← Quay lại trang sách

Friends – Những người bạn

[Bản thân tôi thích mùi hương nhẹ, thứ mùi

không phải do nước hoa hay đồ trang điểm,

mà là mùi hương do thói quen chỉ dùng một loại

sữa tắm, lâu ngày mùi hương đó cũng gần như thành mùi cơ thể, đó là mùi hương tự nhiên chứ không phải mùi hương tạm thời.]

Trưa nay tôi sẽ ra sân bay đón Đại Khí, buổi tối đi cùng Xương Xẩu đến chỗ hẹn, đúng là chuyện vui nối tiếp chuyện vẻ.

Quả thực tôi thấy rất thoải mái, mấy ngày nay tâm trạng quá u ám, cuối cùng cũng đến ngày trời quang mây tạnh.

Trước tiên xét chuyện Đại Khí: xa nhau 5 năm, bạn cũ gặp lại, chắc chắn sẽ nước mắt nước mũi giàn giụa.

Rồi đến chuyện Xương Xẩu: tình địch gặp nhau, tôi tháp tùng đàm phán, chắc chắn sẽ được ngồi xem kịch hay.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia, náo nhiệt vô cùng, chuyện không vui nào rồi cũng vẫn bị xua đi hết.

Hẹn trước với Phó Dụ trưa qua tòa soạn đón tôi, bởi vậy buổi sáng tút lại nhan sắc, ăn mặc trau chuốt như chuẩn bị bước lên thảm đỏ đi nhận giải Oscar. Tôi cố tình ăn diện một tý, nguyên nhân cơ bản vẫn là không muốn Đại Khí nghĩ rằng cuộc sống của mình chẳng ra làm sao, Phó Dụ là đại gia thì không nói làm gì, còn Đại Khí có bằng bên Tây, có khi chỉ cần ra ngoài rửa bát cũng kiếm không ít tiền, chỉ có tôi làm công ăn lương, ít nhiều cũng phải giữ chút lòng tự trọng.

Gần trưa gọi điện cho Phó Dụ, lúc rảnh rỗi chờ nó tới đón, không nhịn được bèn gửi cho số lạ kia một tin nhắn: “Em nghỉ trưa chưa?”

Đối phương trả lời: “Em đang ở ngoài có việc, liên lạc sau nhé.”

Xem xem, người ta bận nhưng vẫn dành thời gian trả lời, sức hút của tôi cũng không đến nỗi tệ đấy chứ. Haha, được rồi, người ta bận thì cũng không nên làm phiền nữa.

Tôi hớn hở cầm điện thoại ngồi bàn làm việc cười ngô nghê một mình, đến nỗi xung quanh đều phải ngoái mặt nhìn, còn có đồng nghiệp chạy qua bảo: “Trông cậu hôm nay nếu không phải trúng độc đắc 5 triệu tệ thì cũng nên đi bệnh viện tâm thần khám đi.”

Tôi nói thật đấy, nói chuyện với kẻ bịt mặt quái lạ này đúng là rất thú vị, trong lòng quả thực tràn đầy cảm kích. Lại đoán già đoán non đối phương là một thiếu nữ với thân hình vô cùng hoàn mỹ, tôi lại vốn là một thanh niên có tâm hồn trong sáng, nên không thể nào kìm hãm sự sung sướng đó được. Đương nhiên, không phải tôi chưa từng có ý nghĩ gọi điện cho đối phương, nhưng lại sợ hành động hấp tấp, có khi còn làm mối lương duyên này giữa đường đứt gánh. Hơn nữa, nếu là trò đùa thì sao? Thôi thì cứ đắm chìm trong cảnh đẹp vườn đào vậy, ngộ nhỡ biết ra đối phương là người quen, cho dù là nữ, thì sự gửi gắm của tôi cũng tan thành mây khói, vì vậy có chết cũng không đi dò la tìm hiểu thân phận đối phương, cứ coi như chơi bịt mắt bắt dê vậy.

Phó Dụ đón tôi đến sân bay, chuyến bay bị trễ là chuyện tất nhiên, cũng may lão Phó nhà nhiều ngân lượng nên hào phóng mời tôi uống cà phê. Đợi khoảng nửa tiếng chuyến bay của Đại Khí hạ cánh, đám người đến đón vui mừng túa ra, Phó Dụ cười, lấy lại tinh thần: “Này, chú ý quan sát, chúng ta vẫn cứ làm như lần trước, nấp đi đợi giật đồ của nó.”

Tôi giật mình lo sợ: “Anh ơi, đây là sân bay mà, không sợ bị bảo vệ oánh dập mặt xuống đất, in giày lên trán hả?”

“Chơi không, chơi trò thót tim.” Phó Dụ mặt mày hớn hở đợi chờ, quan sát xung quanh: “Này... này... tới rồi, bên kia phải nó không? Không giống... Bên kia mới là nó.”

Tôi dõi theo cánh tay của Phó Dụ, quan sát kỹ, sau đó quay sang phân tích, rồi đạt được kết luận rằng cái tên đạo mạo mà tôi với Phó Dụ nhìn thấy kia chính là Đại Khí.

Chả trách vì sao chúng tôi nhìn kỹ vậy mà vẫn không dám chắc, tên thư sinh này béo hơn so với cái ngày đi Tây du học không chỉ gấp đôi thôi đâu. Cằm của nó bằng phẳng như ruộng vừa bừa xong, ngoài trời gió xuân lạnh như vậy mà nó chỉ mặc một chiếc áo cộc, áo khoác ngoài lại vắt trên vai, thẳng đầu ưỡn ngực ra vẻ quý ông, đeo thêm cặp mắt kính rất ra dáng giáo sư, vừa đi nhận hành lý vừa đưa mắt tìm chúng tôi.

“Biến thôi.” Phó Dụ ngay lập tức kéo tay tôi nấp vào một góc, len lén quan sát động thái của kẻ địch từng ly từng tý, chuẩn bị chơi trò giật túi.

Đại Khí rõ ràng chưa phát hiện ra hai thằng cướp giật đang ẩn nấp, một tay xách hành lý, một tay kéo vali bước ra ngoài, vừa đi vừa nhìn tứ phía. Tôi và Phó Dụ cười gian xảo, bắt tay nhau, không hề cảm thấy mình giống trẻ con chút nào.

Ô kìa? Đại Khí cười. Rõ ràng nhìn về hướng khác, không thấy hai đứa bọn tôi, mà dường như thấy một ai đó, cười tươi roi rói, còn dang cánh tay như tay gấu của nó vẫy vẫy, đi nhanh về phía đó.

Tôi và Phó Dụ nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy điều gì đó kỳ lạ trong ánh mắt của nó, sau đó tiếp tục đưa mắt quan sát, dõi theo hướng mà Đại Khí chạy đến, trong lòng phân vân: “Hay tên thư sinh này còn có người khác đến đón?”

Tên trời đánh này quả thật có người khác đón! Điều càng làm bọn tôi tức điên lên chính là − người ra đón nó lại là một cô gái trẻ! Khoảng cách khá xa, góc nhìn lại không chính diện, tôi không thấy được diện mạo của cô ta, chỉ thấy Đại Khí bước đến, dang vòng tay gấu của nó ra ôm, gần như giấu trọn cô gái nhỏ ấy vào lòng, điều đó càng khiến bọn tôi điên tiết, rời tay ra nó lại cười như hoa nở mùa xuân, cùng cô ta tình tứ bước ra ngoài, hoàn toàn bỏ rơi hai thằng trẻ con đang ngớ ngẩn ngồi thu lu trong xó...

Ngơ ra một giây, tôi và Phó Dụ chợt vùng đứng dậy đuổi theo ra bên ngoài, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, ở đây còn có hai thằng bạn quần là áo lượt đến đón đây này! Bước nhanh lên trước, một đứa giật túi da, một đứa giật áo khoác, Phó Dụ lúc giật lấy áo khoác còn cố ý ấn tay vào phía sau tai Đại Khí, nhỏ giọng đe dọa: “Không được la, la lên ta giết chết thằng ngốc nhà ngươi!”

Lúc đó, toàn thân Đại Khí run lên, lúc ngoái đầu lại xem thì vẻ mặt của nó đã rất sợ hãi, nhưng sự sợ hãi lập tức biến thành kinh ngạc, tiếp theo là hai mắt sáng rỡ, vui mừng khôn xiết − cùng lúc đó tôi và Phó Dụ phá lên cười, ba đứa bạn cũ lâu ngày gặp lại vui mừng khôn tả, nước mắt tuôn rơi, miệng run rẩy...

Nhưng cô gái kia lại không hiểu tình hình, bị dọa đến nỗi hét toáng lên sợ hãi, âm thanh vô cùng vang vọng, đúng là giọng điển hình của cá heo. Tiếng hét đã làm cho chúng tôi trở thành trung tâm của sự chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Ba chúng tôi cười tươi nhìn xung quanh để chứng tỏ bọn tôi là bằng hữu thân thiết, mọi thứ đều bình thường, không có chuyện gì để xem cả.

Xung quanh, những ánh mắt ấy lập tức chuyển thành thất vọng, chúng tôi cũng trở lại bình thường, mặt giáp mặt, vui cười vì sự trông đợi quá lâu.

Đại Khí mặt vẫn rạng rỡ, khóe mắt vẫn còn đọng nước, giơ tay đấm vào ngực bọn tôi: “Chà, cứ tưởng hai đứa mày ở ngoài hút thuốc, tao còn đang đi tìm đây này!”

Khóe mắt Phó Dụ cũng đọng nước, mặt hớn hở: “Bọn tao tận mắt thấy mày bị mỹ nhân bắt đi, chẳng quan tâm đến ai nữa, cứ như nhặt được ví tiền, chạy hùng hục ra ngoài vậy!”

Tôi thì khóe mắt cười, mà mặt thì ướt: “Hả? Đại Khí, tao bảo này, mày vẫn biết nói tiếng người à? Lúc trước nói điện thoại với tao bằng giọng miền nam ấy là đùa hả?”

Đại Khí ngắm đi ngắm lại hai bản mặt trước mắt mình, cười nham nhở, lắc đầu ngao ngán: “Chả thay đổi gì cả, tụi mày vẫn đẹp trai như vậy, vẫn thích hợp đóng phim kinh dị.”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng nó ngay lập tức bị tôi và Phó Dụ phản bác: “Mày khác rồi! Bị tư bản chủ nghĩa vỗ béo, toàn thân ngập mỡ, làm phân bón nông nghiệp thì hết sẩy.”

Cảm giác, mùi hương, ánh mắt vẫn thế, sự thân thương và hòa hợp đã chờ đợi từ lâu ấy không chỉ là thú vị và thoải mái, mà còn là sum vầy.

Vớ vẩn vài câu, Đại Khí chợt nhớ ra bên cạnh còn có một người đang bơ vơ, liền kéo cô gái đến trước mặt tôi và Phó Dụ: “Xem xem, suýt nữa quên giới thiệu với tụi mày, em gái tao, Trần Cát Cát!” Vừa nói vừa lấy tay xoa xoa đầu cô gái ấy: “Cát Cát, gọi... anh cũng được, đây là anh Bảo, đây là anh Phó.”

Cô gái rất duyên dáng, không mở miệng, lễ phép cười chào tôi và Phó Dụ, vẻ thu hút kỳ lạ.

Nói thật lòng từ lúc nãy đến giờ tôi vẫn chưa nhìn chính diện cô gái này lần nào, lâu ngày tương phùng làm bọn tôi quá phấn khích, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Đại Khí. Giờ cậu ta mở miệng, tôi và Phó Dụ mới từ từ chuyển hướng nhìn sang cô ta.

*

Thực ra trước khi nhìn cô gái này tôi đã ngửi thấy mùi hương của cô ấy. Tôi có một căn bệnh biến thái là mùi hương của đối phương sẽ quyết định đến mức độ cảm tình của tôi. Bản thân tôi rất ghét những mùi hương quá nồng, không hiểu các cô nàng ấy nghĩ gì, ra cửa dạo phố một tý, mà toàn thân cứ như xịt hết một chai nước hoa, chắc sợ mình không thơm sẽ bị yêu quái quấy rầy à, nếu đi gần cái mùi đó sộc cay cả mắt, việc gì phải vậy?

Bản thân tôi thích mùi hương nhẹ, thứ mùi không phải do nước hoa hay đồ trang điểm, mà là mùi hương do thói quen chỉ dùng một loại sữa tắm, lâu ngày mùi hương đó cũng gần như thành mùi hương cơ thể, đó là mùi hương tự nhiên chứ không phải mùi hương tạm thời. Trùng hợp ở chỗ, cô gái đến đón Đại Khí lại có loại mùi hương ấy, thế là tự nhiên tôi có cảm hứng quay sang quan sát.

Vừa nhìn, tôi và Phó Dụ suýt té ngửa, đùa gì chứ? Đánh chết tôi cũng không tin đây là em gái Đại Khí, trừ phi đây là con riêng. Một cô gái xinh đẹp, da trắng, dáng dấp cân đối, thanh thoát, nhẹ nhàng, quyến rũ, là một thành phần trí thức, tôi tuyệt đối không cho phép mình dùng những diễn viên nữ nổi tiếng làm tiêu chuẩn để miêu tả cô ấy, nói chung là cô ấy đẹp, đẹp như Điêu Thuyền, mang vẻ thanh thoát nhưng vẫn tròn đầy của một thiếu nữ.

Có lẽ Phó Dụ cũng giống tôi, không ngờ Đại Khí lại có một cô em gái chẳng có vẻ gì cùng chung huyết thống với nó, hơi bất ngờ một chút, lúc sau mới nhớ ra đưa tay về phía cô gái, mắt lại nhìn Đại Khí: “Em mày hả? Mày đùa à? Em kiểu gì? Họ gì? Đừng nói với tao là em lúc nhỏ sống cùng khu nhé!”

Đại Khí tiến lên nắm lấy tay Phó Dụ, chen vào: “Em gái tao, đương nhiên họ Trần rồi, em con ông chú, họ hàng thân thuộc đấy, hàng giả lập tức trả lại.”

“À, Trần Cát Cát.” Phó Dụ mấy lần định giằng tay Đại Khí ra nhưng vô ích, cuối cùng buông xuôi, mắt hướng về phía cô gái: “Cũng được, cũng được, tên rất hay, nhưng rất dễ đọc nhầm, thành thanh một thì toi!”

“Mẹ kiếp! Tao biết ngay miệng mày rất thối mà, từ Cát trong chữ ‘Như Ý Cát Tường’ ấy nhé.” Đại Khí trừng mắt, vừa nói vừa lấy tay vẽ vẽ trước mặt Phó Dụ: “Mày đọc lại lần nữa tao nghe.”

“À, là từ này hả, vậy cái tên này rất hay, tao lớn từng này lần đầu tiên nghe được cái tên hay như vậy, từ Cát trong Cát Tường Như Ý.” Phó Dụ cười giả lả, rồi tự nhiên trợn mắt nhăn nhó, nó gần như hét lên chữ Cát, thì ra Đại Khí đang cầm tay nó, dùng lực siết mạnh hơn nữa, làm nó không chịu được.

Trong lúc hai tên ấy đấu khẩu với nhau, tôi ngấm ngầm quan sát Cát Cát, cảm giác rất kỳ lạ, hình như từng gặp cô gái này ở đâu đó. Chiêu cũ rích này có làm người khác buồn nôn không nhỉ? Nhưng chắc chắn chúng ta từng trải qua tình huống, khi bất ngờ gặp một việc hay một người nào đó, trong đầu tự nhiên cảm giác đã gặp hay trải qua rồi, con người, lời nói, động tác, hoàn cảnh đều giống hệt như những gì đã từng trải qua, không khác một chút nào, nhưng đánh chết tôi cũng không nhớ nổi là gặp ở đâu? Chỉ có một khả năng giải thích được đó là đã gặp trong mơ, khoa học hiện đại gọi là “Hiện tượng Dejavu.”

Lúc này đây, tôi đang có cảm giác đó.

Đại Khí họ Trần, Trần Đại Khí, xem đấy, tên người ta đặt sao mà hay đến vậy, cứ như sợ người khác không biết đứa trẻ này sinh ra là để nuôi dưỡng, giáo dục thành tổng thống. Nhìn lại tôi và những tên còn lại xem: Lại Bảo, Đàm Đôn, Phó Dụ... nếu không phải vì ông bà xưa quan niệm đặt tên xấu sẽ dễ nuôi thì là vì ý thức nông thôn mà nên, hoàn toàn không thể so sánh được.

Trần Cát Cát, tôi nhớ cái tên này rồi, rất dễ nhớ, mà còn có hai từ trùng âm đáng ghét, nên ấn tượng càng sâu đậm.

Chưa hàn huyên được nhiều, tôi và Phó Dụ đưa tay đỡ lấy hành lý Đại Khí, bốn người đồng hành ra xe, tiến về trung tâm thành phố.

Phó Dụ lái xe, tôi ngồi ghế phụ, Đại Khí và Cát Cát ngồi ghế sau, khó ở chỗ có anh cô ấy ở đây, tôi và Phó Dụ không dám nhiều lời, tất cả dồn vào Đại Khí, hết người này đến người kia thay nhau kể xấu chuyện hồi trước của nó, vì vậy mấy lần Cát Cát bật cười sảng khoái. Có lúc tôi lén quan sát cô ấy qua kính chiếu hậu, cô gái nhỏ rất yên lặng, cười với những trận đùa của bọn tôi nhưng không hề chen vào.

Thật ra tôi ngắm thôi chứ không có dụng ý xấu, gái xinh ai mà chẳng muốn chiêm ngưỡng đôi lần. Nhưng tôi cứ lén lén lút lút cứ như chuẩn bị ăn cắp vậy, cuối cùng lúc tôi lén nhìn kính chiếu hậu lần nữa thì bị Đại Khí phát hiện, nó che tay trước mặt Cát Cát, giơ ngón tay giữa như tay gấu lên.

Cát Cát cúi mặt cười, còn Phó Dụ không thương tiếc, với tay chỉnh lại kính chiếu hậu, tôi đúng là muốn độn thổ.

Đại Khí từ ghế sau chồm lên, nói nhỏ bên tai tôi: “Này... Bảo... muốn dùng con mắt đào hoa của mày lừa tình hả? Nhìn tao mà học tập đây này.”

Tôi nhìn một lúc, đáp trả: “Đào hoa? Mày? Tao thấy mắt mày giống dâm tặc thì đúng hơn?”

Trước tiên lái xe đưa Đại Khí về nhà. Bởi dì Triệu − mẹ của Đại Khí − hiện tại đang ở một nước nào đó bên Tây Á giải quyết chuyện kinh doanh, những việc như vậy mỗi lần đi vài tháng, do đó Phó Dụ phụng mệnh đến trước lấy chìa khóa, dọn dẹp nhà cửa, giờ đón Đại Khí về mà dì Triệu vẫn chưa về nước, nghĩa là ngôi nhà khang trang này mặc cho bọn tôi tung hoành tùy thích.

Gia đình Đại Khí có thể xem là trong bất hạnh lại được đại phúc, bố cậu ta mất sớm, cũng may mẹ nó là mẫu phụ nữ bản lĩnh đầy mình. Hồi trước lúc bọn tôi còn nhỏ, sống ở Thẩm Dương, dì Triệu bắt đầu làm ăn bằng nghề buôn sỉ hàng hóa thời trang ở chợ Ngũ Ái, một mình chạy đi chạy về giữa Thẩm Dương và Quảng Châu, có chút vốn liếng thì chuyển sang làm nội thất, vật liệu xây dựng, tích góp được không ít. Sau đó, khi bọn tôi tốt nghiệp xuống Bắc Kinh, dì Triệu cùng bạn làm ăn đã đi trước một bước, góp vốn mở một khu vui chơi nhiều loại hình kết hợp ở Bắc Kinh: bar, karaoke, sauna, xông hơi...

Năm đó, tiễn chân Đại Khí đi du học, bọn tôi đều đến, dì Triệu khóc như mưa, Đại Khí nắm tay tôi và Phó Dụ thút thít dặn dò bọn tôi thay nó chăm sóc mẹ. Tôi và Phó Dụ cũng nước mắt lã chã, vỗ ngực thề thốt.

Thực tế thì ngược lại, sau khi Đại Khí đi du học, tôi và Phó Dụ lại được dì Triệu chăm sóc, từ việc lớn đến việc nhỏ, không từ việc nào, làm tôi và Phó Dụ mang ơn vô cùng, bọn tôi chỉ có thể mỗi lần lễ Tết mang ít quà sang biếu dì, nhưng mỗi lần như vậy đồ mang về lại nhiều hơn đồ mang đi.

Nhà dì Triệu là căn hộ hai tầng, tuy tôi cũng thường xuyên đến nhưng lần nào cũng ngưỡng mộ vô cùng, trong lòng thường nghĩ: khi nào tôi mới được sở hữu một căn nhà ở Bắc Kinh như thế này chứ, không cần có tầng, thậm chí thấp hơn bình thường một chút cũng được.

Vừa vào đến nhà Đại Khí nhao nhao đòi đi tắm, nó lên giọng muốn dùng dòng nước tổ quốc rửa sạch chất Tây trên người, câu này làm tôi và Phó Dụ rất tán thành, cùng nhau vỗ tay hát bài “Trái tim Trung Quốc của tôi”, dùng mắt tiễn đưa Đại Khí lên tầng tắm rửa.

Phòng khách giờ còn lại ba chúng tôi, Cát Cát đúng là lần đầu tiên đến đây, cảm thấy lạ lẫm với mọi thứ, tay chân lúng túng, tôi và Phó Dụ thường đến nên đã rất quen thuộc, đi thẳng đến tủ lạnh lấy đồ uống cho cô ấy, bắt đầu nói chuyện một cách thân mật, phá tan mọi sự ngại ngùng ban đầu.

Phó Dụ cho rằng bọn tôi cũng coi như anh trai cô ấy, lần gặp này sẽ có ý nghĩa lâu dài, khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp. Tuy lần đầu gặp, nhưng tôi đã rất xem trọng sự tồn tại của Cát Cát, cô ấy sau này chắc chắn sẽ trở thành đối tác quan trọng trong mối quan hệ bạn bè của bọn tôi, bọn tôi cũng bày tỏ sự đồng thuận dựa trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau, hợp tác đôi bên cùng có lợi, không ngừng gia tăng sự giao lưu, tiến tới một mối quan hệ ngày càng bền vững, sâu đậm và thiết thực hơn... (nghe như ký kết văn kiện hợp tác của lãnh đạo quốc gia nhỉ!)

Lúc Phó Dụ ngồi nói chuyện, Cát Cát say sưa nghe, tôi lấy cớ đi vệ sinh bước ra ngoài, đứng ở ban công đốt điếu thuốc, tay cầm điện thoại do dự một lúc – dẫu biết rằng không nên gửi gắm quá nhiều vào người khác, nếu không chẳng khác nào tự trói chặt bản thân mình, nhưng đôi khi cũng không thể nào dứt ra được; con người không nên có thói quen mà khoa học vẫn gọi là thói quen tâm lý, hàng ngày sẽ bị nó dày vò, mà nếu không thực hiện được, chúng ta sẽ thấy vô cùng khổ tâm.

Tôi chính là người như vậy đây, hơn một tuần bị số điện thoại lạ quấy rầy, bỗng dưng từ quấy rầy chuyển thành tâm giao, tôi hoàn toàn bị động, nếu bây giờ không thấy bị làm phiền nữa, trong lòng tự nhiên hơi hụt hẫng, trống trải.

Nên gửi tin nhắn không? Không! Hay cứ gửi!

Trong lúc do dự thì tin nhắn đã soạn xong, tay để trên phím send, chưa kịp suy nghĩ thì đã nhấn xuống, xong!

Nội dung tin nhắn: “Vẫn bận hả em?”

Nhìn dấu hiệu báo tin nhắn gửi thành công, tôi lập tức tự an ủi mình: không phải cố ý, không phải mình chủ động.

Hút hết điếu thuốc mà đối phương vẫn chưa trả lời, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng lại tự nhủ: chắc do người ta bận quá. Nếu không tôi sẽ từ người bị quấy rầy thành người đi quấy rầy, mà còn quấy rầy một cách đường đột như vậy, quả khiến bản thân mình khó coi hết sức.

Nhét điện thoại vào túi, đi vào phòng khách, Phó Dụ và Cát Cát vẫn ngồi ở sô-pha, ở giữa vẫn chừa một chỗ trống đủ cho một người ngồi, tôi không vào ngồi giữa dù thực sự rất muốn làm vậy, muốn ngồi sát người đẹp một chút cũng là chuyện thường tình, chỉ tiếc rằng cô ấy là em gái Đại Khí, tôi và Phó Dụ cũng vì mối quan hệ này mà chép miệng từ bỏ ý định đen tối đó. Em gái bạn, nếu không phải hoàn cảnh bất đắc dĩ thì không nên có những suy nghĩ về tình ái, dù gì người ta cũng đã gọi mình một tiếng “anh,” thật tình mà nói, nếu có suy nghĩ đó, thì quả thực tôi cảm thấy có một chút mùi… loạn luân thoang thoảng đâu đây.

Cũng không biết hai người lúc nãy nói chuyện gì, tôi ngồi xuống khoanh tay lại, tìm vài lời hỏi thăm vì chưa từng nghe Đại Khí nhắc đến cô ấy bao giờ, xem điệu bộ lại càng giống lần đầu đến đây.

Cát Cát cười gượng gạo, khó xử, bố Đại Khí qua đời sớm, bởi vậy mấy năm gần đây gia đình Đại Khí cũng ít qua lại với dòng họ bên nội, mà gia đình Cát Cát thì nhiều lần chuyển nhà từ Đông Bắc dần xuống Tứ Xuyên, nên càng ít qua lại, ký ức của cô ấy với Đại Khí chỉ là góp nhặt hồi ức tuổi thơ những lúc chơi đùa cùng nhau, cũng nhiều năm không gặp, ngay cả khi Đại Khí ra nước ngoài, cô ấy vì đang học đại học ở Thành Đô, cũng không thể lên tiễn được.

Âu đó cũng là lẽ thường trên thế gian, xa mặt thì cách lòng, tôi hiểu điều đó.

Bố Đại Khí qua đời, tình cảm giữa gia đình Đại Khí và phía bên nội cũng nhạt dần, hơn nữa theo lời dì Triệu kể, dì ấy từ trước đến giờ không muốn gặp người bên họ nội Đại Khí. Hồi đó, khi khổ cực buôn bán ngoài chợ thì không một ai hỏi han, sau này lăn lộn làm nên sự nghiệp, họ hàng lập tức lân la giả vờ thăm hỏi. Họ hàng bên nội khi đến với dì, đa phần để mượn tiền hoặc nhờ vả việc gì đó. Họ hàng kỳ quái như vậy cũng chẳng trách không thể qua lại, càng không lấy làm lạ khi tôi quen Đại Khí lâu như vậy mà không biết nó có cô em xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thế này.

Đại Khí tắm rửa thay quần áo xong đi xuống lầu, cũng là lúc chúng tôi đã thay đổi đề tài, trong lúc trò chuyện mới biết Cát Cát chỉ vừa đến Bắc Kinh chưa đầy hai tháng, cô ấy được điều từ trên tổng sang chi nhánh ở Bắc Kinh, còn trẻ như vậy mà đã được bổ nhiệm quản lý kinh doanh một chi nhánh, không tránh khỏi khiến cho một tên kiếm cơm qua ngày đoạn tháng như tôi có chút chạnh lòng. Phó Dụ chuyển vai từ làm khách sang chủ nhà, giới thiệu mọi thứ xung quanh, chủ yếu nói chuyện làm ăn của dì Triệu, trong thâm tâm chắc nó cũng muốn nhanh chóng xóa tan sự xa lạ của Cát Cát với mối quan hệ họ hàng xa xôi này.

Đại Khí thấy chúng tôi nói chuyện vui vẻ thân thiết, cũng đỡ phải giới thiệu thêm, lên tiếng gọi chúng tôi đi ăn, nó mời, gọi là để tiếp đãi và tẩy trần cho nó, cũng để mừng cô em gái đến Bắc Kinh, từ nay về sau phải thường xuyên qua lại, nhanh chóng thân thiết như thời còn trẻ con.

Chúng tôi kéo nhau ra cửa, vừa đến chỗ đỗ xe, Phó Dụ chợt nhớ ra điều gì đó, lôi trong túi ra một xâu chìa khóa ném cho Đại Khí, bảo rằng trước khi đi dì Triệu để chìa khóa lại cho cậu ấy. Đại Khí chợt vỗ vỗ đầu, xua tay bảo mọi người không cần lái xe, tất cả gọi taxi đi ăn cho tiện, nếu không lát nữa không được uống say.

Tôi và Phó Dụ rất ăn ý, đồng thanh bảo không được, nói cho Đại Khí biết trưa nay không được uống say, phải giữ tỉnh táo, tối còn có chuyện vui để xem, không nước mắt chia ly thì cũng đao kiếm vô tình, cụ thể thế nào đợi ăn cơm hãy kể.

Đại Khí bị tin giật gân về chuyện vui buổi tối dụ dỗ, không hề do dự kéo tay Cát Cát bước ra xe.

*

Tôi và Phó Dụ lái xe dẫn đường, xe của Đại Khí do Cát Cát cầm lái. Rõ ràng ra nước ngoài 5 năm, Đại Khí nhất thời khó thích nghi với giao thông trong nước cũng như tính khí của nhiều tài xế ở đây, quan trọng hơn là với tần suất xây dựng quá nhanh của Bắc Kinh, 5 năm − đồng nghĩa Bắc Kinh cũng liên tục phá đường đào phố trong hơn 1800 ngày, thần tiên cũng chưa chắc biết đường.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy tới đại lộ mới bắt đầu gọi điện đặt bàn, Phó Dụ đặt chỗ ở Toàn Tụ Đức ngoài Tiền Môn, nhưng Đại Khí bảo Cát Cát cũng đã đặt một chỗ, một nhà hàng làm cá hấp ở Công Thể, cả bọn nhất trí ưu tiên phái nữ.

Buổi trưa, nhà hàng này khách đông như xe buýt giờ tan tầm, cũng may Cát Cát đặt chỗ trước, thực đơn đưa qua đưa lại cuối cùng đẩy tới tay của Đại Khí và Cát Cát, nhân lúc Đại Khí đã gọi xong món, tôi cũng tranh thủ vừa lật qua xem tờ thực đơn, vừa nghe phục vụ đọc lại tên món ăn. Mấy người bọn họ gọi những bảy, tám món, tôi lẩm nhẩm trong bụng, lát nữa có cách nào gói mang thức ăn thừa về mà không bị mất mặt nhỉ... Ok ok, tôi thừa nhận mình đúng là chẳng ra thể thống gì!

Thức ăn từ từ được mang lên, bia cũng được khui, mấy người thay nhau rót. Ban đầu Cát Cát cũng từ chối, sau thấy Đại Khí uốn lưỡi thuyết khách, cô ấy cũng không nói nhiều, rót đầy ly đưa ra trước mặt. Hành động và thái độ này làm tôi có cảm tình, tôi thích tuýp con gái không giả vờ e thẹn, uống được thì nói uống được, miễn là uống có chừng mực, không dễ dãi.

Đại Khí rất tò mò chuyện buổi tối, quay sang hỏi mấy lượt. Phó Dụ giới thiệu sơ qua tình hình câu chuyện, đồng thời cũng giới thiệu luôn sơ yếu lý lịch của những thằng bại hoại tối nay có mặt: Xương Xẩu, Khải đại ca, Đàm Đôn...

Nghe Phó Dụ giới thiệu xong chương trình tối nay, Đại Khí có vẻ hào hứng: “Náo nhiệt vậy phải đi xem, tối nay toàn anh em cả phải không? Đến lúc đó nhậu một bữa là thân ngay, tao cũng đang rầu rĩ vì về nước không còn bạn đây.”

Tôi không bằng lòng: “Ngậm mồm ngay, sợ về nước không có bạn á? Thế mày nghĩ tao với Phó Dụ là ai hả?”

Phó Dụ cũng trợn mắt, cầm đũa giơ về phía Đại Khí đợi nó giải thích.

Đại Khí cười vang, chắp tay van xin tha mạng: “Tao còn chưa nói hết mà, bạn bè cũng năm bảy loại: bạn tâm giao và bạn rượu, đúng không? Tụi mày là bạn tâm giao, bạn rượu thì chẳng phải càng đông càng vui sao?”

Cát Cát ngồi bên cạnh, chỉ cười, không nói xen vào.

Đồ ăn lên đủ, chúng tôi cùng hỉ hả nâng ly chúc mừng.

Một lúc sau, chai rượu đã cạn tới đáy, uống như thế nào tôi cũng không nhớ rõ. Cụng ly liên tục, thật ra Cát Cát và Phó Dụ phải lái xe, không uống được, tôi cũng chưa uống bao nhiêu, mình Đại Khí uống hết nửa chai. Ăn uống nói chuyện tới gần 4 giờ chiều, mọi người đều tỉnh táo, duy chỉ có Đại Khí hơi tây tây.

Chúng tôi cùng trò chuyện tình hình gần đây của mọi người, nói tới Cát Cát, được biết thêm: vừa tới Bắc Kinh chưa bao lâu, vẫn đang trong giai đoạn thích nghi, nhà công ty thuê cho ở một nơi khỉ ho cò gáy, chỉ cần ra cửa đi vài bước là sang địa phận tỉnh Hà Bắc, hàng ngày đến công ty, riêng chuyện đi lại cũng đủ khiến người bình thường mắc bệnh trầm cảm.

Đại Khí mồm sặc mùi rượu, mặt đỏ bừng bừng, huơ huơ tay, đòi hôm nào chọn ngày giúp Cát Cát dọn nhà, tầng trên nhà nó năm, sáu phòng, một phòng nhỏ cũng đủ cho Cát Cát sống, chỉ cần trả tiền thuê nhà bằng cách buôn chuyện với nó hằng ngày, ôn lại kỷ niệm xưa.

Cát Cát từ chối, Đại Khí kiên quyết, tôi và Phó Dụ nói giúp vào, sau một hồi bàn bạc, cuối cùng việc này cũng xem như tạm thời được quyết định.

Nói đến Phó Dụ, nó làm ăn cũng ra trò, nhưng thường tỏ ra rất khiêm tốn khi kể về chuyện kinh doanh. Đến lượt tôi, lập tức phẩy tay, chặn ngay từ đầu: “Vẫn vậy thôi!” Tôi chưa tiến triển là bao, cũng chẳng có thành tích gì nổi bật, vì vậy không nên để bản thân mình mất thể diện trước mặt Đại Khí, đặc biệt là Cát Cát.

Gần đến cuối bữa, Xương Xẩu gọi điện, trước tiên là hỏi bọn tôi tối nay có đi không, Phó Dụ nhân cơ hội này giới thiệu Đại Khí, bảo Xương Xẩu rằng tối nay bọn tôi dẫn thêm một người bạn. Nó tất nhiên sướng rơn, ai đến đều là anh em, nó liến thoắng rằng tiền ăn chơi thác loạn sau phi vụ này nó chịu hết.

Hẹn xong giờ giấc, tính tiền rồi biến. Quán là do Cát Cát đặt, cô ấy giành trả tiền; Đại Khí ngồi bên cũng giành, cho rằng đã là anh em thì không nên câu nệ, bữa nay nó mời; Phó Dụ cũng không nhường, ăn cơm tuyệt đối không để con gái tính tiền, đây là quy tắc, tiệc đón Đại Khí đương nhiên là nó mời... tôi cũng hùa theo, ra vẻ ngăn những người khác móc hầu bao, trong lòng biết rõ bữa này không đến lượt mình, nhưng vẫn phải sĩ diện tí chứ.

Cuối cùng Phó Dụ trả tiền, tôi và Cát Cát bỗng đồng thanh yêu cầu gói thức ăn thừa mang về, nói xong hai đứa đứng hình nhìn nhau mấy giây, rồi phá lên cười, tôi giơ tay ra nhường cho cô ấy, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, thế nào là tâm đầu ý hợp, là duyên phận chứ? Lúc này xem như hai từ đó đã được định nghĩa khá rõ ràng. Hơn nữa, con gái mà còn biết gọi mang thức ăn thừa mang về, chắc chắn là người xứng đáng để ăn đời ở kiếp đây.

Cả bọn cùng nhau đi đón Đàm Đôn, lúc đứng đợi cậu ta ở dưới sân công ty thì tin nhắn lạ đến: “Anh bận, em cũng bận.”

Trong lòng tôi thấy ấm áp vô cùng, tự nhiên cười thật tươi, trả lời lại: “Bận, bận là để thực hiện lý tưởng của mình, hay để không làm người khác thất vọng?”

Phó Dụ tay cầm vô lăng nhìn tôi cười đầy ẩn ý, nham nhở hỏi dò: “Tên lừa đảo đó nữa hả, gần nửa tháng rồi nhỉ? Con gà này, mày không sợ đây là cái bẫy hả?”

“Haha, chỉ có tao tự đặt bẫy chứ chẳng có ai bẫy tao cả, trừ khi tao tình nguyện!” Miệng nói cứng như vậy nhưng trong lòng cũng thấy hơi run. Đúng thật, đây cũng là điều mà tôi nghi ngờ bấy lâu nay, nếu là trò đùa của người quen, thì hắn không chỉ cao minh mà còn nhẫn nại ghê gớm, đùa bỡn trong một khoảng thời gian khá dài, mà còn dai đến nỗi khiến tôi thấy nó trở thành một thói quen, sau đó là cảm giác lúc nắm bắt được, lúc vuột mất, quá nham hiểm!

Đang nói thì Đàm Đôn cong mông chạy đến, đứng bên ngoài gõ cửa xe, giả vờ đứng nghiêm kiểu cảnh sát đứng chào, nhưng không chịu lên.

Phó Dụ hạ cửa xuống hỏi: “Mày bị bệnh hả? Còn vờ làm cảnh sát giao thông?”

“Ờ... ờ... hả?” Đàm Đôn hạ người xuống, ánh mắt gian xảo lướt một vòng quan sát tôi và Phó Dụ: “Chuyện gì thế này? Nhất thiết phải vậy sao? Hai đứa mày ăn mặc thế này, định tối nay giành vai chính, hay xong rồi tranh thủ đi tán gái thế?”

Tôi và Phó Dụ không hẹn mà cùng lúc giơ ngón giữa lên, đồng thời cùng nhau thắt dây an toàn. Tôi ra hiệu Phó Dụ đóng cửa xe, rồi vẫy tay chào Đàm Đôn: “Mày không lên chứ gì? Tự đón xe đi nhé, bye.”

“Ấy... ấy... đừng vậy chứ!” Đàm Đôn nhanh chóng lấy tay chặn cửa, Phó Dụ cười khẩy, ấn nút đóng cửa xe, kẹp tay cậu ta, 5 ngón tay nó xòe ra như chân gà muối chua, mặt lập tức méo xệch vì đau.

“Anh... anh à... cho em xin, tay phải đấy, em còn phải nhờ nó để ‘giải tỏa’ cô đơn nữa đấy!” Đàm Đôn liên tục van xin, cả thân người nó đu chặt lên cửa xe: “Tao có bảo là không lên đâu, đang đợi một người, tao mang theo một người nữa chắc không vấn đề gì nhỉ?”

“Con gái hả?” Phó Dụ vừa hỏi vừa hạ cửa xe xuống.

“Tiểu Hoa hả?” Tôi đoán ngay.

Đàm Đôn rút tay phải của nó về, vừa thổi thổi ra vẻ đau đớn: “Đều đúng, câu trả lời của hai đứa mày cộng lại được 10 điểm.”

“Người đâu?” Tôi nhìn xung quanh.

Đàm Đôn lập tức lấy điện thoại ra gọi, hối thúc vài câu một cách cực kỳ dịu dàng, gác điện thoại xong ném cho tôi và Phó Dụ điếu thuốc, đứng dựa vào xe chờ đợi, nhân lúc này tôi giới thiệu sơ qua về lai lịch của Tiểu Hoa cho Phó Dụ biết. Chưa nói xong đã thấy cô nàng bước ra, nhìn dáo dác xung quanh, thấy Đàm Đôn liền vẫy tay liên tục, vừa cười vừa vuốt tóc bước đến.

Đúng lúc này điện thoại báo tin nhắn đến, mở ra xem: “Bận đến nỗi không phân biệt vui mừng hay đau thương, bận đến nỗi không có thời gian để khóc to cho thỏa.”

Tuy mặt tôi không biểu hiện gì, nhưng trong lòng cũng thoáng vui, càng ngày càng quen thuộc, càng hợp ý nhau hơn.

Phó Dụ không có thời giờ quan tâm đến chuyện của tôi, quan sát Tiểu Hoa từ xa, sắc mặt nặng nề: “Chết tiệt, xương ngon đều bị chó gặm hết rồi!” Vừa mắng nó vừa thúc mạnh cửa, làm cho Đàm Đôn đứng ngoài chúi nhào về phía trước.

Hay cho Đàm Đôn! Bị đẩy mạnh vậy mà nó không thèm quay lại nhìn một cái, sẵn đà bị đẩy ra nó phóng thẳng về phía Tiểu Hoa, miệng tươi như hoa hòe, kéo cô ta đến, cũng không cần khách khí, kéo cửa sau đẩy luôn cô ấy vào.

“Lại Bảo, chào anh.” Tiểu Hoa ngồi vào xong lên tiếng chào tôi.

Tôi quay xuống gật đầu, sau đó chỉ về hướng Phó Dụ: “Chào, Tiểu Hoa, đây là...” chưa nói dứt câu, Phó Dụ đã rồ máy, xe vụt một cái đã chạy đi, chẳng ai thèm quan tâm bên ngoài còn có một tên si tình đang đứng nhìn Tiểu Hoa đắm đuối.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Đàm Đôn vẫn đứng chết trân tại chỗ, rồi như chợt hiểu ra, nó lập tức chạy như bay theo đuôi xe, vừa vẫy tay vừa la hét: “Còn mà... vẫn còn một đứa nữa mà!!!”

Phó Dụ đạp phanh gấp, nhân lúc đợi Đàm Đôn chạy đến, nó quay xuống tự giới thiệu với Tiểu Hoa. Tiểu Hoa bị tình huống lúc nãy làm giật bắn người, lúc kịp phản ứng ra vừa cười sặc sụa vừa vỗ tay vui vẻ.

Không biết hai anh em ngồi trong chiếc Audi 7 phía sau có mải mê xem hài kịch phía này hay không nữa.