Community – Cộng đồng
[Không thể nói làm việc bất nghĩa thì tự hại mình,
cùng lắm chỉ có thể nói đa tình thì tự hại mình mà thôi.]
Những chuyện hôm nay, có thể so sánh với chiến tranh, thi cử, đàm phán, thi đấu, biện hộ trước tòa, bái kiến nhạc phụ đại nhân, v.v... Nếu muốn thành công, quá trình thực hiện chỉ chiếm 20%, 80% còn lại vô cùng quan trọng là sự chuẩn bị, sắp xếp và bố trí.
Cát Cát từ chối phối hợp, bĩu môi cười nhạt thẳng thắn: “Em không thèm quan tâm, Đàm Đôn đáng đời, làm việc bất nghĩa thì tự hại mình.”
“Đừng! Đừng... cùng lắm cũng chỉ là đa tình tự hại mình thôi.” Tôi lôi tay cô ấy năn nỉ: “Coi như em giúp anh vậy, chúng ta cùng vượt qua cửa ải hôm nay. Em cũng không muốn sau này Đàm Đôn quay lại phá chúng ta chứ?”
“Em với anh có gì để phá? Anh là ai chứ?” Cát Cát trừng mắt nhìn tôi, nhưng tay bị tôi nắm chặt, không giật ra được.
Chị Lai không hiểu vấn đề phức tạp trong những mối quan hệ này, có lẽ cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng cũng cười khuyên Cát Cát cứu một mạng người bằng xây 7 tòa tháp. Đúng lúc này thấy bóng dáng Đại Khí và Tiểu Thiên từ xa tiến tới, tôi lập tức buông tay Cát Cát bước ra xa một mét, sau đó tự thấy mình thông minh và quá nhanh nhẹn.
Cũng may Đại Khí chưa thấy gì, bước tới hỏi ngay Khải đại ca đã tới chưa, Tiểu Thiên thấy Cát Cát, bèn chắp hai tay ra phía sau giả vờ không có gì với Đại Khí, đưa mắt nhìn xung quanh, diễn kịch cũng quá nghiệp dư, nhìn một cái là biết có vấn đề.
Tôi ra hiệu mọi thứ an toàn, dùng mắt ngăn vẻ mặt tò mò muốn tiến tới hỏi tình hình của Cát Cát, kéo Đại Khí và Tiểu Thiên sang một bên bàn bạc cách đối phó trong bữa tiệc hôm nay, phân công nhiệm vụ. Hai người họ không dám có ý kiến gì, cùng đồng ý giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, mấy bên cùng có lợi.
Giới thiệu Đại Khí và chị Lai với nhau, mấy người bọn tôi đứng ở cửa đợi Khải đại ca và Tiểu Hoa. Chị Lai có vẻ rất phấn khích cười rất tươi, đúng kiểu được đi xem tuồng hay.
Cát Cát kéo tay tôi hỏi nhỏ anh trai cô ấy và Tiểu Thiên, hai người có chuyện gì? Tôi bảo có thời gian sẽ kể cô ấy nghe, có lẽ cũng có chút vấn đề!
Đại Khí kéo tay tôi hỏi nhỏ Khải đại ca và Tiểu Hoa, hai người có chuyện gì? Tôi bảo có thời gian sẽ kể hắn ta nghe, có lẽ cũng có chút vấn đề!
Tiểu Thiên kéo tay tôi hỏi nhỏ, tôi và Cát Cát hiện nay là thế nào? Tôi bảo có thời gian sẽ kể cô ta nghe, có lẽ cũng có một chút vấn đề!
Chị Lai kéo tôi sang một bên hỏi ở đây túm lại là có chuyện gì? Tôi bảo là một lũ người rỗi hơi tập hợp kiếm chuyện, ai ngờ giờ đây ai cũng trở thành người có chuyện, tóm tắt một câu là không có chuyện nhưng tự rửng mỡ kiếm chuyện...
*
Lúc Đàm Đôn chạy ra hỏi tình hình thì Khải đại ca và Tiểu Hoa giá lâm, cả bọn đứng trước cửa quán hàn huyên tâm sự. Đàm Đôn cười nịnh nọt với Tiểu Hoa, nhưng đối phương quay lưng thay lời đáp, khiến nó rầu rĩ muốn chết, chạy qua níu tay đại ca oán trách. Tôi lập tức kéo Tiểu Hoa sang một bên khuyên giải: dỡ 8 tòa miếu cũng không thất đức bằng phá một mối lương duyên, hôm nay nên giữ hòa khí.
Tiểu Hoa bĩu môi: cô ấy không phải đến để phá đám, với Đàm Đôn cũng chưa có chuyện gì, hôm nay chỉ muốn đến xem Tiêu Tiêu là ả như thế nào mà thôi.
Nghe giọng điệu tôi đã cảm thấy trời đất u ám, nhanh chóng quay sang Cát Cát và Tiểu Thiên cầu cứu, ra lệnh hai cô phải kèm chặt Tiểu Hoa, nửa bước cũng không rời, tuyệt đối không để xảy ra đổ máu.
Trừ chị Lai, bọn người này ai mà chẳng có chuyện mờ ám, bởi vậy không một ai để ý đến tại sao tôi đi cùng Cát Cát đến, tại sao Đại Khí đi cùng Tiểu Thiên đến, tại sao Khải đại ca cùng Tiểu Hoa đến... cả bọn cười nói rôm rả bước vào quán, đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhau, lòng ai cũng thấp thỏm như đang phi ngựa.
*
Từ đầu thế kỷ 21 đến giờ, tôi được tham gia qua vô số bữa tiệc, chưa thấy bữa tiệc nào lại quái đản như hôm nay.
Cũng vừa đủ một bàn lớn, không đến nỗi chật lắm.
Để tránh nghi ngờ, tôi và Cát Cát ngồi riêng, cô ấy lôi chị Lai ngồi đối diện với tôi.
Để tránh nghi ngờ, Đại Khí và Tiểu Thiên ngồi xa nhau, Tiểu Thiên ngồi bên cạnh Tiểu Hoa, cùng với Cát Cát, một phải một trái trong thế phòng bị.
Để tránh nghi ngờ, Đàm Đôn tự sắp xếp ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, nhưng rất xa Tiểu Hoa, ở giữa còn có tôi, Đại Khí, Xương Xẩu, Khải đại ca và Ngải Mỵ.
Khải đại ca ngồi xa Tiểu Hoa, không liên quan gì đến việc sợ bị nghi ngờ. Tất cả hoàn toàn chỉ là
hình thức.
Mọi người đều an vị, những tên lúc nào cũng thích rôm rả như bọn tôi hóa ra lại có lúc không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười gượng gạo, không ai mở mồm.
Tôi rất muốn nói gì đó để phá tan không khí bối rối này, nhưng càng muốn nói càng căng thẳng, càng căng thẳng càng lo sợ, càng lo sợ thì càng á khẩu, mà càng á khẩu lại càng muốn nói chuyện... đầu óc lại trống rỗng - không nghi ngờ gì nữa, cả bọn ngồi đây đều đang trong tình trạng giống như tôi.
Thật bất ngờ, phá tan không khí căng thẳng này lại là chị Lai!
Nhìn quanh bàn, chị Lai quay sang hỏi Cát Cát: “Búp bê, chẳng phải em mới đến Bắc Kinh sao? Đã có nhiều bạn như vậy rồi cơ à? Giới thiệu xem nào, nếu không chị không biết đến đây làm gì đâu đấy.”
Phút chốc, nhiều ánh mắt cảm kích nhìn về phía chị Lai.
Cát Cát cười nhẹ, giới thiệu từng người, giới thiệu đến ai người đó mỉm cười chào lại. Sau cùng cô ấy trịnh trọng giới thiệu với mọi người về bà chị “chồng kute”, cả bàn ai cũng như tôi, rất tò mò về cách xưng hô đó, thế là Cát Cát lại giải thích lại lần nữa, làm Tiểu Thiên rất thích thú, thao thao bất tuyệt rằng thời đại học cô nàng cũng có hai cô vợ, Xương Xẩu liên tục hỏi như vậy bọn tôi sẽ có bao nhiêu ông chồng?
Cả bọn cười ngặt nghẽo, không khí tạm thời dễ chịu hơn chút.
Lúc này thức ăn và rượu cũng lên đủ, Đại Khí lái xe nên không uống rượu, bị Khải đại ca và Xương Xẩu trách mắng om sòm, bảo rằng hôm nay không say không về, xe cứ đỗ gần đây, mai qua lấy về.
Thế là rượu cứ thế rót ra, nam vô tửu như kỳ vô phong, là đấng mày râu thì tất nhiên phải uống rượu, bên nữ Cát Cát có thể uống một tí, Ngải Mỵ cũng không khước từ, thậm chí rót cho chị Lai rượu trắng chị ấy cũng không từ chối. Chỉ có cô nàng Chức Nữ Tiêu Tiêu, bạn gái Đàm Đôn nói rằng mình không biết uống rượu, xin dùng nước trái cây thay thế.
Vừa xong thì bên kia Tiểu Hoa cũng lấy ly đặt trước mặt Khải đại ca, yêu cầu được rót đầy. Cát Cát và Tiểu Thiên khuyên giải thế nào cũng không nổi. Uống cùng Tiểu Hoa vài lần, biết cô ấy chỉ uống được rượu vang và bia, trước giờ không đụng tới rượu trắng, hành động hôm nay đúng là muốn giải sầu.
Thấy vẻ khước từ không biết là thật hay giả của Tiêu Tiêu, tôi nhớ đến hôm đi đón Đại Khí, hôm đầu tiên gặp Cát Cát, cô ấy không ra vẻ thục nữ, vui vẻ phóng khoáng, nghĩ đến thấy lòng mình ấm áp, nhìn Cát Cát đầy tình ý.
Cát Cát nhìn thấy tôi bèn trợn mắt nhìn lại, đồng thời nháy mắt nhìn hai bên, ra hiệu tôi đừng manh động, bốn bề là địch, cẩn thận bị phát hiện. Tiểu Thiên cũng thấy tôi nhìn Cát Cát một cách tình tứ, len lén nhìn tôi ra hiệu buồn nôn.
Thức ăn đầy bàn, Đàm Đôn đằng hắng hai tiếng, nâng ly đứng dậy, bảo rằng hôm nay nó tổ chức tiệc, thứ nhất là đón Tiêu Tiêu, hoan nghênh cô ấy đến Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống góp gạo thổi cơm chung, một ước mơ từ lâu của nó, thứ hai là muốn giới thiệu Tiêu Tiêu với mọi người, cũng như để mọi người biết đến...
Vừa nói, trán vừa túa mồ hôi, thỉnh thoảng liếc Tiểu Hoa một cái, nhưng không dám nhìn thẳng, sợ có sơ suất.
Cũng may, Tiểu Hoa chỉ nhìn nó cười mà như không cười, mắt sắc lẹm, nhưng chưa có hành động gì, vẫn ra vẻ nhân từ, khoan dung. Thật ra càng như vậy, Đàm Đôn càng lo sợ, rõ ràng có Tiểu Hoa ngồi đây, cho dù nó có bao nhiêu lời đường mật, lãng mạn muốn nói thì cũng phải để trong lòng, lo rằng sẽ chọc giận tình cũ.
Qua loa vài câu, càng nói về sau giọng Đàm Đôn càng khản đặc, tự mình cũng thấy có vấn đề, nên chốt một câu: “Thôi, không nói nhiều nữa, hy vọng được mọi người chúc phúc, tôi cũng thật lòng chúc phúc mọi người ngồi đây, cạn ly!” Vừa nói, tay đưa lên, cố tình đưa mắt về Tiểu Hoa cười mỉm.
Tất cả mọi người lần lượt nâng ly, Tiểu Hoa là người cuối cùng, chạm “cạch” một cái rất mạnh vào ly Đàm Đôn. Cậu ta run tay, lập cập uống sạch.
Chén rượu tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng được 2/3, Đàm Đôn có lẽ do luống cuống, uống nhanh nên bị sặc, ho sặc sụa, vội vàng hít thở thật sâu, mắt cũng đỏ quạch lên. Tiêu Tiêu vội vàng để ly xuống, lấy khăn giấy cho nó lau miệng và vạt áo trước, còn vỗ vỗ lưng, miệng trách: “Anh sao vậy, uống nhanh thế, làm em thương chết đi được! Không sao chứ, Đôn Đôn?”
Mọi người nghe xong, mặt nghệt ra hóa đá, chỉ có tôi cảm thấy bình thường − thường nghe Đàm Đôn và Tiêu Tiêu nấu cháo điện thoại, từ lâu đã quen với giọng điệu õng ẹo nũng nịu của cô nàng.
Còn một người nữa, không sai, là Tiểu Hoa, lúc này chắc trong lòng cô ấy có núi lửa phun trào.
Tiểu Thiên và Cát Cát nhìn sang tôi, có chung cảm nhận, một người tay phải một người tay trái níu chặt cánh tay Tiểu Hoa. Nhưng chân tay không chặn được ánh mắt, ánh mắt Tiểu Hoa lúc này như hai khẩu AK47, nhắm thẳng vào Đàm Đôn xả đạn điên cuồng.
Đàm Đôn được Tiêu Tiêu chăm sóc cũng bình tĩnh trở lại, lúc ngước lên nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Tiểu Hoa, giật bắn người, đằng hắng một tiếng. Có lẽ lúc này nó rất hối hận vì đã tự làm hại mình, vốn dĩ muốn sắp xếp vài người ngồi ở giữa, khoảng cách giữa nó và Tiểu Hoa xa một chút, nào ngờ cách thì cách thật nhưng nó lại ngồi vào chỗ đối diện với Tiểu Hoa, đại nạn khó tránh.
Tiểu Hoa nhìn Đàm Đôn một lát rồi nốc cạn nửa ly còn lại, mặt không biết sắc, Tiểu Thiên ngồi cạnh hoảng hốt, trợn mắt, nuốt nước bọt.
Tôi nhìn thấy tình cảnh nguy cấp bèn huơ tay nói lớn: “Làm gì vậy nhỉ? Uống chậm một chút, không nên gây ấn tượng đầu tiên cho Tiêu Tiêu chúng ta là những tên bợm rượu chứ, hơn nữa hôm nay có chị Lai, giả vờ làm thanh niên nghiêm túc một chút được không?”
Chị Lai lắc đầu cười ra hiệu không sao, còn Tiêu Tiêu cho là tôi nghĩ cho Đàm Đôn, đưa mắt nhìn biết ơn, tôi lập tức cười lại, nhưng lúc tôi cười với Tiêu Tiêu cảm giác sau lưng có ba con dao đang nhắm vào mình, nhìn lại xem − thôi rồi, Cát Cát, Tiểu Hoa, Tiểu Thiên, sáu con mắt đồng loạt liếc xéo, tôi sợ run, đúng là kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình. Ba người này tưởng tôi đang muốn về phe địch.
Phụ nữ ơi là phụ nữ!
Lúc nãy khuyên mọi người uống từ từ thôi, cứ nghĩ có lời như vậy thì mọi người sẽ hiểu ý, ai ngờ vừa nói xong thì Khải đại ca đứng lên nâng ly nốc cạn. Bà nó chứ! Uống xong còn không chịu ngồi xuống, tự rót rượu thêm cho mình, lắc lư cái đầu trọc, đúng phong cách giang hồ: “Này này, ly này coi như tôi kính mọi người, cũng lâu không tập hợp, lần trước chẳng phải vì Xương Xẩu và Ngải Mỵ sao, lần này lại cũng là chuyện vui, vì Đàm Đôn và... gì nhỉ?”
Xương Xẩu nhổm dậy nhắc: “Tiêu Tiêu.” Nói xong quay sang Đàm Đôn cười: “Đúng không?”
Khải đại ca gật đầu, tiếp lời: “Đúng, là Đàm Đôn và Tiêu Tiêu, có cặp có đôi, đó gọi là hạnh phúc.” Nói xong đưa ly về phía Tiêu Tiêu: “Anh bảo này, em đến đây là đúng đắn đấy, em cũng yên tâm để Đàm Đôn một mình ở Bắc Kinh hả? Mấy năm nay bọn anh đều thấy cả, nó hết đứa này đến đứa kia mà nào có đủ, em không ở đây nên không biết, chứ tụi anh thì biết tỏng.” Nói xong nhìn qua Tiểu Hoa cười: “Đúng không, Tiểu Hoa?”
Tiểu Hoa giật mình, phút chốc mặt trắng bệch.
Đàm Đôn mặt còn tái hơn, không dám ngước mặt lên.
Mọi người đều biết trong những trường hợp như này, Khải đại ca là người thích nói chuyện nhưng lại không cẩn ngôn, tôi và Đại Khí nhìn nhau, đồng loạt nâng ly: “Đại ca nói quá hay, cạn ly, cạn ly!”
Khải đại ca trừng mắt nhìn tôi và Đại Khí: “Tao vẫn chưa nói hết.” Xong lại nhìn Đàm Đôn và Tiêu Tiêu: “Anh thì không biết nói chuyện, nhưng vẫn hy vọng anh em đều tốt đẹp, nhìn hai đứa yêu thương nhau, tốt biết mấy, có bài thơ nói sao nhỉ? À, đúng rồi − trời có tình trời cũng già, hận này dai dẳng không hồi kết.”
Chị Lai phì cười, mọi người bụm miệng khúc khích. Tiểu Hoa cũng cười nhưng là cười nhạt, có lẽ lời này của đại ca nói đúng nỗi niềm của cô ấy. Nhìn sang Đàm Đôn, nó lo sợ co rúm người đến nỗi cằm gần chạm mép bàn.
Đại ca thấy mọi người đều cười, nhìn tôi hoài nghi: “Bảo, anh nói sai hả?”
“Không có, không có!” Tôi khua tay: “Bài thơ ấy là như thế này, có bốn câu: Trời có tình trời hẳn cũng già, hận này dai dẳng hồi nào nguôi, tương phùng cười mỉm hận ắt tan, tha thứ người cũng như tha thứ ta.” Nói xong liếc Tiểu Hoa một cái.
Tiểu Hoa nhìn tôi, bĩu môi.
Khải đại ca tay cầm ly rượu, hiểu ra gật gù: “Ô, bài thơ này hóa ra còn có hai câu sau sao? Lát nữa viết lại cho anh nhá Bảo!”
Chị Lai hết chịu nổi, cúi gằm mặt xuống bàn, cười rưng rức.
Mọi người cười ồ theo, đại ca giơ tay ra, Đàm Đôn và Tiêu Tiêu đứng dậy cụng ly, xem như giải vây được nguy cơ trước mắt.
Được đại ca mở màn, mọi việc coi như đã xuôi chèo mát mái, tiếp theo là Xương Xẩu và Ngải Mỵ chúc mừng Đàm Đôn, chúc hai người trăm năm hòa hợp. Sau đó, tôi, Đại Khí, Cát Cát, Tiểu Thiên cũng lần lượt chúc phúc. Sau khi ngồi xuống, mọi người tập trung cao độ đổ dồn mắt vào Tiểu Hoa, vì cô ấy cũng đòi mừng rượu.
Đại Khí lịch sự rót cho cô ấy một chút, nhưng cô nàng lại yêu cầu rót đầy, sau đó cầm đến trước mặt Đàm Đôn và Tiêu Tiêu. “Ha ha! ha ha!” − không nói gì, chỉ cười.
Những ai biết nội tình đều căng thẳng, phạm nhân Đàm Đôn lùi lại hai bước, sẵn tư thế chuẩn bị chuồn ra khỏi quán.
“Ái chà, em nâng ly mà quên mất phải nói gì rồi.” Tiểu Hoa vẫn cười, nhìn Đàm Đôn, nghiêng đầu… “Đôn Đôn, anh mong em chúc anh gì nào?”
Đàm Đôn run lẩy bẩy, cười đáp lại, nâng ly, đồng thời giơ tay níu cả Tiêu Tiêu đứng dậy, cố gắng tỏ ra bình thường: “Tiêu Tiêu, anh còn chưa kể với em, Tiểu Hoa không chỉ là bạn cùng nhóm, mà còn là đồng nghiệp của anh.”
“Ồ, vậy hả?” Tiêu Tiêu giả vờ vui vẻ ngạc nhiên thái quá, nâng ly, một tay kéo cánh tay Đàm Đôn cố ý như diễn, rất rõ ràng, phụ nữ dù cho có ngốc cũng có khi rất mẫn cảm, hoặc là Tiêu Tiêu đã quan sát được điều gì, hoặc vì cách gọi “Đôn Đôn” mang vẻ giễu cợt của Tiểu Hoa làm cô ấy cảm thấy không vui.
Tiểu Hoa nhìn hai cánh tay đang quàng lấy nhau một cách tức tối, cười nhếch mép: “Anh còn chưa nói, Đôn Đôn, em phải chúc hai người những gì?”
Đàm Đôn vã mồ hôi, lẩm bẩm, cười gượng gạo: “Thôi được rồi, Tiểu Hoa, cái gì mà chúc phúc với không chúc phúc, mọi người đã quen thuộc như vậy...”
“Không, em phải chúc chứ!” Tiểu Hoa cắt ngang lời Đàm Đôn một cách cương quyết: “Tuy chúc phúc là thứ rất ít khi thành hiện thực, nhưng không chúc anh gì đó thì em thấy ái ngại lắm.”
Đàm Đôn như lùn đi vài phân, chắc là cơ bụng, cơ chân đều mềm oặt rồi, tôi và vài người còn lại nhìn nhau, ra hiệu Tiểu Thiên và Cát Cát phải chuẩn bị ngay tức thì – sợ nhất Tiểu Hoa hắt rượu lên người Đàm Đôn.
“Để xứng với lời chúc của em, anh phải uống hết ly này đấy nhé!” Tiểu Hoa cười đầy vẻ đùa cợt: “Em chúc anh và... là Tiêu Tiêu nhỉ? Xinh lắm! Chúc cả hai trân trọng từng giây phút bên nhau.”
Tôi và Đại Khí đứng lên, kẹp Tiểu Hoa vào giữa, mọi người cũng đứng lên theo, nâng ly chúc mừng: “Hay lắm! Hay lắm! Trân trọng từng ngày!”
Ai nấy ngồi xuống, Tiểu Hoa cũng bị hai cô nàng ngồi cạnh kéo xuống ghế, có chút không phục, liếc mắt nhìn Đàm Đôn: “Này, Đôn Đôn, anh đã đồng ý với em uống cạn ly này rồi mà!”
Đàm Đôn cười gượng, nhìn ly rượu đầy, nuốt nước bọt lo sợ, Tiêu Tiêu vừa định kéo tay cản lại thì Đàm Đôn đã ngửa mặt uống cạn…
Ly này có vẻ quá nhiều, Đàm Đôn ngồi xuống vuốt vuốt ngực như muốn phì ra, lấy đũa gắp đồ ăn liên tục. Tiêu Tiêu ánh mắt vừa thương vừa giận, nghiêng đầu quay qua liếc Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cười mãn nguyện, cũng nâng ly uống hết, úp ly về phía Đàm Đôn: “Lão Đàm, chúng ta coi như đã xong.”
Cũng không biết lời này của Tiểu Hoa là thật hay giả, nhưng tôi vẫn thở phào, tình huống đáng sợ này, tôi toát cả mồ hôi.
Hình như đã vào giai đoạn trời yên biển lặng, mọi người tiếp tục trò chuyện, chưa được bao lâu thì di chứng tái phát, Tiểu Hoa bắt đầu quá chén, mặt đỏ bừng, miệng lại cười ngô nghê, nghiêng đầu nhìn sang Cát Cát, không biết đang nói gì; bên này Đàm Đôn vừa uống vài ly đã hưng phấn, không tự chủ được, giọng rõ to.
Cảm giác không khí càng ngày càng náo nhiệt, có phần giống trước đây, không ai nghĩ chị Lai cũng đứng dậy, qua chỗ Đàm Đôn, cười tươi: “Là Đàm Đôn phải không? Tôi lần này được Lại Bảo mời đến góp vui, không ngờ đây cũng là tiệc vui của cậu, vậy tôi đại diện cho tôi, chúc cậu và người đẹp Tiêu Tiêu trăm năm hạnh phúc.”
Tôi và Cát Cát ngạc nhiên, từ nãy giờ chị Lai rất im lặng ngồi uống cùng mọi người, nghe mọi người nói chuyện, tự nhiên lúc này... nhưng chị ấy nói năng rất lịch sự và đúng lúc, tôi và Cát Cát nhìn nhau cười.
Đàm Đôn lập tức nâng ly lên: “Ôi, thế này ngại quá!” Nói xong cúi đầu: “Bà chị xinh đẹp này... gọi là chồng gì nhỉ?”
“Chồng kute!” Cát Cát vừa tức vừa cười, giọng lanh lảnh.
Tôi lập tức phẩy tay: “Gọi là chị Lai, đừng có đi đâu cũng nhận chồng chứ.”
“Ồ, ồ, chị Lai…” Đàm Đôn hình như rất phấn khích, cụng ly với chị ta: “Cảm ơn chị! Ly này Tiêu Tiêu không cần tham gia, chị em chúng ta uống là được.”
Chị Lai gật đầu đồng ý, uống một ngụm nhỏ, sau đó quay sang nhìn mọi người: “Cũng nhân tiện chúc mọi người một ly, rất vui được làm quen.”
Mọi người lần lượt nâng lên.
“Tôi không phải nói khách sáo, thật lòng bữa tiệc hôm nay rất vui, những buổi tiệc tùng thế này tôi rất ít tham gia, bạn bè mà búp bê, à không, Cát Cát quen thật thú vị!” Nói xong lại uống một ngụm nữa, mọi người cũng lịch sự theo, không ngờ chị Lai vẫn chưa thôi, chưa chịu ngồi xuống, mà nhìn xung quanh: “Này, nói thực tôi cũng chưa biết hết mọi người ngồi đây, cũng chưa hiểu tình hình, đừng để lát nữa lại gây chuyện cười, trong nhóm bạn bè ngồi đây ai với ai là một đôi?”
...Không khí bỗng chốc lạnh băng, giống như đang âm 35 độ.
*
Cả bọn nhìn nhau một cách kỳ lạ, không ai tiếp lời, quá nhiều người đang có chuyện mờ ám.
Vẫn là thằng ôn Đàm Đôn uống nhiều phấn khích, cầm đũa gõ côm cốp vào bát: “Để tôi trả lời cho…” Nói rồi đưa tay chỉ ngực, rồi chỉ Tiêu Tiêu: “Em và cô ấy là một đôi.” Sau đó chỉ sang Xương Xẩu và Ngải Mỵ: “Nó và cô ấy là một đôi!” Xong chỉ qua tôi: “Nó… Bảo ấy!” Vừa nói ngón tay định trỏ Cát Cát: “Nó và...”
Đang nói liền bị tôi gườm gườm ra hiệu, vội rụt lại, tuy rất hưng phấn nhưng nó chưa say hẳn, hiểu ngay, cười lấp liếm: “Hết rồi, bề nổi chỉ có hai đôi này thôi, còn bề chìm thì không biết được, ha ha ha...!!!”
Tôi cũng cười theo, Đại Khí dường như cũng phối hợp cười theo, rất gượng gạo, cố gắng khỏa lấp giống tôi, rồi tất cả mọi người đều cười, cười đến ngoác cả mồm...
Chị Lai nghe xong có vẻ khó hiểu, nhìn tôi, lại cúi xuống nhìn Cát Cát: “Việc này chẳng phải ai cũng biết sao, lúc nãy cậu ấy chẳng phải muốn ám chỉ hai người sao?”
Cát Cát cũng cười mếu, dùng sức kéo chị Lai ngồi xuống, cố gắng ngăn chị ta lại.
Cũng may đa phần mọi người, đặc biệt là Đại Khí đang mải cố gắng cười, không để ý, câu hỏi chị Lai nói với Cát Cát cũng bị tiếng cười lấp mất.
Khi tiếng cười gần tắt thì chỉ còn một người đang cười rất to, cười một cách phô trương, làm mọi người chú ý, Tiểu Hoa giữ kiểu cười quái lạ, chỉ tay về phía Đàm Đôn: “Trần… Thế Mỹ…”
Lời chưa dứt tôi và Đại Khí lần nữa ngoác mồm cười to, cố gắng biến nó thành một trò đùa, không thể để Tiêu Tiêu nghi ngờ, chỉ có Xương Xẩu và Ngải Mỵ không hiểu cười gì, chỉ biết nhe răng phối hợp.
Đại Khí khua tay: “Đổi trò khác đi, mệt chết đi được.”
Tôi cũng hết cười nổi, lập tức ra hiệu dừng lại, đồng thời ra hiệu Cát Cát và Tiểu Thiên nhanh chóng xoa dịu cô nàng Tiểu Hoa đang mượn rượu giải sầu.
Chị Lai là người ngoài cuộc, nhìn bọn tôi: “Tôi không hiểu mọi người đang cười gì, lại còn có vẻ rất thần bí? Yêu mà cũng phân bề nổi bề chìm sao?” Nói xong nhìn Đại Khí: “Tôi thấy cậu em Đại Khí chẳng phải đi cùng người đẹp đến đây sao?”
Người cô ấy ám chỉ là Tiểu Thiên.
Đại Khí giật mình, Tiểu Thiên giật mình, tôi cũng giật mình. Xong rồi, chị Lai chỉ biết giữ bí mật chuyện của tôi và Cát Cát, hoàn toàn không biết những chuyện thần bí khác.
Qua một giây, mọi người ồ lên.
Tiểu Hoa choàng qua ôm Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên, em với tên học sinh béo này, sao lại phát sinh tình cảm thầy trò thế?”
Khải đại ca cũng hùa theo, nhìn vẻ mặt hình như không coi là chuyện thật, nhưng thấy Tiểu Thiên cúi đầu, nó cũng nghi ngờ: “Cha mẹ ơi, đây là chuyện gì hả?”
Đại Khí cười mà như khóc, hai tay đẩy đại ca: “Cũng hùa theo à? Chẳng phải lúc tối đến đây, tôi tiện đường đón Tiểu Thiên thôi sao?”
Tiểu Thiên đã lấy lại được bình tĩnh, chỉ tay giận dữ: “Trần mập, dám gọi tên húy của cô hả? Gọi là cô chứ!”
Xương Xẩu la to: “Tiện đường gì chứ, tao cũng tiện đường, sao mày không đón tao và Ngải Mỵ đi?”
Đại Khí trợn mắt: “Tao làm sao biết tụi mày ở đâu mà tiện đường hay không?” Nói xong nhìn sang tôi, nửa đùa nửa thật cầu xin cứu viện: “Bảo, mày có định đứng về phía chính nghĩa không đây?”
Tôi giơ ngón cái, vẻ mặt chắc chắn: “Đồng chí Trần, bình tĩnh, chỉ cần không bị chụp ảnh làm bằng chứng thì đánh chết không nhận.”
Đàm Đôn rút điện thoại ra góp vui, giả vờ làm động tác đang chụp: “Vậy nếu bây giờ chụp ảnh thì sao nhỉ?”
“Nếu như bị chụp ảnh, Đại Khí, mày cứ bảo đây là âm mưu, Tiểu Thiên mượn mày để thực hiện ý đồ, hoặc...” Tôi ngừng lại một lát, kéo áo khoác trùm lên đầu nó: “Hoặc mày làm như thế này, tao xem tivi, tội phạm mại dâm khi bị bắt giống thế này lắm.”
Mọi người cười ngặt nghẽo, từ góc nào đó một chiếc đũa phi qua trúng đầu tôi, tiếng the thé của Tiểu Thiên cũng vọng lại: “Lại Bảo, dám bảo em là gái bao hả? Tên bắt cá hai tay chết tiệt.”
Tiếng cười lặng xuống hai giây, lại nổi lên.
Tiểu Hoa ôm chặt Tiểu Thiên, cười ẩn ý: “Tiết lộ đi! Là hai con cá nào?”
Tôi bị câu nói của Tiểu Thiên làm kinh động đến lục phủ ngũ tạng, không dám ngước lên, vì Cát Cát mặt thì cười nhưng mắt thì đang cụp xuống, một mắt thì lạnh như băng, một mắt thì như đang bốc cháy.
“Ha ha… Hai con cá nào ư? Dù sao cũng là một con tốt, một con chẳng ra sao!” Tiểu Thiên nhìn tôi, cười ẩn ý.
Đại Khí đập bàn: “Cô giáo Tiểu Thiên, cô không được bôi nhọ người anh em của tôi, bạn gái người ta xinh không chịu được đấy!” Nói xong vỗ vai tôi: “Lại Bảo, lấy hình cô Vương gì đó ra cho bọn họ chiêm ngưỡng.”
Tôi lập tức lắc đầu phẩy tay, gượng cười, đầu óc bấn loạn. Hôm nay chẳng phải tôi đến để hòa giải sao? Tự nhiên họng súng lại chĩa thẳng vào tôi chứ?
“Lấy ảnh ra! Lấy raaaa… lấy raaaa…!”
Không chỉ Tiểu Thiên mà Tiểu Hoa, cả Cát Cát cũng giả vờ cười nhưng ánh mắt lại hung dữ nhìn tôi, chị Lai bên cạnh cũng nhìn tôi khó hiểu.
Thấy tôi không động đậy, Đại Khí đứng lên bước qua, đè tôi ra lục ví, rút ảnh đưa cho
Tiểu Thiên.
Quả thật tôi bị ép buộc, và quả thật tôi cũng đã đi sai một nước cờ.
Tôi đột nhiên ý thức mình đã phạm một sai lầm quá lớn, ảnh này nhét trong ví quá lâu, tôi quên béng không lấy ra vứt đi − lần này thì toi rồi, Cát Cát sẽ hận tôi chết mất, thậm chí cả chị Lai cũng...
Tiểu Thiên xem xong đưa qua Tiểu Hoa, sau đó cứ chuyền tay nhau, Đàm Đôn còn cách vài người nữa cũng chạy qua giật lấy, bĩu môi: “Đây chẳng phải Di Di sao? Bị Bảo đá từ lâu rồi…!”
Khải đại ca, Xương Xẩu, Ngải Mỵ lần lượt lên tiếng xác nhận sự thật.
Đại Khí bất ngờ: “Đá rồi? Chia tay hả?”
Tôi trịnh trọng gật đầu, gật cho Đại Khí xem, cũng là cho Cát Cát và chị Lai xem.
“Gì chứ?” Tiểu Hoa đứng lên huơ tay: “Chia tay rồi mà còn nhét ảnh cô ta trong ví sao? Là ý gì chứ?”
Mọi người cười, Cát Cát nhìn tôi mắt sắc như dao.
...Cảm ơn Tiểu Hoa, cảm ơn liệt tổ liệt tông nhà cô luôn!
Trong phút chốc tôi quyết định dùng chiêu của Tiểu Thiên lúc nãy, phương pháp giải quyết vấn đề chỉ có thể là để nó kết thúc càng nhanh càng tốt, hoặc chuyển sang đề tài khác, đừng trách anh nhé, người không vì mình trời tru đất diệt!
Tôi đứng lên chỉ vào Tiểu Hoa: “Em đừng nói anh, em giải thích cho anh trước, em với Khải đại ca dạo này như hình với bóng, là chuyện gì chứ?”
Tiểu Hoa ngơ người, Khải đại ca cũng thế, cả bọn cũng ngơ ra, ánh mắt lập tức chuyển qua họ, tiếng hò la vang lên.
Chỉ có Cát Cát vẫn nhìn tôi chăm chăm, môi động đậy, nói không thành tiếng.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì cô ấy đang nói: tên lừa đảo...
Tôi phiền não, rất lo sợ, cũng may ai cũng chuyển sự chú ý sang bên kia nên tôi không đến nỗi bối rối chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Hình như uống rượu xong nên gan to hơn, Tiểu Hoa nhìn mọi người không chút lo lắng, nghiêng đầu đối đáp: “Gì chứ, mọi người? Hò reo gì chứ? Tôi và Khải đại ca sao nào?” Nhìn ánh mắt dồn ép của mọi người, cô ta bồi thêm một câu: “Dù tôi và đại ca có gì đó thì cũng sao nào?”
Tiêng hò hét càng to hơn.
Một đứa bên phải, một đứa bên trái là Đại Khí và Đàm Đôn lấy khăn ăn gói đũa lại giả làm micro, đưa qua mặt đại ca, không ngừng hỏi. Khải đại ca dựa hẳn vào ghế, xoa đầu trọc của mình, cười tít mắt: “Thế nào nhỉ? Là cô ấy tán tôi trước!”
“Khải đại ca, anh không thấy xấu hổ à? Ai gọi cho em mỗi ngày 82 cuộc điện thoại đòi giúp em sửa nhà chứ?” Tiểu Hoa chống nạnh biện hộ.
Đại ca vẫn cười cười: “Nhìn xem, tôi vốn dĩ lấy việc giúp người làm niềm vui, Tiểu Hoa lại nghĩ sang chuyện khác…” Nó quay đầu sang nhìn Tiểu Hoa tiếp tục nói: “Là thế này, tôi và Tiểu Hoa cũng chưa hẳn là gì của nhau, muốn làm bạn trước, sau này nếu được thì tốt, nếu không vẫn sẽ là bạn, tôi nghĩ tôi không phải người lụy tình, cảm giác Tiểu Hoa cũng vậy.”
Tôi lựa lúc chen ngang vào: “Khải đại ca, mày nhìn nhầm người rồi!”
Đàm Đôn phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy”
“Hai anh ngậm miệng!” Tiểu Hoa quay sang nhíu mày: “Muốn toạc móng heo ra hả? Vậy ok, xem ai chết không toàn thây hơn!”
Đàm Đôn lập tức thu cờ, nhìn sang Tiêu Tiêu lắc đầu cam chịu.
Tiêu Tiêu cũng lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ mặt Đàm Đôn. Thật ra, sau khi Tiểu Hoa mời rượu xong, dù không khí bàn tiệc náo nhiệt thế nào, Tiêu Tiêu cũng không cười, thậm chí mặt mày hơi u ám, bây giờ nghe ra Tiểu Hoa và đại ca là một đôi, thì mặt lập tức tươi như mùa xuân, mọi suy đoán đều tan biến, không cảnh giác thêm nữa, cũng cười hùa theo bọn tôi.
“Được rồi! Tôi và Tiểu Hoa giờ cũng xem như tiến thêm một bước rồi, các cậu có hỏi gì tôi cũng không có định giấu giếm nữa.” Khải đại ca cười sảng khoái, phát mạnh vào lưng tôi và Đại Khí: “Đều là anh em tâm giao, việc này có gì phải giấu!”
Đại Khí ngơ ra, gật gù đồng ý. Tiểu Thiên nãy giờ vẫn quan sát, chốc chốc lại len lén cười.
Xương Xẩu vỗ ngực ra vẻ kinh ngạc: “Ôi xời, hôm nay đúng là ngày tiết lộ bí mật, cũng may tim mình vẫn khỏe.” Vừa nói vừa với tay lấy ly: “Nói vậy chúng ta phải mời đại ca và Tiểu Hoa một ly, đúng không? Gọi là chị dâu được rồi.”
Nhìn thấy có người chuẩn bị nâng ly, Tiểu Hoa phẩy tay: “Vội gì chứ? Tiệc còn lâu mới tan, việc bên kia vẫn chưa giải quyết xong mà.” Nói xong quay sang, ánh mắt có vẻ say nhìn tôi cười: “Bảo, nói đi, chia tay rồi sao còn mang theo ảnh người ta bên mình làm gì?”
...Mẹ kiếp! Sao đi một vòng lại quay về thế chứ?
Trong lúc nguy cấp, trí tuệ của tôi lại minh mẫn hẳn, 36 kế, chuồn đi tè là thượng sách.
Giả vờ giận dỗi tôi đứng dậy vứt khăn ăn lên bàn: “Các người cứ vu oan giá họa cho một mình tôi đi! Được! Ra toilet khóc đây!”
Tôi đẩy ghế đi ra, Đàm Đôn cũng ông ổng gào theo: “Tao cũng đi!” Sau đó đứng lên đuổi theo, cùng tôi bước ra khỏi phòng. Ra tới hành lang, tay nó quàng qua vai tôi, cả nửa người nó đè trĩu lên tôi.
“Này, Bảo, mày nói chuyện Khải đại ca với Tiểu Hoa... là thật?”
“Liên quan gì đến mày? Hay vẫn còn tiếc?” Tôi đẩy nó một cái.
“Không phải, tao không tiếc.” Nó quay sang rút không biết bao nhiêu tờ khăn giấy để lau tay, lại rút thuốc ra châm một điếu: “Cũng không biết là làm sao, nói chung lúc nãy biết được đại ca cặp đôi với Tiểu Hoa, tao thấy sao đó, cũng không hẳn đố kỵ, mà là thấy kỳ lạ.”
Tôi cười nhạt: “Ha ha, nhóc tì, có phải là cảm giác đồ chơi mình không cần nữa, thấy người khác lại chơi vui và hạnh phúc đến vậy, nên thất vọng và hối hận phải không?”
Đàm Đôn lại đốt thêm một điều thuốc nữa, im lặng hồi lâu, ngước nhanh lên: “Chết! Đúng là có chút cảm giác này.” Nói xong vòng tay trước ngực: “Mong sư phụ chỉ dạy thêm.”
Tôi cười nhẹ, giả vờ vuốt râu: “Việc này chỉ giải thích bằng một từ: ghen!!!” Vừa nói vừa vỗ vai nó: “Phải hiểu, tâm trạng của Tiểu Hoa hôm nay và mày giống nhau, mày nhìn cô ấy với đại ca thì thấy không thoải mái, chẳng lẽ cô ấy thấy mày và Tiêu Tiêu với nhau thì vui vẻ sao? Chúng mình ấy à, nhanh chóng làm cho tốt bữa hôm nay, đừng để Tiểu Hoa uống say lại sinh ra nhiều chuyện.”
*
Đi đến hành lang tôi bèn gửi tin nhắn cho Cát Cát: “Tấm ảnh đó là vô tình thôi, đừng giận nhé, anh xin chịu phạt.”
Đối với phụ nữ, những việc phải xin lỗi như thế này, thì phải nhân lúc còn nóng hổi, đợi đến khi nguội rồi thì hậu quả khôn lường.
Đàm Đôn thấy tôi gửi tin nhắn, choàng qua cổ tôi cười đê tiện: “Này này, với Cát Cát sao rồi? Xong rồi hả?”
Tôi không khẳng định cũng không phủ nhận, cười thần bí, vừa bảo toàn sĩ diện, vừa không nói dối chuyện bậy bạ.
Về đến phòng, âm thanh vẫn náo nhiệt, nếu đứng ngoài cửa nghe chắc tưởng bên trong đang đánh lộn, đẩy cửa bước vào − đúng là đánh nhau thật! Tiểu Hoa, Tiểu Thiên vào Ngải Mỵ đang quây Khải đại ca ở giữa, nó ôm đầu cười, Đại Khí và Xương Xẩu đứng ngoài vừa khuyên vừa kéo tay họ ra.
Đàm Đôn cười hòa, từ sau lưng tôi bước lên hét to: “Tất cả đứng im! Kiểm tra! Lấy chứng minh nhân dân ra, hai tay chắp sau đầu ngồi xuống! Cô! Nói cô đấy!” Tay chỉ về Tiểu Thiên: “Cô nhanh chóng trườn từ trên người khách xuống đây! Mặc quần áo vào!”
Mấy cô gái nghe thấy, quả thật buông Khải đại ca ra, nhưng tay cào tay cấu nhảy bổ đến bắt Đàm Đôn, những người còn lại phải nhanh chóng ngăn cản.
Hỏi ra mới biết, hóa ra là mấy cô gái kể chuyện đi mua sắm, nói đến bí mật của nhau, Xương Xẩu đột nhiên thở dài: con gái ấy à, chỉ cần tìm được điểm chung, rất dễ dàng giao bè kết đảng, cũng may Ngải Mỵ nhà nó cách xa giang hồ, không bị đồng hóa. Ai ngờ mấy cô thi nhau kể ra bí mật của Ngải Mỵ mà ngay cả Xương Xẩu cũng không biết, Ngải Mỵ chỉ còn cách thừa nhận cô nàng đúng là người sống có đoàn có hội thật.
Đúng lúc này Khải đại ca lại chen ngang một cách không cần thiết, liền bị bao vây.
“Rốt cuộc là nó đã nói gì?” Tôi tò mò.
“Tao bảo liên minh con gái tập hợp với nhau cũng vô hại thôi, có một câu cổ xưa nói gì nhỉ? Lúc nãy bụng tao nhiều cái phải nói lắm, nghĩ không ra, cái gì mà đàn bà nông nổi giếng khơi… đúng không?”
Cả bàn cười nghiêng ngả, mấy cô gái lại nhẩy đến cào nó mấy cái.
Tôi len lén qua chỗ chị Lai nịnh nọt: “Chị quen chứ? Ha ha, bọn này là một bọn điên, đừng để ý nhé, vui là chính.”
Chị Lai nháy mắt nhẹ với tôi, gật gật đầu, không nói gì, cũng không nhìn thẳng vào tôi, tôi biết, chắc chắn là chuyện tấm ảnh lúc nãy làm chị ấy nhìn tôi khác biệt như vậy, vô cùng lạnh nhạt.
Đại Khí từ nãy vẫn ngồi bên cạnh Khải đại ca, lòng có chuyện mờ ám, một loạt chuyện xảy ra khiến nó thấp thỏm, lát sau thấy trời yên biển lắng nó mở miệng: “Được rồi, đánh cũng đánh rồi, la cũng la rồi, uống chứ nhỉ? Rượu hôm nay đúng là không phải loại thường.”
Nó hô hào xong mọi người nâng ly, cùng nhau cụng, tiếng ly chạm nhau cốp cốp, tôi cụng ly với Cát Cát, Đàm Đôn cố tình cụng ly với Tiểu Hoa, Xương Xẩu không biết nội tình đi phá đám, cùng cụng ly với họ, ly của Đại Khí tình tứ chạm vào của Tiểu Thiên như đã mong muốn từ lâu.
Tôi rất nghiêm túc giơ ly muốn chạm với ly của Cát Cát, nhưng cô ấy hết cụng ly với bên phải rồi cụng ly với bên trái, không thèm để ý đến tôi, đến khi lấy ly về cũng không để tôi được như ý, thật không biết giấu mặt vào đâu, đành cụng ly với chị Lai, chị ta lại cười lạnh nhạt với tôi, cụng ly nhưng không có tiếng, sau đó quay về chỗ ngồi.
So đi sánh lại, những đứa kia cũng không khá hơn tôi là bao, Tiểu Hoa trốn tránh không chạm ly với Đàm Đôn; Khải đại ca muốn bày tỏ thành ý muốn xin lỗi, cố tình qua cụng ly với Tiểu Thiên, Đại Khí ngại mọi người, chỉ giơ ly lên ra hiệu. Tiểu Thiên cũng giơ lên, cười với Đại Khí, nói thì thầm không thành tiếng: love you!
Đại Khí nhìn thấy, cười sướng. Nhưng đại ca cũng nhìn thấy, cứ ngỡ là nói với nó, phấn khích chồm qua bàn vuốt mũi Tiểu Thiên: “Cái gì cơ? Yêu cậu hả? Còn đùa với cậu hả, Tiểu Thiên à, cậu không thương cháu thì thương ai bây giờ?”
Tiểu Thiên ngơ ra, cúi gằm mặt ngại ngùng, bên kia Đại Khí sung sướng, cái tảng mặt đầy mỡ của nó cười ngọt ngào, ngửa mặt nốc cạn ly rượu.
*
Thật ra tôi rất muốn chạy qua uống với chị Lai vài ly, tâm sự, hy vọng cải thiện một chút ấn tượng không tốt lúc nãy, ít ra cũng tạo cho mình cơ hội giải thích. Tôi biết rõ, phụ nữ hơn 90% sống dựa vào cảm tính, tự mình khuyên mình là điều không thể, cũng rất ít khi tin vào bản thân, nhưng lại tuyệt đối dễ tin vào người khác, đặc biệt là chị em tốt với nhau hoặc bạn nối khố... gặp chuyện gì, chỉ cần bạn nối khố nói mấy câu, thì đương sự lập tức lung lay.
Tôi rất lo sợ chị Lai vì sự hiểu lầm tấm ảnh lúc nãy, lại nói góp ý với Cát Cát những lời khuyên không có lợi... thì tôi sẽ khó mà thay đổi tình thế!
Nhưng tôi vẫn chưa tìm được cơ hội, bên này Đàm Đôn kéo chặt tôi, bắt Tiêu Tiêu phải mời rượu, Tiêu Tiêu cũng vui vẻ nói chuyện với tôi, suy cho cùng ở đây chỉ có tôi quen cô ấy, tuy chưa gặp mặt lần nào, nhưng trước đây, trong một thời gian dài tôi cũng thi thoảng nói chuyện hoặc đấu khẩu với cô ấy qua điện thoại. Bữa ăn hôm nay đối với cô ấy mà nói đều là người lạ, cô ấy ít nhiều cũng phải giữ kẽ. Nói chuyện với tôi thái độ giọng điệu lập tức khác hẳn, đùa cợt, nói đông nói tây, chủ yếu cũng muốn moi thông tin từ miệng tôi xem Đàm Đôn có gì bất ổn không.
Gật đầu cười ứng phó với Tiêu Tiêu, mấy lần liếc qua Cát Cát, nhận được nếu không là lạnh nhạt thì là giả vờ không thấy, hơn nữa cô ấy cứ dính lấy chị Lai nói gì đó. Tình cảnh này làm tôi càng nhìn càng căng thẳng, thở hắt ra, giả vờ tự nhiên lấy điện thoại ra xem mấy giờ, sau đó lại tiếp tục gật đầu lấy lệ với Tiêu Tiêu, tay cái bấm tin nhắn rất nhanh, một lúc hai việc, thật khó xử!
Nội dung là: “Tấm ảnh đó hoàn toàn do hiểu lầm, anh lấy nhân phẩm mình ra thề với em, sai lầm đó hoàn toàn là vô tình, xin cấp trên hãy lấy tinh thần của tổ chức mà thử thách tôi!”
Tin nhắn gửi đi, tôi một mặt tiếp tục uống rượu hàn huyên với Đàm Đôn và Tiêu Tiêu, một mặt quan sát sự biến đổi bên phía Cát Cát. Chuông điện thoại reo, Cát Cát lấy ra xem, nhấn vài cái xong vứt lại vào trong túi, cả quá trình không liếc tôi lấy một lần.
Nhấn xem tin nhắn, cô ấy trả lời tôi: “Đừng dùng thứ mà anh không có để thề thốt.”
Phát điên, định nhắn lại cứu vãn tình thế, thì điện thoại bị giật khỏi tay, tiếp theo là tiếng Đàm Đôn hàm hồ: “Ối trời, lại liên lạc bí mật hả? Tụi mày chơi trò này đúng là vừa si tình vừa lãng mạn!” Vừa nói vừa đưa điện thoại ra trước bàn, cái mặt say rượu cười không ngớt.
Tôi giơ tay giật lại, không được, chửi thầm vài câu, không kết quả. Xong rồi, Đàm Đôn uống hơi nhiều rồi, nếu như làm hơi quá thì mọi người sẽ chú ý.
Cát Cát cũng nhìn thấy điện thoại của tôi bị Đàm Đôn giật lấy, bắt đầu thấy lo lắng, nhìn tôi đầy thù hận. Tôi muốn khóc mà không có nước mắt để khóc. Nếu bình thường thấy tôi không vui, Đàm Đôn không dám đùa giỡn vượt giới hạn như vậy, nhưng thằng này cứ uống say lại rửng mỡ, cản thế nào cũng không được.
Miệng tôi mắng, đang đứng lên định giật lại, thì sự việc càng tiếp diễn càng nghiêm trọng − Khải đại ca đứng lên, với qua Xương Xẩu và Ngải Mỵ chồm người giữ chặt Đàm Đôn, nhẹ nhàng dứt khoát, giật phăng điện thoại từ tay nó.
“Ha ha, tao xem xem dân trí thức như tụi mày gửi tin nhắn như thế nào.” Vừa nói nó vừa ra khỏi chỗ ngồi, tay chỉ tôi: “Bước qua đây anh trêu mày chết.”
Liếc qua, mặt Cát Cát đang rất khó coi, sốt ruột. Tôi chỉ còn cách cầu nguyện: “Oh my Phật tổ như lai… Oh my Quan thế âm Bồ tát... xin hãy độ trì cho con!!!”
Khải đại ca vừa đi xung quanh bàn vừa xem điện thoại: “Ôi giời, mày gửi tin nhắn thề thốt gì với người ta mà người ta mắng mày không có nhân phẩm thế?”
Mọi người ngặt nghẽo cười.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu, trong đầu vang lên lời hát: Từng thấy cô đơn, cũng từng bị người khác lạnh nhạt, nhưng trước giờ không hề có cảm giác mình không đất dung thân...
Khải đại ca vẫn tiếp tục xem, vẻ mặt thay đổi một cách rất khoa trương: “Này này, ôi trời, ôi trời, anh bảo này, mày bình thường cũng gửi tin nhắn thế này hả? Sến bỏ mẹ, lại còn văn thơ nữa chứ?” Nói xong ngước lên nhìn cả bàn: “Tao đọc cho tụi mày nghe nhé: ‘công tử, tiết trời xuân sang hoa nở, buổi chiều có thể du ngoạn với tiểu nữ không?’”
Mọi người lại cười ầm ỹ, Đại Khí khoái trá nhất.
Cát Cát cũng cười, cười một cách bi thảm, đồng thời nhìn tôi như kẻ thù không đội trời chung.
Tôi vội vàng đứng lên: “Được rồi, đừng phá nữa, tao còn có quyền riêng tư nữa không hả???”
“Tao với mày thì riêng tư cái nỗi gì!” Đại ca trợn mắt với tôi, cúi xuống tiếp tục xem: “À, đây là tin nhắn ngày hôm nay, còn hẹn mày đi Ung Hòa Cung? Cha mẹ ơi, chiều mày hẹn hò với ai vậy?”
“Mày là bố tao à? Yêu đương là tự do nhé!” Tôi bực mình chạy qua giành lại.
Khải đại ca giơ cao điện thoại tránh sang một bên, một tay đẩy tôi: “Mày hoảng gì chứ! Không nói rõ còn muốn đòi điện thoại? Mày được lắm, vừa chia tay Di Di được mấy ngày, đúng không?”
Thằng ranh Xương Xẩu lúc này lại còn cười kiểu thái giám, ngồi đó nói to: “Ủng hộ đại ca! Bảo! Người mới là ai? Khai thật ra đi.” Nói xong giơ tay gọi Khải đại ca: “Này… này, đại ca xem người gửi tin nhắn đó tên là gì?”
Khải đại ca cười: “Không phải tên người.” Nó nhìn muốn cháy màn hình điện thoại của tôi, “Bảo, mày ghi ‘điện thoại ma’ nghĩa là ai?”
Tôi phải giành điện thoại xong mới yên tâm phần nào, cũng phục mình ngay từ đầu không đổi tên số điện thoại ma trong danh bạ thành tên thật, thông minh biết nhường nào chứ.
Đại Khí lựa lúc này đập bàn lên tiếng: “Chiều nay chắc chắn thằng Bảo đi hẹn hò rồi, tao lái xe đưa nó về nhà, nó lại đòi đi Ung Hòa Cung. Chứng cứ đã rõ ràng, tên tiểu tử này chắc chắn có vấn đề!”
Mọi người bắt đầu tấn công tôi, đặc biệt là Tiểu Hoa hiện đã bảy phần say, và Tiểu Thiên biết sự tình nhưng cố tình hỏi tới.
Đột nhiên Đàm Đôn vỗ đùi: “Tao biết rồi!”
Im lặng, tôi nhìn qua nó tức giận, chỉ muốn bẻ gãy cổ nó.
Đàm Đôn sợ run, nhẹ nhàng bỏ tay xuống, cười gian xảo: “Nhưng tao không nói.”
Cả bàn bèn chuyển hướng sự chú ý sang Đàm Đôn, bắt đầu tấn công nó. Tôi nhân cơ hội này lấy được điện thoại từ tay Khải đại ca, quay sang đạp Đàm Đôn một cái, rồi về chỗ ngồi, gõ gõ tay xuống bàn: “Này... này, tụi mày làm gì mà thích nghe chuyện đời tư người khác vậy?”
Tiểu Thiên giọng the thé: “Xí! Nếu chuyện của người khác bọn em còn không thèm nghe ấy chứ!”
Mọi người vỗ tay tán đồng.
Tôi giơ hai tay ra hiệu mọi người im lặng, tay nắn nắn cổ ra chiều thảm não, nhưng trong lòng đã ấp ủ một âm mưu, không đúng, là kế hoạch − tôi phải nhân cơ hội này nói điều gì đó, tôi thừa nhận mình cũng uống không ít, nên cũng hưng phấn.
Cả bàn nhìn tôi, đương nhiên cả Cát Cát với ánh mắt khó hiểu và oán trách, lúc nhìn tôi còn lắc đầu nhè nhẹ, hình như lo sợ tôi kích động sẽ công bố cho bàn dân thiên hạ về việc tôi và cô ấy.
Anh không ngốc đến vậy đâu.
“Tụi mày ấy à, chuyện riêng của mình còn chưa đủ để thỏa thích sao, còn có tâm trạng mà quan tâm chuyện của tao!” Tôi vừa nói vừa nhìn từng đứa có chuyện mờ ám hôm nay: “Đừng tọc mạch nữa, giờ tao chưa thể nói, sẽ đến lúc tao dắt cô ấy đến cho tụi mày gặp. Nhưng tao muốn nói gì chứ? Chính là tấm ảnh lúc nãy, cô Di Di ấy, Đại Khí và Tiểu Thiên không biết, nhưng Khải đại ca, Xương Xẩu, Đàm Đôn này thì chắc chắn biết, Di Di là người như thế nào.”
Khải đại ca, Xương Xẩu và Đàm Đôn lần lượt gật đầu đồng ý, Đàm Đôn mở miệng muốn giải thích, do dự một lúc giơ tay ra hiệu tôi tiếp tục.
“Tao không phải chia tay xong đi nói xấu người yêu cũ, như vậy chẳng đáng mặt đàn ông. Nhưng, thứ nhất cô Di Di này chưa chắc đã là bạn gái tao, việc này không nói ra được, nói chung không phải là mối quan hệ yêu đương gì chính thức; thứ hai, cô Di Di này là người không thể chiều chuộng nổi, những người quen biết cô ta mới cảm nhận được điều này.”
Mấy anh em đều gật đầu tán thành.
“Nói chung là bệnh công chúa, tụi mày chỉ có thể theo ý cô ta, không được có bất cứ suy nghĩ nào của mình, quá mệt! Tao thấy đó không phải là sự cố gắng trong tình yêu, yêu đương mà chẳng khác gì ô sin theo đuôi cô chủ. Chuyện đã qua, không dám nhắc đến nữa.” Tôi than thở.
Những người ngồi đây ai biết cô ta đều nghiêm túc gật đầu, Đàm Đôn cũng thở hắt ra: “Không dám nhắc đến, không dám nhắc đến...”
“Vì vậy khi trước những lúc uống rượu với Đàm Đôn, Khải đại ca, lấy chuyện Di Di ra trêu đùa tao cũng cảm thấy vui, chê bai những khuyết điểm của cô ta cũng là sự thật.” Tôi tỏ vẻ buồn thảm, rồi ngước lên giơ tay ra phía trước: “Nhưng người này, chủ nhân của số điện thoại ma mà lúc nãy đại ca nhắc đến... Tao yêu người ta rất nghiêm túc… Đừng nôn nhé! Đừng nôn, tao nói thật đấy!”
Mọi người ai cũng định ra vẻ muốn nôn nghe xong câu này liền dừng lại.
“Tao cũng không biết có thể tốt đến mức nào, cũng không biết cô ấy có muốn yêu tao không. Biển người mênh mông, có thể gặp được người mà mình thật sự muốn đối tốt, không phải dễ. Tao thật may mắn đã gặp được, tuy không biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng phải cố gắng. Vì vậy, tụi mày đừng phá đám, càng không nên phá cơ hội này của tao. Đến lúc thấy ổn ổn rồi tao sẽ dắt đến cho mọi người xem mặt, nhưng giờ tụi mày đừng dò la cũng đừng phân vân, ngộ nhỡ làm người ta giận hoặc sợ quá chạy mất thì sao? Cái khác tao không cần biết, chỉ có chuyện này, tôi xin các vị, đừng xem là trò đùa, để tao yêu thật lòng một lần được không? Tụi mày nói đi, một thằng ở nông thôn như tao, chạy đến thành phố để yêu đương đâu có dễ!”
Tôi nói xong, mọi người vẫn sững sờ, hình như ai cũng thấy quá đỗi ngạc nhiên khi có thể nghe từ miệng tôi nói những lời nghiêm túc như vậy...
Khải đại ca lắc lư đầu, nhướn cổ tôi hỏi tôi: “Này... nói xong chưa?”
Tôi gật đầu.
“Ôi giời ơi, chúng ta có nên cho một tràng pháo tay không? Chúc mừng Bảo lần đầu nói được tiếng người!” Khải đại ca cười ha hả, lấy sức vỗ tay trước tiên.
Tất cả mọi người còn lại vỗ theo, Đàm Đôn và Xương Xẩu còn huýt sáo.
Trong tiếng vỗ tay và tiếng huýt sáo, tôi mỉm cười, giơ tay cảm ơn. Lúc mắt tôi đưa đến chỗ Cát Cát, cô ấy có chút đỏ mặt, quay đi không nhìn tôi, không kịp thấy mắt cô ấy, không biết cô ấy đã cảm nhận những lời này như nào.
Nhưng chị Lai rất nghiêm túc vỗ tay, vẻ mặt cũng không có chút gì là khinh thường đùa cợt, lúc nhìn qua tôi, chị ấy còn nháy mắt.