← Quay lại trang sách

Kyle Xy – Anh ấy không đơn độc

[Ai cũng có một người thực tế để yêu thương,

chẳng hạn như người yêu, người mình thương thầm nhớ trộm, người mình yêu đơn phương. Đồng thời cũng có một người để yêu thương trong tưởng tượng, như thần tượng, diễn viên, người tình trong mộng − khi bạn phát hiện ra người mà bạn yêu thương trong thực tế và trong mộng là một, chẳng lẽ không đáng để vui mừng sao? Nếu không mừng phát điên lên, thì cũng chỉ do tính tôi không thích phô trương mà thôi.]

Cả bọn tụ tập tại chỗ hẹn tìm một nhà hàng hải sản, chỗ này chúng tôi cũng đến một hai lần rồi, thực ra vì Khải đại ca có mối quan hệ tốt với ông chủ ở đây, chứ thực đơn của nó cũng bình thường. Đương nhiên, lý do Khải đại ca chọn nơi này rất rõ ràng, chỗ quen, có ưu thế sân nhà, phòng đủ lớn cho cả bọn quậy phá.

Xe dừng trước cửa nhà hàng, Đại Khí và Cát Cát cũng từ bên kia đường xuống xe đi tới, tôi giới thiệu sơ qua hai bên, Phó Dụ gọi điện thoại bảo đại ca xuống đón.

Đàm Đôn rất nhiệt tình bắt tay Đại Khí, lặp đi lặp lại rằng đã mong muốn được gặp từ lâu, nhưng mắt lại len lén nhìn Cát Cát đứng bên cạnh, ánh mắt đầy tà ý. Đại Khí tuy đã hơi biêng biêng nhưng cũng nhận thấy rõ, bèn ranh mãnh tâng bốc vài câu: “Đàm phải không, tôi cũng thường nghe lão Bảo và lão Phó kể về cậu qua điện thoại. Ồ, đây là bạn gái cậu hả? Xinh quá!”

Tiểu Hoa mặt mày u ám, ánh mắt đang nhìn nhất cử nhất động của Đàm Đôn, đứng bên cạnh nghe xong gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn, em không phải là người yêu anh ta, em đâu có ngốc.”

Mọi người phá lên cười.

Đàm Đôn lúc này vô cùng xấu hổ, bối rối, bị Đại Khí nhìn thấu bản chất háo sắc của mình, bây giờ còn bị Tiểu Hoa xiên xỏ, làm cho hắn thấy vô cùng ngại ngùng, trái tim rỉ máu, vẻ mặt rất khổ sở. Tôi biết, lúc này để diễn tả tâm trạng của nó chỉ có một câu: mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi chết đây.

Khải đại ca yêu cầu ông chủ lấy phòng to nhất, không tính sô-pha, bàn trà và tủ, ở giữa còn bày hai cái bàn lớn, vừa đủ 20 người đánh nhau cũng không sợ chật.

Những người lần đầu gặp nhau sau khi được giới thiệu nhiệt tình, cũng đã dần thân quen hơn. Mọi người vừa ngồi xuống rót trà thì có người đẩy cửa bước vào, cô ta nhìn qua một lượt, kinh ngạc tột độ, lắp bắp lui ra, trong lúc chúng tôi cũng đang ngơ ngác thì cô ta quay đầu lại nói vọng vào: “Hơ! Em còn tưởng vào nhầm, vừa đi toilet ra đã có nhiều người vậy.”

Khải đại ca ngoắc tay gọi vào, Phó Dụ đứng cạnh thì thầm hỏi: “Là cô ta hả? Mày dắt cô ta đến thật hả?”

Đại ca gật gật: “Coi như phỏng vấn đi, mày xem thử được không, nếu không được tao bảo nó đi phẫu thuật thẩm mỹ.”

Tôi tò mò định mở miệng hỏi liền bị Đàm Đôn chen ngang: “Ai thế, ai thế?”

Phó Dụ liếc Đàm Đôn, quay đầu trả lời ánh mắt đang thắc mắc của tôi, còn cố ý nói nhỏ không để Đàm Đôn nghe thấy: “Tò mò hả? Nói ra mày hết hồn ngay, cháu gọi đại ca bằng cậu đấy.”

Tôi quả thật sững sờ đôi chút, cháu gọi là cậu? Xem ra đâu có nhỏ hơn bọn tôi bao nhiêu.

Khải đại ca đứng dậy, kéo cô gái lại, chỉ vòng quanh một lượt, rồi giới thiệu: “Cậu giới thiệu một chút nhé, đây là anh Bảo, đây là anh Xương Xẩu, đây là Hoa kiều Mỹ mà cậu vừa làm quen − anh Đại Khí, gọi anh Trần cũng được, đây là... Đàm Đôn, cứ gọi là chú Đàm.”

Lão Đàm vừa nhổm dậy giơ ra định bắt tay với cháu gái, vừa nghe lời giới thiệu của đại ca xong liền ngây ra, tủi thân: “Ý gì đây? Tới lượt tao lại gọi bằng chú là sao?”

Phó Dụ cười lớn: “Rất rõ ràng rồi nhé, mày phải biết thân biết phận, có vai có vế rồi.”

Mọi người đều cười, đại ca giơ ngón tay cái ra hiệu ủng hộ về phía Phó Dụ, tiếp tục giới thiệu, lúc đến hai cô gái ngồi cùng, mặt nó có vẻ suy nghĩ, rồi oang oang: “Đây là em gái anh Trần, Trần cô nương; đây là bạn gái chú Đàm Đôn, gọi là... à, gọi là Ôn Túy Hoa.”

Mọi người cười nghiêng ngả, Cát Cát cười đến nỗi gập người xuống, Phó Dụ và Xương Xẩu vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng. Tôi phát mạnh vào tay đại ca: “Anh hai ơi, anh đúng là to gan, tổng cộng cũng chỉ có hai cô gái, thế mà tên một người anh cũng không gọi đúng! Người ta tên là Ôn Tiểu Hoa.”

Tiểu Hoa cũng vừa giả vờ ra vẻ tức giận vừa cười: “Đúng vậy, cái gì mà Túy Hoa chứ! Còn nữa, em đã nói rồi, em không phải bạn gái anh ấy, các anh sao cứ phải bắt hoa nhài cắm bãi cứt trâu chứ?” Vừa nói vừa đưa tay chào cháu của đại ca: “Chào em, chị là Tiểu Hoa.”

Đại ca ra chiều không để ý lắm: “Gọi sao mà chả được, dù sao hoa nhài này cũng không cắm bãi cứt trâu của anh. Được rồi, lát nữa anh tự phạt một ly, được chưa cô em?” Tiểu Hoa vô cùng đắc thắng. Đại ca lại kéo cô nhóc bên cạnh mình tiếp tục giới thiệu cho mọi người.

Cô nhóc này tên Chu Tiểu Thiên, dưới tiết trời đầu xuân lạnh căm căm, mà cô nhóc dám ăn mặc để hở cả hai chân, chỉ mang đôi bốt, mái tóc phía trước để kiểu búp bê, rất dễ thương ưa nhìn. Tuy là họ hàng, nhưng chắc chỉ nhỏ hơn đại ca vài tuổi, theo gia phả của dòng họ phải gọi đại ca là cậu. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô nhóc lên Bắc Kinh định nhờ vả ông cậu, hiện đang làm việc tại một công ty thương mại.

Tôi đang phân vân sao lúc giới thiệu lại bỏ sót một người là Phó Dụ, vừa nghe xong câu này thì đã sáng tỏ, nếu tôi đoán không nhầm thì Khải đại ca định sắp xếp cho cô nhóc đến làm việc tại công ty Phó Dụ, vừa suy nghĩ tôi vừa ra ám hiệu với Phó Dụ, lắc nhẹ đầu, đưa mắt về phía Chu Tiểu Thiên, Phó Dụ gật đầu nhún vai, đúng là bạn bè ăn ý, chỉ cần vậy đã hiểu rõ ý của nhau.

Quả nhiên, Khải đại ca lập tức ấn Tiểu Thiên ngồi xuống bên Phó Dụ, giới thiệu riêng hai người với nhau, Tiểu Thiên cười rất ý nhị, ngọt ngào gọi Phó Dụ là “sếp Phó”, sau đó tiếp tục khai báo sơ yếu lý lịch của mình.

Phó Dụ lập tức phẩy tay: “Không cần đâu, gọi là anh được rồi. Chúng ta hôm nay không nói chuyện này nữa, thế này vậy, vài hôm nữa em sắp xếp thời gian qua công ty, chúng ta bàn tiếp, được không?”

Tôi rất hiểu suy nghĩ của Phó Dụ, doanh nghiệp hay công ty nào cũng vậy, sợ nhất là người nhà hay bạn bè, dựa vào quan hệ để ấn một số người vô tích sự vào công ty, chẳng làm được gì mà còn nghiễm nhiên hưởng lợi, lão Phó chắc chắn cũng sợ như vậy, nhưng nể mặt đại ca nên cũng không tiện khước từ. Nhưng Phó Dụ vừa dứt lời, mặt Tiểu Thiên lập tức biến sắc, có vẻ không vui, quay đầu nhìn đại ca, nói nhỏ nhưng có vẻ rất giận dữ: “Tên mập này, hãy đợi đấy!”

Tôi và Phó Dụ nhìn nhau cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Mọi người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, theo lời đại ca thì đối phương đang trên đường tới, nhưng do không quen thuộc đường xá nên phải vừa đi vừa hỏi.

Nói tới nói lui một hồi, những người vừa mới tham gia chưa hiểu vấn đề cuối cùng cũng nắm bắt được ngọn ngành câu chuyện, hiểu sơ qua cục diện của tối ngày hôm nay. Chủ đề khi bắt đầu là nói về đề tài của Xương Xẩu, nhưng lan man một hồi lại lạc đề sang chủ đề khác.

Đại Khí vô cùng phấn khích, có lẽ do ở nước ngoài lâu ngày không có cơ hội nói nhiều tiếng mẹ đẻ, nó mượn hơi men, lúc ngọng nghịu nói tiếng mẹ đẻ, lúc đứng lên khua tay múa chân, lúc lại vô ý tuôn một tràng tiếng Anh.

Từ nãy Tiểu Thiên vì một tên Phó Dụ không quen biết mà sầu não, nghe Đại Khí nói tiếng Anh cũng không kiêng dè nữa, đối đáp lưu loát, hai người kẻ nói người đáp, khiến bọn tôi ngồi bên cạnh mặt cứ nghệt cả ra hệt như nghe kinh thư, chỉ có Đàm Đôn đã không biết còn sĩ diện, thỉnh thoảng giả vờ cười gật đầu nói xen vào: “Yes, yes, really?” Buồn nôn quá, mấy hôm trước nó còn dám cược với tôi bảng chữ cái tiếng Anh có 27 chữ cơ đấy.

Phó Dụ lúc này mới bắt đầu nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt khác, gật gù khen ngợi, chắc chắn cũng có tính toán cả, thế kỷ 21 thứ gì quý giá nhất? Là nữ nhân tài! Hơn nữa hắn lại làm thương mại xuất nhập khẩu.

“Cháu gái, tiếng Anh cũng khá đấy chứ!” Nhân lúc Đại Khí nói tiếng mẹ đẻ, Phó Dụ nắm bắt cơ hội tỏ ra niềm nở với Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên rất điềm tĩnh: “Cảm ơn anh Phó, thực ra tiếng Anh là điểm yếu của em, tiếng Pháp với tiếng Nhật có lẽ còn tạm được.”

Gương mặt Phó Dụ đờ ra vài giây, thốt lên: “Nữ kiệt, nữ kiệt rồi, sao không nói sớm.”

“Lúc nãy giới thiệu bản thân em đã định nói, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị chặn họng.” Gương mặt Tiểu Thiên có chút đắc thắng, xem như đã trả đũa xong.

Phó Dụ vỗ xuống bàn: “Được, coi như anh đã đắc tội, ngày mai đến công ty anh, chúng ta nói chuyện.”

Tiểu Thiên trề môi: “Ngày mai chưa chắc em đã rảnh, để xem thế nào đã.” Tiểu Thiên không thèm đếm xỉa gương mặt Phó Dụ lúc này ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.

Khải đại ca ngồi bên cạnh cười như được mùa, nó biết rằng việc này coi như đã thành công, vỗ tay thật to: “Mọi người xem, tao đúng là làm việc thiện tích nhân tích đức.”

Bảy tám cặp mắt cùng lúc mở to hết cỡ, sau đó ai nấy đều ôm bụng cười ngặt nghẽo...

Hơn 10 phút, bạn lạ bạn quen ngồi chung bàn gần như đã quá thân với nhau, phe bên kia vẫn chưa tới, đại ca bảo Xương Xẩu gọi điện hối thúc. Xương Xẩu vẫn chứng nào tật nấy, không dám gọi, đại ca bực mình huých nó vài cái rồi giật điện thoại tự gọi.

Nó vừa bấm số gọi thì điện thoại của tôi lại reo lên.

Trong phòng rộ lên bàn tán, chỉ còn cách nhấc máy nghe, đi đến cửa tôi mới ngớ người ra − người gọi đến là Di Di!

“Anh đang ở đâu?” Giọng bên kia rất bình tĩnh, càng bình tĩnh tôi càng thấy bất ổn.

Ngoái đầu nhìn xem sau lưng, không ai để ý đến tôi, ngay lập tức biến khỏi phòng, ra ngoài nói chuyện, rảo bước đến ra hành lang, qua khu nghỉ ngơi tôi kéo ghế ngồi xuống: “Có việc hả?” Giọng tôi vừa lạnh nhạt vừa bực bội, lạnh nhạt là giả vờ, còn bực bội là thật. Bị sai khiến lâu như vậy, khó khăn lắm mới đứng lên khởi nghĩa, giải phóng rồi mà vẫn còn thấp thỏm không yên, việc gì tôi phải khổ sở như vậy.

“Em hỏi anh đang ở đâu?” Giọng cô ấy rất chậm, tôi cảm nhận được Di Di ở đầu dây bên kia có vẻ đang nén cười.

Tôi thở dài: “Anh đang ở ngoài, có việc nói sau nhé.”

“Anh dám gác máy hả?” Cô ta rõ ràng là đang uy hiếp.

Ái chà, tính bốc đồng nổi lên, tưởng tôi không dám tắt máy hả? Tôi nhìn điện thoại mắng thầm vài câu, sau đó lại áp vào tai từ tốn: “Anh đúng là đang có việc phải làm, xong xuôi anh gọi lại.”

Lúc tôi bỏ điện thoại xuống định tắt thì đầu dây bên kia vọng lại: “Anh đoán xem em đang ở đâu?”

“Uỳnh!!!” Đầu tôi như vừa bị sét đánh xuống.

Tôi cảm thấy trong câu nói này của Di Di có độc. Ngước đầu lên quan sát xung quanh, tôi sợ nhất tình huống khi mình ngước lên nhìn bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng từ xa cầm điện thoại nhìn mình cười nham hiểm.

“Em... đang ở đâu?” Tôi thì thầm, mắt nhìn bốn phía: vị trí thứ nhất an toàn, vị trí thứ hai không có gì biến động, vị trí thứ ba an toàn... xung quanh không có gì khác thường, coi như có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn phải giữ trạng thái quan sát.

“Vậy anh đang ở đâu?” Di Di vẫn giọng điệu của kẻ đắc thắng.

Tôi như muốn nổ tung, trong giây lát mới phát hiện ra cô ấy chỉ hù dọa tôi cho vui, cô có thể đùa giỡn trên thân xác của tôi, nhưng cũng không nên đem nỗi sợ của người khác ra đùa giỡn như vậy chứ!? Tôi thật không thể nhịn hơn được nữa: “Di Di, mấy lời này anh nói ra có vẻ tuyệt tình nhưng anh phải nói, anh đâu có nợ em đúng không? Lúc không cần em xem anh như người dư thừa, lúc anh có việc, em lại truy tìm anh đang ở đâu? Dù là bạn bè cũng không nên ép người khác như vậy chứ.”

“Được, là anh nói đấy nhé, lát gặp.” Có thể nghe thấy giọng của Di Di cũng không được thoải mái, dường như vừa từ trên trời bị rơi thẳng xuống địa ngục.

Tôi dứt khoát nhấn tắt, lát nữa gặp, hừ, hù dọa ai chứ? Biết tôi đang ở đâu à? Thỏ bị dồn đến đường cùng cũng cắn người, thái giám vật quá cũng thủ dâm đấy nhá, tôi chờ xem cô ta muốn đùa như thế nào.

*

Lúc trở về phòng tôi đã thấy hai cô phục vụ đứng ở cửa, chuẩn bị đẩy cả thùng bia vào, tôi cũng bước theo, tự hỏi sao lại bắt đầu rồi, thì trong phòng vọng ra tiếng của Khải đại ca: “Khui đi, khui hết luôn!”

Hai cô phục vụ đồng thanh: “Vâng, thưa anh hai.” Sau đó rất điêu luyện lấy dụng cụ khui bia, “bập, bập, bập...” 7 − 8 chai được bật nắp, tôi nhanh tay cản lại, bảo phục vụ cứ mở trước bao nhiêu đó, còn lại chúng tôi tự khui được.

Tôi quay người lại quan sát, phát hiện ra trong phòng lúc này có thêm ba người nữa ngồi phía bên kia bàn, vẻ mặt rất căng thẳng. Mọi người đều im lặng, nhưng vẻ mặt ai nấy đều giống hệt như vừa trải qua một trận thảm sát, chỉ có đại ca đứng dậy vẫy tay gọi tôi. Không khí vô cùng ngột ngạt, xem ra chuyện lớn rồi.

Phía bên kia bàn, ngồi ở giữa là anh chàng mặc áo khoác màu đỏ đậm, đầu tóc vuốt keo rất sành điệu, đang nhìn chằm chằm Xương Xẩu, chắc đây chính là bạn trai trước của Ngải Mỵ.

Cứ ngồi lom lom mà ngó nhau không một lời ừ hữ thì đúng là quá căng thẳng, Khải đại ca đứng lên mang bia sang bên kia bàn bày trước mặt ba vị khách quý, vừa đặt xuống vừa cười: “Mấy anh em, không phải căng thẳng vậy đâu, cứ nhìn nhau như vậy không đau mắt à? Chẳng phải hẹn nhau để nói chuyện sao? Vậy có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”

Tôi quay sang hỏi Phó Dụ: “Này, tên mặc áo khoác đỏ ngồi ở giữa là nhân vật chính tối nay hả?”

Phó Dụ gật đầu: “Vừa vào đã giới thiệu rồi, tên là Lương Lạc Hồng.” Nói xong đá đá chân tôi: “Mày cố chịu đựng nhé.”

Tôi đang phân vân lão Phó căn dặn như vậy là có ý gì thì Lương Lạc Hồng lên tiếng: “Anh Trần Cốc, sao anh không đưa Ngải Mỵ cùng đến? Không dám để cô ấy gặp tôi sao?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra tại sao lúc nãy vừa bước vào phòng, biểu hiện của mọi người đều có vẻ như vừa bị đả kích như vậy, cũng hiểu luôn lời khuyên của Phó Dụ có ý nghĩa gì − giọng nói của cái tay Lương Lạc Hồng ấy thật kinh khủng, rất khó diễn đạt, vừa đanh đá, vừa dài lê thê, vừa cao giọng nhưng lại có chút như gì đó chặn ngang cuống họng − giống như kiểu cả đêm gào thét bài “Chết rồi cũng phải yêu” trên karaoke, sau đó bị người ta bắt ngậm thêm vài thìa muối, sau đó lại lấy tay bóp cổ, bắt hắn nói chuyện.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, quay sang nhìn mọi người, Cát Cát, Tiểu Thiên, Tiểu Hoa không nhịn được, quay mặt ra sau cười tủm tỉm, nét mặt Đàm Đôn rất kinh khủng, Xương Xẩu mắt tròn xoe biến sắc, có lẽ đã bị giọng nói của Lương Lạc Hồng hạ nốc-ao, Đại Khí đầu nghển cao... nhưng tên trời đánh này đã ngáy vang như sấm.

Lúc quay sang nhìn Đại Khí vô tình chạm mắt Cát Cát, tôi hất mặt ra hiệu nhìn Đại Khí, cô ấy phẩy tay nhíu mày ra hiệu để nó ngủ một lúc.

Khải đại ca thấy Xương Xẩu im như thóc, bèn đứng lên mở lời: “Người anh em, gọi Ngải Mỵ đến làm gì chứ? Hai người nói chuyện với nhau, cô ấy biết kết quả là được.” Nói xong quay sang trừng mắt nhìn Xương Xẩu, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

“Phải đến chứ, cô ấy là nhân vật chính mà.” Lương Lạc Hồng dùng ngón tay gõ mạnh xuống bàn: “Trần Cốc, anh sợ Ngải Mỵ gặp tôi xong sẽ đi luôn với tôi à? Anh nghĩ mình giấu kỹ cô ấy như vậy là được sao?”

Cả phòng im phăng phắc, lúc này đại ca không nói gì, tất cả đều quay lại nhìn, đợi Xương Xẩu trả lời. Nó ngồi im lặng, từ từ ngẩng đầu lên cầu cứu, trông bộ dạng ấy thật khiến người khác tức chết.

“Tôi... tôi không giấu cô ấy! Ngải Mỵ không muốn đến, cô ấy không muốn gặp anh.” Xương Xẩu ngước lên nhìn Lương Lạc Hồng lắp bắp.

“Cô ấy không muốn gặp hay anh không muốn cho cô ấy gặp?” Lương Lạc Hồng cười khinh khỉnh, truy hỏi tới cùng.

Mọi người lại lần nữa nhìn Xương Xẩu, lại im phăng phắc, Xương Xẩu vẫn im lặng, ánh mắt chúng tôi đã có chút tức giận − thằng này thật chẳng đáng mặt nam nhi tý nào!

“Anh nói gì đi chứ!” Một giọng nói vang lên, hóa ra là của Tiểu Thiên! Tuy đây là lần đầu gặp mặt nhưng nguồn gốc câu chuyện mọi người đều nắm rõ, với kiểu cách như rùa rụt cổ của nó, đến cô ấy cũng chịu không nổi.

Câu nói vừa rồi của Tiểu Thiên khiến Xương Xẩu giật nảy mình, vai nó run rẩy, ngẩng lên thấy ai cũng giận dữ, liền cụp mắt xuống, phản ứng một cách yếu ớt: “Sao lại nói tôi không cho cô ấy đến chứ, lúc Ngải Mỵ chia tay anh tôi còn chưa quen cô ấy, tôi đâu có phá đám hai người, giờ anh lại chạy đến đây muốn chia rẽ chúng tôi...”

“Xin lỗi anh Trần Cốc, tôi không nghe rõ anh nói gì, lúc nào anh cũng e thẹn vậy hả?” Lương Lạc Hồng từ phía bên kia bàn nhổm qua ngóng tai, cố ý tỏ ra coi thường, cười khinh miệt: “Tôi nói này, Trần Cốc, theo tôi biết thì anh với Ngải Mỵ chẳng qua chỉ là tình qua mạng. Cô ấy trong giây lát bốc đồng đã chạy đến đây tìm anh, liệu cả đời bên cạnh anh cô ấy có thể hạnh phúc không? Anh nói đi, anh có thể cho cô ấy những gì? Anh biết tôi có thể cho cô ấy những thứ gì không?”

Giọng của Lương Lạc Hồng đã chói tai, nói ra những lời này nghe càng chói tai hơn, chúng tôi nghe xong cũng khó chịu, Khải đại ca đứng giữa mặt bắt đầu khó coi, nhưng bọn tôi vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Lúc này đây chúng tôi không còn mang tâm lý đi xem chuyện vui của Xương Xẩu như ban đầu nữa, ai cũng hiểu, đây là chuyện riêng của nó với Lương Lạc Hồng, chỉ có nó mới giải quyết được. Lúc này nếu chúng tôi ra mặt thì chỉ càng nuông chiều thêm cho cái tính nhút nhát của nó, đến chuyện như vậy nó cũng không làm được thì chi bằng để Ngải Mỵ đi với Lương Lạc Hồng quách cho xong.

Không khí vô cùng ngột ngạt, Xương Xẩu chỉ ngồi cúi đầu, chúng tôi cũng toát cả mồ hôi vì nó. Đột nhiên nó nhấc chai bia trước mặt tu một ngụm to, sau đó đặt mạnh xuống bàn, khóe miệng còn dính đầy bọt, trừng mắt nhìn sang bên kia: “Lương Lạc Hồng, anh đừng vội khoe khoang mình có thể cho cô ấy những gì, anh không hiểu cô ấy! Nếu yêu cô ấy ít ra anh cũng phải biết cô ấy cần gì chứ.”

Khá! Khá lắm! Chúng tôi có thể thở phào được rồi, hình tượng của Xương Xẩu trong lòng chúng tôi đột nhiên được nâng cao lên chút ít, đúng là sức mạnh của tình yêu có khác!

Lương Lạc Hồng ngây ra một lát nhưng không muốn bị yếu thế, nâng chai bia lên nhưng không uống, giơ về phía Xương Xẩu đáp lễ, tiếp tục the thé: “Tôi không hiểu cô ấy? Há há há...! Anh biết tôi và cô ấy bên nhau bao lâu rồi không?”

Tiếng cười vừa cất lên, cả phòng lập tức hóa đá, hai chữ “vô vọng” cũng không lột tả đầy đủ được cảm giác hiện tại của chúng tôi. Tiếng cười này đúng là vũ khí giết người lợi hại, âm thanh giống hệt như hàng nghìn chiếc búa đang gõ xuống cùng một lúc... Chúng tôi bị tiếng cười đó làm chết điếng, giống như có sét đánh ngang tai.

Bỗng “rầm”, quay sang đã thấy Đại Khí lăn đùng xuống đất từ trên ghế, Cát Cát còn chưa kịp đỡ, thân mình phốp pháp của Đại Khí đã nhanh chóng lồm cồm ngồi dậy, mắt mở to như còn hốt hoảng: “Cha mẹ ơi, cha mẹ ơi! Làm tao giật hết cả mình, cái quái gì vậy?”

Lương Lạc Hồng nhìn thấy bên này bỗng dưng từ đâu xuất hiện một tên béo, biểu hiện của hắn từ ngạc nhiên quá mức chuyển sang bối rối, hắn rõ ràng biết đang nói về mình, hơn nữa mấy thằng anh em đi cùng cũng đang cố nén cười.

Xương Xẩu rõ ràng bị tiếng cười của Lương Lạc Hồng làm cho hồn xiêu phách lạc, ngây ra nhìn tên tình địch không giống người cũng chẳng giống ma, sự cao ngạo lúc nãy cũng bị tiếng cười hạ gục, giọng nhỏ đi: “Anh nói anh hiểu Ngải Mỵ? Anh hiểu gì chứ? Anh dám chắc có thể hiểu cô ấy hơn tôi?”

“Há há... anh hiểu? Vậy nói đi anh hiểu gì? Cô ấy thích ăn gì? Uống gì? Chơi gì?” Lương Lạc Hồng gây khó dễ.

“Vậy anh biết cô ấy thích màu gì? Thích ca sỹ nào? Thích bài hát của ai?” Xương Xẩu cũng không chịu thua.

“Vậy biết cô ấy thích mặc gì, đeo gì không? Anh biết cỡ giày của cô ấy không?” Lương Lạc Hồng đứng lên ngỏng cổ cãi lại.

“Vậy anh biết...” Xương Xẩu cũng đứng lên dẩu mỏ định cãi nhưng bị Khải đại ca ngăn lại: “Được rồi, được rồi, con nít cãi nhau hả?” Vừa nói vừa bước qua chỗ Lương Lạc Hồng, vỗ mạnh vai hắn ta: “Người anh em, tôi thấy cậu cũng là nam tử hán đấy, tôi cũng không khách sáo nữa, gọi cậu là lão Lương, cậu cũng là người có nhiệt huyết, là đàn ông với nhau giải quyết nhanh gọn thôi, đừng lề mề nữa.”

Lúc đầu Lương Lạc Hồng có chút kinh ngạc, nghe xong câu này liền bật cười, giơ ngón tay cái về phía Khải đại ca, giọng hệt như có giấy nhét trong họng: “Anh là người đã gọi điện cho tôi sao? Hân hạnh, thật hân hạnh, há há há...!”

Khải đại ca toát mồ hôi hột, lập tức khua tay: “Người anh em, nói chuyện được rồi, không cần cười đâu, thực sự không cần!”

Lương Lạc Hồng gật đầu, nhìn Khải đại ca một lúc lại quay sang nhìn thẳng vào Xương Xẩu, gõ gõ bàn: “Trần Cốc, đều là đàn ông con trai với nhau, chúng ta nên giải quyết dứt khoát một chút, tôi muốn đưa Ngải Mỵ về, anh chỉ cần nói một câu thôi ‘buông tha cô ấy’, điều kiện gì anh cứ nói thoải mái.”

Sức mạnh của tình yêu thể hiện chính vào lúc này đây, nó có thể biến điều bình thường thành điều kỳ diệu, biến kẻ hèn nhát thành đấng anh hùng! Mặt Xương Xẩu lập tức trở nên hung dữ, chỉ thẳng về phía đối phương, lạnh lùng: “Buông tha cái đầu anh, muốn đòi lại Ngải Mỵ ấy hả? Anh xem Ngải Mỵ là gì chứ? Mẹ kiếp! Anh nghĩ anh là ai?”

Tuyệt lắm, vĩ đại lắm, một câu thôi đủ khiến cho tình địch thất kinh, thấy tròng mắt Xương Xẩu mở to gần bằng cả mặt nó, bộ dạng như sẵn sàng nhảy vào liều mạng, Lương Lạc Hồng tỏ ra có chút e ngại.

Căn phòng im phăng phắc, Xương Xẩu có vẻ không nhịn được nữa, Đàm Đôn đứng bật dậy, Khải đại ca đang đứng bên Lương Lạc Hồng cũng nắm chặt cổ chai bia, hai người đi cùng Lương Lạc Hồng cũng lừ lừ nhổm dậy, tư thế sẵn sàng... chạy ra khỏi phòng. Mấy cô gái đi cùng cũng rất căng thẳng, hai bên có vẻ đang chuẩn bị binh khí, lúc này chỉ cần Lương Lạc Hồng trả lời bằng một câu quá khích, rất có thể hai bên sẽ thật sự động binh.

Đột nhiên một âm thanh vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Đừng phiền phức nữa, đừng phiền phức nữa! Xông lên đi, tôi đang rất vội...”

Xin lỗi... xin lỗi! Là điện thoại của tôi đang reo!

Đang lúc nước sôi lửa bỏng, nhạc chuông kiểu này rõ là ném đá vào hội nghị. Tôi hối hận vì dùng lời bài hát này làm nhạc chuông, nhưng cũng không thể cứ để điện thoại reo mãi bèn bước ra, còn vẫy vẫy tay tỏ ý xin lỗi, Đàm Đôn ngồi xuống, miệng cười tủm tỉm, nó cười, lập tức Cát Cát và Phó Dụ cũng tủm tỉm theo, ai nấy đều hiểu nhạc chuông kiểu này rất dễ gây hiểu lầm.

Ngay sau đó mọi thứ trở lại bình thường, tôi cầm điện thoại bước ra ngoài, liếc nhìn − Di Di ơi là Di Di, cuộc gọi này thật không đúng lúc.

Ra hành lang tôi do dự có nên nghe máy hay không, phân vân một hồi nhấn tắt điện thoại, tiếng chuông im bặt. Tôi thở hắt ra, liếc mắt nhìn vào phòng, suy nghĩ hồi lâu, nếu có đánh nhau chắc mình vẫn có thể xông vào kịp thời, thế là tôi quay lưng bước xuống phía cuối hành lang, ngồi nghỉ một chút.

Vừa đặt mông xuống châm điếu thuốc đã thấy có tin nhắn đến, chắc là của Di Di, mở ra xem, quả nhiên là của cô ta, giọng điệu đanh đá đầy vẻ đe dọa: “Lại Bảo, anh dám không nghe máy hả? Anh nghĩ em không tìm ra anh hả? Đợi đấy!”

Không trả lời, dọa ai chứ, cô ta chẳng lẽ có thể search Google tìm ra tôi chắc? Hơn nữa những người ngồi trong kia ai cũng biết tôi và cô ta đã chia tay, không ai muốn gặp cô ta cả, gọi điện chắc chắn cũng vô dụng thôi. Cô có là bách khoa toàn thư, tôi đây cũng chẳng có gì để mất.

Vứt điện thoại qua một bên, vô tình nhìn thấy có tin nhắn chưa đọc, có lẽ lúc nãy quá ồn, không nghe được chuông báo, mở ra xem, là của số lạ kia, nội dung rất đơn giản: “Anh ngủ chưa? Trời nắng to rồi.”

Haha, nghịch thật.

Tôi mỉm cười, tự nhiên thấy ấm áp, ngọt ngào lạ. Tôi ngày càng có thể khẳng định đối phương là con gái, mà còn là một giai nhân lãng mạn, đáng yêu, sau đó bèn nghĩ ra một câu trả lời dí dỏm một tý, bắt đầu màn thi tin nhắn tối nay. Chẳng hạn: “Vẫn chưa ngủ, trời nắng to rồi, em nhớ đem áo mưa nhé.”

Đang bấm tin nhắn thì thấy Cát Cát từ phía bên kia hành lang đi tới, nhìn tôi cười: “Anh đang làm gì thế?”

Tôi vừa bấm tin nhắn vừa cười trả lời: “Không có gì, gửi tin nhắn thôi, em đi đâu thế?”

Cát Cát không trả lời, nghiêng đầu cười, mắt hơi tít lại.

Tôi ngẩn ngơ một lúc, cô ấy đẹp như hoa sen dưới mưa phùn vậy.

Ngẩn ra nửa phút mới hiểu ra tại sao Cát Cát cười nhưng không trả lời, tôi xoay người hướng dẫn: “Đi vệ sinh hả? Đi tới trước rẽ phải là thấy.”

“Ồ, cảm ơn!” Cát Cát nói xong quay người bước đi, miệng vẫn hé cười.

Tôi cúi xuống, hít hà mùi hương trên người cô ấy tỏa ra, tâm trạng bỗng trở nên phức tạp lạ, tiếp tục bấm tin nhắn gửi đi.

Tôi trả lời: “Đêm dài dằng dặc, anh tưởng chỉ mình anh không ngủ được, không ngờ cô nàng bí ẩn cũng mất giấc sao?”

Một chút nghịch ngợm, một chút quan tâm, đọc được tin nhắn này chắc chắn đối phương sẽ cười thỏa thuê, tôi không tin “cô nàng bí ẩn” kia chưa từng xem phim Châu Tinh Trì, hoặc không biết gì về Tây Du Ký ngoại truyện, nói như vậy chắc không vấn đề gì. Càng quan trọng hơn, tin nhắn của tôi mang ẩn ý, vờ như vô tình gọi là “cô nàng bí ẩn,” lần này nếu đối phương thắc mắc, tôi sẽ có thể khẳng định đối phương là nam hay nữ rồi.

“Mình thật thông minh quá đi.”

Đang khoái chí thỏa mãn thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn đến, không phải của tôi, ngạc nhiên ngoái đầu lại, Cát Cát vừa đi được vài bước thì dừng lại, cúi xuống lấy một cái gì đó từ trong túi ra, hình như là điện thoại, tôi còn nghe cô ấy cười sảng khoái vài tiếng, vừa đi vừa bấm điện thoại, thoắt đã biến mất sau khúc ngoặt vào nhà vệ sinh.

Tôi đứng ngây ra, tôi vừa gửi đi, điện thoại cô ấy lập tức reo, đừng đùa chứ, chuyện khỉ gì thế này, sao lại có sự trùng hợp như vậy?

Đang suy tư thì điện thoại reo lên báo tin nhắn đến, tôi ngạc nhiên quá đỗi, lẽ nào là tin nhắn của cô gái vừa rẽ vào nhà vệ sinh kia? Không lẽ mất công mất sức tìm kiếm bấy lâu, nay lại vô tình xuất hiện ở khúc rẽ vào nhà vệ sinh? Sự trùng hợp này đúng là không thể tưởng tượng được!

Nội dung tin nhắn quả rất ăn ý, nối tiếp hội thoại trong Tây Du Ký ngoại truyện: “Hóa ra là tên khỉ nhà ngươi!”

Sự kết hợp ăn ý này xem ra rất đơn giản, nó có thể là hai bên đã từng xem bộ phim này, cũng có thể đã cùng đọc một cuốn tiểu thuyết nào đó, hay thậm chí cũng có thể là những người hiểu nhau mới ăn ý như vậy; nhưng trong trường hợp này sự ăn ý rất khó giải thích, vì nó cần một trí nhớ tuyệt vời, càng cần hơn sự phản ứng nhanh nhạy cũng như óc phân tích tốt, mới có thể người đàn người hát, đối đáp lưu loát, tri âm đã khó tìm, tri kỷ càng khó hơn.

Nhưng lúc này tôi rất hài lòng với sự ăn ý này, tôi vội vàng muốn xác nhận khả năng sự thật chỉ có vài phần nghìn là đúng kia, liền cấp tốc múa tay trên bàn phím điện thoại gửi đi một tin: “Em đang đi toilet hả?”

Không xa chỗ tôi, tiếng báo tin nhắn điện thoại lại vang lên, lúc này tôi đã nhận ra, tiếng điện thoại của Cát Cát, và điều ngẫu nhiên lúc nãy tôi nghi ngờ, khả năng là sự thật đã lên tới 80%.

Là cô ấy thật sao?

Bước chân qua khúc rẽ bỗng dưng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi, dường như cũng mang theo sự phân vân.

Thoắt một cái, Cát Cát từ trong khúc rẽ bước ra, tay cầm điện thoại, nhìn trân trân vào tôi, ánh mắt đó, giống như ánh mắt của Phượng tỷ trên tờ tạp chí Fashion...

Tôi cũng nhìn cô ấy, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chất chứa sự nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên, như trông thấy ma vậy, điều này quả thật không thể nào tin nổi.

Cứ như vậy, Cát Cát bắt đầu bấm tin nhắn nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi, nhìn chằm chặp vào điện thoại, giống như tôi là kẻ giả mạo.

Tay không bấm nữa, cô ấy lại đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay tôi lần nữa.

2 giây sau, điện thoại của tôi báo tin nhắn đến, ánh mắt Cát Cát càng kỳ quặc hơn, như thể trong tay tôi không phải chiếc điện thoại mà là chiếc nhẫn hình trứng bồ câu hiệu Catia mà Vương Gia Hy đeo trên tay trong phim Sắc Giới.

Tôi cúi xuống xem tin nhắn: “Anh đang ở đâu?”

Tôi biết cô ấy cũng đang hoang mang, nếu không đã không hỏi một câu không đầu không cuối như vậy. Thật ra tôi cũng đang mơ hồ, có đánh chết Đàm Đôn vạn lần tôi cũng không thể tin nổi số điện thoại ma quấy rầy tôi suốt thời gian dài vừa qua là cô ấy – em gái của Trần Đại Khí.

Tôi ngước lên nhìn Cát Cát, trả lời tin nhắn, vừa nhấn gửi đi thì điện thoại bên phía đối diện cũng vang lên, không còn nghi ngờ gì nữa. Sự trùng hợp khó tin, sự trùng hợp mà khả năng thành hiện thực có lẽ chỉ khoảng một phần triệu. Lúc Cát Cát cúi xuống đọc tin nhắn, tôi len lén nhéo tay mình một cái rõ đau, không phải mơ.

Tin nhắn mà tôi trả lời: “Có lẽ... đang đứng trước mặt em?”

Xem xong tin nhắn, Cát Cát ngước lên nhìn tôi, ánh mắt như xa vời, như gần gũi, lúc như không thể tin được, lúc lại như vui mừng, chần chừ bước về phía trước mấy bước, như muốn nhìn tôi rõ hơn. Thật ra, so với cô ấy, tôi mới là người cảm thấy vui mừng hơn, vui không thể tả. Nguyên nhân cũng chỉ là:

Mỗi người chúng ta, ai cũng có một người thực tế để yêu thương, chẳng hạn người yêu, người mình thương thầm nhớ trộm, người mình yêu đơn phương. Bên cạnh đó cũng luôn có một hình bóng trong tưởng tượng, như thần tượng, diễn viên, người tình trong mộng − khi bạn phát hiện ra người mà bạn yêu thương trong thực tế và trong mộng là một, chẳng lẽ không đáng để vui mừng sao? Nếu không mừng đến phát điên lên, thì cũng chỉ do tính tôi không thích phô trương mà thôi.

Nhìn Cát Cát bước đến gần, thật ra tôi rất muốn cười, kiểu cười mà không kiểm soát được cơ mặt ấy, nhưng phải nhịn, giữ vẻ ngạc nhiên, tiến về phía cô ấy mấy bước. Bởi lẽ tôi hiếu kỳ, cô gái hay dùng tin nhắn chọc ghẹo tôi bao nhiêu lần kia, hình như còn ngạc nhiên hơn, như không hề biết tôi là ai.

Hai người cứ như vậy, tay cầm điện thoại, tiến dần về phía đối phương, mặt ngây ra, khi khoảng cách chỉ còn khoảng một mét, cả hai liền đứng lại, Cát Cát trỏ tay về phía tôi, hỏi: “Anh... anh là Lại Bảo?”

Tôi vui nhiều hơn bất ngờ, hai mắt sáng rỡ, hỏi lại một cách kỳ quặc: “Em? Em là số điện thoại ma kia hả?”

“...Anh nói em là ai cơ?” Cát Cát rất ngạc nhiên với biệt danh mà tôi đặt cho cô ấy.

Tôi lắc đầu cười: “Không có gì, anh không biết số điện thoại đó là của ai, cũng phải có một biệt danh để phân biệt chứ!” Sau đó tiếp tục hỏi: “Thực sự là em sao? Em gửi cho anh nhiều tin nhắn vậy mà không biết anh là ai?”

Cát Cát đáp lời: “Em biết là Lại Bảo, nhưng không biết đó là anh.”

“Đây là logic gì vậy?” Tôi cảm thấy quái đản: “Từ lúc máy bay hạ cánh đến giờ cũng hơn nửa ngày mà em không nghe cậu ta gọi anh như thế nào sao?”

“Em... em không để ý, chỉ nghe anh ấy gọi ‘nào là Bảo’, ‘nào là anh Bảo’, em còn tưởng tên anh là chữ Bảo trong từ ‘Bảo vệ’.” Cát Cát vội vàng giải thích, như sợ tôi không tin.

Tôi gật gù ra chiều hiểu ý, xem ra cô bé này đúng là không biết mặt tôi thật, vậy việc này càng kỳ lạ hơn, tôi bèn nheo mắt ngắm cô ấy từ trên xuống dưới.

Cát Cát cũng nhìn tôi, cả hai cứ nhìn nhau như vậy, đột nhiên phát hiện ánh mắt tôi có chút kỳ lạ, cô ấy cảnh giác: “Anh nhìn gì vậy?”

“Không có gì!” Tôi nheo mắt cười, nếu như mọi người xem qua những tên cảnh sát giả thời dân quốc vừa vuốt cằm vừa ngắm nghía vợ nhà người ta, thì có thể tưởng tượng được biểu hiện của tôi lúc này. “Giờ không phải người lạ nữa rồi, thẳng thắn đi nào Cát Cát cô nương, sao lại biết số điện thoại của anh? Làm gì mà quấy rầy anh trong thời gian dài vậy?”

Cát Cát sững người một chút: “À há!” rồi cười như nắc nẻ, hai chiếc khuyên tai lắc lư không ngừng.

Cười to đến nỗi tôi thấy không thoải mái cho lắm. Đã rất nhiều lần tôi tưởng tượng cảnh mình và chủ nhân số điện thoại ma gặp nhau, nhưng đó phải là phân cảnh cuối cùng, khi tin nhắn không còn đủ để trao đổi tâm tư, khi cả hai đã thể hiện hết bản thân của mình, bày tỏ tình ý, hẹn hò trăm năm có nhau, rồi trong một đêm trăng thanh gió mát, ở một nơi đồng không mông quạnh nào đó, hai người hẹn nhau, từ đó như đôi uyên ương mãi không xa rời. Chứ chưa bao giờ tôi nghĩ mọi việc lại nhanh đến vậy, bất ngờ đến vậy, làm tôi trở tay không kịp, thật không thể tưởng tượng được.

“Em cười gì vậy? Rốt cuộc là sao?” Tôi huơ huơ tay trước mặt Cát Cát.

“Không có gì, không có gì đâu.” Cát Cát che miệng cười, từ từ giải thích: “Bảo... anh Bảo, em không ngờ anh lại là bạn thân của anh em, gửi tin nhắn gây phiền nhiễu, em xin lỗi. Còn về lý do, có cơ hội em kể anh nghe nhé, chỉ vài câu, em sợ sẽ nói không rõ.”

Tôi không biết phải nói sao, hết nhìn điện thoại lại nhìn cô ấy: “Thật là em hả?”

“Em còn bất ngờ hơn anh ấy chứ!” Cát Cát nghiêng đầu nhìn điện thoại của tôi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tôi trân trân: “Sao lại là anh? Sao lại để gặp trong hoàn cảnh này chứ? Nếu em kể cho chị Tiểu Mã nghe, chị ấy chắc chắn không tin!”

“...Ai cơ?”

“Bạn của em, đã bảo có thời gian em kể rõ ràng cho anh nghe mà.” Cát Cát vừa nói vừa bước về phòng, còn quay đầu lại gọi to: “Anh Bảo, đi thôi, em còn phải xem anh của em thế nào, anh ấy uống say rồi.”

Chị Tiểu Mã? Vợ anh Tiểu Mã? Loại con gái khoác áo da miệng còn ngậm tăm ra đường? Bạn ư? Tôi càng tò mò hơn, lẽ nào đây là một âm mưu? Nhưng thấy Cát Cát vẫy tay gọi tôi cùng trở về phòng, tôi không thể không chỉ về phía sau lưng: “Ủa, đừng trách anh không nhắc nhở, chẳng phải lúc nãy em muốn đi toilet sao?”

Cát Cát khựng lại: “Ồ, đúng vậy!” Nói xong vội vội vàng vàng bước về phía tôi, đưa túi xách cho tôi giữ: “Anh cầm hộ em, đợi em một lát.”

Tôi vừa đưa tay đỡ lấy túi vừa lắc đầu: “Sao lúc nãy không nhờ?”

“Lúc nãy đã quen đâu, bảo anh cầm hộ chẳng thất lễ lắm sao.” Cát Cát cười.

“Bây giờ quen rồi hả?”

“Vâng, biết anh là Lại Bảo, tự nhiên không thấy xa lạ nữa, lúc nãy trong phòng thấy chán chán nên gửi tin, anh không trả lời. Em còn định ra nhà vệ sinh gửi lại cho anh nữa cơ.” Vừa nói vừa giơ tay ra hiệu chiến thắng về phía tôi: “Em đi nhé!”

Nhìn dáng Cát Cát quay đi rồi biến mất sau khúc rẽ, tim tôi loạn nhịp, thình thịch thình thịch...

Nhớ lại cả buổi chiều tiếp xúc với Cát Cát, hình như lúc tôi gửi tin nhắn cũng không phải gửi trước mặt cô ấy, cô ấy trả lời tin nhắn cũng không phải là lúc bên cạnh tôi, nói chuyện với nhau quên trời quên đất, nhưng không sao, cơm ngon chẳng sợ ăn muộn mà!

Trước đó, quen Cát Cát thì chỉ chú ý đến mùi hương của cô ấy, nhìn người cũng thấy hợp mắt, nhưng thực tế tiếp xúc không nhiều, lúc nãy tuy gặp nhau rất ngắn ngủi, nhưng tôi nhận ra cô gái này đáng yêu hơn tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa như cô ấy nói, từ lúc gặp nhau ở sân bay đến giờ cả hai đều giữ phép với nhau, bây giờ biết được đối phương là người mà hầu như ngày nào cũng nhắn tin trò chuyện đến tận khuya, thì cảm giác xa lạ cũng biết mất, thay vào đó là cảm giác quen thuộc, hơn nữa còn rất đẹp đẽ.

Thần Cupid ơi, hãy bắn tôi đi!

Cầm túi xách đứng đợi ở hành lang, không nén được lại lôi điện thoại ra xem từng tin nhắn, hộp thư đến lưu rất nhiều cuộc trò chuyện giữa tôi và số điện thoại ma, à không, là Cát Cát. Trước đây có lúc cũng xem nhưng bây giờ hoàn toàn khác, khi biết hình ảnh trong tưởng tượng là ai, cảm giác bỗng thật hơn rất nhiều!

Xem một lúc bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, tìm số điện thoại của Cát Cát, do dự một lúc bấm gọi, hơi thở có chút gấp gáp, mặc dù đã biết cô ấy là ai.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Alo, có việc gì vậy ạ?”

“Em biết là anh hả?”

“Anh ngốc à, điện thoại của em lưu tên Lại Bảo mà.”

“À, không có gì, anh còn chưa dám chắc, là em thật hả? Thật không thể tin nổi.”

“Em cũng vậy, nghĩ cũng vui, người mà hôm nay gửi tin nhắn liên tục cho em lại là anh chàng Lại Bảo ngay bên cạnh em.”

“Đúng vậy, giống nhau thế.”

...Nói đến đây tự nhiên không biết nói gì nữa, tôi thừa nhận trước khi gọi điện thoại tôi cũng không biết phải nói gì, nhưng cũng không lo không tìm ra đề tài để tâm sự, thế mà trong lúc căng thẳng, tôi càng bối rối thì đầu óc càng trống rỗng, không nghĩ được gì, trán vã cả mồ hôi, đầu óc như bị chết máy, miệng không thốt ra được lời nào.

“Em đang làm gì thế?”

Bên kia im lặng một lát, tiếp tục cao giọng: “Cái anh này, đáng ghét thật, em đang trong nhà vệ sinh.”

Điện thoại tắt ngóm.

Điện thoại tôi vẫn áp bên tai, cảm thấy vụn vỡ... Vậy là xong, hình tượng trí thức bấy lâu vun đắp đã vỡ tan tành, một câu hỏi thuận miệng thôi nhưng lúc này đây đã trở thành một câu hỏi sặc mùi yêu râu xanh.

Lo sợ, suy nghĩ một hồi, lúc Cát Cát bước đến trước mặt tôi mới tỉnh ra, vừa đưa trả túi xách vừa vội vàng giải thích. Hình như Cát Cát không hề giận, miệng còn tươi cười, chỉ không dám nhìn tôi, cầm túi xong chạy về phòng. Lòng tôi như mở hội, lập cập đuổi theo.

Lúc vào đến phòng, tôi liếc nhanh cô ấy, lúc này đây, ngửi thấy mùi hương của cô ấy, nhìn con người thật trước mặt mình, ý nghĩa trở nên khác hoàn toàn so với lúc trước.

Ai mà tưởng tượng được Cát Cát lại là kẻ lạ mặt kia, lại là người trong mộng của tôi, người mà mỗi đêm không chúc ngủ ngon là tôi không yên giấc nổi, là em gái của bạn thân mình... Em gái của bạn, à đúng rồi, tôi từng nói, tuyệt đối không được đụng vào em của bạn, bất kể với lương tâm hay đạo nghĩa đều không được, tuy nhiên, ai cũng có lúc bất đắc dĩ mà, tình yêu nhiều khi đúng là không đừng được! Mặc kệ thế tục đi!!!