← Quay lại trang sách

Gossip Girl – Hội bà tám

[Cuộc đời nếu lúc nào cũng thuận lợi, trong lòng ắt sẽ có chút bất an, bởi niềm vui ngắn chẳng tày gang mà, cuộc sống vốn là những chuỗi dài pha trộn của những sự đen đủi và sự vô cùng đen đủi mà thôi.

Bình thường cứ cách vài ngày kiểu gì cũng lại có một chuyện không vui khiến cho người ta muộn phiền, bởi vậy nếu chuyện vui liên tiếp xảy ra, tất nhiên sẽ có chút lo lắng − tại sao gần đây tôi lại hạnh phúc thế nhỉ?

Thật không bình thường.]

Sáng hôm sau, lúc thức giấc phát hiện Cát Cát đã dậy từ sớm, tôi vừa thay quần áo vừa nhớ lại chuyện hôm qua, lâu lắm rồi mới thấy lòng vui vẻ như vậy... Hả? Sao tôi lại cảm thấy có người đang mắng tôi nhỉ? Các bạn đọc sách thì đọc, sao lại mắng tôi?

Được rồi, có người bực tức vô cùng vì đoạn cao trào như ngắm trăng ngắm sao tôi lại dừng lại, nhảy ngang sang chương mới.

Thật ra không phải như vậy, tôi rất muốn như những anh chàng khác, phét lác rằng tối qua tôi đã chiếm được Cát Cát như thế nào, nhưng thực tế thì không hề. Tối qua ở phòng cô ấy, chúng tôi ôm nhau nằm trên giường rất lâu, nhưng không dám làm gì sâu xa hơn, bởi vì anh cô ấy − Đại Khí − ở phòng bên cạnh, đương nhiên quan trọng hơn là vì Cát Cát không cho tôi quyền đó, sự tiếp xúc hạn chế ở mức độ nhiều nhất cũng chỉ là ôm hôn nhau, đến ngực cô ấy tôi còn chưa chạm đến được.

Nằm trên giường, bọn tôi nói với nhau rất nhiều, chủ yếu trách móc nhau. Tôi trách cô ấy tối đó gửi tin nhắn dọa chết tôi, còn móc điện thoại ra cho cô ấy xem, nói gì mà nửa đêm giở trò lưu manh, sau này không liên lạc nữa, sau cùng còn có ba dấu chấm than to tướng. Cát Cát chu môi, bảo tối hôm đó sợ tôi uống say nói cuồng, nếu cô ấy tưởng thật thì khó xử biết chừng nào, bởi vậy tin nhắn đó là cho cô ấy một cái cớ để thoái lui, chứng minh cô ấy không coi là gì cả. Nói đến đây phản công lại, bảo rằng ngày hôm sau cũng đợi tôi gọi điện thoại, ai ngờ tên vô duyên như tôi lại gửi tin nhắn cũng chỉ hỏi thăm chuyện xảy ra tối hôm trước, cô ấy giận thật, cảm giác tôi đang trêu đùa...

Con gái là vậy, khi nói đến lúc mình bị tủi thân, nói tới nói lui chỉ một lúc là mắt mũi đỏ hoe, Cát Cát cũng vậy, tôi vội vàng dỗ dành, nói rằng mình đúng là uống say, như ăn phải mật gấu, nhưng những lời nói đó là thật lòng, bình thường không dám nói, thứ nhất là vì cô ấy là em Đại Khí, thứ hai cô ấy xinh đẹp dễ thương như vậy, sợ tỏ tình xong có khi còn bị cô ấy chán ghét, xa lánh cả đời.

Cát Cát nghe xong cười thích thú.

Gần 3 giờ sáng, Cát Cát cảm thấy đã buồn ngủ, tôi bèn ngồi dậy cáo từ, đứng ở cửa hôn nhau rất lâu. Cảm giác ấy không đủ, hôn thật không đủ chút nào.

Sau đó Cát Cát đẩy tôi ra ngoài, nói: “Đừng lề mề nữa, mau về phòng ngủ, mai em còn phải đi làm!”

Tôi giơ tay tạm biệt, quay lưng cố gắng men theo cầu thang rón rén nhẹ nhàng đi xuống, về phòng. Vào đến phòng mới thở phào nhẹ nhõm, ôm bụng đến trước máy tính mở tìm “tài liệu” – đừng trách tôi chứ, hôn nhau lâu như vậy, ôm một người con gái lâu như vậy, đã thế bây giờ trên người mùi hương của cô ấy, “phần con” trong tôi trỗi dậy, không chịu được, đành phải tự mình tìm phương hướng giải quyết vậy...

Chuyện tối qua chỉ có vậy, chắc mọi người thất vọng lắm phải không? Hừ! Tôi còn thất vọng hơn ấy chứ!

*

Bởi quá sung sướng và hạnh phúc, sáng hôm sau tôi tự động tỉnh giấc, Cát Cát vẫn như ngày thường làm đồ ăn sáng, trông thấy tôi bèn hỏi theo quán tính sao thức dậy sớm vậy, tôi cười trả lời rằng nhớ cô ấy không ngủ được, Cát Cát vừa cười vừa liếc yêu. Tôi hỏi Đại Khí đâu, biết nó vẫn chưa ngủ dậy, tôi chạy qua ôm hôn cô ấy.

Cát Cát đẩy tôi ra hỏi xem đã đánh răng rửa mặt chưa, tôi lắc đầu, cô ấy vờ muốn ói, đẩy tôi vào nhà tắm, sau đó lại chạy ra làm đồ ăn sáng, không quên nhắc tôi: “Xong xuôi lên gác gọi anh em dậy ăn sáng nhé!”

20 phút sau, Đại Khí mắt nhắm mắt mở ăn sáng cùng tôi và Cát Cát, ba người không ai nói gì, hai trong số đó trong lòng có chuyện mờ ám.

Đại Khí cúi đầu, mắt nhắm, cho bánh mỳ vào miệng, hồi lâu lại ngáp dài, sau đó cắm cúi ăn, cả bữa không mở mắt ra. Nhưng cái ngáp lại vô cùng ảnh hưởng đến hai người còn lại, tôi và Cát Cát không hẹn mà cùng há miệng ngáp, cô ấy đoan trang còn lấy tay che miệng, tôi ngáp xong còn quay sang nhìn đôi mắt thâm quầng của cô ấy cười đầy ẩn ý.

Cát Cát thấy tôi cười, không chịu được cũng cười theo, theo đó cũng lườm tôi một cái, miệng lẩm bẩm: “Tại anh!”

Tôi chưa kịp phản ứng thì Đại Khí đã hắng giọng “Hèm!”một tiếng, làm tôi hết hồn, xém chút nữa đổ sữa ra ngoài. Nhìn lại, tên mập này đã mắt chữ O mồm chữ A, bánh mỳ còn dính mép, hết nhìn tôi lại nhìn Cát Cát, sau đó nhăn nhó, la lớn: “Ây da, gì thế? Mới sáng mà đã gây thù chuốc oán à? Đá đau thế, anh giành trứng của em đâu?” Nói xong xuýt xoa, vuốt vuốt bên hông.

Tôi nhìn Cát Cát, cô ấy mặt đỏ ửng, cũng may nhanh trí phản ứng: “Đáng đời! Ai bảo anh vừa ăn vừa ngủ, không sợ nghẹn chết hả?”

Đại Khí giận dữ quay sang nhìn em gái, miệng lầu bầu.

Tôi vẫn nhìn Cát Cát, cô ấy cũng nhìn lại, tuy cố nén cười nhưng ánh mắt lại mang hình viên đạn.

Tôi không nhịn nổi nữa, lấy một miếng bánh che miệng cười − tôi biết, cú đá đó là cô ấy muốn báo thù tối qua vì tôi mà thức khuya, nhưng Cát Cát ơi, em không biết, mấy ngày gần đây thần may mắn đã đến che chở cho anh, chẳng lẽ em không phát hiện ra anh đang trong giai đoạn tình yêu sự nghiệp vẹn cả đôi đường sao? Ha ha ha...

*

Đại Khí bị đá tỉnh cả người, mở to hai con ngươi nhìn quanh phòng khách, làm tôi không hôn tạm biệt Cát Cát trước khi cô ấy đi làm được. Phải hiểu rằng như vậy đối với một đứa đang ở giai đoạn đầu của tình yêu nồng cháy, thì mối thù này đúng là không đội trời chung.

Nỗi ấm ức đó cứ quẩn quanh trong đầu, làm tôi khi đến công ty Đại Khí gặp ông chủ của nó mà tâm trí vẫn còn mơ hồ. Ba người ngồi trong văn phòng sếp tổng bắt đầu nói chuyện. Mặt tôi cười, gật đầu đối phó, nhưng trong đầu lại đang nhớ Cát Cát. Thôi được, tôi thừa nhận mình yếu đuối, ngày đầu chìm trong tình yêu, tương tư đến mức ấy mọi người cũng nên thông cảm. Nhưng đang họp mà, tôi càng nghĩ càng bối rối, theo thói quen lấy thuốc ra hút, ngậm thuốc trong miệng mới phát hiện ra trước mặt mình còn hai người, tôi cười chữa ngượng, chìa thuốc ra mời.

Ông chủ mới còn chưa biết tên họ đang ngồi trước mặt xua tay từ chối, sau đó cầm cái gì đó ở trên bàn, nhìn tôi ra hiệu ném sang.

Tôi đưa tay đỡ theo phản xạ, là bật lửa Zippo, trên còn khắc ký tự kỳ lạ... “Là chữ Bảo phải không?” Tôi ngước đầu hỏi.

“Ha ha... anh bạn... vừa hay là tên cậu.” Ông chủ chưa biết tên cười thoải mái: “Tặng cậu đấy, phải lấy đấy nhé!”

...Còn có chuyện hay này sao?

Đại Khí la lên, bảo chơi với nhau bao lâu mà anh ta chưa tặng nó thứ gì, không công bằng chút nào.

Ông chủ mới có tên Dương Tiểu Tinh, cái tên tuy rất nho nhã, thậm chí có chút trẻ con, nhưng tướng mạo lại vô cùng vạm vỡ, động tác ném bật lửa lúc nãy cũng rất điệu nghệ, chắc chắn phải là người dày dạn kinh nghiệm và bản lĩnh mới có tố chất như vậy.

“Không được đâu sếp Dương, làm vậy tôi ngại lắm, đại ân đại đức này...” Tôi vừa khách sáo khước từ, vừa cầm bật lửa xem, cố gắng biểu lộ sự mừng vui, hoan hỉ nhất, sẵn sàng năm ăn năm thua với kẻ nào có ý đồ tranh cướp.

Dương Tiểu Tinh nhíu mày ra vẻ không ưng ý: “Này, nói gì chứ, chỉ là cái bật lửa thôi, không cần phải vậy. Hơn nữa...” Vừa nói vừa quay sang Đại Khí: “Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp, giờ là bạn bè, nếu sau này Lại Bảo đồng ý qua làm với tôi thì lúc đó mới là lính của tôi, sẽ có quy tắc riêng, nếu không vẫn cứ là bạn bè, đúng không?”

Đại Khí cười tươi, nhíu mày với tôi: “Này, ông anh của tao được chứ? Hợp không?”

Tôi giơ ngón cái: “Hợp, chỉ tiếc gặp nhau quá muộn.”

Tôi nói thật lòng, thật ra trước đây, theo lời Đại Khí kể, tôi đã có cảm tình với Dương Tiểu Tinh, hôm nay gặp, quả không phải dạng tầm thường. Từ lời nói hành động, đến cử chỉ thân tình, nụ cười tỏa sáng, bộ quần áo công sở đơn giản nhưng không rẻ tiền, đặc biệt là cái bật lửa Zippo mà anh ta cho tôi, đều toát lên một vẻ rất đàn ông, có tình có nghĩa... người như thế, bất kể là làm bạn hay làm thuộc hạ của anh ta, đều chỉ một chữ: đáng!

Được Dương Tiểu Tinh ném cho cái bật lửa, cảm xúc của tôi cũng bình tĩnh lại, trên danh nghĩa là đến nói chuyện, nhưng thật ra cũng là phỏng vấn, tôi phải giữ điềm tĩnh!

Tự dưng có chút bấn loạn, tổng kết lại, thấy nguyên nhân chính là vì mấy hôm nay mọi việc quá thuận lợi, suôn sẻ. Cuộc đời nếu như lúc nào cũng thuận lợi, trong lòng sẽ có chút bất an, bởi niềm vui ngắn chẳng tày gang mà, cuộc sống vốn là những chuỗi dài pha lẫn của những sự đen đủi và vô cùng đen đủi mà thôi. Bình thường cách vài ngày lại có một chuyện không vui làm cho người ta muộn phiền, bởi vậy nếu chuyện may liên tiếp xảy ra, thì cũng phải có chút lo lắng − tại sao gần đây tôi lại hạnh phúc thế nhỉ? Thật không bình thường.

Tôi là người như vậy, gần đây vạn sự như ý khiến tôi cảm giác sau lưng sẽ tiềm ẩn nguy cơ lớn, như một dãy núi lửa đang âm ỉ chỉ chực chạm nhẹ là bùng phát nuốt chửng lấy tôi.

*

Vẫn chưa chính thức nhận chức nên lần gặp đầu tiên này vẫn trên danh nghĩa bạn bè, vì vậy buổi trưa chúng tôi đặt bàn ăn ở nhà hàng gần công ty. Lúc gọi đồ ăn, Tiểu Tinh xin lỗi trước, nói chiều còn có việc nên không uống được, để Đại Khí uống với tôi, khi khác có thời gian sẽ cùng tôi không say không về. Tôi cũng là người hiểu chuyện, thôi không gọi bia, ăn cơm xong ai làm việc người đó, sau này còn nhiều cơ hội.

Lúc ăn cơm nói đến công việc của tôi và vấn đề lương bổng, sống ngần ấy năm tôi chưa bao giờ được làm lãnh đạo, nên cũng không biết thế nào là “lương năm”, vì thế khi Tiểu Tinh hỏi, tôi không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào, hơn nữa trong vần đề này tôi cũng là người hay ngại ngùng, cứ nói đến tiền là tôi không biết phải mở miệng thế nào, nửa đùa nửa thật trả lời: “Chưa có công không dám hưởng bổng lộc, trước hết cứ bắt tay vào công việc, xem khả năng đến đâu thì hãy định giá xem tôi đáng bao nhiêu tiền một cân.”

Đại Khí đang cúi đầu bỗng trừng mắt nhìn tôi, Tiểu Tinh liền cười, bảo rằng không phải vì quan hệ với Đại Khí mà giấu giếm gì cả, trước hết theo ý kiến của Đại Khí lấy một con số làm cơ bản, sau đó theo hiệu suất công việc sẽ điều chỉnh tăng dần.

Tôi không hiểu anh ta nói vậy là bao nhiêu, nhưng trong tình huống này thì chỉ có cách gật đầu, ai mà chẳng thích tiền? Nhưng tôi rất sợ người khác nói tôi là người sống vì tiền, bao nhiêu năm nay, những việc chỉ cần tiền không cần danh dự tôi đều không làm, vì tôi tin trên đời này chắc chắn còn nhiều thứ quan trọng hơn tiền. Vàng, đồ cổ, kim cương chẳng hạn...

Ăn xong Tiểu Tinh không giữ tôi lại, bởi tổng biên tập mới chưa đến, anh ta nghe Đại Khí nói tôi vừa nghỉ việc, bèn đùa rằng tôi cứ nghỉ ngơi một hai hôm, đến khi vào việc thì tha hồ vắt chân lên cổ mà chạy, chắc chắn cũng sẽ phải trải qua giai đoạn một ngày làm 26 tiếng, tòa soạn mới thành lập mà.

Lúc Đại Khí lái xe đưa tôi về, tôi quay sang hỏi nó: “Này... này, lúc nãy Tiểu Tinh nói vậy có nghĩa là lương năm được bao nhiêu?”

“Mấy nghìn, chắc chưa đến một vạn!” Đại Khí bĩu môi, không nhìn tôi: “Đờ ra rồi hả? Buồn không?”

Tôi thật sự xúc động: “Buồn gì? Ý mày từng đó còn ít hả?”

“Vớ vẩn, mày là trưởng phòng do tao giới thiệu qua mà, đúng là cù lần!” Đại Khí giả vờ giơ nắm đấm lên đánh tôi.

Tôi thành thật chia sẻ: “Anh hai, mày là con nhà phú quý, lại xuất ngoại trở về, cầm tiền mà nghĩ là giấy vệ sinh nó khác, tao là con nhà làm công ăn lương điển hình, gần một vạn mà còn chê ít hả? Tòa soạn trước đây của tao lương tháng chưa đến 3000. Trước giờ tao chưa bao giờ nghĩ mình có số trở thành sếp, tao còn nghĩ nếu đức hạnh của tao mà được lên cao vậy, chắc chỉ có thể do cam chịu cặp kè làm trai bao cho mấy bà sếp U50 ấy chứ!” Đang nói thì điện thoại reo, vừa rút điện thoại vừa hỏi Đại Khí: “Sao hả? Mày vẫn cảm thấy ít hả?”

“Cũng không hẳn, đây chỉ là ban đầu, mày cứ làm tốt, không cần mày mở miệng, Tiểu Tinh nhất định tăng lương cho mày, không tin cứ chờ mà xem!” Đại Khí rất hưng phấn, quay lại nhìn tôi rất nhanh: “Tuy nhiên còn phải xem mày bản lĩnh đến đâu, mày cứ làm tốt cho tao nhé!”

Tôi gật đầu mở điện thoại, nghe thì nghe vậy chứ tâm trí không để ý lắm, có tin nhắn, người gửi là... người yêu của tôi − giờ có thể nói như vậy rồi chứ nhỉ? Ôi! Thật hạnh phúc!

Đương nhiên tôi không thể biểu hiện ra bên ngoài, anh trai cô ấy ngồi bên cạnh, nhỡ hỏi thì biết trả lời thế nào, càng không biết nói xong hậu quả ra sao, vì thế đành gói ghém cảm xúc, ra vẻ không có gì.

Nội dung tin nhắn: “Công tử, tiết trời xuân sang hoa nở, buổi chiều có thể du ngoạn với tiểu nữ không?”

Tôi không cười, thật sự không hề cười, lòng nở hoa nhưng miệng không hề cười. Đại Khí nói hồi lâu không thấy tôi trả lời quay sang quát: “Này, mày có nghe tao nói không vậy? Tin nhắn của ai đấy? Nhìn mày cười dâm đãng quá đấy, Vương cái gì Di hả?”

Hả? Tôi cười sao? Vậy là không phải tôi cố ý, ai bảo tôi đang yêu chứ... trong lúc hớn hở, mở miệng đối phó với Đại Khí: “Tao đang nghe, mày bảo ai dâm đãng? Tin nhắn của một đứa bạn.”

Vừa nói vừa múa tay: “Nương tử đã có nhã ý như vậy, tại hạ ắt nguyện đi cùng, ban ngày làm tình lang, ban đêm làm ngưu lang.”

Nhấn gửi tin nhắn, tai còn nghe Đại Khí lải nhải: “Hứ! Cười không phải gian thì cũng là tặc, chắc con hồ ly nào đang thiếu dương khí, tìm mày để tu luyện đây.”

Hơi căng thẳng, cười bâng quơ ứng phó: “Ha ha ha, không phải hồ ly tinh, là bạch xà!” Vừa nói vừa nghĩ: Thằng mập này nếu biết người nó đang mắng chính là em gái mình, liệu nó có phi thẳng xuống sông cùng tôi quy tiên không?

Tin nhắn được hồi đáp rất nhanh: “Vị đại sư này thật không biết giữ mình, dám gọi là nương tử, làm mất danh tiết của tiểu nữ. Thôi, tiểu nữ đi tìm một người chính nhân quân tử bầu bạn vậy.”

Nhìn từng chữ của tin nhắn tôi đều có thể tưởng tượng ra Cát Cát vừa nhắn vừa cười tít mắt, muốn chơi trò mèo đuổi chuột với anh sao? Lập tức trả lời: “Sư thái đừng trách, sáng nay chia xa, bần tăng vẫn tơ vương sư thái trăm ngàn lần, nếu không gặp nhau bây giờ, bần tăng cảm thấy vô cùng lẻ bóng, mong sư thái thương xót.”

Đại Khí lái xe, mắt không ngừng liếc tôi, đầy vẻ coi thường: “Mẹ kiếp, mày xem mày cười kìa, đầu tao nổi cả da gà, mày đang tư tình với gian phụ nào? Sắp bấm vỡ cả màn hình điện thoại rồi!” Đang nhạo tôi thì điện thoại nó reo, lập tức bấm nghe, vừa alo một tiếng, giọng bỗng trở nên dịu dàng lạ thường: “Ha ha, đang làm gì thế? Ăn cơm chưa? Anh đang lái xe, không lừa em...”

Tôi quay sang trêu nó, nói to: “Mẹ kiếp, mày xem mày cười kìa, đầu tao nổi cả da gà, mày đang tư tình với gian phụ nào?”

Đại Khí trừng mắt nhìn tôi, nói nhanh vào điện thoại: “Hả? Không phải, là Lại Bảo đấy!”

Tôi nghe xong, vậy là người quen rồi, nếu không sao lại khai tên của tôi cho bên kia chứ, Đại Khí mặt không thoải mái đưa điện thoại qua trước mặt tôi.

Tự dưng phải nghe điện thoại, tiếng the thé vọng đến: “Lại Bảo chết tiệt, anh mắng ai gian phụ, chán sống rồi hả?”

...Quen lắm, như sét đánh ngang tai – Chu Tiểu Thiên!

Không đếm xỉa gì tâm đến sự bất ngờ của tôi, Tiểu Thiên tiếp tục hù dọa: “Không sợ mất mặt hả, mình gian còn nói người khác, anh có tin em...”

“Anh sai rồi, đúng là sai rồi, tội đáng muôn chết, tùy ý muốn giết muốn đánh thế nào cũng được!” Tôi gần như hét lên cắt ngang lời Tiểu Thiên, mồ hôi lạnh túa ra, cô nhóc này nếu không biết lựa những gì không nên nói, để Đại Khí nghe ra thì... ôi, tôi không dám nghĩ tiếp.

Tiểu Thiên cười đắc ý: “Vậy còn được, đưa điện thoại cho Trần mập.”

Tôi lo sợ: “Bà nội ơi, Đại Khí đang lái xe, vì an toàn tính mạng của anh, chúng ta không nên bắt nó nghe điện thoại lúc này, em có gì chỉ bảo, anh sẽ chuyển lời, ok?”

“Cũng được, anh bảo tên mập, nếu hôm nay còn không đón em đi làm, sau này đến cơ hội có tình ý với em cũng đừng hòng nhá, sau này nếu đi ăn gặp nhau, ngoài ‘xin chào’ và ‘tạm biệt’, đừng trông chờ em hé răng.”

Tôi nghi ngờ, chẳng lẽ... trừ phi... há há, đúng là gian tình ở đâu cũng có.

Đưa điện thoại ra xa tai, quay sang Đại Khí, cắn lưỡi cắn môi giả giọng Hồng Kông: “Ông Trần, Chu tiểu thư bảo tôi chuyển lời, nếu hôm nay không đón cô ấy đi làm, cô ấy sẽ tán tỉnh tôi để cho ngài biết mặt.”

Đại Khí nhìn tôi kiểu Tiểu Lý phi đao, mặt lúc trắng lúc đỏ, gật gật: “Được được, anh sẽ đến, em tắt máy trước đi được không?”

Tôi lại ghé sát điện thoại vào tai nói giọng quốc ngữ: “Chu tiểu thư, ông Trần bảo cô muốn làm gì thì làm, thà chết không đi, cảm ơn!” Chưa dứt lời đã bị Đại Khí đấm mạnh một cái.

Trong điện thoại Tiểu Thiên hét lên: “Hứ! Anh truyền tin bậy bạ, em nghe anh ấy nói rồi, em tắt đây, nói với anh nửa câu cũng thấy ngấy đến tận cổ, đúng là quá gian xảo!”

Không cho tôi cơ hội phản biện, điện thoại tắt phụp.

Vứt điện thoại Đại Khí lên trên giá, đằng hắng to hai tiếng: “E hèm! Trần Đại Khí, yêu cầu anh thật thà một chút, chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ, hy vọng anh hợp tác với chúng tôi làm việc, thành thật khai báo, tận dụng cơ hội lập công chuộc tội!”

Đại Khí bị vạch trần có vẻ ngượng, cười lấp liếm: “Ha ha, trước khi luật sư đến tôi không có nghĩa vụ trả lời bất kỳ câu hỏi nào!” Nói xong thấy tôi vẫn lom lom nhìn, nó liền chêm thêm: “Đừng ồn! Tao đang lái xe.”

Chuông điện thoại reo hai cái rồi chuyển sang chế độ chờ, không thèm để ý nó, tôi quay qua móc điện thoại ra xem: “Bây giờ em đến Ung Hòa Cung, chiều không việc gì thì anh qua nhé.”

Hẹn hò, rõ ràng là hẹn hò, vừa mới xa nhau sáng này, bây giờ đã không chịu được muốn gặp tôi rồi! Ôi! Thật ngây ngất!

*

Đến nơi tôi bị đẩy xuống xe, Đại Khí thò đầu ra nhìn tôi: “Này, mày cố gắng về sớm nhé!”

“Sao mày không về sớm chứ?”

Đại Khí ngây ra nhìn tôi, rồi giả vờ phiền não: “Tối nay tao có việc mà!”

Tôi cười, gật gù ra vẻ đã hiểu, trề môi một cái: “Ồ…!”

“Nói chung mày không có việc gì thì về sớm, tốt nhất đừng uống nhiều rượu, em gái tao đi làm về mệt, mày đừng có uống say bắt nó hầu hạ.”

Tiếp theo đến lượt tôi ngây ra, cũng may Đại Khí không nhìn tôi, vội vàng nhấn ga phóng vụt đi. Nhìn theo bóng dáng xe nó, tôi thì thầm: Đại Khí, mày yêu cháu gái bạn, thế thì đừng trách em gái mày cũng bị bạn yêu.

Theo chỉ thị, đợi Cát Cát ở cửa KTV Đường Quả, đang ngó nghiêng xung quanh thì điện thoại lại báo tin nhắn: “Tiểu tử, quay đầu lại cười với đại nương một cái nào.”

Quay đầu lại, cô nhóc này không biết từ lúc nào len lén đứng sau lưng tôi: quần jean, áo thể thao, đeo ba lô, còn cột tóc đuôi ngựa nữa, trông không khác gì trẻ vị thành niên. Chẳng lẽ cô ấy không biết ăn mặc kiểu này sẽ khiến tôi thích thú và đánh thức thú tính trong tôi hay sao?

“Hot boy ơi, đợi ai hả?” Cát Cát chắp hai tay sau lưng, chúi người về trước cười.

Tuy cô ấy dễ thương không chịu nổi, nhưng tôi vẫn bình tĩnh. Tôi không phải là dạng háo sắc, nho nhã đầy mình cơ mà… được vài giây thì không kìm nổi, ánh mắt toát vẻ dâm đãng, định giơ tay vồ cô ấy.

Cát Cát vờ kinh ngạc lui ra sau mấy bước, chỉ vào tôi: “Này này, anh làm gì đấy hả?”

Tôi thất vọng, hai tay giơ ra vẻ mặt tủi thân, nịnh nọt: “Đây chẳng phải là xa cách đốt lửa nhớ nhung sao, cho anh ôm cái nào!”

“Anh là ai mà đòi ôm em, cái gì mà đốt lửa? Ông chú này đã uống thuốc chưa thế?” Cát Cát cười tinh nghịch, nói xong lại chạy đến gần tôi, kéo cằm tôi xuống: “Ừ, cũng được, xem ra cũng được, dẫn theo không xấu hổ...”

“Gì chứ?” Tôi sững người, cảm giác lời này có ẩn ý.

Cát Cát lấy tay kéo một bên cổ áo khoác của tôi: “Chiều anh chẳng phải không bận việc gì sao? Đi gặp một người với em.”

“Bố mẹ em hả? Nhanh quá không? Anh còn chưa nghĩ xa tới vậy.” Tôi cố tình ra vẻ ngạc nhiên: “Vậy anh phải mua ít đồ, không thể đi tay không được!”

“Hứ! Nghĩ lung tung gì vậy? Một người bạn của em thôi.” Cát Cát trợn mắt.

“Vậy anh gặp với tư cách gì?”

Cát Cát xấu hổ quay đi: “Anh hỏi anh ấy!”

Tôi cười rất tươi.

*

Hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần đấy, lúc chuẩn bị đi tôi ưỡn ngực, giang tay, ra hiệu cho cô ấy khoác vào, nhưng cô nàng phớt lờ, cố ý cúi người đi thẳng tới trước, tôi hơi thất vọng liền đuổi theo, khoác tay lên vai cô ấy. Cô gái bên cạnh cười to thành tiếng, thưởng cho tôi vài đấm, lòng tôi rộn ràng, gương mặt mãn nguyện.

Cát Cát khen tôi hôm nay ăn mặc cũng ra dáng, lúc nãy gặp nhau nếu đứng xa một chút cô ấy xém đã không nhận ra rồi. Xem xem, nếu không sao nói thần may mắn chiếu cố tôi chứ, hôm nay tôi đi gặp Tiểu Tinh mà, trước khi ra khỏi nhà phải ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn chứ.

Cát Cát còn nghiêm túc ra lệnh cho tôi lát nữa gặp bạn cô ấy thì tỏ ra đứng đắn một tý, tuyệt đối không được để mất mặt. Ngược lại tôi chê cô ấy ăn mặc trẻ con, Cát Cát bĩu môi, lắc lư đầu nói cô ấy vốn dĩ rất trẻ, vừa nói vừa nhảy chân sáo về phía trước, chiếc ba lô trên vai lúc la lúc lắc.

Có câu: “Trong mắt tình nhân, đối phương lúc nào cũng đẹp như Tây Thi tái thế.” Các cụ dạy, cấm có sai bao giờ!

Trên đường đi Cát Cát nghe điện thoại, nghe xong quay đầu bảo bạn cô ấy đã tới, giục tôi nhanh lên. Sau đó giới thiệu sơ qua về người đó. Nghe nói là một chị học khóa trên, hai người thân nhau như chị em ruột, sau khi tốt nghiệp tuy đường ai nấy đi nhưng tình cảm càng sâu nặng, vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Gần đây chị ấy đến Bắc Kinh thăm Cát Cát, làm cô ấy vui mừng khôn xiết.

Tôi hỏi sao phải dắt tôi theo cùng, Cát Cát nói ở Thượng Hải chị ấy có vô kể bạn trai, lúc nào cũng mang ra khoe, vậy cô ấy cũng không thể một mình đến để bị cười chê, tôi không đi cùng thì cũng sẽ có “kế hoạch B” đến cứu giá.

Tôi kéo chặt cô ấy, bảo nếu vậy thì tôi đi, đừng đổi người khác, trong lòng phân vân: bọn con gái, quan hệ bạn bè tốt đến đâu vẫn có một số chuyện phải so bì bằng được hay sao?

Nói chuyện một lúc cả hai đã đến quán cà phê, Cát Cát đẩy cửa bước vào trước, tôi đi theo. Phía xa chỗ bàn gần cửa sổ, có một người đứng nhanh dậy, đi thẳng tới trước giơ hai tay ra, tiếp theo là tiếng reo mừng, hồ hởi.

Cát Cát cũng lập tức hét ầm lên, cả hai ôm nhau cười, tiếng reo hò của phụ nữ lúc sung sướng, thật chẳng có gì cản được.

Tôi cũng cười, âm thầm quan sát, cả khách trong quán cũng như nhân viên phục vụ đang nhìn bọn tôi với gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, tôi đành cười chữa ngượng, nhằm chứng minh chúng tôi là những người bình thường, không có vấn đề về thần kinh.

Bên kia, hai cô gái ôm chặt lấy nhau, khóe mắt rưng rưng, tôi đứng bên cạnh một cách thừa thãi, bối rối khó xử.

Hồi lâu, họ buông tay ra, vịn vai nhau mặt mày hạnh phúc

“Vợ búp bê.”

“Thím chồng kute.”

Tôi suýt phi xuống đất, gọi kiểu quái gì đây?

Lúc này cô gái kia nhìn thấy tôi, hơi khựng lại, gật đầu chào, kéo Cát Cát qua sô-pha, quay sang ra hiệu mời tôi ngồi, tôi cũng rất ra vẻ đàn ông gật đầu chào rồi ngồi xuống đối diện.

Phục vụ qua đưa thực đơn, nhìn qua thấy cô gái kia đã có đồ uống, hai người vẫn đang bận xúc động nhìn nhau, tôi đành nhẹ nhàng gọi một ly cà phê và một ly trà chanh. Đồng thời kín đáo rút tiền thanh toán trước, không muốn phiền đến hai người đối diện, tỏ ra rằng mình là người có tố chất.

Hai chị em hàn huyên hồi lâu mới phát hiện ra còn một tên đang ngồi đực ra bên này, cô gái kia nhìn sang phía tôi, sau đó dùng ánh mắt hỏi Cát Cát về thân phận của tôi. Cát Cát tự nhiên chỉ về tôi: “Bạn của em, Lại Bảo.”

Tôi lập tức cười lịch sự, nhưng cô gái kia có vẻ vẫn hơi mơ hồ, lại quay sang Cát Cát, hay tôi ảo giác nhỉ? Hình như tôi thấy Cát Cát chu môi cười lỏn lẻn, mắt cụp xuống, nói thầm: “Chính là anh ấy đấy!” Cô gái nghe xong ngước lên “Ồ..!” một tiếng dài, quay sang: “Xin chào!”

“Bạn tốt nhất của em, chị Lai.” Cát Cát nghiêng đầu cười giới thiệu.

Tôi lập tức: “Chào chị.” Nhưng lại cảm thấy cô gái này không lớn hơn tôi là bao, lập tức bông đùa: “Có vẻ rất trẻ, anh gọi chị có phải hơi già không?”

Chị Lai liền cười rất tươi, con gái mà, ai chẳng muốn được người khác khen trẻ.

“Không trẻ hơn anh là bao, chỉ là anh già hơn thôi!” Cát Cát tiếp lời chê bai tôi.

Tôi sờ mặt mình, phản bác: “Đây gọi là phong trần, đàn ông sương gió chinh chiến đều vậy.”

Cát Cát liếc xéo, ánh mắt ấy có nghĩa là: đã bảo là anh phải đứng đắn một tý rồi mà!

Chị Lai nhìn tôi, lại nhìn Cát Cát, cười ẩn ý: “Được rồi, hay em qua đó ngồi tốt hơn.”

Tôi mừng rỡ, lời cảm ơn chân thành cũng bị nghẹn ở cổ không nói ra được, chị Lai này đúng là hiểu lòng người khác.

Cát Cát lại lắc đầu: “Không sao, em với anh ấy cũng không thân lắm.”

Sau đó hai chị em tiếp tục hỏi thăm nhau, coi tôi như vô hình, nội dung cuộc nói chuyện chẳng có gì liên quan đến tôi. Phục vụ mang đồ uống lên, tôi lấy muỗng khuấy cà phê. Cũng may chị Lai là người hiểu chuyện, thấy tôi đang bơ vơ, thỉnh thoảng cũng đá vài câu hỏi thăm, để tôi dần hòa nhập vào câu chuyện của họ, đồng thời có cơ hội hỏi thăm cách xưng hô kỳ lạ của hai người.

Cát Cát trả lời, lúc còn học đại học chị Lai rất chăm sóc và quan tâm đến cuộc sống cũng như học tập của cô ấy, hai người dính nhau như hình với bóng chẳng khác nào người yêu, sau này gọi luôn là “thím chồng kute”. Còn cô ấy, vì thấy dễ thương nên chị Lai lúc đầu còn đùa gọi là “búp bê baby,” sau này gọi tắt thành “búp bê,” thân hơn chút nữa hai người thì gọi nhau là “honey,” sau này quen đặt luôn tên cô ấy thành “vợ búp bê”...

Nghe xong tôi hiểu phần nào, đúng là không tài nào hiểu được những trò quái lạ của phe con gái, cứ thân thiết thì gọi là vợ sao? Nếu theo logic này thì lũ đực rựa như tôi và Đàm Đôn, Phó Dụ chẳng lẽ phải gọi nhau là chồng? Trời ạ, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.

Hai người họ đều nói những chuyện xa xưa, người ngoài như tôi mù tịt, nói với tôi chẳng qua là những câu khách sáo hỏi thăm gia đình, làm nghề gì, tôi khiêm tốn nhưng Cát Cát không giấu được liền khoe khoang, bảo tôi đang làm trưởng phòng cho một tòa soạn.

Chị Lai liền gật đầu cười: “Ồ, hóa ra là Tổng biên tập Lại, thất lễ thất lễ!”

Tôi vội vàng xua tay lắc đầu, trong lòng thấy ngữ điệu của chị ta sao khó chịu thế không biết.

Thật ra cả cuộc nói chuyện tôi rất ít tham gia, phần lớn thời gian tôi ngồi ở sô-pha nghe họ buôn dưa lê... Sau đó nhận được điện thoại của Đàm Đôn, bảo tôi tham gia tiệc đón Tiêu Tiêu tối nay, nhờ tôi thông báo những người liên quan. Thấy Cát Cát và chị Lai đang mải nói chuyện, tôi lễ phép chào đi ra một góc nghe điện thoại. Nhanh chóng quay lại với vẻ mặt bình thường, vừa trêu Đàm Đôn: “Gọi hết tới à? Tao bảo cả Tiểu Hoa nhé?”

Bên kia im lặng một hồi, đáp trả: “Được thôi, mày gọi Tiểu Hoa thì tao sẽ gọi Di Di…”

Tôi run người, lập tức hòa giải: “Đừng... đừng, thành quả này khó khăn lắm mới đạt được, hà tất phải hại người hại mình, bạn bè phải trọng nghĩa khí chứ, phải không?”

Đàm Đôn hát vang: “Tình... và... nghĩa... đáng... nghìn... vàng... Để xem mày có dám gọi cho Tiểu Hoa không đã, lúc đấy trọng nghĩa khí cũng chưa muộn!”

Là bạn bè với nhau, ai chẳng nắm được yếu điểm của nhau, vậy hòa bình đoàn kết mới là đạo lý nên không hoạnh họe nhau nữa, nói đang đi cùng Cát Cát đến gặp một người bạn, không biết khi nào mới đến được, tối không biết sẽ như thế nào, sắp xếp xong tôi sẽ liên lạc lại. Đàm Đôn dặn khi nào tôi quyết định xong hãy gọi cho người khác, nếu tôi không đi thì bữa này cũng coi như hủy, vì ngoài tôi ra Tiêu Tiêu không quen ai khác.

Nghe giọng Đàm Đôn có vẻ hơi thất vọng, tôi vô cùng áy náy, nó và Tiêu Tiêu yêu nhau bao nhiêu năm vậy, nay mới gặp nhau coi như để thỏa ước nguyện, chắc chắn muốn được mọi người chúc phúc. Vì vậy tôi cũng buông lời an ủi, nói sẽ cố gắng hết sức, không làm Tiêu Tiêu mất vui, đến lúc đó cũng sẽ làm nó nở mày nở mặt, muộn nhất 3 giờ chiều sẽ báo lại.

Đàm Đôn cảm động: “Thế mới đúng là con trai tao!”

Sỉ vả nó vài câu rồi quay lại sô-pha, hai cô gái ngồi đối diện nhìn tôi kỳ quặc, cười bí hiểm. Tôi cố gắng giữ ý giữ tứ, vừa cười vừa hỏi: “Nói xấu anh hả?”

Cát Cát bĩu môi: “Ai thèm!”

Chị Lai cũng cười, gật đầu: “Tôi hỏi mãi nhưng vợ búp bê cứ bảo cậu chỉ là bạn thân thôi, nên muốn hỏi ý kiến của cậu.”

Vẫn chưa quen với cách xưng hô của họ, tôi sững sờ, rồi thần tốc hiểu ra vợ búp bê là ai, nhưng phải trả lời chị Lai thế nào đây? Nhìn sang Cát Cát, nhưng cô ấy không quay sang, thế này làm sao tôi đoán được ý đồ của thánh thượng chứ? Bèn tặc lưỡi: “Chị Lai cũng hiểu mà, thông thường những cặp yêu nhau sợ đồn đại luôn công bố là chỉ là bạn thân của nhau!”

“À...!” Chị Lai gật gù, cười đầy ẩn ý: “Vậy tôi hiểu rồi.”

“Chị hiểu gì rồi chứ?” Cát Cát quay qua nhéo chị Lai.

Hai cô gái đùa cợt với nhau, tôi nuốt nước bọt, kìm nén ý muốn tham gia.

“Chị Lai này, tối nay có một buổi tiệc...” Tôi cúi người về trước, hỏi thật lòng: “Đều là bạn tốt của nhau, em và Cát Cát chắc sẽ đi, nếu chị không ngại thì đến cho vui.”

Tôi hỏi rất lễ phép rất nhẹ nhàng, chắc rất khó từ chối, chị Lai hơi bất ngờ, nhìn tôi, nhíu mày: “Chắc không phải ngồi bàn tròn bàn chuyện chính trị quốc gia quốc tế đấy chứ, cái này thì tôi không chịu được.”

Tôi thoải mái hơn, đúng là hợp ý, lập tức phẩy tay: “Yên tâm, yên tâm, vẻ ngoài rất đạo mạo, nhưng đánh chết cũng không nói được những việc to tát vậy, náo nhiệt lắm.”

Chị Lai cười: “Vậy ok, nếu không phiền tôi đi góp vui.” Nói xong nhìn sang Cát Cát: “Cũng xem xem vợ búp bê giao du với những người như thế nào, không được học cái xấu.”

“Không đâu! Đều là những trụ cột trong các ngành nghề, trong nhà ngoài chưng quốc kỳ ra còn lại toàn bằng khen.” Vừa nói tôi vừa nhìn Cát Cát, hết hồn, cô ấy sao nhìn tôi hậm hực vậy nhỉ?

Chị Lai cũng thấy vẻ sát khí đằng đằng của Cát Cát, cười bảo phải đi nhà vệ sinh, bước qua chỗ Cát Cát còn vuốt má cô ấy bảo đừng ném vỡ cốc, phải đền tiền đấy.

“Bà chị tâm lý” vừa đi xong, còn lại tôi và Cát Cát, cô ấy thở dài không nói nhìn chăm chăm vào tôi, bộ dạng ấy làm tôi buồn cười, nghĩ lại những việc lúc nãy, không tìm được nguyên nhân, nên cẩn thận hỏi dò.

“Sao vậy?”

Cát Cát dựa vào sô-pha: “Anh mời chồng kute của em đi cùng mà không bàn trước với em.”

Hóa ra là việc này, tôi không nghĩ đến, cười giả lả giải thích bữa này rất vui không thể không đi; hơn nữa thấy tính chị Lai rất hợp với bọn tôi, cùng đi sẽ vui hơn, hơn nữa hôm nay chẳng phải gặp nhau xong cũng cùng đi ăn với chị Lai sao? Chẳng lẽ anh đi tới chỗ Đàm Đôn, em đi với chị Lai? Anh không muốn xa em, nghĩ tới là sợ rồi.

Mấy lời đường mật làm Cát Cát thích thú, bĩu nhẹ môi, hất mặt hỏi tôi bữa tiệc hôm nay là do Đàm Đôn tổ chức vì bạn gái cậu ấy sao? Tôi bảo đúng vậy. Cát Cát còn hỏi tất cả mọi người đều đến sao? Tôi cũng bảo đúng vậy. Cát Cát thăm dò anh trai cô ấy có đến không, tôi bảo chắc chắn đến, Cát Cát nổi đóa, nói tôi điên rồi sao, hôm nay cô ấy dắt tôi đến chỗ chị Lai, có khác nào là nói rõ chuyện... giữa tôi và cô ấy rồi, nhưng anh cô ấy và những người còn lại không biết chuyện này, chị Lai đi cùng ngộ nhỡ lấy chuyện hai đứa làm trò đùa hay tiết lộ ra thì làm thế nào.

...Bừng tỉnh, cuối cùng hiểu tại sao lúc nãy Cát Cát nhìn tôi hậm hực. Ờ nhỉ! Đúng là tôi không nghĩ ra còn có chuyện này, chẳng may chị Lai là người cá tính, tợp vài chén rượu thân tình xong mang chuyện của chúng tôi nói cho mọi người, vậy chẳng phải là xong luôn sao? Nhưng tôi đã mời rồi, chắc chắn không rút lại được, mất mặt lắm. Vốn dĩ định vẹn cả đôi đường, vừa được lòng chị Lai lại không đắc tội Đàm Đôn, ai dè làm hỏng việc.

“Làm sao bây giờ?” Tôi xốc lại tinh thần, cười nịnh nọt: “Cát Cát à, nếu không... em nói với chị Lai, chị ấy biết gì tối nay cũng đừng nói ra là được.”

“Giải thích mệt lắm, chị ấy sẽ hỏi sao không thể cho người khác biết.” Cát Cát không đồng ý sự lỗ mãng của tôi, tức giận: “Anh đúng là đang yên đang lành lại tìm phiền phức, lúc say gọi điện cho em hát, em đã biết anh là tên ngốc mà!”

Tôi im lặng.

“Được rồi, để em nói với chị ý, nhưng ngộ nhỡ chị ấy uống nhiều nói lộ ra anh chịu trách nhiệm, nếu không em nói với anh trai em là anh giở trò lưu manh!”

...Có gì độc hơn không?

*

Chị Lai từ nhà vệ sinh đi ra, tôi và Cát Cát phân ra hành động. Cô ấy phụ trách nói với chị Lai việc giữ bí mật tối nay, tôi phụ trách gọi điện cho Đàm Đôn thông báo sắp xếp tiệc, sau đó gọi cho những người cần thiết.

Thời gian địa điểm, thành phần tham dự cũng định xong, ngoài lão Phó đi vắng thì còn lại đều đến. Khi gọi cho Đại Khí tôi còn trêu, chắc không cần thông báo Tiểu Thiên nữa, Đại Khí đón cô ấy đi làm về rồi qua luôn là được.

Đang lúc định nói cho Cát Cát nghe chuyện mờ ám của Tiểu Thiên và Đại Khí thì phát hiện chị Lai đang vỗ vai cô ấy, cảm thán hồi lâu: “Bí mật thì bí mật vậy, vợ à, chúng ta đúng là vừa mất vợ vừa mất lính.”

Cát Cát nhìn lên tôi, ra hiệu ủng hộ lời chị Lai.

Tôi cũng hiểu nam nhi tốt nhất đừng suy đoán tâm tình phụ nữ, nhưng theo trực giác tôi cảm nhận hai người này có bí mật, hơn nữa lời nói của chị Lai “mất vợ còn mất lính” là ý gì? Trừ phi chị ấy giống Khải đại ca thích ra vẻ trí thức nhưng lại hay dùng từ không đúng.

“Được rồi!” Chị Lai vỗ đùi, ra hiệu bắn súng với tôi: “Dù sao cũng vậy rồi, vợ tôi giao cho cậu nhé, Lại Bảo, cậu phải yêu vợ tôi như vợ cậu vậy, biết không?”

Tôi gật liên tục, phân vân: câu này cũng kỳ lạ, nếu là người khác sẽ nghĩ là chúng tôi đang tình tay ba.

Sắp xếp xong việc buổi tối tôi cũng yên tâm, còn lại là trò chuyện giết thời gian, hai người họ nói chuyện đến tình cảm, nghe Cát Cát hỏi thăm chuyện yêu đương của chị Lai, chị ấy bĩu môi nói rằng chia tay lâu rồi, không thích con nhà đại gia.

Cát Cát bất ngờ, còn nói lại: “Còn nói người ta con đại gia, chị không phải sao?”

Chị Lai nhéo vào mũi Cát Cát: “Đừng nhắc đến chuyện ấy, em còn không biết chị sao? Có bao giờ nhờ vả đến gia đình, bây giờ làm việc không hề dính dáng gì đến bố cả?” Cát Cát nũng nịu xin tha.

Tôi ngồi đối diện, ngây người ra, con nhà đại gia ư, từ này thật xa lạ với tôi, từ gọi chung con cháu của giới thượng lưu. Tôi từng này tuổi nhiều nhất cũng chỉ biết tên mập kia, xem ra gia thế chị Lai không tầm thường, nhất định phải củng cố tốt mối quan hệ với chị ấy mới được! Không chừng có thể thông qua chị ấy mà quen biết với Lý Gia Thành cũng nên, tôi nhận làm bố nuôi thì tốt quá...

Bèn hỏi thăm chị Lai đang làm nghề cao quý gì, thì được biết cô ấy vừa nghỉ việc, hiện tại là người thất nghiệp rảnh rỗi. Câu trả lời này làm tôi không biết phải hỏi sao nữa, nhưng Cát Cát lại cười ngất, vừa cười vừa nói: “Vậy chồng cứ ở Bắc Kinh chơi vài ngày.”

Chị Lai nói giờ đâu giống ngày xưa, Cát Cát làm gì có thời gian chơi với chị ấy. Quả nhiên cô ấy trúng kế, nói cứ đi làm về sẽ sang chơi. Chị Lai chỉ qua tôi, Cát Cát đành phải ngúng ngẩy nói: “Để anh ấy đi chỗ khác cho khuất mắt.”

Hức! Tôi làm gì nên tội chứ?

*

Thời gian như tên bắn, quả không sai − nói chuyện một hồi thì mặt trời lặn, tôi cùng Cát Cát và chị Lai qua chỗ hẹn.

Vừa xuống trước cửa nhà hàng Tứ Xuyên như đã hẹn, thấy Đàm Đôn như kiến nằm trên chảo đi qua đi lại, tôi chạy qua gọi, thấy tôi nó phi tới, sút tôi một cái rõ mạnh.

Bị đánh tôi giật mình, đang định phản ứng thì Đàm Đôn mắng: “Thằng dở người kia, mày thông báo thế nào vậy hả?” Tôi dự cảm không tốt: “Sao thế?”

“Khải đại ca và Tiểu Hoa cùng đến, lúc nãy gọi điện nói đang trên đường tới.”

Tôi giật bắn, lúc chiều gọi điện Khải đại ca không hề nói sẽ đi cùng Tiểu Hoa, có lẽ lúc đó cô ấy có mặt ở đó, mà đại ca thì không biết đầu đuôi màn bắt cá hai tay này, chắc chỉ nghĩ đơn giản là nhậu một bữa, đương nhiên sẽ mang Tiểu Hoa theo. Không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng cô ta muốn làm cho Đàm Đôn khó xử, định phá đám đây mà.

Nếu đứng ở góc độ của Đàm Đôn, việc này đúng là khó xử. Bình tĩnh một lát, hỏi Tiêu Tiêu đâu, Đàm Đôn bảo cô ấy đang trong phòng, nói chuyện với Xương Xẩu và Ngải Mỵ. Kẻ ngoài cuộc sáng suốt là tôi đây bắt đầu lên kế hoạch, bảo Đàm Đôn vào trong bịt miệng Xương Xẩu, không để nó tiết lộ bí mật, còn phía Tiểu Hoa, đến lúc đó sắp xếp Cát Cát và Tiểu Thiên tháp tùng, lát nữa sẽ nói với Đại Khí, trong bữa ăn có gì bất ổn bọn tôi chịu trách nhiệm đánh lạc hướng, đảm bảo cho cục diện an toàn.

Đàm Đôn vô cùng cảm kích, tôi quàng tay qua cổ nó thì thầm: “Này, Tiểu Hoa tao giải quyết, nhưng mày đừng chỉ biết có mình nhé, lát nữa Đại Khí tới, nếu chuyện tao và Cát Cát có gì không ổn mày phải nói giúp đấy!”

Đàm Đôn gật mạnh, nhưng vẫn thấp thỏm không yên, lo đến nỗi quên cả chào Cát Cát và chị Lai đang đứng sau lưng tôi, quay đầu hấp tấp bước vào quán.

Cát Cát lôi tay tôi hỏi, chưa kịp nói thì điện thoại reo, là Đại Khí, nói đã đón được Tiểu Thiên, đang qua, tôi bảo quá tốt, đang có việc cần nó giúp!

“Tao cũng có việc nhờ mày phối hợp đây!” Đại Khí nói nghiêm túc.

Tôi không hiểu: “Hả? Là ý gì?”

“Khải đại ka cũng đến phải không?” Đại Khí hỏi, hình như đang nói gì đó với Tiểu Thiên, sau đó tiếp tục: “Này, Bảo, tao và Tiểu Thiên không phải gian tình gì đâu, ui da, đừng nhéo mà... này, Bảo, mày có đang nghe không?”

“Đang nghe đây.” Tôi nén cười.

“Nói chung Tiểu Thiên không muốn cho đại ca biết, sợ nó lấy danh nghĩa là cậu rồi làm bừa, mày hiểu không? Chuyện đó... tao cũng cảm thấy việc này tao quen đại ca qua mày nên cũng coi như anh em, mày nghĩ xem nếu cậu ta biết tao và cháu gái qua lại với nhau... nếu tao và Tiểu Thiên thành thì không nói làm gì, nhưng lỡ không thành, mày nghĩ xem sau này tao và đại ca… Á! Đau... ui da, bà cố... đau quá... thành... chắc chắn thành!!!”

“Được, tao hiểu, tao giả ngốc vậy, nếu có vấn đề gì giúp mày nói cho qua chuyện, đúng không?” Tôi vừa nói vừa cười: “Nhưng tao nói thật, theo cái kiểu nhéo của Tiểu Thiên, không dám chắc mày sống được đến ngày đó.”

“Lại Bảo láo xược, em nghe thấy rồi!” Điện thoại đột nhiên có tiếng Tiểu Thiên la hét: “Có gan anh đứng ở cửa, em phóng xe đâm chết anh!”

Gác điện thoại, tôi quay sang Cát Cát và chị Lai, Cát Cát thắc mắc nhìn tôi, chị Lai không việc gì làm nhìn ngó xung quanh, tôi nhịn nãy giờ không chịu được nữa cười to, khiến Cát Cát và chị Lai bất giác lùi lại hai bước, nhìn tôi như nhìn quỷ.

Nghĩ đến lát nữa trong bữa ăn ai cũng ôm bí mật riêng, tôi không nhịn được cười, tôi phải giúp Đại Khí và Tiểu Thiên tránh Khải đại ca, Đàm Đôn giúp tôi lừa không cho Đại Khí biết chuyện tôi và Cát Cát, đại ca và Tiểu Hoa giấu Tiêu Tiêu...

Bữa cơm hôm nay, thú vị đây.