chuyện quan trọng thì không nên có đàn bà.
Nhà văn đồng tình:
- Đúng vậy. Bất cứ nơi nào có đàn bà xía vô thì hỏng hết đại sự. Bây giờ chúng ta bắt đầu bàn công chuyện làm ăn nhé!
Nhà văn Rền Vang sửa lại cổ áo, ngồi ngay thẳng và dọn bộ mặt tươi rói sang bộ mặt nghiêm trọng như phát biểu trên diễn đàn hội nghị:
- Thưa các bạn, thưa các đồng chí! Chúng ta là những người hoạt động trong lãnh vực văn học nghệ thuật. Là những văn nghệ sĩ đích thực. Văn nghệ sĩ cần phải miêu tả đúng cuộc đấu tranh giữa cái tốt và cái xấu, trong cuộc đấu tranh đó, cái tốt luôn luôn thắng cái xấu. Vì trong chế độ ta, cái tốt mạnh hơn cái xấu. Văn nghệ sĩ cũng có thể nêu lên một số cái xấu nào đó và dùng mọi phương tiện sắc bén của nghệ thuật để điển hình hóa và vạch trần cái xấu đó không chút nể nang, nhân nhượng, làm cho người ta căm ghét cái xấu, nhưng phải làm sao tự toàn bộ tác phẩm phải toát ra được thái độ rõ rệt, đúng đắn đối với chế độ ta. Đó là thái độ nhiệt tình ủng hộ cái tốt và không bi quan, không thổi phồng cái xấu, không bóp méo sự thật, không lẫn lộn hiện tượng với bản chất. Do đó, tập thơ đánh máy Ngã ba chú Ía của nhà thơ Rổn Rảng là một tập thơ cần phải được biểu dương vì nó không thổi phồng cái xấu. Vậy biểu dương bằng cách nào? Tôi đề nghị các bạn nên đọc tập thơ này và tìm cách phổ nhạc cho nó. Một khi âm nhạc chắp cánh cho thơ thì thơ sẽ bay bổng. Công chúng sẽ tiếp nhận nồng nhiệt hơn. Điều đó vừa có lợi cho thơ vừa có ích cho nhạc.
Nhà văn Rền Vang nói một hơi dài, mọi người lắng tai nghe. Đâu đó, có tiếng ruồi bay vo ve. Có tiếng gãi chân. Có tiếng khạc đờm. Nhà văn nói tiếp:
- Đó là về mặt trách nhiệm của người nghệ sĩ. Nhưng ở trên đời này một khi làm một nhiệm vụ gì thì họ phải có một khoản bồi dưỡng thích đáng. Nhà thơ Rổn Rảng rất vui mừng khi các nhạc sĩ phổ nhạc từ tập thơ này và có nhã ý sẽ bồi dưỡng cho các bạn số tiền là…
Nghe nói đến tiền, không khí bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Nhà thơ lấy ra những tập thơ đã được đánh vi tính sạch sẽ mà phân phát cho các nhạc sĩ. Ngoài bìa ghi bốn chữ thật lớn “NGÃ BA CHÚ ÍA” và mở ngoặc đơn ghi thêm “Thơ tình rực lửa và dịu êm của nhà thơ Rổn Rảng”. Ngoài bìa cuối cùng thì có ghi như sau: “Thơ là tuổi thơ của loài người còn sót lại. Tôi làm thơ từ lúc còn thơ dại. Lúc ấy, thả cánh diều bay lên bầu trời, tôi tưởng tượng đó là bài thơ được viết trên nền trời xanh. Tôi làm thơ khi vừa cưới vợ. Vợ tôi là người tôn thờ những vần thơ tôi đã viết. Cám ơn người vợ đầu ấp tay gối đã động viên và khích lệ tôi hoàn thành tập thơ này”. Phía dưới dòng chữ vô cùng khiêm tốn và văn chương ấy là một chữ ký. Chữ ký ngoằn ngoèo như cọng rau muống luộc nằm lượt thượt trên trang giấy. Các nhạc sĩ hào hứng mở tập thơ ra xem. Nhạc sĩ B, C, D nghĩ thầm:
- Thơ thẩn thế này phổ nhạc thì chó nó nghe lọt lỗ tai.
Nhạc sĩ A và E nghĩ thầm:
- Thơ gì trơ tráo như gáo múc dầu. Phổ nhạc kiểu nào đây hở trời?
Còn nhà thơ ngồi im thin thít như thịt nấu đông. Hắn đang lo lắm. Không biết các nhạc sĩ có đồng ý phổ thơ của mình hay không? Nếu họ đồng ý thì tuyệt. Những ca sĩ nổi tiếng như Đ.V.H, M.T, Đ.T, L.T,… sẽ hát ở các tụ điểm văn hóa. Chỉ cần nghe giới thiệu: “Sau đây, thể theo lời yêu cầu của đông đảo quý ông, quý bà, nam phụ lão ấu yêu nhạc, tôi xin hát bài Ngã ba chú Ía của nhạc sĩ A, phổ từ thơ của nhà thơ Rổn Rảng”. Chỉ cần nghe vậy thôi là đã sướng lắm rồi. Từ đó, trên đài truyền hình, trên đài phát thanh cũng sẽ ra rả phát nhạc phổ từ thơ của hắn. Hắn sẽ nổi danh: Vợ hắn sẽ không còn dám khinh thường hắn nữa. Trên đời này, kẻ nhiều tiền nhiều bạc cũng chưa hẳn là hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ có được khi mà anh nổi danh, nổi tiếng ầm ầm trên các phương tiện truyền thông đại chúng. Khi anh bước ra đường, lập tức có người chỉ trỏ, thì thầm với nhau:
- Nè nhà thơ đấy nhé! Trông ông ta cũng đẹp trai và to con như P.V.M, như L.Đ ấy nhỉ!
Danh hiệu nhà thơ oách lắm chứ. Không ai có thể được cấp danh hiệu ấy, ngoài nhân dân! Chỉ cần nhân dân biết đến anh, bà bán hột vịt lộn, cô bán bún riêu, gã đạp xích lô biết đến anh, thì đó là một phần thưởng vô giá. Rổn Rảng đang mơ đến một ngày được nổi danh như thế. Bỗng nhạc sĩ A nói:
- Nè nhà thơ Rổn Rảng, bọn tôi đồng ý phổ nhạc từ thơ anh. Nhưng anh bồi dưỡng cho mỗi người bao nhiêu?
Nhạc sĩ B nói thêm:
- Tập thơ này gồm có ba mươi bài thơ. Vậy mỗi người sẽ phổ nhạc sáu bài. Năm lần sáu ba mươi. Anh tính mỗi bài bao nhiêu?
Nhà thơ bóp trán suy nghĩ. Trả bao nhiêu nhỉ? Bọn nghệ sĩ này là chúa tự ái vặt. Trả thấp quá, bọn hắn sẽ nổi quạu, cái mặt quằm quặm ngay. Trả cao quá, bọn hắn tưởng mình nhiều tiền mà vòi vĩnh thêm, cũng phiền. Trả bao nhiêu nhỉ? Để có thêm thời gian suy nghĩ, hắn nói:
- Một lời đã nói ra thì ba ngựa đuổi theo cũng không kịp. Huống hồ gì chuyện này nhà văn Rền Vang đã nói rồi. Em xin mời mấy anh cụng một trăm phần trăm!
Những cái ly được đưa lên chạm vào nhau. Uống. Bia lại rót tràn đầy. Nhà văn giục:
- Nói đi nhà thơ tài năng! Đây là chuyện sòng phẳng trong văn học nghệ thuật. Tứ hải giai huynh đệ. Bốn biển đều là anh em. Chẳng có gì ngại cả.
Nhà thơ suy nghĩ và đáp:
- Em chân thành cám ơn nhà văn Rền Vang đã tạo điều kiện thuận lợi để có buổi gặp gỡ hôm nay. Em cám ơn mấy anh nhạc sĩ đã quan tâm đến thơ em. Bây giờ em xin nói nhé, mỗi bài thơ phổ nhạc là một triệu đồng bồi dưỡng!
Bỗng có tiếng đánh rắm kêu lên như đại bác! Đồ keo kiệt, đồ bẩn thỉu! Vậy mà cũng đòi thơ với nhạc! Nhạc sĩ E cười nửa miệng:
- Vậy à? Thôi, bọn mình cạn ly này rồi chia tay nhé!
Nhà thơ Rổn Rảng hoảng hốt, lính quýnh thần tính nát thần hồn:
- Sao vậy? Sao vậy?
Nhà văn vội đỡ lời:
- Bình tĩnh lại nào nhạc sĩ E. Có gì thì anh em mình bàn thêm. Uống đi.
Rổn Rảng lép nhép như gà mổ tép:
- Xin lỗi mấy anh. Vậy một bài thơ phổ nhạc em trả công một chỉ vàng.
Hắn không ngờ câu nói đó đã làm không khí của buổi nhậu trở nên sinh động vui vẻ hẳn lên. Nhạc sĩ D cười như nắc nẻ:
- Trăm phần trăm nghen. Uống cạn ly vì sự hôn phối tuyệt vời của thi ca và âm nhạc. Trăm phần trăm! Trăm phần trăm!
Mọi người hí ha hí hửng nâng ly và uống hào sảng như tráng sĩ Kinh Kha nốc mỹ tửu trước lúc quyết chí sang sông Dịch. Lại uống. Lại rót. Các nhạc sĩ bây giờ mới thật sự nói năng hoạt bát. Nhạc sĩ B nổ như pháo rang:
- Tiếc quá! Hôm nay chúng ta không cầm theo camera. Lẽ ra phải quay những thước phim đánh dấu buổi họp mặt thân tình này!
Nhạc sĩ A ngoác mồm:
- Tôi không ngờ thơ của Rổn Rảng lại trác tuyệt, gợi cảm đến thế. Tôi đề nghị quý vị giữ yên lặng. Tuyệt đối im lặng. Để tôi ngâm một bài thơ của nhà thơ Rổn Rảng. Bài thơ này đánh trúng vào tâm tư tình cảm sâu thẳm trong tâm hồn âm nhạc của tôi. Chắc tôi phải khóc nức nở khi ngâm bài thơ này quá!
Thế là nhạc sĩ A đứng lên, một tay cầm ly bia, một tay cầm tập thơ và bắt đầu ngâm ỏn ẻn như quan thị cầm bị gậy:
Tan trường em đi học về
Tôi điên tôi đứng bên lề mắt em
Tan trường em đi học về
Tôi khùng tôi đứng giữa lề mắt em
Bài thơ có tựa đề “Điên và Khùng” được chấm dứt bằng tràng pháo tay ầm ĩ như đĩ vào nhà quan! Nhạc sĩ C nói bã bọt mép:
- Thơ Rổn Rảng là thơ tình của những cuộc tình đẹp nhất mọi thời gian, vượt qua mọi thời đại. Tôi sung sướng được sinh ra cùng thời đại với nhà thơ Rổn Rảng!
Ai nấy tranh nhau khen ngợi thơ Rổn Rảng không tiếc lời. Mặt hắn tươi như hoa. Hắn sung sướng như được trúng số độc đắc. Hắn quên đi hành động thô bạo của vợ khi định lấy lại tiền của hắn ăn cắp. Hắn quên hết. Hắn tưởng tượng như mình đã trở thành một vĩ nhân. Không vĩ nhân sao được khi mà thơ hắn được hàng triệu người biết đến qua những nốt đồ, rê, mi, fa, sol! Đời, thế mà vui.