My name is Earl
[Thuê nhà là một chuyện vô cùng phức tạp,
tôi đã đi xem gần hai mươi căn hộ nhưng chẳng ưng ý cái nào, địa điểm, cấu trúc, nội thất, giá cả,
dáng dấp cũng như khuôn mặt của con gái chủ nhà... nói chung đều không hợp ý.]
Những ngày tiếp theo quả thật một ngày dài tựa thiên thu, tin tòa soạn sắp bị bán cho người khác đồn đại ngày càng nhiều, hơn nữa còn bị những kẻ nhàn cư vi bất thiện thêm mắm dặm muối, lại càng khủng khiếp hơn. Gần cuối tháng Ngây Thơ tỷ tỷ mở cuộc họp, giả vờ mắng kẻ nào đồn đại thất thiệt, ra sức củng cố tinh thần mọi người ổn định làm việc, trước khi kết thúc buổi họp còn nghiêm khắc nhắc nhở: đừng có nghe đâu lại tin đấy! Quở trách mọi người không chịu làm việc, suốt ngày chỉ đồn đại những tin thất thiệt, dù mai là tận thế thì hôm nay cũng phải làm tốt công việc của mình!
Nhưng tin đồn ngu ngốc đó, ai nấy đều tin nó là thật.
Đàm Đôn ngày ngày đếm ngón tay tính thời gian, mặt nó lúc nào cũng hớn hở thể hiện sự sung sướng hạnh phúc vô biên. Để thể hiện sự áy náy day dứt của mình, ngày nào nó cũng mời tôi ăn sáng, hoặc bánh rán hoa quả hoặc bánh bao xíu mại, buối tối còn vui vẻ mua đồ ăn về bày sẵn, tôi đi làm về vào đến cửa đã thấy nó ngồi cười ngây ngô chờ sẵn, nụ cười ấy sao mà ngọt ngào giống đang quay quảng cáo quá!
Tôi cũng vui mừng hưởng thụ điều đó, vì dù sao người phải ra đi là tôi, đối mặt với tình huống tiến thoái lưỡng nan cũng là tôi. Chỉ còn vỏn vẹn vài ngày, tôi vừa buồn vừa phải chuẩn bị đôi đường, một mặt liên lạc Đại Khí, một mặt thu thập một cả núi thông tin để tìm được chỗ ở ưng ý.
Tôi cũng đã nghĩ thông suốt, cùng lắm thì quay lại điểm xuất phát, quay lại những ngày lăn lộn ở Bắc Kinh, nhà rách, chủ nhà khó tính, tìm việc làm, nhai mỳ gói...
Không khí trong tòa soạn ngày càng nặng nề, Ngây Thơ tỷ tỷ càng ít ló mặt hơn, thậm chí còn không biết chị ta đang làm gì. Điều này lại có lợi cho tôi, cứ khoanh chân ngồi trong cơ quan lên mạng tìm nhà cho thuê, tự do ra vào trong giờ làm, bôn ba khắp thành Bắc Kinh tìm nhà ở.
Nhưng vất vả mấy ngày cũng chẳng thu được kết quả, thất bại hết lần này đến lần khác, tâm trạng ngày càng chán nản, mà Đại Khí thời gian gần đây rất thần bí, luôn chơi trò mất tích, tôi không liên lạc được để bàn chuyện chuyển nhà, Cát Cát cũng chẳng có bất kỳ động thái nào... Tôi rối trí vô cùng, có nên chuyển qua đó không nhỉ?
Còn 3 ngày nữa là cuối tháng, tìm nhà đến tận khu Khải đại ca sống, sau một hồi nói chuyện với chủ nhà, thất bại, tâm trạng nặng nề bèn gọi cho nó. Khải đại ca rất nhiệt tình, còn mời tôi bữa cơm trưa, điều làm tôi bất ngờ là khi tôi đến nhà hàng mà nó đặt trước, ngồi tại bàn không chỉ có nó mà còn cả Tiểu Hoa...
Khải đại ca lên tiếng giải thích: Tiểu Hoa vì muốn tránh bạn trai cũ quấy rầy nên vừa chuyển chỗ ở, muốn sửa sang lại căn hộ, lắp thêm vài cái kệ nhỏ, vì vậy tìm đến chỗ nó hỏi thăm chỗ nào vật liệu vừa rẻ vừa chất lượng. Nó thuộc dạng trượng nghĩa hay giúp đỡ bạn bè, thế là chìa vai gánh lấy việc này cho cô ấy, nào là vật liệu, nhân công, trang trí...
Họ nói sao thì tôi đành tin vậy. Tuy nhiên bên bàn ăn tôi cứ cảm giác ánh mắt Tiểu Hoa nhìn đại ca có chút tình ý thì phải, nhưng một tên bồ tát đất như tôi làm gì có thời gian phân tích câu chuyện của họ − Thôi được, tôi nói luôn vậy, theo tình tiết lúc nãy, giờ Tiểu Hoa đã rời bỏ bạn trai cũ, đang trong trạng thái đau khổ, lúc này đại ca lại xuất hiện nhiệt tình giúp đỡ mà không cần báo đáp, đương nhiên sẽ làm Tiểu Hoa thấy cảm động mà nảy sinh tình cảm − phụ nữ mà, thường xem cảm động là tình yêu.
...Mà nghĩ chuyện của họ làm gì nhỉ? Tôi cũng thật rảnh rỗi.
Lúc ăn cơm, tôi có uống chút rượu, tiện thể tâm sự nỗi khổ của mình thời gian gần đây, tất nhiên cũng giấu biệt mâu thuẫn giữa tôi và Cát Cát, chỉ bảo tôi tìm không được nhà mà cũng không muốn làm phiền Đại Khí. Tiểu Hoa nốc cạn một cốc rượu, mắng Đàm Đôn một trận, sau khi bình thường trở lại còn đùa với tôi rằng có thể ở chung với cô ấy, tiền thuê tôi chịu bảy mươi phần trăm là được. Tôi từ chối ngay lập tức, trước mắt tôi không có ý định bao ai hết.
Đại ca vẫn là người thực tế, mời tôi sang nhà nó ở. Tôi cũng đến nhà nó mấy lần, thật ra cũng có chỗ cho tôi dung thân, nhưng thói quen sống cũng như sinh hoạt trong gia đình nó làm tôi khó xử. Hầu như tối nào cũng có một đám người đến đó uống rượu, đánh mạt chược. Cứ đánh là đánh cả đêm, mà người nào người nấy cởi áo ra là hết rồng, phượng, hổ báo, cá chép cá quả rồi đến quan âm, quan vũ xăm chi chít trên người, loại như tôi cởi áo ra chỉ duy nhất một vết sẹo bé tý, thì quả không thể hòa nhập được... Nói trắng ra, kiểu sống như vậy, một hai lần còn thấy hay hay, chứ ngày nào cũng vậy tôi chịu không nổi.
Thời gian như gió thoảng qua, đời người như khúc tình ca hoành tráng.
Ngày cuối cùng của tháng không hẹn mà đến, muốn ngăn cũng không ngăn được. Quả bom nổ chậm đã cháy hết dây ngòi, sự việc u ám cứ nối tiếp nhau xảy ra.
Kể từng việc từng việc vậy.
Kỳ báo cuối tháng được xuất bản, mọi người trong văn phòng uể oải lấy ra đọc, bầu không khí buồn bã, chốc chốc lại có người thở dài. Có thể hiểu, vì tờ báo mà bọn tôi cầm trong tay cũng là tờ báo cuối cùng của tòa soạn.
Thời gian gần đây, thông tin tòa soạn bị đổi chủ đã được chứng thực, tiếp theo là thông tin những viên đại thần của triều đại trước như bọn tôi đều bị phế thành thường dân, cho về quê làm ruộng, chủ mới của tòa soạn quyết định dùng lính mới, bọn tôi đến tư cách bổ sung cũng không có, mọi người ai nấy đều đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.
Những ngày đen đủi đó Thái tiểu thư âm hồn bất tán lại gửi điện mừng, dùng một giọng điệu rất kỳ quặc an ủi tôi, còn nói phần in thư xin lỗi không đủ lớn nhưng thái độ thì có thể ghi nhận, cô ta chưa nguôi giận nhưng sẽ mở lòng từ bi độ lượng đối với một kẻ sắp thất nghiệp, khi nào có dịp đến Bắc Kinh sẽ mời tôi ăn cơm...
Cả cuộc điện thoại tôi không ừ hử một câu, khi thấy nói cũng đủ ý tôi bèn tắt máy, sau đó ngồi nghiến răng cười nham hiểm: đàn ông không nên đánh phụ nữ, vậy còn... giết thì sao nhỉ?!
Người mà tôi muốn giết không chỉ có một. Dạo gần đây Di Di vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn hoặc gọi điện, nội dung chẳng qua cũng vẫn chỉ muốn nói chuyện với tôi, nhưng không phải thái độ gấp gáp thúc giục, mà giống như đang rảnh rỗi hoặc đột nhiên nhớ ra mới vậy. Lần nào cũng là nửa đêm, làm tôi nghi ngờ cô ta đến hộp đêm chơi chán hoặc uống say rồi mới có hành động này.
Tuy không biết cô ta muốn nói gì nhưng tôi luôn có cảm giác chắc chẳng phải điều gì tốt đẹp, vì vậy chỉ trả lời tin nhắn của cô ta một cách dứt khoát: “Muốn nói chuyện cũng phải đợi lúc em tỉnh táo đã, hơn nữa em phải suy nghĩ kỹ cần nói những gì, đừng làm ầm lên với anh, tuy chúng ta chưa từng yêu nhau nhưng cũng đừng để đến cuối cùng cũng không làm bạn được!”
Thật oách quá đi! Từ nhỏ đến lớn, với người mà tôi thích, chưa bao giờ tôi ra oai được như vậy. Tin nhắn này tôi lưu lại trong điện thoại, lúc rảnh lại mở ra xem, tự sung sướng với giọng điệu đàn ông cương quyết của mình.
Nói đến những chuyện khác.
Mấy ngày nay, tôi xem không ít hơn mười mấy 20 căn nhà, không phải tôi kén chọn mà thật sự không có căn nào thích hợp, địa điểm, cấu trúc, nội thất, giá cả, dáng dấp cũng như mặt mũi con gái chủ nhà... nói chung đều không ưng ý!
Điều đó khiến tôi thất vọng tràn trề, cảm giác mình sắp bị lưu lạc đến một nơi khỉ ho cò gáy, xa xôi hẻo lánh lắm. Vì vậy khi thời gian Tiêu Tiêu đến Bắc Kinh vào lúc chỉ còn đếm ngược vài ngày, tôi đành ngậm ngùi gọi cho Đại Khí nhờ cứu giúp.
Điều đáng nói là thời gian gần đây hành tung cậu ta rất mờ ám, mỗi lần tôi gọi nó đều nói đang bàn công việc, vội vội vàng vàng vài câu xong tắt máy, làm tôi không thể không nghi ngờ. Qua suy nghĩ và phân tích cặn kẽ, thái độ Đại Khí lạnh nhạt với tôi như vậy chắc do tối hôm đó tôi uống say mạo phạm đến Cát Cát. Có lẽ cô ấy đã mách với anh trai mình, khiến Đại Khí không thoải mái với tôi?
Nếu điều nghi ngờ của tôi là thật thì có ít nhất ba hậu quả tồi tệ, xếp theo cấp độ nghiêm trọng sẽ là: tình bạn giữa tôi và Đại Khí dần dần xa cách; việc dọn sang nhà Đại Khí hoàn toàn không thành; một nghìn tệ trong tay Cát Cát một đi không trở về...
Nếu quả như vậy thì nỗi đau trong tôi càng khoét càng sâu.
Vì thế tôi đành gọi cho lão Phó, bảo nó giúp tôi thăm dò tình hình. Lần này thì lão Phó nhiệt tình giúp đỡ, rất nhanh đã có câu trả lời, bảo gọi điện rồi, cảm thấy tâm trạng Cát Cát bình thường, không thấy có vấn đề gì, Đại Khí cũng vậy, cười vài câu lấy cớ có việc, tắt điện thoại.
Nhưng lão Phó cũng công nhận dạo này Đại Khí rất kỳ lạ, không biết đang chơi trò ú tim nào đây.
Mấy ngày này, tối nào tôi cũng chìm đắm trong suy nghĩ lo lắng rằng chính tay tôi đã làm đứt đoạn mối lương duyên của mình, mấy lần lấy hết can đảm gửi tin nhắn cho Cát Cát để xin lỗi và thăm dò tình hình, nhấn mạnh rằng tôi chỉ do uống say không ý thức được mình nói gì, tội không đáng chết, nhưng tất cả đều như ném đá ao bèo, cô nàng đoạn tình đó đến một cái dấu chấm cũng không thèm hồi đáp.
Tôi còn liều phá bỏ điều cấm của Cát Cát, gọi cho cô ấy hai lần nhưng cũng không ai nghe máy.
Hàng loạt động thái cho thấy tôi đã không còn hy vọng, đành dự định cho điều tồi tệ nhất, đó là trước khi Tiêu Tiêu đến một ngày tôi sẽ chuyển đi, không thể để Đàm Đôn khó xử, dù phải tìm nhà nghỉ ở tạm cũng được; đồng thời dồn sức đi tìm nhà, nếu kéo dài thêm một thời gian có lẽ lão Phó thương tình cho tôi ở tạm vài ngày, khi nào tìm được nhà thì dọn.
Thật ra từ khi đến Bắc Kinh tôi cũng đã phải nằm gai nếm mật đủ đường, ai ngờ những việc xui xẻo ấy lại xảy ra theo vòng tròn, lăn lộn bao phen lại quay lại từ đầu.
Cuộc đời ơi, ngươi không thể có một chút tình sao? Đừng nên tàn khốc như vậy được không?
*
Lại một ngày cuối tuần qua đi trong đau khổ. Thứ hai đầu tuần, đồng nghiệp trong tòa soạn đều bắt đầu rục rịch, hỏi thăm nhau công việc, gặp nhau trong văn phòng cũng lẳng lặng không ai nói gì, nhìn nhau cười gượng gạo mà trong lòng đắng ngắt, những ân oán hiểu lầm ngày trước có lẽ cũng không ai để ý nữa.
Tổng biên tập của tòa soạn cũng lặn không sủi tăm, còn Ngây Thơ tỷ tỷ, xuất hiện ở tòa soạn như UFO, chỉ vài người ít ỏi thấy chị ta một hai lần trong thời gian ngắn, còn đại đa số nghi ngờ không hiểu chị ta có xuất hiện lần nào hay không.
Văn phòng vốn dĩ đã ít người, giờ càng trở nên vắng vẻ, những người có quan hệ, có ô dù đều đã đi, còn tôi hoàn toàn ngồi chờ chết, ngoài thời gian lướt mạng tìm nhà ở, còn lại đảo mắt tìm thông tin tuyển dụng. Chả hiểu máy tính ai lại đang ỉ ôi: “…Tôi là kẻ bình thường sinh ra trong cuộc đời, ngày ngày bôn ba bể khổ không lúc nào nghỉ chân...”
Hết giờ làm về nhà, Đàm Đôn lại ra vẻ mẹ hiền vợ thảo, bày sẵn đồ ăn ngồi đợi, thấy tôi bước vào nó lập tức gật đầu cười nịnh nọt, nhấc tạp dề lau tay: “Về rồi à? Qua đây qua đây, đang nóng bỏng môi đây.”
Tôi cười, liếc qua bàn ăn, quay qua quay lại đã thấy Đàm Đôn rót bia ra, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện. Từ đầu đến cuối tôi không hề đả động đến sự phiền não của tôi khi tìm nhà cũng như công việc đang trên đà tụt dốc. Tôi rất rõ, nếu phun ra chuyện ấy, Đàm Đôn nhất định không cho tôi chuyển đi, ít ra cũng bắt tôi ở lại một thời gian ngắn, nhưng việc này kiểu gì cũng sẽ khiến Tiêu Tiêu giận dữ. Mấy năm sống cùng nhau, tôi hiểu, nó tuy là một thằng chẳng ra gì, nhưng chẳng ra gì với trọng tình nghĩa lại là hai chuyện khác nhau.
Tôi đương nhiên không thể làm vậy, tôi đã hứa với Đàm Đôn cho nó không gian riêng, nếu tôi ở lại rõ ràng thành người thừa, đến lúc đó thì tôi, nó và Tiêu Tiêu, ba người ra vào nhìn nhau khó xử biết nhường nào, ngày qua ngày sẽ làm cho mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên căng thẳng thì không hay.
Là bạn bè với nhau, giúp được tới đâu thì giúp, từ bi tích đức vậy, nếu chỉ hy sinh một mình tôi (nấc nghẹn), có thể tác thành cho hai đứa nó, vậy thì tôi đây cũng cam lòng (khóc thút thít)...
*
Sớm hôm sau vừa đến văn phòng tôi đã gọi cho Phó Dụ, không gọi được di động, tôi bèn gọi số công ty, không ngờ người nghe máy lại là Tiểu Thiên, giọng điệu rất lịch sự ngọt ngào: “Xin chào!” Khi biết là tôi giọng điệu lập tức quay ngoắt 185 độ: “Hử, là anh à?”
Giọng điệu này làm tôi không vui, tôi thì làm sao chứ? Chẳng lẽ tôi làm người khác không muốn gặp đến thế sao? Tôi liền dùng đúng giọng điệu đó đáp trả: “Còn ai nữa? Không tìm em, lão Phó đâu?”
“Ấy, cũng hung dữ quá nhỉ, em có nghĩa vụ báo cáo cho anh biết sao?” Tiểu Thiên quả là lấy việc chọc tức người khác làm niềm vui.
“Được, được, anh không có thời gian trêu đùa, chị Chu, được chưa? Lão Phó đâu rồi?” Tôi đương nhiên rất gấp gáp, vì chỉ còn chưa đến 24 giờ đồng hồ nữa mà.
“Sếp Phó của tụi em không có ở văn phòng, đi Hợp Phì rồi!” Tiểu Thiên có vẻ cảm thấy tôi đang căng thẳng: “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
“Hợp Phì? Mẹ kiếp! Nó đến đó làm gì chứ?” Tôi hét lên, vốn dĩ hy vọng đến nước này còn có thể tìm lão Phó chữa lửa, ai ngờ Tiểu Thiên dội cho tôi một gáo nước lạnh.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, âm thanh có vẻ giữ kẽ hơn: “Em cũng không biết, anh Phó ra ngoài chẳng lẽ phải báo cáo cho em? Anh ấy chỉ bảo em ở văn phòng nghe giúp điện thoại thôi. Này, anh Bảo, xảy ra việc gì hả?”
...Chà, Tiểu Thiên, xảy ra việc gì tôi phải thông báo cho cô sao? Cô lại chẳng tìm cách quấy phá tôi đến chết ấy chứ!
“Vậy không việc gì nữa, anh gác máy đây!” Tôi định tắt điện thoại, đúng là không còn việc gì nữa, không gặp được lão Phó, tôi bắt buộc phải đi khắp phố tìm nhà nghỉ ở tạm rồi.
“Này... này, việc gì sao anh không nói, anh còn xem em là bạn không vậy?” Tiểu Thiên vội vàng.
Tôi cúi đầu thở ra: “Tiểu Thiên ơi Tiểu Thiên, em không làm anh tức chết anh đã cảm ơn đại ân đại đức của em lắm rồi.”
“Hứ, cái anh này, không thấy em khẩu xà tâm phật sao? Coi như phí lời nói giúp anh rồi!”
Tôi giật mình, câu nói này có ẩn ý: “Em nói giúp anh cái gì?”
“Ha ha, hôm kia em có đi mua sắm với chị Cát Cát và chị Tiểu Hoa.”
“Sau đó thì sao? Nhắc đến anh hả?”
“Vâng, ban đầu nói chuyện phiếm vài câu thôi, em nhắc đến anh nhưng chị ấy cũng không tiếp lời.” Giọng cô ấy cố tình kéo dài: “Sau đó, em bèn nói − này, anh đoán xem em nói gì?”
Tôi nôn nóng muốn bốc hỏa, bị hỏi ngược với giọng điệu đùa cợt vậy suýt chút nữa cắn phải môi, không nén được sát khí: “Tiểu Thiên, em có biết là tội ngộ sát chỉ bị xử nhiều nhất 5 năm không? Em không muốn hàng ngày đi làm về đều phải thấp thỏm đấy chứ?”
“Ha ha, anh dọa em hả, con người em hễ hoảng sợ là mất trí nhớ.” Chu Tiểu Thiên cười lớn, đằng hắng kể tiếp: “Em hỏi: ‘chị Cát Cát, em thấy hình như anh Bảo thích chị.’”
“Vậy hả, vậy hả? Em nói như vậy chẳng khéo tý nào!” Tôi cố gắng để giọng mình bình tĩnh: “Vậy cô ấy nói sao?”
“Chị ấy nói: ‘thôi đi, tên vô lại!’”
Tôi đau đớn…
“Nhưng lúc chị ấy nói vậy lại cười.”
Tôi như mở cờ trong bụng…
“Nhưng chỉ là nhếch mép thôi.”
Đau đớn vô cùng…
“Nhưng mặt chị ấy lại đỏ lên.”
Lại mở cờ trong bụng…
“Nhưng...”
Tôi vội vàng ngắt lời: “Được rồi, được rồi! Tiểu Thiên à, chú Bảo tuổi tác cao rồi, lại có bệnh tim, chúng ta có thể nói một mạch cho hết chuyện không?”
“Hết rồi!”
“Hết rồi? Không còn gì khác?” Tôi cũng không thèm xấu hổ nữa, hỏi dồn: “Vậy em thấy cô ấy bực mình không? Hay đang giận dữ?”
Tiểu Thiên đổi sang giọng như vô can: “Hình như không... em nhắc đến anh thì chị ấy chuyển chủ đề, em cũng không rõ là không muốn nghe hay ngại nữa, em cũng không thể nhắc mãi được, nếu không chị ấy lại nghi ngờ em làm gián điệp cho anh thì sao, sau này em sao giúp anh được nữa, đúng không?”
Nói mãi mà cũng không có câu trả lời, nhưng đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày nghe được tin tức của Cát Cát, tuy có muộn phiền nhưng lòng tôi cũng thấy được an ủi: “Đa tạ, Tiểu Thiên, nếu như lời em nói là sự thật thì hình tượng về em trong anh được thay đổi hoàn toàn, anh sẽ xem em như người con gái dễ thương xinh đẹp thánh thiện nhất mà anh gặp, sau này em sẽ là trinh thám của anh.”
“Thôi đi, chi bằng mời em đi ăn một bữa ra trò còn thực tế hơn!” Có vẻ đầu dây bên kia đang lắc đầu nguầy nguậy, đột nhiên hỏi ngược: “Này, em nói giúp anh, còn kể cho anh nghe chuyện đó, đổi lại anh phải nói cho em biết hôm nay anh làm sao vậy? Có việc gì gấp mà tìm sếp Phó vậy?”
Xem ra cô nhóc này rất chuyên nghiệp, mở miệng là sếp Phó này sếp Phó nọ, giọng còn rất thân quen nữa chứ. Tôi cố tình không nói những việc không nên nói, chỉ kể tòa soạn sắp chuyển chủ, sắp thất nghiệp, Tiểu Thiên giả vờ làm người lớn an ủi vài câu, trong đó có một câu mà tôi thấy hợp với ý mình: một công việc mất đi thì hàng trăm hàng nghìn công việc khác chờ đến!
*
Mất đi con bài cứu mạng lão Phó, tôi đúng là cùng đường, còn mỗi cách đổi status MSN: “phiêu bạt giang hồ, không chốn dung thân…” sau đó đứng lên mang ba lô rời khỏi văn phòng, hòa vào dòng người đông đúc − đi tìm nhà nghỉ ở tạm!
Đi khắp nơi, đường dài thăm thẳm, hết khu này lại khu khác, tìm đến lúc mặt trời buổi trưa thành mặt trời buổi tối, ghi lại điện thoại của tám chín nhà nghỉ, nếu lúc trước thuê nhà còn đòi hỏi một số tiêu chuẩn, nào là giao thông thuận tiện, không quá xa tòa soạn... thì giờ hoàn toàn không cần thiết nữa, công việc tiếp theo tôi còn không biết ở đâu, thì thuê ở nơi nào chẳng như nhau?
Trên phố đã tấp nập người tan sở về nhà, tuy tôi cũng vội nhưng không vì vậy mà chịu chen lấn trên tàu điện ngầm, bèn mua một chai nước ngồi bên đường nghỉ ngơi. Vừa ngậm điếu thuốc chưa hút được hơi thứ hai thì điện thoại reo, thờ ơ mở ra xem, vui mừng khôn xiết, là Đại Khí!
Vừa bấm nghe, đầu dây bên kia quát lên: “Mày đang ở đâu đấy?”
“Trên phố...” Tôi còn không biết phải nói sao: “Có việc gì hả?”
“Ai có việc? Mày có việc thì có?” Giọng Đại Khí rất hung hăng: “Mày đúng là trẻ con, sao cứ sĩ diện hão thế chứ?”
“Tao làm sao? Mày bị gì vậy?” Bị mắng là trẻ con tôi đương nhiên không vui.
“Mày nói đi, mày bị làm sao? Đã nói vợ thằng Đàm Đôn đến thì mày dọn qua nhà tao ở, sao lại giấu tao đi kiếm nhà hả?”
“Sao mày biết?”
“Xung quanh mày đều có tai mắt của tao!” Đại Khí gào ầm ĩ: “Tao thật muốn đập cho mày một trận, mày nói đi, mày khách sáo với tao hay giả vờ thanh cao hả? Mày xem bạn bè là giả hả? Nếu không phải Tiểu Hoa nói thì bố mày còn đang dọn dẹp nhà cửa đợi mày kìa.”
Tôi bị mắng cũng thấy áy náy, đang định giải thích đột nhiên ngớ ra: “Hả? Tiểu Hoa bảo mày? Bọn mày có liên lạc hả?”
“Tao và cô ta thì có quan hệ quái gì, mày nghĩ tao nhai lại cỏ của tụi mày hả? Là Tiểu Hoa nói với em gái tao.”
Thảo nào, Tiểu Hoa liên lạc với Cát Cát còn bình thường, hai người họ chẳng phải mấy ngày trước còn đi mua sắm với Tiểu Thiên còn gì. Tôi nói rồi mà, con gái với nhau không thể nào giữ được bí mật!
Khoan… khoan... Tiểu Hoa nói cho Cát Cát... có nghĩa là Cát Cát nói chuyện này với Đại Khí, và giờ Đại Khí mới tức giận như vậy; cũng có nghĩa Cát Cát bảo anh cô ấy không cho tôi đi kiếm nhà; và còn có nghĩa Cát Cát không hẳn quá giận tôi, còn muốn tôi chuyển sang đó ở?
Chắc hẳn logic như vậy rồi? Tôi có đang tự huyễn hoặc mình không?
Dùng lý trí và cảm tính phân tích xong, tim tôi đập liên hồi, thình thịch thình thịch...
Đang suy nghĩ thì đầu dây bên kia lại to tiếng: “Này... này, nói gì đi chứ, người yêu nó khi nào tới, mày khi nào dọn sang?”
Tôi cố nén cảm xúc, cố gắng bình thường: “Vợ nó... ngày mai tới!”
“Ôi giời ơi, thằng chó chết!” Đại Khí hét lên như đang đánh nhau: “Biết làm trò lắm mà, người ta ngày mai tới mày còn cứng đầu ở đó hả? Mày còn xem tao là người ngoài sao! Khẩn trương! Về thu dọn đồ đạc, tối dọn qua.”
Ôi!!! Ôi… tôi khác nào tái ông thất mã? Cuộc điện thoại này của Đại Khí giống như mang cho tôi một tin vui quá đỗi to lớn.
“Vậy bây giờ tao về nhà, mấy giờ mày qua?” Tôi thật muốn thu dọn ngay lập tức.
Đại Khí lải nhải một hồi: “Tao có việc, muộn một tý mới về được, lão Phó đâu?”
“Lão Phó đi Hợp Phì rồi.”
“Hả? Vậy thế này đi, tao bảo Cát Cát lái xe sang đón mày, nếu đồ nhiều mày bảo Đàm Đôn giúp một tay, được không?”
“Cát Cát đón tao?” Phúc hay là họa đây?
Không suy nghĩ được nhiều vậy nữa, nghiến răng chen tàu điện ngầm về nhà, vào đến cửa Đàm Đôn ra vẻ không có gì xảy ra chào tôi gượng gạo, còn chuẩn bị đồ ăn sẵn. Tôi cố tình làm như mọi lần, ăn được thì ăn, uống được thì uống, Đàm Đôn cố gắng che đậy, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn, sợ tôi không cho nó kết quả như mong muốn.
Nhìn bộ dạng lo lắng của Đàm Đôn, tôi vẫn chậm rãi ăn no uống say, ăn xong vui vẻ vào bếp pha trà. Tôi là ai chứ? Bây giờ tôi có chỗ ở rồi, tôi sợ gì chứ? Việc lo lắng nhất đã được giải quyết xong, thật yêu đời quá thể!
Pha xong ấm trà, ngồi đối diện Đàm Đôn uống vài ngụm, chìa tay đòi nó điếu thuốc, tên này có vẻ hết chịu nổi, tôi đắc ý phả khói thuốc về phía nó, bảo rằng lát nữa sẽ dọn đi. Đàm Đôn ra vẻ bất ngờ, bị tôi nói trúng tim đen – thằng này diễn kịch quá tồi.
Đàm Đôn chắp hai tay vào nhau: “Anh à, anh hai à, cảm ơn đã tác thành, kiếp sau em nguyện làm trâu ngựa đền đáp anh!”
Tôi vung tay, một chiếc đũa bay về phía nó: “Nhiều lời, sao không nói luôn ba đời ba kiếp đi, nếu muốn báo đáp thì kiếp này anh còn nhiều thời gian.”
Hai thằng đấu võ mồm rồi cùng bước vào phòng tôi, thật ra đồ đạc cũng không nhiều, một túi đựng máy tính, vài túi đựng đồ lặt vặt, quần áo chăn ga gối cuốn chung một túi, xong việc.
Tôi nhìn quanh, căn phòng tôi sống 3 năm qua đột nhiên ngăn nắp rộng rãi hơn trước, trong lòng ít nhiều chua xót, lôi chìa khóa ra, khắc lên khoảng tường sau tấm chắn giường: nhà cũ Lại Bảo.
Xong việc ngồi ở phòng khách hút thuốc với Đàm Đôn đợi xe đến đón. Hai thằng không biết nói gì, vì vậy lại lôi chủ đề kế hoạch sau khi Tiêu Tiêu đến, cố gắng tránh né cảm giác chia lìa, mặc dù sự chia cách đã ở ngay trước mắt.
Đợi mãi, đợi mãi, đến lúc lo lắng lẽ nào mình bị bỏ rơi, bèn lấy hết dũng khí gọi cho Cát Cát, không nghe, mấy phút sau có tin nhắn đến: “Anh đang ở đâu?”
Nhắn tin tường tận địa chỉ cho cô ấy, thấp thỏm không yên, tin nhắn của Cát Cát không mặn không nhạt, lát nữa cô ấy gặp tôi sẽ có thái độ như thế nào? Tôi phải có thái độ ra sao?
Nhìn tôi nhắn xong, Đàm Đôn ném cho tôi điếu thuốc, cười: “Hai đứa tụi mày cũng thật nực cười, thà chết cũng không gọi điện thoại, cứ phải nhắn tin, làm gì mà tiết kiệm dữ vậy?”
“Mày thì hiểu cái quái gì.”
Đàm Đôn không để ý, tiếp tục trêu, với tay châm thuốc cho tôi: “Tao nói này Bảo, mày chuyển qua bên đó đúng là lửa gần rơm, phải nắm chắc cơ hội đấy, có một số điều tao cứ ngại không nói ra, sợ mày nói tao lợi dụng.”
“Nói đi, không sao.” Tôi cười khẩy, nhấc lấy cái gạt tàn thủy tinh trên bộ ấm trà, xoay xoay.
“Này... Đừng... đừng, tao nói thật mà. Mày xem đi, mày chuyển sang nhà Đại Khí, có nghĩa là tác thành cho tao, đúng không? Nhưng mày cũng được chung nhà với Cát Cát, chẳng lẽ không phải tác thành cho chính mày sao? Bọn mình thế này, đúng là vẹn cả đôi đường.” Đàm Đôn nói thẳng tuột, còn cố múa tay theo điệu Kinh kịch.
Tôi cười méo xệch, tên này... đúng là có quá nhiều chuyện nó không nên biết.
Gần 8 rưỡi, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn Cát Cát báo đã tìm ra địa chỉ: “Mang hành lý xuống đi, em không lên đâu, em đang ở dưới nhà.”
Thế là tôi và Đàm Đôn lỉnh kỉnh vác hành lý xuống, nhìn xung quanh nhận ra Cát Cát đang nhấn còi đằng xa: “Anh Đàm, hai anh, ở đây này!”
Không hề có tên tôi, chắc cô ấy cố tình.
Vốn dĩ định bước đến trước mặt cô ấy cười xin lỗi, ai ngờ gần đến nơi, tôi đang cười muốn sun hết cả da mặt, thì cô ấy quay lưng mở cốp xe.
Quá − thất − vọng!
Đàm Đôn thấy hết, nhìn tôi an ủi, còn nhỏ to: “Vẫn giận đấy!”
Hy vọng là vậy.
Tất cả đồ đạc nhét hết vào cốp xe, ghế sau cũng để hai túi, Đàm Đôn đóng cốp xe, vỗ vai tôi: “Này, cần tao đi cùng không?”
Tôi lắc đầu: “Được rồi, không cần mày đi cùng đâu, chỗ Đại Khí có thang máy, không phải phiền phức vậy, đồ đạc cũng không nhiều. Đại Khí không có nhà, tao và Cát Cát cũng không rảnh để đưa mày về được.”
Đàm Đôn cười nham hiểm: “Vi thần hiểu rồi!” Nói xong quay sang: “Cát Cát à, anh phải thanh minh với em một điều, mấy bữa trước, vì Bảo phải chuyển nhà mà, bọn anh rất buồn, tối đó anh chuốc nó uống say, chuyện sau đó em đừng trách nó nữa, anh cũng không nhớ nổi, em bao dung đại lượng, không nên trách tiểu nhân như bọn anh...”
Cát Cát nhướng mắt lên, thở ra: “Này, chuyện vớ vẩn đó chúng ta nói sau được không? Em đi làm cả ngày rồi đấy!” Nói xong quay lưng bước vào chỗ ngồi sau tay lái.
Đàm Đôn sững người, cười tẽn tò, thế là thất bại, nó nhún vai nhìn tôi.
Tôi cũng cười, trong lòng không ngớt lo lắng.
“Cố lên, chỉ cần nội công thâm hậu, không có quốc vương của Tây Lương Nữ Quốc nào mà không chinh phục được.” Nó giơ nắm tay về phía tôi.
Tôi gật đầu: “Được rồi, mày lượn đi.” Nói xong quay lưng định mở cửa xe.
Đàm Đôn bất ngờ vỗ vai tôi, vừa quay lại nó đã ôm chầm lấy tôi.
Tôi bất ngờ, ngây như phỗng rồi cũng cảm động ôm lấy nó.
“Tới nhà Đại Khí rồi gọi cho tao nhé, nếu vào cửa mà bận đánh nhau với Cát Cát thì không phải gọi đâu.” Đàm Đôn vừa nói vừa lắc mạnh vai tôi mấy cái.
Tôi cũng vỗ vai nó: “Mày cũng vậy, nếu ngày mai đi đón Tiêu Tiêu cần tao đi cùng thì nói, đương nhiên nếu nó không đến thì thôi.”
Hai thằng thả tay ra, tôi quay lưng do dự, ngồi ghế trước hay ghế sau đây? Đây cũng là vấn đề.
Thế nào gọi là tâm đầu ý hợp chứ, Đàm Đôn liếc cái hiểu ngay, với tay mở cửa trước, đẩy tôi vào: “Còn lề mề làm gì, lên xe đi, có lương tâm không hả? Cát Cát muốn ngủ gục rồi kìa, ngày mai người ta còn phải đi làm.”
Tôi ngồi ghế phụ, nở nụ cười biết ơn với nó, Đàm Đôn vẫy tay, Cát Cát nghiêng đầu chào Đàm Đôn rồi cho xe chạy.
Xe chạy được một đoạn, tôi ngoái đầu nhìn, thằng khỉ gió vẫn đứng đó vẫy vẫy tay, tự nhiên sống mũi tôi cũng cay cay, lập tức quay đầu ra cửa hít một hơi thật dài ngăn mình không rơi nước mắt.
Ra đường lớn, đèn đuốc sáng trưng, lòng tôi ngổn ngang trăm mối tơ vò, run run tìm điếu thuốc hút, lấy lại bình tĩnh.
Vừa hút được hai hơi Cát Cát đã ho sặc sụa, tôi lập tức vứt điếu thuốc ra cửa. Bên cạnh vang lên một câu lạnh nhạt: “Cảm ơn.”
Khách sáo, lạnh nhạt và xa cách làm sao.
Còn một đoạn nữa đến nhà Đại Khí, không khí ngột ngạt làm người ta khó chịu, thế là tôi kiếm chuyện nói để hai đứa vơi bớt cảm giác khó xử, nhưng lại va phải vấn đề nan giải khác. Câu chuyện chỉ là:
“Cát Cát, hôm nay phiền em quá, xa vậy còn đến đón anh. Hôm khác anh mời em ăn cơm.”
“Không cần.”
“Cát Cát, dạo này anh của em bận gì thế?”
“Không biết.”
“Sao rồi, dạo này ở bên chỗ anh em cũng quen rồi chứ?”
“Vâng.”
“Em lái xe cũng không tệ nhỉ?”
“Vâng.”
“Đại Khí có nói với em mấy giờ nó về không?”
“Không.”
“Giờ anh dọn đến đó, sau này nhờ cậy em giúp đỡ nhiều.”
“Vâng.”
...
Sau đó không nói nữa, có chút không thoải mái. Làm gì mà đến nỗi cô ấy phải lạnh nhạt với tôi vậy? Hơn nữa từ lúc tôi bước xuống lầu đến giờ cô ấy cũng không thèm nhìn tôi một cái, lúc lái xe càng không. Rõ ràng sau khi được Tiểu Hoa báo tin, cô ấy gọi cho Đại Khí không cho tôi tìm nhà, bây giờ lại ra vẻ Lý Mạc Sầu? Vậy cứ như thế đi.
Suốt đoạn đường không ai nói chuyện, mãi tới khi đến nhà Đại Khí, xe dừng hẳn, Cát Cát mở cửa rồi nói: “Em đi giữ thang máy, anh mang hành lý vào.”
Tôi cũng im thít làm theo, mở cốp xe lấy đồ đạc, không nhiều lắm, đi hai chuyến là xong. Cát Cát vừa lấy tay giữ thang máy, vừa lấy điện thoại ra bấm, không hề ngẩng đầu lên.
Tôi cho hết đồ đạc vào thang máy, cô ấy liếc một cái, rồi bước vào trong, nhấn số tầng. Thang máy đóng lại, cô ấy lại cúi đầu bấm điện thoại.
Tôi dựa vào thang máy, nhìn cô ấy chằm chằm. Hình như cảm nhận được điều này, Cát Cát ngước đầu lên một cách không tự nhiên, nhưng vẫn không nhìn tôi, giả vờ đọc quảng cáo. Tôi len lén giơ tay đánh “uỵch” vào tường thang máy, cuối cùng cũng khiến cô ấy phản ứng một cách vô điều kiện nhìn tôi.
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay sau khi gặp nhau tôi và cô ấy mắt đối mắt.
Điều khiến tôi không lý giải nổi là lúc Cát Cát nhìn tôi, phản ứng cô ấy như gặp ma, tiếp theo là đưa mắt về hướng khác, nhỏ giọng hỏi: “Anh ốm à?”
Bị hỏi vậy tôi cũng không hiểu, chẳng lẽ ấn đường tôi xám xịt? Nhận ra điều đó tôi lấy tay sờ mặt, phát hiện râu mình tua tủa − mấy hôm nay không có tinh thần chăm sóc cho gương mặt của mình, hơn nữa cũng không ngủ được, chắc giờ hai hốc mắt thâm quầng, râu ria lởm chởm trông tiều tụy lắm.
Tôi cười giả lả: “Không, không ốm. Chỉ là mệt trong lòng, chắc là áy náy…”
Cát Cát không nói gì thêm, lại cúi đầu. Nhưng… không biết có phải tôi bị ảo giác không, hình như thấy mặt cô ấy ửng đỏ lên.
*
Đồ đạc đều đã khuân hết vào nhà, nhìn xung quanh, tuy đến đây cả trăm lần rồi, nhưng lần này cảm giác của tôi rất khác, bởi từ giờ trở đi nơi đây cũng là nhà của tôi.
Cát Cát thay dép rồi xách giúp tôi một túi vào phòng phía sau phòng khách, tôi cũng vội vàng thay dép đi theo vào. Tôi biết phía sau phòng khách có một phòng trống, trước đây là nơi chứa bàn mạt chược và một số giá sách không dùng tới, chính tôi và Phó Dụ giúp dì Triệu bài trí, có lẽ giờ căn phòng đó dọn dẹp cho tôi ở, thế là hy vọng mong manh của tôi hoàn toàn bị dập tắt, tôi cứ ngỡ mình được ở trên lầu, gần phòng Cát Cát.
Mở cửa bước vào, quả nhiên căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, giường, tủ đầu giường, tủ quần áo, bàn sách, ghế, thậm chí còn bố trí cho tôi hai cái ghế sô-pha kiểu giường nằm, quả thật được sủng ái đến cảm động.
Cát Cát đặt túi xuống, quay lại nhìn, ra hiệu tôi cũng bỏ túi xuống, sau đó mở dây buộc ra, loay hoay mãi không được bèn quay đi lấy kéo, cắt mạnh mấy sợi dây mà Đàm Đôn lúc nãy cố tình buộc chặt vào giúp tôi, còn nhớ lúc nãy khi giúp tôi buộc hành lý, nó còn cười khoái trá: “Ê, xem tài nghệ buộc dây của anh mày này!”
Cắt dây xong, Cát Cát mở chăn ra, vừa giũ một cái, mặt cô ấy đã chau lại, quay lại nhìn tôi đăm đăm.
Tôi cười gượng gạo, vừa cười vừa gãi đầu. Con trai mà, sống một mình nên không tránh khỏi chăn ga gối có chút mùi, ai rảnh rỗi mà tuần nào cũng vác ra phơi chứ.
Cát Cát nhanh nhẹn dọn dẹp đồ đạc cho vào tủ, rồi lôi ra một bộ ga mới, bọc vào cho tôi. Trải ga giường phẳng phiu thẳng nếp đâu đó mới xếp gối chăn mới lên rồi quay sang ôm đống đồ cũ của tôi đi ra.
Tôi chỉ biết đực mặt ra nhìn, lẽo đẽo đi theo cô ấy, đầu óc tạm thời đình trệ, không hiểu gì cả. Cun cút đi theo ra phòng khách, lại vào nhà vệ sinh, thấy cô ấy mở máy giặt cho tất cả vào, thêm bột giặt, nhấn nút, rồi máy chạy ào ào.
Cát Cát bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi lại cung cúc đi theo. Vào trong phòng, cô ấy lấy quần áo của tôi ra treo từng cái vào tủ, xếp ngay ngắn từng cái quần cho vào phía dưới tủ, xong vali thứ nhất lại đến vali thứ hai, cuối cùng lôi ra một túi đựng đồ lót, không hề suy nghĩ một giây, lập tức quăng vèo ra xa.
Không quá 10 phút, đống đồ mà tôi và Đàm Đôn hì hục sắp xếp cả tiếng đồng hồ, Cát Cát đã dọn dẹp xong, ngăn nắp chỉnh tề như trong cửa hàng quần áo.
Suốt thời gian đó cô ấy vẫn không nói một lời nào, tôi cũng chẳng biết phải nói gì, vì tôi vẫn đang mơ hồ, những tưởng về đến nhà cô ấy sẽ mặc kệ tôi, rồi ngúng nguẩy đi về phòng, còn một mình tôi hiu quạnh dọn dẹp đến nửa đêm, nhưng giờ đây... ai ngờ cô ấy lẳng lặng giúp tôi làm mọi việc, quả thật làm tôi quá bất ngờ! Thậm chí tôi còn không nhớ ra phải giúp cô ấy một tay. Nhưng nghĩ lại, tôi cũng không giúp được gì, nhìn kiểu làm thành thạo của cô ấy, tôi nhúng tay vào chắc chỉ thêm phiền toái.
Đến khi Cát Cát đứng lên vặn lưng vặn cổ bước về phòng, tôi còn chưa kịp phản ứng, vẫn đứng ngây ra nhìn.
“Những thứ còn lại anh tự mình dọn lấy, em lên phòng đây. Ngủ ngon!”
Cát Cát nói xong quay lưng đi, bước nhanh như chạy, để lại sau lưng một mùi thơm dìu dịu.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, rồi tiếng đóng cửa, bỗng chốc mọi thứ chìm vào im lặng.
Tôi dần bình tĩnh lại, ngắm nghía xung quanh phòng, tâm trạng trở nên tốt đẹp lạ thường, sức lực lại căng tràn, bắt tay thu dọn những thứ còn lại.
Cát Cát đã giúp tôi thu dọn quần áo, những thứ còn lại cũng vất vả đây, xắn tay làm nào… Đồ lót tôi nhét hết vào một góc tủ, đồ làm việc quẳng hết lên tủ sách, túi nhét hết vào vali, rồi tống vali vào gầm giường, cho laptop lên bàn − xong!
Sảng khoái, vô cùng sảng khoái! Có bao giờ tôi được ở một nơi ngăn nắp thế này đâu, nhớ lúc trước tôi và Đàm Đôn dọn vào ở căn nhà đó, riêng dọn dẹp phòng ngủ thôi cũng mất 3 ngày.
Người ta thường nói tức cảnh thì sinh tình, quang cảnh xung quanh khiến lòng tôi vô cùng nhẹ nhõm, mọi ưu phiền lâu nay đều bị quét sạch. Tôi vẫn còn thời gian tắm rửa, cạo râu, thay đồ, sạch sẽ thơm tho rồi bật nhạc, nằm thoải mái trên giường vừa ngắm vừa cười ngây ngô.
Thật ra, khỏi cần nói thì ai cũng rõ vì sao tôi lại vui đến vậy.
Thử nói xem, thế này thì Cát Cát còn giận tôi hay không chứ? Sao cô ấy lại tốt với tôi như vậy? Việc gì cũng giúp tôi làm, nhìn xem, tủ quần áo gọn gàng biết bao! Nhìn cách cô ấy xếp quần áo lúc nãy, chắc chắn không phải con gái quen được cưng chiều, hẳn là mẫu con gái chăm sóc gia đình.
Phòng tôi hình như vẫn phảng phất mùi hương của cô ấy, tôi nói trước rồi, tôi là người có khứu giác vô cùng tốt, dựa vào mùi hương mà có thể phán đoán, mùi hương này chính là mùi hương của tình yêu.
Tôi rất muốn chạy bay lên lầu tỏ tình với cô ấy, nhưng không được, không thể dục tốc bất đạt được, việc này cần phải có kế hoạch lâu dài, tôi là người lý trí, không phải loại đam mê tửu sắc, ha ha... vì vậy phải bình tĩnh, Cát Cát cũng không phải người dễ dàng. Tình cảnh hôm nay khiến tôi vui mừng khôn xiết, cô ấy chắc chắn vẫn còn giận, nhưng chí ít không còn ghét tôi, không ai làm nhiều việc như vậy cho người mình ghét, chắc chắn là thế... Ấy, hình như tôi vẫn chưa nói một câu cảm ơn!
Lập tức với điện thoại, suy nghĩ cách dùng từ, gửi cho Cát Cát một tin nhắn: “Cô nương ơn trọng như núi, tại hạ quả không biết làm gì để báo đáp. Xin cảm ơn!”
Vừa nghe nhạc vừa hát theo, đợi lâu thật lâu, phấn khích hồi lâu.
Không trả lời.
Có lẽ... cô ấy đã ngủ rồi? Vậy tôi cũng đi ngủ.
Mọi người bảo xem, sao đột nhiên cô ấy tốt với tôi như vậy?