Growing Pains – Gia đình hạnh phúc
[Ai từng thuê nhà đều biết, chủ nhà có đủ kiểu người, gặp phải chủ tốt không sao, gặp phải chủ oái oăm,
hết giờ làm về nhà có khi còn mệt hơn đi làm.]
Xe chạy tới vành đai 3 phía Bắc, tôi mới nghĩ ra phải gọi cho Đàm Đôn. Trưng cầu ý kiến những tên đi cùng, Phó Dụ bảo cứ gọi nó đến, chẳng qua thêm một miệng ăn mà thôi, vì thế tôi bảo Đàm Đôn đến khu đồ ăn nhanh. Nó vô cùng phấn khích, khai hiện đang lang thang ở cầu Tam Nguyên, giờ sẽ đến ngay.
Phó Dụ lái xe, tôi ngồi ghế phụ, Đại Khí và Cát Cát ngồi ghế sau, nói tới nói lui cũng toàn những chuyện linh tinh, đột nhiên điện thoại báo tin nhắn, cầm lên xem, là tin nhắn của nữ ma đầu ngồi phía sau: “Đồng chí Lại Bảo, để anh chịu ấm ức rồi, tổ chức sẽ ghi nhớ sự hy sinh của anh. Đừng trả lời, anh của em nhìn thấy đấy.”
Tôi gừ gừ trong cổ họng, làm gì có chuyện vừa đấm vừa xoa kỳ lạ vậy chứ, thế là ấn nhanh: “Cứ trả lời đấy.”
Điện thoại Cát Cát reo, Đại Khí đang thao thao kể chuyện nên không nhận ra, còn Phó Dụ vừa cầm tay lái vừa liếc mắt nhìn tôi cười. Cách nhìn như thể đi guốc trong bụng của nó làm tôi phát cáu, tính bốc đồng của tôi vốn cũng nức tiếng giang hồ.
Quay sang gằn giọng nói nhỏ: “Mày vờ vịt gì chứ? Làm như biết hết mọi thứ vậy?”
Phó Dụ không thèm liếc tôi, mà cười nửa miệng, cũng nhỏ giọng: “Tụi mày diễn dở như vậy chỉ lừa được Đại Khí thôi!”
“Được, mày xảo quyệt, nhưng đừng có mà chơi đểu tao!” Tôi khoanh tay trước ngực vênh mặt vẻ thách thức.
Phó Dụ quay sang ra hiệu muốn hút thuốc, tôi đốt một điếu nhét vào miệng nó, nó hít một hơi xong nhả khói ra ngoài cửa xe: “Tao chỉ thấy được đó là giả, còn chân tướng sự thật thế nào sao tao biết được.”
Bàn tay gấu của Đại Khí vươn tới trước vỗ vai bọn tôi: “Đang nói gì vậy, thậm thà thậm thụt.”
Phó Dụ cười to, đánh mạnh vào vô lăng: “Bảo nói với tao nó đang hưởng thụ cảm giác ngọt ngào của tình yêu, còn bảo tao yêu thầm, yêu đơn phương mới là tuyệt nhất!”
“Gì thế? Với ai mới được chứ?” Đại Khí sốt ruột, vỗ mạnh vai tôi: “Ba thằng bọn mình giống trước đây được không? Hai đứa bọn mày định cho tao ra rìa hả, Bảo, rốt cuộc mày thích ai vậy?”
Tôi giận đến mức muốn đạp Phó Dụ ra khỏi xe, bực bội trả lời: “Thôi đi, không phải yêu mày là được.”
Liếc nhanh qua kính chiếu hậu, thấy Cát Cát cúi đầu mặt đỏ ửng.
Đàm Đôn quả thật ở gần khu bọn tôi đến, đồ ăn gọi còn chưa lên, nó đã thở hổn hển đứng trước mặt tôi, gật đầu chào mọi người xong còn chưa kịp ngồi xuống đã đưa tay ra hiệu có chuyện muốn nói.
Thông thường Đàm Đôn việc gì cũng to mồm, cho dù là chuyện khó coi đến đâu nó cũng ầm ĩ cho thiên hạ biết, phản ứng lần này của nó có vẻ không giống phong cách mọi ngày lắm khiến tôi đột nhiên có dự cảm không hay.
Chưa đợi tôi há miệng hỏi, Đàm Đôn đã mồm méo xệch: “Bảo ơi, lần này chắc là mày không chết thì tao chết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tiêu Tiêu đòi đến Bắc Kinh.”
“Mày nói với tao rồi đấy thôi, sao thế?”
“Cô ấy muốn sống cùng tao...”
“Được thôi, chẳng nhẽ mày sợ tao ngại? Làm như chưa từng dắt gái về nhà vậy.”
“Cô ấy chỉ muốn sống riêng với tao.”
“…Ý gì đây?”
“Bảo, mày có chụp tao cái mũ trọng sắc khinh bạn không vậy?” Đàm Đôn kéo tay tôi, bàn tay tôi nằm trong hai tay nó, nóng hổi.
Tôi chưa phản ứng, ngồi ngơ ra chớp chớp mắt: “Ý mày là muốn tao biến đi hả? Ý này hả?”
“Đừng nói khó nghe vậy chứ?” Đàm Đôn nhìn tôi trách móc: “Anh Bảo, mày cũng biết mấy năm qua tao chơi đùa cũng nhiều, nhưng tao chỉ thật lòng với một người là Tiêu Tiêu, có thể sống chung với cô ấy là mong muốn của tao, là ước nguyện cả đời đấy.”
“À, vậy là mày muốn đuổi tao đi chứ gì, muốn tống khứ tao ra ngoài đường ngủ?” Tôi trợn mắt, cười miệt thị: “Đúng, mày không phải là trọng sắc khinh bạn mà là thấy sắc quên nghĩa.”
Đàm Đôn cuống quýt: “Cha mẹ ơi, tao là loại người vậy sao? Hả? Tao có phải như vậy không hả?” Nói xong móc túi muốn lấy ra cái gì đó: “Cả ngày nay tao suy nghĩ mãi về việc này, nếu Tiêu Tiêu thực sự muốn đến đây, thì quả thật tao quá có lỗi với mày, tao không phải người có tiền, nhưng thế này đi, mày tìm được nhà khác, mỗi tháng tao cõng một nửa tiền thuê.” Nói xong móc ví ra nhét vào tay tôi.
Hiếm khi thấy mắt Đàm Đôn lại chân thật đến vậy, tôi thừa nhận lúc này tôi tin nó, quen nhau lâu như vậy nhưng tình cảm của nó với Tiêu Tiêu vẫn nồng nhiệt như ngày đầu, hoàn toàn có thể là mãi mãi lắm chứ, giữa thời buổi vàng thau lẫn lộn này, thời gian và khoảng cách không làm tình yêu đổ vỡ, đó chính là thứ tình cảm chân thành.
Nhìn cái ví nó trong tay, tôi cười ha hả, giơ tay bá vai nó: “Á à, còn bộc bạch tấm chân tình với tao hả? Được, đây là việc tốt, tao tán thành cho mày, tao cũng chán ở với mày rồi!”
Đàm Đôn ngạc nhiên, mắt nó đầy vẻ biết ơn, xúc động lao đến ôm chầm lấy tôi, suýt nữa còn định hôn má.
Tôi giật mình, lấy tay đẩy mặt nó ra: “Này, nói trước nhé, mày phải cho tao thời gian tìm nhà, không thể nó đến, mày vứt vali của tao ra cửa nhé.”
Đàm Đôn cắn môi, có vẻ rất cảm động, đập mạnh tôi một phát, đang định mở miệng thì phía sau có ai đó dồn lên, lão Phó hai tay bấu hai vai bọn tôi: “Bó tay, sống chung nhà mà còn tình cảm nồng thắm vậy sao? Đồ ăn lên hết rồi, định đợi bọn tao rải thảm tới mời hai đứa mày nữa hả?”
Ba người bọn tôi quay lại phòng, tay Đàm Đôn còn xoay xoay ví tiền của nó, tôi muốn không khí bớt căng thẳng hơn, giật lấy ví: “Nào! Anh xem chú có bao nhiêu tiền mà đòi trả nửa tiền thuê nhà cho anh.”
Đàm Đôn cười gian xảo, giành qua giật lại với tôi, cuối cùng tôi cũng thắng, mở ra xem − thằng trời đánh, đến 100 tệ còn không đủ, cùng lắm là 7 - 80 tệ!
“Thằng chó! Mày định khổ nhục kế với tao hả?” Tôi đấm bả vai nó: “Đã thế không chuyển nữa, muốn qua mặt bố hả con?”
“Tao là người như vậy sao?” Mặt Đàm Đôn nghiêm túc: “Tao không có tiền nhưng nếu mày thuê được nhà, có đi vay nặng lãi tao cũng bù đủ số tiền của tao cho mày, tao không có ưu điểm gì nhưng đối với anh em, chắc chắn tao nói được là làm được!” Quàng quạc xong quay sang tôi giơ ngón tay cái ra vẻ rất đắc ý.
Tôi hỏi Phó Dụ: “Mày tin nổi không?”
Phó Dụ vừa như gật đầu vừa như lắc đầu: “Mày cứ cho là thật đi.”
Đàm Đôn vừa định phản bác thì đồ ăn đã lên đủ, chén đũa đã chuẩn bị xong, Đại Khí bực mình kéo nó ngồi xuống: “Tao bực rồi nhé, đều là anh em, chuyện gì không nói trên bàn ăn được mà cứ phải thậm thụt vậy, có phải con gái đâu.”
Rượu được rót ra, Cát Cát nâng cốc, nói vài lời cảm ơn xã giao, chưa đợi bọn tôi uống, Đàm Đôn đã tự nâng ly đáp lễ, uống cạn, uống xong nó ho sặc sụa vài cái.
“Không phải mày mời, đừng có tinh tướng thế chứ!” Phó Dụ cười cười gõ tay xuống bàn.
Đàm Đôn không trả lời, lấy chai rót cho mình một cốc nữa, mượn hoa cúng Phật nói với Cát Cát vài câu xin lỗi, rồi sống chết muốn mời tôi một ly, vẻ mặt rất thành khẩn, chân thật, làm ba người còn lại cũng lấy làm lạ, tôi không còn cách nào khác uống với nó một ngụm, nhìn sang thấy nó đã nốc cạn.
Đại Khí lại gõ bàn: “Này... này, ý gì thế? Đều là anh em đừng có coi tao là người tàng hình được không? Chắc hai đứa mày có tình ý với nhau hả?”
Phó Dụ cũng đập đập vai Đàm Đôn hỏi xảy ra việc gì, Đàm Đôn cầm đũa gắp lia lịa vài món đè rượu xuống, lấy lại tinh thần mới ngước lên cười, bảo cả ngày không ăn gì bụng đói, ra hiệu xin lỗi Đại Khí, sau đó kể lại toàn bộ sự việc từ đầu tới đuôi, khiến không khí bỗng nhiên trầm hẳn xuống.
Nói thật, sống với nó 3 năm, chưa thấy nó khóc lần nào, lần này vì không được ở với tôi nữa mà nó nước mắt ngắn dài, tôi cũng vô cùng cảm động. Tuy trong lòng hơi buồn, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ an ủi Đàm Đôn, không sống cùng không có nghĩa là không gặp nhau thường xuyên, mà có khi còn gặp nhau đến nỗi phát chán lên ấy chứ.
Đàm Đôn cũng hiểu đây chỉ là không chung nhà thôi, anh em vẫn là anh em, nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng, không nói được đó là cảm giác gì. Nó cũng thừa nhận khóc lóc như vậy có phần yếu đuối, nhưng không thể kìm chế nổi tình cảm, cứ nghĩ đến việc tôi phải dọn đi là nó thấy đau lòng, hơn nữa cảm thấy rất có lỗi với tôi, giống như đã đuổi tôi ra khỏi nhà vậy.
Tôi quả thật bị nó làm cảm động, cố gắng cười gượng, thật ra sống mũi cũng đã bắt đầu cay cay. Phó Dụ sợ mọi người không vui, bèn cố gắng pha trò: “Mày dám chắc mày với Bảo chỉ là bạn bè thuần túy?”
Đàm Đôn vẫn buồn thiu, mặc ai đùa thế nào cũng không thèm đáp lại, càng nói càng buồn, thậm chí còn thở ra mấy câu đại loại như một mình tôi ra ngoài thuê nhà nó lo lắng ra sao, áy náy thế nào, hình như lúc này tư duy nó có phần hỗn loạn.
Đại Khí nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cảm tính trỗi dậy, cụng với Đàm Đôn mấy ly, tâm sự rằng nó rất hiểu cảm giác này, thời gian đầu ra nước ngoài, mỗi lần có người dọn đi hay phải đến chỗ mới, nó cũng đau lòng như thế.
Lúc Đại Khí cũng bị ảnh hưởng bởi câu chuyện này thì không khí trầm hẳn xuống không gì cứu vãn được. Đàm Đôn mượn rượu giải sầu, cầm ly rượu kể với Đại Khí và Cát Cát tôi tốt như thế nào, quan tâm nó ra sao, còn thông cảm và nhường nhịn nó, sống với nhau ba năm cũng chưa từng mặt nặng mày nhẹ với nhau... nghe vô cùng sướt mướt, tôi nghe một hồi cũng cảm thấy buồn theo. Thậm chí nó còn dùng những lời như “chu đáo,” “dịu hiền,”... Trời ạ, thằng trời đánh, tôi có phải phụ nữ đâu?
Nhưng tôi tin Đàm Đôn không phải diễn kịch cho tôi xem, nó không nỡ rời tôi, thật ra tôi cũng không nỡ. Bạn bè bình thường gặp nhau thì thành anh em, nhưng sớm tối có nhau cảm giác sẽ trở thành người một nhà.
Còn có một nguyên nhân khác khiến tôi không nỡ rời nó, tôi bị cho ra khỏi nhà thì chắc chắn phải tự thuê một căn hộ khác, mà sống một mình thì hiu quạnh lắm, thuê chung thì cũng khó tìm được người tâm đầu ý hợp. Trước khi thuê chung với Đàm Đôn, tôi đã vô cùng khốn đốn, nhà thì đắt mà xa tít khu Tây Hồng Môn, mỗi ngày đi làm khổ nhục vô cùng tận. Hơn nữa những người thuê nhà ở Bắc Kinh đều biết, chủ nhà cũng có nhiều loại, gặp phải chủ tốt không sao, gặp phải chủ oái oăm, hết giờ làm về nhà có khi còn mệt hơn đi làm!
Ông trời chiếu cố, lúc ấy tôi gặp phải bà chủ nhà dễ thương, dùng nước hơi nhiều một chút cũng bị lảm nhảm nửa ngày, lại còn tìm mọi cách để tăng giá, thỉnh thoảng bạn bè đến chơi, bà ta dò xét như thể họ là lũ gian tặc, có lúc tôi còn nghi bà ta là cán bộ chuyên đi kiểm tra hộ khẩu.
Những ngày tháng đó sống thật mệt mỏi, bà chủ nhà đến đứa cháu trai cũng không có, khiến tôi ngày ngày phải đối diện với bốn bức tường vẻn vẹn mười mấy mét vuông, cuộc sống thật chán nản. Khó khăn lắm mới được Đàm Đôn giải phóng, bắt đầu cuộc sống mới, thật không ngờ giờ đây phải quay lại cuộc sống chật chội tẻ nhạt trước đây.
Nhìn Đàm Đôn và Đại Khí tâm đầu ý hợp tâm sự, tôi cũng bắt đầu cầu mong mình gặp được chủ nhà nào tốt một tý, tốt một tý ty thôi là đủ.
“Tao không hiểu, cô Tiêu Tiêu đó sao lại bắt Lại Bảo dọn đi chứ? Đâu phải không quen biết?” Phó Dụ nghiêng qua hỏi.
Đàm Đôn ngơ ra, nét mặt lập tức trở nên tủi thân, định mở miệng nói gì đó, tôi lập tức giúp nó giải vây: “Thôi thôi, lão Phó, việc này chúng ta cũng phải thông cảm, ai mà chẳng muốn độc lập tự do, nào ai thích ngày ngày ra vào có một kẻ thứ ba trong nhà chứ? Nếu là mày, mày có muốn không?”
Lúc này Đàm Đôn hình như uống rượu mà không phải rượu, lấy tay bốc một miếng thịt vịt chấm tương nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói: “Lão Phó, lần này xem như tao trọng sắc khinh bạn, nhưng tao chắc chắn sẽ bù lại mà.” Vừa nói vừa lấy khăn ăn lau tay lau miệng rồi quay sang nói với tôi: “Vẫn thế nhá... Bảo, mày ra ngoài thuê nhà, tiền thuê tao chịu một nửa, không trả không phải người.”
Cát Cát nghe thấy thế bật cười lớn, châm ngòi cho tràng cười của cả bàn, tuy vậy, tôi vẫn thấy vô cùng cảm động. Vừa định bụng hay là nhân cơ hội này mời cô ấy một ly chúc mừng đã chuyển nhà thành công, đột nhiên một tiếng “Ầm!” vang lên, bàn ăn lắc lư muốn đổ.
Mọi người đều kinh hãi nhìn Đại Khí, nó trợn mắt, những thớ thịt trên mặt nó dồn lại: “Chỉ là một việc cỏn con như vậy mà rề rà cả ngày.” Tay nó gõ nhịp lên bàn: “Việc quái gì phải tìm nhà? Nhà tao không ở được sao? Nhà lão Phó cũng to vậy, sao không chứa nổi đống thịt hơn 50 cân như mày chứ!”
Tôi vội vàng xua tay. Việc này không thể được, không phải Phó Dụ chưa từng nói với tôi về việc dọn về nhà nó, nhà nó rộng như vậy, ở một mình cũng buồn, thêm người thêm vui, cho dù có thêm cả Đàm Đôn cũng không vấn đề. Nhưng tôi và Đàm Đôn đồng thanh từ chối, bạn bè là bạn bè nhưng những việc như thế này khác nào ngoài mặt là mời nhưng thật ra là cứu tế, ai cũng có chân có tay cả, sao có thể sống bám bạn bè được. Có việc đến ở nhờ một hai hôm thì được, chứ ở lâu ngày, về thể diện hay về suy nghĩ đều không chấp nhận được, cho dù Phó Dụ cho đóng tiền thuê, thì cũng không biết đóng bao nhiêu mới hợp lý, rất phức tạp.
Loại người như bọn tôi, mặt thì dầy thế nào cũng được nhưng thực chất cũng rất có lòng tự trọng, toàn những đứa gần 30 tuổi, ai không mong muốn theo đuổi ước mơ? Lúc này ai còn muốn đi ăn đồ thừa của người khác, không phải bất đắc dĩ thì chắc chắn không cúi đầu, nói thế này: danh dự cho dù rẻ thối, cũng không thể vứt cho chó gặm được.
Lúc tôi đang định mở lời từ chối thì tên Đàm Đôn chết tiệt lại vui mừng khôn xiết, luôn mồm tán thành ý của Đại Khí, không chỉ giúp tôi có gia đình mới mà còn giúp nó bớt đi mối lo. Bà nó chứ, mắt nó như có hào quang, chớp chớp liên tục, tôi biết tỏng nó đang mong tôi dọn đến đó, nó tiết kiệm được một nửa tiền thuê nhà mà nó đã lỡ mồm rêu rao với bàn dân thiên hạ.
“Thế nào, lão Phó? Sáng kiến của tao rất hoàn hảo phải không? Mày còn chờ gì mà không vỗ tay tán thưởng?” Đại Khí thêm phần kích động: “Việc tốt này tao nhường mày, tiền thuê mày quyết định, phải ra giá cắt cổ nó, ha ha ha...”
Lão Phó ngồi đó không biểu hiện gì, cũng không nói câu nào, chỉ nheo nheo mắt cười nhìn ly rượu của nó.
Không khí trở nên ngột ngạt, Đại Khí không ngờ Phó Dụ không ủng hộ mình, ngẩn ngơ ra một lát, vẻ mặt tỏ ra có chút không vui: “Mày sao vậy? Làm như lợi dụng mày không bằng?” Rồi quay sang tôi: “Được rồi, Bảo, không thèm để ý nó, tao đón tiếp mày, chuyển sang ở với tao.”
Tôi lập tức xua tay: “Được rồi, tao không qua đâu, nhà to vậy tao sợ lạc.”
Đại Khí không để ý đến lời của tôi, quay sang bảo Cát Cát: “Em gái, có ý kiến gì không, nếu em không thích anh tuyệt đối không dẫn sói về nhà.”
Lúc này tôi mới nhìn Cát Cát, đúng lúc cố ấy đang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau. Cát Cát nghe câu hỏi của Đại Khí liền giật mình, cúi đầu: “Em không ý kiến, em cũng là khách mà.”
Câu này của Cát Cát khiến tôi như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, sực nhớ ra nếu tôi dọn đến nhà Đại Khí chẳng phải cùng chung mái nhà với Cát Cát sao? Sớm chiều gặp nhau...
Nhưng ở nhờ nhà bạn là điều đại kỵ, có nên nhận lời không đây? Nên hay không?
“Ok, em gái tao cũng không ý kiến, mày còn chần chừ gì nữa, nhanh dọn qua đi!” Đại Khí vui mừng đứng dậy giơ tay ra: “Sau này, mày, tao và Cát Cát, ba người chúng ta hạnh phúc phải biết!”
Tôi vẫn xua tay cười từ chối, nhưng qua một phút suy nghĩ cẩn thận và đấu tranh tư tưởng, tôi đã quyết định nhận lời mời của Đại Khí, cơ hội quyết định số mệnh! Nhưng lúc này mà nhận lời ngay thì khác nào khiến người khác nghĩ tôi không có tự tôn, để mọi người không nhìn ra tâm địa đen tối của mình, tôi nói:
“Mày xem mày kìa, tao chưa đồng ý là tao sẽ qua đó ở mà. Hay là... thế này vậy, nếu Tiêu Tiêu đến mà tao còn chưa tìm ra nhà thì tao ở tạm nhà mày vài hôm, đến khi tìm được nhà tao lập tức dọn đi.”
Lão Phó từ nãy giờ im lặng lúc này đột ngột xen vào: “Ha ha, tìm đi, nhà ở Bắc Kinh khó tìm lắm, không có người chỉ cho thì có tìm 10 năm cũng chưa ra.”
Đại Khí chỉ thẳng vào mặt nó: “Phỉ phui cái mồm thối của mày đi! Xúi quẩy!”
Phó Dụ cười, không nhìn Đại Khí mà nhìn tôi: “Tao xúi quẩy gì, tao đang tích đức đấy. Để Lại Bảo ở nhà tao mới gọi là làm ơn mắc oán, phải không Bảo?”
...Nếu ánh mắt có thể giết người, Phó Dụ chắc hẳn đã nhận được chín chín tám mươi mốt đao của tôi mà đi đời nhà ma rồi! Tên này nói năng không phân hoàn cảnh, được rồi, tôi thừa nhận lúc nãy nó im lặng không phải không hiểu nghĩa khí mà là nó âm thầm tác thành cho tôi, nhưng thằng đàn ông như tôi đời nào chịu để nó gán ghép, nếu không phải tính Đại Khí phổi bò thì chắc chắn đã nhận được ra ngay lời của Phó Dụ rất có hàm ý.
Quả nhiên Đại Khí không để ý lời Phó Dụ, quay sang phản pháo: “Mày bất nhân nhưng tao không thể bất nghĩa, Bảo, đừng khách sáo, thu dọn rồi chuyển qua đi.”
Tôi cười: “Tao cảm ơn trước nhé!” Vừa nói vừa quay sang Cát Cát biểu hiện đầy ẩn ý: “Cũng cảm ơn em!”
Đại Khí nâng ly cụng một cái với tôi, Cát Cát không đả động gì, nhìn tôi bĩu môi một cái.
“Cảm ơn tao nữa chứ, tao cũng là ân nhân của mày mà.” Phó Dụ ngồi cạnh cười cười.
Tôi nhạt nhẽo: “Phó đại nhân, đừng có ép tao, hôm nay là ngày vui Cát Cát dọn nhà, cái chết thảm của mày có thể ảnh hưởng không khí cũng như niềm vui của mọi người đấy?”
Đàm Đôn nhắm thời cơ đứng dậy nâng ly, đưa về phía giữa bàn: “Hôm nay việc vui nối tiếp việc vui…” Nói xong lẩm bẩm thêm một câu: “Người đi của vẫn còn!”
Tôi biết ngay nó đang sung sướng vì không cần trả cho tôi một nửa tiền thuê nhà.
Thấy mọi người đều nhìn nó, Đàm Đôn ngây ra, vuốt cằm suy nghĩ: “Hả? Mình nói to quá rồi hả? Vô tình, vô tình thôi... Nào, nâng ly...”
Mọi người đều đứng dậy cụng ly.
Còn chưa kịp uống xong, Đại Khí bỗng thừ người, sau đó hét ầm lên: “À à, tao hiểu rồi!”
Cha mẹ ơi, nhà ngươi lại hiểu ra điều gì chứ?
Mọi người dừng hình, Đại Khí nhìn tôi, cười trề môi: “Thằng nhãi này đúng là sĩ hão, phải dọn nhà không có tiền sao không nói, còn bắt lão Đàm trả trước, sau đó lại còn mượn tiền em gái tao, mày xem mày, thật là....”
Tôi sững người, hóa ra thằng mọt sách này liên tưởng việc này với việc lúc chiều Cát Cát đưa tiền cho tôi. Ôi, thật đúng lúc, tôi không phải tìm cớ nữa, nhìn lão Đàm định mở miệng hỏi, tôi trừng mắt nhìn nó − tuy không hiểu chân tướng sự việc, nhưng bao nhiêu năm tâm đầu ý hợp đủ để Đàm Đôn hiểu, lúc này không nói gì sẽ tốt hơn.
Tôi gật đầu ra vẻ đau khổ, nhìn Đại Khí nhún vai.
Đại Khí cười: “Bọn mình với nhau còn giả vờ, bây giờ mày có nơi để ở thì đừng bấu víu em gái tao nữa, mau trả tiền lại cho người ta, mày tưởng em gái tao kiếm tiền dễ lắm sao?”
...Ông giời ơi!!!
Phó Dụ cười như nắc nẻ, Đàm Đôn ngơ ngẩn, Cát Cát cũng không thể chịu được nữa, tuy đã xoay người sang bên kia nhưng hai vai vẫn rung lên từng đợt đủ hiểu cô ấy đang đau bụng đến mức nào.
Tôi móc túi lấy ra 1000 tệ mà lòng rỉ máu, run run đưa qua bên kia. Thánh thần ơi, đây là tiền của tôi mà...
*
Ăn nhậu xong, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cùng Đàm Đôn về tới nhà đã gần mười hai giờ, đang định pha ấm trà uống giải rượu, đột nhiên Đàm Đôn thò đầu vào bếp gọi ầm lên, tôi bước qua nhìn, một đống đồ ăn mới mua, nào là lạc rang, đậu phụ Tứ Xuyên chua cay, tôi còn chưa hiểu ra là việc gì: “Mày lại đói hả?”
Đàm Đôn cười bí hiểm, kéo tay tôi ra tủ lạnh, nheo mắt, với tay mở cửa − bụng tôi đột nhiên thắt lại, tủ lạnh xếp đầy bia, ngay hàng thẳng lối như trong quảng cáo Heineken.
“Mày điên hả?” Tôi lạnh lùng.
“Bảo, tao có một bụng lời muốn nói với mày, hôm nay chúng mình không say không được!” Nó quàng tay qua vai tôi.
“Chẳng qua cũng chỉ là một thằng con trai dọn đi, một đứa con gái dọn vào, có gì đâu mà mày cứ phải õng ẹo vậy.”
Đàm Đôn cười, không phải nụ cười gian như mọi lần, mà rất buồn: “Ha ha, tao cũng biết như thế này rất õng ẹo, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mày dọn ra ngoài, tao không thể coi không có chuyện gì được, cảm giác đó... giống như hồi trước lúc sắp tốt nghiệp uống rượu chia tay lũ bạn cùng ký túc xá vậy, chẳng dễ chịu tý nào, rất hỗn độn, rất phức tạp.”
Nhìn vẻ mặt Đàm Đôn, nghe những lời nó nói, tôi cũng không biết nói gì thêm, hai thằng đi thẳng đến sô-pha, phút chốc tự dưng không biết nói gì, tôi cố tìm đề tài để nói, nhưng càng cố càng không biết mở miệng như thế nào, nhìn sang nó, cũng giống tôi.
Anh em bạn bè là gì? Chính là ngồi với nhau không sợ không có chủ đề để nói, càng không ngại ngần ngồi lặng im đối diện nhau bối rối. Nhưng kiểu ngồi với nhau không nói gì, lại thấy hơi ngại ngùng như thế này đúng là lần đầu tiên.
Trầm mặc.
Những lúc thế này cảm thấy thời gian trôi qua chậm vô cùng, chưa đến vài phút mà tôi thấy như trời đã gần sáng. Cuối cùng Đàm Đôn với tay mở lon bia, miệng lẩm bẩm bài “Đất trời bao la” của Beyond.
Nhiều khi những bài hát cùng chúng ta đi qua thời gian rất dễ gợi nhớ đến kỷ niệm xưa cũ, gọi cảm xúc quay về, làm chúng ta phấn khích. Đàm Đôn vừa cúi đầu vừa hát.
Nhịp điệu đã quá quen thuộc, lời bài hát đột nhiên vang dậy trong đầu, bất giác tôi cũng nhịp nhịp hát theo nó.
Vừa hát, cảm xúc vừa trào dâng, hai thằng cùng ngẩng lên nhìn nhau đồng thanh hát, hai mắt sáng rỡ, mỉm cười ăn ý. Đến đoạn cao trào cả hai tên cùng đứng lên, đi song song với nhau vòng quanh bàn, vừa đi vừa nâng ly, khi hết bài thì mặt hai thằng cũng vui vẻ hớn hở đến không ngờ.
Đàm Đôn vỗ mạnh vai tôi, quay người xuống nhà bếp: “Sao hả? Uống với tao không? Chúng mình linh đình một trận nhá.”
“Uống thì uống!” Cảm xúc của tôi cũng trỗi dậy: “Cho mày cơ hội tiễn tao đấy! Tuy mày gian, nhưng tao lại rất tốt.”
...Tối qua uống say hay do buồn ngủ rồi thiếp đi tôi không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong phòng, đầu nhét trong gối.
Lâng lâng bước ra khỏi cửa, suýt chút nữa đá phải lon bia dưới đất. Dụi mắt nhìn xung quanh, căn phòng đúng như chuồng lợn, Đàm Đôn đang ngoải đầu trên sô-pha, nửa người thõng xuống đất, tư thế thật khó kiếm!
Cố gắng lay nó dậy, rồi tôi cũng nửa tỉnh nửa mê bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa mở nước, tôi có thói quen nếu uống rượu say thì sáng hôm sau phải tắm nước nóng, nếu không cả ngày hôm đó chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Tắm xong bước ra ngoài thấy Đàm Đôn ngồi trên sô-pha hút thuốc, thấy tôi bước ra, nó mệt mỏi than thở: “Mày làm gì mà hưng phấn quá vậy? Dậy sớm thế?”
Cũng phải, lúc nãy không để ý, giờ nghe nó nói, tôi mới quay sang nhìn đồng hồ: mới sáu giờ năm phút.
“Ha ha, ngủ nhiều quá hóa hồ đồ, tao cứ tưởng muộn rồi chứ.” Tôi đá vào chân nó: “Dậy thì cũng dậy rồi, mày cũng tắm đi còn đi làm.”
“Tao như thế này rồi còn đi làm gì nữa, lát gọi cho Tiểu Hoa nhờ cô ấy xin phép cho.” Nó phun khói thuốc, định đứng dậy, mặt mày đau khổ lấy tay xoa xoa sau gáy: “Tao đã nói không uống rồi mày cứ ép tao uống, đau đầu quá.”
Tôi cáu, vứt khăn tắm sang một bên định đập cho nó một trận: “Cắn lại hả? Ai ép ai uống chứ?”
Đàm Đôn giơ tay chặn lại, tiện tay dụi tắt điếu thuốc, ngồi phịch xuống dựa vào sô-pha: “À, Bảo này, hôm qua mày gọi cho Tiêu Tiêu nói gì đấy?”
Tôi còn đang lau khô đầu tóc, giật mình: “Hả? Hôm qua tao gọi cho Tiêu Tiêu?”
Đàm Đôn gõ gõ đầu: “Hình như vậy, mày quên rồi hả? Tao cũng chỉ nhớ mang mang thế, lúc nãy tao còn thấy tin nhắn của cô ấy, nhắn tao nói với mày, ba chúng mình là một gia đình.”
Phút chốc, đầu tôi như có một luồng điện chạy qua, không phải tối qua say đến nỗi mất trí nhớ, mà là vừa tỉnh dậy đầu óc có chút mụ mị đấy chứ? Nghe Đàm Đôn hỏi vậy, tự nhiên những chuyện tối qua lần lượt hiện lên trong đầu như những đoạn phim quay chậm, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ nhiều lắm. Đúng rồi! Hôm qua tôi có gọi điện cho Tiêu Tiêu, là Đàm Đôn bắt tôi gọi cho bằng được, bảo phải gọi cho cô ấy, để cô ta biết, chúng tôi đã phải hy sinh thế nào.
Sau đó thế nào? Gọi cho Tiêu Tiêu xong rồi sao nữa? Tôi nghĩ mãi.
Hình như... tôi và Đàm Đôn còn gọi cho Tiểu Hoa.
Hình như... bọn tôi còn gọi cho Di Di.
Hình như... chúng tôi còn gọi cho cả Cát Cát...
Trời ạ, men bia chết tiệt.
Lập tức tỉnh cả rượu, hỏi dồn dập vài câu, nhưng nhìn bộ dạng Đàm Đôn như bị khủng bố tra tấn, tôi lập tức bay đi pha ấm trà, cho nó tỉnh rượu rồi kéo tay hỏi tiếp chuyện hôm qua.
Trí nhớ tôi cứ ngắt quãng, còn trí nhớ nó khi được khi mất, nhưng góp lại cũng biết được đại khái hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cuộc gọi cho Tiểu Hoa khá đơn giản, gọi cho Tiêu Tiêu thì tôi có chút phấn khích, còn khuyên Đàm Đôn giải quyết sạch sẽ những chuyện còn lại. Nó bèn gọi cho Tiểu Hoa, bị bên kia mắng cho một trận tơi tả, can tội nửa đêm nửa hôm còn phiền nhiễu, nhưng Đàm Đôn không nề hà, còn nhẹ giọng an ủi: “Hoa à, từ mai chúng ta làm bạn bình thường thôi em nhé!” Câu đó khiến Tiểu Hoa ngẩn ra một hồi rồi lại tiếp tục sa sả. Đàm Đôn nhăn mặt quẳng điện thoại cho tôi nghe, tôi nhớ hình như mình còn phải an ủi một hồi lâu.
Vậy Di Di thì sao? Đàm Đôn chỉ tay lên trời thề thốt rằng không phải chúng tôi gọi mà cô ta tự gọi đến, hình như đang ở trong bar, uống hơi nhiều rượu, bảo tôi đi đón cô ấy, giọng nói vẫn rất kiêu kỳ như thế. Khi tôi giở giọng yêng hùng không đi thì volume lập tức chuyển sang đanh đá, Đàm Đôn ngồi cạnh cũng cảm thấy bất bình thay cho tôi, giật điện thoại báo thù, sau đó còn mạnh mồm mắng Di Di vài câu, một lúc sau quẳng lại điện thoại cho tôi, nhắm nghiền mắt lắc lư đầu, tự nhận không phải đối thủ của cô ấy, bảo tôi tự giải quyết. Tôi cũng nhớ ra sau đó hình như mình còn dứt khoát cầm điện thoại nhấn tắt máy.
“Tối qua Di Di nói gì với mày vậy?”
Đàm Đôn lắc đầu nguầy nguậy, thổi cốc trà trong tay, nhấp một ngụm rồi thủng thẳng: “Sao mà nhớ được, chỉ biết là mắng tao…” Đột nhiên giật bắn: “Ấy, tao nhớ ra rồi!”
“Cái gì?” Tôi lo lắng.
Đàm Đôn vỗ trán: “Tao nhớ Di Di hét lên trong điện thoại bảo tao nói với mày rằng cô ta quyết định rồi, từ giờ mày sẽ là bạn trai cô ta.”
“...Chắc chắn chứ?”
“Không chắc chắn.” Đàm Đôn lắc lắc đầu rồi gật đầu, nhìn tôi chăm chú: “Nhưng câu nói này khiến tao rất có ấn tượng. Này, nhưng sao lại bảo từ giờ mày là bạn trai cô ta? Không phải tụi mày quen nhau hai năm rồi sao? Không phải chia tay rồi sao?”
Tôi nóng máu, cảm thấy bực mình với cái kiểu bá đạo của Di Di, thuận miệng bịt mồm Đàm Đôn: “Chuyện người lớn, trẻ con quan tâm làm gì?”
Đúng rồi, còn Cát Cát thì sao? Lại chuyện gì nữa đây?
Đoạn này Đàm Đôn hoàn toàn lắc đầu, hình như gọi cho Cát Cát sau cùng, lúc ấy hai thằng bọn tôi đã say mèm không biết trời đất, chỉ nhớ là gọi từng đó cuộc điện thoại, còn như thế nào thì tạm thời mất trí nhớ, không biết được.
Thật ra tôi sợ là sợ điểm này, thứ nhất là sợ rượu vào lời ra (mà lại là lời thật!), thứ hai là sợ mình lỡ lời.
Quay lưng bước về phòng, mò tìm điện thoại, thấy có hai tin nhắn chưa đọc, một là của Di Di, nội dung giống hệt những gì hôm qua cô ta nói với Đàm Đôn trong điện thoại, không biết bà chằn điên loạn này muốn chơi trò gì.
Không quan tâm chuyện vớ vẩn này, tôi vừa cầu nguyện vừa nhấn tin nhắn tiếp theo, quả nhiên là của Cát Cát, nhìn dòng chữ trên màn hình mà mắt tôi mờ đi.
“Nửa đêm nửa hôm dám giở trò lưu manh với em, từ nay về sau chúng ta không hề quen biết!!!”
Ba dấu chấm than tựa như ba thanh Ỷ thiên kiếm lần lượt xiên vào tim tôi.
Không nghi ngờ gì nữa, hôm qua tôi không những đã gây tai họa, mà còn là đại họa.
Thở dốc, trời ạ! Muốn đập đầu vào tường quá nhưng... sợ đau. Cha mẹ ơi! Hôm qua tôi đã nói gì chứ, chẳng phải bình thường cô ấy không nghe điện thoại của tôi sao, sao đúng lúc không nên nghe thì lại nghe chứ?!
Cái kiểu chết mà không biết vì sao chết này khiến tôi vô cùng ức chế, lần này đúng là toi cơm rồi! Tôi vừa đạp vừa đá Đàm Đôn đang ngồi trên sô-pha, nó luôn mồm la bai bải quân tử động mồm chứ đừng động chân tay, xin tha mạng, sau đó đột nhiên trừng mắt nhìn tôi, hỏi sao tự nhiên lại vì Cát Cát mà nổi trận lôi đình vậy, chẳng nhẽ đã yêu người ta rồi sao?
Lần này đến lượt tôi mơ hồ, thật vậy sao? Yêu rồi sao? Nếu không tôi đang làm gì vậy chứ? Chẳng qua là uống nhiều một tý rồi gọi cho bạn khác giới lè nhè vài câu thôi, có gì ghê gớm chứ, tôi việc gì phải kích động vậy?
Tôi đứng ngẩn tò te, Đàm Đôn nhìn tôi cười rất dâm đãng, lúc này tôi giống như bị người ta vạch mặt, xấu hổ bối rối vô cùng, giả vờ đạp nó một cái: “Đừng có mà gợi đòn, giờ tao đạp chết mày, pháp y kiểm nghiệm cũng kết luận là chết do say rượu thôi!”
“À... à... đúng là vì Cát Cát, quả nhiên là vậy, tức đỏ mặt kìa!!!” Đàm Đôn như phát hiện ra bí mật động trời, phấn khích đập bàn hò hét: “Đồng chí Lại Bảo, đừng bình tĩnh vậy chứ, tiếp tục kích động đi!”