← Quay lại trang sách

Chương mười một

Vợ bạn chứ vợ của ai!

Chồng ngu, vợ ngủ, thằng say làm càn

N ếu một năm bắt đầu bằng mùa xuân , một đời bắt đầu bằng tuổi trẻ thì danh vọng của Robert Tạch bắt đầu vào buổi sáng mai này. Không khí sáng nay sao nhộn nhịp, trẻ trung quá! Những thí sinh đã đến đông đủ.

Đó là những cô gái tuổi đôi mươi phơi phới xuân tình, dù chưa một lần lên xe hoa vu quy nhưng cũng đôi ba lần vào Từ Dũ bệnh viện. Đó là những cô gái cậy nhờ lớp lớp phấn son che đậy lại nếp nhăn trên gương mặt và đôi mắt quầng thâm mất ngủ vì đêm đêm mải mê binh xập xám. Đó là những cô gái tự tin vào sắc đẹp của mình, khi đứng trước gương soi, họ sẽ không còn thấy ai trên đời này đẹp hơn họ.

Tại sao quý bà hào hứng dự thi tuyển của Thẩm mỹ viện Dậy Thì? Có thể lý giải rằng: Thời buổi này đàn bà, phụ nữ cần thâm nhập vào sinh hoạt của xã hội, chứ không phải chỉ biết từ nhà đến chợ, từ cửa ngõ đi vào trong xó bếp. Trước đây khi bị gạt khỏi đời sống xã hội, không được tham dự vào những quyền lực làm thay đổi thế giới và thêm vào đó do nhu cầu giải trí lẫn sinh lý của đàn ông nên các mỹ nhân thường bị thiệt thòi. Có thể đó là quý bà dù đẹp, dù có học và rất tinh tế nhưng họ chỉ là nhân tình của những chính khách làm chính trị hạng bét, những văn nghệ sĩ cấp hai, những triết gia dở hơi. Có thể quý bà đó là những vũ nữ, nhạc công kiêm công việc liên hệ đến tình ái trong các yến tiệc mà họ góp vui nhưng chỉ là tình nhân kiểu mèo mả gà đồng. Vì thế khi công ty Luky tổ chức thi sắc đẹp quý bà ùn ùn tìm đến. Nhan sắc đàn bà, một khi được tôn vinh công khai thì xã hội biết đến sự có mặt, sự hiện diện với tư cách phái đẹp của họ.

Mỗi thí sinh được phát một phiếu báo danh, đánh dấu theo thứ tự từ một đến hai mươi. Ông Tiến sĩ Y khoa vốn là người điềm đạm, mực thước và sáng ngời đạo đức nên thay mặt Ban giám khảo đọc diễn văn khai mạc. Thành phần Ban giám khảo gồm có Robert Tạch, Rổn Rảng và Rền Vang. Sau khi hớp một ngụm cà phê sữa nóng, Robert Tạch ưỡn ngực:

- Kính thưa Ban giám khảo công minh, kính thưa các thí sinh xinh đẹp! Ngày hôm nay là ngày hội lớn của phái đẹp. Nhà văn Đốt-tôi-ếch-xờ-ki đã nói rằng: “Cái đẹp sẽ cứu chuộc thế giới”. Điều đó, chí lý lắm thay. Cái đẹp là nguyên nhân kích thích mọi sinh lực của chúng ta. Vâng, đúng thế. Bằng cuộc thi tuyển chọn hôm nay, chúng ta sẽ chiêm ngưỡng từng cái đẹp. Chiêm ngưỡng để chọn lấy những cái đẹp nhất làm nền tảng cho mỹ viện Dậy Thì. Bởi chức năng và nhiệm vụ của thẩm mỹ viện là gì, nếu nó không tạo ra được sắc đẹp cho phụ nữ? Xuất phát từ mục tiêu cao quý như thế nên mới có cuộc thi tuyển hôm nay. Thay mặt Ban giám khảo tôi được quyền tuyên bố: Cuộc thi tuyển của chúng ta bắt đầu khai mạc.

Robert Tạch vừa đọc đến đây, Rổn Rảng có nhiệm vụ vỗ tay cò mồi. Bắt chước động tác của nhà thơ, có những tiếng vỗ tay lẹt đẹt hưởng ứng. Robert Tạch hài lòng, tiếp tục cúi mặt xuống trang giấy đọc tiếp bài diễn văn:

- Thưa Ban giám khảo và thưa các thí sinh kính mến! Chúng tôi là những người có tham vọng tột bực. Ấy là tham vọng truy tìm cho bằng được nhiều người đẹp để tuyển chọn vào làm việc tại mỹ viện này. Sự tham vọng này, sự táo bạo này cũng nhằm tìm ra những người có khả năng đóng phim. Bộ phim Oẳn tù tình do chúng tôi thực hiện sẽ là cơ hội tốt đưa quý bà từ bóng tối trở thành diễn viên sáng chói trên vòm trời nghệ thuật thứ bảy.

Thưa các thí sinh! Cùng với cơn lốc những người đi buôn lậu, những người đổ xô đi đào vàng thì điện ảnh cũng đang là một lĩnh vực, một mỏ vàng mà rất nhiều kẻ bất tài lao vào đào bới. Họ cho rằng: “Tớ bỏ tiền ra làm phim tức thị thì là mà phim của tớ. Cấm không ai được bàn ngang bàn dọc. Phim là phải có mấy anh SBC làm xiếc trên xe mô tô, rồi bắn súng, rồi nằm ngửa lái xe bằng chân hoặc phải có cảnh đánh ghen bằng đòn gánh, rạch mặt bằng dao lam, v.v… Nếu không có những pha này thì… ma nó coi phim”!

Đang đọc ngon trớn, Robert Tạch dừng lại một phút, lần này thì tự mình vỗ tay lốp bốp, thính giả thấy vậy cũng vỗ tay theo. Robert Tạch hưng phấn quá, hắn thầm khen bài viết này của Rền Vang soạn ra sao mà hay đến thế. Trong khi đó Rền Vang - tác giả của bài diễn văn này - lại bỏ ngoài tai những lời văn hoa trên, chỉ để ý đến một thiếu phụ đang ngồi ở phía hàng ghế của thí sinh. Robert Tạch uống thêm một ngụm cà phê nữa và hắng giọng:

- Là những người làm ăn chân chính, chúng tôi cực lực phản đối quan niệm đó. Muốn vậy, chúng tôi phải chuẩn bị một đội ngũ diễn viên xinh đẹp và yêu nghề. Những diễn viên ấy không ai khác mà chính là các thí sinh có mặt hôm nay. Trước khi bước vào cuộc thi, tôi xin phép được nói rằng: “Để trở thành một người phụ nữ toàn diện, quý bà phải có được hai vẻ đẹp: Vẻ đẹp nhan sắc và vẻ đẹp tâm hồn. Trong hai cái đẹp đó, cái đẹp sau quan trọng hơn. Vì nhan sắc rồi cũng sẽ tàn phai, lụi tàn theo thời gian, còn vẻ đẹp tâm hồn thì vĩnh viễn tồn tại. Một người nam thoạt tiên đến với người nữ vì vẻ đẹp bên ngoài, nhưng càng về sau anh ta càng quan tâm tìm hiểu bí ẩn tâm hồn của bạn tình. Một người nam càng bản lĩnh, càng trí tuệ thì càng chú trọng đến vẻ đẹp tâm hồn của người mình yêu. Anh ta không bị mù quáng trước sắc đẹp bên ngoài và sẵn sàng rời bỏ cái đẹp đó để tìm đến cái đẹp tâm hồn vĩnh cửu. Và đến lúc này, cái đẹp nhan sắc sẽ lùi bước trước cái đẹp duyên dáng, đạo đức, văn hóa, tế nhị, khéo léo, dịu dàng.

Thưa các thí sinh, do đã có một quan niệm đúng đắn như thế nên Ban giám khảo chúng tôi quyết định cuộc thi tuyển chọn gồm có những phần như sau: trước hết, thi trang phục áo dài; thứ hai, trang phục tự chọn; thứ ba, thi trang phục áo tắm và cuối cùng thi ứng xử. Để cuộc thi được diễn ra dưới ánh sáng của sự công bằng, tôi xin đề nghị các thí sinh cho một tràng pháo tay nồng nhiệt nhằm tôn vinh cái đẹp!

Robert Tạch vừa dứt lời thì những tiếng vỗ tay vang lên rào rào như tằm ăn rỗi. Tất cả thính giả đều thầm chê bài diễn văn này quá ẹ, dông dài, lục cà lục cục như dùi đục chấm mắm cáy, thế nhưng, có một người ngồi lắng nghe như uống lấy từng lời vàng ngọc. Người ấy là vợ của nhà thơ Rổn Rảng. Rền Vang đang chú ý vì vẻ đẹp quê mùa của ả. Sáng nay, ả cũng được chồng dẫn đi tham dự buổi thi tuyển này. Khi Robert Tạch bước xuống diễn đàn thì cuộc thi bắt đầu. Bác sĩ và một số nhân viên trong mỹ viện lăng xăng cầm camera quay phim. Theo sự phân công của Ban giám khảo, nhà báo Rền Vang bắt đâu nói oang oang như mổ lợn:

- Vì sự tôn vinh của cái đẹp, xin mời hai mươi thí sinh bước lên phía sân khấu.

Những cô gái õng ẹo làm theo lời yêu cầu trên. Chèn ơi! Những cô gái cũng trẻ, cũng đẹp, cũng nhí nhảnh, cũng tươi mát lắm chứ! Cả Ban giám khảo no nê mắt ngắm. Đối với những con mắt trần tục của đàn ông, khi nhìn phụ nữ, họ chỉ có một nguyện vọng đạo đức duy nhất là được lột truồng phụ nữ. Lại có tiếng nói ầm ầm như thằng câm tắm ngựa:

- Xin mời tất cả thí sinh trở về vị trí cũ.

Rổn Rảng quay qua phía Rền Vang:

- Thưa anh, anh để ý tới thí sinh số mấy? Em chịu cô số 9 quá!

Rền Vang không trả lời. Y không chú ý đến bất cứ thí sinh nào có mặt ở đây cả. Sự đạo đức và bản lĩnh lương thiện của một nhà báo không cho phép y thiên vị đối với bất cứ thí sinh nào. Hôm nay, y chỉ lưu tâm đến một phụ nữ không phải thí sinh - người đó chính là vợ của Rổn Rảng đang ngồi dưới hàng ghế khán giả. Chà! Trông ả cũng ngon mắt lắm chứ! Môi đỏ chói như trái ớt chín. Tóc hoe vàng như râu bắp. Đôi mắt của ả thỉnh thoảng chớp chớp, trông quyến rũ làm sao. Gương mặt hơi buồn buồn nhưng ơ kìa, cái nhìn lúng liếng kia cũng lẳng lơ lắm chứ! Rền Vang trông thích quá! Y cảm thấy tay chân mình bồn chồn, tâm hồn mình rạo rực. Do đó, thay vì ngồi ở hàng ghế dành cho Ban giám khảo, Rền Vang lại tếch xuống phía dưới, y phân bua:

- Moa phải xuống với các thí sinh để moa phỏng vấn, ghi cảm tưởng của họ mà viết bài cho báo.

Cuộc thi vẫn tiếp tục. Từ bộ áo dài mềm mại như mây bay đến những bộ áo tắm quyến rũ. Chiếc máy camera của mỹ viện Dậy Thì làm việc liên tục. Nó tích cực ghi lại toàn bộ hình ảnh đẹp của những cô gái hôm nay, nhất là ở phần thi áo tắm, vì cách ăn mặc thật đơn giản như đang đi, đang đứng trên bãi biển thì thân thể đẹp của họ mới phát huy hết được thế mạnh. Trong khi đó, nhà thơ Rổn Rảng vừa ngước mắt nhìn người đẹp và vừa làm thơ. Những vần thơ chảy ra như suối, như sông để ca ngợi vẻ đẹp của tạo hóa. Cái đẹp đến với người đàn ông từ cái nhìn trực diện của đôi mắt. Rổn Rảng cảm thấy mình dại dột tại sao lại dẫn vợ vào chốn này? Có vợ sờ sờ ra đó, làm sao dám tán tỉnh những thí sinh xinh đẹp kia? Ban giám khảo lặng lẽ làm việc, mỗi người đeo đuổi một suy tư. Riêng Rền Vang, bỏ mặc ngoài tai, ngoài mắt những diễn viên trên sân khấu, y chỉ biết mình đang ngồi cạnh vợ của Rổn Rảng. Y cảm thấy tâm hồn mình xao động, xao xuyến quá chừng! Y buông ra những lời hoa mỹ với vợ của bạn. Vốn là người đàn bà quanh năm chỉ biết làm bạn với nồi, niêu, xoong, chảo, hành, tiêu, ớt, tỏi… nên ả rất bất ngờ trước thái độ của bạn chồng mình. Những điều Rền Vang nói, dù không hiểu ất giáp gì nhưng ả cũng thích. Không thích sao được khi người đàn bà được gã đàn ông khác săn đón? Tâm lý của họ là vậy, dù đã có chồng, nhưng vẫn thích được người khác mê mệt mình. Vừa ngước lên sân khấu nhìn những đôi mông tròn trịa, Rền Vang vừa tâm tình với ả:

- Thưa bạn, cái đẹp của bạn xuất hiện ngày hôm nay đối với moa đó là một bông hoa đỏ thắm trên đồng cỏ xanh. Nếu trở lại chừng vài ba năm trước, cái đẹp của bạn sẽ ăn đứt tất cả những người đang dự thi. Dù vậy, trên gương mặt của bạn vẫn còn những nét tươi thắm chưa hề phai mờ… Bạn ơi! Cái đẹp của bạn là cái đẹp mang tính quốc tế. Đó là một phạm trù mang tính mâu thuẫn mà thống nhất, thống nhất một cách phong phú giữa tính hiện đại, tính kế thừa và tính cách tân. Thưa bạn, chính vì vậy, moa không thể nào quên được bạn.

Nghe bạn của chồng mình tán tỉnh nhăng cuội rất cao siêu, bí hiểm rất uyên bác, ả chỉ mỉm cười một cách ngượng ngùng và lấy làm sung sướng lắm, dù chẳng hiểu gì sất. Điều bi đát nhất của đàn bà là họ rất hay so sánh giữa chồng mình với kẻ khác. Một khi chưa lấy được người đàn ông nọ làm chồng, họ rất tôn thờ, kính phục người đó nhưng một khi đã ăn nằm với nhau thì họ sẵn sàng lôi người chồng như lôi con cá bị cắn câu trên cạn. Trời ạ! Chỉ khi nào không có sự cô đơn, không có cơ hội, không có người đàn ông khác săn đón thì người đàn bà mới giữ được tiết hạnh. Bây giờ, vợ của nhà thơ Rổn Rảng cũng như thế, ả đang đắm trong những lời mật ngọt của Rền Vang. Không biết tự bao giờ người bạn chí cốt, chí tình của chồng mình đã choàng tay qua vai của ả. Ả biết thế nhưng vẫn im lặng.

Trên sân khấu đang vui quá, đang nhộn nhịp quá, có còn ai để ý đến ai đâu, những con mắt đều được ném lên sân khấu. Kìa cô thí sinh số 9 đang nhún nhảy trong bộ áo tắm. Da trắng. Đùi thon. Mông nở. Nhà thơ Rổn Rảng muốn đứng tim. Cảm hứng về thi ca đang cuồn cuộn dâng lên trong trí óc, hắn liền cho ngay điểm mười, trong khi đó Rền Vang chỉ chấm điểm năm mà thôi. Nghiêng qua vợ của bạn, Rền Vang thì thào:

- Moa muốn mời bạn cùng moa một dịp nào đó đi uống cà phê. Thưa bạn, có được không ạ?

Ả không đáp mà chỉ nheo mắt mỉm cười. Nụ cười như dao nhọn cắt đứt mạch máu của Rền Vang, y thở gấp, tim đập mạnh, tâm hồn xốn xang. Y có cảm tưởng như mình đang trở về thuở mười bảy tuổi với mối tình đầu và xúc động mãnh liệt với ý tưởng trong sạch. Bởi vì gương mặt của ả rất giống người tình thời thanh niên của y, người tình đó đã vượt biên, không còn gặp lại nên trong tâm tưởng của y bao giờ cũng tưởng nhớ. Ngồi bên cạnh vợ của bạn mà y cứ muốn cúi xuống đặt môi mình trên đôi môi đỏ chói của ả. Y thèm. Y đang mơ tưởng. Y đang xúi giục ả ngoại tình cùng y. Điều đó nhà thơ Rổn Rảng không hề biết, hắn đang lo phận sự của một thành viên trong Ban giám khảo một cách chu đáo và tận tụy.

Thời gian của buổi sáng nay trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc cuộc thi về trang phục của thí sinh đã xong. Ban giám khảo hội ý để chấm điểm. Họ chọn ra ba người cao điểm nhất để thi ứng xử, người nào cao điểm nhất sẽ được chọn tham gia phim Oẳn tù tình . Sau một hồi bàn cãi, chuyện nổ như pháo rang, ban giám khảo công minh đã chọn được ba thí sinh mang số báo danh 9, 7 và 3. Ba người đẹp này sẽ tranh nhau chức “Người đẹp thanh lịch của Thẩm mỹ viện Dậy Thì” . Có những tiếng xì xào từ phía thí sinh, họ cho rằng ban giám khảo đã làm việc không chính xác. Nhưng ban giám khảo đã phớt lờ điều đó. Vì Rổn Rảng còn đang mơ tưởng đến những vần thơ. Vì Robert Tạch đang suy nghĩ cách rủ thí sinh số 7 ngày mai đi chơi Vũng Tàu. Vì Rền Vang đang xoa xoa những ngón tay run rẩy trên bờ vai thon của vợ bạn mình. Cuộc thi vẫn tiếp tục. Giọng của Robert Tạch nhỏ nhẹ:

- Xin mời thí sinh số 3 lên sân khấu thi ứng xử.

Có những tiếng vỗ tay. Cô ta trẻ, đẹp, độ hai mươi xuân xanh. Câu hỏi của nhà thơ Rổn Rảng như sau:

- Sida là gì?

Cô ta cắn vào môi một cách thẹn thùng để suy nghĩ. Phải mất khoảng một phút sau, cô ta trả lời:

- Thưa Ban giám khảo Sida là Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải. Một chồng một vợ khỏi sợ Sida. Sida là giai đoạn cuối cùng của quá trình nhiễm vi rút HIV. Do hệ thống miễn dịch bị tổn thương, cơ thể không tự bảo vệ chống lại các bệnh nhiễm trùng và ung thư mà một người bình thường có thể chống đỡ được. Những bệnh này là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Hiện nay chưa có thuốc điều trị hoặc vắc-xin phòng Sida có hiệu quả.

Rổn Rảng hỏi tiếp câu thứ hai:

- Bản thân của cô yêu gì và ghét gì?

Lập tức câu trả lời tuôn ra khỏi mồm trơn như cháo chảy:

- Em yêu hòa bình và ghét chiến tranh.

Câu trả lời ấy đã được những tràng pháo tay tán thưởng nhiệt liệt. Thí sinh số 3 sung sướng bước về vị trí cũ. Đến lượt thí sinh số 9 lên thi ứng xử. Người đặt câu hỏi là Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch, vốn thầy thuốc nên câu hỏi của y rất nghiêm túc:

- Một trong những kẻ thù của sắc đẹp là bệnh táo bón. Vậy ta phải làm gì để chống bệnh này?

Chà! Câu hỏi này dễ ợt, vì đã từng trải qua kinh nghiệm phòng, chống bệnh này nên thí sinh số 9 trả lời ngay:

- Thưa Ban giám khảo! Muốn chống bệnh táo bón thì chúng ta phải ăn nhiều rau tươi như rau xà lách, rau muống, rau cải, v.v... và ăn thật nhiều trái cây. Mỗi sáng thức dậy sớm chúng ta nên uống một ly nước lúc bụng trống để dễ đi tiêu.

Câu hỏi thứ hai:

- Cô yêu gì và ghét gì?

Không một chút nao núng, cô trả lời ngay:

- Bản thân em yêu sự thủy chung và ghét sự ngoại tình phản bội.

Câu trả lời trên đã làm Rền Vang giật thót người. Y dáo dác nhìn về phía Rổn Rảng, nhưng nhà thơ vẫn đang đắm đuối với nàng thơ. Y cảm thấy yên tâm. Tiếp tục cuộc thi. Thí sinh số 7 lên thi ứng xử. Người đặt câu hỏi là Rổn Rảng:

- Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết một câu rất hay “ Thành phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng”. Đốm lửa hồng ấy là vệt son môi. Vậy theo cô nên tô son như thế nào để đôi môi trở thành tuyệt vời?

Vừa hỏi xong, Rổn Rảng cảm thấy khâm phục chính mình, không ngờ mình lại đặt câu hỏi trứ danh quá! Câu hỏi ấy đầy chất thơ đấy chứ? Nhưng vốn là người đã có nhiều năm làm việc ở những cơ sở vật lý trị liệu chuyên massage đặng phục hồi sức khỏe cho đàn ông với tấm lòng “thầy thuốc như mẹ hiền”, nên thí sinh số 7 trả lời ngay:

- Để tăng hương sắc cho đôi môi và những nụ cười luôn tươi duyên, bạn gái chúng ta thường dùng son tô môi. Son môi có hai loại. Loại thỏi tô trực tiếp và loại mềm phải dùng bút lông để tô, vẽ lên môi. Son hiện bán ở các tiệm mỹ phẩm có nhiều hiệu như Rouge à Lèvres Lavin, Elizabeth Arden, Downpink Revion, Rose Diseret Lancome… Son dùng tùy theo lứa tuổi, nhất là phải hợp với màu da. Nếu da trắng hồng, dùng son màu hồng nhạt; da trắng xanh, dùng son màu tươi; da trắng hồng, dùng son màu hồng trung bình; da tái xanh, dùng son màu tím hồng; da màu bánh mật, dùng son màu hồng nâu; da hơi đen, dùng son hồng, v.v…. Muốn môi được tươi bóng, chúng ta nên tô thêm một lớp son bóng lên. Có nhiều loại son bóng như Brillant aux lèvers Anne Darcy, Lip Gloss Max Facter, Hydra Roage Guerlain…

Câu trả lời ấy đã làm mọi người tán thưởng nhiệt liệt, thí sinh số 7 cười tủm tỉm để chờ câu hỏi tiếp theo. Rổn Rảng lại hỏi:

- Tình yêu có màu gì?

Câu hỏi này mới khó làm sao! Thế nhưng, thí sinh số 7 cũng không nao núng, trên môi vẫn nở nụ cười. Điều đó làm cho Robert Tạch càng thêm yêu tính cách của thí sinh này. Hắn chỉ nghĩ đến một phòng máy lạnh, một giường nệm yên tĩnh để nằm tâm tình bên thí sinh này. Chao ơi! Thèm quá! Hãy trả lời đi em! Và thí sinh số 7 đã không làm phụ lòng mơ ước thầm kín của Robert Tạch. Cô ta mở miệng:

- Đối với người phụ nữ không yêu thì cũng giống như cá không có nước. Với họ, tình yêu là tất cả, họ sẵn sàng từ bỏ danh vọng để làm người đàn bà hạnh phúc. Người phụ nữ nào đi ngược lại điều đó sẽ là người tầm thường và sẽ rên xiết, rền rĩ trong cô độc. Chính vì vậy, tình yêu bao giờ cũng mang màu xanh của sự hy vọng và hạnh phúc. Còn nếu như khi bị ngoại tình thì tình yêu sẽ mang màu tăm tối tang tóc.

Robert Tạch nghe sướng rên cả người, gã vỗ tay trước tiên. Cuộc thi đã diễn biến từ đầu đến cuối một cách tốt đẹp. Lấy tư cách là người tổ chức cuộc thi, Robert Tạch đã chọn thí sinh số 7 để trao giải nhất “Người đẹp thanh lịch của Thẩm mỹ viện Dậy Thì”. Robert Tạch bước lên diễn đàn tuyên bố kết thúc như sau:

- Thưa tất cả thí sinh, cuộc thi tuyển chọn người vào làm việc tại Thẩm mỹ viện Dậy Thì đã kết thúc một cách rực rỡ và tốt đẹp vô cùng! Những thí sinh được chọn thi ứng xử vừa rồi sẽ được chúng tôi mời đóng phim Oẳn tù tình với thù lao cao bằng diễn viên ngôi sao hiện nay. Những thí sinh còn lại nếu muốn làm việc với mỹ viện chúng tôi thì ngày mai xin mời đến đăng ký. Ban giám khảo chúng tôi hết sức vui lòng khi thấy tất cả các bạn đều đạt tiêu chuẩn của cái đẹp. Xin một tràng pháo tay hoan nghênh sự thành công vang dội của cuộc thi này!

Những tiếng vỗ tay rào rào! Trong lúc đó, Rền Vang vẫn ngồi bên cạnh vợ của bạn mình. Bàn tay của y đã nắm lấy được bàn tay của ả, y nói:

- Cái đẹp vì sự sống nên tình yêu đẹp cũng là một xu hướng, một cách thế hướng về sự sống. Đó là cơ sở đẹp để tình yêu trở thành thẩm mỹ trác tuyệt. Tình yêu vươn cao lên tầm thời đại để mỗi con người trong quan hệ ấy cũng trở thành những nhân cách sống trên tầm cao phẩm giá và năng lực của con người. Bạn ơi! Moa nói thật với bạn rằng, thẩm mỹ là ngôi sao sáng lấp lánh nơi sự giao hòa giữa hai người trên vùng lý tưởng sống, niềm mơ ước. Đó là tình yêu trai gái nồng nàn và thiêng liêng mà không ai có thể chia lìa được lứa đôi.

Ả nghe vậy sướng đê mê.

Những thí sinh bắt đầu ra về. Họ ra về với bụng đói meo. Trời nắng gắt, nắng chói chang. Robert Tạch cười sung sướng hỏi han thí sinh số 7 và hẹn hò sẽ đi đóng phim ở Vũng Tàu. Mọi người đều vui tươi, đều hớn hở. Và không khí càng đầm ấm, nhộn nhịp hơn khi Robert Tạch mời mọi người trong Ban giám khảo đi vào công viên Vó Ngựa Chung Tình ăn trưa. Trời nắng gắt. Đâu đó vọng lên tiếng hát í a í ò của Rền Vang.

Sau khi hát xong, Rền Vang nói với Robert Tạch:

- Moa chúc mừng ông. Không ngờ kế hoạch của chúng ta lại thành công ngoài dự đoán. Bắt đầu từ ngày mai, báo chí của thành phố sẽ đưa tin về sự kiện này. Chỉ cần vậy thôi. Đàn bà góa chồng, con gái thất tiết sẽ biết đến mỹ viện của ông. Đó là cách quảng cáo hữu hiệu nhất. Moa chúc mừng ông.

Y đưa tay ra và bắt tay Robert Tạch. Họ siết tay thật chặt. Robert Tạch nói:

- Ông đừng khách sáo vậy. Tôi phải là người cám ơn ông mới đúng. Thôi bọn mình đi ăn trưa ông ạ! Nè! Khi viết bài đăng báo, ông nhớ kèm thêm ảnh nhé! Nhớ chọn những cảnh thi áo tắm thì mới tuyệt!

Rền Vang cười dễ dãi:

- Ông khỏi phải nhắc nhở chuyện đó. Nghề của moa mà. Không những một mình báo của moa tuyên truyền cho ông, mà các báo khác cũng đều đăng rộ lên như một sự kiện của văn học nghệ thuật. Vậy là sướng nhé.

Robert Tạch cười hài lòng. Không ngờ cuộc thi tuyển này lại có tác dụng to lớn quá. Từ đây ai mà không biết đến Robert Tạch và thẩm mỹ viện của y? Mọi người lục tục kéo nhau ra xe để đi ăn trưa. Trời nắng. Vẫn còn nghe tiếng hát í ò của nhà báo Rền Vang.

***

Chiếc xe Toyota phóng trên đường phố một cách kiêu hãnh. Robert Tạch quay sang hỏi nhà báo Rền Vang:

- Ông có cam đoan với tôi là tuần tới báo chí sẽ đưa tin, viết bài tuyên truyền về cuộc thi của tôi không?

Rền Vang đáp:

- Cái đó còn tùy thuộc vào bản lĩnh và đức độ của ông.

Robert Tạch lắc đầu không hiểu.

- Moa nói thật với ông nhé! Thời kháng chiến, thước đo của lòng yêu nước là xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước, mà lòng phơi phới dậy tương lai. Còn bây giờ thước đo của lòng yêu nước là anh có làm ra tiền không? Dân có làm ra tiền thì dân mới giàu, dân có giàu thì nước mới mạnh. Ông Robert Tạch ạ! Thước đo bản lĩnh và đức độ của mỗi người cũng tùy thuộc vào đồng tiền ông ạ!

Nhà báo chỉ nói lấp lửng như vậy rồi im bặt. Mùi nước hoa của vợ Rổn Rảng đang ngồi bên cạnh y làm y cảm thấy dễ chịu. Riêng Robert Tạch nhăn mặt suy nghĩ. Khi chiếc xe phóng ra ngoài xa lộ, Robert Tạch nhổm người lên, gã đưa tay vào túi quần sau. Gã móc tiền một cách kín đáo và đưa cho Rền Vang:

- Tùy ông lo liệu.

Rền Vang không nói gì cả. Vậy là xong. Bất cứ cá nhân, đoàn thể nào khi lao vào thương trường, họ đều cần sự giúp đỡ của báo chí. Nhà báo muốn được độc lập thì trước hết phải tự lập, tự túc, tự lực cánh sinh chứ không thể sống nhờ vào tiền trợ cấp. Nhưng Rền Vang đang cần tiền và Robert Tạch đang cần sự tuyên truyền về mỹ viện của mình, nên họ gặp nhau. Vậy là xong.

Cánh cổng công viên Vó Ngựa Chung Tình bao giờ cũng rộng mở. Tại đây, hẳn Rền Vang chưa quên trận đòn đánh ghen, nhưng đàn ông là một động vật mau quên. Những lời dạy dỗ của vợ chẳng có ý nghĩa giáo dục gì nữa, khi mà họ đang săn đuổi một người đẹp khác, nhất là lúc người đẹp ấy đang sóng đôi cùng mình. Rổn Rảng lầm lũi bước đi trước, vì hắn đang suy tư và đeo đuổi theo những vần thơ, khi nàng thơ đã đến trong trí óc thì vợ chẳng là cái quái gì trên cõi đời ô trọc này nữa đâu. Gương mặt hắn thẫn thờ như người mất hồn. Trong khi đó, Rền Vang vẫn lịch sự đi bên cạnh vợ Rổn Rảng mà buông ra những lời tán tỉnh vu vơ. Họ bước đi giữa thiên nhiên. Cây xanh. Bóng mát. Robert Tạch nói:

- Mình chọn ngồi ăn trưa chỗ nào?

Rền Vang lịch thiệp:

- Xin được dành quyền ưu tiên đó cho người đẹp đang đi với chúng ta.

Câu nói đó đã làm vợ Rổn Rảng sung sướng và rạng rỡ mày mặt. Cuối cùng họ chọn chỗ ngồi ăn ngoài trời. Tiếng chim hót líu lo đâu đó giữa không gian rộng mênh mông. Thức ăn và bia được đem ra. Mọi người đều vui vẻ chúc mừng cho cuộc thi đã thành công tốt đẹp. Những cái ly được nâng lên ngang miệng. Và đổ ồng ộc vào miệng. Ấy là cách uống bia của những người lắm tiền. Lại tiếp tục nâng ly lên. Uống. Rồi lại uống. Cũng như tất cả mọi lần, Rổn Rảng vẫn là người uống bét nhè. Nếu một nhà tâm lý học sành điệu phân tích về hiện tượng này, thì sẽ phát hiện ra tác dụng tàn phá khủng khiếp của thi ca đối với nhà thơ Rổn Rảng. Vì mỗi lúc uống bia, Rổn Rảng cảm thấy tâm hồn mình hưng phấn lạ lùng. Bao nhiêu hình ảnh đẹp về nàng thơ đang nhảy múa trong óc. Bao nhiêu ý tưởng làm cuộc cách mạng cách tân thi pháp, đổi mới của thi ca đang bay bổng trong tâm hồn. Do đó, Rổn Rảng cứ ngửa cổ ra mà đổ bia vào miệng trong cảm nghĩ mình là một nhà thơ đang nổi tiếng nhất đất nước này. Chẳng mấy chốc nhà thơ của tuổi áo trắng đã say mèm người, nhìn một hóa hai, con mắt gà mờ lờ đờ nhíu lại…

Trời ạ! Đây là lúc dan díu với nàng thơ. Rổn Rảng vội vã xé bao thuốc lá. Những điếu thuốc vung vãi trên bàn ăn. Hắn cúi đầu xuống ghi ghi chép chép lại những vần thơ vừa vụt hiện ra. Thơ này gọi là thơ vụt hiện, chẳng mấy chốc đã được Rổn Rảng ghi đầy trên bao thuốc lá. Những hành động ấy đều được Rền Vang để mắt đến. Y nói với Robert Tạch:

- Rổn Rảng là con người sinh ra để sống chết vì thơ. Điều đó rất đáng để cho chúng ta tôn trọng.

Robert Tạch chỉ nhếch mép cười. Họ lại cụng ly với nhau. Uống. Bỗng có tiếng đập bàn một cách hùng dũng:

- Xin quý vị hãy vì tôi. Thương tôi. Kính trọng tôi. Tất cả hãy im lặng để nghe tôi đọc thơ!

Người nói câu nói oanh liệt ấy là Rổn Rảng. Mặt hắn đỏ như mào gà trống. Trên đời này không có gì bi thảm hơn, khi nhà thơ làm xong một bài thơ lại không tìm ra người đồng cảm để thưởng thức bài thơ đó. May mắn thay cho Rổn Rảng hôm nay có vợ mình, có Rền Vang và Robert Tạch là những người cũng rất thích thơ. Rổn Rảng đứng lên, tay hắn cầm tờ giấy và mặt cúi xuống:

- Xin quý vị tán thưởng thơ của tôi bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất.

Không có ai vỗ tay cả. Tuy vậy, Rổn Rảng vẫn rướn cổ lên. Hắn lắp bắp đọc trong cơn say ngất ngưởng:

- Một người đi với một người

Một người tơ tưởng nụ cười hắt hiu

Một người vui biết bao nhiêu

Một người buồn với bao điều chia ly

Một người về, một người đi

Dường như câu sau chưa làm xong nên Rổn Rảng cứ ngắc ngứ: “Một người về một người đi…”. Những người ngồi chung bàn vỗ tay ầm ĩ. Rền Vang cao hứng:

- Cụng ly ngay lập tức. Vì thơ. Vì Rổn Rảng. Nào cụng ly!

Mọi người trong bàn đều hưởng ứng. Nhà thơ của chúng ta lại ngửa cổ đổ bia ồng ộc vào mồm. Uống cạn một ly bia, hắn lảo đảo ngồi bịch xuống ghế. Vợ Rổn Rảng ngao ngán trước hình ảnh của chồng, ả muốn bật người dậy mà túm lấy áo của hắn, tát cho vài cái rồi mới đuổi về nhà! Nhưng tại đây đông người, còn nể mặt chồng nên ả dằn cơn giận vào lòng. Ngay lúc đó, Rền Vang nói nhỏ:

- Chúng mình nên đi ra ngoài kia, đi dạo một chút cho khuây khỏa nhé!

Lời nói êm ái như mật ngọt đã rót vào tai. Ả gật đầu. Rền Vang nói với Robert Tạch:

- Moa xin phép ông, moa phải đi dạo một chút nhé!

Nói xong, y cầm tay vợ Rổn Rảng nước khỏi bàn. Rổn Rảng đã say. Hắn ngoẹo cổ vào thành ghế nằm thở hồng hộc. Rồi ngáy khò khò…

Rền Vang dẫn vợ Rổn Rảng đi dạo trong công viên. Họ chui vào trong một quán cà phê. Ngồi đối diện với vợ của bạn, vì lòng yêu mến Rổn Rảng nên Rền Vang không muốn vợ của bạn phải buồn lòng, y hỏi:

- Bạn có mệt không? Bạn uống gì?

Ả đáp:

- Tùy anh!

Rền Vang hét lớn:

- Cho vài lon bia Lên Cơn.

Lập tức có người phục vụ đem bia đặt trên bàn. Gã phục vụ mặt non choẹt, gã khom người hỏi nhỏ vào tai Rền Vang:

- Xin lỗi, quý ngài có cần phòng để nghỉ trưa không?

Chà. Lại có phòng để nghỉ trưa à? Rền Vang hấp ta hấp tấp:

- Mày giữ cho moa một phòng máy lạnh nhé!

Gã phục vụ nheo mắt:

- Dạ! Có ngay.

Thế là gã chạy đi lo phòng. Thái độ của gã phục vụ đã làm Rền Vang khinh bỉ, y nói với vợ Rổn Rảng:

- Thú thật với bạn, trên đời này có ba loại đàn ông mà moa khinh ra mặt, đó là loại đàn ông làm những nghề sau đây: Uốn tóc cho phụ nữ và nhất là loại đàn ông phục vụ trong phòng ngủ để trải nệm, bưng nước và quét dọn… Thật đê tiện!

Nói lưng chừng y im lặng. Vợ Rổn Rảng hỏi:

- Mới có hai loại, còn loại thứ ba là gì hở anh?

Rền Vang cười:

- Thôi! Uống đi. Chúc sức khỏe của bạn.

Họ uống. Vợ Rổn Rảng lại hỏi gặng:

- Còn loại nữa là loại gì vậy anh?

Rền Vang thở hắt ra:

- Nói thật bạn đừng buồn nhé! Moa cũng khinh bỉ luôn loại đàn ông chỉ biết làm thơ mà không quan tâm đến vợ con. Nhục lắm!

Đang oán ghét người gọi là chồng mình đang say bí tỉ ngoài kia, ả nói ngay:

- Vâng, em cũng khinh loại đàn ông đó. Chồng của em cũng đá cá lăn dưa anh ạ!

Thế là, cũng như tất cả mọi người đàn bà trên trái đất này, từ thuở mới khai thiên lập địa đến nay, một khi có điều kiện thuận lợi để nói xấu chồng thì họ sẵn sàng toác miệng ra kể lể! Vợ Rổn Rảng đang làm chuyện đó với Rền Vang. Y ngồi nghe sướng con ráy như nghe chuyện cổ tích dành cho người lớn vậy. Kể càng nhiều, miệng càng mỏi, nước bọt càng khô thì ả càng muốn uống. Ả uống ừng ực để đủ sức mà nói xấu chồng cho bạn của chồng nghe. Kể lể một hồi thì bia ngấm dần vào người, ả thấy nhức đầu khủng khiếp. Rền Vang nói nhỏ nhẹ và rất lịch sự:

- Bạn cứ ngồi đây nghỉ mệt! Say bia cũng thú vị lắm.

Ban đầu ả còn giữ thể diện là dựa lưng vào thành ghế, sau đó mắt nhíu lại, ả gục mặt xuống bàn. Bấy giờ, Rền Vang lịch sự đứng dậy dìu bạn đi vào phòng nghỉ:

- Bạn ơi! Bạn vào phòng nghỉ cho khỏe nhé!

Ả không đồng ý, nhưng cũng không đủ sức để phản đối và hất tay của Rền Vang ra khỏi vòng lưng của mình. Y đã đưa ả vào phòng một cách an toàn.

Tiếng máy lạnh kêu vo vo. Nệm được trải tấm “ra” trắng muốt. Y nhẹ nhàng đặt vợ bạn nằm trên giường. Người đẹp vẫn thiêm thiếp ngủ. Y cẩn thận khóa cửa phòng. Sau đó, y khẽ khàng ngồi bên cạnh người đẹp đang mê mệt vì cơn say. Y vuốt ve núm vú tròn rồi lần mò mở từng cúc áo. Y cúi xuống hôn vào đầu vú và chợt nhớ đến Rổn Rảng. Gương mặt của Rổn Rảng đang hiện lên trong óc của y là một chân dung thảm hại và đáng thương. Y lại gài những cúc áo của vợ bạn và đờ đẫn nuốt nước bọt. Ôi chao! Còn gì đẹp hơn khi người đàn bà đang nhắm mắt ngủ? Tim y đập thình thịch. Bàn tay của y lại lần mò mở từng cúc áo. Lồ lộ một vùng ngực trắng và thơm tho. Y lại cúi xuống hôn vào đó. Rền Vang bỗng cất tiếng rên khoái lạc. Y đột ngột trở nên cuồng nhiệt. Đam mê và ngây ngất. Y như con hổ hùng hục bước vào đời của ả. Cắn. Xé. Nhai. Nuốt. Ả vẫn nằm mê man, nhưng trên môi nở nụ cười mãn nguyện…

Lúc này, ở ngoài bàn nhậu, Rổn Rảng vẫn cất tiếng ngáy khò khò, có lẽ trong mơ hắn đang hạnh phúc đeo đuổi một nàng thơ trác tuyệt nào đó. Còn Robert Tạch thì ghi ghi chép chép những con số, gã đang tính toán tiền nong về lợi nhuận của mỹ viện Dậy Thì.

Vòm trời công viên Vó Ngựa Chung Tình vẫn êm đềm tiếng chim reo chung tình trong lá biếc. Đời, thế mà vui.