Chương tám
Oẳn tù tình! Oẳn tù tình!â
Dù bị vợ đánh dập mình cũng… vui
Đ iều mà nhà văn Rền Vang lẫn Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch không ngờ được, ấy là tên tuổi của nhà thơ Rổn Rảng càng ngày càng rổn rảng, nổi như cồn, lên như diều gặp gió, những xe bán kẹo kéo, những chỗ hô lô tô, những bến xe, những chợ búa… đâu đâu cũng nghe hát nhạc được phổ từ thơ Rổn Rảng. Nhưng vốn là một người không ngủ quên trên đỉnh vinh quang của chiến thắng, nên Rổn Rảng bắt đầu bước qua lĩnh vực điện ảnh. Kịch bản “Ngã ba chú Ía” đã được đạo diễn Lắc Lơ thực hiện xong. Để viết được kịch bản trác tuyệt đó, nhà đạo diễn tài ba phải đọc lại vài chục quyển tiểu thuyết diễm tình để lấy những tình huống của đời thường, phải có đánh ghen bằng nghệ thuật tạt át-xít, phải có cảnh nữ diễn viên tắm trong phòng tắm tráng gạch men bằng vòi sen nước chảy xối xả, phải có cảnh đua xe của bọn thanh niên nhí nhố mới lớn v.v…
Vào một buổi chiều gió thổi hiu hiu, đường phố rực rỡ những ngọn đèn và trong bụng chứa toàn rau muống luộc, đạo diễn Lắc Lơ đã đi chiếc xe lộc cà lộc cộc đến tìm Rổn Rảng. Khi đến nơi, đạo diễn đã thấy nhà thơ Rổn Rảng đang ngồi uống bia với Rền Vang. Vốn là những người cùng hoạt động trong lĩnh vực văn nghệ, báo chí nên họ làm quen với nhau rất nhanh. Sau khi cầm kịch bản từ tay của Lắc Lơ, không thèm lật ra đọc một dòng nào cả, Rổn Rảng hất hàm hỏi:
- Ông vào sau, ông làm cạn ly đi! Tôi hỏi thật ông là trong này có nhân vật nông dân không?
Quái lạ, sao mà mày quan tâm đến nhân vật nông dân chân lấm tay bùn quá vậy? Lắc Lơ bèn nói như chém gạch:
- Tất nhiên là có!
Rổn Rảng cười hài lòng:
- Vậy thì được. Tôi hỏi ông câu thứ hai nhé! Trong này nhân vật nữ tính cách nết na, thùy mị, đoan trang thì có đẹp không?
Đạo diễn gật gù:
- Có chứ! Ấy là nhân vật chính diện của kịch bản Ngã ba chú Ía .
Nhà thơ cười lớn:
- Tốt lắm. Vợ của tôi phải là người đóng vai chính diện. Vậy là xong. Uống đi! Uống vì thành công của kịch bản điện ảnh mà nhóm làm phim Rổn Rảng sẽ thực hiện.
Ba cánh tay bấu chặt vào ly bia và chạm vào nhau. Mặt đỏ như gấc. Do bụng đói nên nhà đạo diễn cảm thấy chếnh choáng. Họ uống ừng ực. Bia tọt xuống bụng thì lời vọt ra khỏi miệng. Lời lẽ trong lúc uống bia bao giờ cũng táo bạo hơn lúc tỉnh táo. Còn riêng nhà văn Rền Vang ngồi câm như hến, y không nói lời nào cả. Y đang buồn bực. Sau khi bị vợ bắt quả tang ngay tại công viên Vó Ngựa Chung Tình thì sự đi lại, công việc của y đã bị vợ kiểm soát chặt chẽ hơn trước. Một khi đàn bà đã có thái độ nghi ngờ anh thì anh hãy liệu hồn, không bao giờ anh có thể lấy được lại niềm tin nơi họ như lúc ban đầu. Trò đời là vậy, thử hỏi có gì nhục hơn cho nhà văn khi mọi sự đi, đứng, viết lách đều được đặt trong vòng kiểm soát của vợ? Khi đó, nhà văn viết văn theo chỉ thị của trái tim nhưng trái tim đã thuộc về vợ thì còn quái gì là bay bổng, lãng mạn và tình tứ! Rền Vang buồn lắm, y muốn uống cho thật say để quên hết mọi trớ trêu đang xảy ra. Trong lúc ngồi im lặng, y quan sát những người đang ngồi chung bàn với mình. Dùng tiền mà sai khiến là để xem tánh liêm khiết của họ, còn cho họ uống rượu là để xem thái độ của họ. Thái độ của Rổn Rảng đã làm y giật mình qua câu nói:
- Vợ của tôi phải là người đóng vai chính.
Bấy giờ Rền Vang mới hỏi lại:
- Ông nhà thơ của tuổi mới lớn, moa hỏi thật ông nhé! Vợ của ông vốn là bà nội trợ, tài năng không có, nhan sắc cũng thường thường bậc trung, nhưng ông cho đóng vai chính là sao?
Nhà thơ cười ngặt cười nghẽo:
- Thưa anh, vì em là người bỏ tiền ra để làm phim ạ.
Đúng vậy, người có tiền là người quyết định tất cả. Tiền không có thì ma cũng chẳng thèm nghe. Lạ thật, mùi thơm của tờ giấy bạc bất cứ thời buổi nào cũng là tấm giấy thông hành giúp người ta chui tọt qua tất cả các cửa, kể cả việc bắt con lạc đà chui qua trôn kim. Nghe vậy, nhà văn nghiêm mặt:
- Có tiền là một chuyện, nhưng dư luận báo chí là một chuyện khác. Moa đưa ý kiến của ông lên mặt báo nhé!
Vậy là Rền Vang đã tung ra đòn quyết định đối với Rổn Rảng. Nhà thơ kiêm giám đốc công ty mai táng chẳng sợ cái gì ở trên đời này, hắn chỉ sợ dư luận báo chí. Mình làm ăn đàng hoàng, không buôn hàng lậu, hàng giả, không vi phạm luật pháp, không trốn những buổi họp của tổ dân phố, không trốn những đợt đi bầu cử cấp phường, không quỵt nợ, không huy động vốn rồi vỡ nợ, không chơi bời tiêm la, không trộm cắp, không đánh vợ sưng mặt… nghĩa là sống rất đúng theo nghĩa vụ của một người công dân thì chẳng sợ ai cả. Thế nhưng, phải sợ nhà báo. Ngòi bút của họ như chiếc lưỡi của đàn bà, có thể nói cong queo, quẹo bên này quéo bên kia cũng đều có lý cả. Khôn ngoan là những ai không gây sự với bọn nhà báo. Suy nghĩ vậy, nên Rổn Rảng xuống giọng nhỏ nhẹ:
- Thôi mà anh Rền Vang, em có nói vậy nhưng không phải vậy.
- Không phải vậy là sao?
Nhà thơ gãi đầu:
- Trăm sự là nhờ vào anh. Anh em mình sống chết có nhau. Em được nổi tiếng cũng là nhờ anh môi giới giúp em gặp những nhạc sĩ. Còn bây giờ làm phim cũng vậy, em cũng phải nhờ anh hỗ trợ về mặt thông tin, tuyên truyền trên báo chí chứ!
Nghe Rổn Rảng nói một cách thành thật, nhưng Rền Vang vẫn giữ nét mặt trầm ngâm:
- Tình cảm của ông đối moa thì moa ghi nhận, nhưng công luận đối xử với ông không phải bằng tình cảm mà bằng chất lượng kịch bản của ông, bằng bộ phim ông sản xuất có đạt đến chân, thiện, mỹ hay không?
Nói vậy, là Rền Vang đã dằn sự cáu bực xuống. Y không cáu sao được khi mà thằng nhà thơ tép riu này dám qua mặt y. Tại sao hắn không thuê y viết kịch bản? Tại sao hắn lại tin tưởng đạo diễn Lắc Lơ hơn y? Tại sao? Rền Vang cũng đang thèm có điều kiện để viết kịch bản, để tên tuổi của mình được giăng trên những tấm vải treo trước rạp chiếu bóng. Khi đó, bất cứ đàn bà, con nít, thanh niên, nam phụ lão ấu, bà bán bún riêu, ông bán nước mía, cô bán hột vịt lộn, thằng bán vé số và v.v…. cũng đều biết đến tên y. Không có kịch bản thì đố mà có phim. Do đó, y quan niệm rằng, tác giả viết kịch bản là cha đẻ ra những bộ phim, là yếu tố quan trọng vào bậc nhất, khi ấy, những đạo diễn, ngoại cảnh, diễn viên… cũng chỉ là những công cụ phục vụ cho kịch bản mà thôi. Nhưng nói toạc điều đó ra, còn quái gì là đức độ và bản lĩnh của nhà văn, nhà báo! Hơn nữa, còn có đạo diễn Lắc Lơ ngồi sờ sờ ra đó. Rền Vang vẫn không thay đổi nét mặt:
- Nhiệm vụ của báo chí là phải độc lập, không tuân theo bất cứ mệnh lệnh của cá nhân nào, phải công bằng, phải cương trực, phải có tinh thần trách nhiệm, phải đứng đắn, không rượu chè ba hoa. Lý do tồn tại của báo chí là để tiết lộ tin tức. Ông tưởng ông có tiền là có quyền làm mưa làm gió trong lĩnh vực văn học nghệ thuật à? Bộ phim của ông ra đời mà bị vài ba tờ báo chĩa mũi dùi vào công kích thì nó có chiếu được không? Không chiếu được thì làm sao ông thu được vốn? Ông muốn sạt nghiệp à?
Nhà thơ của lứa tuổi biết yêu bỗng xanh mặt:
- Sao vậy anh Rền Vang? Em bao giờ cũng là em của anh, anh nỡ nào nói cạn tàu ráo máng với em như vậy?
Mặt nhà thơ buồn xo, hắn thừa biết rằng, Rền Vang với cương vị của mình có thể chọt hãng phim không cấp giấy phép để hắn thực hiện bộ phim này. Đối với Rổn Rảng phải ra được bộ phim. Hắn thèm làm phim như con ruồi thèm đĩa đậu xanh. Chỉ có làm phim thì mới nổi danh trong thời buổi này mà thôi. Mà vợ hắn đóng vai chính thì ả mới chịu bỏ tiền ra để hắn có vốn làm phim. Hắn bèn đập bàn:
- Bia đâu! Bớ bà chủ quán bia đâu. Cho một thùng nữa!
Lạy trời bia sẽ làm cho nhà báo Rền Vang nguôi giận. Bia đem ra. Rót tràn ly là uống. Nhà đạo diễn của chúng ta đã say mèm. Gã bỏ mặc ngoài tai những lời mà hai người đang tranh luận với nhau, gã chỉ nhớ rằng, chiều nay, vợ con của gã lại ngồi vật lộn với những cọng rau muống dai như giẻ rách để tống những hạt cơm xuống cổ họng. Nhà gã nghèo quá. Gã nhận lời viết kịch bản rồi cho Rổn Rảng đứng chung tên, chẳng qua gã đang cần tiền. Thế mà, khi trao kịch bản theo hợp đồng, nhà thơ Rổn Rảng đếch nói gì đến tiền nong cả. Gã ngả người ra thành ghế, mắt nhắm lại mơ đến những cảnh tráng lệ và huy hoàng trên sân khấu cải lương mà gã đã đạo diễn. Những cung điện rực rỡ, những ông hoàng bà chúa trong xiêm y ngự trên ngai vàng không làm gã quên được chiếc giường tre ọp ẹp gãy một chân mà mỗi đêm gã nằm bên vợ với mùi nước đái trẻ con xông lên nghẹt mũi. Buồn quá, gã ư hử hát ì ò ì èo trong cuống họng sặc mùi bia. Nhà thơ Rổn Rảng cũng không thèm để ý đến gã, điều quan trọng lúc này là phải vuốt ve tình cảm của nhà văn Rền Vang. Điều này còn quan trọng hơn cả việc viết kịch bản của Lắc Lơ. Nhà thơ nói một cách lễ phép:
- Uống đi anh Rền Vang! Bia Lên Cơn đã trở thành một loại biểu tượng của nước Đại Cồ Việt được nước ngoài biết đến. Vì nó có hai ưu thế là hương vị ngon và giá cả chấp nhận được. Tới nay nó đã trở thành một trong các loại bia ngon nhất châu Á và chiếm một vị trí trang trọng trong các quán ăn sang trọng của Việt Nam, bên cạnh các loại bia nổi tiếng như Dab (Đức), Tuborg (Đan Mạch), Heineken (Hà Lan), v.v... Dạ, mời anh!
Những lời nói nhăng nói cuội của Rổn Rảng càng làm Rền Vang điên tiết:
- Ông muốn đem bia ra để dọa tôi đó à?
- Em đâu dám. Miếng trầu là đầu câu chuyện. Ly bia là để anh em mình hiểu nhau hơn mà thôi.
Rền Vang hừ:
- Hiểu nhau à? Hiểu nhau cái gì khi ông làm phim mà moa chưa hề biết kịch bản của ông như thế nào cả! Nó có phản động và đồi trụy không?
Nghe nhà văn đàn anh nói vậy, vốn là người đã từng tính toán trong việc nâng giá của hòm đựng người chết nên Rổn Rảng đoán biết ngay là Rền Vang đang muốn cái gì! Hắn trả lời ngay:
- Anh là người đã đưa em vào văn học nghệ thuật thì lẽ nào anh lại không ủng hộ em việc làm phim. Kịch bản thì em đặt cho Lắc Lơ viết. Hắn viết như thế này này! Anh đọc lại giùm em!
Nhà thơ vội vàng chuyển ngay kịch bản có cái tên rất chợ búa Ngã ba chú Ía cho Rền Vang. Năm ngón tay to bè một cách nho nhã của nhà văn chìa ra cầm lấy kịch bản. Y lật ra từng trang đọc lướt qua… Lúc này không gian đang ồn ào xe cộ của phố xá bụi bặm, nhưng đối với Rổn Rảng thì thời gian lại ngưng đọng lại trên vầng trán. Hắn lấm lét như rắn ráo mồng năm quan sát thái độ của Rền Vang. Cho dù, hắn có thể khinh thường đạo diễn Lắc Lơ nhưng đối với Rền Vang thì hắn sợ một phép. Bởi lẽ thường tình Rền Vang biết tỏng tòng tong về lý do tại sao hắn trở thành nhà thơ nổi tiếng! Khổ lắm trời ạ! Một khi anh đã leo trầy trật lên đỉnh vinh quang nhưng phải biết che lấp quá khứ của mình. Luật chơi là vậy. Không ai chìa ra cái quá khứ không mấy hào nhoáng của mình cho người khác xem. Nhất là quá khứ của một nhà thơ lại kiếm sống bằng nghề làm hòm, lúc nào cũng phập phồng cầu mong có người đứt bóng! Dẫu là chết với bất kỳ lý do gì. Cứ ngủm củ tỏi là được, nếu chẳng may thượng mã phong lại càng hay!
Rền Vang đăm chiêu đọc từng trang kịch bản của Lắc Lơ đã viết, không ngờ hắn cũng tài hoa vậy sao? Có thể tóm tắt nội dung như thế này: Có một nông dân sau khi nhận tiền đền bù đất đai bị giải tỏa anh ta ôm tiền lên thành phố. Trên một chuyến xe buýt, anh ta làm quen với một cô ả bán bia tươi mát. Cô ta dẫn anh đi du hí những trò chơi của giới thượng lưu, nào là nghỉ ở resort, đi massage, chơi gôn v.v… Cuối cùng, anh ta bị các mỹ nhân vét sạch tiền. Không có tiền để về quê, anh ta lang thang vào công viên Vó Ngựa Chung Tình, tình cờ gặp người bạn cũ làm giám đốc của một cơ quan xuất nhập khẩu. Người bạn ấy lại dẫn anh ta đi uống bia ôm, không ngờ khi vào quán lại gặp cô ả đã quen trên xe buýt mà cô ả này lại chính là tình nhân của người bạn giám đốc. Vì tranh giành cô ả đó nên hai người xảy ra những chuyện xô xát với nhau, người sứt trán, người bể đầu. Cuối cùng, công an đến giải quyết, anh ta não nùng cất lên tiếng hát than thân trách phận rất trữ tình: “ Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chùm chách chùm…”. Hết.
Chà! Cũng khá lắm đấy chứ! Phim này mà chiếu rộng rãi thì sẽ ăn khách lắm đây. Nào là cảnh đua xe, cảnh đánh nhau hộc máu mũi, cảnh khiêu vũ Lambada, cảnh bia ôm hú hí v.v… ai mà không khoái? Tuy nhiên, Rền Vang vẫn nghiêm nét mặt lẳn như sắt nguội:
- Không ổn đâu ông nhà thơ ạ! Ông vốn là thi sĩ nên tâm hồn bao giờ cũng ở trên mây, chẳng thực tế chút nào cả. Nhiều cảnh ăn chơi quá! Trong khi đất nước đang thực hiện chương trình xóa đói giảm nghèo, ông lại tung bộ phim như thế này ra thì rõ ràng đi ngược lại chủ trương của nhà nước. Do đó, kịch bản này phải sửa lại ông nhà thơ đầy mơ mộng ạ!
Mặt Rổn Rảng sáng rực:
- Thưa anh, phải sửa lại như thế nào ạ!
Rền Vang đáp:
- Theo moa, chúng ta trong thời đại của chủ nghĩa anh hùng cách mạng đã chiến thắng và đang chiến thắng. Đây là thời đại của những hoài bão lớn và sáng tạo lớn của những tài năng đang phát triển. Chính vì thế, hiện thực lớn lao đang triển khai từng bước trên dải đất tươi sáng của Tổ quốc ta. Hiện thực đó là nguồn tư tưởng, nguồn nhận thức và nguồn tình cảm đang tiếp sức mạnh mẽ cho văn nghệ sĩ. Trong số văn nghệ sĩ đó, có cả người viết kịch bản phim nữa! Ông Rổn Rảng! Ông có hiểu không?
Dường như chỉ chờ câu hỏi ấy, nhà thơ vội mở toác miệng ra:
- Dạ! Em hiểu!
- Moa giữ kịch bản này nhé! Tối nay trước khi đi ngủ, moa sẽ đọc lại một cách chu đáo và sửa chữa để nâng cao tính tư tưởng, tính nhân dân, tính dân tộc cái kịch bản này. Được không?
Rổn Rảng sáng mắt:
- Vâng, được ạ! Trăm sự nhờ vào bàn tay khéo léo và tài hoa của anh. Nhờ tài tô điểm của anh, em tin rằng kịch bản này sẽ trở thành một bức tranh hoành tráng.
Nghe nhà thơ cắc ké bốc phét mình lên tận mây xanh, Rền Vang cũng hả hê:
- Thôi được! Nào uống chứ!
- Vâng, xin được cụng ly với anh.
Nhà đạo diễn tài ba đang nằm riu riu mắt ngủ cũng được gọi dậy. Họ lại cầm ly nâng lên. Ly nâng lên và uống ừng ực. Uống cho đến lúc gốc cây phía sau lưng đã đọng lại những vũng nước lênh láng. Nhìn vũng nước lênh láng ấy, người đang uống mới thấy khoái, vì bao nhiêu nước trong người đã được tống khứ ra ngoài. Nếu nhà khoa học đem thứ nước ấy vào công trình khoa học để phân tích, anh ta sẽ nhận thấy rằng, trong một lít nước ấy có đến tám mươi phần trăm mang mùi bia, hai mươi phần trăm còn lại mang mùi amoniac vậy.
Uống bia đã đời với nhau, lúc chia tay, nhà thơ không quên móc tiền trả nhuận bút kịch bản cho Lắc Lơ và tiền sửa chữa lại kịch bản cho Rền Vang. Nhà văn nhét kịch bản vào túi quần và đứng lên. Còn Rổn Rảng vì say quá nên cứ nằm ễnh ra trên ghế và ru ngủ chính mình bằng âm nhạc “Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chùm chách chùm…”. Đạo diễn Lắc Lơ ghé tai Rền Vang nói nhỏ:
- Anh em mình đi bia gác tay nghen!
Quái lạ, bọn văn nghệ sĩ vốn nghèo kiết xác, nhưng một khi trong túi đầy tiền thì cũng tiêu pha nổ trời. Lắc Lơ đã quên hẳn dĩa rau muống luộc và đàn con nheo nhóc ở nhà. Cứ chơi cho sướng đời, tội quái gì mà phải so đo tính toán từng đồng, đời người ngắn ngủi lắm mà cảm hứng sáng tạo còn ngắn hơn nhiều. Biết đâu khi vào đó, lại có thêm cảm hứng sáng tạo cho một kịch bản mới, cho một bài thơ mới, bọn văn nghệ sĩ thường ảo tưởng là thế. Ảo tưởng này cũng là một cách tự đánh lừa về tài năng của mình. Nghe Lắc Lơ nói một cách hấp dẫn như thế, nhưng Rền Vang cũng lắc đầu:
- Thôi ông ạ! Để dịp khác, mình say quá rồi!
Rền Vang nói vậy là để tranh thủ về nhà cho sớm, y vẫn còn tỉnh táo lắm. Vì còn tỉnh táo nên y phải ngoan ngoãn về nhà theo lời răn dạy của vợ. Vợ y vốn là đàn bà nên không bao giờ nhìn xa trông rộng, không bao giờ có thể tiên đoán được rằng chồng mình sắp trở thành người tiên phong lao vào lĩnh vực điện ảnh. Đó là một lĩnh vực hết sức quan trọng, nó là một loài hình nghệ thuật vụt đưa một người từ trong bóng tối lên tột đỉnh vinh quang. Rền Vang chưa kịp sửa chữa kịch bản Ngã ba chú Ía để giáo dục quần chúng thì vợ y đã ngày đêm giáo dục y một cách đầy trách nhiệm. Khổ lắm trời ạ! Đời sống gia đình một khi đã bùng nổ sự nghi kỵ, nghi ngờ giữa vợ đối với chồng thì còn khủng khiếp hơn sống trong địa ngục. Địa ngục ấy không có gươm đao hành hạ thân xác, nhưng những lời chì chiết, nhiếc móc từ cái mồm xoèn xoẹt của vợ là đòn tra tấn khốc liệt nhất về mặt tinh thần. Toàn bộ giấy tờ, sách vở, thư từ của y đều bị vợ lục tung lên nhằm tìm cho bằng được địa chỉ, dấu vết của người đàn bà lạ mặt đã đi qua cuộc đời y. Sự chung thủy của vợ đã làm y lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Tối hôm qua, vợ y đã túm tóc y mà đay nghiến:
- Con ngựa nào đã quyến rũ anh vào Vó Ngựa Chung Tình? Nó tên gì? Nhà ở đâu? Làm nghề ngỗng gì?
Tiếng nói của nàng rổn rảng như sắt chạm vào vàng, đằng đằng sát khí đã làm y ú ớ. Câm như hến. Y sợ đến đứng tim. Y nghiến răng lại. Nàng lại hỏi dồn dập:
- Sao không trả lời? Bộ anh bị con ngựa trắc nết kia hớp hồn rồi hả? Tại sao? Cớ sao? Vì sao anh không trả lời?
Y vẫn trơ như đá, vững như đồng. À! Cứng đầu cứng cổ mà theo nhơn tình nhơn ngãi hả? Nàng càng hỏi thì y càng im lặng. Tất cả điều đó chỉ làm cho nàng thêm nổi máu tam bành. Nàng giãy đành đạch như đỉa phải vôi. Đang túm lấy tóc của y, nàng thẳng tay đập mạnh vào tường. Y hét rống lên như con lợn bị thọc huyết. Đau quá! Y bèn dùng toàn bộ sức lực của một nhà báo đã từng viết bài chống tham nhũng để hất tay vợ. Hỡi ôi! Bàn tay của nàng rắn chắc như gọng sắt. Y đau lắm. Y van xin. Y khóc lóc. Nhưng nàng vẫn kiên quyết dùng bạo lực để trấn áp người tình phụ:
- Con ngựa lẳng lơ trắc nết đó là ai? Nói mau? Trời ơi là trời! Chồng tôi ngoại tình nè trời!
Trời cao thăm thẳm. Chỉ có mỗi mình y đơn độc trong vòng cương tỏa của vợ. Y biết nói gì bây giờ? Sự chung tình một cách triệt để của vợ đã dồn y vào chân tường. Khi con chó bị dồn vào chân tường, dù muốn dù không nó cũng phải quay đầu lại cắn vào địch thủ để thoát thân, chứ huống hồ gì là con người - mà con người đó không ai khác là nhà văn Rền Vang. Trong lúc nguy kịch nhất, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì trong óc của y lóe lên một sáng kiến tuyệt vời. Sáng kiến này tuyệt vời lắm trời ạ! Nếu bọn nhà văn chuyên viết tiểu thuyết diễm tình ba xu biết được sáng kiến này, họ sẽ không ngần ngại đem ngay vào tác phẩm. Ấy là cái lúc bị vợ hành hạ một cách xuất sắc nhất thì… Vâng, y đã dũng cảm, dũng mãnh, dũng khí ưỡn ngực ra mà hét lên:
- A! Mày là con đàn bà hư đốn, lăng loàn. Mày ngựa lắm! Mày theo trai! Đồ ngựa!
Càng nói thật lớn những câu vàng ngọc, y cảm thấy mình càng khỏe ra, càng thêm sức mạnh, càng thêm ý chí để chịu đựng những trận đòn của vợ. Hay lắm chứ! Y khâm phục y quá! Thế là cả xóm, cả khu phố này đều ngộ nhận y đang dạy vợ một cách chu đáo. Chứ nào có ai biết, y đang đau đớn vì cơn thịnh nộ của vợ. Vậy đó, người ta có thể chịu đựng mọi đớn đau về thể xác, khi mà tinh thần được vỗ về thắng lợi! Mọi hành động nghĩ cho cùng cũng đều nhằm đạt đến mục đích cuối cùng. Mục đích đó hoàn toàn thuộc về nhà văn Rền Vang, vì y không khai một lời, không tiết lộ những bí mật mà vợ y đang dùng bạo lực để tìm hiểu. Suy nghĩ vậy nên y sung sướng lắm. Khi tinh thần được hưng phấn với thắng lợi cuối cùng sẽ đạt được, người chồng sẵn sàng chấp nhận mọi tra tấn khốc liệt của vợ. Sức mấy mà y sợ vợ. Y càng hét to lên như đang dạy dỗ vợ về tội theo trai. Vợ y kinh ngạc quá! Nàng bủn rủn chân tay. Nàng cảm thấy mình là nạn nhân dưới quyền uy của chồng. Thế là nàng phải thả tay ra, thả tay xuống và ngồi bịch xuống ghế. Trong khi đó, trên môi nhà văn của chúng ta nở một nụ cười méo xệch, bởi vì y cảm thấy có mùi mằn mặn của máu, nhưng nào có hề gì, y đang sung sướng, y đang thắng lợi. Y thong dong bước vào phòng ngủ của y. Và huýt sáo một cách vui vẻ.
Đêm nay, trở về nhà thì y cũng vui vẻ như thế. Y đưa tay sờ vào túi quần, thấy cồm cộm những tờ giấy bạc mà Rổn Rảng đã trả công cho y. Tiền làm cho người ta thêm hưng phấn. Y đọc lại kịch bản một lần nữa. Chẳng có gì phải sửa cả. Kịch bản như thế này là được lắm rồi. Nhưng cái tên có vẻ quê mùa và thô kệch quá! Y gạch bỏ tựa cũ. Y đặt cho kịch bản này cái tên mới “Oẳn tù tình…”. Chà, cái tựa mới hay làm sao! Oẳn tù tì là trò chơi của trẻ con, ấy thế mà trong một phút xuất thần y đã chế biến nó thành một cung bậc khác của ngôn ngữ trữ tình. Thời kinh tế thị trường thì cái tựa kịch bản đã quyết định hết năm mươi phần trăm sự hấp dẫn công chúng, điều này cũng giống như khi đứng trước người đàn bà xa lạ thì quần áo của họ là yếu tố đầu tiên để quyến rũ đàn ông vậy. Suy nghĩ một cách đầy trách nhiệm như thế, nên Rền Vang đã sửa chữa lại luôn cả tên tác giả. Ngay trang bìa của kịch bản này, chúng ta thấy ghi rõ hàng như sau: Kịch bản phim: Oẳn tù tình . Tác giả: Rền Vang - Lắc Lơ - Rổn Rảng. Cho dù y không sửa một chữ trong kịch bản. Vậy là xong. Đời, thế mà vui.