← Quay lại trang sách

Crime Scene Investigation – Đội điều tra hiện trường

[Trên thế giới này, điều làm con người ta dằn vặt nhất không có gì hơn là đi đoán tâm trạng con gái, đặc biệt lúc bạn lại có tình cảm với cô ấy.]

Được rồi, tôi thừa nhận tôi không đoán được manh mối gì phía sau câu chuyện này, nằm trên sô-pha quẩn quanh suy nghĩ một lúc thì ngủ thiếp đi, lúc Đại Khí lay tôi dậy, tôi vẫn đang nằm mơ, gạt tay nó bực mình: “Đi ra, cho tao ngủ thêm tý nữa.”

Đại Khí không khách sáo, nghiến răng véo tai tôi đau điếng: “Con trai, dậy đi, dậy còn luyện võ báo thù cho bố nữa chứ.”

Giật bắn người, tôi mở choàng mắt, một bàn tay to tổ chảng, Đại Khí đang vẹo người ra sau, cười hắc ám: “Sức khỏe sư đệ vẫn ngon đấy nhỉ, đi thôi, theo sư huynh đi tập thể dục nào.”

Tôi lật người dậy, xoa xoa mặt: “Mày dậy lâu chưa? Mấy giờ rồi?”

“Hơn 10 giờ rồi, xem mày kìa, có giường không chịu ngủ lại đi nằm sô-pha...” Đại Khí vừa cười vừa nhíu mày, xoa xoa đầu: “Tối qua tao bị ngã hả? Hay choảng nhau vậy?”

Tôi chưa hoàn toàn tỉnh táo, lắc đầu: “Không có, chỉ là uống bù rượu cho những ngày trước.”

“Không đúng, sao đầu tao lại đau thế?” Đại Khí cúi xuống đưa đầu ra cho tôi xem: “Mày sờ mà xem, đây này, sưng một cục to.”

Xem ra Đại Khí lúc đó đã say lắm rồi, không nhớ gì cũng tốt, nó đỡ phải buồn. Người say rượu tỉnh dậy thường hay hối hận lắm, điều đó chẳng tốt chút nào.

“Không sao, chắc mày không cẩn thận va vào đâu đó.” Tôi thăm dò: “Này... Cát Cát dậy chưa?”

“Ai? Cát Cát?” Đại Khí trợn mắt: “Hôm qua nó ở đây hả?”

“Đúng vậy, hai đứa bọn tao đưa mày về.”

Đại Khí lắc đầu: “Lúc tao dậy đi quanh các phòng rồi, không có ai, nó về rồi sao?” Nói xong quay sang tôi: “Hai đứa mày không làm gì đấy chứ?”

Tôi quả quyết: “Suy đoán của mày có thể hay ho hơn một chút được không? Cứ cho là Cát Cát muốn, nhưng chắc gì tao đã chịu?”

“Mày nói ngược hả?” Đại Khí hậm hực, nhíu hai mắt nhìn tôi: “Mày với em gái tao quen nhau cũng nhanh quá nhỉ, lại còn quan tâm xem nó đã dậy chưa.”

“Biến đi!” Tôi đứng dậy vươn vai, vặn eo, quay lưng đi vào nhà vệ sinh, sau lưng Đại Khí vừa sờ đầu vừa đi theo, không ngừng rút thẻ vàng cảnh cáo: “Tao nói trước, Cát Cát là em gái tao, mày không được loạn luân.”

Tôi vặn vòi nước, quay đầu cười với nó: “Mày ngu thế! Chỉ có lão Phó có gì đó với Cát Cát mới gọi là loạn luân.” Nói xong vỗ nước lên mặt.

Đại Khí suy nghĩ vài giây, nghe ra trong lời tôi có ẩn ý, đấm vai tôi: “Này... này, tao chính thức thông báo với mày và lão Phó, không được có ý định gì với em gái tao, mày giúp tao chuyển lời đến lão Phó.”

Tôi lau mặt, trả lời nó: “Được, được, biết rồi. Mày nghĩ Cát Cát là tiên nữ hả? Đáng để tao và lão Phó giành giật sao?”

Đại Khí ưng ý, gác tay lên vai tôi: “Sư đệ, mày tỉnh ngộ rồi, ba chúng ta đều là anh trai Cát Cát, tao bây giờ cũng về nước rồi, sau này cùng ăn chơi với nhau, chúng ta chăm sóc tốt cho cô nhóc.”

Tôi lấy khăn phủ lên mặt che giấu cảm xúc, miệng vẫn ứng phó.

Nó nhìn tôi, đến nỗi tôi có chút không tự nhiên, đột nhiên hỏi: “Này, tối qua hai người đúng thật là không có gì đấy chứ?”

Tôi đang đánh răng, phải phun cả bọt ra để mắng nó: “Mày vẫn chưa thôi đi hả? Không tin mày gọi điện hỏi Cát Cát.”

Đại Khí cười ha hả, tránh sang một bên, hai tay chắp ngang ngực: “Sư đệ, phải tu hành, không dâm đãng, kiêng nữ sắc nhé!”

Tôi cũng phối hợp với nó, cúi xuống, miệng còn đầy bọt kem đánh răng quay sang: “Thưa sư huynh, đệ chỉ có thể kiêng ban ngày thôi.”

Lôi Đại Khí ra ngoài ăn mỳ trứng, tối qua chỉ uống bia, bụng vừa rỗng, vừa lạnh, hai thằng ăn như chết đói, lúc Đại Khí ăn bát thứ hai bắt đầu chậm lại, bấy giờ mới nói đủ thứ chuyện, nó vẫn không quên căn dặn tôi không được đụng em gái nó. Để Đại Khí yên tâm, tôi bèn cố tình mang Di Di ra làm bình phong, nói với nó cô ta là bạn gái tôi, chợt nhớ ra có một bằng chứng, là tấm hình của cô ta vẫn còn trong ví, tôi lôi ra cho nó xem, khiến Đại Khí há hốc mắt mồm, cho rằng đó là hình tôi download trên mạng về để tự an ủi, lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, tôi khẳng định chắc nịch rằng hôm nào sẽ hẹn Di Di ra cho nó mục sở thị.

Lúc đó tôi bèn len lén gửi tin nhắn cho Cát Cát, nhưng không thấy hồi âm, cố ra vẻ bình thường bảo Đại Khí gọi điện hỏi thăm xem sao, thật lâu Cát Cát mới bắt máy, nói vẫn đang chìm trong giấc mộng, tôi mới yên tâm phần nào.

Đại Khí đùa hỏi hôm qua Lại Bảo có làm gì em không? Tôi ngồi bên cạnh, không hổ thẹn với lòng mình, mỉm cười, nhưng vẫn nghe rõ từng lời Cát Cát trong điện thoại nói với Đại Khí bằng giọng ngái ngủ: “Không có gì, chỉ làm em khóc một trận.”

Mắt tôi mờ đi, bên tai vẫn như nghe tiếng nhạc của Trương Học Hữu: Em thật độc ác, em thật độc ác quá...

Đại Khí vội vàng hỏi xem việc gì, Cát Cát trả lời: “Anh tự hỏi Lại Bảo, em ngủ dậy rồi nói tiếp.” Tắt điện thoại. Đại Khí quay sang, ánh mắt như muốn phi cả bát mỳ vào mặt tôi.

Tôi không đợi nó mở miệng hỏi, đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm: “Trợn mắt nhìn tao làm gì, không phải tao, hôm qua Đàm Đôn uống nhiều, gọi điện thoại trêu hơi quá, làm Cát Cát giận, không có gì nghiêm trọng.”

Ánh mắt hung tợn của nó chuyển sang nghi ngờ: “Đàm Đôn là ai?”

...Cha mẹ ơi, nó say đến mức đó sao? Bắt đầu mất trí nhớ từ lúc mấy giờ vậy?

Bỏ qua đoạn nó tự đập chai bia hành xác mình, còn lại tôi đều kể một lượt tỉ mỉ, từng chi tiết, giúp nó nhớ lại hết mọi việc, ai là Đàm Đôn, ai là Khải đại ca, ai là Xương Xẩu, ai là Tiểu Hoa, Tiểu Thiên, Lương Lạc Hồng...

Đại Khí ngước lên thở ra: “Bỏ mẹ, hôm qua tao không làm gì quá đấy chứ?”

“Không, ngược lại mới đúng, mày giờ thành hotboy rồi.” Tôi thở ra: “Xương Xẩu gọi mày là anh, đại ca với mày còn bái huynh đệ, lão Đàm xem mày là thiên hạ đệ nhất hiệp nghĩa, còn Lương Lạc Hồng xem mày là người dẫn đường trong tình yêu, vừa về nước ngày đầu tiên đã có bốn năm anh em vào sinh ra tử rồi nhỉ?”

Đại Khí nhìn tôi ngờ ngợ, hồi lâu mới thốt được một câu: “Sao tao càng nghe càng thấy sờ sợ...”

*

Hôm qua uống say nhưng hôm nay Đại Khí lại rất hưng phấn, ăn sáng xong bảo tôi gọi cho Phó Dụ tới nhà đánh bài. Điện thoại đổ chuông, lão Phó lại đang ở công ty. Tôi than trách nó thứ bảy mà vẫn đi làm, có tiền rồi thì cũng phải biết ăn chơi chứ. Nó còn đính chính, bảo công ty phải phát triển vững mạnh, nó là người dẫn đường, phải làm gương. Chưa nói dứt câu thì điện thoại phía nó vang lên giọng the thé: “Anh Phó, anh qua đây tý.”

Giọng nói này sao mà quen thế nhỉ, bên kia lão Phó rõ ràng đang che loa điện thoại lại để nói chuyện, tôi phân tích nhanh, nhưng vẫn không nhớ ra giọng nói đó là của ai, bèn đổi sang chọc nó: “Ông chủ Phó, họp hả? Không tiện nói chuyện phải không, vậy tao kể mày nghe nhé...”

Phó Dụ hơi sững ra, nghĩ một lúc nói: “Mày đang nghĩ bậy gì đấy, chẳng phải tối qua đồng ý với đại ca rồi sao, hôm nay tao để Tiểu Thiên làm quen với công ty, nếu được thì làm thử.”

À, thảo nào giọng nói này nghe quen vậy, hình như lão Phó đã đánh giá quá cao khả năng nghe ngóng của tôi, nếu không làm sao tự nhiên lạy ông tôi ở bụi này như vậy.

“Vậy có rảnh không, tao với Đại Khí đến công ty mày xem xem, nhân tiện trưa cùng nhau đi ăn cơm.”

Lão Phó muốn thể hiện mình vô tội, đồng ý rất nhanh: “Có gì mà không tiện, qua đây, qua đây.”

Tắt điện thoại, quay sang nhìn Đại Khí đang húp sạch chút nước còn lại, nhếch mép: “Đi, chúng ta đi bắt gian phu.”

Biết được Tiểu Thiên đang ở công ty Phó Dụ, Đại Khí cố gắng nhớ lại, hồi lâu mới nói rằng cô nhóc đó tiếng Anh không tệ, lại rất nhanh nhẹn. Tôi lấy đũa huơ huơ trước mặt nó: “Này này, tao nói chúng ta đều là quân tử, mày giữ em gái mình như giữ vong, giờ lại định dụ dỗ cháu gái người ta, hợp lý không đây?”

“Lợi cho tao – Luật cho người.” Đại Khí cười quái đản, phần mỡ trên mặt nó nhảy điệu sam ba.

*

Vốn dĩ định tự ý xông vào hiện trường, ai dè Phó Dụ đã đứng sẵn ở thang máy đợi. Cãi nhau, đánh nhau cười đùa ỏm tỏi rồi mới bước vào văn phòng nó, Tiểu Thiên đang cầm cốc cà phê đứng ở giá sách, giả vờ xem cuốn Quản lý doanh nghiệp, nhìn thấy bọn tôi vào, vẫy tay chào một cái rồi tiếp tục quay ra đọc sách.

Tôi quay sang nhìn Đại Khí: “Mày xem, tao đến công ty nó cả trăm lần, không lần nào nó mời tao được cốc cà phê.”

Đại Khí gật gù: “Cũng đúng thôi, người ta thường vì ngọt ngào với người đẹp mà nhạt nhẽo với anh em mà.”

Phó Dụ liếc xéo, bước đến giá sách lấy cốc pha cà phê.

Đại Khí ngồi thoải mái xuống sô-pha, quay đầu trách móc: “Hòa tan hả? Có loại pha không?”

Phó Dụ sừng sổ quay sang Đại Khí, dí sát vào mặt nó, lấy tay chỉ vào mặt mình: “Mày nhìn tao, nhìn kỹ xem, mày thấy tao giống Starbucks lắm hả? Còn đòi loại pha.”

Tôi chen vào: “Còn Starbucks, mặt mày sắp nhẩy điệu Lambada rồi đấy.”

Đại Khí và Phó Dụ cười, bên kia Tiểu Thiên cũng nghe thấy, quay sang cười theo, vừa cười vừa bước đến sô-pha, ngồi xuống bên cạnh Đại Khí, làm cậu ta bất ngờ, không biết phải xử lý làm sao, nó xích mông qua một bên, lạ thật, cô nhóc này không ngại người lạ, tự nhiên qua ngồi bên cạnh nó.

Tiểu Thiên cũng bất ngờ với phản ứng của Đại Khí, quay sang nhìn: “Nhìn gì thế? Sao vậy Trần mập?”

Tôi cũng bất ngờ, quen nhau chưa quá 24 tiếng mà cô nhóc này dám gọi là Trần mập?

Lúc này lão Phó ngồi bên cạnh cũng cười, giọng sang sảng như cán bộ cao cấp: “Đại Khí, hôm qua uống nhiều quá mất trí hả? Không nhớ gì nữa sao?”

Đại Khí ngước lên nhìn: “Biết chứ, đây chẳng phải Chu Tiểu Thiên sao?” Vừa nói vừa quay sang nhìn Tiểu Thiên: “Nhưng sao em gọi anh là Trần mập?”

“Ô hay, anh này, anh bảo em gọi vậy mà.” Tiểu Thiên ngạc nhiên.

“Tối qua?” Đại Khí trợn mắt, tiếp tục nghĩ, hình như nó đã quên thật rồi.

Tiểu Thiên nhìn Đại Khí như người bị bệnh tâm thần, Phó Dụ bưng cà phê đến, ngồi xuống sô-pha: “Em cũng không nên trách nó, thằng này hồi nhỏ từng hôn người đần mà.” Nói rồi vỗ mạnh vai Đại Khí: “Nào, lại đây, anh giúp chú tìm lại phần trí nhớ đã mất.”

Tôi vội vàng quay sang, xem ra có được ắt phải có mất, hình như hôm qua lúc nói chuyện với Cát Cát tôi đã bỏ qua nhiều trò hay.

Phó Dụ ôm Đại Khí như ôm con trai, xoa đầu nói: “Con à, chuyện là như thế này, ngày xửa ngày xưa...”

*

Qua lời kể của Phó Dụ, tôi mới biết hôm qua tôi bỏ qua nhiều trò giật gân đến vậy, tóm tắt là thế này:

Hôm qua nghe Tiểu Thiên nói tiếng Pháp xong, Đại Khí liền bái cô nàng là thầy, Tiểu Thiên khước từ, nói rằng em gái mà để anh gọi là thầy thì không hợp lý, Đại Khí lập tức tự giáng chức, cho phép Tiểu Thiên cứ gọi tự nhiên, gọi là Trần mập cũng được. Nghe nói lúc đó Phó Dụ, đại ca, Đàm Đôn đều không khuyên được. Hành lễ bái sư xong mọi người còn vỗ tay tán thành.

“Sau đó mày kéo tay đại ca.” Phó Dụ đứng dậy kéo tay tôi mô phỏng: “Mày nắm tay người ta rồi xúc động sụt sùi nói, ‘đại ca, từ nay anh trở thành ông cậu rồi’, còn nhớ không?”

Tiểu Thiên cười ngặt nghẽo, cà phê trong cốc sóng sánh muốn đổ ra ngoài.

Đại Khí ngồi đó vắt óc suy nghĩ. Tiểu Thiên thuộc tuýp nghịch ngợm lém lỉnh, thấy tôi và Phó Dụ đều cười khoái trá, cô nhóc bèn vỗ vai Đại Khí: “Này, có phải anh nhớ ra rồi thì chết cũng không nhận phải không, Trần mập?”

Cũng may Đại Khí là hảo hán chính hiệu, vỗ ngực: “Anh giống người như vậy sao? Được, anh nhận, cô Tiểu Thiên, nếu sau này ngày nào cũng được cô gọi như vậy, tôi còn không tin ấy chứ.”

Tiểu Thiên lúc lắc đầu trêu: “Trần mập! Trần mập! Trần mập!...”

Đại Khí vẻ mặt từ trắng bệch chuyển sang tái xanh, mặt thì cười mà mắt lại cầu cứu khán giả.

Tôi giải vây: “Được rồi Tiểu Thiên, đừng gọi nữa, nếu không tối nằm mơ thấy nó đấy.”

Chiêu này có vẻ hiệu nghiệm, Tiểu Thiên nghe xong lập tức im lặng, ngước lên nhìn tôi, cười thâm độc, tiếp tục: “Cát Cát! Cát Cát! Cát Cát!...”

Cô nhóc này phản ứng quả là nhanh, hay tối qua cô nàng nhìn ra điều gì đó, đầu tôi như có gai, lập tức nhìn Đại Khí, cũng may nó vẫn đang nhăn mặt suy nghĩ, có lẽ đang cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối qua.

Có tiếng điện thoại, Phó Dụ sờ túi quần vừa rút điện thoại vừa đi ra ngoài, nhân cơ hội này tôi nhìn Tiểu Thiên hậm hực, cô nhóc không hề sợ, vênh mặt nhìn lại.

Phó Dụ đẩy cửa bước vào, giơ tay: “Được rồi, tối lại có tiệc, Xương Xẩu mừng chiến công.” Bước nhanh tới vỗ vai Đại Khí: “Nó chỉ đích danh mời công thần như mày, bọn tao chỉ đi cùng ăn hôi thôi.”

Đại Khí mặt mày u ám, mơ hồ: “Công thần gì? Tối qua làm sao thế?”

Chưa dứt lời cả bọn đã phá lên cười, Tiểu Thiên ôm bụng lăn lộn trên ghế, nhìn tôi và Phó Dụ: “Ông mập này đến chuyện đó cũng quên nữa hả?”

Đại Khí nhìn bọn tôi, vẻ mặt như muốn chết đi cho xong.

*

Buổi trưa, Phó Dụ dắt bọn tôi đến quán đồ ăn nhanh gần công ty, lúc Tiểu Thiên đi gọi đồ ăn, tôi lấy cớ đi theo giúp.

Đứng sau lưng Tiểu Thiên, tay gí gí vào vai cô ta, hỏi xem lúc nãy là ý gì. Cô ta cố tình cười ẩn ý, không trả lời, tôi giả vờ tội nghiệp, bảo rằng có gì cứ nói, sẽ được thưởng kẹo.

“Kẹo cái gì cơ chứ.” Tiểu Thiên quay sang chọc nhẹ vào bụng tôi: “Em nói cho anh biết, các anh uống say chứ em thì không, tối qua hai người đi ra ngoài, lúc bước vào nhìn có vẻ lén lén lút lút, ngồi chung bàn còn gửi tin nhắn, đã thế cô ấy còn hỏi thăm em về anh, anh còn nói không việc gì?”

...Tôi hận những kẻ tinh ý.

Tôi cố gắng giải thích: “Em không thể chỉ thấy gió là nói sẽ mưa chứ? Anh bây giờ chỉ là có chút thiện cảm, mà chưa gì đã bị giết chết từ trong trứng nước rồi. Hơn nữa, nếu anh có ý định đó mà em lại nói oang oang cho bàn dân thiên hạ biết, thì anh làm sao dám tiến tới?”

“Lải nhải, việc của anh em không quan tâm, làm như ai cũng muốn lấy chuyện của anh ra đùa vậy.” Tiểu Thiên liếc xéo: “Chẳng phải là anh sợ mất cả chì lẫn chài sao?”

Tôi nghe xong buồn thối ruột, muốn phản bác nhưng không biết nói gì, thật ra nếu suy nghĩ kỹ, thì cũng là một cái lý. Tôi quả cũng sợ tình duyên không thành mà đến bạn bè

cũng mất.

Gọi xong thức ăn quay ra bàn, Tiểu Thiên nhanh tay đưa cho mọi người, nhìn mặt Phó Dụ đau khổ, tôi tiến lại hỏi: “Sao thế? Nhớ ra gì hả?”

“Làm gì có, tao đang nghĩ công việc.” Phó Dụ nhìn Đại Khí bực mình: “Nó còn nghiêm túc dặn tao không được tán tỉnh Cát Cát, tao đến nỗi vô sỉ vậy sao?”

Sao giống như ám chỉ gì ai vậy trời?

Đại Khí uống nước cam nhìn tôi: “Lão Phó nói rồi, nó không thể, không như mày đâu, hai đứa mày có phải thông đồng với nhau không, sao giọng điệu giống nhau thế?”

Nhìn Phó Dụ cười gian, bạn bè không lấy nhau ra để đả kích thì làm gì chứ?

Tiểu Thiên ngồi cạnh tôi, hỏi Đại Khí: “Này, Trần mập, sao không thấy Cát Cát?”

Đại Khí đang định cho muỗng cơm vào miệng, nghe xong ngạc nhiên, phun cả cơm ra ngoài hỏi lại: “Em biết Cát Cát hả?”

Ba người còn lại sững sờ, tiếp theo là cười ngặt nghẽo − tên mập này đúng là quên sạch chuyện tối qua, bất kỳ chuyện gì cũng không nhớ nổi.

Bọn tôi phải vừa ăn vừa kể lại cho nó, cuối cùng cũng giúp Đại Khí lấy lại được chút ký ức. Tên mất trí Đại Khí nghe ba người bọn tôi kể xong, uống một ngụm nước cam, ợ một cái, gật gà gật gù: “Ồ... vậy hả?”

Tôi và Phó Dụ nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

“Này, Lại Bảo, gọi cho Cát Cát đi.” Tiểu Thiên huých tôi, ánh mắt nham hiểm: “Thứ bảy cùng ra ngoài chơi, dù sao tối cũng đi cùng nhau ăn cơm.”

Tôi nhìn cô nàng, cúi xuống ăn cơm, đợi Đại Khí phản ứng − tôi lý nào không muốn gọi Cát Cát chứ, bỏ qua chuyện tôi thích cô ấy đi, ít ra nhìn thấy cô ấy tôi mới yên tâm, biết được cô ấy đã hết giận chuyện tối qua chưa.

Đại Khí không nghĩ gì cả, gật đầu lấy điện thoại ra gọi, vừa nhấn số vừa nói: “Tao cứ linh cảm mình quên mất một chuyện gì đó, có phải tao đồng ý với Cát Cát việc gì không nhỉ?”

“Không biết! Chưa nghe! Không rõ!” Ai nấy đều lắc đầu.

Đại Khí áp điện thoại lên tai nghe, vẻ mặt rất hoang mang, bỗng dưng nhìn tôi: “Này Bảo, tối nay mày dắt cô Vương gì đó đến đi, mày nói thì hay lắm, tao muốn xem người thực thế nào.”

Phó Dụ sững ra nhìn tôi, tôi lập tức nháy mắt với nó.

“Ai?” Tiểu Thiên ngạc nhiên.

“Sao không nghe điện thoại nhỉ?” Đại Khí liên tục lấy điện thoại áp lên tai nghe, lẩm bẩm một mình rồi tự nói: “Bạn gái của Bảo, nghe nói đẹp không đỡ được, thằng mù sờ thôi cũng biết là Tây Thi.”

Tiểu Thiên quay sang nhìn tôi nháy mắt: “He he, hóa ra anh có bạn gái hả?”

Đầu tôi quay quay, quên béng mất chuyện cô ta, phiền phức rồi đây, lần này chắc Tiểu Thiên cho là tôi đứng núi này trông núi nọ, ảnh hưởng đến hình tượng lương thiện của tôi thì sao? Liền quay sang cười lấp liếm: “Đùa thôi, thực ra không tính là bạn gái...”

Đại Khí cầm điện thoại gọi lại, nghe xong liền ngước lên: “Trò gì đấy? Không tính bạn gái là sao?”

Đầu tôi lại quay quay... vốn dĩ định lấy Di Di ra để làm bình phong qua mặt Đại Khí, ảnh cũng cho nó xem rồi, làm sao mà rút lại được? Đành tiếp tục: “Tính, sao không tính, không tin hỏi lão Phó mà xem.” Vừa đối phó vừa đổi đề tài: “Gọi được cho Cát Cát chưa?”

Đại Khí lắc đầu, tiếp tục gọi.

Lại quay sang nhìn Tiểu Thiên, cô nhóc mặt khinh khỉnh: “Được lắm, anh dám bắt cá hai tay nhỉ?”

Cô nhóc cũng coi như hiểu chuyện, không nói rõ ràng, cố gắng giữ thể diện cho tôi, tôi toát mồ hôi, lập tức ghé sát nói nhỏ: “Cái đó chỉ nói cho Đại Khí nghe, không làm nó nghi ngờ thôi, tình cảm giữa anh và Di Di đã kết thúc lâu rồi...”

Tôi thật sự không thể nào nói cho cô nhóc biết việc Di Di hoàn toàn không biết tôi xem cô ấy là bạn gái, mất mặt lắm!

Tiểu Thiên lần này không nể mặt, trong lòng chắc coi thường lắm, ngồi dựa ra sau tránh tôi, bỗng dưng nói to: “Tình cảm tan vỡ mà còn gọi là bạn gái sao? Ai yêu nhau mà chỉ muốn hữu danh vô thực chứ?”

Đại Khí cầm điện thoại nghe, nhìn phản ứng của Tiểu Thiên xong quay qua tôi cười: “Này, này, cô giáo Chu, hình như cô rất quan tâm việc bãi cứt trâu Bảo đã có hoa nhài nào cắm chưa thì phải?”

...Được, tên này lại nghĩ theo hướng đó.

Tôi phát rồ, chỉ Đại Khí: “Im mồm cho tao!” Xong lại quay sang Tiểu Thiên thủ thỉ: “Cô giáo Chu, chuyện này phức tạp lắm, không thể võ đoán như vậy được.” Nói xong lấy chân đá Phó Dụ cầu cứu, lão Phó nãy giờ cắm cúi ăn cơm, tảng lờ như không liên quan, lúc này nó đang cười muốn phun cả cơm ra ngoài nhưng vẫn không ngẩng lên.

Đại Khí tiếp tục: “Không việc gì thì tốt, Bảo, mày đưa ảnh Di Di cho cô giáo Chu Tiểu Thiên của tao xem, có sao đâu chứ? Tao còn muốn xem lại lần nữa.”

Tiểu Thiên nghe xong xòe tay ra trước mặt tôi.

Thôi xong, ảnh trong ví tôi, Đại Khí biết điều này nên không thể nói dối được, không lấy ra thì tưởng làm việc mờ ám nên sợ, lấy ra thì hậu quả khôn lường.

Sút mạnh lão Phó một cái “cốp,” thằng cầm thú này vẫn không nhúc nhích, tôi hết chiêu, đành móc ảnh của Di Di từ trong ví ra, còn chưa lấy ra Tiểu Thiên đã chồm qua giật lấy xem: “Xinh thế, mà trông cũng khá lẳng lơ.”

“Đúng không, anh còn nghi ngờ là giả nữa cơ.” Đại Khí thêm mắm dặm muối.

Tôi sắp khóc, nếu bây giờ tôi không nhận đây là bạn gái của mình, Đại Khí sẽ nghi ngờ động cơ của tôi, nếu nhận thì Tiểu Thiên và Cát Cát thế nào cũng gặp nhau, đến lúc đó cô nàng chỉ cần nói vài câu thì tôi coi như tiêu tan hết hy vọng.

Tiểu Thiên cầm ảnh nhưng mắt lại nhìn tôi, sắc lẹm.

Tôi thật sự không biết nói với cô nàng như thế nào, chỉ còn cách đạp Phó Dụ cầu cứu, gằn giọng: “Mày vẫn chưa ăn xong à?”

Phó Dụ cảm nhận được sát khí trong lời tôi, lúc này ngước lên, hết nhìn tôi lại nhìn ảnh trong tay Tiểu Thiên, thẳng thắn giúp tôi giải vây: “Ảnh của Di Di hả? Cô ta hình như không phải bạn gái Lại Bảo.”

Tiểu Thiên cười miệt thị: “Ồ, vậy cảm phiền chú Phó nói cho cháu biết, loại con trai như thế nào mới bỏ ảnh của người không phải bạn gái mình vào trong ví, lúc nào cũng mang theo bên mình?”

Phó Dụ ngơ ra, nhìn tôi, tôi vẫn nhìn nó cầu cứu, anh Phó quả dám liều mình cứu bạn, nghe đến đây nó đứng phắt lên: “Tao đi toilet.”

Tiểu Thiên không nói gì, nhìn tôi như cười mà không phải cười, tôi gãi đầu gãi tai muốn giải thích nhưng trong trường hợp này, tôi giải thích ngọn ngành còn ai tin chứ?

Đại Khí ngồi đối diện, cười phớ lớ, cầm muỗng gõ gõ đĩa ăn: “Hai người đang diễn kịch gì đây? Có phải quen nhau từ trước không? Mày xem, tao nói đến cô Vương gì đó thì Tiểu Thiên lại ghen, có phải tối qua tao uống say lại bỏ qua chuyện hay gì không vậy?”

Mặt Tiểu Thiên tự nhiên giãn ra, gương mặt rất lấy làm đắc ý khi người khác gặp nạn: “Hà hà, Trần mập, anh bỏ qua nhiều thứ lắm.”

Đại Khí mắt sáng rỡ, định hỏi tới thì điện thoại reo: “Sao không nghe điện thoại? Ồ, tắm xong rồi hả? Nhanh nhanh sấy khô tóc ra ngoài, anh đang ở công ty anh Phú...”

Tên đối diện đang bận nghe điện thoại, Tiểu Thiên quay sang tôi, vẫn cái nhìn khinh khỉnh: “Lát nữa Cát Cát tới, có phải anh hy vọng em giữ mồm giữ miệng không?”

Nhìn vẻ mặt cô nàng, tự nhiên tôi thấy toàn thân nóng ran. Không có bạn gái còn cố nói ra một người... Làm bây giờ lùi không được tiến không xong, có oan ức không chứ! Tôi vỗ trán kêu khổ: “Tiểu Thiên, việc này bây giờ đến giải thích anh cũng không cách nào giải thích, đành nhờ em một việc, em đừng võ đoán hình tượng của anh trong lòng em được không?”

Tiểu Thiên cười nhạt: “Anh nghĩ trong lòng em anh còn hình tượng sao?”

Đại Khí nghe xong điện thoại, tôi và Tiểu Thiên đang lúc không có gì để nói, bối rối khó xử, tôi đành đứng dậy, chui vào toilet. Vừa vào thì thấy Phó Dụ, tôi tức giận bước lên đấm cho nó vài cái, hỏi sao thấy chết mà không cứu. Phó Dụ oan ức, bảo rằng nó không biết ngọn ngành, không biết tôi nói gì với Đại Khí, ngộ nhỡ nói sai thì sao? Tôi tiếp tục chửi, đã không giúp thì cũng đừng nên cười như vậy chứ!

“Đại Khí không biết nội tình, nhưng tao biết Tiểu Thiên giận gì, có phải cô ta xem mày là một thằng chuyên đi lừa tình rồi không?”

Tôi ngây ra: “Mày biết rồi hả?”

Lão Phó cười không thấy mặt trời: “Đương nhiên, cô nhóc này nhiều chuyện lắm, lúc ở văn phòng nói cả ngày về chuyện của mày và Cát Cát, nói là hôm qua thấy mày và cô ấy không bình thường, hỏi dò tao xem tụi mày có gì mà không thể cho thiên hạ biết.”

“Mày nói sao?”

“Tao nói làm sao tao biết được tụi mày có gì không chứ!”

Vừa nói, tôi và Phó Dụ vừa về lại bàn, ngồi xuống mới sực nhớ ra mình chưa đi toilet. Mà Tiểu Thiên đã qua ngồi bên Đại Khí, để chỗ trống bên này cho tôi và Phó Dụ − rất rõ ràng, cô nàng không muốn ngồi gần tôi.

Đại Khí lấy điện thoại để trên bàn: “Này, tao gọi cho em gái tao rồi, buổi tối đi ăn chung, thằng Xương Xẩu chắc không có ý kiến đâu nhỉ?”

Tôi và Phó Dụ cùng phẩy tay lắc đầu.

“Vậy chiều nay chúng ta đi đâu? Không thể ăn xong bữa trưa, rồi ngồi đây nói chuyện chờ bữa tối chứ?” Đại Khí khuấy đều cốc: “Có chỗ nào hay ho không?”

“Chiều thì có gì chơi chứ?” Phó Dụ vặn lưng lười biếng. “Hay qua nhà tao, nhân tiện cho mày biết chỗ.”

Mấy người bọn tôi ra khỏi quán, đến bãi đỗ xe, Đại Khí kéo tôi và Phó Dụ: “Này, này, tụi mày đứa nào đi đón em tao chứ, không thể để nó tự bắt taxi tới được.”

Mấy người nhìn nhau, cuối cùng tôi đi. Không còn cách nào khác, Phó Dụ phải dẫn đường, không tôi thì ai.

Phó Dụ lấy chìa khóa vứt cho tôi: “Tụi tao đi taxi, mày lái xe đi đón Cát Cát.”

Đại Khí lấy điện thoại ra: “Mày ghi lại số điện thoại em gái tao, mày không biết nó ở đâu, đừng để tìm không ra.”

Tôi vừa mở cửa xe vừa phẩy tay: “Không cần, tao có số.”

Đại Khí gật đầu, lùi ra sau tiễn tôi. Vừa lùi xe được một đoạn, Đại Khí như chó hoang chạy nhào lên đập cửa xe hốt hoảng: “Ấy, không đúng, sao mày lại có số của em tao?”

Tôi giật mình, nhanh chóng phát hiện ra mình lỡ lời, trấn tĩnh lại, đánh vô lăng xe: “Hôm qua mày vừa về nước mà, lúc Cát Cát đón mày ở sân bay tao và Phó Dụ cũng đi, trên đường kẹt xe, tao lại thấy tiệm bánh nướng... Thôi, tao đi đây, đón được Cát Cát sẽ gọi cho tụi mày.” Tôi nhấn ga chuồn gấp.

*

Được một đoạn tôi gọi cho Cát Cát hỏi địa chỉ, đổ chuông hồi lâu nhưng không ai nghe, tắt điện thoại còn đang nghĩ phương hướng thì tin nhắn đến, của Cát Cát: “Anh gọi làm gì vậy?”

Thế này chẳng phải lạ đời sao, không nghe điện thoại mà gửi tin nhắn hỏi.

“Anh trai em bảo anh qua đón em, cho anh biết địa chỉ.”

Không lâu sau tin nhắn trả lời, cô nàng ở Bắc Uyên, hy vọng không kẹt xe. Đường thông suốt, địa chỉ cũng không khó tìm, Cát Cát ở gần trạm tàu điện ngầm Bắc Uyên, tôi tới nơi dừng xe hút thuốc, chờ đợi… Khoảng 7 − 8 phút sau, bóng dáng ấy đến gần, quần màu vàng nhạt, áo cổ lọ phía trong, áo khoác len đen mỏng bên ngoài, đang nhìn xung quanh tìm kiếm, tôi bấm còi, cô nàng nhìn thấy bèn chạy đến. Tôi khôn lỏi mở sẵn cửa xe phía trước, chỗ ngồi bên cạnh tay lái, Cát Cát kéo cửa xe ngồi vào trong, cười tít mắt. Lòng tôi bỗng sướng âm ỉ.

Trên đường đi tôi hỏi dò: “Không nghe điện thoại, mà lại gửi tin nhắn? Sao thế? Bạn trai ở nhà không tiện hả?”

Cát Cát giơ tay định đánh tôi, do dự một lúc lại bỏ xuống: “Gì chứ, thấy số điện thoại của anh, theo thói quen, em không nghe. Hồi trước anh cũng gọi, em có nghe bao giờ đâu.”

“Bây giờ cũng không?” Tôi ra vẻ không quan tâm quay sang hỏi.

“Cũng không phải, thấy kỳ kỳ, vẫn chưa gộp được anh và ‘Lại Bảo trong tin nhắn’ lại với nhau, thấy ‘Lại Bảo trong tin nhắn’ gần gũi hơn, giống anh hơn.” Cát Cát cười, quay đầu sang bên kia, không nhìn tôi...

“Nhưng hồi sáng anh gửi tin nhắn em đâu có trả lời?” Tôi hỏi có mục đích.

“Em đang ngủ.” Cát Cát liếc nhanh: “Hôm qua bị mắng oan như vậy đâu có ngủ được, sáng phải ngủ bù.”

Nói đến đây tôi lại áy náy, trầm ngâm một lát, hỏi nhỏ: “Vẫn... à, hết giận rồi chứ?”

Hỏi vậy nhưng tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ, vốn dĩ định hỏi “vẫn còn giận hả?” nhưng hỏi như vậy thì vẫn là câu hỏi mở, bởi vậy dùng câu hỏi ngược, hơn nữa đáp án cũng nằm trong câu hỏi, như phóng viên hay hỏi người nhận cúp vàng trong Olympic: “Được cúp vàng chắc rất vui nhỉ?”

Không ngờ Cát Cát không trả lời, chỉ cười, mà cười rất miễn cưỡng.

Tôi nặng lòng: “Vẫn giận hả?”

“Cũng không phải, mà là tủi thân...” Đang nói, cô ấy lại trở nên rất tâm trạng, quay sang nhìn tôi: “Anh thấy đó, dù chị ấy là bạn gái anh đi nữa, mắng em còn được, hoặc chị ấy thích anh, em và anh có vấn đề, chị ấy mắng em cũng được, nhưng đây chị ấy lại chẳng là gì của anh, em cũng chẳng là gì của anh, chị ấy dựa vào cái gì mà mắng em chứ?”

Đầu tôi tràn ngập suy nghĩ, đúng là người nói vô tình mà người nghe lại có ý, tôi cố gắng cười nhẹ nhõm, nói ẩn ý: “Vậy em cứ nghĩ anh và em có gì đó đi, chẳng phải đơn giản sao, sẽ không tủi thân nữa.”

Cát Cát ngẩn ra, tiếp theo chuyển tư thế, đầu quay ra cửa, nói lại: “Xí, vậy chẳng phải đẹp lòng anh quá.”

Tôi không thấy vẻ mặt cô ấy, nhưng đoán chắc cô ấy đang cười, hoặc là như vậy, tôi hy vọng.

Trong giây phút căng thẳng thế này, tôi lại thấy tỉnh táo, IQ và EQ tăng lên rõ rệt, xoay vô lăng, rút ví ra đưa cho Cát Cát: “Này... lấy ra, trong đó có ảnh.”

“Ảnh gì?” Cát Cát ngạc nhiên nhận lấy, lục lọi, vừa lục vừa lẩm bẩm: “Ở đâu chứ... toàn là thẻ thôi... thẻ công ty, thẻ mát xa... thẻ hội nhà báo...”

“Ảnh, anh nói là ảnh mà!” Tôi hối hận, biết vậy lấy ra cho cô ấy xem luôn: “Sau chứng minh nhân dân ấy.”

Cát Cát cuối cùng cũng tìm được, rút ra xem: “Cũng xinh đấy chứ, ai vậy?”

“Người tối qua mắng em đấy!” Tôi bình tĩnh.

Cát Cát sững sờ, nhìn chăm chăm vào ảnh, ánh mắt sắc lên: “Em nói mà, bộ dạng thật ngang tàng.”

...Phụ nữ...

“Chị ấy là bạn gái anh?” Cát Cát giọng gần như đang nổi nóng.

Tôi vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, anh chỉ đưa em xem, cô ấy và anh không phải là mối quan hệ như vậy, bọn anh không hợp nhau. Anh chỉ muốn cho em biết người hôm qua mắng em là ai thôi.”

Cát Cát gật nhẹ: “Ồ, là chị ấy hả? Xinh vậy anh còn nói không hợp, yêu cầu cao quá đấy.”

“Không phải vấn đề xinh hay không xinh, là ăn ý, hiểu nhau, có tiếng nói chung hay không...”

“Là người ta không thích anh phải không?” Cát Cát nhìn ảnh, nói chen vào, nói xong cười khoái trá.

Tôi bị nói trúng tim đen, cứng miệng không biết nói gì.

“Này, không là gì của anh sao lại mắng em?” Cát Cát nhớ ra.

Câu này hỏi đúng thắc mắc của tôi, tôi theo kế hoạch mà hành động: “Anh cũng thấy lạ, nên cho em xem ảnh, chính là muốn giải thích đầu đuôi ngọn ngành để em hiểu, cô ấy tên Di Di, bọn Phó Dụ cũng biết, đến Tiểu Thiên còn nghĩ là bạn gái anh.”

Cát Cát bĩu môi: “Anh giải thích với em thì cũng ích lợi gì, em đâu có quen cô ấy.”

Tôi không thấy vẻ mặt của cô ấy nhưng cũng yên tâm phần nào, việc này cứ ra tay trước sẽ ổn hơn, lát nữa nha đầu Chu Tiểu Thiên kia có bêu xấu tôi cũng không sợ nữa, trời ạ, sao tôi lại thông minh đến vậy cơ chứ?”

“Cô gái này... là người mà lần trước anh thức mấy đêm nói chuyện với em hả?” Cát Cát vừa nhét ảnh vào ví vừa hỏi.

Tôi ngập ngừng, tôi có nói với cô ấy về Di Di sao? Hình như có... lúc đó xem cô ấy là người không có quan hệ gì với mình trong đời sống thực, hơn nữa hoàn toàn không nhớ đã nói với cô ấy về Di Di đến mức độ nào, chỉ là nhắc đến hay kể tỉ mỉ tất cả nhỉ?

Tôi cười lấp liếm: “Vậy hả? Chắc là anh uống say lại nói bậy bạ gì đó.”

Cát Cát nghiêng đầu qua nhìn, quan sát và suy nghĩ hai giây: “Không muốn nói thì thôi, em cũng không có hứng.”

Đến nhà của Phó Dụ, cậu ta nhiệt tình đón tiếp Cát Cát. Tiểu Thiên giống như chị em lâu ngày với cô ấy, từ vai trò là khách đã chuyển thành cô chủ dắt Cát Cát đi dạo quanh nhà. Nghe nói đàn ông thành bạn cần qua một chầu rượu, còn phụ nữ thành bạn hay không cần qua cái nhìn đầu tiên, xem ra quả không ngoa. Lúc Cát Cát nghe Tiểu Thiên gọi Đại Khí là Trần mập, cô ấy không giận mà còn cười đồng tình, sau đó tình bạn cứ thế tăng dần lên.

Chỉ có tôi không vui, tôi thừa nhận đã có chút tình cảm với Cát Cát, vì vậy cũng hy vọng trong mắt Cát Cát tôi là người sạch sẽ (cả nghĩa đen và nghĩa bóng!). Nhưng lũ bạn chúng tôi đã sống lâu với nhau, cũng đã biết hết bí mật của nhau, chỉ cần trước mặt Cát Cát phun ra vài câu, hậu quả không thể nào kể xiết.

Bây giờ đến cô nàng mới quen Tiểu Thiên cũng là một mối đe dọa với tôi. Tôi quan sát tỉ mỉ, mỗi lần Tiểu Thiên lôi tay Cát Cát to nhỏ, sau đó nhìn nhau cười, tôi lại chột dạ và căng thẳng. Cũng may đến khi cả bọn rời nhà Phó Dụ đến chỗ hẹn với Xương Xẩu, Cát Cát không có biểu hiện gì khác thường với tôi, chí ít là sau khi to nhỏ với Tiểu Thiên cũng không hề nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ nào.

Tôi nghĩ, hoặc Tiểu Thiên chưa nói xấu gì tôi, hoặc Cát Cát nghe được gì đó cũng không biểu hiện ra ngoài, hoặc... còn có khả năng thứ ba, chính là người nói đã nói rồi nhưng tôi tự huyễn hoặc mình, người ta vốn chẳng coi tôi là gì cả!

Trên thế giới này, điều làm con người ta dày vò nhất không có gì hơn là đi đoán tâm trạng con gái, đặc biệt là khi bạn lại có cảm tình với cô ấy.

Bữa cơm cảm ơn của Xương Xẩu tổ chức ở nhà hàng Hồ Nam, ông chủ là bạn của Khải đại ca, nghe cách nói của hắn ta, đại loại có thể nhờ vả hoặc giúp đỡ được nhau thì là bạn bè. Giống như nó, bạn bè nhiều vô kể, đủ tầng lớp, đủ môn phái, chính là điểm mà làm bọn tôi vô cùng ngưỡng mộ − thế kỷ hai mốt này để đoán kẻ hiền tài, chỉ có thể là người nhiều bạn bè!

Chủ tọa đã đến, Đàm Đôn dắt theo Tiểu Hoa, Xương Xẩu dắt theo Ngải Mỵ, lần đầu tiên đông đủ như vậy.

Lần này tôi và Phó Dụ chính thức giới thiệu từng người cho Đại Khí, cậu ta giấu đi sự xấu hổ hôm qua, bắt tay Đàm Đôn, Xương Xẩu và đại ca nhiệt tình, một câu cũng không hé răng.

Thức ăn và đồ uống lên rất nhanh, Xương Xẩu nắm tay Ngải Mỵ hạnh phúc và xúc động dâng trào, đứng dậy mời mọi người nâng ly, lời mào đầu dài lê thê phải đến 5 – 6 phút, hơi rượu tối qua còn chưa tan hết, những tên ngồi đó không dám manh động, nhìn cốc rượu trước mặt một cách đau khổ, ủ rũ. Chỉ có Xương Xẩu dắt Ngải Mỵ đi cụng ly cảm ơn, đặc biệt cảm ơn Đại Khí, gọi hành động hôm qua là hy sinh vì đại nghĩa, mọi người hò la ủng hộ, Tiểu Thiên đứng lên giơ ngón cái, không nhịn được cười phá lên, làm mọi người cười ồ theo, đến Cát Cát cũng vừa nhìn với ánh mắt trách móc vừa che miệng cười ha ha.

Đại Khí bị chúng tôi cười đâm ra bực bội, ánh mắt nghi ngờ nhìn xung quanh, từ khó hiểu đến lo sợ, đến khi hết chịu nổi, nó xin tha: “Các vị, các vị, xem như bữa nay tôi mời, được không? Chỉ cần nói cho tôi biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa dứt lời, tiếng cười càng to hơn.

Cả quá trình trên, tôi nhìn Cát Cát 5 lần, trong đó 3 lần cô ấy đang nhìn người khác, 1 lần hình như ánh mắt vừa rời khỏi tôi, chỉ có 1 lần là chính thức nhìn nhau, xong cô ấy cười, tôi chưa kịp cười lại thì cô ấy đã nhìn ra hướng khác mất.

Tiếp theo Xương Xẩu mời Cát Cát một ly, nó muốn xin lỗi cô ấy. Cát Cát cũng không phải là người hay giả vờ giữ kẽ, nâng ly uống một ngụm, Xương Xẩu không chịu, buộc Cát Cát phải uống hết một nửa, nếu không nó sẽ thấy rất áy náy.

“Vậy anh nói đi, sao phải xin lỗi em chứ?” Cát Cát cười hì hì nâng ly.

Xương Xẩu muốn nói nhưng lại thôi, nhìn sang tôi, Cát Cát cũng nhìn sang, lúc này tất cả các ánh mắt đều dồn vào tôi, Đàm Đôn làm như hiểu ra, tay chỉ chỉ vào tôi mồm há ra, gật gù “Ồ…!” Phó Dụ và Tiểu Thiên cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.

Tôi tất nhiên lo lắng giơ nắm đấm về Xương Xẩu: “Mày sao lại nhìn tao như vậy? Muốn hại tao hả?” Miệng thì nói vậy, nhìn Đàm Đôn đang giở trò dỗ dành Cát Cát, trong lòng cũng thấy tức tối, bèn nâng cốc: phó mặc số phận thôi!

Đại Khí nhìn, khó hiểu, giơ tay ra huơ huơ trước mặt tôi và Đàm Đôn: “Này, này, lại gì nữa đây?”

Nếu nói là bạn bè hay không thì phải lúc này, Phó Dụ và Đàm Đôn giữ chặt Đại Khí, cứu tôi lúc nguy cấp, Đàm Đôn nâng cốc lên trước mặt Đại Khí thành thật: “Trần huynh, hôm qua gặp anh đã thấy chúng ta có duyên, yên tâm tôi không phải hạ lưu như bọn họ, nếu anh thắc mắc cứ hỏi, tôi tuyệt đối không giấu diếm.”

Nhân lúc này Xương Xẩu kéo tôi ra cách bàn hai bước: “Ông nội ơi, tao thấy có lỗi với Cát Cát, mày xem phải giải thích với cô ấy thế nào?”

Tôi càng nghe càng sốt ruột: “Rốt cuộc là sao? Mày còn úp úp mở mở tao phá đám mày với Ngải Mỵ đấy!”

“Đừng mà... Là thế này, hôm qua Di Di đến chỗ chúng mình uống rượu, nghe nói Cát Cát nghe điện thoại của mày, cô ta gọi mắng Cát Cát một trận, phải không?” Xương Xẩu vuốt ngực, ra hiệu tôi bớt giận.

Tôi gạt tay nó ra: “Đúng vậy, liên quan gì đến mày?” Nói xong chợt hiểu ra: “Mẹ kiếp, là mày báo cho Di Di hả?”

Xương Xẩu khua tay: “Đừng đùa, tao làm sao dám vậy? Di Di như La sát tái thế, tao ngán từ lâu rồi, hồi trước do nể mặt mày thôi, chứ sao dám đụng vào cô ta?”

“Vậy mày xin lỗi Cát Cát làm gì?”

“Là hôm qua Di Di tìm mày, gọi cho bọn tao, tụi tao không ai nghe, sau đó cô ta gọi cho Ngải Mỵ...” Chưa nói xong nó đã níu tay tôi kể khổ: “Bảo đại ca, việc này không thể trách Ngải Mỵ nhà tao được, cô ấy không biết chuyện mày và Di Di chia tay.”

Được rồi, coi như đã rõ chân tướng, tôi cứ tưởng Di Di thần thông quảng đại, biết được cả chỗ bọn tôi uống rượu, hóa ra là do Ngải Mỵ tiết lộ.

Vỗ vai an ủi Xương Xẩu, bảo là không biết không có tội, tôi kéo nó về bàn.

Bên bàn ăn, mọi người giúp Đại Khí tìm lại ký ức hôm qua, nó đưa tay sờ đầu, chỗ bị sưng, vẻ mặt hối hận, vừa ngồi xuống tôi đã nghe nó lải nhải: “Làm việc thiện đúng là nhiều nguy hiểm mà!”

Len lén rút điện thoại gửi tin nhắn: “Cú điện thoại quái đản hôm qua, là do Xương Xẩu.”

Cố gắng không để cả bọn nhìn thấy, để điện thoại trên đùi nhắn tin, vừa nhắn mắt vừa nhìn sang phía đối diện. Thấy Cát Cát nghe tiếng chuông điện thoại xong nhìn tôi, sau đó móc ra xem...

Hồi lâu vẫn không thấy trả lời, nhưng mọi người đã trở nên náo nhiệt, Xương Xẩu và đại ca thay nhau mời rượu, tán dương Đại Khí là người trượng nghĩa. Đại ca ngửa cổ uống cạn, xong rót thêm cốc nữa, nhìn Đại Khí nói: “Có câu nói gì nhỉ, giao hữu của quân tử là cái khỉ gì...”

Mọi người cười ồ lên, Phó Dụ nhịn cười nói đỡ: “Anh hai, quân tử chi giao nhạt như nước.”

“Đúng! Nhạt như nước, nhạt như nước.” Đại ca gật đầu: “Bất kể cậu là em út hay đại ca của Lại Bảo và Phó Dụ, hôm qua rất có khí phách, cạn ly.” Nói xong cụng ly với Đại Khí uống cạn.

Đại Khí càng phấn khích hơn, nâng lên là uống hết, mọi người cùng nâng ly, không khí sôi động hẳn.

Đã nói làm việc không được phân tâm, lúc tôi đứng dậy giơ ly chúc mừng thì điện thoại từ trên đùi bay thẳng xuống đất “bạch!” một tiếng, trong lúc uống rượu không ai nói tiếng nào thì âm thanh ấy rất to, mọi ánh mắt đều đổ dồn sang.

Tôi cười trừ, cúi xuống nhặt, cứ ngỡ việc nhỏ thế này không ai để ý, ai ngờ bà cô Tiểu Thiên trời đánh nhìn tôi giễu cợt: “Xì!!! Nhắn tin thôi mà cũng lén lén lút lút.”

Mọi ánh mắt lại đổ dồn nhìn tôi đầy hoài nghi. Tôi cuống, giả vờ ném điện thoại về phía Tiểu Thiên: “Ai nhắn tin gì chứ? Người quang minh lỗi lạc như anh sao đến mồm em lại trở nên gian tà như vậy hả?”

Chu Tiểu Thiên gân cổ nói: “Không gửi tin nhắn anh giấu điện thoại dưới bàn làm gì?”

Đầu tôi trống rỗng, không biết nói gì.

Lúc này đành cầu cứu bạn bè, Đàm Đôn nhanh chóng giúp tôi giải vây: “À, tao biết rồi... mày giấu điện thoại dưới bàn chụp trộm hả?”

Mọi người cười ầm.

Tôi bối rối, muốn nổi điên, chỉ vì nhắn tin mà bị hại thành ra thế này đây! Nhìn lén Cát Cát, cô ấy cười tươi hơn ai hết, phát hiện tôi đang nhìn, cô ấy đưa nửa phần điện thoại ra khỏi bàn lắc lắc, hình như rất sung sướng khi đẩy tôi vào cảnh bất nhân bất nghĩa.

Có câu: phụ nữ càng đẹp thì càng độc.

Giờ thì tôi tin.