Alone in Love – Cô đơn trong tình yêu
[Nghệ thuật biến mặt trong kịch Tứ Xuyên
chẳng phải chỉ truyền nghề cho nam, không hề
truyền cho nữ sao? Tại sao phụ nữ lại nắm vững
một cách siêu đẳng đến vậy?]
Không rõ tôi đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, buổi sáng đầu tiên ở nhà mới đã bị một bàn tay khủng bố đánh thức.
Trong lúc mơ hồ, tôi cảm giác có một bàn tay đang vỗ vỗ vai, sau đó còn nhè nhẹ xoa đầu, cảm giác rất dễ chịu, tôi những tưởng là Cát Cát, cố gắng nhướng mày, nhưng đập vào mắt là bộ mặt béo đang cười rất nham nhở.
Hoảng hồn tỉnh giấc, bộ mặt ấy với nụ cười khả ố ấy bất giác khiến tôi lo sợ, vô thức làm một loạt động tác mà mãi về sau vẫn thường xuyên bị Đại Khí mang ra chế giễu − nhanh như cắt tôi ngồi phắt dậy, dựa vào đầu giường, co hai đầu gối, lấy chăn che đến tận cằm, vẻ mặt hốt hoảng.
Đại Khí sững người, phì cười: “Làm gì vậy? Thế này là sao? Mày nghĩ tao cưỡng hiếp mày hả?”
Tôi định thần, thở hắt ra, lấy gối đập vào mặt nó: “Mày điên hả con? Sáng sớm chạy qua phòng người khác dọa ma!”
Đại Khí bị gối đánh trúng, đầu tóc rối bù, nhưng không tức giận, vẫn cười nham nhở, giọng nhẹ nhàng: “Này, tối qua ngủ được không? Quen giường chưa hả?”
Quả thật tôi khá bất ngờ, cuộn người xuống giường, với lấy điếu thuốc trên đầu giường châm lửa, quay đầu nhìn nó: “Này, nhị sư huynh, mày theo Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh mệt rồi hả?”
“Sao vậy?” Nó không hiểu.
“Mày nói xem mày làm sao vậy, làm gì mới sáng sớm chạy vào phòng tao, cười như bị biến thái?” Càng nói tôi càng lên giọng: “Có việc gì? Nói đi!”
“Còn có việc gì chứ?” Đại Khí đưa lấy tay nắn nắn cổ: “Tao sợ mày trách sao, ngày đầu tiên dọn đến mà tao lại không có thời gian đi đón, hôm qua cũng không về, không đón tiếp chu đáo còn gì?”
Nó nói vậy làm tôi sực nhớ ra, đúng rồi, đúng rồi, tên này hôm qua không xuất đầu lộ diện, tại tôi quá phấn khích, mải suy nghĩ chuyện khác, quên mất chuyện này!
“Xem ra chẳng có gì là buồn nhỉ? Tao vừa về, Cát Cát nói mày vẫn chưa dậy nên tao sang xem thế nào.” Đại Khí vỗ vỗ vai tôi: “Đừng để ý nhé, không đón mày là tao không đúng, nhưng dạo này quả thật bận quá, mày xem, tao gầy đi bao nhiêu.”
“Tao dám giận người cho tao ở nhờ sao?” Tôi vừa cười vừa phẩy tay, dụi tắt thuốc: “Này, mấy giờ rồi?”
“8 giờ 45... gần 9 giờ.”
Cha mẹ ơi, tôi giật bắn người, nhanh chóng thay quần áo. Đại Khí đứng bên cạnh sững sờ: “Ơ, gì mà nhanh như siêu nhân điện quang thế, mày vội chuyện gì vậy?”
Câu này khiến tôi sực tỉnh, đúng vậy, tôi vội gì chứ? Tòa soạn giờ như thành phố hoang, tôi chuyên cần cho ai chứng? Sao phải thế nhỉ? Nhún vai cười, giảm tốc độ thay quần áo: “Không có gì, lúc nãy nhớ ra hẹn một tác giả đến tòa soạn bàn việc, hình như không phải hôm nay, nhớ nhầm. Mày nghĩ tao vội vàng đi làm sao? Vị trí của tao trong tòa soạn ấy à, chiều đến cũng không ai dám nói nửa câu... Ha ha... Ha ha!”
Gượng cười vui vẻ là một kỹ năng sống và cũng là một việc rất đau khổ, gân cổ căng ra, sái cả quai hàm.
“Đi làm cái quái gì, ăn sáng đã, Cát Cát làm xong rồi.” Đại Khí lấy tay huých tôi: “Ăn xong chúng ta nói chuyện một lát, anh có việc lớn báo với chú.”
*
Trong phòng ăn đồ ăn đã dọn sẵn, đời sống giai cấp tư sản đúng là khác, tôi cứ tưởng giống như tôi sáng đói bụng thì ăn tạm bánh rán, nhìn người ta, nào là sữa tươi, bánh mỳ lúa mạch, trứng gà, còn có cả xúc xích...
Liếc qua một lượt, không thấy bóng dáng Cát Cát trong phòng ăn, có chút thất vọng, cố ra vẻ hững hờ hỏi thăm, Đại Khí bảo Cát Cát đi làm rồi, người ta sáng 9 giờ làm chiều 5 giờ về.
Người vậy là đã đi, nhưng trên bàn vẫn có 2 phần ăn sáng, rõ ràng một phần dành cho tôi, điều này gián tiếp nói trong lòng cô ấy có tôi, có thể nghĩ vậy không nhỉ? Dù sao thì tôi cũng đã nghĩ thế.
Chỉ cần 5 phút tôi đã giải quyết xong, với tay lấy điếu thuốc, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác no say này.
“Mày đừng ngủ gật đấy nhé, có việc nghiêm túc muốn bàn với mày đấy.” Đại Khí gọi.
“Nói đi, việc gì vậy, nhanh tao còn đi làm.” Dạ dày tôi vừa no vừa đủ dinh dưỡng nên rất có tinh thần.
Đại Khí vui vẻ: “Không phải nói chuyện của riêng tao, việc này còn liên quan đến mày đấy. Ảnh hưởng đến hạnh phúc của mày…”
Tôi giật mình! Liên quan đến tôi? Cả hạnh phúc nữa? Có lẽ nào nó định... gả em gái cho tôi?
Đại Khí mở lời, thấy tôi không phản ứng, tiếp tục câu thứ hai: “Này, Bảo, mày có muốn đổi công việc không?”
Ngây ra 2 giây, giây đầu là thất vọng − hóa ra không liên quan đến Cát Cát; giây sau là vui mừng − công việc? Không phải chứ? Chẳng phải đây là ăn mày gặp xôi gấc sao?
“Đừng phí lời, có gì nói nhanh đi, tao còn phải đi làm!” Tôi giả vờ bình thường.
“Hà hà, cơ hội tốt vậy mày không tận dụng?” Đại Khí giơ ngón tay giữa về phía tôi, nói rõ ràng: “Tao vừa tham gia một công ty truyền thông, thời gian gần đây đang đàm phán chuyện này, công ty do một thằng bạn tao quen hồi còn ở nước ngoài làm chủ, nó về một thời gian rồi, về nước bọn tao có liên lạc lại, nó kéo tao vào làm chung, thế nào? Mày có làm không?”
Trong lòng tôi đã thấy ánh hào quang tỏa sáng, nhưng sáng đến mấy cũng phải giữ chút sĩ diện chứ: “Thôi đừng đùa, tụi mày đều là dân du học về, tao là dân quèn bản địa, qua đó làm gì chứ?”
“Đó chính là việc mà tụi tao vẫn bàn bạc mấy hôm nay đấy.” Đại Khí phấn khích: “Công ty tụi tao vừa mua lại một tòa soạn tạp chí, chuẩn bị phát hành tạp chí tháng, là tập san độc lập, gián tiếp tuyên truyền, quảng cáo các hạng mục khác của công ty, mày chẳng phải làm ở tòa soạn sao, tao không tin tưởng thì đã không mời.”
Vừa mua? Không thể trùng hợp vậy chứ? Tôi cẩn thận hỏi thăm tên tòa soạn đó, câu trả lời của Đại Khí khiến tôi yên tâm, may không phải tòa soạn của tôi, nếu không thì trùng hợp quá, làm tôi sợ mà chết mất!
Đại Khí bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải, tạp chí mới cần phải có người nắm rạch ròi những quy trình, quy chế và cách thức công việc, thêm vài người in ấn, chế bản, Đại Khí giới thiệu tôi với cậu bạn, bên đó bảo gặp nhau xem thế nào, nếu được thì làm, còn không thì thôi. Thành lập công ty không phải mời khách, không phải chỗ từ thiện, phải tìm người có tài, biết làm việc, không thể là chỗ cứu tế về kinh tế, nói thâm tình ân nghĩa, không nuôi tầm gửi...
Tuy chưa gặp, nhưng những lời nói của người anh em Đại Khí làm tôi rất muốn cãi lại, tòa soạn hiện tại của tôi chẳng phải đang nuôi một đám người ăn không ngồi rồi bất tài vô dụng như Ngây Thơ tỷ tỷ đó sao!
Đại Khí không cho tôi cơ hội nói xen vào, bô lô ba la như nước sông Hoàng Hà chảy, còn nói nếu qua thì chỉ có thể chọn chức Phó tổng biên tập hoặc là trưởng phòng, chức tổng biên tập đã có người người rồi, nó không còn cách nào khác. Tòa soạn mua rồi nhưng tất cả bắt đầu từ con số 0, làm theo kiểu khác, công ty không muốn vận hành theo kiểu như báo lá cải, vì thế trước tiên thu nạp những lão tướng trong ngành thành lập tổ công tác để tập trung trí tuệ quần chúng. Những vấn đề như: phương hướng, bản sắc tạp chí, thu hút quần chúng… sẽ giao cho các thành viên trong tổ công tác đảm nhiệm, ngoài ra cũng trao quyền cho cấp dưới trọng trách tuyển dụng biên tập viên, ký giả, phóng viên, quay phim… Là tòa soạn có tính độc lập mà, chỉ cần lúc công ty cần tuyên truyền, quảng cáo tiến hành phối hợp nhịp nhàng một chút là được...
Nghe xong tôi rất hứng thú, như vậy chẳng phải là lập nghiệp sao? Làm việc ở tòa soạn mấy năm, chịu sự chỉ đạo cứng nhắc, bảo thủ không thay đổi của lãnh đạo, rất nhiều lúc có ý tưởng cũng phải chôn chặt trong lòng, cơ hội tốt vậy bày ra trước mắt, rõ ràng là cho tôi cơ hội biến ước mơ thành hiện thực!
“Sao hả? Nếu mày có hứng thú thì bớt chút thời gian cùng qua công ty gặp bạn tao, nếu thấy được thì tếch sang.” Đại Khí đứng dậy chìa tay về phía tôi: “Anh bạn trẻ, công ty chúng tôi đang cần nhân tài như anh.”
Tôi sắp rớt cả nước mắt, giả vờ không nổi nữa, cũng chẳng cần phải diễn nữa, bắt đầu kể lại những nỗi khổ gần đây, tất nhiên là giấu nhẹm chuyện ân oán tình trường với Cát Cát, nhấn mạnh đến tình trạng sắp thất nghiệp, đề cao cơ hội mà công ty Đại Khí mang đến.
Đại Khí cười mặt nhăn cả lại: “Vậy mà không nói sớm, tao cứ phân vân không biết mày có chịu sang không, sao hả? Hôm nay qua công ty với tao chứ?”
Tôi phẩy tay: “Không gấp, không gấp, hôm nay tao có một việc vui hơn, phải làm trước đã.” Tôi vừa nói vừa khoát tay chắc chắn: “Để tao bỏ cái công ty rác rưởi này đã, hôm nay tao đi xin nghỉ việc.”
“Được, vậy hôm nay mày làm việc của mày, tao đi ngủ bù một giấc, hai ngày không ngủ rồi.” Đại Khí ngáp xong thì điện thoại reo, ừ à vài câu, nói mọi việc đều ổn, Bảo và Cát Cát đều khỏe… Tự nhiên tôi cảm giác trời có sương mù âm u đâu đây...
Ngỏng tai nghe ngóng, có lẽ là dì Triệu, đợi nó nghe xong điện thoại tôi hỏi dồn: “Mẹ mày sắp về hả?”
“Thấy bảo không về.” Đại Khí gãi cằm suy nghĩ: “Đã 5 năm không gặp, tao về rồi mà bà ấy còn nấn ná không chịu về, chắc chả nhớ tao mà.”
Tôi cười theo, đột nhiên nhớ ra một việc: “Này, việc của Cát Cát mày có nói cho mẹ mày biết chưa?”
“Nói từ trước rồi, bà ấy còn gọi cho Cát Cát, mẹ tao vui lắm, bảo là bên phía bố tao bà ấy chỉ quý mình Cát Cát, từ nhỏ đã ngoan hiền, bảo Cát Cát cứ chăm sóc cho tao như con cái, còn hỏi Cát Cát tao có gầy đi nổi lạng nào chưa, đây là khích bác tao mà!” Đại Khí nói đến đây bèn cao giọng, có lẽ rất bất bình.
Nghe đến đây tôi thấy yên tâm cho Cát Cát.
Nói vài câu, bảo Đại Khí đi ngủ, tôi về phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm, nhìn thấy tủ quần áo ngăn nắp, lòng lại thấy lâng lâng.
Đại Khí bảo tôi lái xe nó đi, tôi từ chối khéo: “Mày cứ để tao trải qua nốt ngày của giới làm công ăn lương đi, vài ngày nữa được làm trưởng phòng, tao sẽ hùng dũng đi làm.”
Cầm chìa khóa nhà Đại Khí đưa, lòng tôi phơi phới bước ra cửa, thế này chẳng phải vẹn đôi ba đường sao, giống như qua một đêm gió xuân đột nhiên đến, hoa lựu hoa mai đều nở rộ, một đứa chuẩn bị khuân hành lý đi tìm nhà nghỉ và còn phải đối diện nguy cơ thất nghiệp, đùng một cái được ở nhà sang còn sắp lên chức trưởng phòng, có lý nào như vậy?
*
Đến văn phòng, những đồng nghiệp chưa tìm được nơi chốn mới đang cúi gằm đầu như chờ lên đoạn đầu đài, thấy tôi bước vào uể oải dùng mắt chào hỏi, thông báo hôm nay có cuộc họp, chắc là họp thông báo giải tán, đi sau tôi còn có hai người nữa, nét mặt như tham gia lễ truy điệu.
Người sau nữa vào văn phòng chính là Ngây Thơ tỷ tỷ, chị ta rất ra vẻ, chỉ thò đầu vào ngó nghiêng, xong phán một câu: “Không còn ai nữa chứ? Những ai không đến thì không đợi nữa, họp thôi!” Nói xong xoay đầu ra luôn.
Có người khó chịu mắng: “Còn làm trò.” Mọi người cười theo, sau đó đứng dậy lết vào phòng họp.
Sếp Vu và Ngây Thơ tỷ tỷ đã có mặt, cộng thêm bộ phận tôi và bộ phận mỹ thuật, tổng cộng chỉ hơn 10 người. Tiếp theo sếp Vu cất lời, cảm ơn rồi xin lỗi, sau đó Ngây Thơ tỷ tỷ phát biểu, kể lể bao năm cùng con thuyền lớn vượt đại dương thế nào, toàn công ty yêu thương giúp đỡ nhau ra sao, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười nhạt, làm Ngây Thơ tỷ tỷ ngại ngùng tuyên bố kết thúc cuộc họp sớm.
Điều ngạc nhiên là tòa soạn còn phát cho những người có mặt một phong bì, chỉ một tháng lương nhưng làm tôi khá cảm động. Tôi đến để viết đơn nghỉ việc, nếu tiền này phát chậm một ngày há chẳng phải không được nhận sao? Không nghi ngờ gì nữa, một khi vận may đổ ập đến thì thần thánh cũng không cản được!
Nhận tiền xong thì mọi thứ coi như OVER! Ai nấy đi ra ngoài, Ngây Thơ tỷ tỷ còn muốn bắt tay chào từng người. Không ngoài dự đoán, chẳng một ai chìa tay ra, hoặc là đưa mắt bực bội, hoặc là cười nhạt, hoặc là giả vờ không nhìn thấy, những ai tính khí cục cằn còn đến bên chị ta hằm hè mấy câu không nho nhã. Một đồng nghiệp có thâm thù ân oán liếc chị ta một cái, thẳng tuột: “Bắt cái gì? Nếu không phải lãnh đạo của chúng tôi thì chị chẳng là cái quái gì!”
Bộ mặt bự phấn trắng của Ngây Thơ tỷ tỷ chưa bao giờ đỏ đến vậy.
Vẫn có câu: người làm nhiều việc ác thì tự hại mình mà!
Về đến văn phòng, mọi người vừa dọn đồ vừa hỏi nhau kế hoạch sau này, nhận được chỉ là những tràng thở dài thườn thượt. Ai nấy đều đau lòng khi chia tay, hẹn nhau sau này thường xuyên liên lạc. Thật ra số điện thoại của mọi người đều in ra dán trên tường, nhưng không ai lưu lại, bởi vì quan hệ đồng nghiệp, sau giờ làm không mấy ai qua lại với nhau.
Đứng trên phố nhìn dòng người tấp nập, tôi châm điếu thuốc, chầm chậm nhả khói, từ từ quay lưng bước đi.
Nắng thật tuyệt, mặt trời sáng lóa, tâm trạng cũng tốt, mà tâm trạng tốt thì cái gì cũng tốt. Ấy, tiếng nhạc ở đâu nghe cũng hay phết… mãi hồi lâu mới nhớ ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình.
Tâm trạng tốt nên không xem kỹ, lấy ra nhấn nghe luôn, rồi cũng hối hận ngay sau đó.
Là Di Di.
Thái độ của tôi rất lạnh nhạt, Di Di cũng nghe ra, cô ta bắt đầu nổi nóng, càng nổi nóng càng hung dữ, ý vẫn muốn nói chuyện với tôi về vấn đề kia, hỏi tôi khi nào rảnh, định trốn cô ta đến bao giờ...
Tôi trốn? Nực cười, tôi đã thay da đổi thịt rồi, những chuyện không vui, những tháng ngày đau khổ đã qua. Mà cũng tốt, nhân ngày rời khỏi tòa soạn, tôi cũng phải dứt điểm chuyện với Di Di, tất cả những gì đã qua cho qua, bắt đầu từ đầu.
Thế là tôi trả lời luôn là hôm nay, bây giờ, nếu muốn nói chuyện, vậy thì hãy nói rõ mọi chuyện với nhau.
Sự kiên quyết của tôi làm Di Di bất ngờ, im lặng mất mấy giây, sau đó hình như quay sang to nhỏ với ai đó, rồi trả lời: “Vậy anh qua chỗ em, chúng ta đi One Tea One Seat.”
Tôi nhẩm đếm số tiền trong túi, cắn răng, được rồi, dù sao cũng từng là bạn bè, lãng phí lần cuối vậy.
Ngồi xe đến Vương Phủ Tỉnh, tới Tân Đông An gọi cho Di Di, cô ta bảo đang trên đường tới, vài phút nữa. Lúc này tôi thấy rất được an ủi, bên nhau một thời gian dài chưa bao giờ được như vậy, lúc nào cũng là tôi đợi cô ta, có sốt ruột gọi điện thoại, cô ta còn bực mình.
Sau đó mới nhận ra mình vui mừng hơi sớm, quan niệm thời gian của Di Di khác người, cô ta không phân biệt vài phút và nửa tiếng có sự khác biệt rất lớn.
Tôi quyết tâm dứt khoát chuyện này, vì vậy nhẫn nại chờ, cho đến lúc sự nhẫn nại của tôi lên đến đỉnh điểm thì người cũng đến. Di Di đi tới, tự nhiên quàng tay qua tay tôi, cảm giác hãnh diện trong tôi trỗi dậy, không từ chối. Mọi người cũng phải hiểu cho, xung quanh bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn ganh tỵ, tôi sao có thể từ chối được.
Vào One Tea One Seat tìm chỗ ngồi, cô ta gọi đồ ăn, tôi ngồi đối diện len lén nhìn, sao cứ như chưa từng có việc gì xảy ra vậy? Nào là chuyện lúc trước nói chia tay cô ta còn giễu cợt tôi, đứng dưới tầng tòa soạn cãi nhau, cô ta gọi điện mắng Cát Cát, tôi lạnh nhạt, cô ta lại năn nỉ... Thái độ trời yên biển lặng này, sao giống chưa xảy ra chuyện gì vậy?
Đang suy nghĩ thì cô ta lên tiếng: “Em gọi món anh thích nhất đấy!”
Ngước mắt nhìn lên, Di Di nhìn tôi cười tít mắt, ra vẻ dễ thương. Tôi nhếch môi, suýt buột miệng: “Gạt ai chứ, em nào biết anh thích ăn gì, trước giờ em đâu thèm quan tâm!”
“Di Di, em tìm anh để...” Tôi phân vân tìm lời, hy vọng nói nhanh kết thúc nhanh.
Di Di vẫn cười: “Em hỏi trước vậy, nghe nói anh có bạn gái? Còn là thanh mai trúc mã? Cô ta là em gái của bạn anh? Xinh không? Bao nhiêu tuổi thế? Quen nhau lâu chưa? Có hình không em xem?”
Tôi có phần bối rối nhưng không khuất phục, quyết định nói đến cùng, bèn lạnh nhạt: “Có hứng thú vậy sao? Anh không nói, được không? Bạn bè với nhau cũng không nên ép cung chứ.”
“Ai là bạn anh chứ?” Mặt Di Di lập tức u ám.
Tôi hơi khó xử, hít sâu một hơi ra vẻ không để ý: “Được thôi, vậy thì không phải là bạn vậy. Ha ha, anh cũng biết, những chuyện thế này cuối cùng khó có thể làm bạn được.”
Di Di cười mỉm đưa mặt về phía trước, từ từ mở miệng, từng từ rành mạch: “Em – là − bạn – gái − của − anh.”
Tôi ngớ ra: “Em là ai?” Nói xong nhíu mày: “Sao em lại thành bạn gái anh rồi? Đừng quên lần trước em bảo anh đã suy nghĩ linh tinh...”
Di Di ngắt lời tôi, không cười, rất nghiêm túc: “Đó là lần trước, bây giờ em quyết định rồi, em là bạn gái anh.”
“Em nói phải là phải sao?”
“Em nói phải là phải.”
Tôi hết chịu nổi, vuốt vuốt mũi, cười nhạt: “Di Di, đừng kiếm chuyện nữa.”
“Ai kiếm chuyện với anh?” Di Di trợn mắt nhìn tôi: “Chẳng phải lần trước anh cho là phải đó sao? Lần này em cũng cho là phải, không được sao?”
Tôi thở hắt, người mềm nhũn. Đúng thế, còn một yếu điểm khổng lồ đang nằm trong tay cô ta, đó là một chuyện xấu hổ chết người.
“Được rồi, nói vậy chắc anh đã hiểu.” Mặt Di Di đắc ý, dựa lưng ra sau, khoanh tay lại: “Được, báo cáo xem bồ nhí của anh, gọi là gì nhỉ, là gà gì đó!”
Cô ta cố tình làm tôi bực mình, tôi hậm hực: “Cái gì mà gà? Dùng lời cũng phải suy nghĩ chứ, là Cát, người ta là Cát Cát!”
“Ok, tiếp tục!” Di Di không thèm để ý, nhướng mày nhìn: “Nói đi, chẳng lẽ ngoài tên ra anh không biết gì hơn nữa? Vậy khác nào còn tệ hơn lúc trước anh yêu em mà em chẳng hề hay biết sao?”
Đúng là đồ lang sói, những chuyện vặt vãnh này lại cứ mang ra làm câu cửa miệng, sỉ nhục tôi! Con người độc ác này, xát muối vào vết thương tôi đã đành, còn rắc thêm tiêu và ớt, cay quá, xót quá…
Nhân gian có câu, con giun xéo mãi cũng phải quằn, chính là lúc bị dồn đến vách núi không đường thoái lui, tôi mới bắt đầu tính toán.
“Di Di, em... em xác nhận là bạn gái anh?” Để cô ta không nhận ra đây là cái bẫy, mặt tôi ra vẻ khó hiểu và bất nhẫn.
Di Di quả nhiên trúng kế, gật mạnh: “Ừ, ít nhất bây giờ thì phải.”
Tôi nắm bắt cơ hội, quả quyết: “Vương Di Di, nếu em đã nói giờ là bạn gái anh, vậy anh nghĩ là mình có tư cách nói − chúng ta chia tay đi!”
Di Di sững sờ, nhìn tôi chằm chằm, có lẽ cô ta không ngờ tôi biết chơi trò phản công. Tôi biết chiêu này đã có hiệu quả, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, lời đã phóng ra không thu về được nữa, đúng là chiếu tướng! Một nước cờ làm kinh động thế giới, một quả bom cuối cùng kết thúc tất cả, những ngày u ám đã qua, ánh sáng dần ló rạng...
Nhìn Di Di chầm chậm cúi đầu, những lọn tóc che khuất gương mặt, vể ngạo nghễ lúc nãy không còn, tự nhiên tôi thấy tội nghiệp, nhè nhẹ thở ra. Tuy hôm nay có chút giống trong phim, nhưng những lời này tôi vẫn phải nói: “Di Di, em không nên buồn, anh thật lòng đấy, anh làm sao xứng với em.”
Chưa dứt lời, Di Di đột nhiên ngẩng lên, làm tôi giật bắn người.
“Em không đồng ý.” Tuy giọng cô ta không to nhưng rành rọt, nhẹ nhưng nghiêm túc và quyết tâm.
Tôi vẫn còn chưa định thần: “Cái gì mà không đồng ý?”
“Anh nói chia tay, em không đồng ý.”
Tôi quá bất ngờ. Nói thật, lúc nãy trong hàng nghìn giả định, tôi hoàn toàn không nghĩ tới trường hợp này, cứ tưởng tượng Di Di sẽ phiền não, sẽ mắng tôi, sẽ không buông tha tôi... không ngờ cô ta lại thế này.
“Di Di, việc này không phải em đồng ý hay không, là anh đề nghị chia tay, em phải chấp nhận, em không đồng ý cũng không được gì...” Cảm giác tôi đang chao đảo.
“Sao em phải chấp nhận chứ?” Lý luận của đối phương sắc sảo.
Tôi cảm thấy mình quay mòng mòng càng lúc càng nhanh: “Em có thể không chấp nhận, nhưng điều đó không liên quan đến anh...”
“Vậy em không chấp nhận!” Di Di dựa ra sau, cười mà không cười.
Xung quanh chao đảo. Ngừng! Ngừng lại… Tôi điều chỉnh tâm trạng, cố hết sức nhẫn nại: “Di Di, lúc nãy em nói em là bạn gái anh, nghĩa là chúng ta đang yêu nhau, anh có tư cách nói chia tay...”
“Đúng vậy, yêu nhau là chuyện của hai chúng ta, vậy chia tay đương nhiên cũng là của hai chúng ta, anh nói chia tay, em không đồng ý, đâu có vấn đề gì.”
“Không phải... ý anh là...” Tôi thừa nhận bản thân có phần hoảng, nãy giờ cứng rắn như thép giờ lại bị tảng đá to ụp xuống đầu.
“Bảo, anh đừng quên, trước đây khi yêu em anh hỏi em không? Giờ nói chia tay là phải chia tay sao? Anh nói gì cũng được à?”
“Không, Di Di, thật ra anh...” Khí phách, kiên cường lại bị chồng thêm một tảng đá to nữa.
“Thật ra gì chứ? Anh nghĩ mình là ai chứ? Anh nói chia tay là chia tay sao?”
“Di Di, sự việc không như em giải thích.” Thêm mấy ụ bê tông nữa.
“Em mặc kệ anh giải thích ra sao, em hiểu như vậy đó, anh căng thẳng gì chứ? Lắp bắp gì chứ? Anh có cô nàng thanh mai trúc mã Cát Cát gì đó thì muốn chia tay em???”
Câu này nói đúng, tôi cũng nghĩ vậy, vấn đề là lúc trước tôi và cô ta không có gì gọi là tình yêu, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là giải quyết vấn đề cô ta cứ đeo bám mãi không rời. Được rồi, tôi tương kế tựu kế: “Đúng vậy, đúng là ý này, Di Di, anh yêu người khác rồi, em hiểu chứ?”
“Vậy càng không được chia tay, việc gì em phải nhường chỗ chứ? Việc gì em phải để anh toại nguyện chứ? Anh nói thử xem, em không tốt chỗ nào, không xứng với anh chỗ nào?”
...Xong rồi, lại bị cô ta tương kế tựu kế, đầu óc tôi hơi bấn loạn, cố gắng giải thích: “Di Di, lúc nãy anh chẳng phải nói rồi sao, anh không xứng với em!”
“Nếu không xứng thì anh dựa vào cái gì mà nói chia tay? Nếu nói thì người nói phải là em, anh không đủ tư cách?”
“Vậy em nói đi, em nói chia tay đi, được không?” Tôi vô vọng...
“Sao em phải nói? Em lại không muốn chia tay, nói cho anh biết, Lại Bảo, chỉ có Di Di này bỏ đàn ông, không có chuyện đàn ông đá em!”
“Vậy em bỏ anh đi, được không, anh xin em đấy!” Ông trời ơi, tôi cầu xin ông đấy!
“Đừng hòng!” Di Di hằn học nhìn tôi, khinh miệt, “Nói cho anh biết, con trai theo em nhiều vô kể, nhưng dám bỏ em đều không tên nào sống sót, anh muốn chia tay em sau đó đi theo con nhỏ tiện nhân đó? Ha ha!”
Chút nhẫn nại cuối cùng của tôi đã cạn kiệt, đây quả là dai hơn đỉa, Phó Dụ và Đàm Đôn nói đúng, Di Di luôn xem mình là công chúa, con trai chiều chuộng quen rồi, lần này bị tôi bỏ rơi cô ta không chịu được, chứ chẳng có gì gọi là tình cảm!
Ép bản thân trấn tĩnh, hít thở sâu mấy cái, không để tim đập mạnh, ngồi thẳng dậy chậm rãi nói: “Được rồi, được rồi, Di Di, đủ rồi, em không hề có tình cảm gì với anh cả, anh cũng không coi mình quan trọng đến thế, bởi vậy, em cũng đừng xem mình quan trọng quá, chuyện chúng ta đến đây chấm dứt.”
Di Di bị những lời này của tôi chặn họng, một lúc sau mới hết kinh ngạc, cười nhạt, sau đó xách túi đứng dậy, nhìn tôi khinh khỉnh: “Anh Bảo, hay lắm, hãy đợi đấy!” Dứt câu cầm cốc nước hắt mạnh vào mặt tôi, quay lưng đi, tiếng giày cao gót vang lên chói tai.
...Được rồi, hậu quả này cũng trong dự liệu, tôi cúi xuống lấy khăn giấy lau người, không cần nhìn tôi cũng biết, rất nhiều cặp mắt đang tò mò nhìn vào. Kinh ngạc cũng được, tán đồng cũng xong, không thể làm tôi bối rối, bởi vì điều làm tôi thỏa mãn không phải là ánh mắt của họ mà vì tôi đã dứt khoát xong.
Gọi phục vụ tính tiền, gói đồ mang về, đồng thời cố gắng cười che giấu sự ngượng nghịu, xách túi đồ ăn ra khỏi nhà hàng, ra tới đường mới nhớ lại cảnh lúc nãy, tâm trạng trở nên vui vẻ, ngoài chút bối rối có thể dự đoán được, tôi đã có thể nói với Di Di những lời đã giữ trong lòng từ lâu, điều này đối với tôi mà nói đã rất ghê gớm rồi!
*
Trước khi về nhà tôi ghé qua siêu thị, mua ít đồ nấu ăn, vừa mới dọn đến ít nhiều cũng phải biểu thị tấm lòng của mình, hôm nay tôi quyết làm chuyện động trời, chủ động xuống bếp nấu vài món.
Lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ về nhà, vừa ra khỏi thang máy chợt sững lại, cửa sao khép hờ thế nhỉ?
Suy nghĩ đầu tiên là có thể nhà bị trộm, đến gần xem ổ khóa − kỹ thuật không tồi, cửa chống trộm cũng bị mở, ổ còn nguyên, chắc là mở vào chốt trong khóa, xem ra là cao thủ đây!
Nhẹ nhàng thò đầu vào ngó, cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt, người đang đứng ở cửa vừa lúc quay đầu lại, giật mình kêu toáng lên, rồi đẩy mạnh: “Làm gì lén lén lút lút vậy, định làm trộm hả?”
Tôi phản ứng: “Anh còn nghĩ em là trộm ấy chứ.”
Cát Cát mặc kệ tôi, tiếp tục cúi xuống thay dép, lầu bầu: “Tâm thần! Em vừa vào còn chưa kịp đóng cửa anh đã theo sau, suýt chút nữa em phi dép vào mặt anh rồi!”
Tôi đặt đồ ăn xuống, cũng thay dép: “Ai ngờ lại trùng hợp vậy chứ? Anh vừa về thấy cửa khép hờ, cũng may vừa đẩy vào nhìn thấy body không tệ, nếu là body hổ báo anh lập tức song phi một cái rồi.”
“Thôi đi, có khi còn quay đầu bỏ chạy ấy chứ.” Cát Cát nói xong bước vào phòng khách, đặt túi và chìa khóa lên ghế, quay lưng đi vào bếp.
Tôi xách mấy cái túi theo vào bếp, đi ngang qua cô ấy tôi lên tiếng: “Lại giúp anh một tay. Ấy? Mà mới giờ này sao em đã về rồi? Lại trốn làm đi shopping đúng không?”
Cát Cát vừa uống nước vừa nói: “Buổi chiều em đi mấy chỗ, báo đơn hàng cho một loạt công ty, gọi điện nói dối một tý rồi về.” Nói xong nhìn mớ đồ trong tay tôi: “Anh mua thức ăn rồi hả?”
“Đúng vậy, sự đảm đang của anh trước giờ chưa được khai quật, giờ bị em nhìn trộm rồi. Hôm nay anh trổ tài làm vài món, cho em biết thế nào là đỉnh cao của nghệ thuật nấu nướng!”
“Hả?” Cát Cát chỉ cười nhạo tôi một chữ, đặt chai nước xuống, qua giúp tôi lấy đồ ra, cười nhạt: “Em xem nào, anh mà biết xuống bếp à, toàn đồ ăn vặt hoặc gọi đồ ăn ngoài.”
Tôi lôi túi đồ mua ở siêu thị sang chỗ cô ấy: “Nhìn này − đây mới là những thứ anh dùng nấu ăn, còn túi em cầm là đồ anh chạy qua Vương Phủ Tỉnh mua cho em, cảm ơn em hôm qua giúp anh dọn dẹp.”
Lời nói dối ngọt ngào.
Mắt Cát Cát sáng rỡ, không nói gì, mở túi ra nhón một miếng bánh bơ cho vào miệng.
Nhìn vẻ mặt cô ấy, lòng tôi cũng trở nên dịu ngọt, cảm giác này thật nhẹ nhàng thư thái, mắng yêu nhau, cùng chuẩn bị bữa tối… đúng là cái mà tôi gọi là lãng mạn, chỉ có điều... cảm giác có gì đó khang khác.
Đúng rồi! Sao cô ấy nói chuyện với tôi chứ? Mà còn với thái độ rất vui vẻ hớn hở, hôm qua mặt mũi còn lạnh băng băng, giờ sao giống như biến thành người khác?
Tiến sát gần vào cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Ngon không?” Thấy Cát Cát gật mạnh đắc ý, tôi bèn bạo dạn hỏi thêm: “Vậy em không giận anh nữa phải không? Chúng ta hòa nhé!”
Cát Cát ngây ra, từ từ quay sang nhìn tôi, thoắt cái vẻ mặt lại lạnh lùng, nhìn tôi giận dữ: “Ai bảo hết giận?” Vừa nói vừa quệt mạnh hai ngón tay lúc nãy cầm bánh lên áo tôi, bước phăm phăm ra phòng khách, vớ lấy túi và chìa khóa, thình thịch đi lên tầng.
Nhưng tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô ấy lúc nãy và cuộc đối thoại lúc vừa vào cửa, đáp án chỉ có một − cô ấy đã quên mình đang giận. Vậy trong tình cảnh nào mà người ta lại quên đi mình đang giận một người nhỉ? Đáp án chỉ có 2, một là người ta không nhỏ nhen, hai là người ta đang giả vờ giận.
Rất rõ ràng, Cát Cát rơi vào trường hợp thứ nhất.
Hơn nữa khi cô ấy nhớ ra mình đang giận, động tác lời nói sao giống đang nũng nịu thế? Tôi cúi xuống nhìn hai vết bánh trên áo, đây đúng thật là cách báo thù đáng yêu kiểu trẻ con của con gái khi giận. Ôi! Vết bánh của hạnh phúc!
Lập tức rửa tay lau sạch sẽ, lấy điện thoại gửi tin nhắn: “Hết giận rồi mà vẫn giả vờ giận rất có hại cho sức khỏe đấy.”
Tin nhắn lập tức được trả lời, chắc là nói trúng tim đen, bí mật bại lộ, kế hoạch giả vờ giận đã bị vạch trần, lúc nãy lên phòng ắt hẳn gõ đầu trách mình đây.
Tin nhắn trả lời: “Thôi đi, em càng lúc càng giận, đừng đụng đến em!”
Chắc là bị người khác biết, ngại quá hóa giận, tôi hiểu, nên trả lời: “Vậy em xuống tầng, mang đồ ăn lên phòng, đóng cửa giận đến chết thì thôi, được không?”
Rất nhanh, tiếng bước chân chạy xuống, Cát Cát chạy ngay vào bếp, nháo nhác nhìn xung quanh, xách túi khoai tây ra rửa.
“Này, sao không lên chứ?” Tôi thừa thắng xông lên.
Cát Cát xoay lưng vào tôi, giọng nói vẫn ra vẻ giận, không biết là giận tôi hay giận chính mình: “Lên làm gì, em sợ anh làm nhà bếp bừa bộn cả lên, lúc ấy em lại phải dọn.”
Hai người đứng xoay lưng vào nhau, tôi vừa rửa cánh gà, vừa nói: “Vậy em có thể cho anh biết, anh làm gì đắc tội em không? Nếu không làm em giận thế này mà anh lại không biết lý do thì áy náy lắm.”
Sau lưng vẫn là tiếng nước ào ào, rất lâu sau Cát Cát nhỏ giọng trả lời: “Không.”
Không hiểu sao cô ấy đột nhiên không vui, tôi cố gắng làm cho không khí dễ chịu: “Anh của em còn ngủ hả?”
“Không, trên lầu không có ai.”
Tôi không biết nói gì nữa, cứ đứng đối lưng với cô ấy, ai làm việc nấy, không nói lời nào. Có vẻ không khí rất căng thẳng nhưng thật ra lòng tôi đang nở hoa. Tôi biết, cô ấy không còn giận tôi nữa, chẳng qua là không muốn mất mặt, giờ cần một động tác để phá bỏ rào cản ấy.
Vậy tôi phải tranh thủ cơ hội, nhanh chóng tìm cách mới được. Phút chốc trong đầu nghĩ ngợi lựa chọn, cuối cùng tôi chọn cách ít tốn kém nhất.
Mang dao và thớt ra, quay sang với tay lấy khoai tây cô ấy rửa xong bỏ trong rổ, bắt đầu thái, đồng thời len lén lấy cà chua trong túi ra, trong đầu hiện lên các bước: trước tiên dùng tay ấn vài cái, cho ra nước, quẹt lên ngón giữa, kêu thất thanh “á!” một tiếng.
Chắc chắn, Cát Cát sẽ quay sang kéo vai tôi hỏi dồn đã xảy ra chuyện gì, tôi cúi xuống nắm ngón giữa kêu đau, biết chắc cô ấy đã nhìn thấy, dùng mu bàn tay chắn đi rồi nói “không việc gì... không việc gì”, trong tích tắc có quỷ thần mới biết được thứ gì dính ở tay tôi. Cô ấy nằng nặc đòi xem, tôi cứ đẩy ra, sau đó sẽ ôm chặt cô ấy, nói những lời ân cần, nếu cuối cùng bị phát hiện là cà chua cũng sao chứ, càng chứng minh tôi rất trong sáng, trẻ con!
Kế hoạch càng đơn giản càng có hiệu quả, tôi tin vậy, đoán được đoạn đầu cũng đoán được kết quả, tôi hí hửng.
Trên thực tế vui quá đôi khi cũng thành bi kịch, tôi mơ nhiều về tương lai mà không quý trọng hiện tại... Lúc suy nghĩ vẩn vơ, tay vẫn đang cắt khoai tây, tự dưng cảm thấy ngón giữa của mình mát mát, sau đó ý thức ra: “Aaa!” lên một tiếng, dao rơi “cạch” xuống đất.
Cúi xuống nhìn, chỗ bị cắt vẫn trắng bệch, sau đó máu tuôn ra, chảy xuống theo móng tay, cảm giác đau đúng là “như cắt”.
Cát Cát đứng sau lưng không động đậy: “Đáng đời!”
Tôi hóa đá, không phải chứ? Máu lạnh đến mức độ này? Không lẽ lại phũ phàng đến thế?
“Anh nghĩ em không thấy anh lấy cà chua sao?” Sau lưng vọng lại tiếng cười nhạt: “Trò trẻ con!”
Hóa ra cô ấy nhìn lén tôi, có lẽ không nhận ra trò chơi đã trở thành hiện thực – đến tôi còn không ngờ được. Kế hoạch bại lộ, tôi cũng giống cô ấy lúc nãy, bực mình, không nghĩ được nhiều, chạy bay ra phòng khách, lấy khăn giấy lau qua rồi kiếm miếng dán dán lại.
Rất khổ tâm! Vô cùng khổ tâm! Nếu ở sới bạc, tôi thuộc dạng trộm gà không thành còn bị chặt ngón tay.
Có lẽ thấy tôi khác thường, Cát Cát chạy theo sau, túm tôi lại ngó, còn cố tình gạt gạt chỗ bị thương, ánh mắt đột nhiên hoảng hốt: “Ái, cắt trúng thật hả? Anh làm cái gì thế?” Nói xong chạy nhanh qua bàn trà lấy khăn giấy, quay lại ấn tôi ngồi xuống sô-pha, rồi ngồi thụp xuống cẩn thận lau vết thương cho tôi.
Nhìn thái độ và động tác ấy, tôi cảm thấy thật ngọt ngào, coi như cô ấy quan tâm, để ý đến tôi, tuy tình hình trước mắt khác xa kế hoạch ban đầu, cũng bị thương chút ít, nhưng vì tình yêu, tôi có hủy hoại bản thân một chút, cũng đáng...
Tiếp theo, Cát Cát lấy khăn giấy sạch đưa tôi: “Nắm lấy, đừng để khăn giấy chạm phải vết thương đấy!” Nói xong chạy nhanh lên lầu, rồi lại chạy xuống, tay cầm cồn sát trùng, bông băng và miếng dán.
Cô gái này thật tỉ mỉ, nếu trong vali tôi, dù moi được ra cả một con chuột chết cũng không thấy lạ, nhưng tuyệt đối không thể tìm thấy nổi những thứ kiểu như này.
Cồn sát trùng vừa đổ lên vết thương, cơn xót ập đến, tôi cố gắng kiên cường chịu đau, Cát Cát vừa bôi vừa lẩm bẩm: “Làm sao vậy? Rõ ràng em thấy anh nặn cà chua lên tay định dọa em mà.”
“Anh cũng nào muốn thế!” Tôi tủi thân, nói sự thật: “Vốn dĩ muốn lấy cà chua thoa lên tay, nhưng lúc cắt khoai tây, tưởng tượng lúc em lo vết thương cho anh, thích quá quên mất...”
“Anh đúng là lợn mà!” Cát Cát nhìn tôi oán trách, không chịu được cười phá lên.
Cô ấy cười, tôi cũng cười, lần đầu tiên ngồi gần nhau như vậy, cô ấy cười rất đẹp, má bên trái còn dính một vệt máu nhỏ, có lẽ do không cẩn thận quệt phải.
Tôi giơ tay còn lại lên, nhẹ nhàng lau vệt máu, Cát Cát căng thẳng né, cười tít mắt trêu: “Định giở trò sàm sỡ hả?”
...Tôi chịu hết nổi, đến mức này làm sao chịu được chứ? Nhân lúc này phải giải quyết nốt trở ngại cuối cùng.
Tôi hành động − lúc Cát Cát cười, tôi kéo mạnh cánh tay, cô ấy kêu lên kinh ngạc, rồi cả người đổ vào lòng tôi.
Sau nửa giây, khi phát hiện ra tình hình, hai tay đẩy tôi ra đứng dậy, nhưng hai tay tôi níu lấy eo, kéo mạnh cô ấy vào lòng. Muốn chạy trốn à, cùng lắm bị tát một cái hoặc bị đuổi ra khỏi nhà là cùng.
Cát Cát dùng sức đẩy, muốn tránh né nhưng sức lực càng lúc càng yếu ớt, hai khuôn mặt cách nhau rất gần, má cô ấy đỏ ửng, ánh mắt ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào tôi. Cuối cùng không biết phải làm sao, trong lúc mặt đối mặt, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của nhau này, cô ấy từ từ đưa mặt sang một bên tựa cằm lên vai tôi.
Quá trình trên nói thì dài dòng, thực tế chỉ xảy ra trong mấy giây, sau đó, người bị hại không phản kháng, mà cùng tôi giữ một động tác rất kỳ quặc, cằm tì trên vai tôi nhưng tay vẫn đẩy ngực tôi ra, cố ý tạo ra khoảng cách, không cho ngực mình áp sát vào ngực tôi.
Thời gian ngừng trôi, bốn bề yên tĩnh.
Chỉ cần cười một cái tôi cũng động phải tai cô ấy, khoảng cách gần thế này, tôi nhắm mắt thưởng thức mùi hương trên người cô ấy. Đó không phải mùi hương của nước hoa hay đồ trang điểm, đó là mùi vị mà lần đầu tiên gặp tôi đã không thể nào quên được: “mùi hương của Trần Cát Cát.”
Hơi thở của cô ấy, từ căng thẳng đến bình thường, miệng gần sát tai tôi, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Này, đừng có bôi máu lên áo em đấy.”
Tôi cười, vết thương ở tay vẫn còn đau nhưng tôi không thèm để ý, cố gắng ôm chặt eo cô ấy, bên má chạm nhẹ vào tai cô ấy, trong đầu từng dòng chữ hiện ra: “mơ thành hiện thực… cầu được ước thấy… phúc như Đông Hải...”
Tôi quay mặt lại, thấy vết máu lúc nãy dính trên mặt cô ấy, bèn dùng miệng liếm một cái.
Cát Cát chết lặng, đẩy mạnh tôi ra đứng thẳng dậy, nhìn tôi trừng trừng, tay che bên má vừa bị tôi liếm: “Biến thái, muốn hôn thì hôn, anh liếm cái gì chứ?”
“Không phải, mặt em có vết máu, anh chỉ muốn lau dùm em thôi.”
Cát Cát chạy ra phía cửa, chỗ có gương to, liếc một cái, quay lại: “Ờ! Đúng, nhưng cũng không cần anh lấy miệng lau chứ.”
Tôi không biết nói gì, chớp chớp mắt, lập tức làm ra vẻ đau khổ, giơ ngón tay bị thương ra: “Ui da, ui da, anh là thương binh đấy, vẫn chưa chữa trị xong mà y tá Trần!”
Cát Cát lườm tôi, cuối cùng cũng ngồi xuống dùng bông thoa vết thương, cố ý gí mạnh lên chỗ đó một cái, thấy tôi nhăn mặt, cô ấy cười thích thú. Sau đó lấy miếng dán băng lại cho tôi cẩn thận. Xong xuôi đâu đó cô ấy nắn nắn tìm chỗ vết thương, rồi một tay giữ, một tay co co lại, tôi còn chưa hiểu đây là trò gì thì cô ấy búng mạnh một phát.
Tôi đau bủn rủn cả người, giận dữ quắc mắt, Cát Cát cố tình trêu tức tôi, le lưỡi đầu nghiêng qua nghiêng lại không ngừng.
Tôi nhìn đắm đuối, đến nỗi khiến cô ấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, những chuyện xảy ra lúc nãy đã phá vỡ kiểu tình ý trước đây, cũng đạp đổ luôn những phàm tục thông thường, xóa đi khoảng cách vô hình, tôi đối với cô ấy, cô ấy đối với tôi, mối tình này đã rõ ràng, không lời nhưng đủ hiểu.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy bao giờ hả?” Cát Cát xấu hổ gắt nhẹ.
Tôi cười vỗ vỗ vào ghế sô-pha bên cạnh: “Lại đây, ngồi đây, anh có việc hỏi em.”
Cát Cát trề môi: “Thôi đi, lưu manh, lại muốn liếm mặt em hả?”
Cô ấy vớ được từ này rồi, chắc sẽ nhai đi nhai lại mãi cho mà coi. Tôi xua tay biểu thị sự trong sáng: “Không phải, anh muốn hỏi tối đó anh đã làm gì đắc tội em, làm em giận anh lâu vậy, không thèm để ý đến anh.”
Cát Cát tít mắt lại, gương mặt rất khó đoán, cười nham hiểm: “Hì hì, muốn biết thật hả?”
Tôi gật đầu như bổ củi: “Ừ, rất muốn, vô cùng muốn.”
Đang lúc câu đố ai cũng mong chờ được giải đáp thì đột nhiên vọng lại tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng của Đại Khí đầy hưng phấn: “Ái chà, giày đều ở đây cả, người chắc đã về nhỉ? Có phải đều đang ở nhà không?”
Cát Cát nhíu mày nhìn tôi lắc đầu, sau đó chạy ra mở cửa: “Anh về rồi ạ? Anh Bảo cắt đồ ăn bị đứt tay.”
Đại Khí vội vàng thay dép bước vào, đến trước mặt tôi cúi xuống nhìn, cười ha hả: “Vô dụng, yếu đuối ráng chịu!”
...Đúng là hai anh em, rủa người khác cũng giống hệt nhau.
“Đại Khí, nếu không phải tay tao bị thương tao đã ‘thông cống’ mày rồi đấy.” Mắt tôi bốc hỏa nhìn nó, thằng vô duyên này về thật không đúng lúc, tôi có nguyền rủa nó ngàn lần cũng không chán!
Đại Khí bất ngờ: “Ơ, gớm thật, mày thông thử tao xem, tao thít gãy ngón tay mày luôn!” Nói xong chộp ngón tay tôi xem qua xem lại, quay sang hỏi Cát Cát: “Em băng lại giúp nó hả? Thằng bệnh hoạn này có nhân cơ hội động tay động chân với em không?”
Cát Cát đỏ mặt, không phải vì tức giận mà vì bị nói đúng tim đen, bèn trừng mắt lườm Đại Khí một cái, đi vào bếp: “Em đi nấu cơm.”
Tôi lập tức giả dạng quân tử bênh vực: “Mày đúng là vớ vẩn, đến em gái mình mà cũng trêu được, ảnh hưởng không tốt đến tao đấy!”
“Thôi đi.” Đại Khí phì ra một hơi dài: “Nhìn ngón tay của mày cũng biết lưu manh hay không rồi.”
Tôi ra oai, cố gắng đưa ngón bị thương giơ lên trước mặt nó.
*
Dù thế tôi cũng cố gắng xuống bếp, một món canh gà, một cà chua xào trứng, còn lại đều do Cát Cát làm hết.
Đại Khí đói không chịu được, mấy lần xuống bếp nhìn ngó, bất ngờ thấy túi đồ ăn vặt tôi mang về, định lấy ăn, hỏi thăm là của ai mua. Tôi lập tức nhanh trí đáp lời rằng cố tình chạy qua Vương Phủ Tỉnh mua cho chủ nhà thân yêu Đại Khí của tôi, nhằm thể hiện tấm thịnh tình của mình. Cát Cát hậm hực nhìn tôi, Đại Khí cảm kích khen tôi biết điều, tuyên bố sẽ giảm cho tôi hẳn 5 tệ tiền thuê nhà.
Lúc ăn cơm, tôi và Đại Khí có nhắc đến chuyện sắp tới qua công ty nó làm việc, Đại Khí yêu cầu tôi viết một bản sơ yếu lý lịch, bạn bè thì bạn bè nhưng cũng phải chính quy, đồng thời nói luôn công ty đã tìm được một người không tầm thường chút nào, phụ trách quản lý tòa soạn tạp chí, nghe nói cũng là một người trẻ tuổi, bảo tôi sắp xếp thời gian đi gặp.
Tôi nhận lời, nhân lúc Đại Khí không để ý đưa mắt nhìn Cát Cát, nhưng cô ấy chết cũng không nhìn tôi, nhưng sau đó không trốn tránh được, đành phải nhìn tôi vẻ giận dữ, nhíu mày nhìn tôi nghiêm trọng ra hiệu không nên quá lộ liễu để anh cô ấy nhìn ra.
Giữa đoạn còn nói đến việc hôm nay tôi xin nghỉ việc, tôi còn đắc ý nói rằng đi trễ không bằng đúng lúc, hôm nay còn được nhận một ít tiền. Anh em Đại Khí tò mò hỏi tới, tôi bèn khai thật, kể từ đầu chí cuối, nói đến đoạn tôi vừa nghe sắp có nguy cơ thất nghiệp, mà ngày ngày còn phải đi hết hẻm này đến hẻm kia tìm nhà trọ. Đại Khí vừa nghe đã bắt đầu ông ổng chửi, nói tôi giả vờ khách sáo, tôi giải thích không phải như vậy, mà chỉ sợ đến đây lại làm người khác phiền phức.
Một lời hai ý, Cát Cát nghe tất nhiên hiểu, cười với tôi một cái thật nhanh.
Cả bữa ăn Đại Khí chỉ lo nhai, nuốt và nói liên hồi, không để ý ánh mắt tình tứ mà tôi và Cát Cát trao cho nhau.
Ăn xong Cát Cát thu dọn chén đĩa, Đại Khí vừa chép miệng vừa khen thức ăn ngon, không khí lại ấm áp, điều này nhắc tôi nhớ ra, lập tức gọi cho Đàm Đôn, cậu ta than thở chuyến bay trễ giờ, nó đợi đến nỗi khát khô cả họng, nhưng nước ở sân bay quá đắt, nó tiếc tiền không dám mua. Tôi an ủi trễ giờ còn tốt hơn là không đến, có cần tôi đi không? Đàm Đôn lập tức từ chối, bảo hôm nào có thời gian cùng nhau nhậu một bữa là được, hôm nay cứ cho nó không gian riêng, thế mới gọi là “xa cách ngắn sẽ làm hôn nhân thêm mặn mà, xa cách lâu làm đêm đầu tiên thăng hoa...”
Gác điện thoại xong cùng Đại Khí vào bếp mang bia ra phòng khách nói chuyện, đột nhiên cả hai không hẹn mà gặp, cùng nhắc đến lão Phó, gọi điện thoại không ai nghe máy, làm tôi và Đại Khí có chút lo lắng. Cát Cát rửa dọn xong cũng qua ngồi cùng, tôi bảo cô ấy gọi cho Tiểu Thiên, hỏi xem dạo này Phó Dụ có gọi về không, kiểu gì cũng không thể bỏ mặc công ty được.
Cát Cát gọi ngay, nói chuyện với Tiểu Thiên hồi lâu, hỏi thăm chuyện chính xong thì giọng điệu trở nên không tự nhiên, một hai câu đối phó, vừa nói vừa nhìn tôi, mặt đỏ ửng, trước khi tắt máy còn lẩm bẩm vào điện thoại mấy câu: “Nói bậy bạ gì đấy? Chị cho ăn đòn bây giờ, không phí lời với em nữa, bye bye!”
Tôi ra vẻ không để ý nhưng trong lòng rất đắc ý, không cần phải hỏi, Tiểu Thiên chắc chắn nhắc đến tôi trong điện thoại, tuy không biết chuyện tôi và Cát Cát hôm nay, nhưng lúc nãy cô nhóc cố tình chọc ghẹo vài câu tác động thêm cho tôi, tôi định hôm nào dụ dỗ cài cô nàng làm gián điệp cho tôi, đặt biệt danh: Chu nhiều chuyện…
Cát Cát gọi xong, báo cáo rằng lão Phó có liên lạc với Tiểu Thiên, hỏi tình hình công ty và chỉ đạo từ xa, vài ngày nữa sẽ về. Tôi và Đại Khí yên tâm phần nào, vẫn sống là tốt.
Thời gian còn lại, ba chúng tôi chuyển sang đánh bài, tôi cố sức đánh thắng Đại Khí nhưng nhường nhịn Cát Cát, chỉ ba người nhưng không khí vô cùng sôi nổi. Phải thừa nhận, không khí như thế này đối với một thành viên mới như tôi mà nói thì thật quá hạnh phúc. Vừa đánh bài tôi vừa nghĩ nếu sau này ngày nào cũng được ở với một bên là người đẹp một bên là bạn thân, sống như vậy nếu tổn đi vài tuổi thọ cũng đáng! Ông trời ơi, tôi chỉ đùa thôi, đừng tưởng thật nhé!
Nói đi nói lại, những ngày tháng như thế này khiến tôi không khỏi so sánh, lúc trước sống với Đàm Đôn quả quả thật khô khan, thiếu thi vị. Nó là gì chứ! Tôi dọn nhà là đúng đắn! Cuộc sống tươi đẹp này làm tôi quên hẳn cuộc sống lúc trước.
Được được! Mọi người cứ mắng tôi là đồ vong ơn phụ nghĩa, có mới nới cũ đi!
Gần 2 giờ sáng, chúng tôi đều mệt, ai về phòng người đó.
Nằm trên giường nhớ về cảnh chiều, đặc biệt là lúc ôm Cát Cát ở sô-pha, thế là cả tâm lý lẫn sinh lý đều bắt đầu trỗi dậy. Tôi tiếp tục hoang tưởng, hình như vẫn có thể cảm nhận được mùi hương của cô ấy quanh đây. Không nhịn được, cuối cùng gửi tin nhắn cho cô ấy: “Ngủ chưa? Anh nói câu này em đừng thấy ghê nhé: rất nhớ em.”
Tin nhắn trả lời: “Ghê chết đi được!”
Tôi nhắn lại: “Em không biết sao? Tình yêu vốn rất ghê, chỉ có điều người trong cuộc thường không cảm thấy, còn người ngoài cuộc luôn cảm giác từng lời nói, hành động của người đang yêu rất ghê, rất buồn nôn.”
Trả lời: “Ai yêu nhau chứ? Anh đang huyễn hoặc gì thế? Mau uống thuốc ngủ đi, mai em dắt anh đi khám thần kinh!”
“Ngón tay anh còn đau này, chắc chắn không phải hoang tưởng, hồi chiều anh còn liếm vào má của ai nhỉ? Cô nương này, hay là tôi dắt cô nương đi khám nhé, bệnh đãng trí nghiêm trọng quá rồi.”
“Thưa chú, hành vi biến thái của chú đã làm cho thiếu nữ tôi đây bị ám ảnh, cũng may Đại Khí cứu giá kịp thời, chú đúng là bẩm sinh thích đi liếm người!
...
Tôi tin rằng cô ấy cũng giống tôi, ngồi trên giường, tựa lưng vào gối cầm điện thoại, cười ngốc nghếch một mình.
Đến đây tôi đột nhiên nhớ ra, buổi chiều suýt chút nữa Cát Cát đã cho tôi biết mình đắc tội gì với cô ấy, nhưng lại bị tên mập kia phá đám, vậy bây giờ hỏi tiếp, chắc không muộn chứ?
“Chẳng phải em định nói chứng cứ anh đắc tội em sao? Anh cứ thắc mắc mãi, xin em nói cho anh biết đi, nếu không cả đêm anh sẽ không ngủ được.”
Tin nhắn gửi đi, hồi lâu không thấy trả lời, kỳ lạ thật, chẳng lẽ gửi xong tin nhắn ngủ luôn rồi sao? Đúng lúc tôi định gửi tiếp tin nhắn hối thúc, thì điện thoại reo.
“Được rồi, anh lên phòng em đi.”
…Đọc tin nhắn, cả người tôi lâng lâng, tự tát mình vài cái, không phải chứ? Bây giờ? Tôi chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, hơn nữa Đại Khí ở nhà mà, hình như tôi đang nghĩ đi đâu thì phải?
Tôi trả lời: “Thưa cô, nửa đêm nửa hôm gọi tôi qua phòng là có ý gì vậy? Không phải là để xem tiên nữ nhảy múa chứ?”
“Anh nghĩ bậy bạ gì vậy... dê xồm! Em muốn cho anh xem chứng cứ phạm tội, tội anh phạm phải em không nói rõ ràng được.”
Ấy? Tội chứng của tôi còn có thể xem? Không lẽ hôm đó tôi uống say xong gửi ảnh khỏa thân cho cô ấy? Việc này làm tôi tò mò.
Bèn trả lời: “Anh qua ngay.”
Bên đó nhắc nhở: “Nhẹ chân thôi, đừng để anh em nghe thấy.”
Tôi nhắn lại: “Anh có cần mặc quần áo không?”
Cô ấy không thèm nhắn lại.
Do dự không biết có nên thắt caravat xịt ít nước hoa không, cuối cùng đành mặc quần thể thao và áo thun chạy nhanh lên lầu.
Sàn gỗ mỗi điểm này là không tốt, dù tôi rón rén thế nào cũng vẫn có tiếng động nhỏ, thế mới biết thế nào là thậm thụt, khó khăn lắm mới đến được phòng của Cát Cát, toát cả mồ hôi hột.
Vốn dĩ định gõ cửa, nhưng thử đẩy nhẹ, không khóa, tôi thở ra, quay sang nhìn phòng Đại Khí, cảnh lén lút tư tình thế này quả là kích thích!
Tiếng Cát Cát thì thào: “Anh làm gì thế? Còn không chịu vào?”
Lẻn vào trong, đóng cửa, đảo mắt chờ đợi − tôi mong nhìn thấy cảnh cô ấy mặc áo ngủ mỏng tang, hoặc bikini... nhưng chẳng có gì chứ đừng nói đến ánh đèn hồng mờ ảo, nến thơm hay đầy giường là cánh hoa hồng, nhân vật nữ nằm gợi cảm − Cát Cát đứng trước mặt tôi, mặc kín đáo, bộ đồ ngủ dày, khóa kéo tới tận cổ.
Nhìn bộ dạng kín đáo và phòng thủ của đối phương, tôi biết chắc mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng vẫn nhớ đến cảnh lúc chiều, bèn cười thân thiện, dang tay về phía Cát Cát.
“Làm gì? Anh làm gì đấy?” Cát Cát lùi ra sau nhưng vẻ mặt không có gì hoảng hốt, còn cười nụ, phát nhẹ vào tay tôi: “Anh mà làm bậy là em kêu lên đấy!”
Tôi đành buông tay xuống: “Anh chỉ muốn ôm em một lát.”
“Anh là gì của em mà đòi ôm?” Cát Cát cười thành tiếng, ngồi xuống giường, chỉ vào ghế sô-pha đơn phía đằng xa ra hiệu tôi ngồi xuống: “Em muốn cho anh thấy tội chứng mới gọi anh lên.”
Tôi tò mò, vươn người lên trước: “Tội chứng đâu? Cho anh xem.”
Cát Cát không nói gì, nheo mắt nhìn tôi, mất mấy giây, lúc tôi thấy lo sợ cô ấy bật cười, cúi xuống lấy điện thoại ấn mấy cái rồi ném sang tôi: “Nhấn nút bên trái!” Nói xong bước đến bên cửa sổ, quay lưng vào tôi.
Tôi cầm điện thoại, không hiểu gì. Ghi âm cuộc gọi ư? Sờ sợ, nhưng cũng nhấn nút nghe.
Điện thoại phát ra âm thanh hỗn loạn, tiếp theo là tiếng của tôi: “Được không? Em nói đi được không?” Sau đó là tiếng hét của Đàm Đôn vọng lại từ đằng xa: “Được!!!” Nói xong tiếng vỗ tay bồm bộp của nó vang lên.
Xấu hổ, đúng là uống quá nhiều, tôi và Đàm Đôn nói nhiều thật, hơn nữa... tôi muốn làm gì nhỉ?
Điện thoại lại có tiếng Cát Cát, rất rõ ràng rành mạch: “Được!”
Tiếng của tôi: “Được! Em nói là được! Vậy bắt đầu! Sau đây tôi thật lòng thật dạ xin trình bày một ca khúc với tên gọi ‘Nước chảy một dòng’, xin một tràng pháo tay động viên nào!!!” Xa xa vọng lại tiếng Đàm Đôn huýt sáo, vỗ tay rầm rầm.
Trong phút chốc tôi cảm nhận được tai mình nóng rực, ngước lên nhìn Cát Cát, vai cô ấy đang run run. Ôi! Cô ấy đang cười, thật mất mặt!
Trong điện thoại, giọng của tôi lại tiếp tục: “Anh hát đây nhé hoa cỏ xanh rờn, sương sớm trên lá.. là lá la..! Hả? Cao quá hả? Anh bị lạc giọng à?” Giọng Đàm Đôn the thé: “Đúng là cao quá, thấp một chút, ngồi xổm mà hát!”
...Gì mà lộn xộn t