Chương mười
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền
Mấy kỳ quảng cáo: Danh liền nổi danh!
S inh hoạt nghệ thuật lâu nay vốn là mảnh đất phì nhiêu và màu mỡ - nó đậm đặc phù sa từ sông Cửu Long chín khúc đến sông Hồng Hà nước đỏ đã được bồi đắp qua năm tháng. Do đó, bất cứ hạt giống nào thả xuống cũng nảy mẩm và mọc lên cây. Cây khỏe mạnh lẫn cây èo uột mọc lẫn lộn với nhau. Dù rút ruột ra mà viết hay ăn cắp văn của người khác mà ký tên mình, những tác phẩm ấy ném ra đời cũng không gây được một tiếng vang nào cả. Thiên hạ không hề quan tâm đến những tác phẩm đó, đây là thời đại của nhiều loại hình thông tin đại chúng khác như video, truyền hình… đang chiếm lĩnh. Trong tình hình đáng buồn như thế, nhà thơ Rổn Rảng vẫn quyết chí phải trở thành nhà văn! Muốn thành nhà văn phải có tác phẩm được in. Muốn có tác phẩm để in thì phải viết, nếu không viết được thì phải làm gì? Rổn Rảng thừa sức biết.
Sau buổi nhậu trở về nhà trên xe xích lô, ngay sáng hôm sau, nhà thơ đã tìm đến Rền Vang. Hắn không quên cầm thêm tiền. Thế nhưng, khi nhận tiền xong, Rền Vang vẫn hỏi một câu trịch thượng:
- Không cần có tác phẩm xuất bản nhưng ông vẫn trở thành nhà văn. Oách chưa? Moa đố ông bằng cách nào? Nếu ông nói đúng, moa sẵn sàng tôn ông làm sư phụ. Trả lời đi hỡi thi sĩ của những vần thơ làm ngất ngây hàng triệu triệu con người!
Nhà thơ của chúng ta vốn là người khiêm tốn, nay càng khiêm tốn hơn:
- Em chịu thua! Tùy anh à! Nếu anh làm được, em không ngại gì mà không đãi anh một chầu nhậu để thỏa lòng kính phục.
Rền Vang đáp:
- Thôi được. Mọi việc ông cứ để moa lo liệu nhé!
Không rõ Rền Vang lo liệu như thế nào, chỉ vài ngày sau lập tức trên các báo, ở trang quảng cáo, bên cạnh mục rao vặt bán xe, bán nhà, bán thuốc lá, bán thuốc trị bệnh giang mai, bệnh lậu, bên cạnh các bố cáo thành lập doanh nghiệp nhà nước, bên cạnh mục tìm việc, tìm trẻ lạc, v.v… người ta thấy có đăng những dòng quảng cáo - được đóng khung một cách chu đáo như sau: “TÌM SÁCH. Cần tìm các tựa sách đã phát hành trước đây: Tình thơm như thuốc súng; Nhẫn cưới đêm tân hôn; Suy tư sầu mắt lệ; Buồn lên cơn dài; Bơ vơ ngày vu quy. Quý vị nào còn giữ được xin liên hệ nhà thơ Rổn Rảng kiêm chủ nhân công ty mai táng Thiên Thu ở đường X, quận Y. Tác giả xin được mua lại với cao ngất trời và kèm theo quà của công ty mai táng nhằm thay lời hậu tạ”. Dòng chữ quảng cáo ấy đã làm Rổn Rảng sướng rên người. Từ đây thiên hạ còn biết thêm một tài năng nữa của nhà thơ. Ngay cả vợ của Rổn Rảng, dù không hề quan tâm đến việc viết lách của chồng nhưng khi đọc được những dòng chữ ấy, ghi tên chồng mình và địa chỉ của nhà mình thì cũng cầm tờ báo đi khoe khắp xóm. Những người đến mua hòm, bây giờ cũng nhìn Rổn Rảng với một con mắt nể nang, kính trọng hơn và ái mộ hơn. Rền Vang đúng là một con người thông minh. Chỉ cần một số tiền của Rổn Rảng thì trong thời gian rất ngắn đã đưa Rổn Rảng lên hàng những nhà văn, mà nhà văn từng viết nhiều tác phẩm, vậy mới độc địa chứ! Những tựa sách ấy, nếu có con mọt sách cỡ lão làng ở Thư viện Quốc gia hoặc Cục Lưu trữ Quốc gia có tìm mỏi mắt cũng không thể tìm thấy nó. Đừng có tin con ạ! Tất cả tựa sách ấy đều nằm trong đầu của nhà báo Rền Vang mà thôi, y đã bịa ra. Cho đăng báo để Rổn Rảng trở thành nhà văn thì y kiếm được hai mươi phần trăm tiền hoa hồng. Hai bên cùng có lợi! Mua danh ba vạn, vậy mà chưa cần đến ba vạn, Rổn Rảng cũng đã có danh rồi.
Rẻ chán!
Bên cạnh cái quảng cáo độc đáo ấy, nếu liếc qua trang quảng cáo khác để đọc nữa, đọc một cách cẩn thận không bỏ sót một chữ nào, chúng ta sẽ thấy thêm một mẩu quảng cáo như sau: “Thẩm mỹ viện Dậy Thì thuộc công ty Luky ở địa chỉ X do Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch phụ trách đang cần tuyển thêm nhân viên nữ, trẻ đẹp, có trình độ văn hóa. Sau khi trúng tuyển sẽ được chọn làm việc tại mỹ viện, đặc biệt, những ai đạt điểm tối đa sẽ được nhóm làm phim Oẳn tù tình chọn làm diễn viên. Đơn xin dự thi tuyển gồm có: Lý lịch bản thân có xác nhận của ủy ban nhân dân phường, văn bằng tốt nghiệp phổ thông. Ngoài ra nếu có giấy chứng nhận Gia đình đạt chuẩn văn hóa mới cũng nên gửi kèm theo để được tính điểm ưu tiên”. Cũng như quảng cáo tìm sách, cái quảng cáo này, mỗi lần in, Rền Vang cũng bỏ túi được hai mươi phần trăm hoa hồng.
Từ ngày đăng quảng cáo nhăng nhít trên báo chí thì thư từ tấp nập gửi đến Thẩm mỹ viện Dậy Thì. Đàn bà, con gái đang thất nghiệp cần có tiền để ăn diện, nhưng không đủ can đảm đi bán bia ôm hoặc đứng đường bán cái trinh tiết hoặc đang nuôi mộng trở thành diễn viên điện ảnh, v.v… thì đây là một cơ hội tốt cho họ. Nói theo sách Minh Tâm Bửu Giám, thời gian thấm thoát trôi qua, như ngựa chạy tên bay nên chẳng mấy chốc đã đến ngày thi tuyển chọn nhân viên của một mỹ viện tầm cỡ.
Trong những ngày này, Rổn Rảng cũng bận rộn lắm. Nếu một ứng cử viên sáng giá trước khi ra tranh cử vào ban trật tự trị an của tổ dân phố, họ thường đi vận động, mua chuộc, hứa hẹn với cử tri - thì Rổn Rảng cũng vậy. Hắn cũng vận động, mua chuộc hơn thế nữa, hắn năn nỉ thậm chí còn hăm dọa… vợ mình! Ấy là những lúc Rổn Rảng mời vợ mình đi tham dự buổi thi tuyển của thẩm mỹ viện Dậy Thì. Không mời vợ đi sao được? Một miếng giữa đàng bằng một sàng xó bếp. Vợ ơi là vợ! Em phải đi dự buổi thi tuyển này với tư cách một khán giả bình thường - để xem nét đẹp của thí sinh và nhất là để xem anh đang ngồi chễm chệ trong Ban giám khảo! Oai quá phải không em? Nhưng trời ạ! Trò đời khỉ là thế. Khi chồng xuống nước năn nỉ vợ thì vợ sẵn sàng bày tỏ thái độ kênh kiệu ngay. Đêm nay, nằm với vợ trong chăn êm nệm ấm và được vợ ngoác mồm ra hát bài Tan trường . Rổn Rảng sướng đê mê. Hắn thì thầm:
- Em ạ! Anh không ngờ giọng hát của em ngày càng nồng nàn, ấm cúng và quyến rũ quá! Nếu xuất hiện trên sân khấu, em sẽ trở nên nổi danh như M.T, B.Y, P.T, H.T.L… Chà! Tuyệt quá. Chồng là thi sĩ, còn vợ là ca sĩ. Thử hỏi có đôi uyên ương nào hạnh phúc hơn?
Vợ Rổn Rảng ríu mắt chán ngán:
- Em không thèm trở thành ca sĩ. Thời này ca sĩ lên sân khấu thường mặc váy ngắn để khoe đùi. Còn chân cẳng em đầy ghẻ ruồi thì khoe cái gì bây giờ?
Nhà thơ vuốt tóc vợ:
- Em khờ lắm. Em lên sân khấu thì em mặc áo dài chứ. Áo dài đang là mô-đen, là về nguồn đấy em ạ! Đồng ý không nào cưng?
Nghe giọng chồng dịu dàng như thế, ả khinh khỉnh:
- Em chả thèm thành ca sĩ. Lải nhải hoài. Ngủ đi!
Nghe vợ nói một câu xuôi xị nảo nề, Rổn Rảng cáu:
- Ngủ thì ngủ chứ làm gì mà hét lớn tiếng vậy?
Vợ Rổn Rảng xoay lưng vào tường, và mắt nhắm tít lại, không thèm trả lời Rổn Rảng. Thái độ kỳ quặc của vợ đã làm nhà thơ muốn nổi giận, nhưng không, tự hắn vuốt giận. Hắn nằm sấp xuống giường để làm thơ. Trước hết phải làm bài thơ nhan đề “ Kính tặng vợ ”. Phải có bài thơ này, mới thuyết phục được vợ những chuyện khác. Những chuyện khác còn quan trọng hơn nhiều. Hấp dẫn hơn nhiều. Thế là nhà thơ hùng hục cày ngòi bút trên trang giấy, viết, viết, tẩy, xóa, viết… Thời gian chậm rãi trôi qua. Đến một tiếng đồng hồ sau, bài thơ hoàn thành. Rổn Rảng khẽ khàng đập tay vào lưng vợ:
- Em ạ! Anh là một người chồng chưa hề bị vợ cắm sừng. Do đó, anh là người hạnh phúc nhất. Sự hạnh phúc đã đem đến cảm hứng cho anh. Đêm nay, anh sáng tác bài thơ này để kính tặng em. Em ơi là em! Anh đọc cho em nghe nhé!
Vợ Rổn Rảng bực mình quá đỗi. Không bực mình sao được, khi đang ngon giấc lại bị gọi dậy để nghe thơ! Sao điên quá vậy hở chồng? Ả cằn nhằn:
- Anh lúc nào cũng thơ với thẩn. Làm tiền không ra, chỉ biết tiêu tiền như phá! Vậy không biết nhục mà cứ làm thơ với thẩn.
Rổn Rảng vẫn ôn tồn:
- Người ta cần bánh mì để ăn, nhưng một khi có thơ thì bánh mì sẽ ngon hơn. Anh đọc cho em nghe nhé!
Không cần vợ có đồng ý hay không, Rổn Rảng vội uốn cong lưỡi để đẩy ra tiếng nói. Âm điệu bài thơ ào ào như thác, như mưa, như gió đã cuốn ả trôi lênh đênh trên dòng thi ca hiện đại. Ả bừng mắt. Xúc động. Không ngờ chồng mình lại trung thành với mình đến vậy. Ả nức nở khi nghe những dòng thơ:
Vợ với chồng như lông với cánh
Cánh không lông dù mạnh cũng khó bay
Thương cha thương mẹ thương ai
Không bằng thương vợ vòng tay nói rằng:
Rổn Rảng sẽ nói gì vậy? Ả lắng tai nghe những lời ngon ngọt của chồng rót vào tai:
- Thế này em nhé! Anh đã là người của đám đông, của sự nổi tiếng. Tóm lại, anh đã là văn nghệ sĩ thì em phải trở thành ca sĩ hoặc diễn viên điện ảnh. Có như vậy mới môn đăng hộ đối, như chim liền cánh, cây liền cành và mới xứng đáng vợ của nhà thơ Rổn Rảng, em ạ!
Ủa? Rổn Rảng đâu có say mà nói như thằng say rượu vậy? Không! Đó là những lời phát biểu rất chân thành trong lúc hắn quá xúc động. Nghe vậy, ả hỏi lại:
- Vậy em phải làm gì bây giờ?
Nhà thơ đáp:
- Trước hết em phải đi xem cuộc thi tuyển chọn nhân viên của Thẩm mỹ viện Dậy Thì. Em phải đi!
- Tại sao phải đi?
Hỏi gì mà ngu quá vậy, nhưng Rổn Rảng vẫn điềm đạm:
- Thưa em, vì qua cuộc thi tuyển này, chúng ta sẽ chọn ra những cô gái đẹp nhất để cho đóng phim Oẳn tù tình .
Ả vẫn không hiểu:
- Vậy có gì liên quan đến em đâu?
Rổn Rảng giải thích:
- Em nói gì kỳ quặc vậy? Sao không liên quan chứ? Trong phim này em sẽ là nữ diễn viên chính.
Ả suýt ngất xỉu:
- Em là diễn viên chính của bộ phim này à?
Rổn Rảng mỉm cười hết sức độ lượng:
- Vâng, đúng vậy.
Ả lắc đầu kinh ngạc:
- Em không hiểu gì cả. Em suốt ngày ở trong bếp, có bao giờ xuất hiện trên sân khấu đâu mà người ta lại mời em đóng vai chính?
Nhà thơ bèn ngồi bật dậy, đốt điếu thuốc và hít một hơi thật sâu vào lồng ngực:
- Mình bỏ tiền ra làm phim thì mình có quyền em ạ. Anh là tác giả viết kịch bản, em bỏ tiền ra làm phim thì em phải đóng vai chính chứ! Hiểu chứ thưa nữ hoàng của tôi?
Thoáng nghe chồng nói đến tiền, ả đã rú lên:
- Bỏ tiền nhà để làm phim à? Đồ điên! Ai làm gì thì làm chứ tôi thì một cắc, một xu, một hào cũng không bỏ ra. Thôi, im ngay cái giọng xấc xược đó nghe chưa?
Rổn Rảng liền mở miệng:
- Nhưng…
Ả quát:
- Im ngay. Không nhưng với nhị gì cả. Im ngay!
Nghe giọng đằng đằng sát khí ấy, Rổn Rảng vội xuống nước vuốt ve, năn nỉ. Vô ích. Ả vẫn trơ như đá, vững như đồng. Những lời lẽ của nhà thơ dù có hoa cỏ, có chim bướm, có mộng mơ, có nũng nịu, có vần điệu bay bổng cũng không thuyết phục được vợ. Hắn tức lắm. Hắn giận lắm. Bỗng hắn vùng dậy và nhảy xuống giường. Hắn đập tay vào đầu mình:
- Trời ơi là trời! Ông Tơ ơi là ông Tơ, bà Nguyệt ơi là bà Nguyệt. Tại sao lại se duyên cho tôi gặp người đàn bà lăng loàn, dâm tặc, ngu ngốc này? Trời ơi là trời.
Nhà thơ nghĩ đến lúc bộ phim không được ra mắt người yêu nghệ thuật, không được trình chiếu thì hắn có cảm tưởng như ai đang cầm dao đâm vào ngực mình. Còn đâu cơ hội để được nổi tiếng hở trời? Mới nghĩ vậy, nhà thơ đã ôm mặt khóc hu hu! Vừa khóc hắn vừa rền rĩ:
- Vợ ơi là vợ! Thuận vợ thuận chồng, tát biển đông cũng cạn. Sao mà vợ lại không thương chồng? Em ơi là em. Sao em không còn yêu anh?
Hắn thấy vợ trùm chăn, bịt tai, không thèm nghe những lời ai oán não nùng này. Hắn bèn đổi chiến thuật hăm dọa:
- Được! Em cất tiền cho tiền mốc meo lên. Tiền mốc tiền meo thì mèo ăn cũng hết. Mặc kệ em. Em không còn thương chồng thì chồng sống làm gì nữa. Chồng đi tự tử đây. Chồng đi tự tử đây! Thế là vợ sướng nhé. Vợ ơi là vợ.
Nói xong, hắn hùng hục đi xuống nhà bếp. Ả đâm ra hoảng sợ, liệu hắn làm càn thì sao? Hơn ai hết, ả rất hiểu tính tình của chồng. Chồng của ả chỉ có một cái khoái là được nổi tiếng mà thôi. Ả bèn xuống giọng dỗ ngon dỗ ngọt:
- Thôi anh ạ! Anh muốn làm phim thì em cũng theo anh.
Biết vợ run sợ với những lời hăm dọa đó, nhà thơ liền quát:
- Buông tôi ra. Tôi đi tự tử đây! Sống mà không nổi tiếng thì sống làm gì? Đã sinh ra ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông. Không có danh thì nhục lắm, nhục lắm vợ ơi là vợ.
Vợ hắn năn nỉ:
- Thôi mà anh, em yêu anh. Em chịu bỏ tiền ra làm phim rồi. Đừng tự tử nghen anh.
Nhà thơ gào lên:
- Tốt lắm! Nhưng em phải đóng vai chính. Em phải nổi tiếng như anh. Ngày mai, văn học sử sẽ mãi mãi ghi tên chúng ta. Biết đâu bộ phim Oẳn tù tình được giải thưởng Oscar thì sao? Chúng ta hợp sức với nhau để làm rạng rỡ cho nền điện ảnh nước nhà. Hiểu chứ em?
Nói được như vậy, Rổn Rảng hả hê lắm. Tội quái gì mà tự tử. Hăm dọa vậy, không ngờ lại đạt được hiệu quả. Thì ra trong đời sống vợ chồng chẳng bao giờ có được giây phút hòa hợp với nhau cả. Hòa hợp chỉ là sự tạm thời trong ảo tưởng. Hòa hợp chỉ là sự nhượng bộ nhất thời. Đời sống vợ chồng chính ra cũng là một sự đấu tranh không ngừng, săn đuổi không ngừng. Bây giờ Rổn Rảng đã săn đuổi con mồi trong tay mình, nhưng vốn sinh ra để làm nhà thơ nên hắn nhẹ nhàng, âu yếm bảo vợ:
- Anh cám ơn em. Em rất hiểu anh. Mình bỏ tiền ra làm phim là vì nhân dân. Em xứng đáng là diễn viên chính. Vậy hôm khai mạc thi tuyển nhân viên Thẩm mỹ viện Dậy Thì, em đi dự với anh nhé! Đi để tiếp xúc dần dần với đám đông vì tương lai em sẽ là diễn viên nổi tiếng em ạ!
Ả gật đầu đồng ý. Thôi đành vậy, đi chơi cũng vui chứ sao? Hơn nữa, đây cũng là dịp để kiểm soát chồng, ngộ không có mình, hắn lại tán tỉnh lăng nhăng thì sao? Họ cúi xuống hôn nhau thật nồng nàn, say đắm. Đời, thế mà vui.