Chương bảy
Chớ nghe quân tử ỉ òn
Mà rồi có lúc bị đòn đánh ghen!
G ã Robert Tạch ngồi im re khi nghe nhà văn Rền Vang mắng như tát nước vào mặt. Gã im lặng với hình ảnh người đàn bà lởn vởn trong trí óc. Tại sao gã lại hành động ngu ngốc như vậy? Gã cũng không lý giải được. May ra nhà phân tâm học Freud mới giải thích được. Nhà văn Rền Vang hỏi bằng cái giọng rất xấc xược:
- Ông có biết Freud không?
Robert Tạch đáp:
- Freud là ai? Tôi không biết. Chẳng lẽ đó là tên thánh của con mẹ đã tố cáo tôi à?
Vậy là nhà Tiến sĩ Y khoa này dốt đặc cán mai, Rền Vang bèn nói một cách hùng hồn:
- Moa nói cho ông biết nhé! Freud là một nhà phân tâm học vĩ đại của nhân loại. Chính ông ta mới là người phân tích được hành động điên rồ của ông mà thôi. Không gọi là điên rồ sao được, khi người ta vào sửa mắt, ông chỉ muốn lột truồng người ta ra! Không điên rồ là gì?
Robert Tạch nhăn mặt:
- Tôi hiểu rồi! Ông nói nhiều quá!
- Moa nói nhiều là vì moa thương ông. Moa xem ông như một người ruột thịt. Này! Freud là ông thánh đấy nhé! Theo ông ta, ý thức bị chi phối bởi tiềm thức. Nội dung của tiềm thức là libido. Libido là gì? Xin thưa, đó là bản năng nhục dục. Mỗi người đàn ông đều có một con lợn lòng, con lợn này sẵn sàng xổng chuồng để thỏa mãn bản năng nhục dục. Lẽ ra khi khám mắt cho người đàn bà đó, ông phải nhốt con lợn lòng ấy lại. Thế mà ông lại thả nó đi rong! Bậy thật! May mà gặp tôi, nếu cái đơn khiếu nại này rơi vào tay người khác, thử hỏi cái thẩm mỹ viện của ông có bị đóng cửa không nào?
Robert Tạch không trả lời. Gã câm như thóc.
Nhà văn Rền Vang nói một hơi cho thật hả hê, sau đó y móc trong túi một điếu thuốc. Gắn lên môi. Quẹt lửa đốt cháy. Khói thuốc bay tỏa trong căn phòng. Y chưa kịp rít hơi thứ hai thì có tiếng gõ cốc cốc như cóc nhảy bờ rào. Robert Tạch lên tiếng:
- Ai? Xin đẩy cửa vào!
Người đẩy cửa vào đã xuất hiện ngay trước mặt. Robert Tạch tái nhợt mặt mày, gã suýt té xỉu. Gã lắp bắp:
- Vâng! Chào bà! Mời bà ngồi!
Độc giả yêu mến của tôi, xin bình tĩnh. Người đàn bà vừa mới xuất hiện là ai mà đã làm cho Robert Tạch nát thần tính lính quýnh thần hồn vậy? Đó là nạn nhân của “bài thực tập về cái lưỡi” đã đến tìm gã. Hôm nay, trông bà ta cũng xinh đẹp không kém lần đầu tiên đến Thẩm mỹ viện Dậy Thì của công ty Luky. Cũng mùi nước hoa ấy. Cũng bộ quần áo chim cò sặc sỡ ấy. Và quái lạ! Trên môi của bà ta cũng nở một nụ cười thật tươi như bông cứt lợn, chứ không hề cau có gì cả. Điều đó giúp cho Robert Tạch cảm thấy yên tâm. Nhưng chỉ trong nháy mắt, gã đứng dậy và lẻn vào nhà trong! Chả dại. Ngồi đực mặt ra, biết đâu lại ò è í éo cãi vã vì chuyện hôm nọ thì méo mặt anh hùng. Thế là gã vọt ra sân, nổ máy xe dông thẳng. Hành động láo liên như chó ăn vụng bột của Robert Tạch không qua mắt được Rền Vang.
Trong lúc đó, nhà văn đầy bản lĩnh của chúng ta vẫn ngồi im lặng. Y gật gù trong cuống họng: “Thằng Robert Tạch vậy mà điệu nghệ, hắn rời khỏi nhà thật đúng lúc”. Y lại rít thêm một hơi thuốc lá vào lồng ngực, nhằm lấy can đảm mà nhìn người đàn bà một cách đắm đuối. Chao ơi! Người đẹp này vác xác tới thì ông Táo trên gác bếp cũng nhảy xuống đất, chứ đừng nói gì đến thằng dại gái Robert Tạch. Đúng là nạ dòng trang điểm, gái tơ mất chồng. Chao ơi! Đôi mắt thị lúng liếng, đôi mắt thị liếc ngọt như dao cau đã làm nhà văn suýt đứng tim. Trong đầu óc của y bỗng rộn ràng những ngôn ngữ mới, tư tưởng mới hết sức quyết liệt! Y rít thêm một hơi thuốc lá nữa, không thở ra đằng miệng mà thở ra bằng hai lỗ mũi:
- Thưa bà, ngọn gió nào đã đẩy đưa bà đến đây?
Người đàn bà hấp háy đôi môi định trả lời, nhưng y liền gạt ngang:
- Tôi van xin bà hãy lặng yên cho tôi được lắng nghe trái tim của chính tôi đang loạn nhịp, đang đu đưa theo nhịp Rumba vì lần đầu tiên được hầu chuyện với bà. Trời cao có mắt. Trời đã cho bà làn trắng nõn nà như trứng gà bóc lại còn cho thêm ngón tay dài e ấp tựa búp măng non. Quả là người hiếm có. Tôi thừa biết hôm nay, gió mát trăng thanh, nắng hồng tươi đẹp, bà đến đây để dạy Robert Tạch một bài học về đạo đức y học. Đúng không?
Người đàn bà buột miệng:
- Sao ông lại biết?
Rền Vang cả cười:
- Chuyện đó không đáng để bà quan tâm. Sự tiết hạnh khả phong lẫm liệt của bà thừa sức để dạy cho Robert Tạch một bài học đích đáng. Nhưng…
- Nhưng gì, thưa ông?
Đột ngột y đứng thẳng dậy và cúi chào hết sức lịch lãm:
- Xin được tự giới thiệu với bà, tôi là nhà văn Rền Vang, bạn thân của Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch.
Lời nói dịu dàng của nhà văn như một dòng điện đã làm thân thể người đàn bà run rẩy:
- Ông là nhà văn Rền Vang?
- Vâng, chính tôi. Trong thời buổi này có lắm kẻ mạo danh người khác để làm điều xằng bậy, tôi xin bà vui lòng cầm đọc Chứng minh Nhân dân của tôi.
Nói xong, Rền Vang liền rút trong túi áo cái thẻ hội viên Hội Văn vẻ chìa ngay vào mặt người đàn bà một cách kiêu hãnh và kính cẩn. Phong cách của nhà văn Rền Vang lịch thiệp như chàng hiệp sĩ Hamlet lúc cầu xin tình yêu với công nương Ophelia trong bi kịch của Shakespeare. Thị ta đã bị phong cách hiệp sĩ ấy hớp hồn. Trước khi rời khỏi nhà, thị dồn nén biết bao bực bội, ấm ức những tưởng khi gặp Robert Tạch, sẽ xối xả tuôn ra cho hả giận. Vậy mà gặp nhà văn Rền Vang, mọi toan tính ấy lại đột ngột đổi thay. Thay vào nỗi căm giận ấy là niềm trắc ẩn trong tình cảm vừa dâng lên dồn dập trong trái tim non nớt và đa cảm của thị. Ấy là lúc kỷ niệm thời son trẻ lại ùa về…
Cách đây hơn hai mươi năm, có nghĩa là lúc đó thị mới tròm trèm mười chín cái xuân xanh. Cái tuổi phơi phới những ước mơ và hy vọng, thị nhìn cuộc đời thấy toàn một màu xanh lá cây và thị đã yêu. Tình yêu là một liều thuốc độc mà không ai có đủ can đảm để chối từ. Yêu và được yêu đó là một ca khúc, dù nhạc công có chơi tồi nhất thì người ta vẫn nghe mãi không biết chán. Người yêu người và sống để yêu nhau. Chân lý này đúng đắn như định lý từ một điểm ngoài đường thẳng người ta chỉ có thể kẻ được một và chỉ một đường thẳng mà thôi. Trên đường thẳng thong dong đi đến với tình ái, bao giờ cũng có nhiều hoa thơm và trái ngọt. Ăn trái ngọt riết rồi cũng chán nên khi yêu nhau người ta khoái thử ăn trái đắng, trái cấm cũng là lẽ thường tình vậy.
Người đầu tiên dụ dỗ thị ăn trái cấm đầu đời không ai khác mà chính là một nhà văn. Nhưng thôi, chúng ta hãy tôn trọng kỷ niệm của một người đàn bà tiết hạnh khả phong này. Thị đang nhớ đến lúc rời bỏ tuổi hoa niên để bước qua chăn chiếu đàn bà. Nếu tái hiện lại cảnh động phòng hoa chúc bằng ngôn ngữ điện ảnh thì nhà đạo diễn Lắc Lơ sẽ phân cảnh như sau:
Đêm tối. Bóng trăng nhợt nhạt. Dòng suối chảy róc rách. Có một đôi nam nữ - là thị ta lúc mười chín tuổi đang ngồi bên tình quân - họ ngồi bên cạnh dòng suối, hôn nhau đắm đuối, gió thổi bay làn tóc rối. Mặc dù đêm tối, nhưng vẫn vọng lên tiếng nói: “Tình lang ơi! Anh đừng nói dối. Tình của anh đối với em là tình đầu mà cũng là tình cuối, sao hôm kia em thấy anh đi chơi với cô A Muối?”. Đáp: “Nàng ơi! Đừng nghi oan cho anh mà có tội. Anh thề chỉ yêu có một mình nàng thôi. Người ta có thể đi bằng đầu gối, nhưng không ai có thể bước bằng đôi chân phạm tội”. Lại có thêm giọng nói: “Em tin anh. Tóc em dài nên gió bay bối rối, anh hãy trải tóc em làm chăn gối chắp nối tình dài…”. Chuyển cảnh . Đôi nam nữ nằm bên cạnh dòng suối. Chuyển cảnh . Bóng trăng chập chờn trong mây: Đột ngột có tiếng thở phì phò, có tiếng rên siết, có tiếng kêu than, có tiếng suối róc rách, có tiếng cây cỏ cựa mình. Chuyển cảnh . Người con trai nằm ễnh ượt ra như cái xác không hồn. Còn người con gái ngồi ôm mặt khóc rấm rứt. Nếu đạo diễn Lắc Lơ phân cảnh được như thế thì đã tái hiện thành công cuộc đời của thị ta hai mươi năm về trước.
Bây giờ thị đang ngồi đây và lấy ra chiếc khăn mu-xoa lau nhẹ dòng lệ đang chực trào ra khỏi mí mắt:
- Thưa ông Rền Vang! Nghe đến tên tuổi và nghề nghiệp của ông, tôi lại nhớ đến thời con gái dậy thì của tôi.
Nhà văn hỏi lại một cách chân thành:
- Thưa bà, tôi không hiểu những điều bà muốn nói.
Thị ta đáp:
- Người yêu đầu đời của tôi cũng là một nhà văn.
Rền Vang kêu lên:
- Ủa! Người yêu của bà cũng là một nhà văn?
- Vâng, anh ta là một nhà văn.
- Xin bà cho biết quý danh của anh ta.
Thị cười chua chát mà rằng:
- Không nên nói xấu về một người không tốt, khi kẻ đó đã vắng mặt. Nói một cách khiêm tốn và đầy tình cảm, anh ấy là một gã sở khanh!
Nói đến đây, như không ngăn được dòng ký ức như thác lũ đang ùa về trong lòng, thị ta lại khóc rấm rứt. Nhà văn vội buông lời an ủi:
- Thưa bà, bà không nên để dòng lệ buồn làm ướt đẫm đôi mắt đẹp.
Bà ta ngước mắt lên chớp chớp một cách đầy thẹn thùng như những nhân vật trinh nữ trong tiểu thuyết tân thời:
- Thưa ông nhà văn, ông quá khen tôi.
Nhà văn vuốt lại mái tóc cho gọn gàng, không thể lôi thôi như cá trôi xổ ruột mà có thể tán tỉnh được người đàn bà này:
- Xin bà vui lòng bỏ qua chuyện cũ. Gợi nhớ lại những kỷ niệm đau buồn để làm gì? Điều đó hoàn toàn không có lợi ích gì cả.
Thị nghe vậy bèn nghĩ thầm trong bụng: “Sao lại không có ích? Nhắc lại chuyện cũ để cảnh giác với bọn nhà văn chứ”. Đúng vậy, ngày xưa khi còn trẻ người non dạ, thị đã tin và đã trao. Cuối cùng, thị mất cả chì lẫn chài. Gã sở khanh của mối tình đầu đã hùng dũng quất mã truy phong. Nỗi đớn đau ấy còn ám ảnh thị cho đến bây giờ. Thế mới biết, khi sắp chui xuống đất để hóa thành người thiên cổ, người ta cũng không quên được mối tình đầu. Thấy thị suy nghĩ vẩn vơ, nhà văn bèn nói:
- Nếu bà đồng ý thì tôi có thể xem cho bà một quẻ về tình duyên, tiền tài và danh vọng.
Thị ngạc nhiên:
- Ông Rền Vang! Ông cũng biết xem bói nữa sao?
Bất cứ người đàn bà nào trên trái đất này cũng đều nhẹ dạ và cả tin. Một trong những thú vui của họ là thích được xem bói, thích nghe người khác kể về quá khứ vị lai đời mình, dù biết tỏng tòng tong bói ra ma quét nhà ra rác. Thế mà họ vẫn thích. Thậm chí họ còn tin sái cổ nữa là khác. Nhà văn đáp:
- Vâng, tôi có dành một chút thời gian để nghiên cứu về khoa chiêm tinh. Đừng vội cho nó là mê tín. Thưa bà, tử vi tướng pháp là một khoa học. Bộ môn khoa học này, tôi may mắn được am hiểu chút ít.
Vừa nói nhà văn vừa mở cờ trong bụng. Sướng rơn. Cá đã cắn câu. Chỉ cần khéo léo một chút là có thể câu được con cá mập, chớ có hấp tấp. Y tự nhủ rồi tằng hắng:
- Thưa bà, xin bà vui lòng xòe bàn tay phải. Nam tả nữ hữu. Tôi sẽ xem cho bà đường tình duyên.
Người đàn bà liền đưa cánh tay về phía nhà văn và xòe rộng bàn tay. Lúc này Rền Vang thấy thời gian như ngừng trôi. Mọi âu lo, tính toán của đời thường đều là chuyện vặt. Chỉ có bàn tay của bà góa phụ này mới là đáng kể. Không đáng kể sao được khi mà những ngón tay nhỏ nhắn như búp măng và móng tay được sơn đỏ chói một cách lịch lãm. Nhà văn cầm tay người đàn bà một cách thận trọng, y ưỡn ngực ra để hít vào phổi một mùi nước hoa thơm tho có pha lẫn một chút hôi nách. Điều đó có là cái quái gì đâu. Nếu Tây Thi bị bệnh hôi nách, chắc hẳn Phạm Lãi cũng không ngần ngại gì mà không yêu. Nhà văn lẳng lơ hát í a trong cổ họng giọng rò rè rất tình tứ:
- Cổ tay em trắng lại tròn, để cho ai nắm đã mòn một bên ò í e….
Thị nôn nóng:
- Bàn tay của tôi như thế nào ông nhà văn?
Y cười một cách hiền lành:
- Vâng, xin bà đừng nôn nóng, không nên nôn nóng một điều gì cả. Xưa kia bên Tàu có Quách nguyên soái. Trên lưng Quách có ám tướng mọc hai cái bướu nhỏ trông giống hình con chim tước. Một nhà sư thấy vậy liền phán một câu xanh rờn: “Ngày nào hai con chim tước trên lưng ngài đậu gần nhau, ngày đó ngài sẽ nắm được thiên hạ”. Quả nhiên hai cái bướu đó ngày càng lớn. Vì nhớ lời của nhà sư nên Quách luôn tìm cách xoa nắn cho hai cái bướu xê dịch lại gần nhau. Quách đã sai một người cháu vợ là Sài Vinh bất cứ đêm ngày lúc nào rỗi rảnh là xoa nắn và ấn hai cái bướu lại gần nhau. Sài Vinh vì có chân mạng đế vương nên làm có kết quả. Một hôm Sài Vinh mừng rỡ reo lên: “Ngài ơi! Hai con chim tước đậu lại gần nhau rồi. Thúc hạ còn đợi gì nữa mà không làm việc đại sự để giành lấy thiên hạ?”. Quách liền ra lệnh tiến binh làm phản nhà vua và chiếm ngôi rồng. Vì không có con trai nên Quách lập Sài Vinh làm thái tử. Hỡi ôi! Quách chỉ làm vua được ba năm thì chết bất đắc kỳ tử. Vì sao? Trường hợp của Quách cũng chẳng khác gì đứa nhỏ trong bào thai bị sinh thiếu tháng, tuy Quách có số làm vua nhưng đã cãi lại thiên mệnh nên không hưởng lâu bền trên ngôi vị. Do đó, xin bà cứ yên tâm, đừng nôn nóng, tôi sẽ xem tình duyên, địa vị cho bà.
Nói xong, nhà văn Rền Vang nuốt nước bọt. Mùi nước hoa vẫn bay thoang thoảng. Y lại hát ì ò trong cuống họng:
- Trúc xinh trúc mọc sân đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh...
Thị ta khen:
- Ông có giọng hát cũng hay lắm!
Y cười thẹn thùng như thằng ăn vụng bị bắt quả tang:
- Thưa bà, tôi hát cũng bình thường thôi. Nhưng hát hay không bằng hay hát.
Rồi y đánh trống lảng:
- Tướng diện và đường chỉ tay là môn phản ánh nội tâm và ý thức theo khoa tướng số. Thưa bà, đường chỉ bổn mạng của bà chẻ ra làm hai. Loại này mang nặng tình cảm của người mẹ hiền từ, phúc hậu. Cá tính của bà dễ cảm động, dù là kịch “Trong nhà ngoài phố” trên ti vi, bà cũng rơi nước mắt một cách dễ dàng.
Thị ta reo lên:
- Đúng! Ông nói đúng quá! Tôi là người rất mau nước mắt. Chỉ cần gợi nhớ lại những mối tình xa xưa là nước mắt của tôi rơi lã chã…
Nhà văn hào hứng nói tiếp:
- Đường hôn nhân đứt đoạn mà nối tiếp nhau đôi ba đường là cưới hỏi nhằm chỗ không đàng hoàng. Đúng không nào?
Thị thẹn thùng đáp:
- Đúng quá ông Rền Vang ạ!
Rền Vang gật gù:
- Xin cám ơn bà đã có lời khen.
Y nâng niu bàn tay, vuốt ve nhẹ nhàng và liến láu:
- Trong tướng pháp Á Đông, “tứ chi” tượng trưng cho bốn mùa trong một năm. Tay chân mỗi thứ có hai phần tượng trưng cho thời tiết tám lần thay đổi, ta gọi “bát tiết” vậy. “Tứ chi” hợp với đầu để trở thành “ngũ hành”. Thưa bà, cốt cách quý phái là tay chân nên ngay thẳng để bốn mùa được hanh thông, “ngũ hành” phải xứng nhau để vạn vật được sinh hóa. Do đó, tay ai cong khum khum, chân đi khập khễnh thì không thể nào có cuộc đời tốt đẹp được. Ai tay dài quá gối là bậc kỳ tài trong thiên hạ.
Thưa bà, tay được chia làm hai phần: Từ vai đến khuỷu là long cốt, từ khuỷu đến cổ tay là hổ cốt. Theo ý nghĩa đó, long phải thắng hổ nghĩa là phần trên phải dài, phần dưới phải ngắn thì mới quý. Nếu ngược lại là người trí óc chậm chạp, chỉ để người khác sai khiến, ngoài ra phần hổ cốt nơi bắp tay phải tròn trịa thì mới tốt. Tướng pháp Á Đông có tinh thần tổng hợp, nên khi xem bàn tay của bà thì tôi cũng rất chú trọng đến những ngón tay. Một bàn tay tốt thì da nên trắng, những ngón tay nên dài và thịt nên mềm. Các ngón tay, ồ may quá, những ngón tay của bà khít với nhau nên bà là người giữ được tiền.
Thưa bà, sách Ma Y Thuật Tướng có chép rằng, tôi xin phép được kể lại để làm quà cho bà. Ngày xưa, Vương Khắc Chính chết vô tự. Nhà lại tu Phật nên có con gái quỳ lạy trước bàn thờ. Trần Đoàn tiên sinh vào viếng, lúc ra nói với mọi người: “Tôi chưa trông thấy mặt con gái họ Vương, nhưng đã trông thấy bàn tay người con gái lúc cầm nhang. Bàn tay rất quý, nếu con trai sẽ trở thành thi bá, nếu con gái sẽ là mệnh phụ phu nhân”. Quả thật vậy, về sau khi Tấn Văn Công lên ngôi, con gái họ Vương được nạp vào cung và được phong là Quận phu nhân. Chính vì vậy, bàn tay đẹp có thể gỡ được những điểm xấu của gương mặt.
Rền Vang dừng lời ba hoa lại, y chép miệng:
- Bàn tay của bà thật tuyệt vời. Xin hẹn lúc khác tôi sẽ xem nữa, mong bà đồng ý.
Đang nghe sướng như được ăn cơm ráo cháo nhừ, nên thị ứ chịu:
- Mấy khi mà chúng ta gặp nhau. Vậy mong ông cứ tiếp tục.
Vừa nói người đàn bà tiết hạnh vừa ngả người về phía y, Rền Vang hả hê lắm. Y liếc mắt nhìn về phía đùi của người đàn bà, chiếc quần dài bằng lụa sa tanh bóng lộn một cách khiêu khích đã khiến y liều lĩnh:
- Thưa bà, một khi xem tay thì, xin lỗi bà, tôi xin phép được xem đến chân. Vì chân dùng để nâng đỡ cho cơ thể, trên liền với thân mình, dưới tiếp với vạn vật nên dù ở chỗ thấp nhất cũng có công dụng rất lớn. Cũng như tay, chân có đùi, bắp chân và bàn chân. Xin bà thẳng chân ra…
Thế là người đàn bà không ngần ngại gì mà không làm theo ý của Rền Vang. Trái tim của phụ nữ nằm ở lỗ tai, một khi tai nghe đã bùi thì cửa vào trái tim sẽ rộng mở. Rền Vang run run cầm lấy bàn chân của thị. Y nuốt nước bọt. Để tỏ ra một trí thức đứng đắn, y bèn đổi thế ngồi thẳng và nghiêm nghị như nói với chính mình:
- Đùi đàn ông cũng như đùi đàn bà đều nên mập mạp, rắn chắc. Đùi gầy, eo nhỏ theo Trần Đoàn tiên sinh là một trong bảy mươi hai tướng ti tiện của đàn bà, nên mới có câu rằng: “Đùi gầy, eo nhỏ thì bôn tẩu không ngừng”. Chân phải cân xứng với thân hình, nên mới có câu rằng: “Thân trên nặng, chân dưới nhẹ là suốt đời phiêu bạt”. Thưa bà, bàn chân không nên dài và mỏng quá. Dài quá thì tính tình hay buông thả, còn mỏng quá thì sức chịu đựng kém, yếu đuối. Bàn chân cần vuông, dày và cân xứng với người. Dày nhưng phía dưới không được phẳng lì như tấm ván mà phải lõm vào gan bàn chân mới tốt.
Rền Vang nói như mê, như say, y săm soi và vuốt ve bàn chân thị không ngừng, nhưng nhớ đến cái ly đã phang vào đầu Robert Tạch nên y thận trọng rụt rè. Y ngước nhìn thị một cách đắm đuối:
- Thưa bà, thông thường người ta không thích nốt ruồi ở bàn tay, vì “nốt ruồi ở tay đi vay cả đời”, nhưng nó mọc ở một chỗ khác thì người ta rất ưa chuộng. Bà có biết mọc chỗ nào thì nốt ruồi đó được người ta yêu quý không?
Thị chớp mắt:
- Ông hỏi kỳ kỳ sao ấy.
Rền Vang vẫn nghiêm nghị nét mặt:
- Tôi không hề có ý xấu gì đâu. Tôi hỏi thật đấy. Bất cứ chỗ nào trong thân thể của người đàn bà cũng không thể giấu được người xem tướng. Tôi xem tướng của bà một cách chu đáo nên mới hỏi câu đó. Thưa bà, tôi xin hỏi lại bà có biết nốt ruồi mọc ở chỗ nào thì cực tốt cho người phụ nữ?
Thị thẹn thùng:
- Dạ, tôi không biết. Ông hỏi kỳ quá héng.
- Có gì là kỳ đâu. Nốt ruồi càng ẩn chỗ kín bao nhiêu thì nó lại càng quý bấy nhiêu. Vậy tôi xin báo cho bà biết một tin mừng…
Nghe nói vậy, thị reo lên với con mắt sáng lóng lánh:
- Xin ông cứ nói, tôi đang lắng nghe.
Rền Vang giả vờ ho khục khặc. Chao ôi! Mùi nước hoa thoang thoảng đã làm y say đắm thị. Đôi khi mùi hương lạ cũng đủ sức đánh thức mọi giác quan của người khác phái. Mọi giác quan của Rền Vang đang hoạt động cuồng nhiệt. Y như con hổ đói, y muốn nhảy vào vồ lấy miếng mồi đang có trước mặt để nhai ngấu nghiến. Nhưng y tự dằn lòng mình:
- Thưa bà, nốt ruồi ở chân của bà là những nốt ruồi quý lắm. Bà sẽ là giàu sang nứt đố đổ vách.
Thị lại reo lên:
- Thật à? Sao lâu nay tôi không biết?
Thế là thị co chân lại để xem dưới bàn chân của mình có nốt ruồi không? Dường như cũng có một hột nốt ruồi nhỏ, có đúng vậy không hay là di chứng của bệnh ghẻ ruồi? Cần quái gì, cứ cho đó là nốt ruồi thì cũng được. Thị đâm ra tin những lời của Rền Vang sái cổ:
- Ông giỏi quá!
Thế là, bằng sự nhẹ dạ và cả tin, thị ta đã kể lại cho Rền Vang nghe những mối tình đi qua cuộc đời thị. Nhà văn ngồi nghe sướng lỗ tai. Sướng như những lúc bước vào quán hớt tóc nằm ngả người cho bọn thợ ráy tai bằng chiếc lông gà. Một khi người đàn bà đã chọn anh làm tri kỷ để trút hết tâm sự, có nghĩa một nửa linh hồn của họ đã trao cho anh. Còn một nửa kia, chỉ bằng dẻo mồm dẻo miệng là anh có thể chiếm đoạt được thôi. Suy nghĩ một cách đầy trách nhiệm và đứng đắn như thế, nhà văn Rền Vang liền nói:
- Thưa bà, tôi rất đau lòng về những chuyện tình trong cuộc đời bà. Nếu được bà chọn làm người chia sẻ nỗi khổ đau đó, thì ngay từ bây giờ, tôi xin mời bà cùng tôi vào công viên Vó Ngựa Chung Tình. Chúng ta cần một chút khí trời, một bóng cây xanh, một tiếng chim hót để tâm hồn được nhẹ nhàng. Thời tiết đẹp như thế này mà không ra công viên Vó Ngựa Chung Tình thì thật đáng tiếc như ăn thịt chó mà lại quên món dồi trường. Có đúng vậy không thưa bà?
Thị chớp mắt thẹn thùng như gái mới lớn:
- Tôi đi chơi với ông, có gì phiền toái cho ông không?
Rền Vang hào hứng:
- Đó là một vinh dự cho tôi. Tôi là người triệt để thực hiện lối sống ngày nay: Tiêu thụ hữu hiệu; xóa bỏ khác biệt giữa sản xuất và tiêu thụ; an ninh tối đa, quy tắc tối thiểu. Vâng, an ninh tối đa.
Thị cười:
- Sẽ không có những trò đánh ghen vớ vẩn chứ?
- Vâng, thưa bà, an ninh tối đa.
- Vậy thì được.
Trời râm mát. Gió thổi mát. Rền Vang cũng mát lòng mát dạ khi được chở người đàn bà xinh đẹp ngồi sau xe. Tâm hồn của nhà văn đang phơi phới. Y có cảm tưởng như mình đang được sao đào hoa chiếu thẳng vào số mệnh. Nếu nhà văn thường vận động trí não tưởng tượng những tình huống cho một cuốn tiểu thuyết thì bây giờ, y cũng đang tưởng tượng lúc vào công viên. Có thể người đàn bà này sẽ bằng lòng cho y dùng lời lẽ ngọt ngào để mơn trớn trái tim đang đau khổ vì tình. Trái tim ấy sẽ khỏe mạnh ngay. Sẽ reo lên những nhịp tình. Sẽ ngả người vào lòng của y. Sẽ cho y hôn đắm đuối. Trời ạ, bất cứ người đàn ông nào khi lần đầu tiên đi chơi với người đàn bà vừa quen biết, họ đã nghĩ ngay đến phòng ngủ. Điều đó không có gì lạ cả, bởi vì, dương vật của đàn ông như chiếc gậy của thằng ăn mày, hắn sẽ thọc vào bất cứ chỗ nào mà hắn thọc được. Suy nghĩ một cách biện chứng như thế, Rền Vang cười thầm trong cuống họng để bật ra tiếng nhạc được phổ từ thơ của thi sĩ Rổn Rảng:
- Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chùm chách chùm…
Chiếc xe lao vun vút. Chẳng mấy chốc họ đến điểm hẹn của tình yêu, ấy là cái công viên Vó Ngựa Chung Tình rộng mênh mông.
Trong lúc họ dẫn nhau vào công viên để tìm không khí của tình yêu mèo mả gà đồng, trên bộc dưới dâu, lá gió cành chim thì lúc ấy cũng rất tình cờ… Thưa độc giả yêu mến của tôi, chuyện này cũng rất bất ngờ như những tình huống mà các nhà văn hay bịa ra trong tiểu thuyết diễm tình hiện nay. Chẳng hạn, ông giám đốc X. đi uống bia ôm thì gặp con gái mình là gái phục vụ trong quán bia hoặc tệ hại hơn như… Mà thôi, viết văn chỉ toàn bịa ra tình huống thì chẳng thà đọc báo lá cải đăng toàn truyện vụ án, hình sự còn hấp dẫn hơn nhiều. Thưa độc giả, khi nhà văn Rền Vang dẫn bạn tình vào công viên Vó Ngựa Chung Tình thì không rõ trời xui đất khiến như thế nào mà vợ nhà văn cũng có mặt rất kịp thời.
Nguyên nhân như thế này. Thay vì phải đi ra chợ mua những thịt cá, mắm muối lo toan bữa ăn ngon cho chồng, nàng lại sực nhớ rằng, đêm hôm qua trên truyền hình có quảng cáo về công viên này như sau: “Sống trên đời, mọi đôi lứa cần gì nhất? Thưa, quý vị đó là sự chung tình! Đàn ông cần gì ở đàn bà? Chung tình! Đàn bà cần gì ở đàn ông? Chung tình! Vậy tại sao chúng ta không vào công viên Vó Ngựa Chung Tình? Quý vị khi bước vào Vó Ngựa Chung Tình sẽ tìm được cảm giác êm ái, thoáng mát, trong sạch mà không nơi đâu có được. Hãy vào Vó Ngựa Chung Tình! Ai ai cũng phải vào Vó Ngựa Chung Tình. Đến Vó Ngựa Chung Tình một lần sẽ nhớ một đời!”. Chao ôi! Những lời quảng cáo tuyệt cú mèo như vậy, thử hỏi làm sao nàng không chết mê chết mệt? Vậy là, nàng lên xe buýt tếch ngay ra công viên này.
Đúng vào lúc nhà văn tài năng vừa tuôn ra những lời mật ngọt bằng miệng, vừa vuốt ve thân thể mát rượi của người đàn bà bằng tay - thì sấm sét bắt đầu nổ ra. Rền Vang đâu biết rằng, từ lúc hai người bước vào cổng Vó Ngựa Chung Tình, nàng đã thấy. Nàng kinh ngạc với trái tim giãy đành đạch như con cá mắc cạn. Nhưng vốn là người phụ nữ nhu mì, đảm đang và đang là hội viên Hội bảo vệ bà mẹ và trẻ em nên nàng dằn sự bực tức xuống bàn tay. Bàn tay nắm chặt lại như muốn bóp chết đôi mèo mả gà đồng kia. Nàng đứng nép vào gốc cây theo dõi như thám tử trong phim Vụ án hồ Con Rùa. Hỡi ôi! Rền Vang nào hay biết gì đâu. Y hí hửng một cách lịch lãm sóng đôi với người đàn bà vừa quen biết. Lạy Chúa, Chúa nhân từ đã cho con bắt được tay day được cánh cái sự ngoại tình này. Ngoại tình cũng giống như ăn vụng. Ăn vụng là một thói xấu mà những gã đàn ông đều muốn giữ làm bản lĩnh cho riêng mình. Đứng nép vào gốc cây, nàng căng mắt ra theo dõi…
Nhà báo kiêm nhà văn Rền Vang dẫn người đàn bà tiết hạnh ấy vào quán cà phê. Nơi ấy có những chiếc ghế được đặt trong bụi rậm, bóng cây che khuất, hơn thế nữa, phía trên lại có mái che kín đáo. Khi yêu nhau, người ta khoái chui vào những chỗ càng tối tăm chật chội, càng kín đáo, càng ít người trông thấy thì càng tốt, mặc dù nơi đó không mấy thơm tho và cũng không ít muỗi mòng rắn rít. Cần quái gì. Bởi mùi da thịt nõn nường của người đàn bà mới quen biết đã làm người đàn ông quên tất cả. Rền Vang cũng vậy. Y đang quên tất cả. Quên đi những lần đi làm về, vợ móc túi lấy sạch sành sanh những đồng tiền cuối cùng. Quên những lần ngồi đực mặt ra để lắng nghe vợ xỉ vả vì những lá thư tình lăng nhăng. Y quên tất cả để cúi xuống hôn nhẹ nhàng vào đôi môi mọng hình trái tim đỏ rực của người tình. Lạy Chúa, nếu mèo mù vớ được cá rán ngon lành như thế nào, môi hôn lần này đối với Rền Vang cũng tuyệt vời như thế.
Nhưng y vừa mới cúi xuống thì bỗng có một bàn tay nắm ngược đầu tóc của y lôi lên:
- Mày! Mày cắm sừng bà phải không? Đồ đểu cáng!
Thế là, vợ của Rền Vang đã dũng cảm co tay lại và đấm vào mặt người chồng yêu quý của mình. Mắt y nảy đom đóm. Mặt y tối sầm lại. Mũi y tung tóe máu. Y sượng sùng bắt gặp gương mặt đằng đằng sát khí của vợ, gương mặt ấy hung tợn như một hung thần mà y lại nhút nhát như một chú chuột nhắt. Chú chuột nhắt hất được cánh tay lực lưỡng, rắn chắc của vợ rồi ù té chạy. Ba mươi sáu chước chỉ có tẩu mã là thượng sách. Người đàn bà mà y vừa mới quen cũng bẽ bàng, hoảng hốt, không ngờ tai họa lại ập xuống nhanh chóng quá. Thấy tình lang bỏ chạy, thị cũng chạy. Bàn ghế ngã. Mái che sập. Ly cà phê bể. Huyên náo như ong vỡ tổ. Vốn là người thường xuyên đọc văn của Rền Vang nên nàng đã réo lên nhịp nhàng và vang rền như văn phong trong những bài xã luận:
- Đồ mèo mả gà đồng, đồ giựt chồng người khác, đồ ba hoa khoác lác, đồ đàn bà thối tha như rác, đồ đàn ông bội bạc, bà bắt được mày thì bà vạc tận xương...
Cứ thế, vừa đuổi chồng, nàng vừa réo lên một cách rền rĩ như đĩ bị tiêm la. Rền Vang bỏ mặc tình nhân giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, y co chân phóng ra chỗ gởi xe và nhanh chóng lấy xe tếch mất. Y cảm thấy cay cay ở sống mũi và mằn mặn ở miệng. Y đưa tay quệt thì thấy đó là máu. Vợ y đánh y chảy máu mũi. Có hề gì đâu! Y phóng xe chạy vun vút. Thoát thân được là tốt lắm rồi. Đời, thế mà vui.