← Quay lại trang sách

The Big Bang Theory – Vụ nổ lớn

[Tôi phát hiện, con người ta sống ở trên đời này

“Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. Cuộc đời này, thường phúc bất trùng lai mà họa thì luôn vô đơn chí.]

Tôi đến công ty với bộ mặt bơ phờ, mùi rượu nồng nặc khiến các đồng nghiệp cùng phòng phải nhíu mày chun mũi.

“Lại Bảo, tối qua rượu chè thác loạn hả? Sao giờ vẫn nồng nặc mùi rượu?”

Tôi gãi đầu: “Lạc hậu, đây là nước hoa hiệu Heineken, mới ra đấy.”

Không gì có thể giúp tôi thoát khỏi cảm giác hối hận, cả buổi sáng ngồi vắt óc suy nghĩ, hy vọng có thể nhớ ra hôm qua đã nói gì với Cát Cát. Đến chiều, tôi lại càng mâu thuẫn với bản thân, lần lữa không ngừng có nên gửi tin nhắn giải thích hay xin lỗi cô ấy không.

Thật ra đằng sau đó còn có một suy nghĩ sâu xa hơn, chính là những lời mà lúc sáng Đàm Đôn nói: yêu rồi sao? Tôi cũng tự hỏi: có hy vọng đây là thật?

Dậy sớm quá, men rượu trong người vẫn chưa giải hết, đến một cộng một bằng mấy còn không giải được, làm sao còn sức lực để nghĩ đến những chuyện phức tạp như thế.

Chỉ một bản thảo về tình yêu tôi cũng viết lẫn lộn cả lên, thật ra chỉ là lên mạng coppy về ghép lại, chợt lang thang đến một diễn đàn về tình yêu, bỗng dưng cảm hứng trỗi dậy, liền đăng ký một ID và up lên một đoạn.

Đoạn viết là câu hỏi về tình cảm, nội dung rất đơn giản, chỉ một câu: “Các đại hiệp, khi bạn đặc biệt để ý một người nào đó, có phải là bạn đã yêu cô ấy rồi không?”

Những kẻ nhàn rỗi cũng nhiều thật, vừa gửi đi đã liền có mấy câu trả lời:

Câu thứ nhất: “Đưa số cô ấy đây, anh hỏi cho chú!”

Câu thứ hai: “Chả biết!”

Câu thứ ba: “Tôi cũng đang rất để ý đến một người, vì cô ấy nợ dai quá...”

Câu thứ tư: “Khó quá, hỏi câu khác đê!”

Tôi bật cười, trả lời phía dưới cùng: “Thôi, thôi! Thanks mọi người!”

*

Mệt mỏi ngắc ngư cũng hết một ngày, đã đến lúc tan giờ làm, anh bạn cuối cùng còn lại trong phòng đến bên cạnh: “Cậu vẫn chưa về à?” Tôi lắc đầu, thế là nó dúi ngay thẻ ra vào công ty, bảo tôi hôm nay chịu trách nhiệm quẹt thẻ.

Đây là quy tắc ngầm của bọn tôi, người về sau cùng trong công ty có trách nhiệm giúp những người về sớm quẹt thẻ, đó được gọi là tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.

Thông thường tôi là người về sau cùng, vì thật sự tôi không muốn trong giờ cao điểm phải chen chân tỳ đè trong tàu điện ngầm hay xe buýt, nhà lại không có vợ hiền đợi cơm, vất vả vậy làm gì?

Tôi thích về muộn một chút, khi mặt trời đã lặn về phía tây, bước ra khỏi tòa nhà, sao sáng trên đầu, gió mơn man thoang thoảng, ngẩng đầu ngắm bầu trời, huýt sáo hát vang bài nào đó tâm trạng, bước đi với cái bóng của mình dưới ngọn đèn đêm… Đêm thật lạnh, đường thật dài, tôi chợt cười nhẹ, bỗng nhận ra mình cũng là một đứa con trai ấm áp và giàu tình cảm.

Hả? Gì thế này? Chắc chưa tỉnh rượu nên có chút sến sẩm.

Đang lúc ngồi ngẩn ngơ thì điện thoại reo, khiến tôi giật mình đánh rơi cả điếu thuốc đang hút dở trong miệng xuống, tôi bật dậy phủi quần, nhặt điếu thuốc lên, nhưng mò mãi cũng không thấy điện thoại.

Lúc gần như phát điên lật hết mớ giấy tờ trên bàn mới sực nhớ ra, điện thoại nãy giờ mình vẫn cầm trên tay...

Trời ạ, tôi bị sao thế này?

Nhìn số... đầu 021... của Thượng Hải? Tôi có quen ai đâu nhỉ! Chẳng lẽ lại là người anh em Lương Lạc Hồng?

Bấm nút nghe, khách sáo chào một câu, bên kia vọng lại là một tràng cười sang sảng − là phụ nữ, hơn nữa tiếng cười này rất quen, quen đến nỗi khiến người khác bất an.

Mãi mà bên đó không thấy trả lời, tôi thấp thỏm không yên, hỏi xem là ai, lúc này bên kia mới chậm rãi trả lời: “Á à, Lại Bảo, cậu quả là kẻ gian hay quên chuyện, mới một ngày đã quên tôi rồi sao? Tại hạ họ Thái!”

Đầu tôi căng như quả bóng, té ra là cô nàng họ Thái!

“Nhớ chứ, chào chị! Có việc gì hả?” Giọng tôi chuyển sang lạnh lùng, tâm lý đang bấn loạn chưa biết phải đối phó thế nào, lại gặp phải cái gai, làm sao có thể bình tĩnh được!

“Không có gì, chỉ là thành tâm nhắc nhở cậu, sắp đến cuối tháng rồi, đã đến lúc phải đăng thư xin lỗi, nếu không sẽ không kịp đâu.” Giọng bên kia đầu dây vẫn đều đều.

Cô ta cũng thật hiểu rõ tình hình tòa soạn của tôi, nhưng tôi vô cùng phản cảm với giọng điệu mèo vờn chuột ấy, thế là dùng giọng điệu tương tự đáp trả: “Thái tiểu thư, tôi cũng thành thật trả lời cô, đừng có mơ!”

Nói xong tôi định hùng hổ tắt điện thoại, lúc ngón tay cái chuẩn bị chạm nút tắt, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu hỏi lớn: cô ta làm sao có được số của tôi?

Phút chốc các nơ-ron thần kinh bắt đầu hoạt động – có thể là Ngây Thơ tỷ tỷ cho, cũng có thể là phương tiện đại chúng tiết lộ, hoặc còn cách nào khác nữa? Vấn đề là nếu cô ta biết được số của tôi thì cuộc sống sau này tôi làm sao tránh khỏi phiền phức chứ, ngộ nhỡ hết phiền phức cô ta lại chuyển sang yêu tôi thì làm thế nào?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cô ta lại tiếp: “Rất cá tính đấy, vậy cứ thế đi. Hẹn gặp lại.”

Lúc cô ta định tắt máy, tôi vội vàng hỏi nhanh: “Này... này, có dám cho tôi biết tại sao chị lại có số của tôi không?”

“Dám chứ, nhưng tôi không nói đâu!”

Rồi cô ta tắt máy thật, tôi cầm điện thoại ngơ ra, thật ra tôi rất ghét bị người khác uy hiếp nhưng lại luôn bị đối xử như vậy. Di Di, Cát Cát, giờ lại thêm một cô nàng họ Thái, lòng tôi rất căm phẫn.

*

Về đến nhà trời đã tối hẳn, toàn thân mệt lử, đầu nhức, bụng đau, cả ngày hôm nay cũng chưa có gì bỏ bụng, làm cốc sữa nóng cho xong chuyện. Tinh thần và thể xác cực kỳ khó chịu, vô cảm với tất cả mọi thứ, đi ngủ sớm quách cho xong. Vừa leo lên giường, chưa nghe hết một bản nhạc tôi đã chìm vào giấc ngủ.

Nghiêm túc mà nói, hôn nhau là một việc cần kỹ thuật và chiến thuật bài bản, cần tuân theo trình tự nhất định, từ nông đến sâu, nhẹ nhàng thăm dò đầu lưỡi rồi mạnh bạo chiếm đoạt... Tất cả đều có chiêu trò cả, đều bắt đầu từ những vũ đạo trong miệng đầy nóng bỏng, rồi dần được đẩy đến cao trào, phim mà không có cảnh sex thì cũng chỉ là những vở kịch quê mùa.

...

Bỗng tôi giật mình tỉnh giấc!

Trong lúc nhiều việc phải bận tâm, nhiều chuyện phiền não thế này mà tôi lại ngủ dễ dàng như vậy ư? Kỳ lạ hơn là tôi lại mơ một giấc mơ giống y lần trước − không có tình tiết dạo đầu cũng không có cảnh nền, vừa nằm xuống đã mơ đang hôn nhau với hồng phấn giai nhân. Hai giấc mơ giống nhau đến 95%, cảnh vật, góc quay, phân đoạn, cả nhạc nền cũng giống!

Chỉ khác một chút là lần này tôi thấy rõ mặt nhân vật nữ chính.

Chắc các bạn sẽ nghĩ rằng tôi mơ thấy Cát Cát chứ gì? Tôi sao có thể phàm tục như vậy?... Thôi được rồi, mọi người đã đoán đúng, đúng là cô ấy, tôi thề.

Giấc mơ này làm tôi lo sợ, ngoài đời thật đã đắc tội, sao trong giấc mơ cũng mạo phạm người ta chứ?

Tỉnh dậy, ngồi thừ trên giường một lát lấy lại tinh thần thì thấy trời đã sáng, tôi với tay lấy điện thoại nhìn giờ, vẫn trong khoảng an toàn, không đến nỗi muộn làm.

Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là Đại Khí, tôi bèn gọi lại. Tên này vẫn còn ngái ngủ, đại loại hỏi tôi hôm nay có dọn nhà không, tôi trả lời không gấp. Nó lại hỏi hôm nay có thời gian không, đi với nó tới gặp một người, tôi bảo bận đi làm, thế là nó bảo để sau, có vẻ như đây là chuyện vui, tôi gặng hỏi nhưng nó chỉ cười rồi tắt máy.

Cả cuộc điện thoại khoảng 7 − 8 phút, tôi mấy lần phải cố nhịn không hỏi Đại Khí về tâm trạng của Cát Cát, nhưng nghe qua giọng nó, có vẻ cô ấy không đem chuyện tối qua mách với cậu ấy. Vậy điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là: Cát Cát giận tới mức nào? Chưa vơi hay là quyết đoạn tuyệt ân tình? Chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến việc dọn đến nhà Đại Khí ở. Nếu như Cát Cát căm ghét tôi, mà tôi lại dọn qua đó chẳng phải thêm phiền phức sao?

Tâm trạng nặng nề cũng có ưu điểm, đó là không màng đến cái chật chội chen chúc đến bẹp người trong tàu điện ngầm. Thoắt cái đã đến cổng tòa soạn mà tôi vẫn còn đang miên man suy nghĩ.

Đúng là họa vô đơn chí − vừa vào đến cửa văn phòng, mở máy tính, còn chưa kịp châm điếu thuốc thì đồng nghiệp đã nhắn Ngây Thơ tỷ tỷ muốn gặp tôi nói chuyện.

Không biết có bao nhiêu người giống mình nhưng tôi từ bé đã rất sợ mà cũng rất ghét cái mà người ta vẫn gọi là “nói chuyện”. Từ lúc biết chữ đến giờ chưa bao giờ được gọi là học sinh ngoan, nên nhắc đến “nói chuyện,” cũng có nghĩa không phải việc gì tốt lành. Quả thật, vừa vào văn phòng, nét mặt rất khó coi của Ngây Thơ tỷ tỷ đập vào mắt, gõ gõ bàn ra vẻ nói chuyện với tôi rất mệt mỏi, than vãn rằng tác giả lần trước lại gọi điện đến yêu cầu tôi viết thư xin lỗi, còn lôi danh nghĩa tổng biên tập yêu cầu tôi phải thực hiện việc này; sau đấy lại xuống giọng dụ dỗ tôi như trẻ con, bảo rằng thư xin lỗi chỉ cần viết một góc trang, không sợ mất mặt, ngoài ra còn có thể thể hiện sự thành tâm của tòa soạn, hy sinh một mình tôi nhưng làm rạng rỡ tòa soạn, cũng rất đáng!

Lịch sự gật gật gù gù bảo rằng tôi đã hiểu, về văn phòng sẽ lập tức viết, viết xong sẽ mang cho bộ phận dàn trang chế bản, nghe Ngây Thơ tỷ tỷ ừ hử trong họng, tôi lập tức chào và quay về bàn làm việc.

Thật đấy, tôi tỏ ra bình thường mà, hôm nay mình chịu sự chỉ huy của người khác, nếu không nhịn ắt sẽ tự tay đập vỡ bát cơm manh áo của chính mình. Từ cổ chí kim, anh hùng lúc nào chẳng phải lắm kiếp lận đận mới đến hồi thảnh thơi chứ... Về tới bàn liền mở máy tính viết thư xin lỗi con mụ họ Thái, không quá 100 chữ, lời lẽ đơn giản, đại loại là tôi có lỗi với cả họ nhà cô, nếu cô chịu tha thứ tôi xin đội ơn tám đời tổ tông nhà cô... Chỉnh sửa xong, tôi gửi cả thư cùng bản thảo sang cho bộ phận mỹ thuật chỉnh sửa. Thật ra không phải tôi sợ mất mặt, lượng báo bán ra thấp lè tè như vậy, làm gì có mặt mà mất cơ chứ? Tôi hận là hận bị người khác chèn ép khinh thường, mà người đó lại là phụ nữ chứ. Có lẽ tôi bị di chứng sau khi quen Di Di, hễ nghe giọng điệu ẩn ý xem thường người khác của phụ nữ là tôi lại khó chịu.

Bàn bạc với ban biên tập cách bố trí bài, thật ra cũng chỉ là làm cho có hình thức, chẳng qua cũng là lên mạng tìm vài tấm hình đẹp rồi sắp xếp sao cho đẹp mắt là được. Lúc ở đó tôi nghe loáng thoáng người bên đó kháo nhau rằng hình như tòa soạn sắp bị bán cho một tập đoàn truyền thông lớn.

Nếu tin này là thật thì quả khiến cho người ta vừa vui vừa buồn, vui vì được thay lãnh đạo, tòa soạn có thể sẽ có một bộ mặt khác, có cơ hội cho người trẻ phát huy năng lực và suy nghĩ của mình. Văn phòng tôi có vẻ ai cũng không có ý chí, làm cho có việc kiếm tiền sinh sống là đủ, nhưng thật ra trong lòng cũng ôm ấp hy vọng có một nơi để thực hiện ước mơ của mình.

Còn buồn là vì, thay đổi tổ chức, người ta chưa chắc đã giữ bọn tôi lại, có lẽ cùng chung số phận ra đi cùng ban lãnh đạo. Nếu như thất nghiệp, vô công rồi nghề, tôi lấy gì kết hôn với Cát Cát... À không, lấy gì trả tiền thuê nhà cho Đại Khí?

Nghe chuyện xong tâm trạng tôi lại nặng nề chồng chất.

Mệt mỏi lết về nhà thì chứng kiến thằng ôn con Đàm Đôn nhảy chân sáo đến trước mặt tôi định há mồm bô lô ba la gì đó, nhưng thấy tôi quắc mắt nhìn, nó bèn khựng lại không dám mở miệng, ánh mắt có vẻ tẽn tò.

Tôi cũng không nói không rằng, ánh mắt có phần lạnh lùng.

Im lặng.

Không khí nặng nề.

Cuối cùng, nó không nhịn nổi mở miệng trước: “Tiêu Tiêu đã xin nghỉ việc rồi.”

Tôi cười lạnh nhạt: “Tốt.”

Nó lại tiếp: “Có lẽ... vài ngày nữa cô ấy sẽ đến đây...”

Chưa kịp nói hết, tôi đã động thủ, những đòn chí mạng thường tung ra chỉ trong tích tắc.

Nó chưa kịp phản ứng đã bị tôi quay sang bóp cổ.

Nó hốt hoảng: “Gì... gì thế?”

“Đừng bao giờ kể lể với kẻ bất hạnh về hạnh phúc.”

“Mày... sao thế?”

“Đừng hỏi, cũng đừng nói với người sắp chết về những gì là vĩnh viễn.”

Nó im tịt.

Vẻ đằng đằng sát khí của tôi khiến nó run như cầy sấy.

Tôi cười nhạt, từ từ thả nó ra.

Tôi không giết nó, đấy không phải phong cách của tôi!

Quay lưng, tôi bay nhanh vào phòng, Đàm Đôn xoa xoa cổ chạy theo tôi hỏi bị làm sao, có việc gì, ai đã chọc giận tôi, có việc gì nói anh em cùng chia sẻ...

Tôi cáu: “Còn lải nhải nữa tao không dọn đi đâu đấy!” Đàm Đôn vỗ vỗ vai tôi ra vẻ thông cảm, xong chạy biến vào phòng khách.

Đóng sập cửa lại, đây mới là thế giới của riêng mình.

Nghe nhạc, uống bia, bắt đầu suy nghĩ, những chuyện phiền não lại cùng lúc ập đến − làm trái lương tâm đi viết thư xin lỗi cô ả họ Thái, tòa soạn sắp phải thay tên đổi chủ, bị bắt buộc phải dọn nhà, còn nữa, buổi tối hôm đó, tôi đã nói gì Cát Cát?

Nói thật lòng, trong lúc những chuyện phiền muộn ập đến, tôi lại nhớ đến Cát Cát. Thời gian vừa qua, bất luận là tin nhắn hay người thật, lúc nào cũng thế, cô ấy luôn là người mà khi tôi bực bội hay muộn phiền, đều có thể tha hồ quấy rầy, có thể cùng tôi nói chuyện, vô cùng tâm đầu ý hợp, xen vào đó còn có cả một chút tình ý và sự ngọt ngào... tất cả những cái đó luôn khiến tôi bình tĩnh trở lại, lấy lại niềm tin vào cuộc sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nhưng bây giờ, nơi tuyệt vời để trút bầu tâm sự ấy đã biến thành cấm địa. Có gì làm chúng ta đau khổ hơn việc bị chính người mình thích khinh ghét không chứ? Quan trọng hơn, nếu cô ấy ghét thì tôi cũng không thể nào chuyển qua đó được, Tiêu Tiêu đến, tôi lại phải tự kiếm nhà, nhưng tòa soạn lại sắp sang tên đổi chủ, nếu bị đuổi việc, chắc đến phải bán thận để trả tiền thuê nhà mất...

Hừ, không nên nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng thấy không có lối thoát. Con người sống trên đời này cảnh “Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối” chắc chắn sẽ nhiều hơn cảnh “Liễu rủ hoa cười lại gặp làng”.

Đọc sách, lên mạng, nghe nhạc chơi game, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được. Bụng đói, lại nốc vài chai bia vào bao tử quả là khó chịu. Vẫn đạo lý cũ − rượu vào thì bạo dạn hơn. Một giờ sáng, hít một hơi thật sâu gửi tin nhắn cho Cát Cát:

“Bồ Tát... ngủ chưa?”

5 phút sau chuông báo tin nhắn trả lời.

Nghe chuông báo tôi gần như run lên, đây là lần đầu tiên sau hôm uống say gây chuyện, tôi và Cát Cát mới liên lạc với nhau, tin nhắn trả lời, có lẽ cũng chỉ là vài từ, nhưng chí ít sẽ cho tôi biết là mình phạm tội tử hình, chung thân, tạm giữ 15 ngày hay chỉ phạt hành chính.

Tim đập thình thịch, tay run run, tôi nhấn mở tin nhắn, bốn chữ vàng: “Em rất nhớ anh.”

Tim tôi gần như vỡ vụn.

Trời ạ, đời người lên voi xuống chó, đúng là rất khó lường. Những gì đẹp đẽ luôn đến vào lúc ngỡ ngàng nhất, khiến người ta không có thời gian chuẩn bị.

Tôi cũng trả lời ngay lập tức: “Anh cũng rất nhớ em, nhớ vô cùng, em còn giận anh không?”

Bỏ điện thoại xuống, tay run run châm điếu thuốc, vặn lưng một cái, hít sâu chờ đợi.

Trời đã yên biển đã lặng, bao phiền muộn trắc trở mấy hôm nay trong phút chốc đều tan biến hết, dòng tin đầy tình cảm này đã mở lòng cho tôi, cô ấy chính là liều heroin quý giá mà ông trời ban cho tôi, làm tôi ngất ngây bay bổng, cảm thấy đời thật tươi sáng, tuổi trẻ thật tươi đẹp...

Chuông lại vang lên, tôi ngậm điếu thuốc, mở tin nhắn − Hả? Là của Di Di, những lúc gay cấn như thế này lại bị cô ta phá bĩnh.

Hờ hững liếc qua tin nhắn: “Tất nhiên là giận! Ai bảo anh chọc giận em, anh bắt nạt em! Nhưng em nhớ anh...”

Giời đất ơi! Bố mẹ ơi! Chuyện quái gì thế này?

Lập tức xem lại, tin nhắn đúng là Di Di gửi, giật mình, tìm lại tin nhắn mà tôi gửi đi, là gửi cho Di Di sao? Chẳng lẽ, chằng lẽ... lục lại tin nhắn ban đầu:

Nội dung: “Em rất nhớ anh.”

Người gửi: Di Di.

...Mẹ kiếp, tôi bỗng dưng muốn nhảy lầu. Tôi hận Di Di gửi tin nhắn cho tôi đúng lúc tôi vừa gửi cho Cát Cát, càng hận bản thân mình vội vàng không xem kỹ tin nhắn đã trả lời, hận số phận sao lại có những việc trùng hợp như vậy. Nói chung là tôi rất hận.

Từ lúc gửi tin nhắn cho Cát Cát đến giờ đã được nửa tiếng đồng hồ, tôi chốc chốc lại lấy điện thoại lên xem, sợ không để tâm lại không nghe thấy tin nhắn đến. Cuối cùng lại tự chế giễu, tôi đang làm gì thế này? Nhất thiết phải vậy sao?

Tắt điện thoại, bật nhạc, đi ngủ thôi, kệ.

Mọi người có ai gặp tình huống trớ trêu như thế này không? Cái cảm giác không biết có phải mình ngủ hay không, nhưng luôn thấy mình đang tỉnh, hầu như không phải mất trí nhớ hay nằm mơ, nhưng không hiểu ai đã làm cho trời sáng, quay đầu sang đã thấy một vùng sáng trưng.

Phản ứng đầu tiên là với tay mở điện thoại, một tin nhắn chưa đọc, người gửi Di Di: “Em cần nói chuyện với anh, em đến tòa soạn tìm anh nhé?”

Ngoài ra không có tin nhắn nào khác, lục đi lục lại, vẫn không.

Không biết đã ngủ được chút nào chưa, cũng không cảm giác mình còn buồn ngủ hay không, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, họng đắng ngắt, đảo mắt xung quanh tìm nước uống, đầu giường vẫn còn nửa cốc bia, ngửi mùi đã muốn nôn.

Cầm cốc bước ra cửa gặp phải Đàm Đôn, đầu tóc như tổ quạ. Hai thằng nhìn nhau xơ xác, mắt thâm quầng, chỉ khác ở chỗ, người ta là hạnh phúc vô biên, còn tôi thì sao chứ?

Hất nửa cốc bia, lấy nước uống, lúc đánh răng cũng nôn ra cả. Bụng đói cồn cào, nửa đêm uống bia không bao giờ là chuyện hay ho, khuyến cáo tất cả thanh niên đừng nên thử.

Xả đầy một bồn nước, ngâm mặt vào trong đó, nín thở. Tôi muốn để dòng nước lạnh giúp mình tỉnh táo, ít ra cũng là trên hình thức. Tôi không muốn xuất hiện trước mặt người khác với bộ mặt ủ rũ. Như vậy có tác dụng gì chứ? Để cho ai xem? Bố mẹ nhìn thấy sẽ xót ruột, sau đó ai oán than trách rằng đã đẻ ra một thằng không có chí khí; phụ nữ nhìn thấy sẽ cho rằng mình ủy mị không gánh vác được đại sự; bạn bè thấy sẽ an ủi vài câu nhưng chẳng ai thông cảm được, người lạ nhìn thấy lại lấy làm trò cười, đem mình làm thước đo cho sự vượt trội về cảm xúc của họ... Bởi vậy, vác mặt mày ủ rũ ra đường là việc làm vô cùng ngu xuẩn.

Trên thực tế, lòng tôi đang nặng trĩu, cuộc đời này, phúc thì bất trùng lai, mà họa thì chưa từng đơn chí.

Hồi trước gặp liên tiếp vài chuyện không hay tôi còn an ủi mình rằng đó là thử thách ông trời giáng xuống, nhưng khi tuổi tác lớn dần, tôi phát hiện nhiều người cũng giống tôi: các thiên binh đại tướng giáng xui xẻo xuống một thằng nhãi nhép, sau đó giày vò đày đọa cả tinh thần lẫn thể xác, rồi cứ thế liên tục tra tấn đến khi bạn chết đứ đừ rồi lại tiếp tục giáng xuống trêu đùa với người khác.

Ngâm mặt trong nước tôi cứ suy nghĩ miên man, giá mà cuộc sống mà giống như trên mạng, lặn một hơi không sủi tăm, thì hay biết chừng nào.

Giật mình nhận ra có người túm áo tôi nhấc lên, kéo mặt tôi ra khỏi bồn nước, Đàm Đôn vứt khăn tắm cho tôi: “Làm gì đấy? Định tập làm ba ba à? Dậy! Đứng dậy!”

Tôi lau mặt, nó chạy nhanh vào đánh răng rửa mặt, miệng còn hát líu lo, sau đó còn đẩy tôi sang phòng thay quần áo, vừa thay vừa giục: “Sao? Có đi làm không?”

Đàm Đôn hào phóng mời tôi 2 cái bánh bao 1 bát hoành thánh gần nhà, hai thằng ăn xong chạy nhanh ra tàu điện. Từ nhà đến tòa soạn nó chỉ nói với tôi vỏn vẹn 3 câu, thời gian còn lại chìm đắm trong tin nhắn, bất kể người đông thế nào, bị đè ra sao, nó vẫn giữ được tư thế: vừa nhắn vừa cười một cách rất kỳ quái.

Nhìn nó cười sung sướng, tôi không ngừng cầu cho nó bị cướp mất ví tiền.

Trên đường đi, tôi thi thoảng lấy điện thoại ra xem, sợ có tin nhắn đến nhưng tôi không lại nghe thấy, thậm chí còn cầu mình gặp may, lúc nào đó lấy điện thoại sẽ thấy tin nhắn của Cát Cát bay đến − tôi bị tự kỷ rồi cũng nên.

Vừa đến văn phòng đã nghe mọi người bàn tán chuyện tòa soạn bị bán. Trên đời này không có cái kim nào có thể giấu trong bọc mãi được, mọi người đều nói vậy, xem ra tin tòa soạn bị bán là thật đến tám chín mươi phần trăm.

Lòng tôi không thể tiếp nhận thêm nỗi đau nào nữa, bèn hỉ hả đối phó, cố tình ra vẻ ngạc nhiên hùa theo: “Hả? Thật sao?”

Vốn dĩ báo ra nửa tháng một kỳ, lúc nhàn nhiều hơn lúc bận, bình thường có tin gì giật gân là bàn tán tin đó, bây giờ có thêm tin động trời, ảnh hưởng đến lợi ích nhiều người thì càng đáng nói, bởi vậy cả ngày hầu như chỉ nghe mỗi chuyện này văng vẳng trong tai, tôi chịu hết nổi, cầm cốc trà trốn vào góc phòng họp hút thuốc.

Ngồi trong góc mở tờ báo lật qua lật lại, đầu óc quay cuồng muốn ngủ, bỗng có điện thoại, nghe xong tôi suýt bóp nát cái cốc. Người gọi không phải là ai khác mà là tiểu thư họ Thái.

“Biên tập Lại, cho hỏi quý báo lần này có đăng bài xin lỗi tôi không?” Giọng điệu đều đều nhưng chứa đầy nhục mạ.

Thân là bại tướng, làm sao dám lên mặt, trả lời rằng có.

“Ha ha, có đăng hả? Chẳng phải cậu nói là đừng có mơ sao?” Bên kia hình như rất đắc ý: “Biên tập Lại, xem ra cậu cũng là người biết sai thì sửa, tôi xem trọng cậu đấy!”

Tôi đột nhiên bộc phát, đường đường là đại trượng phu... không thể giết cũng không thể nhục mạ, tôi gầm gừ: “Cô nói đủ chưa hả?”

Bên kia ngây ra một lúc rồi tiếp: “Sao hả? Tâm trạng đang không tốt? Sao mà thô lỗ vậy? Đối với phụ nữ phải lịch sự một tý chứ.”

“Đối với phụ nữ tôi có thể lịch sự, nhưng đối với ác ma tôi phải là chiến sĩ.” Tôi đập mạnh bàn, cốc trà suýt đổ: “Tôi nói rõ cho chị biết, lời xin lỗi tôi cũng đăng rồi, ở kỳ cuối của tháng, ân oán chúng ta đến đây chấm dứt, sau này nước sông không phạm nước giếng, ok?”

Tắt điện thoại, tôi thở ra, cầm cốc trà lên nốc một hơi.

*

Chịu đựng đến hết giờ làm, mọi người đều về hết, trời cũng vừa tối, tôi gọi điện cho Đại Khí, chỗ nó rất ồn ào, nó bảo đang có việc, gọi lại sau. Tôi vội vàng bảo nó người yêu của Đàm Đôn sắp đến, tôi phải dọn chỗ ở, nó bảo cứ dọn đi, khi nào cũng được! Phòng ốc lúc nào cũng đều sẵn sàng. Tôi thấy an ủi phần nào, rồi lấy hết dũng khí hỏi nó ý của Cát Cát ra sao, nó làm tôi chưng hửng, bảo hoàn toàn không biết, tôi tự gọi mà hỏi.

Tôi gọi cho Phó Dụ xem nó có nhà không, đúng lúc nó dắt người đẹp đi ăn với khách hàng, chắc tính dùng mỹ nhân kế đây.

Tôi do dự một lúc mà không tắt máy, lão Phó liền hỏi có việc gì, đừng làm gián đoạn chuyện vui của nó, tôi phân vân một hồi mở miệng nhờ nó gọi cho Cát Cát, thăm dò ý kiến cô ấy. Vừa nghe thế liền bị cậu ta chửi té tát: “Mày là Xương Xẩu phiên bản 2 hả? Phải tìm người chữa lửa cho mày sao? Được rồi, đợi đấy!”

Chờ đợi quả là khổ ải, trời tối hẳn mà vẫn không thấy Phó Dụ trả lời, tôi cũng không gọi lại. Bạn bè bao nhiêu năm với nhau phải hiểu: tình cảm có tốt đến đâu thì việc riêng vẫn quan trọng hơn. Mình xảy ra chút chuyện, mà đã cảm thấy kinh thiên động địa, bắt bạn bè phải bỏ hết việc của họ để giải quyết chuyện của mình thì chắc không ai dám làm bạn nữa, làm người không nên quá ích kỷ.

Rời khỏi tòa soạn, một mình tôi lang thang rất lâu, hút hết thuốc trong túi, vốn dĩ định sắp xếp lại mọi việc, giải quyết từng vấn đề, nhưng cuối cùng lại rơi vào rối bời lần nữa.

Khi mà công việc, nhà cửa và tình cảm đều có vấn đề, mà những vấn đề này lại rối tung đan xen vào nhau, thì biết giải quyết thế nào nhỉ?

Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, mọi việc chỉ có một nút thắt − là Cát Cát − theo kinh nghiệm 1/3 đời người của tôi thì hình như tôi đã có tình cảm với cô ấy, nếu không tại sao lần này tôi lại không thể lạc quan, không bình tâm đến thế được.

Tôi nhớ về Cát Cát, có thể nói cảm giác này khác hẳn với Di Di. Trên thực tế, việc với Di Di tôi nghĩ quá đơn giản, cứ cho rằng lên giường với nhau rồi thì có nghĩa là người yêu, nhưng với Cát Cát... đó hình như là rung động. Rất lâu rồi không có cảm giác này, trước kia chỉ nhắn tin qua lại, cảm xúc chưa nhiều, nhưng sau khi gặp thì đúng là động lòng mất rồi. Tuy thời gian chưa lâu, nhưng cảm giác đã rất mực thân quen, khi gặp nhau thấy rất yên lòng, không gặp thì nhung nhớ, làm tôi nhớ lại mối tình đầu khi xưa. Nếu tất cả những cảm giác này mà không gọi là tình yêu, thì tôi sẽ đau lòng lắm.

Đúng lúc tình cảm phát triển tốt đẹp thì trong một đêm say sưa đã tự chân đạp đổ mọi thứ, tuy tôi không nhớ nổi mình đã nói gì, nhưng làm cho Cát Cát giận dữ như vậy, còn coi tôi như kẻ xa lạ, thì chắc chắn đó là việc mà con gái tối kỵ.

Ngồi trên bậc thềm ven đường, dưới ánh đèn cam chói mắt, tôi gửi tin nhắn cho Cát Cát:

“Anh biết uống say không phải là lý do, nhưng thật tình anh không nhớ mình đã nói gì quá đáng với em, em đối xử thế nào anh cũng chấp nhận, bởi anh chỉ muốn thật lòng xin lỗi em, không hề hy vọng em sẽ tha thứ. Anh xin lỗi, Cát Cát.”

Đến khi tôi lên tàu điện ngầm, về tới nhà, đến khi tôi nấu và ăn xong bát mỳ, đến khi tôi về phòng đánh xong mấy trận CS với Đàm Đôn, đến khi tôi nằm trên giường cầm điện thoại ngẩn ngơ... vẫn không có bất kỳ tin trả lời.

Được thôi, tôi đoán việc này vậy là xong rồi, một thiên tình sử sét đánh thật đẹp bị tôi phá nát khi còn trong nôi, cô ấy chắc không thèm để ý đến tôi nữa.

...Nhưng... nhưng cô ấy còn nợ tôi 1000 tệ!