← Quay lại trang sách

Chương chín

Cần danh thì phải mua danh

Nhà thơ quyết chí trở thành nhà văn

K hi trao kịch bản cho Rổn Rảng , Rền Vang nói:

- Này ông nhé! Bỏ tiền ra làm phim này, ông dự định nhóm làm phim gồm những ai? Có moa không?

Nhà thơ hớn hở trả lời ngay:

- Sao lại không có anh? Anh là linh hồn của kịch bản này, em là người bỏ tiền ra, còn Lắc Lơ thì cũng phải cho hắn đứng tên chứ!

Rền Vang cười xòa:

- Ông nói đúng ý moa, ông ạ! Tôi tin chắc rằng, khi bộ phim này chiếu ngoài rạp tên tuổi của ông sẽ vang dội năm châu.

Cả hai cùng cất tiếng cười vang. Trong tâm tưởng của họ đang hưng phấn về một sự nổi tiếng sẽ đến với mình. Họ đang, sẽ và đã là người của quần chúng, người của đám đông. Khi anh đi ra đường thiên hạ sẽ vây lấy anh mà xin chữ ký, khi anh trở về nhà thì những lá thư ái mộ sẽ gửi đến anh. Một tác phẩm mà anh viết ra, hàng triệu người của đất nước Đại Cồ Việt này sẽ đọc, sẽ thổn thức, sẽ rung động… Đây là một ảo tưởng bi đát của văn nghệ sĩ. Một bài thơ hì hục viết nửa đêm, đầm đìa mồ hôi như đi cày ruộng, tưởng rằng rút ruột mà viết, viết bằng huyết lệ chảy từ tâm can sôi sục lòng yêu thương và căm thù thì sẽ chinh phục được người đọc, thế mà thiên hạ đâu thèm để ý đến. Trang báo đọc xong, lập tức xếp xó. Vậy thôi! Đừng ảo tưởng con ạ!

Được nhà văn đàn anh khen ngợi, vỗ về, hỏi han nên Rổn Rảng sung sướng lắm. Hắn sướng đến độ cái khôn dồn ra mặt. Với bộ mặt ngay như cán thuổng, hắn vò đầu gãi tai hỏi Rền Vang:

- Sáng nay anh có đi chơi với em không?

Mắt Rền Vang sáng rực:

- Đi nhậu à? Ai lại nhậu buổi sáng bao giờ nhỉ?

- Không phải đi nhậu mà đi cắt băng khánh thành cho một phòng tranh ở ga-lơ-ry Khỏa Thân.

Rền Vang ngạc nhiên:

- Ủa, ông cũng được mời dự à?

Nhà thơ liền móc trong túi tờ giấy mời, trong đó có ghi rõ: “Khỏa Thân art gallery. Request the honor of your presence Thi sĩ Rổn Rảng at the vernissage of painting exhibition by Nguyễn Thị Mộng Nổ”. Rền Vang dù không rành tiếng Anh, nhưng cũng biết là tờ giấy mời viết gì trong đó. Rổn Rảng cười hì hì:

- Em quá nổi tiếng anh ạ! Giấy mời này ghi rõ là trân trọng kính mời thi sĩ Rổn Rảng đến cắt băng khánh thành phòng của cô Mộng Nổ và sự hiện diện của quý vị sẽ là niềm vinh dự cho chúng tôi. Bây giờ anh em mình phải đi thôi.

Rền Vang đáp hờ hững:

- Ừ! Đi thì đi!

Y hờ hững vì phòng tranh của Mộng Nổ tháng nào mà không khai mạc. Mộng Nổ vốn là người đàn bà mang tâm sự “em là con gái trời bắt xấu”, nhưng xấu về nhan sắc chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của tâm hồn. Mộng Nổ có tấm lòng vị tha rộng lớn, bát ngát như trời biển. Năm mười tám tuổi thị lấy chồng, nhờ đọc nhiều sách triết học Đông Tây kim cổ nên thị ý thức được rằng, để cho chồng khỏi nhàm chán trong thú vui xác thịt thì trước khi đi ngủ người phụ nữ phải thay đổi áo ngủ, nước hoa phải thơm tho, phòng ngủ phải dùng đèn mờ, tuyệt đối không xài đèn neon vì thứ đèn mờ mờ ảo ảo sẽ làm nhan sắc của họ tăng lên bội phần. Nhờ áp dụng một cách triệt để và khoa học - tương tự như muốn không bị Sida thì phải dùng capote hoặc muốn tránh có con thì cắt ống dẫn tinh - nhờ vậy, chỉ trong hai năm gần gũi nhau thì đức lang quân của Mộng Nổ sớm được về nước Thiên đàng. Sau đó, thị tiếp tục lên xe hoa một lần nữa. Và lần này, kiêu hãnh thay, chồng của thị đã thượng mã phong một cách vinh quang như chàng Từ Hải chết đứng giữa sa trường. Từ đó, thị chán ngán đời sống chăn gối, thay vì lên núi ở ẩn, vui thú với muối dưa thanh đạm đặng giữ sự trong sạch của tâm hồn, thị xoay qua vẽ tranh để triển lãm. Thời buổi này bất cứ ai cũng có thể trở thành họa sĩ, miễn là họ có can đảm quệt màu lên khung vải. Giới am tường về nghệ thuật đã đánh giá Mộng Nổ là họa sĩ của trường phái bán tượng trưng và bán siêu thực. Những lời phê bình cỡ đó nghe như súng thần công bắn thủng tai người khác.

Điều mà Rền Vang không ngờ là tại sao Mộng Nổ lại mời Rổn Rảng cắt băng khánh thành như hắn vừa ba hoa? Nhà thơ cười hồn nhiên:

- Có gì đâu anh! Em nhận bảo trợ phòng tranh.

- Ông bỏ tiền ra à?

- Dạ, nói vậy mà không phải vậy. Em chỉ chịu tiền mua hoa, mua bia, mua giò chả, dưa leo, củ kiệu, tôm khô, mực nướng, trứng vịt bắc thảo… để tiếp đãi quan khách trong buổi sáng khai mạc thôi.

Rền Vang giả vờ kêu lên:

- Vậy mà cũng được mời cắt băng khánh thành à? Oai phong lẫm liệt quá ông Rổn Rảng ạ! Moa cũng thèm được như ông. Ông ma mãnh quá!

Rổn Rảng ngây thơ đáp:

- Không phải ai có tiền cũng được vinh dự đó đâu, vì em quá nổi tiếng nên cô Mộng Nổ mới mời em được ngồi hàng ghế danh dự và cắt băng khánh thành!

Nghe nói nhăng cuội như vậy, Rền Vang khịt khịt mũi một cách uể oải.

- Thôi mình đi chứ không trễ giờ anh ạ!

- Ừ! Đi thì đi!

Khi hai người đến nơi, quan khách đã được mời đông đủ. Công bằng mà nói thì sáng nay, Rổn Rảng nổi bật trước đám quan chức, văn nghệ sĩ vì hắn đã mặc bộ veston màu bình chữa lửa đỏ chói rất đẹp mắt. Sau lời phát biểu của ông Phó chủ tịch Hội Mỹ miều, thay vì đưa cái kéo cho nhà thơ, người ta lại đưa cho ông ta. Tấm băng màu đỏ được ông ta cắt một cách ngon lành. Tấm băng đứt ra và mọi người ùn ùn kéo nhau vào phòng tranh, cứ như chen chân đi xem hạ đại hạ giá. Rổn Rảng chưng hửng. Hắn cằn nhằn với Mộng Nổ:

- Sao cô không để tôi cắt băng khánh thành?

Mộng Nổ cười khì:

- Thôi, ông ạ! Dịp khác cũng được. Tớ sẽ dành vinh dự đó cho ông. Hôm nay có đoàn quay phim của đài truyền hình nên ông Phó chủ tịch Hội Mỹ miều đề nghị phải để cho ông ta làm động tác đó. Ai dám trái lời của người có chức sắc nào? Ông phải thông cảm cho tớ chứ! Nhưng ông ạ! Ông ngồi hàng ghế danh dự thì cũng được quay vào phim đấy nhé! Tối nay thiên hạ xem truyền hình cũng thấy mặt ông cơ mà! Thông cảm nhé!

Vừa nói thị vừa nheo mắt cười rất lẳng lơ. Điều đó vẫn chưa vuốt ve tự ái của Rổn Rảng. Hắn định mở miệng cằn nhằn nữa thì Mộng Nổ nói tiếp:

- Ông ạ, đền bù lại, tớ mời ông viết đầu tiên vào sổ cảm tưởng nhé. Trang đầu tiên có thủ bút, chữ ký của nhà thơ sẽ là một kỷ niệm, một món quà quý đối với tớ và công chúng yêu hội họa.

Rổn Rảng cũng thấy vui lòng, vì dù sao bỏ tiền ra mua bia và đồ nhậu cũng không đến nỗi đem tiền đổ sông đổ biển. Nhờ bia của Rổn Rảng nên phòng tranh nhộn nhịp hẳn lên, người ta đến xem tranh thì ít mà đến để nhậu thì nhiều. Bia được đặt tại góc phòng, mạnh ai nấy uống. Uống không chừa cặn. Uống xong rồi ăn. Ăn xong rồi tán tỉnh với nhau. Câu đầu tiên, khen nữ họa sĩ đẹp và câu thứ hai, khen tranh đẹp. Những bức tranh mang tên “ Bóng chiều siêu thực ” hoặc “Ý thức màu đen” hoặc “Giấc ngủ của tưởng tượng”, v.v… dù không hiểu Mộng Nổ muốn trình bày điều gì nhưng ai nấy đều khen. Không lẽ chê? Khi bước vào phòng tranh mà anh chê hoặc tỏ ý không hiểu, thiên hạ sẽ cho anh dốt. Vậy anh hãy khen đi! Khen có chết ai đâu? Ý thức được như vậy, mọi người đều ca ngợi phòng tranh của Mộng Nổ bằng hàng hàng châu ngọc trong sổ ghi cảm tưởng. Thế nhưng, tranh có bán được hay không là chuyện khác. Đã từng đi dự những phòng tranh như thế này nên Rền Vang thấy chán như ăn cơm nhão nhẹt! Y nói:

- Mình về thôi ông Rổn Rảng ạ!

Y vừa nói xong, ông Phó chủ tịch Hội Mỹ miều đã đến bên y và hỏi nhỏ:

- Lâu quá mới gặp nhà báo đó nghen! Có gì vui không? Ông về viết cho một bài giới thiệu cho phòng tranh này nhé! Nè ông Rền Vang dường như ít bia quá phải không?

Rền Vang trả lời:

- Vâng, ít bia quá! Lần sau tổ chức thế này thì ma nó đến.

Ông Phó chủ tịch Hội cười ha hả:

- Đúng! Ông nói đúng lắm.

Nói xong ông ta khật khưỡng đi đến những nơi khác xem tranh và bình phẩm những nét đẹp trong tranh Mộng Nổ. Rền Vang cầm tay kéo Rổn Rảng ra khỏi phòng bằng nét mặt hằm hằm của sự bực bội. Nhưng ra đến cửa, bỗng nhiên Rền Vang reo lên mừng rỡ:

- Ủa! Anh Tư Lưỡi, anh cũng đến xem tranh à?

Y khúm núm săn đón người mới bước vào. Người đó là ông Phó chủ tịch Hội Văn vẻ - người đã ký quyết định cho y vào Hội để y có tấm thẻ hội đang nằm chình ình trong túi áo. Y vồn vã:

- Thưa anh Tư Lưỡi, dạo này thấy anh trẻ, khỏe, hồng hào em mừng quá! Lạy trời vẫn cho anh nhiều sức khỏe để lãnh đạo Hội chúng ta ngày càng tiến bộ và giật nhiều giải thưởng văn hóa nghệ thuật của Trung ương.

Ông Tư Lưỡi gật gù:

- Cám ơn chú mày! Phòng tranh chắc là nhiều tranh đẹp lắm héng?

Rền Vang cung kính:

- Dạ, phòng tranh của Mộng Nổ là phải đẹp rồi anh Tư ạ. Em xem tranh có cảm giác như họa sĩ đang lao vào một cuộc chơi đầy công phu và đang lướt về một hành trình vô tận. Bằng tri thức thẩm mỹ, bằng ánh sáng của tưởng tượng và bằng trái tim cô đơn nên…

Ông Tư Lưỡi cắt ngang:

- Được! Mày viết một bài cho phòng tranh này nghen! Phải ưu ái với tác giả trẻ chớ. Ông Chủ tịch Hội mỹ thuật đã gửi gắm tao rồi. Viết một bài dài nghen chú mày!

Rền Vang sung sướng vì lời dặn dò ấy, y gãi đầu:

- Vâng lệnh của anh Tư. Mời anh đi nhậu với bọn em nghen?

- Đi với mày hay thêm ai nữa?

Rền Vang đáp:

- Dạ, có thêm nhà thơ Rổn Rảng nữa.

Ông Tư reo lên:

- Đâu? Đâu? Nó đâu?

Nhà thơ vội vàng chìa bàn tay ra:

- Em xin chào anh Tư Lưỡi và hân hạnh được làm quen với anh.

Ông Tư thân mật vỗ vai nhà thơ của tuổi mới lớn:

- Chú là Rổn Rảng à? Trong những tác giả trẻ hiện nay, Hội rất để ý đến chú. Với tư cách là một trong những người lãnh đạo Hội, tao đã đọc nhiều thơ của chú mày rồi. Sao chưa làm đơn xin vào Hội? Nghe đâu chú mày làm giám đốc công ty mai táng phải không?

Rổn Rảng gật đầu lễ phép:

- Dạ! Đúng ạ!

- Tốt lắm! Chiều nay mày chở lên nhà tao vài cái hòm nhé!

Rổn Rảng kinh ngạc:

- Nhà anh Tư có người chết à? Em xin thành thật chia buồn.

Ông Tư cắt ngang:

- Đừng có trù ẻo mày! Tao xin vài cái hòm để dự trữ mày ạ! Chú mày có thơ phổ nhạc như vậy là có triển vọng lắm đó nghen. Tao chúc mừng chú mày.

Rổn Rảng sung sướng đến độ hai con mắt tròn mắt như mắt lợn luộc:

- Dạ, ngày mai em nộp đơn xin vào Hội nghe anh Tư?

- Được thôi. Nhưng chú mày có tác phẩm in chưa? Điều lệ của Hội là người đó phải có hộ khẩu, có tác phẩm xuất bản. Đơn giản thôi. Chú mày cứ hỏi thêm Rền Vang về thể lệ nhé! Thôi, tao vào phòng tranh đây. Đi nhậu để dịp khác. Chú mày phải trở thành nhà văn đấy! Phải được Hội cấp thẻ nhà văn thì mới có uy tín trong công chúng. Mà này, nhớ chở lên nhà tao vài cái hòm nhé!

Nói xong, ông Tư quay lưng đi thẳng. Rền Vang bóp chặt tay Rổn Rảng:

- Moa nói thật nhé. Số ông là số đỏ. Ông được anh Tư Lưỡi nói vậy là hên lắm đó. Sướng nhé!

Bước ra khỏi phòng tranh, tâm hồn của nhà thơ vốn nhạy cảm nên hắn hưng phấn tột độ:

- Phải thành nhà văn! Phải thành nhà văn! Rổn Rảng này phải trở thành nhà văn!

Khi hai người ngồi trong quán bia với những món đặc sản, bia rót tràn trề, Rổn Rảng nói:

- Anh Tư đã nói rồi, em là một tác giả trẻ đầy triển vọng. Ngoài nhiệm vụ làm thi sĩ, em bây giờ phải trở thành nhà văn. Danh tiếng ấy vừa có lợi cho em nhưng cũng có lợi cho anh nữa.

Rền Vang ngạc nhiên:

- Tại sao vậy?

Nhà thơ đáp:

- Em thành nhà văn, điều đó cũng sẽ làm rạng rỡ thêm danh tiếng của anh. Không lẽ, trên băng vải quảng cáo lại ghi Rổn Rảng - thi sĩ của tuổi mới lớn? Thi sĩ xưa nay đâu có biết viết văn. Thiên hạ sẽ cho rằng mình xạo! Chính vì vậy trăm sự nhờ anh, anh hãy cho em thành nhà văn! Nhà văn đứng chung với nhà báo, nhà văn viết kịch bản phim là hợp lý nhất! Có đúng vậy không, thưa anh?

Rền Vang mặc dù chưa say nhưng càng nghe Rổn Rảng nói, càng thấy ngứa con ráy. Đúng là người không học như ngọc không mài, nói năng gì mà như khướu bách thanh vậy? Rền Vang bèn rút lấy một điếu thuốc gắn lên môi, quẹt lửa đốt cháy, khói thuốc bay tỏa ra, gương mặt của y trầm ngâm như bà đầm đi chợ. Mãi đến vài phút sau, y mới mở miệng mà rằng:

- Khá lắm! Ý kiến của ông khá lắm! Moa có lời khen…

Không đợi cho Rền Vang nói hết câu, nhà thơ đã toác mồm lên một cách hùng dũng như tướng quân tả xung hữu đột giữa sa trường:

- Bia đâu! Cho thêm nửa thùng! Bia đâu! Bia đâu!

Hắn quang quác cái mồm như nhà sắp cháy, ấy là những lúc mà hắn đang vui, đang mừng. Rền Vang vẫn trầm tĩnh và nghiêm nét mặt:

- Ông có tiền không mà muốn trở thành nhà văn?

Rổn Rảng tưởng nghe nhầm. Cái mặt hắn ngây ngô như gà mờ, lờ đờ như đom đóm đực. Hắn lắp bắp:

- Phải cần có tiền à?

Rền Vang cười khẩy:

- Không có bột, đừng mong gột nên hồ.

Rổn Rảng ngồi điếng người. Thấy đàn em ngây ngô như chúa Tàu nghe kèn, Rền Vang nói nhỏ nhẹ:

- Ý kiến của ông ra sao?

Rổn Rảng lễ phép:

- Tiền để làm gì, thưa anh? Em vẫn chưa hiểu.

Rền Vang cười ruồi:

- Rồi ông sẽ hiểu. Tôi hỏi nhé, ông đã có tác phẩm chưa mà đòi trở thành nhà văn?

Rổn Rảng gãi đầu:

- Chưa. Nhưng, nhưng có thể anh viết một hai cuốn truyện gì đó rồi anh cho em đứng tên chung?

Rền Vang đập bàn, cười lên như phá:

- Ha ha! Ông đúng là thi sĩ, ông mơ mộng một cách đáng yêu, ông là người ru với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây, ông ngây thơ lắm! Moa nói thật nhé! Tội đếch gì phải hì hục viết văn. Nếu muốn thành nhà văn, ông cứ lấy sách đã in trước giải phóng đem đổi tên nhân vật, đổi một vài chi tiết rồi đem in, ông cứ ký tên ông, ai biết nào? Thời buổi này hiếm gì thằng đã trở thành nhà văn nhờ cái trò thuổng văn chương của người khác. Hơn cả thế nữa, những “tác phẩm” này còn được dựng thành phim nữa đấy! Nhưng tất cả cái trò khỉ này, ông cũng phải bỏ tiền ra thì mới có sách xuất bản chứ! Hiểu chưa? Còn nếu moa viết, sau đó cho ông đứng tên tác giả thì ít ra ông cũng phải trả thù lao cho moa chứ! Vậy đó, tính đường nào cũng phải tốn tiền cả. Nén bạc đâm toạc tờ giấy. Phải có tiền hỡi ông nhà thơ của tuổi mới lớn ạ!

Nghe đàn anh tuôn ra những câu chữ như muối xát vào mặt, Rổn Rảng ngồi thộn mặt gật gà gật gù:

- Vâng, phải có tiền! Tiền là tiên là phật, là sức bật ông già, là cái đà danh vọng, là cái lọng che thân, là cái cân tuổi trẻ, là sức khỏe mọi người, là nụ cười nhân loại… Vâng, phải có tiền!

Mở mồm mở mép nói những câu đầy tính thực dụng, cũng là lúc trong đầu của Rổn Rảng nghĩ đến cái tủ sắt của vợ. Ấy là cái tủ mà vợ của hắn đựng tiền. Trên đời này, một khi nhà thơ ăn cắp tiền của vợ để làm văn học nghệ thuật thì có gì là xấu? Chẳng có gì xấu cả. Chỉ xấu là khi anh ăn cắp tiền của tập thể để đem về cung phụng cho vợ anh mà thôi. Đồng tiền chỉ là phương tiện chứ không phải mục đích. Rổn Rảng gật gà gật gưỡng:

- Dù phải bán đổ bán tháo một trăm cái hòm để có tiền phục vụ cho nghệ thuật, Rổn Rảng này cũng sẵn sàng, miễn sao Rổn Rảng phải trở thành nhà văn!

Nghe vậy, Rền Vang nốc cạn ly bia một cách khoái chí rồi phát biểu:

- Không cần phải hăng tiết vịt như vậy đâu ông ạ! Bây giờ moa đố ông nhé! Moa thách ông trả lời đúng, nếu đúng, moa sẵn sàng chiêu đãi ông một chầu bia ôm ngay lập tức. Này nhé, đố ông thi sĩ nghen, không cần nặn óc ra để viết văn, không cần đi ăn cắp văn để in lại, không cần có tác phẩm xuất bản thế nhưng bằng cách nào mà ông vẫn trở thành nhà văn lừng danh? Nào trả lời đi!

Chà câu hỏi này khó quá! Không có sách xuất bản mà cũng được gọi là nhà văn? Rền Vang nhắc lại:

- Moa sẽ bày cho ông nghệ thuật trở thành nhà văn, dù ông không hề viết, chưa viết một dòng chữ nào cả. Ông có biết chiêu gì không? Trả lời đi! Nếu ông trả lời đúng, một chầu bia ôm sẵn sàng mời ông!

Nhà thơ của chúng ta đang bóp đầu suy nghĩ, hắn nung nấu tâm can vò võ trán để tìm câu trả lời. Chà khó quá! Trời ơi là trời! Lúc bấy giờ, không gian không có một ngọn gió thổi qua, thời gian như ngưng đọng lại và nhà thơ của tuổi mới lớn đang điên đầu tìm câu trả lời. Mãi đến năm phút mười bảy giây, hắn mới buông một câu mệt mỏi:

- Thua!

Rền Vang bật cười ha hả:

- Thua rồi phải không?

- Vâng, thua!

Nhà báo chuyên viết chống tiêu cực ưỡn ngực ra mà rằng:

- Dễ ợt! Ông sẽ trở thành nhà văn nếu ông thực hiện nghiêm túc những kế hoạch như thế này.

Rền Vang chưa nói hết câu thì từ phía ngoài quán có người hớt ha hớt hải chạy huỳnh huỵch vào:

- Ông Rền Vang! Tôi đang cần đến ông.

Rền Vang và Rổn Rảng phải dừng lại câu chuyện, người vừa xuất hiện chính là vị Tiến sĩ Y khoa đáng kính tên là Robert Tạch. Rền Vang điềm tĩnh bảo:

- Nè! Làm gì mà ông láo nháo như cháo trộn với cơm vậy? Làm gì mà lật đật như ma vật ông vãi? Cứ ngồi xuống đây! Uống một ly rồi nói nghe chơi!

Sau khi nốc cạn ly bia, gã mới mở miệng:

- Từ khi con mẹ hôm trước đến mỹ viện của tôi…

Rổn Rảng vội xía vào:

- Đến để xin cầu hôn với ông à?

Robert Tạch đang cáu lại cáu hơn:

- Ngu! Cầu hôn cái chó gì! Xui bỏ mẹ!

Rền Vang vẫn tỉnh bơ:

- Xui gì vậy?

- Thì cái vía con mẹ đó nặng quá làm mỹ viện của tôi ế ẩm không có mống khách nào.

Nghe nói vậy, mọi người đều bật cười khanh khách. Rổn Rảng nói:

- Ông là người có quốc tịch Mỹ mà còn mê tín nữa sao?

Robert Tạch không thèm trả lời câu hỏi đó mà gương mặt sụ xuống trông buồn thảm như bánh tráng bị nhúng nước. Rền Vang hỏi:

- Vậy ông muốn gì hỡi ông Robert Tạch?

Gã Tiến sĩ Y khoa đáng kính trầm ngâm:

- Tôi muốn tổ chức một cuộc thi gì đó, chẳng hạn, thi hoa hậu. Nói thi hoa hậu thì nghe lớn lối, đao to búa lớn quá! Đại khái là cuộc thi tuyển chọn người đẹp cho mỹ viện Dậy Thì. Ông Rền Vang, ông có ủng hộ tôi không?

Thoáng nghe qua như vậy, bằng phẩm chất của một nhà báo đức độ thì y đã hiểu ngay. Y hiểu Robert Tạch muốn cái gì khi tổ chức cuộc thi này. Nhưng y không trả lời ngay, y đang suy nghĩ mình sẽ có lợi lộc gì nếu tham gia cùng Robert Tạch. Chỉ riêng Rổn Rảng, hắn nghe nói đến người đẹp thì cười tít mắt lại. Những dòng suy tư đang chạy trong óc Rền Vang như một dòng điện cực mạnh, bỗng lóe sáng lên:

- Khà! Khà! Đời, thế mà vui! Không ngờ tư tưởng lớn lại gặp nhau. Moa cũng đang suy nghĩ tương tự ông. Chuyện của chúng ta là chuyện của nhân loại. Moa rất khoái ông, ông Robert Tạch ạ! Có đúng vậy không Rổn Rảng?

Bị hỏi một cách đột ngột như thế, nhà thơ của lứa tuổi áo trắng ngớ người ra:

- Vâng, chuyện của chúng ta là chuyện của nhân loại, chuyện của loài người. Em bao giờ cũng đứng về phía của anh.

Dù trả lời ngon lành như vậy, nhưng thực chất Rổn Rảng chẳng hiểu gì ráo. Những ly bia lại được cụng vào với nhau. Họ ngửa cổ uống ừng ực. Men đắng vọt lên óc. Trong óc Robert Tạch đang nghĩ đến cảnh thi tuyển người đẹp, điều đó sẽ quảng cáo rầm rộ cho mỹ viện Dậy Thì đang vắng tanh như chùa bà Đanh. Trong óc Rền Vang đang nghĩ đến món tiền mà mình sẽ nhận được hợp pháp từ tay Robert Tạch và Rổn Rảng. Còn Rổn Rảng đang tơ tưởng đến những người đẹp. Lúc bấy giờ ai nấy cũng đều ngà ngà say và trời đã sụp tối. Đường phố đã lên đèn. Phố xá lộng lẫy như một bà hoàng. Xe cộ phóng tấp nập, chạy ồn ào nhưng vẫn không át được tiếng nói như dao chém đá của Rền Vang:

- Đúng vậy! Chúng ta sẽ thi tuyển diễn viên điện ảnh. Nhưng ngu gì chúng ta tuyên bố như vậy. Hội Điện ảnh sẽ không đồng ý vì chúng ta không đủ tư cách pháp nhân để làm điều đó. Vậy chúng ta tổ chức bằng cách nào? Bằng cách nào? Bằng cách nào hỡi nhà thơ Rổn Rảng?

Rền Vang hưng phấn túm lấy áo nhà thơ mà gằn lên. Rổn Rảng xanh mặt ú ớ:

- Dạ, từ từ để em trả lời.

Rền Vang vẫn không buông tha:

- Không được từ từ. Trả lời ngay. Mưu thầy chước thợ. Bằng cách nào hỡi ông nhà thơ?

Rổn Rảng lúng túng như gà mắc tóc:

- Tùy anh! Sao anh không hỏi ông Robert Tạch thử coi! Ý kiến của em bao giờ cũng trùng với suy nghĩ của anh.

Rền Vang òa lên cười một cách sảng khoái:

- Khá lắm! Ông ăn nói có duyên lắm. Moa có lời khen ông.

Nói xong, y quay sang Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch mà lù rù như chuột chù phải khói:

- Đúng vậy không ạ! Kế hoạch của ông là rất đúng, nhưng chúng ta phải động não thực hiện cho phù hợp với kinh tế thị trường. Khi ông cần moa ủng hộ kế hoạch của ông, ngược lại moa cũng đang cần sự hợp tác của ông. Chúng ta sẽ là những người tiên phong trong việc bỏ vốn ra để làm phim.

Robert Tạch ngớ người ra:

- Phim phỏng gì ở đây?

Rền Vang cười lớn:

- Đầu óc ông mụ mị quá vậy. Bộ ông không nhớ bộ phim Oẳn tù tình mà ông đã đọc kịch bản và khen nức nở. Nhớ không nào? Vậy đó, chúng ta sẽ làm một công hai chuyện. Bắn một mũi tên mà chết hai con chim. Có nghĩa là thẩm mỹ viện của ông phải ngay lập tức đăng báo cần tuyển thêm nữ nhân viên: Đẹp, trẻ, tốt nghiệp lớp mười hai, chưa chồng. Sau đó, những người trúng tuyển này thay vì làm việc ở mỹ viện của ông thì chúng ta sẽ thuyết phục họ đi đóng phim Oẳn tù tình ! Nhất cử lưỡng tiện. Đúng không?

Robert Tạch lắng nghe những lời vàng ngọc ấy mà gật gù:

- Đồng ý với ông. Nhưng liệu những người đẹp này có chịu đi đóng phim không? Ông làm sao thì làm miễn sao mỹ viện của tôi được đông khách là ngon rồi.

Rền Vang cười sằng sặc:

- Ông cứ tin ở moa, bất cứ thời nào thì người phụ nữ cũng đều có nguyện vọng: Được phô bày vẻ đẹp của thân thể họ, hơn thế nữa, họ còn muốn vẻ đẹp ấy được hàng ngàn người biết đến để chiêm ngưỡng và thán phục. Được đóng phim, được xuất hiện trên màn ảnh đang là ước mơ cháy bỏng của hàng ngàn, hàng triệu phụ nữ thời đại này. Được chứ, ông Tiến sĩ Y khoa?

Không đợi Robert Tạch trả lời, Rền Vang nói nhỏ với Rổn Rảng:

- Đây là một dịp tốt để quảng cáo cho mỹ viện của Robert Tạch, nhưng ngược lại, đây cũng là nguồn diễn viên của bộ phim Oẳn tù tình . Chúng ta không sợ thiếu diễn viên đâu! Việc làm của chúng ta có một sứ mệnh vinh quang là tìm ra diễn viên tài năng đóng góp cho nền điện ảnh nước nhà.

Nghe đàn anh nói như rồng leo, nhà thơ cắc ké sung sướng lắm, hắn cao hứng cầm ly bia uống ừng ực rồi í éo lảm nhảm. Nói gì thì nói, cứ bàn đến chuyện làm phim là Rổn Rảng càng nghĩ đến ngày bộ phim được chiếu rộng rãi và hắn sẽ nổi tiếng. Ai không ham sự nổi tiếng hỡi trời? Tim hắn đập nhún nhảy điệu Tango, hắn không ngờ đầu óc của Rền Vang sao lại thông minh đến thế. Do đó, vốn nhạy cảm với thi ca mà đang kiếm sống bằng nghề làm hòm nên trong tim hắn bỗng lóe lên một tia lửa. Ấy là tia lửa xuất phát từ lòng khâm phục đàn anh Rền Vang. Bỗng nhiên, nhà thơ đứng phắt dậy rồi hắn từ từ cúi khom người trước Rền Vang mà vái ba vái:

- Em khâm phục anh. Cho em lạy anh ba lạy. Không ngờ anh tuyệt vời quá! Anh ơi là anh.

Hắn sà vào người Rền Vang mà kêu lên sung sướng. Rền Vang và Robert Tạch cùng kinh ngạc trước thái độ kỳ quặc của Rổn Rảng. Một phần vì quá say, một phần vì cảm hứng thi ca đang dâng cao tột độ nên Rổn Rảng mới có thái độ lạ lùng như thế. Nhưng lạ lùng hơn là thân hình của nhà thơ đã xiên xiên xẹo xẹo và ngã luôn xuống đất. Hắn nằm thõng thượt ra, còn cái đầu chứa đựng toàn thơ lại ngoặc về một phía, cái miệng bắt đầu nôn ọe tung tóe! Hắn đã say. Robert Tạch nháy mắt với Rền Vang:

- Làm sao bây giờ ông?

Rền Vang đáp:

- Có gì đâu? Cứ để hắn nằm đó. Uống nữa không? Bia còn nhiều quá!

Tiến sĩ Y khoa lắc đầu:

- Thôi để dịp khác.

Rền Vang đứng lên và hùng dũng hét:

- Chủ quán đâu? Tính tiền!

Y móc hết tiền trong túi quần Rổn Rảng để trả tiền bia, còn lại một mớ tiền, y nhét vào quần mình một cách cẩn thận. Trong khi đó, Robert Tạch chạy ra khỏi quán kêu chiếc xích lô đưa nhà thơ về nhà. Nằm trên chiếc xích lô cà rịch cà tang, gió thổi hiu hiu mát cả người, Rổn Rảng sực tỉnh mà không biết mình đang ở đâu, hắn ngoác mồm ra gào lên như Thiên Lôi lúc được Hằng Nga liếc mắt đưa tình: “ Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chách chách chùm…”. Đời, thế mà vui.