Chương sáu
Không phải kịch hoặc cải lương
Ấy là điện ảnh! Tỏ tường chưa anh?
L éo nhéo như mõ réo quan viên , đó là cái giọng của nhà thơ Ngã ba chú Ía, hắn có quyền gọi vợ hắn lắm chứ. Vì từ đây, hắn đã trở thành một tác giả lừng danh. Thơ của hắn đã được các nhạc sĩ phổ nhạc. Nhạc này được hát ầm ĩ ở các tụ điểm, ở đài phát thanh và trên vô tuyến truyền hình. Nhưng nhà thơ của chúng ta vốn xuất thân từ tầng lớp lao động, nên hắn rất thích nghe nhạc mình được hát từ những xe bán kẹo kéo.
Chiều nay, sau khi đem ra một xị rượu ngọc dương để ngồi uống lai rai và làm thơ thì điều may mắn đã đến. Đó là chiếc xe bán kẹo kéo đi ngang qua nhà hắn. Từ trong chiếc máy rò rè đã phát ra tiếng nhạc lúng búng như thợ vụng mất kim. Hắn vỗ đùi đen đét:
- Tuyệt thật! Cái thằng nhạc sĩ A thật là có tâm hồn thưởng thức thơ. Nghe sướng cả con ráy!
Quả thật vậy, câu thơ hắn viết Tan trường em đi học về thì nhạc sĩ đã phổ thành ca khúc với lời lẽ mùi mẫn hết sức! Cô ca sĩ đang gào lên trong máy của xe bán kẹo kéo : “Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chùm chách chùm…”. Nếu không am hiểu thơ ca một cách tường tận, hẳn nhạc sĩ A không đủ sức để hoàn thành một tuyệt tác như vậy. Nhà thơ ngồi nghe một cách đê mê. Từ sự quyến rũ của âm nhạc hắn đâm ra mê cả cô ca sĩ này. Phải tìm đến nhà cô ca sĩ này thôi. Bây giờ, hắn có quyền ưỡn ngực mà nói thật với vợ điều đó. Vợ hắn đã sợ hắn như sợ cọp. Khi hắn chưa nổi tiếng, có quyền xoạc mồm ra rủa hắn, chứ bây giờ thì đừng hòng! Đừng hòng mồm loa miệng chảo, mách lẻo đôi co. Chỉ cần hắn đem vào nhạc thì chỉ còn có nước độn thổ. Đã vậy, mỗi tối trước khi đi ngủ nhà thơ nằm vểnh râu để lắng nghe tiếng hát từ cái miệng của vợ mình! Cái miệng trước đây đã từng nguyền rủa hắn, thì bây giờ, biết hát những lời yêu thương mùi mẫn từ lời thơ của hắn được phổ nhạc. Đây là đòn cân não mà hắn quyết định trừng trị vợ một cách êm ái nhất. Ban đầu, vợ hắn tưởng hắn đùa bèn hát ò e í e như thổi kèn trong đám ma - hắn trừng mắt mà rằng:
- Âm nhạc là tiếng lòng của thời thịnh trị. Trong một quốc gia khi âm nhạc cất lên thì gươm đao không còn. Trong một gia đình khi âm nhạc cất lên ca từ và giai điệu nhộn nhịp trữ tình Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi!... thì gia đình ấy mới tràn trề hạnh phúc. Em phải biết hát. Vâng, em phải biết hát. Còn gì thô bỉ hơn khi vợ của một nhà thơ lại không biết hát những bài hát phổ từ thơ của chồng mình? Em phải thành ca sĩ!
Vợ hắn lại tưởng hắn nói đùa. Chao ôi! Người đàn bà nào trên trái đất này cũng đều nhẹ dạ cả. Khi người chồng nói về siêu thực trong âm nhạc hiện đại, họ cứ tưởng đó là những tiếng xoong chảo khua rổn rảng. Khi người chồng nói về sự huyền bí của thi ca, họ cứ muốn đem bài thơ ấy đi chụm bếp! Vợ Rổn Rảng cần quái gì đến thi ca và âm nhạc, nhưng nhà thơ đâu có đùa, hắn nghiêm mặt lại mà rằng:
- Nếu em không trở thành ca sĩ để hát nhạc của anh, anh đành phải mê cô ca sĩ trên đài phát thanh thôi em ạ! Người ngoan xông khói, lời nói xông hương. Ngôn ngữ của âm nhạc là hương của cuộc đời này. Nếu em không là hương thì anh đành đem hương nơi đài phát thanh về…
Vợ hắn rất sợ điều đó xảy ra. Hạnh phúc gia đình thường tan vỡ khi người vợ không biết cách chiều chuộng người chồng. Bây giờ chồng mình mê tiếng hát thì mình phải làm sao đây? Với nỗi lo thắc thỏm, lo sốt vó, lo méo mặt như thế, vợ Rổn Rảng đành phải uốn éo cái lưỡi thật mỏng, thật dài, thật sắc để đẩy âm thanh lên trời cao, để đưa âm thanh xuống vực thẳm mà diễn tả ngôn ngữ trong âm nhạc của chồng mình. Cần cù bù thông minh. Có công mài sắt có ngày nên kim. Dần dần giọng ca của vợ Tơ Tằm không đến nỗi làm ngứa tai người khác. Nhà thơ bảo:
- Giọng ca của em bây giờ có thể sánh với giọng oanh vàng của ca sĩ M.T, M.L, P.T… đấy nhé!
Nghe chồng khen thì bất cứ người phụ nữ nào cũng sướng phổng lỗ mũi. Lỗ tai của người phụ nữ sinh ra là để nghe những lời nói êm ái như mật, ngọt ngào như đường cát, mát như đường phèn. Khi được nghe như vậy, họ sẽ run lên, sẽ ngã người vào chồng mà thổn thức: “Em yêu anh. Em sống vì anh. Em chết cũng vì anh”. Thật là cảm động hết sức. Vậy là từng đêm, nếu đứa trẻ trước khi đi ngủ bị bố mẹ kiểm tra đã thuộc bài vở chưa thì vợ Rổn Rảng lại bị nhà thơ kiểm tra có thuộc thêm bài hát nào của mình không. Thời gian thấm thoát trôi qua, như ngựa chạy, như tên bay, như bóng câu vùn vụt qua cửa sổ, Rổn Rảng đã được thiên hạ biết đến như một nhạc sĩ tài năng.
Chiều nay, ngồi uống rượu ngọc dương, tâm hồn của Rổn Rảng bỗng rộn ràng một niềm vui mới. Hình ảnh chiếc xe bán kẹo kéo cũ rích là thế, nghèo nàn là thế. Nhưng tại sao? Vâng, tại sao nó lại phát ra được những lời lẽ âm nhạc sang trọng đến thế, quý phái đến thế. Rõ ràng hình ảnh ấy, nếu có một chút rung động của nhà nhiếp ảnh, của nhà quay camera thì hẳn ta sẽ ghi lại được một hình ảnh tuyệt vời! Hình ảnh sống động! Hắn bèn lật trong sổ tay để tìm người giải đáp cho một thắc mắc tình cờ vụt qua trí não đầy thơ của hắn. Một thắc mắc sẽ làm rung chuyển cả nền văn học nghệ thuật của nước nhà. Hắn tìm địa chỉ trong sổ tay. Hắn tìm gương mặt người quen trong trí nhớ. Hắn bóp trán suy tư. Hắn vò tai suy tưởng. Ai? Ai sẽ giúp hắn tìm ra câu giải đáp này?
Ai? Ai? Không ai cả!
Hắn lại tìm! Lại moi óc ra mà tìm.
Ai? Ai? Không ai cả!
Tìm đến nước này mà không ra ai, thật là thất vọng, là chán ngán, là buồn bã! Hắn bèn bước vào nhà. Gặp vợ đang loay hoay nấu cơm dưới bếp, hắn bèn nói:
- Em ạ! Anh buồn quá! Anh đang có một nỗi niềm suy tư, em có thể giúp anh được không?
Vợ hắn đã chán ngấy những lời lẽ dấm dớ ú a ú ớ như thằng ngủ mớ ấy. Ả không đáp. Hắn nói tiếp:
- Em hát giùm anh một đoạn trong bài Tan trường nhé, anh đang cần âm nhạc để hóa giải nỗi phiền muộn đang ngây ngất trong tâm hồn. Hát đi em. Anh năn nỉ em. Hát đi em!
Vợ hắn vừa thổi lửa, vừa lặt rau lại vừa vo gạo bèn bực bội:
- Lúc nào cũng nhạc với nhột. Anh đi tìm mấy ông nhạc sĩ hát cho mà nghe!
A, a ha! Thật tuyệt! Hắn sung sướng tột độ. Vậy là xong. Không ngờ vợ hắn vô tình đã tìm được lời giải đáp cho thắc mắc của hắn. Tại sao hắn không tìm đến nhạc sĩ? Đây là lãnh vực thuộc về âm nhạc thì phải bàn với nhạc sĩ. Điều đó giống như khi anh cầm lá mơ, củ riềng thì anh nhớ đến thịt chó! Anh cầm nước mắm gừng thì lại nhớ đến thịt vịt! Nhà thơ huýt sáo một cách vui vẻ. Ai dám bảo vợ mình không thông minh? Thông minh lắm chứ! Rổn Rảng quyết định đi tìm các nhạc sĩ.
Chiều nay, sao mà trời đầy gió thế kia! Gió ơi là gió!
Nhà thơ Rổn Rảng phóng xe xuống phố. Đó là một buổi chiều lộng gió vào cuối thu. Thời gian ấy, sau này các nhà văn học sử sẽ phải nhọc công tìm lại, ấy là lúc mấy giờ, mấy phút, mấy giây? Lúc đó, nhà thơ mặc áo màu gì? Đi dép gì? Trong ý tưởng có những tính toán gì? Điều này rất quan trọng cho những nhà phê bình, nghiên cứu văn học vì nó sẽ lý giải tại sao Rổn Rảng suýt đoạt giải Oscar của điện ảnh quốc tế.
Hắn vừa phóng xe vừa lẩm nhẩm những vần thơ trong đầu, bỗng hắn đâm sầm vào một chiếc xe đi ngược chiều. Bố khỉ! Còn gì là thơ nữa chứ! Rõ ràng là người trần mắt thịt. Mày không biết tao là nhà thơ đấy à? Rổn Rảng lồm cồm bò dậy, hắn ngước mắt lên nhìn người đàn ông đi ngược chiều. Hắn ném vào mặt người đó một cái nhìn hết sức khinh bỉ. Nhưng lạ thay! Người đó lại nở một nụ cười ngượng ngùng như xin lỗi, như ngưỡng mộ, như làm quen:
- Kính chào nhà thơ của thế hệ chúng tôi. Người đang mang tâm sự của thời đại đau buồn này vào thơ.
Ai vậy cà? Ai mà nói được những lời lẽ tuyệt như nước ốc vậy? Rổn Rảng ngớ người ra chưa kịp hỏi thì người ấy đã ngả mũ kính cẩn chào:
- Xin tự giới thiệu, tôi - Lắc Lơ - một đạo diễn kỳ cựu của đoàn cải lương Nòng Súng. Xin bắt tay làm quen với nhà thơ.
Nói xong gã ta đưa bàn tay năm ngón to như những trái chuối sứ cầm lấy tay nhà thơ. Rõ ràng, mưu sự tại nhân nhưng thành sự tại thiên. Hắn mang tâm trạng đi tìm các nhạc sĩ thì không ngờ ông trời lại bắt hắn lại gặp đạo diễn. Thượng đế sắp xếp tất cả mọi hành động của chúng ta. Và chúng ta chẳng qua chỉ là những con rối của vòng quay định mệnh sinh tử trong một kiếp người mà thôi. Suy nghĩ vậy nên nhà thơ bèn nhoẻn nụ cười:
- Vâng, xin làm quen với ông Lắc Lơ.
Lúc bấy giờ trời nhiều gió. Gió đã thổi hai tâm hồn đồng điệu lại gần với nhau. Gần đến nỗi họ kéo nhau vào quán thịt chó bên cạnh lề đường để cùng nhau trút bầu tâm sự. Sau khi nhai chóp chép miếng dồi chó, nhà thơ uống thêm một ly rượu rồi nói:
- Nè ông đạo diễn, tôi đã từ lâu biết tiếng tăm của ông. Ông là một đạo diễn tài năng đã lấy của khán giả biết bao giọt lệ. Do đó, trong chiều hôm nay tôi tha thiết đề nghị ông hãy cộng tác với tôi!
Lắc Lơ cũng vừa húp xì xụp đĩa tiết canh chó, vừa hỏi lại:
- Thưa ông, ông định đem tiết mục thơ lên sân khấu cải lương à? Đó là một sáng kiến táo bạo và vô cùng độc đáo. Tôi hoàn toàn ủng hộ ông trên con đường bon chen đến với nghệ thuật.
Nhà thơ tặc lưỡi nghĩ thầm trong bụng: “Đồ láu lưỡi! Tao đâu có thèm! Tao cần là cần thứ khác kia”.
Dù vậy, nhà thơ vẫn ôn tồn:
- Thế này ông ạ, tôi đang có ý định thành lập một nhóm làm phim.
Nhà đạo diễn trợn tròn con mắt trắng dã, tưởng nghe lầm:
- Lập một hãng phim à?
- Vâng, đó là ý định của tôi. Tôi muốn mướn ông viết kịch bản điện ảnh và phân cảnh điện ảnh theo nội dung tập thơ Ngã ba chú Ía của tôi. Vợ tôi sẽ là người thủ vai chính!
Nhà đạo diễn lại một lần nữa kinh ngạc, miếng dồi chó bị dội ngược ra khỏi họng:
- Vậy, vậy à? Viết kịch bản theo nội dung của tập thơ? Lần đầu tiên tôi nghe được chuyện này.
Rổn Rảng hào hứng cười:
- Tôi là người đầu tiên nghĩ đến chuyện này. Văn học nghệ thuật là gì nếu không phải là lãnh vực mà người nghệ sĩ tự khai phá? Tôi là người đầu tiên khai phá ra hướng tìm kịch bản cho điện ảnh. Ông hãy cộng tác với tôi. Sự thành công này sẽ đưa ông đến đỉnh cao của vinh quang.
Có lẽ, do mùi rựa mận thơm cháy mũi, nên Lắc Lơ còn ngần ngừ chưa trả lời. Gã lại gắp liên tiếp nhiều miếng tọng vào miệng, nhai ngấu nghiến. Thấy vậy Rổn Rảng liền nói:
- Cho thêm một dĩa rựa mận! Mau lên. Thêm một xị nữa! Này ông đạo diễn, tôi mong ông đừng ngại. Tập thơ này đã được những nhạc sĩ phổ nhạc hết trọi rồi. Điều đó chứng minh cho giá trị của tập thơ. Nếu cần khi dàn dựng ông cứ lấy nhạc đó làm nền cũng không sao! Ông cứ viết kịch bản giùm tôi. Chẳng có gì phải ngại ngùng cả. Khi nào cháo múc thì tiền trao. Vậy thôi. Chuyện kinh tế thị trường mà ông đạo diễn.
Nhà đạo diễn gật gù với ý kiến đó. Sợ quái gì, biết đâu nhờ làm đạo diễn lẫn viết kịch bản cho Rổn Rảng mà mình sẽ trở nên nổi tiếng thêm! Rổn Rảng nói tiếp:
- Ông đồng ý nhé! Nhưng khi trình làng thì kịch bản phải ghi tên tôi! Đạo diễn thì ghi tên ông. Vậy là sòng phẳng. Trong quá trình viết kịch bản, ông cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ chi cho ông. Đồng ý nhé! Vậy cụng ly cho tình cảm của chúng ta thêm gắn bó!
Nhà thơ nhắm mắt lại, hắn đang mơ tưởng đến cảnh xe kẹo kéo, cảnh vợ hắn ghen tuông, cảnh tan trường, cảnh hôn hít nhau sau bếp, trên giường ngủ, v.v… được đưa lên hình ảnh trong phim. Chao ơi! Lúc đó thiên hạ sẽ chen chân, sẽ rách áo, sẽ chửi thề để mua cho bằng được cái vé vào xem bộ phim trữ tình hiện đại Ngã ba chú Ía. Thiên hạ sẽ khóc, sẽ cười theo những tình tiết trong bộ phim này. Sướng thật!
Vậy mà, nhà đạo diễn vừa lấy cây tăm xỉa răng lại hỏi một cách một câu rất ngu:
- Tôi hỏi thật ông nhé! Điều vừa rồi là ông nói thật hay nói đùa?
Suýt nữa nhà thơ đã buông ra tiếng chửi thề, hắn nghĩ thầm:
“Trên đời này sao có nhiều thằng ngu quá vậy? Khi mình nói thật, hắn ngỡ nói đùa, khi nói đùa, lại ngỡ nói thật. Sao mày ngu vậy hở trời!”
Trong khi đó, nhà đạo diễn Lắc Lơ đang lật lại trong trí nhớ về danh tiếng của Rổn Rảng. Dường như trước đây đã có tờ báo nào đó viết về nhà thơ này đại khái như sau: “ Ông Rổn Rảng vừa làm một pha kỳ quặc. Vốn là giám đốc của công ty mai táng hay nói một cách văn hoa là nhà làm hòm và khi có tiền, ông ta bèn xỉa tiền ra để chơi với các nhạc sĩ A, B, C, D, E. Rượu vào thì lời ra. Lời của nghệ sĩ vốn là lời thơ. Nên thơ phổ nhạc đã ra đời. Trong tay sẵn có đồng tiền, ông ta đã thuê ca sĩ hát ầm ĩ với phối âm phối khí rất rổn rảng. Trên album của loại nhạc này đã in ảnh ông ta cởi áo vắt vai, cái mặt hằm hằm nhìn thiên hạ như đe như dọa: - Kẻ nào dám chõ miệng vào lạm bàn, tao ném bia què cẳng!”.
Chính nhờ cái hình phơi cái mặt bèn bẹt như bánh giầy nên lúc đụng xe Lắc Lơ mới biết là mình đụng… Rổn Rảng! Chứ thật sự chưa bao giờ Lắc Lơ đọc một bài thơ nào của hắn. Bây giờ hắn đã thẳng thắn đề nghị như vậy, tính sao đây? Chưa nghe nhà thơ trả lời câu hỏi rất ngu của mình, nhà đạo diễn bèn hỏi lại:
- Tôi hỏi thật ông nhé! Điều vừa rồi ông nói thật hay nói đùa?
Một câu chẳng ra quái gì mà lại hỏi đến hai lần, ai lại không bực mình chứ? Nhưng nhà thơ vốn là người điềm đạm, ăn một nói hòn, thật thà như đếm, thường xuyên ăn chay niệm Phật nên trả lời:
- Ông đạo diễn, tôi đã nói vã bọt mép vậy mà ông cũng không tin tôi sao? Trong xã hội có giai cấp, có kẻ áp bức bóc lột và người bị áp bức bót lột thì cuộc đấu tranh giai cấp nhất định sẽ xảy ra. Cuộc đấu tranh giai cấp ấy dội vào trong tất cả các lãnh vực của hệ tư tưởng trong đó có sáng tác kịch bản điện ảnh. Thời buổi này, mỗi người phải phấn đấu làm thêm nghề tay trái. Ông là đạo diễn, ông cũng phải nên biết sáng tác kịch bản. Tôi là nhà thơ, tôi cũng phải biết đóng phim! Có làm được như vậy, chúng ta mới thúc đẩy nền điện ảnh nước Nam ta sánh vai được với các cường quốc năm châu. Ông hỡi là ông! Tôi thề là tôi nói thật!
Nghe Rổn Rảng thề thốt như vậy, lúc bấy giờ nhà đạo diễn mới tin là chuyện thật. Từ buổi chiều ngồi ăn thịt chó này, cuộc đời của họ bắt đầu rẽ sang một hướng mới. Trời vẫn còn đầy gió. Gió ơi là gió! Gió đã thổi những tâm hồn đồng điệu gần với nhau. Vừa lấy cây tăm để xỉa móng tay cho sạch sẽ, nhà thơ đã thân mật vỗ vai nhà đạo diễn:
- Trong kịch bản điện ảnh phải có hình ảnh người nông dân xuất hiện nghen!
Lắc Lơ ngạc nhiên:
- Tại sao? Không lẽ trong thơ của ông có những đoạn diễn tả người nông dân tình nguyện vào hợp tác xã à?
Rổn Rảng như xẩm vớ được gậy, liền đáp ngay:
- Đúng vậy. Tôi không thể tưởng tượng được trong một tác phẩm có tính nhân dân, tính dân tộc mà lại thiếu đi hình ảnh người nông dân.
Quả thật, nhà đạo diễn phải ngồi ngay ngắn lại để tìm hiểu một vấn đề mà hắn cảm thấy hoàn toàn mới lạ! Xưa nay trên sân khấu cải lương, Lắc Lơ chỉ chuyên dựng những vai vua chúa, trung thần, nịnh thần với cảnh vật bài trí diễm lệ vàng son, chứ có bao giờ xuất hiện anh chàng nông dân chân lấm tay bùn mặc quần xà lỏn, mồm ngậm điếu thuốc rê Gò Vấp đâu! Rổn Rảng nói như chém rựa xuống đất:
- Trong lao động, trong sinh hoạt hàng ngày, con người luôn luôn muốn và luôn luôn cảm thấy nhu cầu tự biểu hiện mình, nhu cầu biểu thị thái độ, nhu cầu tái tạo hiện thực bằng trí nhớ và bằng tưởng tượng. Những nhu cầu ấy là động lực phát sinh ra văn học nghệ thuật. Đất nước chúng ta là đất nước của nền văn minh lúa nước. Thử hỏi lúa gắn liền với cái gì?
Bị hỏi đột ngột như vậy, nhà đạo diễn của đoàn Nòng Súng đâm ra ú ớ không biết phải trả lời thế nào cả. Nhà thơ bèn nói tiếp:
- Lúa gắn liền với nông dân. Có nông dân là có lúa. Hoặc nói một cách khác lúa tồn tại, phát triển là nhờ bàn tay lao động của người nông dân. Thử hỏi, lúa là gì? Lúa là gạo. Gạo là gì? Gạo là lương thực số một trong đời sống của con người. Vì sự sống còn của loài người, nên chúng ta phải mang ơn người làm ra lúa gạo. Người đó chính là giai cấp nông dân. Cho nên trong kịch bản điện ảnh cũng phải xuất hiện hình ảnh người nông dân.
Chà! Đây là một lý luận tuyệt vời, nhà thơ cảm thấy rất đỗi tự hào về mình. Nhờ những miếng dồi chó, những miếng rựa mận hay nhờ cái gì mà mình lại nói chuyện duyên dáng đến thế? Điều ấy chỉ một mình Rổn Rảng mới biết.
Thuở hàn vi, lúc còn nghèo rớt mồng tơi, còn phải đạp xe chở bong bóng đi bán dạo, lúc chưa biết đến những vần thơ trác tuyệt, chưa biết đến bia rượu và những lời nguyền rủa độc địa của vợ, có nghĩa là còn độc thân với mồm mép như tép nhảy Rổn Rảng đã được bầu làm phó tổ dân phố. Trong những lần họp tổ dân phố, Rổn Rảng là người phải đọc xã luận cho nhân dân trong tổ am hiểu tình hình thế giới và trong nước. Nhờ vậy, vốn hiểu biết của hắn dần dần được bồi đắp. Nếu phù sa làm xanh tươi đồng ruộng cằn cỗi thì những lần đọc báo như thế cũng đã đắp bồi cho hắn thêm kiến thức của một đầu óc rỗng tuếch. Cho nên dù không biết Tư Mã Thiên là ai hoặc có nhầm với ông Tư chuyên bán đồ nhậu thì những lời phát biểu hôm nay cũng làm cho đạo diễn Lắc Lơ phục lăn:
- Những điều ông nói thật chí lí. Tôi bái phục ông. Khi viết kịch bản điện ảnh, tôi sẽ cố gắng cho nhân vật chính là nông dân, vậy mới là kinh tế thị trường.
Dù nói vậy nhưng nhà đạo diễn cũng cảm thấy hoang mang, gã ta lơ đễnh nhìn ra đường phố với những xe chạy xuôi ngược khói mịt mù. Còn nhà thơ thì hưng phấn lắm:
- Ông cứ cộng tác với tôi là ngon cơm rồi. Báo chí đã viết bài về tôi. Nhạc sĩ đã phổ thơ tôi. Các ca sĩ thời danh cũng đã hát những ca khúc đó. Bây giờ ông cùng tôi làm phim là hợp lý nhất. Đừng ngại gì cả.
Lắc Lơ đáp:
- Tôi đâu có ngại gì đâu mà ông nói thế?
Rổn Rảng mặt rắn như sành:
- Tôi nói là nói vậy thôi, thật sự trong thời buổi này người ta cần gì? Cần danh à? Tôi đã có danh rồi. Hàng ngàn cuốn băng cassette, VCD phổ thơ của tôi có in hình tôi đã tung ra thị trường, thử hỏi ai mà không biết tôi? Cần tiền à? Tôi có tiền, nếu cần phải bán đại hạ giá hòm để có kinh phí làm phim, tôi cũng sẵn sàng. Tôi tình nguyện dâng hiến đời mình cho nghệ thuật thứ bảy.
Nghe những lời tuyên bố hùng hồn, đạo diễn cảm thấy hài lòng. Nhưng dường như cũng chưa nói hết những tri thức mà mình hiểu biết, Rổn Rảng bèn ngoác mồm ra:
- Ông ạ! Như ông đã biết đấy! Tôi là người không cần tiền, không cần danh, nhưng tôi muốn cống hiến tài năng của mình để nâng nền điện ảnh nước nhà lên tầm cao quốc tế. Điện ảnh là gì? Tôi định nghĩa cho ông nghe nhé! Cái gì mà không phải thuộc thể loại kịch nói hoặc cải lương, chèo, hát bội thì đó là điện ảnh. Đúng chưa nào? Dù không được học trường lớp như ông, nhưng hiểu biết của tôi về điện ảnh không phải hạng bét. Đúng không nào?
Đạo diễn Lắc Lơ không tin vào tai mình nữa. Gã xây xẩm mặt mày. Nhưng gã dằn được lòng mình, bởi gã sực nhớ những bữa cơm chiều đầy rau muống luộc với bầy con nheo nhóc của gã. Gã im lặng. Im lặng thỏa hiệp với sự ngu ngốc của kẻ có tiền đang cần đến gã. Lâu nay, người ta vẫn nói mạnh vì gạo bạo vì tiền. Rổn Rảng có đủ sức mạnh ấy, hắn sẽ là người thành công trong thời buổi này. Bất giác mùi hơi chua từ bao tử ợ lên cuống họng. Gã muốn buồn nôn. Không rõ buồn nôn vì rượu, thịt chó hay vì mớ hiểu biết hổ lốn, đầu cua tai nheo của Rổn Rảng! Kinh tế thị trường mà lỵ. Mạnh vì gạo bạo vì tiền. Gã đập tay xuống bàn:
- Được! Làm phim! Tôi sẽ viết kịch bản với ông!
Trời sụp hẳn xuống. Tối đen. Đèn đường mọc lên. Nhấp nháy sáng. Đầu óc linh hoạt của nhà đạo diễn đang nghĩ ra những tình huống, những nhân vật cho bộ phim điện ảnh có cái tên rất hiện thực “Ngã ba chú Ía”. Bỗng đạo diễn Lắc Lơ ợ lên một cái nghe rõ mồn một và chỉ kịp cắm mặt xuống đất, lập tức gã há mồm nôn thốc nôn tháo.
Lúc ấy trời đầy gió. Gió ơi là gió. Gió đã thổi hai tâm hồn đồng điệu lại với nhau. Nhà thơ Rổn Rảng vỗ vai Lắc Lơ cả cười:
- Đời, thế mà vui.