The Pretender – Kẻ giả trang
[Phải biết rằng, những cô gái vừa xinh đẹp,
vừa hiểu chuyện, lại không hờn dỗi vô cớ hay thích gây sự, họ xa vời như giấc mơ lọt vào vòng 16 đội mạnh nhất Worldcup, tất cả lũ đàn ông đều mơ ước nhưng trong lòng lại hiểu rõ cả đời này không thể có được phúc phận đó.]
Không ngờ, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trong lúc tôi và Cát Cát gặp nhau ngoài đời thật, thì trong phòng cũng đã diễn ra vài chuyện động trời. Vừa bước vào phòng, tôi đã bị không khí căng thẳng trong phòng làm cho tức ngực.
Thật ra vẫn chưa đến nỗi đánh nhau, nhưng không ai nói gì, mọi người ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng, căng thẳng, đang nhìn về hướng Đại Khí, mà cậu ta lại đang đứng cạnh Lương Lạc Hồng, một tay gác lên vai nó, một tay cầm chai bia, không rõ để kính rượu hay để đánh người nữa.
Cát Cát quay sang nhìn tôi, Đại Khí ngước lên nhìn hai đứa, mặt đỏ như quả gấc, cất giọng: “Ủa, Bảo, sao mày lại vào cùng lúc với em tao, mày làm gì nó rồi hả?”
Có tiếng cười khúc khích, tôi dứ ngón giữa về phía nó: “Nói gì vậy? Em mày thì không sao, nhưng nói vậy lại ảnh hưởng lớn đến tao, không tốt nhé.”
Cát Cát liếc tôi, định cho tôi một đấm để trả thù, nhưng chợt nhận ra trong hoàn cảnh này có lẽ không phù hợp, đỏ bừng mặt rồi chạy bay về chỗ ngồi.
Tôi lại ngẩn ngơ.
Nhìn dáng vẻ Đại Khí có vẻ tình hình vẫn chưa nghiêm trọng đến nỗi chỉ cần một cử động nhỏ hay một câu nói khích là có thể lao vào đánh nhau, tôi liền bước nhanh đến ngồi bên cạnh Phó Dụ hỏi thăm tình hình. Theo lời lão Phó thì sau khi Đại Khí bị tiếng cười của Lương Lạc Hồng làm giật mình tỉnh giấc, nó bắt đầu giành đánh tiên phong, và hiện tại đã trở thành diễn viên chính, đang đứng đôi co với Lương Lạc Hồng. Tên Đại Khí này tính khí vẫn bốc đồng như ngày nào, có tí men vào là tự coi mình thành siêu nhân.
Đang thao thao bất tuyệt với Lương Lạc Hồng, Đại Khí cũng không để ý đến chuyện tôi và Cát Cát bước vào cùng lúc nữa, nó chuyển toàn bộ sự chú ý sang Lương Lạc Hồng, đằng hắng cao giọng: “Anh xem lời tôi lúc nãy nói đúng không? Mọi việc đều do cái cô Ngải Mỵ nào đó mà ra, anh với Xương Xẩu ở đây tranh hơn tranh thua thì được gì chứ, liệu có thống nhất một gái hai chồng không? Người ta đã không thèm đến, không thèm nhìn thấy anh, anh còn ở đây làm khó dễ bản thân mình cái nỗi gì?”
Xương Xẩu xúc động vô vàn, hai mắt rưng rưng nhìn Đại Khí. Lúc này bỗng dưng có một người nói thay điều nó muốn nhưng không dám nói ra, mắng mỏ những câu mà nó không dám mắng, đành trân trân nhìn chẳng khác nào bố mẹ kiếp trước tái thế.
Lương Lạc Hồng liếc mắt nhìn Đại Khí, tự lượng sức mình không bằng đối phương, đành bỏ ý nghĩ chống đối, cười gượng: “Há há, người anh em, vậy anh có gì chỉ giáo?”
“Tôi chẳng có gì chỉ bảo cả, chỉ khuyên anh yêu được thì dứt được! Loại con gái như vậy...” Đại Khí vừa ồm ồm trong họng vừa cúi xuống như muốn thì thầm điều gì đó, Lương Lạc Hồng nhìn thấy bèn quay mặt sang định nghe xem nó nói gì, không ngờ tên Đại Khí chỉ muốn ợ hơi.
Lương Lạc Hồng không tránh kịp, mùi rượu cộng thức ăn nồng nặc của Đại Khí phả vào làm nó mặt nhăn tịt lại. Đại Khí lại tiếp tục giảng đạo lý: “Hức... con gái ấy à, một khi đã nhẫn tâm thì không ai bằng, không gì có thể níu kéo được, nếu chỉ giận dỗi chắc cô ta không thể làm lớn chuyện như vậy, hơn nữa chẳng phải... hức... cô ta và Xương Xẩu chỉ là tình qua mạng sao? Vậy thì... hực... cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ai mà không có bạn qua mạng, tại sao cô ta cứ phải chạy đến đây để tìm Xương Xẩu? Người ta lặn lội đến Bắc Kinh mà không thèm nói với anh lời nào, điều đó cũng đồng nghĩa là GAME OVER rồi. Anh có làm gì... hức... đi nữa thì cô ấy cũng không trở về bên cạnh anh, việc gì phải ở đây hao tài tốn của chứ?”
Mọi người há hốc mồm ngạc nhiên, ai ngờ một thằng lúc nãy còn ngồi ngủ gục ngã lăn quay xuống đất, giờ lại nói ra những lời đầy đạo lý như vậy, không chỉ tư duy rất rõ ràng mà nó còn nhớ rõ từ đầu tới đuôi, từng chi tiết nhỏ của sự việc, quả thật thần kỳ.
Lương Lạc Hồng nghe xong lời của Đại Khí không biết nói gì, im lặng, nhưng sau phút lo sợ, nó lại cứng đầu cãi cố: “Anh bạn, chắc gì Ngải Mỵ cũng nghĩ như vậy?”
Đại Khí cười to như bò rống, đứng thẳng người dậy, dõng dạc: “Anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được... tôi đương nhiên không thể đại diện cho Ngải Mỵ! Vậy để Ngải Mỵ tự nói cho anh nghe!” Vừa nói nó vừa cầm chai bia, tu sạch nửa chai còn lại, xong dốc ngược miệng chai xuống, một tay cầm cổ chai, một tay vỗ vai Lương Lạc Hồng: “Anh cố chấp quá? Hôm nay tôi ủng hộ anh bạn Xương Xẩu của tôi, đánh cược với anh một phen vậy, anh thấy cái chai này không? Bây giờ để Xương Xẩu gọi cho cô gì gì đó, nếu cô ấy nói cô ấy yêu Xương Xẩu, thì cái chai này bay xuống đầu anh, nếu cô ấy nói còn yêu anh thì cái chai này đập xuống đầu tôi, thế nào, anh dám cược không?”
Lúc này cả phòng không ai dám lên tiếng, ba người phe bên kia có vẻ rất căng thẳng, phía chúng tôi, những ai không hiểu tính Đại Khí cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, ngay cả kinh nghiệm nhiều năm sống trên giang hồ như Khải đại ca cũng không giấu nổi ngưỡng mộ, gật đầu cười nhẹ. Cát Cát định nhổm dậy ngăn cản nhưng bị tôi và Phó Dụ kéo nhẹ xuống.
Lương Lạc Hồng giật mình, ngước lên nhìn Đại Khí, lại ngần ngừ nhìn chai bia trong tay nó, khẽ nuốt nước bọt.
“Anh không dám cược thì thôi, đây không ép, nhưng đừng cố chấp nữa.” Đại Khí vừa cười vừa xoay xoay cổ chai, ra vẻ xem thường.
“Thích thì gọi! Để Ngải Mỵ nói xem sao!” Lương Lạc Hồng trúng mưu, nhìn Xương Xẩu vẻ giận dữ. Vậy là nó đã phạm phải một sai lầm mà đa số bọn đàn ông mắc phải: sĩ diện hão.
Đại Khí nhìn Xương Xẩu, mọi người đều nhìn Xương Xẩu, lúc này cậu chàng vô tình trở thành tâm điểm, đang rất phân vân, một khi gọi điện thoại có nghĩa nó cũng tham gia vào trận cá cược này. Nếu căn cứ vào tình hình từ trước đến nay mà phán đoán, trận này nó chắc chắn sẽ thắng, nhưng với tính cách của Xương Xẩu, lúc này nó chắc hẳn đang có áp lực rất lớn bắt buộc phải thắng, không được thua, lại bị những ánh mắt xung quanh thúc ép, nó không thể từ chối, thế là nó cũng mắc phải “sai lầm mà đa số bọn đàn ông đều mắc phải” kia.
Cả phòng im phăng phắc, Xương Xẩu rút điện thoại ra, nhấn loạn xạ như thể mình đang làm việc gì gian dối, xong xuôi nó áp điện thoại lên tai, trán túa mồ hôi, muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn một ai.
Đại Khí giơ tay ra hiệu: “Không được nghe một mình, mở loa lớn cho mọi người cùng nghe, công bằng công khai công chính.”
Xương Xẩu nhìn xung quanh, chầm chậm nhấn mở loa, mọi người nín thở, nhìn chiếc điện thoại trong tay Xương Xẩu như thể đó là điện thoại có thể xem được hình ảnh từ đầu dây bên kia, ai cũng dồn mắt vào đó, nín thở theo tiếng reo phát ra từ điện thoại.
Đã có người bắt máy, là tiếng Ngải Mỵ, giọng nói có chút căng thẳng: “Alo, chồng hả? Sao rồi?”
Lương Lạc Hồng thật sự đã nghe rõ những lời đó, trong phút chốc mặt biến sắc, từ tái chuyển dần sang đỏ.
Xương Xẩu rất đắc ý, Ngải Mỵ gọi như vậy khiến nó cảm thấy có chút khí thế hơn người, nhưng lập tức nhớ ra trận cá cược vẫn đang tiến hành, bèn đằng hắng: “Bọn anh đang ngồi với nhau đây, vẫn đang nói chuyện, vợ à, Lương Lạc Hồng muốn nói chuyện với em, em... trả lời anh ta nhé.”
“Gì chứ? Còn muốn hỏi gì chứ?” Giọng Ngải Mỵ càng căng thẳng hơn, dường như rất bực bội.
Xương Xẩu không nói gì, đứng lên bước hai bước về phía bên kia, đặt điện thoại trước mặt Lương Lạc Hồng, sau đó ngồi lại vị trí của mình. Nó không lên tiếng nhưng có vẻ đang cố giấu sự lo lắng của mình.
Không ai nói lời nào, Lương Lạc Hồng hít một hơi thật sâu, chồm người về phía trước, nói: “Ngải Mỵ, anh Hồng đây.”
Phía bên này Đàm Đôn thì thầm: “Xời, tao là đen sọc trắng nè.”
“Lạc Hồng, anh còn muốn hỏi tôi gì nữa đây? Còn gì chưa rõ sao?” Ngải Mỵ thở ra, có vẻ đã bị anh ta theo đuổi làm phiền quá nhiều, và chịu đủ sự bực mình.
Lương Lạc Hồng tất nhiên nhận ra giọng điệu của Ngải Mỵ rất bất nhẫn, nhưng ánh mắt của nó rất nghiêm túc, không màng đến mọi người xung quanh cũng không sợ mất mặt, áp gần điện thoại hơn, giọng khẩn thiết: “Mỵ à, anh chỉ muốn nghiêm túc hỏi em lần cuối thôi, em có yêu anh không? Em còn yêu anh nữa không? Anh thực sự không muốn tình cảm bao nhiêu năm của chúng mình lại kết thúc như vậy, anh cực khổ khó nhọc tìm em cũng chỉ vì không muốn có một kết thúc như thế, anh xin em, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, bởi câu trả lời của em rất quan trọng với anh, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của anh đấy.”
...Rất bi thiết, rất cảm động, lời đã dứt nhưng tôi vẫn nhìn Lương Lạc Hồng, tâm lý đi xem chuyện vui ban đầu đã tan biến, thay vào đó là ánh mắt khác, ánh mắt thông cảm và tội nghiệp. Giọng nói anh ta vẫn khó nghe như vậy, vẫn làm cho người ta sống không bằng chết, nhưng câu nói này quả thật giống tiếng than khóc của một thằng đàn ông đang ở tận cùng sự bi lụy của tình yêu.
Vẫn im phăng phắc, mọi người đợi tòa tuyên án, bị cáo Xương Xẩu có vẻ vô cùng căng thẳng, ánh mắt nó vô vọng. Chiếc điện thoại trên bàn cũng im bặt, có lẽ những lời vừa rồi của Lương Lạc Hồng đã làm lòng cô ta dậy sóng, không biết phải nói thế nào, nhưng cứ như thế này, quả thật rất giày vò người khác.
Rất lâu sau, điện thoại phát ra tiếng thở dài, mọi người nín thở lắng nghe, Ngải Mỵ chầm chậm nói: “Lạc Hồng, được rồi Lạc Hồng, em thừa nhận là em yêu anh...”
“Bụp... xoảng!!!” Tiếng chai vỡ giòn tan làm gián đoạn và phân tán sự chú ý của mọi người.
Hảo hán! Tên mập chết tiệt Đại Khí quả là nói được làm được, lúc Ngải Mỵ vừa nói xong những lời đó, nó nhấc tay, chai bia rỗng kia chắc nở hoa trên đầu nó rồi.
Tất cả mọi người đều kinh hồn nhìn lại, ngồi gần Đại Khí nhất là Lương Lạc Hồng cũng run bắn cả người, mọi người bất động trong khoảng 2 giây, thời gian như ngừng lại, tiếp theo là tiếng hét kinh hoàng của Cát Cát, cô ấy vội vàng chạy bổ đến bên Đại Khí.
Tôi và Phó Dụ cũng khiếp vía, thằng Đại Khí này đúng thật không thay đổi gì so với trước kia, vẫn cái tật mỗi lần uống say là thích chơi trò nhảy cầu không cần dây đàn hồi, lúc nãy tôi còn nghĩ nó chỉ lấy trò này ra dọa Lương Lạc Hồng thôi, nào ngờ nó đập thật.
Bên này đang hỗn loạn, bên kia Ngải Mỵ cũng hoảng hốt, cố gắng trấn tĩnh, vội vàng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, có phải đã đánh nhau không, Xương Xẩu và Lương Lạc Hồng đồng thanh báo không việc gì, giành nhau giải thích đó chỉ là một việc ngoài ý muốn nho nhỏ thôi, vừa nói vừa nhìn nhau, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cát Cát vội vàng phủi hết vỏ chai trên người Đại Khí, mọi người ùa đến xem tình hình, Phó Dụ vừa đi vừa rút chìa khóa xe ra khỏi túi, không biết Đại Khí uống say như vậy có đủ sức chịu đựng hay không, nếu bị toét da đầu thì phải mang nó đi bệnh viện khâu lại thôi.
Khải đại ca chạy lên trước, kéo Cát Cát sang một bên kiểm tra cho Đại Khí, trước sau trái phải vạch ra xem một lượt, cười lớn, lùi ra sau giơ ngón cái về phía Đại Khí. Thấy động tác này của đại ca chúng tôi cũng yên tâm phần nào, nhìn sơ qua xem tình hình của nó. Thật kỳ lạ, cái thằng này sao mà da dày, đầu cứng đến vậy? Nó đập cả chai bia lên đầu nhưng không bị trầy xước gì to tát, chỉ sưng lên một cục.
Mặt Đại Khí vẫn tỏ vẻ đau đớn nhưng dương dương tự đắc, có vẻ như ta đây đã làm một việc anh hùng, tươi cười phẩy tay về phía chúng tôi, còn lấy tay để lên miệng ra hiệu mọi người im lặng, mắt liếc về phía tên Lương Lạc Hồng đang dí mắt vào điện thoại.
Tuy lúc nãy Đại Khí đập chai bia lên đầu mình có làm Lương Lạc Hồng sợ hãi, nhưng nó vẫn không hề bị mất tập trung, đang dồn hết tâm sức vào cô gái ở đầu dây bên kia, hơn nữa những lời lúc nãy của Ngải Mỵ như cho nó một tia hy vọng, dù là mong manh, cũng giống như người trong sa mạc vô tình tìm thấy dòng nước mát ở ốc đảo.
“Mỵ à, lúc nãy em nói gì? Em vừa nói gì thế? Nói lại lần nữa được không?” Lương Lạc Hồng vừa ôm hy vọng, vừa liếc nhìn tên Xương Xẩu ngồi đối diện mặt, lúc này mặt đã trắng bệch.
Đầu dây bên kia hình như đang suy đoán về chuyện xảy ra lúc nãy, nghe Lương Lạc Hồng hỏi dồn, sững ra một chút mới trả lời: “Hả? À, ừ, lúc nãy em nói, em thừa nhận đã từng yêu anh, nhưng... đó chỉ là chuyện đã qua, chúng ta hãy để nó qua đi, được không? Em và Trần Cốc ở bên nhau rất vui vẻ, nếu chúng ta không thể làm bạn cũng đừng liên lạc nữa, được không? Đừng làm phiền cuộc sống của em, anh cũng nên có cuộc sống riêng của mình...”
Tia hy vọng lúc nãy của Lương Lạc Hồng vụt tắt ngóm, ngược lại, ở phía bên kia ánh mắt Xương Xẩu vô cùng vui sướng, mà sự vui sướng dường như tăng lên cấp số nhân theo từng giây.
Bên cạnh đó còn có một thằng đang ngao ngán, Đại Khí vừa xoa đầu vừa giương mắt lên nghe điện thoại, nghe xong ra mấy giây sau mới ngẩn ra − chai bia lúc nãy, cha mẹ ơi, nó đã đập quá sớm!
Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng, bất kể bốc đồng thế nào cũng phải nghe người ta nói hết câu, xác định tình thế, sau đó mới hành động.
*
Tình hình sau đó biến đổi nhanh chóng, Xương Xẩu vui như trúng số, với tay tắt đện thoại trong khi Lương Lạc Hồng đau khổ muốn khóc. Nó đứng lên, tình nguyện chịu để Đại Khí đập chai bia lên đầu nó, giọng nghèn nghẹn. Nếu những nhân vật nam bi thương trong truyện Quỳnh Dao có thêm cái chất giọng bất thường của nó, hẳn sẽ lay động lòng người lắm đấy. Mọi người xung quanh đều thấy động lòng thương cảm, ai cũng có lòng trắc ẩn thương xót kẻ yếu, có lẽ cũng hiểu được tâm trạng sống không được, chết không xong của Lương Lạc Hồng lúc này.
Tình cảnh này cũng khiến Phó Dụ và Đại Khí cảm thấy tội nghiệp nó, vỗ vai ra chiều an ủi. Lương Lạc Hồng cảm kích không ngừng, lính bại trận đột nhiên được phe địch an ủi, sức mạnh này quả thật vô biên. Khải đại ca lúc này gọi phục vụ mang đồ ăn lên, tiếp theo hai bàn gộp lại thành một.
Đồ ăn lên, rượu mở ra, mọi người cùng cụng ly côm cốp, lúc nãy là tình địch, giờ tất cả đã thành người một nhà.
Những ai hay uống rượu sẽ biết, đàn ông trước khi uống thì không quen nhau, uống xong có khi còn thân hơn anh em ruột, tỉnh rượu xong lại không quen nhau như thường.
Hai tên Lương Lạc Hồng mang đến từ nãy giờ đã không khước từ được sự nhiệt tình của đại ca và Đại Khí, chén tạc chén thù không ngừng. Chỗ ngồi cũng bắt đầu thay đổi, Cát Cát, Tiểu Thiên và Tiểu Hoa bị đẩy sang ngồi cạnh nhau, việc này cũng không gây trở ngại các nàng xem kịch, vừa xem vừa trò chuyện, hình như từ nãy giờ đã thân lắm rồi. Tôi bị đẩy sang ngồi giữa Đàm Đôn và Đại Khí, lúc thì đại điện bên này uống một cốc, lúc lại đại diện bên kia uống một ly.
Tôi và Cát Cát ngồi gần như đối diện nhau, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang, nhưng Cát Cát vẫn nói chuyện rôm rả với Tiểu Thiên, đợi mãi cũng không thấy nàng nhìn tôi, thất vọng tràn trề, tôi bèn giả vờ uống với đại diện quân bên kia một cốc, xong đằng hắng một tiếng lấy điện thoại ra nhắn tin, tôi không tin cô ấy không nhìn thấy.
“Điện thoại ma, em đang nói gì với cháu gái đại ca vậy?”
Tin nhắn gửi đi, số điện thoại bên kia reo lên, Cát Cát hoàn toàn theo thói quen với tay lấy túi, nhấn nút xem, sau đó nhắn trả lời, không nhìn tôi lấy một lần.
Haha, tôi biết tỏng cô ấy biết đó là tôi.
Tin nhắn trả lời: “Không nói gì cả, anh quan tâm làm gì, mà đừng gọi em như vậy, khó nghe chết đi được.”
“Hồi trước không biết em là người hay ma, tin nhắn của em cứ gửi hoài, ai ngờ anh lại được gặp hồ ly tinh rồi.”
“Nếu em là hồ ly tinh thì đã mang anh đi luyện đan ngay rồi, anh quên hả? Hồ ly tinh mà biết anh không vui để gửi tin nhắn an ủi? Bồ tát mới vậy.”
“Haha, đúng, em là bồ tát, nếu Đại Khí biết được em là vị bồ tát hay gửi tin nhắn cho anh, chắc sẽ giật mình ngã lăn ra đất.”
“Xí, nếu những người bên cạnh biết em và anh có gì không chịu nói thẳng, mà cứ gửi tin nhắn như thế này mới gọi là giật mình.”
“Cũng đúng, em cẩn thận, đừng để bọn Tiểu Thiên nhìn thấy em đang gửi gì, bọn họ biết được thì sao?”
“Anh mới là người phải cẩn thận, anh Đàm gì đó ngồi bên cạnh nhìn lén anh nãy giờ, còn nhìn em nữa.”
...Đọc tới đây thì tôi giật mình, ngước lên nhìn Đàm Đôn, quả nhiên, tên này vừa nhìn tôi vừa nheo mắt, bộ mặt như biết hết mọi việc tôi đang làm, tiếp theo nó đứng dậy, huơ huơ đũa: “Này... này, mỹ nhân Cát Cát gì đó ơi, qua đây ngồi cạnh Lại Bảo nhé? Nhìn xem, hai người ngồi đối diện nhau không nói chuyện mà lại gửi tin nhắn, không thấy mệt hả?”
Cả bàn im lặng, một nửa nhìn tôi, một nửa nhìn Cát Cát.
Tôi sửng sốt, quay sang kéo Đàm Đôn ngồi xuống: “Này... mày nói vớ vẩn gì đấy, trước có thằng vu khống tao giờ sắp đến ngày giỗ đầu nó rồi đấy, mày không biết hả?”
Đàm Đôn nghiêng ngả, bộ dạng kẻ say rượu, lấy tay vuốt mũi: “Tao vu khống? Tao nhìn thấy nãy giờ, mày gửi tin nhắn, điện thoại bên đó reo, Cát Cát lấy điện thoại một lúc sau điện thoại của mày reo, reo qua reo lại, nghĩ tao là bù nhìn à? Mày nghĩ tao say chắc? Óc quan sát của tao rất nhanh nhạy, rất nhanh nhạy đấy, há há!”
Đại Khí quay sang nhìn Cát Cát, Cát Cát không còn cách nào khác bèn nghiêng đầu cười, không tiếp lời. Tự nhiên tôi thấy cô nhóc này rất thông minh, giờ mà cô ấy lên tiếng chẳng khác nào là ngụy biện.
Tôi bèn chuyển sang phản công, ngoái sang Tiểu Hoa: “Tiểu Hoa qua đây, anh kể với em chuyện của Đàm Đôn với một cô Chức Nữ.”
“Ai cơ ạ?” Tiểu Hoa ngạc nhiên, rõ ràng không hiểu gì.
Đàm Đôn chưa uống say đến mức để tôi làm cho nó thân bại danh liệt, lập tức cười với Tiểu Hoa: “Cái gì mà ai, Chức Nữ, là chuyện thần thoại, em chưa nghe qua sao? Kể rằng có một cô Chức Nữ tìm Ngưu Lang, nhưng không trả tiền nợ, thế là...”
Tôi nhân cơ hội cất điện thoại đi, không dám gửi tin nhắn nữa, cũng may mọi người đang lộn xộn, sự quan sát cũng bị phân tán, chuyện này vậy là cho qua.
Nửa tiếng sau, bên địch bên ta đều say cả, Đại Khí say mèm, mặt mày trắng bệch, Cát Cát lo lắng. Sau một hồi bàn bạc, tôi cùng cô ấy đưa Đại Khí về, Cát Cát lái xe của Phó Dụ, hắn ta còn tỉnh táo ở lại cùng Khải đại ca giải quyết mọi chuyện hậu trường.
Lúc đứng lên chuẩn bị về, Xương Xẩu và Lương Lạc Hồng thay nhau ôm Đại Khí thật chặt, làm nó suýt nữa ói ngược trở ra, sau đó “thương người thương cả đường đi,” quay sang ôm luôn cả tôi.
Thông thường say rượu phân ra ba giai đoạn: say mà còn hưng phấn, thì nhìn ai cũng là con trai, vì vậy ai cũng dốc bầu tâm sự; lúc say thêm tý nữa, ai cũng là anh em, bắt tay ôm nhau thắm thiết, say đến cực điểm thì nhìn ai cũng thành bố thành mẹ, nói hôn là hôn, nói quỳ là quỳ, nếu đưa dao bảo tự cắt tai, có lẽ cũng dám động thủ.
Cũng may những người ở đây đều đang ở giai đoạn hai, cũng vì vậy tôi và Cát Cát mới có thể nhanh chóng đưa Đại Khí ra khỏi quán.
*
Cát Cát lái xe, tôi lôi Đại Khí ra ngồi ghế sau, tên mập này lên xe được một lúc thì bắt đầu giành với tôi đòi mở cửa xe cho bằng được. Phải biết rằng một khi đã uống nhiều như vậy mà gặp gió thì chỉ có ói đến mật xanh mật vàng, xe này lại là xe của Phó Dụ. Nhưng tôi đóng bao nhiêu lần nó lại mở ra ngần ấy lần, sau cùng tôi phải dỗ dành nó, ôm lấy nó, đồng ý cùng hát hò với nó thì mới xong.
Mở cửa xe ra hát cùng Đại Khí mấy bài xa xưa một cách vô cùng nhập tâm nhất, có lẽ trong từ điển của người say không có hai từ “biến thái,” hát đến bài “Yêu em mãi mãi,” nó còn bắt tôi phải nhảy tưng tưng như Quách Phú Thành, thậm chí còn bắt tôi hát lại, vừa hát vừa nhảy.
Cát Cát nhìn kính chiếu hậu, cười đắc ý.
Hơi xấu hổ, vừa hát vừa gửi tin nhắn: “Cái này gọi là hy sinh để được em gái hả?”
Cát Cát lái xe, nghe tin nhắn báo, không buồn xem, quay ra sau nói với tôi: “Đang lái xe, không biết anh gửi gì nhưng coi như em trả lời rồi nhé, đáng 1 hào.”
Cảm giác này thật tuyệt, vì thế tôi hào hứng, lấy hết sức hát với Đại Khí, hoa tay múa chân uốn éo: “Yêu em, yêu em không ngừng...”
*
Uống say tới đâu thì người ta cũng vẫn còn một chút nhận thức, vừa vào đến nhà, hình như biết là nhà của mình, Đại Khí nhanh chóng đẩy tôi và Cát Cát ra, chạy vào toilet, ôm bồn cầu bắt đầu tiết mục luyện nội công.
Cát Cát vỗ lưng rót nước, chăm sóc cho nó, tôi quen chỗ bèn đi tìm quần áo sạch cho Đại Khí thay; Cát Cát nhúng khăn lau mặt, lau cổ cho Đại Khí, tôi qua lò vi sóng hâm nóng sữa cho nó uống. Sau đó hai chúng tôi vừa dìu vừa khiêng con lợn chết này lên lầu, vứt vào giường trong phòng ngủ của nó. Tôi thay quần áo cho nó xong thì Cát Cát đắp chăn, không ai nói với ai câu nào, nhưng phối hợp rất ăn ý, cũng chưa nhìn nhau cái nào, chỉ có tiếng ngáy của Đại Khí là vô cùng khó nghe.
Mọi thứ xong xuôi, tiếng thở của Đại Khí đã đều đặn, tôi lấy một cốc nước đặt trên đầu giường − thông thường say rượu thì nửa đêm thường khát nước − sau đó cùng Cát Cát đi xuống lầu, đứng ở phòng khách không nói gì, tôi biết cô ấy đang bối rối.
Kỳ lạ thật, trước giờ chả sao, tự nhiên lúc này lại bối rối, có lẽ không có tin nhắn lúc trước thì tốt hơn, người lạ cũng phải giữ lịch sự của người lạ, lúc này bỗng dưng không biết phải nói gì.
Hai người cứ đứng vậy ở phòng khách, cô gắng không nhìn vào mắt nhau, giống như giữa hai người có vấn đề gì hoặc chờ đợi điều gì đó, không khí thật
quái đản.
“Vậy... anh đi trước, em chăm sóc anh trai em nhé.” Tôi cười, nụ cười thật giả tạo, thật lòng không muốn đi.
“Hả? Này, anh đừng đi, nhà anh ấy em không rành, đồ đạc không biết để đâu.” Cát Cát đi tới trước, mặt khó coi: “Hay anh ở lại đi, anh chăm sóc anh ấy giúp em, em về.”
Cát Cát nhìn ra cửa, lại nhìn lên lầu: “Em cũng không dám lái xe của anh Phó về, làm sao đây?”
Tôi nhún vai, cười: “Làm sao đây, đành vậy.”
Cát Cát ngẩn ra, sau khi hiểu ẩn ý trong câu nói đó mới nghiêng đầu cười.
Nhìn cô ấy cười tôi mới thấy yên tâm, cảm thấy không khí không còn căng thẳng nữa, giơ tay chỉ ghế sô-pha: “Được rồi, chuyện phiếm mấy câu trời sáng ấy mà, thức đến sáng rồi đi làm luôn cũng được.”
Cát Cát trợn mắt: “Đi làm? Gì ghê vậy, thứ bảy cũng phải đi à?”
Tôi đúng là hơi lâng lâng, nhớ ra mới gõ vào đầu mình: “Xem đầu óc anh này, quên mất ngày mai là thứ mấy luôn.” Nói xong nảy ra nhiều ý nghĩ, mai được nghỉ? Cảm thấy đây là cơ hội, có thể nhân cuối tuần hẹn hò để tìm hiểu thêm cũng được ấy nhỉ?
Cát Cát ngồi ở sô-pha trong phòng khách, tôi đến tủ lạnh hỏi xem cô ấy uống gì, cô ấy theo thói quen nói uống gì cũng được, tôi ngoắc tay gọi cô ấy sang: “Xem đi nào, uống gì tự chọn, em quên Đại Khí gọi em sang đây ở cùng sao? Sau này là nhà của mình, em cũng phải thích nghi dần đi.”
Cát Cát nhoẻn miệng cười, vừa đi vừa lắc đầu: “Chưa chắc em đã dọn qua, nếu dọn qua có khi thím lại không vui.”
“Không đâu, nếu dì Triệu mà nhỏ nhen vậy thì làm sao có được cả cơ nghiệp như thế này chứ? Việc đó là ân oán giang hồ của thế hệ trước, không liên quan đến em.” Tôi chỉ tay vào tủ lạnh: “Uống gì nào?”
Cát Cát nhìn hồi lâu lấy ra lon trà thanh nhiệt, tôi lấy một chai Budweiser, rồi cùng qua ghế sô-pha ngồi, ngồi xuống xong lại không biết nói gì, người lạ mà quen thuộc, đúng là rất khó để tìm đề tài, không thể ngồi cạnh nhau mà vẫn kỳ cạch nhắn tin nói chuyện, cũng không thể lỗ mãng nhìn chằm chằm, nhỡ đâu dọa chết người ta thì hỏng.
Im lặng, trong phút chốc bao nhiêu thắc mắc lại dâng lên.
“Bây giờ nói được rồi chứ?” Tôi quay sang: “Em thật sự không biết anh sao? Vậy sao em biết số của anh? Tại sao lại gửi tin nhắn cho anh? Tiểu Mã là ai?”
Cát Cát không trả lời, giả vờ cúi xuống lúi húi mở lon trà thanh nhiệt, hai lần vẫn không được, mặt nhăn nhó, thổi phù phù ngón tay.
Tôi cũng thường khá ga-lăng với phụ nữ, giơ tay ân cần: “Đưa đây, để anh mở cho.”
“Không cần, không cần, em tự mở được.” Cát Cát cũng giống tôi, hơi bối rối, nghe tôi nói xong lập tức phẩy tay, hình như có chút căng thẳng, lấy tay mở một lần nữa, lần này thì được, nhưng nước trong lon cũng văng ra đầy mặt và áo cô ấy, văng cả lên bàn.
Tôi lập tức đứng dậy: “Ở yên đấy, anh đi lấy khăn.” Nói xong bước đi, lập tức đá vào chân bàn, nước trên bàn bị hất văng xuống, dính đầy quần tôi.
Thế là hai người bị ướt cùng cuống quýt, tôi vội vàng lấy điện thoại, ví, thuốc, bật lửa, chìa khóa từ trong túi ra quẳng lên bàn, Cát Cát vội vàng lôi khăn giấy lau nước từ trên bàn chảy xuống, tôi vừa vẩy quần vừa bước vào bếp, tìm được chiếc khăn sạch rồi bỗng dưng nghe phòng khách vọng lại tiếng nói.
“Anh Lại Bảo! Điện thoại này!” Cát Cát gọi.
Tay chân đang bận, lại đang bực mình bèn trả lời: “Xem hộ anh là ai!”
“Hiện tên là... Đàm gian tặc... là Đàm Đôn hả?”
Tên này nửa đêm gọi chắc chắn chẳng có việc gì hay ho, nếu như dám nói là quên mang chìa khóa nhà, tôi sẽ thiêu sống nó, bèn trả lời: “Là nó đấy, Cát Cát, em nghe giúp anh, tìm anh thì nói là anh đi rồi, quên điện thoại ở nhà Đại Khí.”
Tiếng Cát Cát vọng vào: “A lô, xin chào!” Sau đó im lặng, im lặng rất lâu.
Tôi kỳ lạ, sao không nói gì, lau xong quần chạy ra nhìn xem tình hình, thấy Cát Cát vừa nghe điện thoại vừa cau mặt, sau đó từ từ bỏ điện thoại xuống, để lên bàn.
Tôi bất an, chạy nhanh qua, thấy Cát Cát mặt trắng bệch, tôi hỏi nhỏ: “Sao thế? Đàm Đôn uống say chọc em quá đáng hả? Em đừng để ý, nó là vậy đó...”
“Không phải.” Cát Cát lắc đầu nguầy nguậy, ngước nhìn làm tôi sợ phát khiếp, mắt cô ấy rưng rưng, cắn môi cố ngăn nước mắt chảy xuống.
Không phải chứ? Đàm Đôn tuy miệng mồm ba hoa, nhưng có say cũng không nên thất lễ chứ, nó nói gì mà làm cô gái khóc vậy? Tôi vừa lo vừa không biết nguyên nhân, kéo tay cô ấy: “Sao vậy em? Đàm Đôn đã nói gì chứ?”
“Không phải Đàm Đôn, là con gái.” Cát Cát cắn môi quay đi.
“Con gái? Tiểu Hoa?” Tôi càng hỏi càng mơ hồ.
“Không phải, em cũng không biết là ai, em vừa nghe điện thoại thì mắng em liên hồi, mắng rất khó nghe, nói em là dạng người vô liêm sỉ, dâm tặc, sau đó thì tắt máy.” Nói xong khóe mắt bắt đầu ngân ngấn nước.
Tôi không hiểu logic: “Gọi nhầm số hả?”
“Không phải, cô gái đó biết em là ai, em vừa nghe điện thoại cô gái đó hỏi em có phải là Cát Cát không, sau đó thì bắt đầu mắng...” Vừa nói cô ấy lấy tay quệt nước mắt, sau đó lại cúi xuống lau bàn, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì mà mắng em? Em làm gì chứ...” Tiếng nói nấc nghẹn, lại lấy tay lau nước mắt.
Bộ dạng tủi thân đó làm tôi đau lòng chết đi được.
Tôi nổi trận lôi đình, Đàm Đôn làm cái quái gì vậy? Đùa cũng không nên như vậy chứ? Vừa định gọi lại thì điện thoại đến, là nó.
Nhấn nghe xong, không đợi nó nói gì, tôi mắng sa sả: “Mày làm gì vậy hả, điên rồi sao?”
Đàm Đôn hết vía, lập tức giải thích: “Bảo, Di Di vừa đến, đi rồi.”
...Nửa đêm sao thấy trời vẫn sương mù mịt nhỉ: “Cô ta? Đến đâu?”
“Chỗ chúng mình uống rượu.”
“Sao cô ta tìm đến được?” Tôi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ trên người tôi có máy theo dõi?
“Ai biết được, đến là hỏi mày, còn mắng từng người nữa.” Đàm Đôn hình như cũng hồn vía lên mây: “Bọn tao cũng bực, mày chia tay cô ta rồi, còn làm như người của mình vậy, bọn tao cũng không chấp.”
“...Sau đó thì sao?”
“Sau đó lão Phó nói mày đi rồi, đi cùng bạn gái, tao bèn nói là một cô gái xinh đẹp, tên Cát Cát, là em gái bạn nối khố của mày, là thanh mai trúc mã... bọn tao cũng chỉ muốn giúp mày trút giận...” Đàm Đôn đang đề cao tinh thần trượng nghĩa: “Sau đó Di Di bảo tao gọi cho mày, thì đành gọi chứ làm sao, tao đoán chắc mày cũng sẽ làm cô ta khó xử, coi như báo thù, ai ngờ khi tao ấn nút gọi thì cô ta giành lấy.”
“Thua mày luôn, mày thật là...” Tôi ức chế.
Thở dài tắt điện thoại, việc đã đến nước này, trách bọn bạn không được gì, tôi suy nghĩ làm thế nào an ủi người bị hại.
Quay lại nhìn, Cát Cát vẫn đang lau bàn, nhưng hồn vía dường như đang đi đâu đó, sụt sịt mũi, thỉnh thoảng lấy tay quẹt mặt. Có lẽ biết tôi đang nhìn, cô ấy đứng dậy, cúi đầu nhìn tôi: “Anh Bảo, em buồn ngủ rồi, nhà anh trai em có phòng trống không?”
“Có... có... để anh đưa em lên lầu.” Tôi vội vàng đưa cô ấy lên tầng, trong lòng vô cùng áy náy, muốn an ủi nhưng không biết nói gì.
Cát Cát lặng lẽ đi theo, tôi vừa đi vừa quay lại: “Cát Cát, chuyện lúc nãy đừng để bụng nhé, là hiểu lầm, anh xin lỗi em, thật lòng xin lỗi.”
“Em không sao.” Cát Cát nghèn nghẹn trả lời: “Chỉ là em hơi buồn ngủ thôi.”
Phút chốc tôi thấy khó xử, tất cả là tại tôi, có lẽ có ngốc đến mấy Cát Cát cũng biết cô gái đó phải có thân phận gì mới dám mắng mỏ mình như vậy, lúc này nếu cô ấy mắng hoặc đánh tôi vài cái có khi làm tôi dễ chịu hơn, nhưng cô ấy không nói lời nào, giữ tổn thương lại cho mình.
Tôi càng nghĩ càng áy náy.
“Phòng nào ạ?” Lên đến nơi cô ấy hỏi nhỏ.
“Trên này có mấy phòng, em chọn đi.” Tôi dừng bước chỉ: “Mời, em không biết nhà người giàu có bao nhiêu phòng sao? Bill Gate nửa đêm đi toilet chắc còn phải lấy bản đồ và la bàn ra để tìm đấy.”
Cát Cát không cười.
Trở về phòng khách, tôi mở bia, càng nghĩ càng không vui, nghĩ đến cảnh Cát Cát tủi thân lên phòng ôm gối khóc, trái tim lương thiện của tôi như vụn vỡ ra.
Thương Cát Cát bao nhiêu thì thù hận đổ lên Di Di bấy nhiêu, rất muốn gọi cho cô ta hỏi thử, nhưng lại sợ làm hỏng việc, cũng có khi cô ta đang đợi tôi gọi đến, phải biết rằng tôi là tuýp con trai thường tự mình đùa giỡn với tình cảm của chính mình, còn Di Di là tuýp con gái thường đùa giỡn với tình cảm của đàn ông.
Cũng không biết cô gái trên tầng còn khóc hay không nữa.
Tôi muốn lên gõ cửa phòng, xin lỗi rồi an ủi vỗ về cô ấy, ý nghĩ này hoàn toàn trong sáng, chỉ cần không bị ai đánh, tôi dám thừa nhận mình là chính nhân quân tử biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng nửa đêm thanh vắng thế này, nếu cô ấy nhào vào lòng tôi thật để than khóc, thử nghĩ xem tôi có nên an ủi không? Có nên dỗ dành không? Có nên ôm cô ấy không? Có nên hôn cô ấy không? Có nên… Mà thôi, đúng không nào?
Uống rượu, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại trên bàn, do dự một lúc cầm lên:
“Đừng buồn, để lão đại cười với em một cái? Hay nhảy cho em xem? Được không?” Thế này không được, có thô lỗ cũng phải tùy trường hợp chứ, xóa!
“Em cũng cần được an ủi, cần có người ở cạnh bên, em mắng em chửi anh đều không hối hận, xin em cho anh cơ hội đi.” Đã không thành khẩn mà lại còn sến, xóa!
“Còn buồn không? Cần một anh chàng đẹp trai đến an ủi mỹ nhân không?” Nghe cũng được nhưng hình như hơi lưu manh, xóa!
...Xóa vài lần, sau cùng gửi vỏn vẹn ba chữ: “Em ngủ chưa?”
Tôi cứ tưởng cô ấy không gửi lại, vì dù sao người ta đang buồn, đang ấm ức, nguyên nhân lại do tôi gây ra, nếu cô ấy lạnh nhạt với tôi cũng hoàn toàn bình thường, chuẩn bị gửi tin nhắn thứ hai thì điện thoại reo lên.
Nội dung: “Chưa ạ, tên khỉ nhà ngươi muốn gì?”
Tôi xúc động đến trào nước mũi, đúng là rất nể mặt tôi, nhanh vậy đã nhắn tin lại, hơn nữa còn đoán được tôi đang áy náy, lời lẽ hài hước rõ ràng mong tôi yên tâm, cô ấy đúng là hiểu lòng người khác. Tim tôi lại nóng ran lên như khi trúng sét tình đầu. Phải biết rằng, những cô gái vừa xinh đẹp, vừa hiểu chuyện lại không hay hờn dỗi kiểu trẻ con thích gây sự, cũng giống như giấc mơ lọt vào mười sáu đội mạnh nhất Worldcup vậy, bọn đàn ông đều ao ước nhưng trong lòng lại hiểu rõ cả đời này cũng không thể nào có được phúc phận đó.
Lời cô ấy nhẹ nhàng, tôi không thấp thỏm nữa, tay thoăn thoắt nhắn lại: “Anh chỉ muốn xin lỗi, dỗ dành em, nếu không khi Đại Khí tỉnh lại em lại mách với nó, thì anh chết chắc. Thành thật xin lỗi em, Cát Cát, vừa quen nhau đã để em đỡ đạn cho anh...”
Cô nàng trên tầng không trả lời, đợi rất lâu, đến lúc tôi hô quyết tâm lên tầng gọi cửa thì tin nhắn đến, gọn lỏn: “Cô gái lúc nãy là bạn gái anh hả?”
Tôi yên tâm, vui vẻ, Cát Cát nhắn vậy chắc có chút ghen tỵ nhỉ? Tôi nghĩ như vậy, dù không có thì tôi cũng vui lòng cho là như vậy.
Nhưng việc này phải giải thích thế nào đây, trầm ngâm hồi lâu tôi mới trả lời: “Cô ấy không phải bạn gái anh, anh cũng từng nghĩ cô ấy là bạn gái mình nhưng không phải, vậy mà sau khi không còn là bạn gái anh nữa thì cô ta lại muốn là bạn gái của anh, nhưng rất tiếc là không được, em hiểu chứ?”
Lại một hồi lâu tin mới đến: “Ghét nhất con trai không rõ ràng, lấp la lấp lửng, ngủ ngon!”
Tôi lo lắng nhắn lại: “Cô ấy quả thật không phải bạn gái anh.”
Cát Cát bắt bẻ: “Vậy lúc trước là phải?”
Tôi muốn phát điên, chuyện với Di Di nếu nói ra sự thật thì mất mặt, hơn nữa một hai câu cũng không nói rõ được, bèn chuyển sang thủ thế: “Chuyện này phức tạp, sau này anh kể em nghe, mà sao em có cảm hứng với cô ta vậy?”
Tin nhắn được đối phương trả lời nhanh chóng, đúng như dự đoán, cô nàng đã có sự chuẩn bị: “Em ít ra cũng phải biết ai mắng em chứ? Lấy danh nghĩa gì mắng em, coi em là gì mà mắng chứ?”
Điều này tôi cũng lấy làm lạ, cho dù Cát Cát là bạn gái tôi đi chăng nữa, Di Di dựa vào cái gì mà mắng chứ? Nhưng tôi làm sao giải thích với Cát Cát đây? Chịu thua.
Đành hảo hán làm thì hảo hán chịu, trách móc gì một mình tôi chịu, nghiêm túc nhắn tin trả lời: “Chuyện này không phải do anh, là Đàm Đôn với Phó Dụ nói bậy bạ, anh cũng vừa mới biết là chuyện gì thôi, thay mặt bọn họ anh xin lỗi em, chuyện này đừng nói cho anh trai em biết, được không?”
Người bị hại trả lời: “Được, không nói, coi như ghi nhận, mấy anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho em.”
Ghê thật, đã xin lỗi rồi còn muốn gì nữa, tôi trả lời: “Không vấn đề, không vấn đề, gì cũng được.”
Tin cuối cùng gửi sang: “Vậy em yên tâm đi ngủ rồi, ngủ ngon.”
Tôi cười như mếu, cô gái này đúng là phóng khoáng, khoan dung, nhanh vậy đã hết giận.
Người ta đã nói đi ngủ thì tôi không tiện làm phiền nữa, đành tiếp tục uống rượu và suy ngẫm, tại sao sự việc lại rối tung rối mù lên như vậy, và cuối cùng quay lại câu hỏi tại sao Cát Cát biết số điện thoại của tôi, cô ấy còn không hề biết tôi nữa kìa, còn nữa... chị Tiểu Mã là ai?
... Xong rồi, đêm nay chắc khó mà ngủ được.