Prison Break - Vượt ngục
[Khóc thì đã sao? Không khóc vì phụ nữ một hai lần sao gọi là đàn ông chứ? Tao nói cho mày biết nhé lão Phó, khóc chẳng có gì mất mặt, đau lòng mà còn cố gắng che giấu, chính là ngược đãi bản thân đấy.]
Cả bọn chia tay trước cửa quán ăn. Tôi và Cát Cát tất nhiên đưa chị Lai về trước, chị ấy khước từ nhưng cuối cùng đã bị hai chúng tôi bắt cóc lên taxi, biết được chị ấy ở tại một khách sạn trên đường Đăng Thị Khẩu, tôi bảo tài xế phóng đến đó.
Cả đoạn đường hai chị em bọn họ lại rôm rả chuyện thiên hạ, tôi ngồi ghế lái phụ, thỉnh thoảng quay lại chen vào vài câu. Uống cũng khá nhiều rượu, cửa xe mở, gió tạt vào mặt thấy hơi chếnh choáng. Dựa đầu vào ghế, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác đầu mình đang xoay vòng.
Không biết bao lâu sau, sau lưng có người vỗ vai tôi, rồi nghe tiếng chị Lai nói: “Lại Bảo, những lời cậu nói lúc nãy làm người khác cảm động, nghe rất thật lòng!”
Tôi mơ mơ hồ hồ tiếp lời: “Vốn dĩ là thật lòng, nếu muốn nói lời đường mật còn làm người khác càng cảm động hơn.”
“Vợ nghe thấy chưa?”
“Ừm, quỷ mới tin anh ấy!”
Hai câu đối thoại này làm tôi chợt tỉnh ra, rõ ràng là tiếng của chị Lai và Cát Cát, định quay lại phản bác, chị ta không cho tôi cơ hội: “Bác tài, tấp vào lề dừng lại một lát.”
Xe dừng lại, chị Lai bước xuống, Cát Cát cũng đòi xuống theo, muốn lên phòng tâm sự tiếp, chị Lai ngoắc tay ra hiệu tôi cũng xuống xe, sau đó kéo tay tôi, mở cửa xe đẩy tôi vào ghế sau, cản Cát Cát lại, cúi xuống phẩy tay: “Được rồi, em không buồn ngủ nhưng chị buồn ngủ. Chị còn ở đây một thời gian dài, mai sẽ gọi cho em. Này, Lại Bảo, thứ nhất phải bảo vệ tốt vợ của tôi, thứ hai không được lợi dụng sàm sỡ!”
Tôi gật đầu giơ tay tạm biệt, Cát Cát chồm qua nắm tay chị Lai nói tạm biệt. Chị ta lùi ra sau hai bước, ra hiệu cho tài xế chạy đi.
Xe chạy được một đoạn, đến lúc không nhìn thấy chị Lai, tôi quay sang Cát Cát, cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội ngồi riêng với cô ấy − tài xế bỏ qua không tính.
Cát Cát dựa vào cửa bên kia, cách tôi một người ngồi, nhắm mắt không nói chuyện. Tôi do dự một lát, chồm người qua hôn cô ấy một cái.
Cát Cát trợn mắt, nhìn tôi lạnh nhạt, lấy tay ra sức lau mặt, sau đó lục lọi túi xách đưa cho tôi: “Thôi thôi, đi mà hôn tấm ảnh của anh ý!”
Tôi vừa nhận vừa giật mình, ảnh của Di Di sao lại trong tay cô ấy? Đột nhiên nhớ lại lúc nãy cả bàn chuyền tay nhau tấm ảnh này, sau đó nó không trở lại tay tôi, không lẽ chuyền tới tay cô ấy rồi bị giữ lại? Ý đồ gì vậy chứ?
“Anh đã nói đây là hiểu lầm!” Tôi vội vàng giải thích: “Em bảo chia tay rồi mà còn giữ ảnh lại làm gì đúng không? Tấm ảnh này nằm ngăn bé phía trong ví, anh quên mất.”
“À há!” Cát Cát cười nhạt: “Vậy sao anh trai em biết trong ví anh có hình cô ta? Chẳng lẽ không phải anh lấy ra khoe khoang sao?”
...Tôi chùng xuống, sao chuyện gì cô ấy cũng nhớ, đã thế còn cố tình phân tích cặn kẽ vậy? Con gái một khi đã nhạy cảm, thì đều biến thành Sherlock Holmes hết.
“Đó là vì anh muốn Đại Khí yên tâm anh không có ý đồ với em mà! Chỉ là bia đỡ đạn thôi.”
Cát Cát không nhịn được cười thật nhanh, cố gắng giấu mặt ra phía ngoài cửa: “Anh vốn dĩ có ý đồ, cứ giả tạo đi!”
Tôi đang định mở miệng, thật bất ngờ, anh tài xế đã mở lời: “Ôi trời, đàn ông bọn tôi, có lúc vô tâm vô tứ, nhiều lúc vô tình giữ một tấm ảnh hay lưu tin nhắn nào đó. Những thứ của người trước giữ lại làm gì để thêm phiền phức cho mình chứ? Cô nhóc, đừng quá nhỏ nhen, con gái mà chuyện gì cũng nhỏ nhặt, con trai dù tốt đến mấy cũng chịu không nổi đâu.”
Cát Cát ngây ra, mở to mắt hồi lâu, bật cười, vừa cười vừa nhìn tôi, hình như... cơn giận đã tan biến.
Tôi vô cùng cảm kích, anh tài xế nhìn đã biết là người có kinh nghiệm, tôi giơ tay ra vỗ vai: “Bác tài ơi, anh đúng là cứu em, chúng ta làm bữa đồ nướng nhé, em mời anh vài ly.”
Bác tài vui vẻ: “Không cần khách sáo, còn uống rượu ư? Tôi làm ca đêm, phải nhanh chóng đưa đôi chim trẻ các cậu về đến nơi còn đi kiếm tiền tiếp đây này.”
Cát Cát không nhịn được cười vang, cúi xuống úp mặt vào đầu gối, khúc khích. Tôi phút chốc thấy nhẹ nhõm hẳn, đưa tay kéo cô ấy dựa vào mình, cô ấy vùng vằng một chút, cuối cùng cũng chiều theo tôi, nghiêng mình gối vào lòng tôi, tóc phủ xuống che cả gương mặt. Nhắm nghiền mắt, dường như đang xấu hổ, tôi chỉ là không hiểu nằm trong lòng tôi cô ấy thấy ngại hay là do câu “đôi chim trẻ” của bác tài xế lúc nãy.
Nhẹ nhàng vén tóc cô ấy ra, nhìn gương mặt dễ thương của Cát Cát, lòng trỗi dậy cảm xúc, không nhịn được bèn cúi xuống hôn.
Bác tài ngồi phía trước lập tức nói: “Ê ê! Hai người về nhà làm gì nhau thì làm được không? Nghĩ tôi là thánh à? Không biết gương chiếu hậu cũng nhìn thấy sao?”
Tôi và Cát Cát cười thành tiếng, cô ấy lập tức ngồi dậy, xấu hổ lấy tay đấm tôi mấy cái.
*
Về tới nhà, xuống xe xong, tôi cảm ơn chào tạm biệt bác tài, nhân lúc Cát Cát không để ý, tiện tay để tấm ảnh đang cầm trên tay lên ghế sau của xe.
Quả nhiên, lúc đi thang máy lên nhà, Cát Cát quay sang tôi giơ tay ra: “Ảnh đâu?”
Tôi nhún vai: “À, quên trên taxi rồi.”
Cát Cát nheo mắt nhìn tôi: “Ha ha, vô tình hay là cố ý đấy?”
Tôi không giả ngốc nữa, cười cười, gật đầu thừa nhận: “Cố ý.”
Cát Cát chỉ tay vào mũi tôi: “Nói thật nhé, nếu lúc nãy anh ném ảnh qua cửa sổ, hoặc đốt nó đi trước mặt em, trong lòng em, anh...” Muốn nói gì đó nhưng dừng lại.
Tôi gật đầu, không nói gì, hình như hiểu mà hình như cũng chưa hiểu.
Cát Cát không đợi tôi phản ứng, quay lưng ra cửa thang máy, lưng hướng về phía tôi: “Bởi nếu anh làm vậy, em sẽ nghĩ… một ngày nào đó, cũng có thể anh sẽ làm như vậy với ảnh của em trước mặt người khác.”
“Này cô nhóc giỏi hùng biện. Chú ý nhé, thứ nhất anh không có ảnh nào của em.” Tôi vừa nói vừa kéo cô ấy lại, nhẹ nhàng ôm từ phía sau, cằm gác lên vai cô ấy, mặt áp vào mặt cô ấy: “Thứ hai, anh không nghĩ sẽ có ngày đó.”
Cát Cát véo nhẹ cằm tôi. Tiếng cười của cô ấy nhỏ lại: “Anh nghĩ không thể là không thể sao? Nằm mơ...”
Cửa thang máy mở, tôi cứ ôm cô ấy như vậy về đến cửa nhà, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa, dùng tay đẩy tôi ra: “Thôi nào, xê ra, nhỡ anh em về thì sao?”
Tôi cười: “Anh của em hôm nay về được sao?” Vừa nói vừa bước theo cô ấy vào phòng, bật đèn: “Thấy chưa! Không có ai, anh của em tối nay chắc phiêu dạt đâu cùng người đẹp rồi, mai về bụng chắc hóp đi vài milimet đấy.”
Cát Cát quay lại giơ tay lên vặn tai tôi, mặt nhăn lại: “Hay quá nhỉ?” Sau đó quay qua thay giày: “Anh đúng là yêu râu xanh, miệng không bao giờ nói chuyện đứng đắn.”
“Này, anh nói ẩn ý vậy, em lại hiểu rất nhanh. Nói xem chúng ta ai là yêu râu xanh chứ?” Tôi cười lớn.
“Thôi, thôi, thôi, không nói với anh nữa, em lên gác ngủ đây, chúc ngủ ngon.”
Tôi cứ nghĩ cô ấy đang đùa, nhưng nhìn dáng thiên thần đi thẳng vào, bật đèn lên cầu thang... tiếng bước chân như đang giẫm nát trái tim tôi, một sự thất vọng khủng khiếp phủ chụp lên, tôi đứng ngây ra. Thời khắc đẹp đẽ có được thế giới riêng của hai người đến nhanh mà đi cũng nhanh như vậy sao?
Một tiếng hét vang lên trong đầu tôi: Tôi - không - cam - tâm!!!
“Này này, ngủ thật hả? Em vứt một mình anh dưới đây sao?”
Cát Cát dừng lại, tay vịn lan can nhìn tôi, đắc ý cười: “Vậy anh muốn gì nữa? Mấy giờ rồi? Ngày mai em còn phải đi làm.”
Tôi sốt ruột, nói ngây ngô: “Không phải, anh thấy Đại Khí vẫn chưa về, em không đói sao? Uống trà không? Hay anh ngồi nói chuyện với em một lát nhé?”
Cát Cát cười, tay che miệng: “Ha ha ha! Tóm lại anh muốn nói gì?”
Tôi vắt hết óc cũng không tìm ra được lý do chính đáng, đành bước tới trước: “Ít ra cũng phải được một cái hôn tạm biệt chứ? Sao em không hiểu tấm lòng đàn ông vậy nhỉ?”
“Đàn ông cũng có tấm lòng sao?” Cát Cát cười, quay lưng bước xuống hai bậc cầu thang, ngoắc tay gọi tôi.
Tôi vui mừng, bước nhanh qua, tay vịn lan can nhón chân lên, Cát Cát cũng cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn này lại làm tôi đê mê, miệng tôi chiếm hết môi và lưỡi cô ấy, ngửi thấy mùi hương mái tóc cô ấy phả lên mặt tôi thoang thoảng, đụng chạm khác giới cộng với xúc tác tình yêu làm tôi hưng phấn, vòng tay ra phía sau ôm lấy, định bế cô ấy từ cầu thang xuống.
Cát Cát vốn dĩ cũng đang hôn rất nhập tâm, nhưng cảm nhận được hành động của tôi lập tức mở mắt, đứng thẳng dậy, mặt còn hơi đỏ, liếm môi gắt nhỏ: “Làm gì thế? Anh điên à? Cao như vậy?”
Tôi cười giơ hai tay ra: “Em thử xem, anh không đỡ được thì cũng có thể làm đệm cho em.”
“Em thà ngã xuống đất còn hơn ngã lên người anh, không biết sẽ ra sao nữa.” Cát Cát mắng yêu: “Đừng quậy nữa, anh trai em sắp về đấy, em lên phòng tắm rửa đi ngủ, anh cũng ngủ sớm đi!” Nói xong quay lưng định đi lên.
Lúc đó sức mạnh của tình yêu thể hiện, tôi kéo mạnh tay áo cô ấy: “Từ bi chút đi mà, ngồi bên anh một lát, hôn thêm vài cái, anh về phòng vẫn nhớ em như vậy mà!”
Cát Cát chống nạnh, tay chỉ về phía tôi: “Lại Bảo, anh yêu em là để thỏa mãn ham muốn thú tính của anh sao?”
...Đúng là cao tay, đây cũng là chiêu mà rất nhiều cô gái hay dùng, thông thường khi con trai có ý định gì đó, nếu con gái nói câu này, thì đấng mày râu đúng không còn cách nào tiếp tục đòi hỏi thêm, tuy suy nghĩ cuối cùng cũng vẫn chỉ là chuyện đó, nhưng không thể bộc lộ rõ ra được. Bởi suy cho cùng trong suy nghĩ của 99% con gái đều hy vọng: anh ấy yêu mình mới muốn cùng mình làm chuyện đó, chứ không phải vì muốn làm chuyện đó mới yêu mình.
Chỉ là vì tôi bị vạch mặt và chỉ trích phũ phàng như vậy nên mới thấy ấm ức khi thất bại, thậm chí là một nỗi bực không tên, vẻ mặt không thoải mái quay lưng đi: “Ý gì chứ? Hôn một cái mà đã gọi thỏa mãn thú tính? Vậy nếu muốn chuyện khác thì không bằng cầm thú sao?”
Tiếng Cát Cát vọng lại từ phía sau: “Còn giận nữa hả? Anh đúng là không bằng cầm thú!” Dứt lời tôi nghe tiếng bước chân đùng đùng đi lên cầu thang.
Mình đường đường chính chính, tư cách đầy mình thế này, phải cho cô ấy biết nói như vậy là sỉ nhục tình cảm của mình, quyết không quay đầu lại!
Cô ấy đúng là bỏ đi thật...
Tiếng đóng cửa thật mạnh, sau đó mọi thứ im phăng phắc, tôi vẫn giữ dáng đứng rất cá tính, tự dưng muốn đấm vào mặt mình một phát - ra vẻ tự tôn tự trọng cho ai xem chứ, thật là!
Thở dài, cúi đầu, vai nặng trĩu, lê cái thân nặng nhọc về phòng, nằm vật ra giường, buồn bực. Như thế này cũng được coi là cãi nhau một trận? Còn chưa quen nhau bao lâu, còn chưa yêu đủ đã bắt đầu giận nhau? Cô nhóc Cát Cát này cũng đúng là không hiểu chuyện! Tính khí trẻ con! Giận vô cớ!
Hay là... tôi đi xin lỗi nhỉ?
Điện thoại reo, tin nhắn, hiện ra số điện thoại ma.
“Em gọi cho anh Đại Khí nhưng không bắt máy, em sợ anh ấy đang... nên không tiện, anh gọi điện hỏi thăm xem sao, anh ấy uống nhiều rượu, em lo.”
Tín hiệu giải hòa của cô ấy ư? Ít ra thì tôi nghĩ như vậy. Ừ, chắc vậy rồi.
Thế là lập tức gọi cho Đại Khí, đúng là không ai nghe máy, lập tức gửi tin nhắn cho nó: “Về hay không về cũng báo một tiếng, Cát Cát lo cho mày. Còn nữa, chú ý phòng tránh thai an toàn.”
Tiếp theo lập tức gửi tin nhắn cho Cát Cát: “Cũng không nghe máy, gửi tin nhắn cho nó rồi, không sao đâu, em yên tâm. Ngoài ra, em không được làm tổn thương tình cảm anh dành cho em, anh không nói yêu em anh không có ý đồ gì xấu, nhưng sao nói là thú tính được? Nói là tình dục thì khó nghe, nếu nói là ái dục thì còn được. Hơn nữa anh đã đòi hỏi lần nào chưa? Buổi tối hôm đó nằm chung một giường với em, em chẳng phải vẫn an toàn đó sao? Anh nghiêm túc cảnh cáo em, chọc giận Bảo đây, sẽ phải lĩnh hậu quả... nhẹ nhàng như thế nào.”
Đọc qua một lượt, bấm gửi đi, tự mình cảm thấy hãnh diện: mở đầu là an ủi, đoạn giữa là dạy bảo, kết luận rất nhẹ nhàng. Nói những gì cần nói nhưng không đến nỗi làm cho hai bên nảy sinh mâu thuẫn, tin nhắn này cần có kỹ năng ưu việt mới viết được, mình đúng là chuyên gia về tin nhắn mà!
Năm phút sau đối phương trả lời:
“Tiểu tử, mau đến diện kiến, ‘ai gia’ ban cho nhà ngươi một món đồ.”
Như cá gặp nước, lập tức lăn xuống giường lục tủ quần áo thay một bộ ngay ngắn gọn gàng mà dễ cởi, do dự có nên phi nhanh ra ngoài mua mấy cái đồ bảo hiểm gì đó không...
Đứng ở cửa phòng Cát Cát gọi mấy cái, cửa mở, Cát Cát rõ ràng đã tắm xong, tóc ướt chấm lên cổ, mặt mộc, nghiêng đầu cười với tôi, nhón chân hôn tôi một cái.
“Cái này là vừa đấm vừa xoa nhỉ?” Tôi ra vẻ ngạo mạn bất cần, trong lòng thì vui sướng loạn xạ.
Cát Cát bĩu môi, quay lưng đi vào trong, vứt cho tôi một câu: “Vào đi!”
Tôi run run, chẳng lẽ đêm nay... tiền đề cho đêm động phòng hoa chúc?
Theo chân cô ấy vào phòng, ngồi trên giường, nghe cô ấy thở nhè nhẹ ra hai cái, quay lại nói với tôi: “Bảo, hôm nay lúc ăn cơm anh nói những lời đó là thật chứ?”
Mặt tôi nhăn nhó: “Oan ức quá, nếu không phải thật lòng, vậy chẳng lẽ là thuyết giảng sao?”
Cát Cát im lặng gật gật đầu: “Chị Lai nói những lời anh nói rất thực tế, hơn nữa hôm nay tiếp xúc cảm thấy anh không láu cá, bỡn cợt tình cảm như lúc trước vẫn nghĩ, nói chung là cũng không tệ.”
“Chị ấy nói đúng đấy.” Tôi gật đầu, sung sướng. Đột nhiên cảm thấy có vấn đề; “Ấy, không đúng, cái gì mà láu cá như lúc trước vẫn nghĩ? Chẳng phải chị ấy mới biết anh sao?”
Cát Cát cũng bất ngờ, le lưỡi, quay sang cười: “Không, trước đây em... đã gọi điện cho chị ấy kể về anh.”
Chỉ số IQ của tôi về không, chỉ còn lại cảm giác sung sướng: “Ồ! Xem ra em cũng yêu thầm anh rất lâu rồi.”
Cát Cát đỏ mặt, đấm tôi một cái, cúi đầu tiếp tục nói: “Chị Lai bảo thấy anh cũng rất được, hơn nữa còn có mối quan hệ với anh của em, anh lại ở cùng tụi em nhưng cũng không có hành động gì quá đáng, ít ra không phải hạng người quá tệ.” Vừa nói vừa quay phắt lại: “Nhưng đó là do em chưa kể chuyện anh liếm trộm em.”
Tôi cười tươi, trong lòng thì thầm: tôi yêu chị Lai.
“Nhưng chị Lai cũng nói, một số chuyện cũng phải từ từ xem thế nào, bởi hôm nay chị ấy biết anh vừa chia tay bạn gái, vẫn còn giữ ảnh của người ta. Chị Lai nói chia tay bạn gái cũ chưa bao lâu đã này nọ với em... có khi nào vì quá cô đơn nên tìm em để khỏa lấp chỗ trống, hay anh chỉ muốn dùng tình cảm này để thay thế cho tình cảm đã qua, như thế không thể là thật...”
Tôi nghiêm túc nhíu mày lắc đầu, kêu thầm: tôi hận chị Lai.
Chị ấy đúng là nói chuyện không đáng nói!
“Thực ra... em cũng rất tò mò chuyện anh và Di Di, ban đầu bị cô ấy mắng, em cảm thấy hai người hình như vẫn chưa dứt hẳn.” Cát Cát nói liên hồi, càng nói đầu càng cúi thấp, giọng nói có chút đau lòng: “Em nhớ lúc anh chưa biết em, chúng mình chỉ gửi tin nhắn cho nhau, anh có nói với em về chuyện này, chẳng phải toàn những chuyện liên quan đến cô ấy sao? Bởi vậy em cảm thấy cô ta làm anh tổn thương khá sâu, khiến cho anh nhớ nhung không quên được, hôm nay chị Lai lại nói với em như vậy, em thấy có phần phân vân...”
Tự nhiên im lặng, tôi giật mình quay sang nhìn Cát Cát, ngạc nhiên thấy cô ấy đang nhìn tôi, cắn môi, mắt hơi đỏ.
“Anh nói thật với em đi, thật đấy, có phải anh rất yêu cô ta... bây giờ cũng vậy?”
Đêm khuya vắng lạnh, ngoài cửa ánh đèn vàng hắt vào. Cửa sổ vẫn mở, từng đợt gió nhè nhẹ bay vào phòng, làm mái tóc của người con gái đối diện tôi lất phất bay, gương mặt dễ thương gọn gàng, ánh mắt oán trách, tất cả giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Con tim tôi quá bình tĩnh, không phải vì Cát Cát nói những lời này, mà tôi vui thật sự, không còn nghi ngờ gì, cơ hội đã đến.
Không tính lần uống say gọi điện hát với cô ấy, đây là lần đầu tôi thành tâm thành ý thổ lộ tình yêu, tình cảm ấy trỗi dậy trong lòng, chưa nói gì mà tôi đã tự làm mình xúc động như vậy!
Tôi từ từ quay sang nhìn, đặt hai tay lên vai cô ấy, cười nhẹ: “Cát Cát, anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh phải nói cho em biết, đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm anh dành cho em. Em có biết anh đang rất mạo hiểm không? Nếu anh không đủ dũng khí yêu em thật lòng, không đủ dũng khí để ở bên em… vậy anh không chỉ mất đi một cô gái tốt, mà còn mất đi anh trai em, người bạn tốt của anh, thậm chí lão Phó có thể cũng vì chuyện này mà xa lánh anh, bởi vậy ở bên em anh chỉ có hai kết quả, hoặc là mãi mãi, hoặc bị người thân bạn bè xa lánh. Em nói anh có thể giả tạo được sao?”
Cát Cát nhìn tôi, môi run run, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống gò má.
Tôi cũng rất xúc động, thậm chí còn có một chút không kiềm chế được, những khi thành tâm thành ý bày tỏ tình cảm thế này, quả có thể khiến người ta đắm chìm trong đó, tự mình tan chảy.
“Cát Cát, chị Lai lo lắng rất đúng, chỉ vì muốn tốt cho em, vậy anh thì sao, để em không còn nghi ngờ, hoặc suy nghĩ lung tung, anh quyết định kể cho em nghe chuyện anh và Di Di, tuy việc ấy đối với anh mà nói là một chuyện rất mất mặt, nhưng anh phải cho em biết, anh yêu em hoàn toàn không liên quan gì đến cô ấy.” Từng lời từng chữ đầy tâm sự, tôi dừng lại một chút, trong lòng hiện ra ký ức quãng thời gian yêu đơn phương, cảm thấy vô cùng bối rối, nhưng sao không nói chứ? Nói xong sẽ nhẹ nhõm hơn mà.
Thở ra một hơi, nhìn thẳng Cát Cát: “Thực ra, chuyện là thế này...”
Lập tức, ánh mắt nghi hoặc và lo lắng của Cát Cát chiếu thẳng vào tôi, sau đó nhìn ra chỗ khác, dỏng tai lắng nghe.
Đúng, tôi nghe thấy, ngoài cửa, dưới tầng, tiếng mở cửa rất mạnh, tiếng đá giày va vào nhau... đó là âm thanh của một kẻ say rượu. Bà nó chứ! Không nhắc đến Tào Tháo mà Tào Tháo cũng đến! Đại Khí ơi, sao mày không về vào lúc nào đó có đạo đức hơn một tí.
Dưới tầng vọng lên tiếng ồm ồm của Đại Khí: “Bảo, Bảo, cái gì mà biện pháp an toàn? Mày dám chọc ghẹo tao à!” Theo đó, tiếng chân nặng trịch xông đến phòng tôi, tiếng xô cửa thật mạnh: “Hả? Ơ! Mày đâu rồi? Cát Cát! Cát Cát!”
Được, tôi hiểu mà, thật ra Đại Khí uống rất nhiều rượu nhưng trước mặt Tiểu Thiên phải cố gắng ra vẻ tỉnh táo, một khi không còn ý thức phải giữ kẽ, đầu óc nó sẽ trở nên nhẹ nhõm, men rượu cũng bốc lên theo. Tình trạng này những ai thường uống rượu đều có.
Nhưng vấn đề là… theo tiếng gọi của Đại Khí thì bước chân của nó cũng phóng theo lên lầu!
Cát Cát lo sợ, sốt ruột đứng lên đi vòng quanh phòng, nhìn tôi, gắt: “Anh còn ngồi đó, không nghĩ cách biến mất đi.”
Tôi chắp tay: “Em nghĩ anh đang trên Skype hả? Bảo ẩn là ẩn ngay được?”
Tiếng bước chân đã lên tới lầu hai, tiến dần về bên này, Cát Cát nhanh như cắt nhìn trái nhìn phải, nhìn tôi ngồi ngây ra đó, tức giận trừng mắt.
Tiếng gõ cửa: “Cát Cát, làm gì đấy? Ngủ chưa?”
Cát Cát vẫn đang tìm cho tôi chỗ nấp, miệng vội vàng đáp lại: “Anh về rồi ạ? Mấy giờ rồi? Em đang nằm rồi này.”
“Ồ, Bảo đi đâu rồi, sao không thấy nó đâu cả?” Ngoài cửa vọng lại tiếng hỏi dồn.
Cát Cát ngây ra, thuận mồm: “Hả? À, anh Bảo nói ra ngoài một lát, có cô Di Di gì đó tìm anh ấy.”
Tôi giật mình, kéo tay Cát Cát, sao lại nói như vậy?
Cát Cát hếch mũi về phía tôi, ngón trỏ đặt lên môi, tôi thấy không vui, lùi về sau hai bước, ngồi lại lên giường.
“Giờ này còn bị gọi ra ngoài? Trời ạ, nó đúng là sắp coi người yêu cũ là mẹ rồi! ” Đại Khí đứng ngoài cửa trù tôi, sau đó lại gõ cốc cốc: “Cát Cát, mở cửa đi, anh muốn nói với em mấy câu!”
Nghe đến câu muốn nói chuyện, tôi nghệt mặt ra, ban đầu không lo lắng mấy, nghĩ rằng nó hỏi vài câu rồi về phòng, ai ngờ... tôi và Cát Cát lo lắng như nhau, quay lưng tìm xung quanh, nhìn thấy phòng cô ấy có ban công ngoài cửa sổ, nhà người giàu có khác, cái ban công này hai người ngồi đánh cờ còn được chứ đừng nói là cho một người trốn.
Cũng may hai bên ban công không những có rèm che mà còn có rèm che nắng, cái này hôm trước đi shopping Cát Cát mua về, mục đích là để chắn sáng cho dễ ngủ, ai ngờ giờ trở thành nơi giấu giếm gian tình...
Nhanh như cắt lăn qua giường, nhảy ra ban công, đứng vững ở góc, lấy tay kéo rèm che nắng che lại, thò đầu vào ra hiệu Cát Cát mở cửa.
Cát Cát nhìn một loạt hành động của tôi, có lẽ thấy chỗ này cũng tạm ổn, quay ra định thần, vuốt lại tóc ra mở cửa.
Đại Khí bước vào, lảo đảo nhìn xung quanh tìm kiếm, mặt vẫn cười: “Làm gì thế? Ấp a ấp úng, phòng có giấu người hả? Chẳng lẽ là Lại Bảo?”
Cát Cát giơ nắm tay ra trách: “Nói bậy bạ gì thế?”
Đại Khí tiếp tục cười, bước qua ngồi trên ghế sô-pha đơn: “Ha ha, không có giấu Lại Bảo hả? Anh nói mà, em gái của anh sao không giữ thể diện cho anh được!”
...Trần Đại Khí! Nếu giờ tao có một khẩu 92F lại lắp thêm thiết bị cách âm, hai giây sau chắc chắn đầu của mày có lỗ hổng.
“Đừng nói bậy nữa, không việc gì anh về ngủ sớm đi, mai em còn phải đi làm!” Cát Cát không ngồi, qua đứng bên Đại Khí giục nó. Ôi! Đúng là không có kinh nghiệm thông gian, chẳng bình tĩnh chút nào.
“Ai nói không có gì?” Đại Khí chỉ tay, ra hiệu Cát Cát ngồi xuống: “Cát Cát, anh muốn nói chuyện này với em, chuyện gì nhỉ? Nói sao đây? Anh quả thật hơi khó nói, không biết thái độ của em...”
Cát Cát nhảy bổ qua, hay tay bóp cổ nó: “Trần Đại Khí, anh uống say vào phòng em quậy hả? Đi ra, đi ra!”
Đại Khí vẫn cười, giơ tay cản lại: “Được, được, anh nói, anh nói, chính là... hôm nay em có nhìn ra gì không?”
Cát Cát ngẩn người: “Anh nói chuyện anh và Tiểu Thiên?”
“Hả, em cũng thấy hả? Không phải Lại Bảo nói với em đấy chứ?”
“Đương nhiên là em tự thấy rồi, Lại Bảo nói sao em có thể tin chứ!”
Đại Khí vỗ ghế: “Đúng rồi, Bảo hay nói phét lắm, anh phải có trách nhiệm nói cho em biết.”
...Bình tĩnh, phải bình tĩnh, tôi không thể nhảy ra, không thể giết người.
“Em cũng thấy rồi đấy, vậy anh nói thật vậy, anh... anh rất thích cô ấy, em thấy cô ấy tuổi còn nhỏ nhỉ, rất thông minh, hơn nữa rất tâm đầu ý hợp với anh, nhưng... em xem, bây giờ quan hệ của em và Tiểu Thiên rất tốt đúng không? Anh không biết em thấy vấn đề này thế nào, thực ra anh và Tiểu Thiên vẫn chưa có gì rõ ràng, ha ha... em xem, anh nói ra vẫn còn ngại, như thế này, anh sợ Khải đại ca, em biết cậu ta chứ? Anh chính là sợ nó, là cậu của Tiểu Thiên, còn cách một bậc, anh sợ bọn Lại Bảo sẽ cười anh...”
Đại Khí hơi say, ngọng nghịu, nói chẳng ra đầu chẳng ra đuôi, nó muốn nói gì đó, tâm sự gì đó, nhưng đầu óc lộn xộn, chưa sắp xếp lời lẽ, nên tự mình làm khó mình.
Cát Cát lấy lại tinh thần, trở nên vô cùng thông minh, hai tay ôm mặt Đại Khí: “Anh à, em biết anh có lời muốn nói, nhưng bây giờ anh nói không thông, hay là ngày mai em đi làm về rồi chúng ta cùng nói chuyện?”
“Không! Không được! Kiên quyết không được! Anh tỉnh mà.” Đại Khí ra sức đẩy tay ra: “Anh phải uống rượu xong mới dám nói, mai là chịu!”
Cát Cát dừng lại, lo lắng liếc qua chỗ tôi đang nấp, kéo tay Đại Khí: “Hay là thế này, anh đi tắm một lát, em không chịu nổi mùi rượu của anh rồi, anh đi tắm tỉnh táo rồi qua nói với em, được không?”
Đại Khí gật gật đầu, giơ ngón cái lên, cố gắng đứng lên, mấy lần mà không được, Cát Cát phải dìu nó. Bị đẩy ra tới cửa nó quay đầu lại: “Anh đi tắm, tiện cũng nghĩ xem nên nói gì, em đừng ngủ đấy!”
“Không ngủ! Nhất quyết không ngủ!” Cát Cát nói nhanh, đẩy Đại Khí ra khỏi cửa, sau đó thò đầu ra xem Đại Khí bước về phòng, mở cửa bước hẳn vào, sau đó mới quay vào đóng cửa.
Tôi từ ban công nhảy vào, lăn qua giường, đứng thẳng trước mặt Cát Cát: “Em như vậy là ý gì chứ?”
Cô ấy vừa hú hồn, bị tôi hỏi vậy ngây ra: “Chuyện gì?”
“Lúc nãy sao em lại bảo anh bị ai đó gọi đi? Em cố tình chọc tức anh hả?”
Cát Cát hình như nhớ ra, cười ngượng: “Không phải, em cũng không biết tại sao, chắc là cứ nghĩ đến việc này, lúc nãy cái tên đó cứ thế nhảy ra, em thuận miệng nói luôn.”
“Em vẫn chưa tin anh phải không?”
“Em tin!” Cát Cát ngắt lời tôi: “Em tin thật, những lời anh nói em đã nhớ kỹ, em tin anh.” Nói xong nhón gót lên hôn tôi: “Anh ra nhanh đi, lát nữa anh của em lại sang đấy.”
Rón rén về phòng mình, vừa ngồi xuống đã thấy không hợp lý, đã nói là ra ngoài thì phải có gì đó giống như vừa về chứ, bèn lấy ví tiền và chìa khóa, khoác thêm áo ngoài, len lén ra khỏi phòng, chân thấp chân cao ra tới cửa – Ôi trời, giày tôi đang nằm yên trên giá, cũng may Đại Khí đã uống say, nếu không lời nói dối của Cát Cát đã bị phát giác.
Thay giày ra ngoài, đóng nhẹ cửa, sau đó ra cửa thoát hiểm, châm điếu thuốc.
Thật ra trong lòng vẫn bực bội, lúc nãy là thời cơ thích hợp, không khí rất hoàn mỹ, suýt chút nữa là nam tử giai nhân nên duyên ngàn đời... Đại Khí ơi Đại Khí, mày cầm tinh còn kỳ đà hay sao?
Đang buồn bực, điếu thuốc hút thật nhanh, vứt xuống dập tắt, quay lưng vào nhà, rút chìa khóa mở cửa. Vào đến phòng thay giày xong, suy nghĩ có nên làm âm thanh gì đó chứng minh là mình vừa về hay không, thì nghe tiếng la lớn: “Mày biết về nhà rồi đó hả?”
Tôi giật bắn người, ngước lên nhìn, thấy Đại Khí mặc một cái quần ngủ rộng thùng thình và áo ba lỗ, tóc ướt sũng, đang đứng ở phòng khách cạnh tủ lạnh, tay cầm một lon bia, nhìn qua tôi trợn mắt.
Tôi giả vờ không biết: “Ủa, mày về rồi hả? Tưởng đang mặn nồng chỗ Tiểu Thiên chứ.”
“Đừng có nói tao, mày đi đâu thế?”
“Không làm gì cả, mua thuốc.” Tôi cười.
“Thôi đi, mày chẳng phải đi gặp Di Di gì đó sao? Tao bảo, chẳng phải chia tay rồi sao? Còn dây dưa như vậy mày không mệt hả?” Đại Khí bước qua đẩy vai tôi một cái.
Tuy đã tắm xong, nhưng mùi thơm của dầu gội đầu, sữa tắm cũng không át nổi mùi rượu nồng nặc. Nó vẫn say, không thèm đôi co với nó, tôi giả vờ cười gian: “Không phải vậy, hôm khác giải thích mày nghe, mày còn uống bia nữa hả? Ngủ sớm đi.”
Tôi bây giờ chỉ muốn về phòng nằm dài lên giường ngáy o o, để còn len lén qua phòng Cát Cát, đóng nốt đoạn phim sướt mướt còn lại, nếu không tình cảm của tôi chẳng phải hun đúc một cách lãng phí sao.
Ai ngờ... tên mập quàng qua vai tôi: “Ngủ, ngủ được sao, đúng lúc mày về rồi, tao phải nói chuyện với mày, thật đấy, tao sắp phiền đến chết đây!”
Ai không phiền chết chứ!
Nhưng bọn say rượu thường đeo bám dai lắm, tôi không tránh được cánh tay gấu, bị nó lôi đến tủ lạnh lấy thêm vài lon nữa, rồi lại bị đẩy vào phòng.
Nó mở bia đưa cho tôi, sau đó đẩy tôi qua bên ghế sô-pha bên cạnh tường, nó ngồi trên giường, lại bắt đầu câu hỏi nên hay không nên nói chuyện lúc nãy trong phòng Cát Cát... Xong rồi, nó đã tóm được tôi, nhìn bộ dạng hình như quên mất đã hứa tắm xong sẽ qua phòng em gái nói chuyện.
Tôi kẹt trên sô-pha uống bia, đầu óc nghĩ lung tung, Đại Khí ngồi đó thao thao bất tuyệt, nó nói gì tôi cũng hiểu, len lén lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: “Honey à, anh bị anh trai em bắt cóc, đang ở trong phòng tâm sự chuyện yêu đương này, khổ quá...”
Tin nhắn nhanh chóng được trả lời: “Em nghe thấy rồi. Ha ha, cho anh chết, chịu trận giúp em nhé, em đi ngủ đây.”
Tôi rầu rĩ muốn chết, trả lời: “Anh còn nhiều điều chưa nói với em, em nói ban cho anh gì đó còn chưa đưa mà.”
Tầng trên trả lời: “Anh muốn gì em thừa biết nhé, cái em muốn tặng anh rồi cũng sẽ tặng, nói chuyện với ông say kia đi, ngủ ngon.”
Tôi cầm điện thoại, nhìn chăm chăm vào tin nhắn, vừa bực vừa vui, một giây tiếp theo, tôi thấy điện thoại trong lòng bàn tay mình bị một bàn tay gấu giật lấy.
Tôi lo sợ, chồm lên giật lại, Đại Khí quay mông đi, đẩy tôi qua sô-pha, mắt dán vào điện thoại: “Tao đang tâm sự với mày, mày lại gửi tin nhắn, ai vậy?... Ối trời, lại là số điện thoại ma? Không phải tao tò mò, số điện thoại ma này rốt cuộc là yêu quái phương nào thế? Mê hoặc mày điên đảo vậy?”
Tôi đu cả người lên vai nó, vươn tay giật điện thoại: “Mày còn rảnh rỗi quan tâm chuyện của tao à? Tự giải quyết xong chuyện của mình đi đã!”
Đại Khí nghe vậy lại nhớ đến những tâm tư của mình, ngồi phịch xuống giường, cầm lon bia uống vài ngụm, lại bắt đầu lải nhải những sự mơ hồ và lo lắng của mình.
Tôi cố gắng ra vẻ là một người biết lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu an ủi, nhưng Đại Khí càng nói càng loạn, lâu lâu lại chạy ra lấy vài lon bia vào, lại nói lại từ đầu, thao thao bất tuyệt, phân vân mối quan hệ với Khải đại ca và Tiểu Thiên, mối quan hệ giữa nó và đại ca, nó và Cát Cát, Cát Cát và Tiểu Thiên...
Tôi chỉ nhớ rõ một câu – là câu nói sau khi Đại Khí cầm lon bia cụng với tôi thở dài: “Cũng không biết Cát Cát sẽ nghĩ sao. Haizz, thích phải bạn của em gái, đúng là phức tạp.”
Tôi cũng uống một ngụm, rất thông cảm: “Ừ, thích em gái của bạn, càng phiền phức hơn.”
Nói xong tự mình căng thẳng, cũng may Đại Khí đã say mèm, không nghe thấy tôi nói gì.
Sau đó Đại Khí tiếp tục lải nhải những câu chuyện không đầu không cuối rồi lăn ra giường tôi ngủ, lay thế nào cũng không nhúc nhích, cuối cùng đành thở dài, quay lưng ra khỏi phòng đóng cửa lại, ra nằm trên sô-pha ngoài phòng khách. Tôi thật sự quá buồn ngủ, còn chưa kịp nghĩ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nằm xuống đã thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, sau đó tôi bị tiếng điện thoại đánh thức. Mơ mơ hồ hồ với tay lên đầu giường mò tìm điện thoại, không để ý lăn uỵch xuống đất, mới nhớ ra mình ngủ trên ghế sô-pha.
Bật dậy tìm điện thoại, phát hiện trên người mình còn có chiếc chăn mỏng, ngửi mùi hương biết ngay, đó là của Cát Cát.
Phòng khách rất im lặng, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng ngáy như bò rống của Đại Khí trong phòng tôi vọng ra. Trên bàn ăn là hai phần ăn sáng Cát Cát chuẩn bị cho tôi và Đại Khí, cô ấy đi làm từ sớm, lúc Phó Dụ gọi cho tôi đã gần 10 giờ sáng. Nói vài câu, bảo nó sang chỗ Đại Khí gặp mặt rồi nói. Tắt điện thoại đi xem tình hình Đại Khí, nó vẫn ngủ say như chết, tôi nhẹ nhàng thay quần áo, tắm rửa xong xuôi gửi tin nhắn cho Cát Cát: “Buổi sáng thật hạnh phúc, có một cô tiên đắp lên người tôi chiếc chăn tình yêu. Lúc đắp cho anh có lén hôn anh không đấy?”
Tin nhắn trả lời lại: “Chết đi, thần kinh, không biết xấu hổ, em đang đi làm, đừng làm phiền.”
Không trả lời cô ấy, mà tôi cười sảng khoái. Tình yêu, có thể làm cho người ta trẻ lại, nhiệt huyết thanh xuân trong tôi bỗng tràn đầy!