Burn Notice – Lệnh thanh trừng
[Sách viết rằng, tình yêu là con dao hai lưỡi.
Nhưng tại sao cả hai lưỡi của con dao này
lại đều làm đứt tay một mình tôi?]
Ngày kia có lẽ là ngày tốt.
Ngày Xương Xẩu gặp tình địch nói chuyện cũng là ngày Đại Khí về nước, việc này làm tôi vô cùng bất ngờ. Buổi chiều tổ chức gặp mặt, vận động thành viên trước khi gặp địch thủ, bao gồm Phó Dụ, Khải đại ca, Đàm Đôn và tôi, không khí thật náo nhiệt, việc tôi và Di Di chia tay cũng được Đàm Đôn nhắc tới, mọi người vỗ tay rần rần tán thưởng không ngớt.
Nghe nói bạn trai cũ của Ngải Mỵ đã tới Bắc Kinh, mấy ngày nay liên tục gọi điện cho cô ấy, vì sợ phiền hà nên muốn đẩy hết cho Xương Xẩu đối phó, nào ngờ cậu ta quả không hổ danh là nhát gan bá đạo, không dám nghe điện thoại, điều này làm Ngải Mỵ nổi trận lôi đình, dọa quay về Thượng Hải với tên tình địch kia.
Để dạy dỗ thêm cho Xương Xẩu về cái tính hèn nhát, mọi người nhiệt tình lấy tôi ra làm ví dụ điển hình. Việc tôi chia tay với Di Di được Phó Dụ và Khải đại ca gọi là hành động sáng suốt, mọi người trước giờ đã rất ác cảm và chán ngấy thái độ ngạo mạn, kiêu kỳ của cô ấy, khen ngợi tôi đã tự cứu lấy mình − đương nhiên không ai biết được sự thật bên trong vẻ mặt vui vẻ hớn hở của tôi.
Định được ngày gặp mặt nói chuyện, tôi vẫn còn một số hoài nghi muốn hỏi Phó Dụ, cậu ta đưa cho tôi một viên thuốc an thần, bảo rằng Đại Khí sẽ bay về vào chiều ngày kia, không ảnh hưởng đến việc đàm phán.
*
Ăn xong về nhà, do uống chút rượu nên đầu hơi đau, nhìn đồng hồ mới hơn 8 giờ, làm bình trà giải rượu, nằm trên giường nghĩ vẩn vơ, cũng không chợp mắt được, loại rượu này làm tôi khó chịu nhất, nhắm mắt lại là người cứ xoay mòng mòng, đầu óc mụ mẫm như chơi đu quay.
Đàm Đôn ở phòng bên cạnh, cười rất khoái trá. Lúc nãy qua phòng nó lấy trà, thấy nó đang cao hứng chat webcam với người tình, ban đầu cứ tưởng Tiêu Tiêu, nhìn qua mới biết, hóa ra là Tiểu Hoa. Trong webcam, cô ấy đang mặc váy ngủ, lộ ra đôi vai trắng ngần, chắc vừa tắm xong, đầu tóc ướt nhẹp, trông cũng có vẻ khêu gợi.
Tiểu Hoa cũng nhìn thấy tôi, còn vẫy vẫy tay chào trong webcam. Đường đường là chính nhân quân tử, những chuyện phi lễ nghĩa thì tất nhiên tôi không thèm đếm xỉa, vậy nên nhân lúc lấy trà, tranh thủ liếc được lúc nào hay lúc ấy thôi, sau đó đành tiếc rẻ bước ra, trước khi ra hẳn còn cố lén nhìn lại một lần nữa.
Lúc này nằm trên giường, không thể ngăn được trong đầu cứ nhớ đến Di Di, cảm giác thật khó tả, điện thoại báo tin nhắn, lấy ra xem, vẫn là cái số quỷ tha ma bắt đó, cũng chỉ ngắn gọn: “Anh ngủ chưa?”
Tôi chẳng lấy làm lạ nữa, thời gian gần đây, tin nhắn lạ đã thành lệ, không thèm đếm xỉa gì đến thái độ lạnh lùng của tôi, ngày nào cũng thế, lịch sự có, thô bạo có, điên cuồng có, mấy lần tôi hỏi thăm danh tính đối phương nhưng kẻ bí ẩn kia thà chết cũng không chịu khai danh phận.
Đầu óc đang suy sụp, trăm nghìn mối tơ lòng, phòng bên cạnh lại dăm hồi bảy lượt vang lên tiếng cười dâm đãng, nếu có ai đó ở đây để tôi có thể chuyển đổi sự chú ý của mình, thì dù có là siêu nhân Gao, ma giếng, hay xác ướp Ai Cập đi nữa, tôi cũng cam lòng.
Trả lời tin nhắn: “Chưa ngủ, không ngủ được, nhớ em, rất muốn có em bên cạnh lúc này.”
Vị khách bí ẩn có lẽ không ngờ tôi lại dùng đến tuyệt chiêu dịu dàng chết người, hồi lâu vẫn chưa thấy động tĩnh, chắc đang ngồi ngẩn ngơ nhìn tin nhắn, thẫn thờ như cá gỗ đây.
Rất lâu sau, điện thoại vừa báo tin nhắn đến, tôi nhấn luôn, đối phương rõ ràng đã bình tĩnh trở lại, chuyển từ phòng thủ sang tấn công: “Nhớ em à? Sao lại nhớ em? Em thật sự tốt đến vậy sao?”
Tôi mỉm cười, cố tình tỏ ra ung dung để bắt con mồi: “Không phải em mà là anh, anh tốt nên mới cảm nhận được cái tốt của em, chằng phải em cũng đang nhớ anh đó sao?”
Đối phương cố tình giương đông kích tây: “Em không thấy anh tốt, anh cũng không biết được cái tốt của em, bởi anh đối với em không tốt.”
Tôi nhẹ nhàng: “Nếu có cơ hội anh nhất định sẽ tốt với em, nhưng anh không có cơ hội? Vì vậy rất tiếc, em sẽ không biết khi anh tốt với em sẽ thế nào đâu.”
Đối phương trả đũa: “Em không cho anh cơ hội để đối xử tốt với em, vì em vốn không muốn biết anh tốt thế nào, cũng không muốn anh biết em tốt ra sao.”
Tôi dùng chiêu đóng cửa bắt trộm: “Em không muốn anh cũng đã biết, khuya thế này mà còn quan tâm anh ngủ hay chưa đủ thấy em tốt với anh thế nào rồi, cho anh cơ hội để đối tốt với em, được không?”
Đối phương dứt khoát: “Không!”
Tôi cười không thành tiếng, quẳng điện thoại xuống gối. Nghĩ cũng lạ, nhắn qua nhắn lại vớ vẩn một hồi tâm trạng của tôi khá hơn rất nhiều, hơn nữa những tin nhắn lúc nãy làm tôi bắt đầu nghi ngờ đối phương là phái nữ vì giọng điệu không giống thằng ôn nào đó bày trò đùa ác ý, nếu là đực rựa làm sao nhẫn nại nhắn lại nhiều như thế chứ!
Đang suy nghĩ, đầu óc có chút mơ màng thì tin nhắn lại đến. Mà tin nhắn vào đúng tình đúng cảnh này, thực sự có chút làm tôi xúc động.
Tin nhắn viết: “Hôm nay sao lại kiên nhẫn vậy? Tin nào cũng trả lời, tâm trạng không tốt ư?”
Xem tin nhắn, mắt tôi cay cay, nước mũi sắp chảy ra ngoài. Chẳng phải đúng là tâm trạng không tốt sao, giờ tôi ở vào tình thế vô cùng bối rối, yêu say đắm hơn một năm trời, tôi không đủ tư cách kết hôn, bên nhau bách niên giai lão với Di Di đã đành, mà ngay cả tư cách nói lời chia tay cũng không có.
Sách viết rằng tình yêu là con dao hai lưỡi.
Nhưng tại sao cả hai lưỡi của con dao này lại chỉ làm tổn thương một mình tôi chứ?
Hoặc là buồn bã cùng cực, hoặc là xem như không có gì, tôi lại nhìn điện thoại, bắt đầu thao thao bất tuyệt với một đứa không biết đực hay cái, cũng chẳng rõ người hay ma, dường như tôi có nhiều phiền muộn muốn phun ra ngoài, tôi không ngừng kể lể tình yêu rất đẹp rất vĩ đại, tôi lại thật ngốc thật ngây thơ, phụ nữ thật ghê gớm, thật nhẫn tâm...
*
Sáng mở mắt, nhận ra trời đã sáng, dậy tắm rửa, lúc ở phòng khách vô tình gặp Đàm Đôn cũng thức dậy ra tắm, còn bảo hôm qua chat tới 3 giờ, toàn thân không sức lực, kéo tay tôi van nài mua hộ nó một cái bánh rán. Lòng hiệp nghĩa không cho phép tôi từ chối, thế là gật đầu đồng ý, quay lưng bước ra ngoài, vào thang máy xuống lầu, ra khỏi thang máy đi bộ vài phút vào bến tàu ngầm, lên tàu đi thẳng tới tòa soạn...
Sắp đến Sùng Văn Môn, Đàm Đôn gọi điện thoại tới, có lẽ đau khổ chờ đợi hồi lâu mới phát hiện là tôi cho hắn ôm cây đợi thỏ, tôi dứt khoát tắt điện thoại không nghe máy, quả là tàn nhẫn đến tột độ.
Tới trưa thì nhận được tổng cộng 3 tin nhắn, một của tên Đàm Đôn sáng nay bị tôi bỏ rơi nên tức tối, nhắn tin spam, nội dung là tất cả những lời trù ẻo mà nó có thể nghĩ ra.
Tin thứ hai đến từ số lạ, chẳng có nội dung gì cụ thể, chỉ hỏi xem tâm trạng tôi có tốt không, giữ gìn sức khỏe hay đại loại như vậy, làm tôi lần nữa nghi ngờ đối phương chắc chắn không phải con trai, nếu không thì chỉ có dân gay thôi, nếu một tên nào chuẩn đàn ông mà gửi tin nhắn này cho tôi thì quả thật quá kinh khủng.
Tin thứ ba không ngờ là của Di Di gửi lúc gần trưa, viết buổi chiều không có việc gì làm, rủ tôi đi dạo, ăn chút gì với cô ấy.
Những việc như thế này trước đây cũng thường xảy ra, tôi như con thiêu thân lao vào cô ấy, cúi đầu cun cút, có lúc khí thế rất hùng hồn, quyết tâm ngút tận trời xanh, nhưng khi gặp cô ấy mặt mày lại hớn hở, răm rắp vâng lời, hết mực trung thành.
Giờ thì mọi thứ không như xưa nữa, bị người ta đùa giỡn hơn một năm mới phát hiện ra mình chẳng là xi nhê gì với cô ấy, ông đây cũng đếch đùa nữa! Sợi tơ tình đã đứt thì dù cô là Hằng Nga, tên thợ săn hèn mọn như ta cũng không thèm động tới! Tôi lập tức xóa tin nhắn, không thèm trả lời. Im lặng như vậy coi như một sự trả thù nhẹ, nhưng lại làm tôi vô cùng đắc ý, toàn thân tràn ngập cảm giác chiến thắng.
Không ngờ gần giờ nghỉ trưa, Di Di gọi điện đến, do dự một lúc tôi quyết định, mà cũng là quyết tâm dứt khoát một lần cho xong, lần này đánh chết tôi cũng không nghe máy. Nhưng điện thoại cứ đổ chuông, liên tục, xem ra Di Di muốn giằng co với tôi tới cùng, tiếng chuông liên hồi đến nỗi các đồng nghiệp trong phòng đều nhìn tôi trách móc.
Không còn cách nào khác, tôi đành mang điện thoại ra khỏi phòng, đứng ở hành lang nghe máy, tiếng của tôi vô cùng, vô cùng nhỏ, cố làm ra vẻ rất thận trọng: “A lô, việc gì mà gấp vậy? Anh đang họp, lát xong anh gọi lại nhé...”
“Đừng vờ vịt nữa, em chỉ hỏi anh chiều nay có đến không, đến không hả???”
Giọng Di Di như đang phát điên, có vẻ vừa sờ vào điện cao thế vừa gọi điện cho tôi với âm lượng muốn chọc thủng màng nhĩ người nghe, lanh lảnh đến nỗi dù đang đứng ở hành lang, nhưng có lẽ tất cả đồng nghiệp trong văn phòng đều nghe thấy. Tôi phát bực, nam tử hán rành rành mà bị đàn bà quát nạt, một chút danh dự cũng không còn thì chi bằng chết quách đi cho xong.
“Anh đang họp.” Nói xong tôi tắt máy, không mảy may suy nghĩ.
Tôi oai chưa?!
*
...Mà cũng thê thảm chưa.
Tắt điện thoại chưa được 5 giây thì nhận được tin nhắn của Di Di: “Em đến tìm anh, cứ đợi đấy.”
Tôi không dám đi. Quen nhau hơn một năm, tôi đã quá quen với tính khí của cô ấy, tìm không thấy tôi, tòa soạn sẽ chứng kiến một trận lôi đình, mà nếu cô ấy nổi cơn thêm một tý nữa thì có lẽ sẽ ảnh hưởng toàn nhân loại.
Lập tức trả lời tin nhắn, nhỏ nhẹ dịu dàng khuyên cô ấy đừng đến, họp xong tôi tự khắc đi tìm cô ấy, nhưng cứ như ném đá ao bèo, chắc nữ quái này đã lên taxi phóng thẳng tới đây rồi, trường hợp này thì có lẽ xe tăng cũng không thể nào cản được.
Làm ra vẻ không hề có chuyện gì xảy ra, chào qua loa mấy tên ăn không ngồi rồi trong văn phòng, tôi phi ngay xuống dưới lầu. Thực lòng không muốn cô ấy lên văn phòng gây rối, mất mặt chết luôn, ngộ nhỡ chuyện chia tay của tôi vỡ lở, tôi lại biến thành chuyện phiếm cho mọi người bàn tán... Phải hết sức cẩn thận, đối với loại con gái như cô ấy, chỉ cần một chút lơ là thì hậu quả sẽ vô cùng thảm thương, người khác không hiểu nhưng tôi quá hiểu.
Tới sạp báo gần tòa soạn mua tờ tạp chí, ngồi ngay ghế đá ở hoa viên, vừa lật vừa quan sát xung quanh, để mắt đợi bóng dáng quen thuộc. Hút hết mấy điếu thuốc, đến lúc bắt đầu tin rằng Di Di chỉ dọa chứ không định đến, đang hí hửng thì hung thần xuất hiện.
Quần Jean cạp trễ, áo sợi hở như lưới đánh cá, tiết trời vừa vào xuân, dù là buổi trưa nhưng không có nắng, lại mang cặp kính râm to bản như kính lặn − Di Di vừa xuống xe lập tức thu hút ánh nhìn của bao người qua đường, thậm chí vài anh có vẻ trí thức cũng không cưỡng được, phải quay lại nhìn. Những ánh mắt ấy, dù cố tình tỏ ra bình thường nhưng không giấu nổi sự thèm thuồng.
Di Di quá quen với việc được chú ý ở chốn đông người, xuống xe không thèm nhìn xung quanh, bay thẳng vào tòa nhà, tiếng giày cao gót lộp cộp lộp cộp nện xuống nền nhà, rõ ràng đang đạp lên trái tim đang háo hức của mấy gã trai gần đó, ánh mắt dán chặt theo từng hành động của cô ấy không rời.
Bọn này, đúng là nhìn lợn chạy qua là lên cơn thèm nhậu, nhưng chẳng nhẽ chúng nó không biết nhiều khi thịt lợn cũng có độc?
Nhìn Di Di vừa đi vừa rút điện thoại ra, tôi lập tức đứng dậy bước tới đón, cười không được mà không cười cũng chẳng xong, biểu hiện giống như bị ai đó giẫm vào đuôi của mình. Cuốn tờ báo thành hình cái loa, tôi vẫy vẫy tay gọi cô ấy. Ánh mắt xung quanh lại chuyển qua nhìn tôi tò mò, thái độ coi thường có, ganh tỵ cũng có, chắc họ nghĩ “vừa được nhìn hoa nhài lại thấy ngay bãi cứt trâu!”
Di Di trông thấy, bước nhanh qua chỗ tôi, mặt trời chói rọi, tôi không thấy được biểu hiện của cô ấy lúc này.
Điều không biết mới là điều kinh khủng nhất.
“Ôi chà, phiền ngài nghênh đón quá, còn xuống đây đợi hả?” Di Di tháo kính râm, đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng âm gần chục độ.
Tôi nhìn xung quanh, sợ cô ấy làm loạn lên lại để mọi người chú ý, chỉ còn cách cười gượng gạo, kéo cô ấy đi: “Em ăn cơm chưa? Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một tý.”
Di Di giật tay ra, cong cớn: “Không cần! Em hỏi anh lúc nãy gọi điện có ý gì hả? Lại còn dám quát
nạt em?”
Tôi liếc nhìn xung quanh, toàn những gương mặt đáng ghét đang phấn khởi đón xem hài kịch, nhìn những ánh mắt hả hê đó, tôi bắt đầu nổi máu nóng, không thèm nói lời nào kéo tay Di Di đi, dụ bà trời con này vào một chỗ kín đáo hơn.
Di Di giật tay lại: “Sao thế, sợ mất mặt hả? Bản lĩnh nhỉ? Còn dám quát nạt em? Tự dưng chạy lại đòi chia tay chia chân em còn chưa xử, anh nghĩ mình là bạn trai em hả? Động tý là phát cáu khó chịu với em...”
Tôi không thèm trả lời, đứng trước mặt cô ấy lấy điếu thuốc ra châm lửa, mắt vẫn nhìn xung quanh, vừa nhíu mày khó chịu − không được, để tôi có thể oai thêm lần nữa chứ!
Thấy tôi không nói không rằng, cũng chẳng cười nịnh nọt, Di Di hết chịu nổi, lấy ngón tay dí dí vào vai tôi: “Này... này... đang nói chuyện với anh đó, vờ vịt ra oai làm gì hả?”
“Anh đang nghe đây!” Tôi tiếp tục tỏ ra bất nhẫn, lùi lại một bước tránh cái ngón tay đang chỉ chỉ như điểm huyệt kia: “Lúc nãy anh bảo mình đang làm việc chứ quát nạt em bao giờ? Chẳng phải em quát nạt anh trước sao, có việc gì không nói trong điện thoại được mà phải chạy tới đây?”
Di Di ngạc nhiên, lông mày nhíu lại, xét cho cùng giọng điệu và thái độ này đối với một người quen được bạn trai chiều chuộng đến sinh hư như cô ấy quả là một sự đả kích.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua hay chỉ là mấy giây thôi tôi cũng không rõ, lúc Di Di im lặng nhìn tôi một cách lạ lùng, tôi cảm thấy thời gian một ngày dài bằng cả một năm, tay cầm điếu thuốc bắt đầu run run. Cũng may cuối cùng cô ấy cũng chịu mở miệng: “Haha! Lại Bảo, anh giỏi nhỉ, được! Em tìm anh không có việc gì cả, anh có thể đi rồi, anh dám đi em xem.”
Chà, khinh tôi hả? Cô cho là tôi không dám sao? Tôi... đi hay không đây? Được, dù sao cũng đến nước này rồi, thà dứt khoát luôn cho xong, đâm lao thì theo lao vậy.
Tôi đột nhiên nhớ lại hơn một năm qua yêu thương chiều chuộng bảo vệ cô ấy nhường nào, cuối cùng lại bị cô ấy làm cho thân bại danh liệt, sự phẫn nộ trong tôi trỗi dậy, tôi ném điếu thuốc xuống đất lấy chân dụi dụi mấy cái, giọng điệu lạnh lùng nhưng rất nhẹ nhàng: “Được, nếu em không có việc gì thì anh lên làm việc đây, bye.” Nói xong quay lưng bước đi luôn.
1 bước, 2 bước, 3 bước... Tôi thật lòng rất muốn quay lại nhìn xem Di Di có biểu hiện gì, thái độ ra sao, nhưng lại cắn răng dặn lòng bảo bản thân mình đi nhanh, không được quay đầu, đêm dài lắm mộng!
Đếm được hơn 10 bước thì một tiếng chát chúa vang đến sau lưng, xé toạc cả bầu trời: “Lạiii... Bảooo!!!”
Lúc này, người qua đường đều ngoái lại nhìn, thời gian như ngừng trôi, chuông báo động của mấy chiếc xe đỗ trước tòa nhà kêu váng trời, có lẽ dân tình đều nghe thấy tiếng gọi kinh hồn này.
Tôi đứng im, do dự xem có nên quay đầu lại hay không, bỗng dưng sau lưng vang lên tiếng giày cao gót rầm rập bước tới, từ xa đến gần, rất nhanh rồi dừng lại sau lưng tôi. Tôi quay lại, mặt có vẻ tái đi, Di Di đã đeo lại chiếc kính râm to bản, nhưng miệng lại đang hé cười, làm mặt tôi càng tái hơn.
“Bảo, thật không ngờ anh cũng rất đàn ông đấy nhỉ!” Di Di đưa tay kéo cằm tôi: “Được, anh làm việc đi, em đi đây.” Nói xong nhón gót hôn tôi một cái, quay lưng bước đi, đứng bên đường vẫy taxi, xe lăn bánh, xa tít.
Tôi đứng chết dí một chỗ, một chút hối hận, bởi câu nói trước khi đi của cô ấy, rõ ràng tôi cảm thấy có sát khí rất nặng!
Di Di là ai chứ? Đó là một cô gái trong quán bar chỉ vì nghe một câu nghịch tai, dám cầm chai bia dốc lên đầu Đàm Đôn, còn bưng nguyên ly rượu hắt thẳng vào mặt tên xui xẻo Xương Xẩu. Tôi sao lại đắc tội với cô ấy chứ, hơn nữa mối quan hệ xã hội của cô ấy rất phức tạp, có thể tôi sẽ bị hắt axit ngay trước cửa nhà, hoặc trên đường đi làm về bị người ta cho một gậy vào đầu, hoặc ban đêm ra đường bị người ta bắt cóc rồi cắt phéng “thằng em” luôn chứ chả chơi...
Cả buổi chiều trôi qua trong tâm trạng lo lắng bất an, gượng tới lúc hết giờ lê lết về nhà, ăn cơm với Đàm Đôn còn uống thêm vài chai bia. Nhìn tôi buồn phiền, nốc hết chai này đến chai kia, không thèm động đũa vào đồ ăn, thuốc lại hút hết điếu này đến điếu khác, Đàm Đôn xót xa, an ủi tôi rất nhiều, còn khuyên tôi hút ít thuốc thôi. Tôi biết, Đàm Đôn nói câu nào cũng có lý, nó xót xa nhìn tôi hút nhiều thuốc vậy − vì tiền thuốc tháng này của tôi do nó trả.
Trời dần tối, nằm thượt trên giường nghe nhạc, tiếng nhạc vẫn cứ vang vọng đầy ắp trong phòng, bàn tay chán nản bấm điện thoại xem lại tin nhắn, lướt qua một lượt, không biết mình đang xem gì, cứ như người mất hồn. Lúc đầu óc bình thường trở lại thì trước mắt là tin nhắn đến từ số máy lạ kia, lại là tin nhắn lúc nửa đêm quan tâm tôi đã ngủ ngon hay chưa.
Một lúc lâu, ký ức khơi lại, không biết tại sao mình vẫn chưa xóa tin này. Bình thường những tin nhắn không giá trị như thế, bất kể người quen người lạ, xem xong trả lời xong tôi xóa ngay, sự tồn tại của tin nhắn này ít nhiều làm tôi thấy lạ. Trừ phi, giống như truyền thuyết từng nói: lẽ nào bánh xe định mệnh bắt đầu chuyển bánh?
Một ý nghĩ tồi tệ trỗi dậy, dù sao cũng đang buồn tẻ và chán ngắt, hay là... tôi dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cũng làm phiền số lạ đó một phen? Suy tính thiệt hơn một hồi, xét thấy việc này về tình về lý đều không có gì quá đáng, bèn ôm một chút hy vọng, bấm bàn phím...
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gửi tin nhắn cho số lạ đó:
“Ngủ chưa em?”
Gần 15 phút sau, lúc tôi cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm chạp, đang định đánh CS thì tin nhắn trả lời đến: “Thật bất ngờ, anh lại chủ động gửi tin nhắn cho em?”
“Muốn cảm ơn em, hôm qua đã nghe anh than vãn nhiều như vậy.”
“Không cần khách sáo, em là người tốt mà.”
“Lần này em có thể nói cho anh biết em là ai không?”
“Không.”
“Vậy là nam hay nữ có thể nói ra không?”
“Không.”
“Trêu đùa người khác như vậy em vui lắm hả?”
“Xem kìa, lúc nãy còn cảm ơn, giờ đã mắng mỏ rồi.”
“Anh rất cảm ơn em, nhưng cũng không muốn bị người khác đem ra làm trò đùa như vậy đâu.”
“Trò đùa mà có thể giúp anh giải tỏa buồn phiền sao?”
“Ít ra anh cũng phải biết mình có quen em hay không chứ?”
“Quan trọng lắm sao? Tại sao lại cứ phải quen biết? Quen thì sao mà không quen thì sao?”
...“Không nói cũng được, ngủ ngon.”
*
Bên đó không trả lời, tôi bắt đầu suy nghĩ cách phản công. Thế này là xong rồi, việc với Di Di chưa delete hết thì lại dính phải virus của số lạ này, căng đầu suy đoán xem đối phương là ai, vậy mà hoàn toàn bất lực.
10 phút, suy nghĩ nhức cả đầu, ngồi chờ chết không bằng xuất chiêu trước, nếu không chẳng sảng khoái tý nào. Một vòng bí mật bày ra trước mắt, cảm giác chỉ cần giơ tay ra là biết được ngay nhưng càng tìm càng không thấy kết quả, cảm giác này còn khó chịu hơn lúc thi học kỳ, tay cầm phao nhưng giám thị lại đứng cạnh bên, chỉ biết giương mắt nhìn đồng hồ từng phút từng giây nhẹ nhàng trôi qua trong vô vọng.
Vậy thì từ từ mà nói thôi, tôi không tin một đứa chuyên dựa vào tài biên tập kiếm cơm như tôi lại không moi ra được thân phận đối phương!
Gửi đi một tin nhắn: “Kệ là ai, nói chuyện tý?”
Đối phương dường như có chút đắc ý, nhưng lại rất nể mặt tôi: “Được thôi, dùng 10 tệ nói chuyện với anh.”
Khà khà, kế hoạch giải đố bắt đầu: “Công việc vất vả không? Thấy em thường ngủ rất muộn.”
Đối phương trả lời: “Muốn moi thông tin thì không nói nữa.”
...Kế hoạch phá sản.
Tôi vừa mở miệng đã bị bắt thóp, yêu quái phương nào vậy? Thật mất mặt, hay do tôi chủ quan khinh địch quá?
Tiếp tục vờ vịt gửi thêm vài tin nhắn giải thích rằng tôi không moi thông tin, chỉ là vì biết ơn nên quan tâm đối phương một chút, công việc quan trọng, giấc ngủ còn quan trọng hơn... đối phương không trả lời, im phăng phắc.
Mười năm mài dao, chưa kịp dùng đã gỉ.
Đầu hàng thôi, gửi đi một tin: “Được rồi, không moi thông tin nữa, nói chuyện của anh được không?”
Đối phương đắc ý, trả lời cực nhanh: “Hì hì, được!”
Cảm giác rất khó tả, là quen thuộc? Tò mò? Hay không quan trọng? Nói chung là nằm trên giường, nghe nhạc, nhận tin gửi tin, tin đi tin lại, liên tục không ngừng nghỉ. Ban đầu chỉ định giải khuây, sau đó lại chuyển qua hào hứng. Cả hai vô cùng tâm đầu ý hợp, nói chuyện rất cởi mở, càng nhắn càng nhiều. Tôi nhắc đến Ngây Thơ tỷ tỷ trong tòa soạn, đối phương không lấy làm lạ, còn nói mỗi nhà mỗi cảnh, ở đâu cũng có nhân vật phản diện. Sau đó còn tiết lộ một chút về một bà hoàng nơi hắn làm việc, có thể coi như chị em sinh đôi với Ngây Thơ tỷ tỷ.
Cứ nhắn qua nhắn lại như vậy, tôi dường như quên mất chuyện của Di Di, mãi đến gần 2 giờ sáng, lúc cả hai chúc ngủ ngon thì sự phiền muộn này mới ập tới, nhưng ông trời thương tình, chỉ vài phút sau tôi đã có thể chìm sâu vào giấc mơ.
*
Lại là một ngày đẹp trời, thức dậy với tâm trạng rất tốt, soi gương thấy mình giống một thằng rồ. Qua phòng khách chào tên đang ngáp dài Đàm Đôn. Nó ngủ nhiều mắt sưng húp cả lên, bảo nó sau khi tan làm gọi điện cho tôi, đi cùng Xương Xẩu đại ca đến chỗ hẹn.
Vừa bước lên tàu điện ngầm, tuân thủ giao hẹn tối qua, gửi đi một tin nhắn: “Chào buổi sáng, anh đi làm đây.”
Rất nhanh, tin nhắn trả lời lại: “Em cũng vậy, chúc một ngày vui vẻ.”
Công bằng mà nói, mấy ngày nay may mà có số điện thoại lạ này, làm tôi trong lúc ngay cả hít thở cũng thấy buồn tẻ còn có việc để làm, không phải lãng phí công sức suy nghĩ chuyện Di Di. Tuy chưa biết đối phương có ý gì, nhưng có thể đoán được hắn không hẳn là người quen của tôi, người quen chả ai hơi sức đâu cứ từng hào một nhắn tin vu vơ như thế.
Công bằng mà nói, những tin nhắn này cũng không phải trò đùa ác ý, đối phương nói không sai, nếu muốn trêu đùa với tôi thì đâu mất công nói chuyện giúp tôi giải tỏa tâm sự, hơn nữa chỉ mấy ngày, lượng tin nhắn khiến người ta giật mình. Nói chuyện cũng rất vui, đối phương không trêu đùa, không khiêu khích, chỉ nhẹ nhàng, cùng tôi tâm sự chuyện vui buồn.
Lại công bằng mà nói một lần nữa, có lẽ đúng lúc tôi đang buồn bực, mấy ngày nay tin nhắn qua lại thường xuyên, thường xuyên đến mức tôi cảm thấy rất quen thuộc, đôi khi lại có chút tâm đầu ý hợp, hơn nữa xét về giọng điệu cũng như thái độ, tôi gần như khẳng định đây là con gái, cho dù là quỷ thì cũng là nữ quỷ, một thằng con trai thường không có nhiều nhẫn nại như vậy với một thằng con trai khác.
Người ta lúc buồn bực thường tìm nơi gửi gắm, bất kể là vật chất hay tinh thần, bởi vậy có người đấm có người xoa, có người tin Phật có người tin giáo, tôi không có tiền để nói đến vật chất, cũng không có hơi sức để tín ngưỡng, kẻ lạ mặt mấy ngày nay nhắn tin với tôi giống như thượng đế của tôi vậy, tôi gửi gắm từng chút nỗi niềm ở đó.
Tất nhiên, tôi cũng thầm ước, vị thượng đế này của tôi nếu như có thân hình bốc lửa một tý thì càng tuyệt.