← Quay lại trang sách

Pretty Little Liars – Những thiên thần nói dối

[Nhớ lại lúc trước chúng ta rất ghét nói đến những gì gọi là lý tưởng, cảm thấy nó quá xa vời, hàng ngày đều chìm đắm trong cảnh rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng thấy ít. Không ngờ chớp mắt đã bị cuốn vào vòng xoáy tàn khốc của cuộc đời, bị cuộc đời này đùa cợt một cách vô tình, rượu vẫn còn đây mà bạn đã vơi dần. Nhân sinh và lý tưởng − là cái gì chứ? Càng ngày càng thấy xa vời.]

Sáng sớm đi làm, vừa chen lên tàu điện ngầm đã nhận được điện thoại của Đại Khí, bảo tôi chiều xin nghỉ phép sang giúp Cát Cát dọn nhà, nghĩa là cô ấy chuẩn bị chuyển đến ở nhà Đại Khí. Gác điện thoại, dựa cửa tàu phân vân: hôm nay dọn nhà? Sao hôm qua không thấy Cát Cát bảo tôi biết nhỉ?

Sau bữa Xương Xẩu đãi tiệc cảm ơn mọi người đã hỗ trợ nó, tôi cũng bắt đầu lại nhịp sống bình thường, ngoài cái thằng đáng ghét ngày nào cũng phải gặp là Đàm Đôn kia, những người còn lại, tôi không gặp một ai cả, kể cả Cát Cát.

Không gặp mặt không có nghĩa là không liên lạc, vẫn như trước đây mỗi buổi tối tôi đều gửi tin nhắn nói chuyện với cô ấy. Tối hôm qua vẫn thói quen như mọi ngày, nhắn tin chat với cô ấy đến hơn 12 giờ khuya, thật ra cũng chỉ là tán gẫu vớ vẩn, thời buổi này phương tiện liên lạc phát triển nhanh như vậy, dùng QQ hay MSN tất nhiên sẽ tiện lợi hơn cách này rất nhiều, mà còn tiết kiệm được tiền. Nhưng tôi với Cát Cát hình như rất tâm đầu ý hợp, trước giờ không bao giờ dò la hỏi thăm phương thức liên lạc khác của đối phương, thậm chí cũng không gọi điện cho nhau lần nào, cả hai đều rất hài lòng với cách liên lạc này, cho dù những việc linh tinh kể với nhau không hề có một ý nghĩa nhất định nào cả.

Có lẽ cũng giống như Đàm Đôn và Tiêu Tiêu nấu cháo điện thoại, hàng trăm hàng ngàn lời vớ vẩn dần vun đắp nên tình yêu đôi lứa, nhưng không ai trong chúng tôi nhắc đến tình yêu, tất cả mọi cuộc hội thoại đều lảng tránh vấn đề ấy.

Vấn đề là, tôi và Cát Cát bây giờ, có thể xem đang trong giai đoạn chuẩn bị yêu không chứ?

Rất rõ ràng, mấy ngày hôm nay trực giác mách bảo, tôi và Cát Cát ngày càng có tình ý với nhau, ngày càng khăng khít, nhưng cả hai đều cố gắng tránh nói đến vấn đề nhạy cảm này.

Sau này, tôi không nhẫn nại được nữa bèn cố tình tấn công trước, gửi tin nhắn vừa đùa vừa thật: “Trước đây bị anh trai em bắt nạt, giờ lại bị em chọc ghẹo, anh đây bất kể làm tiểu đệ hay em rể đều là cái mạng nô tài cả.”

Bên kia không thèm tiếp chiêu, nhanh chóng đánh hơi thấy mùi khác biệt, cẩn thận trả lời tin nhắn, nào là mọi người đều là đầy tớ, là kiếp nô tài cả, phải giống như Phó Dụ, được làm chủ mới sướng.

Thái độ của Cát Cát làm tôi không dám tự ý làm quá, lòng tôi vẫn ngại Đại Khí, cũng không hiểu là cảm giác gì, nói chung nếu có suy nghĩ không chính đáng với em gái của bạn, thì tôi sẽ vô cùng khó xử.

So với giai đoạn trước khi tiếp xúc với Cát Cát, giờ tin nhắn càng ngày càng cẩn thận, gửi vài chữ cũng phải suy nghĩ nửa ngày, càng suy nghĩ càng tỉ mỉ, càng tỉ mỉ thì càng có ẩn ý, mà càng có ẩn ý con người càng dễ suy nghĩ lung tung.

Cô ấy nghĩ thế nào tôi không rõ, phần tôi thì rất khó nghĩ, chỉ cần một tin nhắn đơn giản cũng làm tôi nghĩ mãi, một tin nhắn lạnh lùng vài chữ của cô ấy cũng làm tôi hụt hẫng... tôi thừa nhận, là thằng đàn ông trong sáng sống tình cảm và kín kẽ, tôi hiện có chút bối rối.

Giống như hôm qua, nói chuyện với nhau cả buổi tối, cô ấy lại không hề hé răng về việc hôm nay phải chuyển nhà, tôi đột nhiên suy đoán vớ vẩn xem cô ấy đang nghĩ gì, nếu cô ấy cảm thấy việc này không cần thiết phải nói với tôi, thì đau khổ biết nhường nào; nếu cô ấy sợ làm phiền tôi, không muốn tôi vất vả, vậy thì chu đáo với tôi biết bao...

Chết tiệt, tôi bệnh rồi hay sao ấy!

*

Hồi sáng khi bước ra khỏi cửa, Đàm Đôn vừa rửa mặt xong đã thấy chuông điện thoại réo inh ỏi, là Tiêu Tiêu.

Nhìn nét mặt của nó, chắc hẳn cũng giống tôi, cảm thấy kỳ lạ, sáng sớm cô ta đã gọi đến làm gì nhỉ! Vừa đi giày tôi vừa quay lại nhìn nó thương cảm, phải biết rằng, thời điểm thử thách của nó đã đến, bây giờ mà nấu cháo điện thoại chắc chắn sẽ muộn giờ làm, đối phó qua loa sẽ bị người đẹp nghi ngờ tức giận, tình yêu hay sự nghiệp, cái nào quan trọng hơn? Đây cũng là một vấn đề nan giải.

Bước ra khỏi tàu điện ngầm, trên đường đến tòa soạn thì nhận được tin nhắn của Cát Cát: “Em đi làm đây!”

Tôi trả lời: “Làm tóc hả?”

Hơn 10 phút sau, tôi xuống xe buýt rồi bên kia mới trả lời: “Vớ vẩn!”

Một chút tình ý nhỏ cũng đủ làm bầu trời xám xịt của tôi được quang đãng, dường như nắng bỗng vàng hơn, gió mát hơn, ngay cả hoa bên đường hình như cũng đang mỉm cười với tôi.

Xuống xe, tôi hí hửng chạy đến tòa soạn.

Nụ cười tươi rói cùng lời chào mọi người trong công ty, nếu trong túi lúc này có kẹo có lẽ tôi cũng phát cho mỗi người một cái, đồng nghiệp thắc mắc: “Mặt mày trông quá phởn!” Không phởn sao được, trong lòng tôi còn có một chuyện vui nữa − chiều nay tôi có thể gặp được Cát Cát.

Thật ra tôi có thể giả vờ ra vẻ chững chạc, điềm đạm đối diện với mối quan hệ tình cảm nghiêm túc, phải dằn sâu trong lòng. Mọi thứ chưa có gì chắc chắn cả, tôi thà một mình hưởng thụ cảm giác lúc gần lúc xa này, cũng giống như người ta hôn nhau qua tấm kính, không có thật nhưng cảm giác rất thật.

Chuyện đời là vậy, cảm giác chờ đợi luôn làm người ta phấn khích hơn là khi được sở hữu, cũng giống như hàng nghìn người từng tự an ủi mình: kết quả không quan trọng, quá trình mới quan trọng.

Tôi đang sung sướng hưởng thụ cái được gọi là quá trình này, giương cao lá cờ của chủ nghĩa lạc quan, hào hứng pha trà mở máy tính lên mạng, trong lòng ủ mưu làm sao chiều nay xin nghỉ phép, chưa hút hết điếu thuốc thì một đồng nghiệp đến vỗ vai, mặt mũi khó coi, bảo Ngây Thơ tỷ tỷ có lời mời tôi qua phòng.

Nhìn bộ mặt của anh bạn đồng nghiệp, tự nhiên tôi cảm thấy bất an, kéo tay anh ta hỏi: “Long nhan ổn không?”

Đồng nghiệp đáp lời: “Sát khí đằng đằng, lành ít dữ nhiều.”

Bất an, thấp thỏm chạy qua phòng Ngây Thơ tỷ tỷ, gõ cửa bước vào. Nhìn qua, Ngây Thơ tỷ tỷ quả là mặt mày nặng trịch, ngồi thẳng lưng trên ghế phía sau bàn làm việc xoay xoay cây bút trên tay, ánh mắt trắng dã như mắt cá chết lườm lườm nhìn tôi.

Gãi đầu gãi tai cúi chào, hỏi thăm Ngây Thơ đại nhân có việc gì triệu kiến hạ thần, bà chị ném cây bút trong tay xuống bàn, giọng đầy sát khí: “Cậu làm gì mà luôn khiến tôi phải đi đổ vỏ theo sau cậu vậy hả?”

Tôi ngây ngô, đứng đối diện với Ngây Thơ tỷ tỷ, đầu óc trống rỗng. Đổ vỏ ư? Chuyện gì vậy chứ? “Trưởng phòng, em làm gì khiến chị tức giận vậy?”

Ngây Thơ tỷ tỷ tức giận đập bàn một cái khá mạnh: “Tôi luôn dặn các cậu, chọn bản thảo cũng phải thận trọng, thật thận trọng, các cậu thì hay lắm, còn gây ra rắc rối nữa, tôi vừa nhận được điện thoại của một tác giả, bảo rằng tòa soạn chúng ta tự ý đăng bài của người ta, yêu cầu chúng ta trả tiền bản thảo và công khai đăng bài xin lỗi trên báo.”

Tôi cười: “Trưởng phòng, chị còn không rõ mấy tác giả trên mạng ấy à, ai cũng cho mình ghê gớm lắm, thực ra chúng ta đăng bài của họ, họ còn đi khoe khoang khắp nơi ấy chứ, chị đừng quan tâm đến điều ấy làm gì.”

Ngây Thơ tỷ tỷ giận tím mặt, nghiến răng bảo tôi: “Tôi làm sao mà không biết? Nhưng vấn đề lần này không giống như vậy, lúc nãy sếp Vu qua đây nhắc về việc đó, còn bảo tôi xử lý sao cho thỏa đáng, rõ ràng người ta có thế lực đó, nếu không làm sao kinh động đến sếp Vu được?”

Sếp Vu là sếp lớn của chúng tôi, tôi cắn môi thật mạnh, cười thầm, ha ha, Ngây Thơ tỷ tỷ này đúng chẳng khác gì con ếch, trong cái giếng của chị ta sếp Vu chẳng khác gì ông trời, cứ chuyện gì kinh động đến sếp Vu sẽ là chuyện kinh thiên động địa, trong tòa soạn này sếp Vu đúng là ông lớn, nhưng thử vứt ra ngoài đường xem, ông ta là gì chứ?

Tôi là người thẳng thắn dũng cảm, nghĩ sao nói vậy, ngước lên cười cầu tài, ngọt nhạt hỏi: “Trưởng phòng, xin lỗi, chị bớt giận, chị bảo xem việc này nên làm thế nào?”

“Làm thế nào? Người ta chỉ đích danh rằng biên tập viên Lại Bảo là kẻ vô đạo đức!” Chị ta chìa một tờ giấy ra trước mặt tôi, tiện tay lấy cây bút đè lên: “Đây là số điện thoại của tác giả đó, cậu liệu mà xoa dịu người ta cho tôi.”

Tôi đưa hai tay nhận lấy tờ giấy, bộ mặt xem thường nhưng trong lòng lo lắng không yên, khom lưng gật đầu bước ra khỏi phòng Ngây Thơ tỷ tỷ.

Lúc trở về phòng làm việc, tôi liếc qua số điện thoại trên tờ giấy, bỗng dưng sững người − số cuối điện thoại là 2208, sao thấy quen quen vậy nhỉ? Hình như đã thấy ở đâu đó.

Đang suy nghĩ thì Đàm Đôn gọi đến: “Bảo à, lần này chắc tao tự sát mất thôi.” Tôi cũng đang chán, trả lời: “Như nhau cả, hay tự sát cùng một ngày đi.” Giọng nó thảm thiết: “Tao nghiêm túc đấy! Lần này thì lận đận thật rồi!” Tôi lại thở ra: “Thì thế, tao cũng đang lận đận lắm đây, lát về nhà nói.”

Cúi đầu lủi thủi lê về phòng làm việc, ngồi trước bàn vẻ mệt mỏi, các đồng nghiệp bu lại an ủi, tôi phẩy tay cho qua chuyện, nhưng trong lòng quả thật vô cùng đau khổ, thế này thì còn xin phép gì được, phải giải quyết chuyện trước mắt đã.

Gửi một tin nhắn cho Cát Cát: “Chiều nay em dọn nhà, anh chắc không đến được, xin lỗi.”

Tin nhắn rất nhanh được trả lời: “Anh trai em bảo anh rồi hả? Thật ra em bảo anh ấy không cần làm phiền đến anh nhiều, cũng không có mấy đồ đạc, anh yên tâm.”

Xem tin nhắn, chợt thấy ấm áp lạ. Tôi không có ý nói rằng gặp những chuyện xui xẻo ấy là chuyện ghê gớm đến nỗi khiến cho người ta tuyệt vọng, nhưng ít ra những lúc như thế này được người khác cảm thông và an ủi, thật khiến người ta ấm lòng và biết ơn.

Lục lại hết tất cả bản thảo kỳ trước, tìm ra được bản thảo bị người ta tố giác là sao chép, ID đăng ký là: Thái đại tiểu thư.

Do dự một lúc, nhấc điện thoại bàn lên gọi cho số điện thoại ghi trên tờ giấy, vừa reo một tiếng bên kia đã nghe máy, tôi lịch sự giới thiệu bản thân, vừa nghe xong bên kia đã cười to: “Ha ha, Lại Bảo, thật hân hạnh!”

Tôi ngây ra, sao nghe có vẻ như quen biết tôi nhỉ? Không lẽ là trò đùa ác ý? Vội vàng hỏi: “Thái đại tiểu thư, chị biết tôi hả?”

“Cậu đúng thật là kẻ gian hay quên nhỉ?” Đối phương cười đầy ẩn ý, hồi lâu mới đáp lại: “Sao hả biên tập viên Lại Bảo, cậu không có ấn tượng gì về ID: Thái đại tiểu thư sao?”

Tôi nghi ngờ, đúng thật, cái tên này nghe rất quen, hình như gặp ở đâu rồi.

Đầu óc tự nhiên sáng ra, tôi nhớ ngay ra lập tức − cha mẹ ơi, chả trách sao lại quen thuộc vậy, trước đây khá lâu lúc biên tập một kỳ báo, tôi có dùng đến bài của một người tên là “Thái đại tiểu thư,” lần đó cô ta gọi điện đến mắng tôi một trận, tôi nghe điện thoại, còn mạnh mồm trêu chọc, hình như cô ta vô cùng tức giận, chỉ nói: “Thật không có đạo đức nghề nghiệp! Hẹn gặp lại!!!” Từ đó xem như vấn đề đã kết thúc.

Lúc đó không coi là chuyện gì to tát, giọng điệu uy hiếp kiểu đó tôi nghe quen rồi, chẳng qua chỉ là nói để xả bớt cơn phẫn nộ, ai ngờ cô Thái đại tiểu thư này đúng là muốn phục kích mình.

“Ha ha, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ số tôi không may, không trốn nổi khỏi tên đạo tặc như cậu!” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng cười mỉa mai đắc ý.

Tôi không bằng lòng: “Chép sách thì không gọi là trộm... mà là sao chép!... Việc vẻ vang của người đọc sách, sao gọi là trộm được?”

Bên kia cười vang, hồi lâu mới nhỏ lại, biến thành cười nấc, sau đó giọng điệu không ngọt không nhạt ra lệnh: “Lại Bảo, cậu có là ai thì tôi cũng không mất thời gian lôi thôi nữa, tôi đã gửi yêu cầu đến tổng biên tập của cậu, thư xin lỗi phải ký đúng tên Lại Bảo.”

“Thái đại tiểu thư, đừng đùa nữa, cho dù xin lỗi cũng phải lấy danh nghĩa tòa soạn đăng một mục nhỏ, làm gì có chuyện biên tập viên ký tên xin lỗi, đúng không?” Tôi biện bạch yếu ớt.

“Không, điều kiện của tôi là Lại Bảo anh ký tên xin lỗi, và tổng biên tập của anh đã đồng ý.” Cô ta vẫn cái giọng lạnh lùng ngang tàng.

Tôi không vui: “Tiểu thư, vậy là chị cố tình làm khó tôi rồi?”

“Ồ, thông minh, cậu đoán đúng rồi đấy, nếu cậu không đồng ý, tôi làm to chuyện lên xem ai xui xẻo.”

Nói xong điện thoại cũng tắt ngóm.

Trò chơi này khiến tôi vô cùng không thoải mái, chí ít cũng là đàn ông, sao chịu nổi sự nhục mạ này, còn ký tên xin lỗi? Nằm mơ, cùng lắm là bỏ không làm nữa!

Ngồi ở bàn làm việc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cứ thế đến giờ nghỉ trưa, cơm cũng nuốt không trôi, máu nóng lại nổi lên, kéo tay một đồng nghiệp đã ăn xong trước, nhờ anh ta xin phép hộ tôi buổi chiều nghỉ, nói là tôi đi cửa hàng băng đĩa kiếm tài liệu cho mục bình luận phim.

Thông thường mà nói, lý do xin nghỉ nhiều vô kể, chủ yếu là mình có muốn nói dối hay không, thông thường ông chủ cũng biết mình nói dối, nhưng nếu dân không tố thì quan cũng không phạt.

Tôi nhắn tin cho Cát Cát: “Chiều nay giúp em dọn nhà.”

Vài phút sau tin nhắn trả lời: “Em còn đang ăn cơm, chẳng phải anh nói chiều nay không có thời gian sao?”

Trả lời một cách nghiêm túc: “Cùng lắm thì nghỉ việc, giúp em dọn nhà mới là lý tưởng lớn của đời anh.”

Bên kia rất nhanh phản pháo: “Đừng nghĩ em sẽ cảm động, thích thì giúp không thì thôi.”

Nói là nói như vậy nhưng tôi vẫn thấy vui lắm, lời lẽ của tin nhắn như là mắng yêu tôi, ít ra tôi tự cảm thấy đây là tín hiệu tốt về tình cảm. Lúc trước không hề biết đối phương là ai, thì tin nhắn chỉ là giao lưu, giờ tin nhắn còn có chức năng khác, chính là hai bên trong giai đoạn có tình ý với nhau, một bên tấn công một bên phòng thủ, tôi thấy, đây đúng là một điều ngọt ngào.

Tôi nhắn: “Giúp người là niềm vui, anh nhất định đến.”

Cô ấy trả lời: “Anh còn đến một mình à? Đến cùng anh của em ấy.”

Lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác gần gũi, tôi lý giải rằng, tin nhắn cuối cùng của Cát Cát cũng tương tự với câu: “Anh đến một mình à? Đến với em đi.”

Ra khỏi tòa soạn đi thẳng đến tàu điện ngầm, qua công ty Phó Dụ, sau đó cùng nhau đi tìm Đại Khí, thằng béo liên lạc với Cát Cát, ba người chúng tôi lái xe đến nhà cô ấy.

Nhà của con gái khác hoàn toàn so với con trai, dù là dọn đi cũng không giống như lần tôi và Đàm Đôn dọn nhà, đồ đạc bừa bộn như bãi chiến trường, phòng của Cát Cát dọn dẹp xong xuôi vẫn sạch sẽ ngăn nắp.

Thấy mấy thằng chúng tôi, Cát Cát gật đầu khách sáo: “Cảm ơn anh Phó, anh Bảo, làm phiền các anh quá.”

Lúc cô ấy nói, tôi quan sát thấy hình như đối với tôi cô ấy không có biểu hiện gì đặc biệt, trong lòng có đôi chút hụt hẫng.

Đồ đạc không nhiều, chỉ 2 cái vali, 2 cái ba lô, tôi và Phó Dụ mỗi thằng kéo một cái vali, mang một cái ba lô, vui mừng hớn hở. Đại Khí kéo Cát Cát đi hỏi chủ nhà tiền đặt cọc. Trước khi ra khỏi cửa, Cát Cát còn quay người nhìn căn phòng chỉ khoảng mười lăm mét vuông, quay lại mắt còn hơi đỏ đỏ, lấy tay dụi dụi, cười gượng gạo: “Cái tổ nhỏ của em rất ấm áp, phải đi khỏi đây, cũng không nỡ.”

Đại Khí nói to: “Đi, đến cái tổ lớn của anh, em muốn ấm áp thế nào cũng được.” Vừa nói nó vừa đưa tay đẩy Cát Cát ra khỏi cửa.

Tôi và Phó Dụ ra vẻ ga lăng, tỏ vẻ sức lực tràn trề, nín thở xách đồ xuống cầu thang, thở hổn hển, Cát Cát quay sang hỏi xem bọn tôi cần giúp sức gì không, hai thằng lại không hẹn mà cùng lúc nín thở, tỏ ra không hề mệt và cố ý vui vẻ cho cô ấy thấy. Đến nhà Đại Khí, tôi và Phó Dụ lại làm phu khuân vác, mặt giả vờ tươi cười, trong lòng thì kêu trời, thở dốc vác hành lý Cát Cát lên phòng.

Đại Khí cũng thật chu đáo, mấy ngày nay đã cho người sơn sửa lại phòng cho Cát Cát, tường được sơn màu xanh da trời, tủ bàn cũng cùng tông màu đó, nó còn gắn thêm một số đồ trang trí, căn phòng giờ đã trở thành khuê phòng của thiếu nữ.

Cát Cát cũng rất ngạc nhiên, nhảy chân sáo như trẻ con vào phòng rồi xoay một vòng, sau đó ôm chầm Đại Khí, nhéo cái mặt phệ của nó một cái: “Anh à, em xúc động quá!”

Đại Khí cũng đắc ý, định mở miệng thì tôi đã giành nói trước: “Cũng phải thôi, Cát Cát à, Đại Khí là anh ruột của em mà.”

Lão Phó cười to, Cát Cát cũng cười, chỉ có Đại Khí không thương tiếc, giơ tay ra hiệu sẽ đánh tôi một trận.

“Cát Cát à, anh làm vậy em hiểu chứ? Anh không muốn em có suy nghĩ ở đây chỉ là tạm bợ, cứ thoải mái ở đây, sau này kết hôn có con rồi cũng không cần phải đi đâu cả.”

Dỡ đồ từ trong đống hành lý của Cát Cát ra, Đại Khí không ngừng dặn dò, làm cô ấy cảm động thỉnh thoảng phải lấy tay che mắt.

Tôi và Phó Dụ cũng cảm động theo, không ngớt lời khen ngợi Đại Khí, Lão Phó còn than vãn: “Nhìn xem, Bảo, nếu tao mà có một thằng anh giống Đại Khí, có lẽ tao cũng không cần đẻ con trai làm gì nữa.”

Tôi và Cát Cát cười ngặt nghẽo, Đại Khí trợn trừng mắt...

Cả buổi chiều xem như đóng góp cho hoạt động bốc dỡ và sắp xếp lại hành lý, xong xuôi đâu đó, Đại Khí quyết định lên kế hoạch buổi chiều, kéo tay Cát Cát: “Nhóc, chiều nay ba anh làm vệ sĩ hộ tống em đi dạo khắp Bắc Kinh, mua hết đồ đạc cho phòng em, chăn ga gối đệm, khăn trải bàn, trải tủ, đèn tường các loại, em tha hồ trang trí phòng mình.” Nói xong quay sang tôi và Phó Dụ: “Tụi mày làm anh, chiều nay phải đi cùng chứ?”

“Không dám thoái thác.” Phó Dụ giành nói trước.

“Hai đứa mày không đi thì tao đi.” Tôi cũng không thể lép vế.

*

Cát Cát cũng không phải là một cô gái khó gần khó với, nếu không kể đến tầm ngắm của tôi, thì cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường như những cô gái khác, điểm này có thể nhìn thấy qua sự yêu thích mua sắm của cô nàng. Lúc cả Phó Dụ và Đại Khí đều mệt đến nỗi không muốn lê chân nữa thì tôi vẫn hăm hở vui vẻ đi cùng cô ấy từ gian hàng này sang gian hàng khác, cười nói rôm rả không một tiếng than thở.

Đến lúc cả Phó Dụ cũng thấy khó chịu, nó lôi tôi ra một góc thì thầm chỉ trích: “Mày bị thằng cùng phòng lây nhiễm hả? Kiểu nịnh bợ này sao giống nó thế?”

Tôi tỉnh ngộ, nhìn hai tay trống không của Phó Dụ, trong khi tôi tay xách nách mang mười mấy cái túi, sắc mặt ngay lập tức từ tái chuyển sang đỏ. Phải biết rằng ân cần quá mức cũng là đại kỵ, dễ bị người khác coi thường mà phái kia cũng không hoan nghênh, người ta nói có nghèo cũng không nên nghèo ở tướng mạo, có hèn cũng không được hành hạ thân xác! Xương Xẩu – tao không nói mày đâu nhá!

Vứt vài túi sang cho tên Phó Dụ, tôi cũng chậm bước lại, đi cùng nó, vừa đi vừa chờ, Cát Cát hình như không nhận ra tôi đã chuyển sang đội ngũ tháp tùng của Phó Dụ và Đại Khí, lúc này cô ấy đã bộc lộ bản tính của con gái, chìm đắm trong thế giới muôn màu của đồ đạc, không thể nào dứt ra được, vui mừng như hội, bước chân như bay, mặt mày hớn hở.

Theo bước đại tiểu thư vào khu bán đồ dùng gia đình, ba thằng bọn tôi đi sau cảm thấy vô vị, bắt đầu nói chuyện ngày xưa, so sánh quá khứ với hiện tại, nhảm nhí hết chuyện này đến chuyện khác. Nhớ lại lúc trước chúng ta rất ghét nói đến những gì gọi là lý tưởng, cảm thấy nó quá xa vời, hàng ngày đều chìm đắm trong cảnh rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng thấy ít, không ngờ chớp mắt đã bị cuốn vào vòng xoáy tàn khốc của cuộc đời, bị cuộc đời này đùa cợt một cách vô tình, rượu vẫn còn đây mà bạn đã vơi dần. Nhân sinh và lý tưởng – là cái gì chứ? Càng ngày càng thấy xa vời.

Đại Khí khoanh tay bước đi, tôi và Phó Dụ giống như vệ sĩ tháp tùng, tay xách nách mang chạy theo, nhìn theo cái mông ngoe nguẩy phía trước của nó, nghe nó dạy đời: “Tao nói tụi mày nghe, đời người cũng giống như cái bệ xí vậy, tốt nhất là đổ vào đó những thứ dễ thải, vừa mềm vừa sệt, tuyệt đối không xả vào đấy chất rắn, những thứ vừa to vừa cứng, chắc chắn sẽ bị tắc đấy.” Không đợi nghe tiếng vỗ tay, nó sầu não quay đầu hỏi: “Ấy? Cát Cát chạy đi đâu rồi?”

Tôi và Phó Dụ lập tức nhìn xung quanh, Phó Dụ còn cố gắng nhón gót tìm kiếm lẩm bẩm: “Không thấy, mới đây đã chạy mất rồi, gọi xem sao.”

Vừa dứt lời cả ba thằng cùng móc điện thoại. Đại Khí cầm điện thoại ngây ra một lát, nhìn bọn tôi một cách vô cùng ngạc nhiên: “Tía má ôi, sao tụi mày lại có số của em tao?”

Tôi và Phó Dụ nhìn nhau, lại nhìn Đại Khí, sau đó diễn trò tung hứng điện thoại, tôi bĩu môi: “Mày tự gọi đi, làm như người ta muốn gọi lắm vậy, tao để dành vài xu góp cổ phần vào công ty lão Phó sướng hơn.”

Phó Dụ lần này không phối hợp với tôi, nó quay sang nhìn tôi đầy vẻ khinh miệt, tôi nhìn lại, cố tình tỏ ra bất cần, xoay xoay điện thoại, bất chợt thấy có hai tin nhắn đến.

Tin nhắn đầu tiên là của Di Di: “Anh đang ở đâu? Em nhờ chút.”

Lại nữa, không quan tâm, tôi nhấn nút xóa ngay, tin thứ hai của Cát Cát: “Anh qua đây một chút, có việc.”

Tôi giật mình, cất điện thoại vào, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, Đại Khí đứng bên cạnh cầm điện thoại mặt mày nghiêm trọng: “Con bé này, sao không nghe điện thoại nhỉ, lại chạy đâu rồi không biết.”

“Lớn vậy rồi còn sợ lạc sao? Mày yên tâm đi, không mất đâu mà lo.” Phó Dụ an ủi nó.

Tôi đằng hắng một tiếng, vẫy tay: “Thế này vậy, chúng ta chia nhau tìm đi.”

Đại Khí gật đầu: “Được, tao đi đằng này.” Nói xong nó nhanh chóng biến vào trong đám đông.

Phó Dụ nhe răng cười nham nhở, nháy mắt bảo tôi: “Xem kìa, làm đại ca Bảo của chúng ta căng thẳng quá, được rồi, tao sẽ tìm giúp mày, không làm mày bất an.”

Không để tôi kịp ném điện thoại vào mặt, nó lập tức biến vào góc đường, chạy như bay ra phía xa đảo mắt tìm.

Tôi quay đi, bước vài bước, khi khẳng định thoát khỏi tầm mắt hai tên kia liền moi điện thoại gửi tin nhắn: “Em đang ở đâu vậy? Có gì chỉ giáo? Không thấy em mọi người đều lo lắng.”

Không ngờ tin nhắn lập tức được trả lời: “Em thấy anh, anh cứ theo cầu thang đi lên đây, chỗ chuyên bán rèm cửa đấy.”

Nhận được mệnh lệnh tôi lập tức thi hành, chạy thục mạng lên cầu thang, tìm từng khu từng khu có đề tên bán rèm cửa, cuối cùng tìm thấy cô nàng Cát Cát mặc áo khoác ca rô đen trắng dài đến gối, đang đứng xa xa cười tít mắt vẫy vẫy, tay ra hiệu hình cái kéo.

Làm ra vẻ ngao ngán lắc đầu, chạy nhanh qua bên đó, dùng giọng Đông Bắc mắng yêu cô nàng một trận: “Làm gì đấy? Sao mà nghịch ngợm vậy? Mấy tuổi rồi mà còn chơi trò trốn tìm? Không biết trò này có thể hại chết người hả?”

“Không phải, không phải, em tìm anh có việc thật mà.” Cát Cát nhìn tôi nhăn nhó phẩy tay giải thích.

Tôi ra uy: “Hử, Cát Cát, ba đứa anh dắt em đi mua sắm, em lại cố tình kiếm cớ để cô nam quả nữ, ý gì đây?”

Cô nàng liếc xéo, phụng phịu: “Nếu có thể để mấy anh kia biết, việc gì em phải lén lén lút lút gọi anh làm gì?”

Tôi hào hứng, một lần nữa thấy xao động, quay sang thì thầm: “Hả? Thân phận bại lộ rồi hả? Hay sếp có nhiệm vụ gì mới?”

Cát Cát gật gật đầu, cũng chụm đầu thì thầm bí mật: “Có nhiệm vụ mới.”

“Hả? Nhiệm vụ gì? Số hiệu bao nhiêu?”

“Số hiệu là chữa lửa, nhiệm vụ là cho - em - mượn - ít - tiền.”

“Hả?” Tôi giật bắn cả người, đánh chết tôi cũng không tin cô ấy tìm tôi là vì việc này: “Mượn tiền? Em đùa phải không?”

Cát Cát cười tít mắt, giọng điệu trở nên nghiêm túc: ‘Thật đấy, anh Bảo, lúc nãy ra khỏi nhà không mang theo ví, chút tiền trong túi em chắc chắn không đủ, lát nữa tính tiền phải làm sao chứ?”

Tôi cười: “Em thế này chẳng phải là làm loạn hả, có anh, anh Phó và Đại Khí ở đây, còn cần em trả tiền sao?”

Cát Cát không cười nữa: “Em biết, nhưng tuyệt đối không thể để anh hay anh em trả, em đâu còn trẻ con, bây giờ dọn qua đấy cũng là làm khó anh ấy rồi, vì sợ anh ấy nghĩ em xa lánh anh ấy, giờ còn bảo trả tiền hộ em, chẳng phải bắt anh ấy nuôi em còn gì?”

“Nuôi thì nuôi chứ sao, nó không nuôi thì anh nuôi.” Tôi đùa.

“Lại Bảo!” Cát Cát có vẻ sốt ruột, xua xua hai tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Sao anh không hiểu chứ? Anh em vừa về nước, quan hệ họ hàng có một số chuyện anh ấy không biết, em còn không biết thím về thấy em ở nhà sẽ nghĩ thế nào, hơn nữa em không thích việc gì cũng để người khác chăm sóc lo lắng, nếu đến Bắc Kinh mà còn bắt anh em phải nuôi thì còn ra thể thống gì nữa.”

Tôi vẫn đùa: “Sao em cố chấp vậy, liệu anh của em có để cho em phải trả tiền những món này hay không chứ?”

Cát Cát thở dài thườn thượt, hai tay buông thõng, nhìn tôi: “Giờ anh nói đi, có cho em mượn hay không?”

Những lời uy hiếp này sao mà quen thuộc quá, Di Di rất thích dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, cảm giác này ít nhiều làm tôi không thoải mái, tôi cười như không cười đáp lại: “Mượn tiền mà còn ra vẻ bất cần vậy sao? Đến một câu ngọt ngào cũng không thèm nói nhỉ?”

Cát Cát mở to mắt nhìn tôi hai giây, đột nhiên nhắm mắt, lấy tay níu vạt áo tôi lắc lắc: “Năn nỉ anh mà.”

Không xong rồi! Không xong rồi, tôi lại lên cơn động lòng rồi! Ví đâu, ví của tôi đâu rồi nhỉ?

Tôi vội vàng móc ví lấy hết tiền trong đó ra đưa cho Cát Cát, cô ấy đếm một hồi, 600 tệ.

“Không đủ hả?” Tôi nhìn số tiền trong tay cô ấy, cảm thấy rất mất mặt.

Cát Cát lắc lắc đầu: “Có lẽ không đủ.”

Tôi nhìn cô ấy, lại nhìn xuống ví, nhíu mày, tính toán một hồi, lấy thẻ ngân hàng đưa ra: “Lát nữa tính tiền không đủ thì dùng thẻ vậy, mật mã là 525001.”

Cát Cát ngơ ngác hồi lâu đưa tay nhận lấy thẻ, rồi tự nhiên lại cười tít mắt: “Anh tin tưởng em sao? Không sợ mất cả người lẫn tiền sao?”

“Cầu nguyện vậy, hy vọng tiền đi người vẫn ở lại.” Tôi cười ngọt ngào, đẹp trai khôn tả.

Cát Cát nhận ra mình lỡ lời, đỏ mặt, quay lưng nhét thẻ vào trong túi, lại quay lưng lại làm như không việc gì: “Được rồi! Nếu cần phải quẹt thẻ anh phải ở cạnh em đấy! Nhớ kỹ là bao nhiêu, em cộng cả 600 này trả lại cho anh.”

“Trả gì chứ!” Tôi trề môi phẩy tay, thật lòng thật dạ ra vẻ hào phóng: “Làm như thật vậy.”

Cát Cát cầm tiền và thẻ ngân hàng giơ ra trước mặt tôi: “Lại Bảo, nếu anh không để em trả thì em không mượn nữa vậy, em đã nói không nhờ vả, chỉ mượn tạm thôi.”

Tôi chắp tay sau lưng cười: “Được rồi, đừng ồn nữa, thôi cứ xem như anh tặng em món quà vậy, được không?”

Cát Cát nhíu mày cắn môi, có vẻ rất nghiêm túc, rồi đột nhiên cười nhẹ: “Lại Bảo, nếu anh không để em trả thì sau này...” Vừa nói vừa lôi điện thoại ra dấu tay: “...Sau này liên lạc của chúng ta chấm dứt, em cho anh vào danh sách đen, việc này em cũng báo lại cho anh trai em biết...”

“Được rồi, được rồi!” Tôi giơ tay chặn lời cô ấy: “Trả, bắt buộc phải trả, về độ độc anh thua em, được chưa?”

Cát Cát cười nghiêng đầu sang một bên, nhét cả tiền lẫn thẻ vào trong túi: “Vậy còn được, ok, chúng ta đi thôi.”

Cô ấy quay lưng thủng thẳng bước đi, tôi hấp tấp chạy theo, lẩm bẩm: “Đại tiểu thư à, em định đi mua gì đấy?”

Cát Cát làm ra vẻ rất kỳ lạ nhìn tôi: “Ơ, chú này, theo tôi làm gì thế?”

*

Cứ thế vừa đi vừa đấu võ mồm với nhau, chẳng mấy chốc tay tôi tiếp tục lại thêm vài túi nữa. Đang lúc đi cùng Cát Cát lựa mấy cái cốc hình dạng kỳ quái thì Đại Khí từ đâu xuất hiện, đảo mắt nhìn tứ phía, thấy bọn tôi, nó hơi khựng lại, phưỡn bụng bước đến.

“Thằng ôn này, tìm được người sao không bảo, làm tao lo lắng!” Vừa đến trước mặt tôi nó vung tay cho tôi một chưởng, thở hổn hển đưa tay nhận miếng khăn giấy từ Cát Cát lau mồ hôi.

“Tao cũng vừa thấy cô ấy mà.” Tôi ngụy biện.

“Lo lắng cái gì chứ? Em mấy tuổi rồi? Lạc đi đâu được?” Cát Cát vừa cười vừa giải vây giùm tôi.

“Mau gọi cho lão Phó đi, không nó vẫn còn lang thang đi tìm khắp chốn nữa đấy!” Đại Khí trợn mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi móc túi lấy điện thoại: “A lô, lão Phó à... đang ở đâu vậy? Tìm thấy Cát Cát rồi!”

“Dớ dẩn, tất nhiên là tìm thấy rồi, tao vừa đi bước trước, bước sau mày đã tìm thấy rồi đúng không?” Phó Dụ cười đẩy ẩn ý: “Tụi mày bày trò vừa thôi, diễn kịch quái gì chứ?”

Tôi giật nảy mình, bước ra góc riêng: “Mày đừng có bẫy tao! Đang ở đâu đấy?”

“Tao hả? Đang trong xe.” Phó Dụ tiếp tục cười đểu, “Tìm cái cóc khô, Cát Cát chẳng nhẽ bị bắt cóc bán đi? Thôi đi ông nội, rõ ràng là một màn kịch, chẳng qua là muốn tách tao với Đại Khí ra thôi.”

Tôi không thấy được nét mặt của mình lúc ấy, chắc là xấu hổ, bèn đằng hắng một tiếng, nhỏ giọng: “Mày cứ mặc sức tưởng tượng đi! Đừng phí lời nữa, mau qua đây.”

“Qua đó? Tao không ngu đến nỗi tay xách nách mang, túi lớn túi nhỏ lẵng nhẵng đi theo người ta nhá!” Phó Dụ cười giòn tan: “Ba đứa tụi mày xong chưa, xong rồi thì đi thôi, tao chờ trong xe.”

Tắt điện thoại, quay sang giả vờ cười để che đi sự bối rối: “A gì nhỉ, lão Phó bảo tìm được người rồi thì tốt, nó đi lấy xe trước, sợ lát nữa người đông lại phiền phức.”

Lúc tính tiền Cát Cát giở chiêu, giả vờ nhờ tôi và Đại Khí đi mua món đồ cô ấy quên, đợi đến lúc bọn tôi quay lại cô ấy đã tính xong tiền, làm hai đứa tôi tức đỏ mặt, tôi giả vờ trách móc: “Có bọn anh ở đây, sao lại để em trả tiền chứ?”

Khi cùng nhau ra chỗ đậu xe, nhân lúc Đại Khí không để ý, Cát Cát lấy thẻ ngân hàng nhét vào tay tôi, thì thầm: “1070 tệ tất cả.”

Tôi cũng thì thào đáp lại: “Ok, 70 tệ lẻ không cần, em trả 1100 là được.” Nói xong nhận ngay một cú đấm vào lưng, cô ấy còn nhăn mặt ra vẻ ra tay rất mạnh, tim tôi đập thình thịch, cuộc sống quả là ngọt ngào, ngọt ngào hết sức...

*

Về đến nhà, dỡ đồ xuống xong Đại Khí bảo tôi và Phó Dụ giúp Cát Cát trang trí lại phòng, nhưng liền bị cô ấy từ chối, kêu rằng thật ra cũng chẳng có gì nặng nhọc, chỉ là mấy món đồ nhỏ, để cô ấy tự sắp xếp, không cần bọn con trai chúng tôi nhúng tay vào, nhỡ đâu còn làm hỏng.

Cát Cát ở trên tầng sắp xếp đồ đạc, ba thằng chúng tôi ở dưới uống nước tán gẫu bàn bạc xem tối nay đi ăn gì, đột nhiên điện thoại reo - là Đàm Đôn.

“Anh... anh Bảo... anh Bảo à!” Vừa bắt điện thoại bên kia đã kêu gào thảm thiết, hình như muốn khóc.

Tôi đã quá quen thuộc với giọng điệu này, mỗi lần nó há miệng gọi tôi là anh thì kiểu gì cũng là lúc nó cần tôi giúp, bèn nhẹ giọng: “Tao đây, mày lại sắp chết rồi hả? Cần tao mai táng không?”

Đàm Đôn không quan tâm đến giọng điệu của tôi, vẫn thống thiết: “Anh Bảo... cứu mạng em... Lần này có chuyện thật!”

“Mày có lần nào là giả đâu? Hồi trưa mày đòi tự sát, sao giờ vẫn chưa chết hả?”

“Thằng dở hơi này, phiền phức thật rồi... Tiêu Tiêu đòi đến đây!”

Nghe xong thì đúng là cũng muốn sửng cồ: “Thì đến, chẳng phải chuyện vui sao? Mày đỡ phải hằng ngày bóc lột tay phải của mình, hơn nữa chết hay sống là chuyện của mày, tìm tao làm quái gì? Liên quan gì đến tao, gọi đến khoe hả?”

“Không phải... này, nói qua điện thoại không hết được, mày ở đâu, tao đến.”

Tôi cực kỳ... cực kỳ ghét kiểu nói chuyện như vậy, giọng điệu này chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình ngu xuẩn, tôi chả tin, trên đời này có chuyện gì mà không nói được qua điện thoại? Vớ vẩn, tôi cười giễu cợt: “Được rồi, được rồi, mày chẳng qua tìm tao ăn cơm thôi chứ gì, tao còn chưa biết đi đâu, đợi quyết định địa điểm xong, tao gọi mày.”

“Định địa điểm, còn ai nữa?”

“Đại Khí, lão Phó, Cát Cát.”

“Được, tao đợi điện thoại của mày.”

Điện thoại bên kia tắt rất nhanh, hơi khác thường, thông thường khi bị tôi vạch mặt, Đàm Đôn chắc chắn sẽ dây dưa với tôi một hồi, nhưng xét tình hình hôm nay, chuyện có vẻ gấp gáp thật.

Đang lơ đễnh xoay xoay điện thoại thì Cát Cát từ trên tầng bước xuống, đến trước mặt tôi đưa tiền: “Anh đếm đi, 1100, 30 tệ đó coi như lãi.”

Tôi hơi ngại: “Trả luôn sao? Gấp gáp gì chứ? Hơn nữa anh cũng đùa thôi, nếu em cần cứ dùng đi, anh cũng đâu thiếu.”

“Cầm nhanh đi, chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, đàn ông con trai có giữ chữ tín không vậy?” Nói xong đẩy tiền qua tôi.

“Vậy thôi anh lấy 1000, nếu lấy thêm 30 tệ kia chẳng phải mất mặt lắm sao?” Tôi đẩy ngược trở lại.

“Trời ạ, lề mề quá, cầm nhanh đi, dùng dằng mọi người thấy đấy.” Cô ấy lầm bầm, dúi tiền vào tay tôi.

Tôi đang định thoái thác thì bỗng bên tai ông ổng vang lên tiếng nói: “Chuyện gì thế này? Cát Cát à, nuôi Lại Bảo không cần nhiều tiền vậy đâu.”

Tôi và Cát Cát giật mình đồng thời quay đầu lại, thấy Phó Dụ đang từ nhà vệ sinh đi ra, cười rất nham hiểm. Cát Cát ngạc nhiên, tay đang cầm tiền bất giác buông ra, tôi cũng chưa kịp đón lấy, thế là tiền bay lả tả xuống đất.

Chưa kịp hoàn hồn thì sau lưng lại vang lên tiếng Đại Khí: “Ăn trái cây đi, tối nay đi đâu đây?” Đại Khí bê đĩa trái cây bước qua, trông thấy cảnh tượng lạ lùng này liền há hốc mồm: “Hả? Chuyện gì đây?”

Phó Dụ bước qua bá vai Đại Khí: “Không có gì, là tao bắt tại trận một cuộc trao đổi bí mật.”

“Câm mồm!” Tôi trợn trừng mắt quát Phó Dụ, vốn dĩ sợ Đại Khí biết được những chuyện không nên biết, nó lại nghi ngờ tôi có ý đồ gì với cô em nó... mặc dù sự thật là như vậy, dù mới chỉ trong tư tưởng.

“Trao đổi? Ai trao đổi với ai?” Đại Khí nhìn tôi và Cát Cát, hồ nghi.

Không thể phủ nhận, lần này Cát Cát bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, trong lúc tôi còn đang á khẩu, không biết nói gì, cô ấy giả vờ húc hắc ho một tiếng rồi cúi xuống nhặt tiền, vừa nhặt vừa nói: “Không có gì, anh Bảo nói dạo này có chút việc, muốn vay em ít tiền.”

...Cao tay! Quả thật cao tay! Chỉ một câu thôi cũng đổ sạch trách nhiệm lên đầu tôi. Lúc cúi xuống nhặt tiền, tôi không rõ cô ấy đang căng thẳng hay đang cười độc nữa, nhưng ánh mắt Đại Khí và Phó Dụ thì không khác những ngọn dao đang châm chích khắp người tôi.

“Thằng khốn này, có việc thì mở mồm bảo tao với Phó Dụ, dám có ý đồ với em tao, có phải mày thấy em tao dễ lừa phải không? Định bắt nạt hả?” Đại Khí xông lên định bóp cổ tôi.

“Không phải, tao... à... tiền thôi mà... tao mượn... rồi tao...”

Không phải tôi không biết nói sao, mà là không biết phải diễn kịch thế nào trong hoàn cảnh này!

Cát Cát đứng dậy, xếp tiền dúi vào tay tôi: “Ôi dào, các anh còn không hiểu à, anh Bảo ngại không muốn nói với các anh, bạn bè với nhau nói chuyện tiền nong không hay lắm, mượn em thì còn cách một mối quan hệ, dễ mượn dễ trả.” Nói xong nhét tiền vào tay tôi: “Phải không anh Bảo, thôi cầm lấy đi!”

Tôi cắn răng, cười mếu máo.

Đại Khí giơ tay cản: “Không được, không cho mượn gì cả. Lại Bảo, mày có phải người không, em gái tao một thân một mình ở ngoài, mày còn nhòm ngó chút của để dành của nó sao?” Vừa nói vừa quay sang hằm hè nhìn Phó Dụ: “Cười gì hả? Dạy bảo nó vài câu coi.”

Phó Dụ lắc đầu ngoáy mông tránh xa Đại Khí, bước ra sô-pha ngồi phịch xuống, đốt điếu thuốc cười nham nhở: “Tao dạy bảo ai? Nó đâu phải con trai tao, coi như xem kịch vậy, diễn cũng tốt phết. Hớ hớ!”

Tôi quắc mắt nhìn nó, Cát Cát đứng bên cạnh ra vẻ vô tội, mím môi cố nhịn cười, chỉ có Đại Khí chẳng hiểu gì, nằng nặc không cho Cát Cát đưa tiền cho tôi.

Quỷ thần ơi, thiên địa ơi, đây vốn dĩ là tiền của tôi mà, hơn nữa mất tiền là chuyện nhỏ, mất mặt lại là chuyện lớn, tôi vốn dĩ hảo tâm lấy việc giúp người làm vui, ai ngờ bỗng chốc trở thành kẻ tội đồ lừa gạt thiếu nữ, đạo lý ơi, ngươi ở đâu?

Cát Cát cứng đầu nhét tiền cho tôi: “Em muốn giúp, anh cản em làm gì? Có tính lãi đấy, anh không định để em làm giàu hả?”

Đại Khí bị chặn họng, nhất thời há hốc mồm không biết nói sao, tức muốn sùi bọt mép, đành gục gặc đầu: “Được... được rồi, anh không quản, nếu sau này nó có bán em đi thì anh sẵn lòng giúp nó đếm tiền.” Nói xong quay sang dứ dứ nắm đấm vào tôi, đầy vẻ đe dọa.

Tôi nhận tiền, vừa vung vẩy vừa liến thoắng: “Cảm ơn em, Cát Cát! Đến chết anh vẫn cảm ơn em! Cảm ơn liệt tổ liệt tông nhà em.”