Alias – Bí danh
[Bởi vậy mới nói, con người mà, nếu bản chất mình là nông dân, thì đừng bao giờ cố gắng giả làm vương hầu quý tộc. Anh vốn dĩ là người thích nghe hát kịch hoặc múa dân gian, việc gì cứ phải ép mình mua vé xem
nhạc Rock, vừa mất tiền vừa tự làm khổ mình.]
Co người lên sô-pha, uống hớp bia, lấy tăm xỉa một miếng dưa hấu cho vào miệng, mắt dán vào màn hình, chậm rãi nhìn qua lưng Cát Cát.
Lấy điện thoại xem, 12 giờ 30 phút khuya, tôi cũng không biết sao lại có hứng thú này, trên bàn ngoài đĩa trái cây và hạt khô, còn lại đều là bia, lon hết thì nhiều, lon đầy thì ít.
Chị Lai và Cát Cát đang cảm xúc trào dâng cầm micro hát bài Wife của S.H.E. Tiếng nhạc và không khí đầy cảm xúc, chị Lai thỉnh thoảng quay lại nháy mắt với tôi, tay chỉ vào Cát Cát, còn cô ấy lại ra sức kéo chị Lai quay lại, xấu hổ không dám nhìn sang.
Tôi cố gắng tỏ ra hớn hở, nhưng trong lòng lại lo sợ, nhìn trân trân vào điện thoại, chỉ sợ nó bất thình lình kêu lên.
Không sai, trong phòng karaoke, Cát Cát và chị Lai đang hát hò, không khí vui vẻ thế này, tôi lại hoàn toàn không thể nhập tâm, mà chỉ có một tâm niệm: “Đừng làm to chuyện lên, thượng đế, hãy phù hộ cho con...”
Để cho các bạn dễ hiểu hơn, có lẽ tôi nên kể lại từ đầu, tóm tắt một chút sự việc đã xảy ra trước khi tôi ngồi ở đây.
*
Sáng hôm qua đột nhiên tôi nhận điện thoại của Phó Dụ, hẹn nó đến nhà Đại Khí nói chuyện. Nó hỏi thăm tình hình sau khi chuyển đến nhà Đại Khí, chờ mãi đến trưa mà Đại Khí vẫn còn ngáy như bò rống, hai thằng bọn tôi bèn tìm chỗ ăn trưa, lúc ăn có nhắc đến chuyện của Tiểu Hoa và Khải đại ca, Tiểu Thiên và Đại Khí. Phó Dụ bảo mọi người đều thành đôi thế này, nó rất ngưỡng mộ. Tôi rất vui khi nghe nó nói thế, trước đây nó từng bị tình cảm làm tổn thương một lần, giờ đây cũng coi như vết thương đang bắt đầu lành lại.
Cố gắng tỏ ra bình thường và thuận miệng nhắc đến Cát Cát vài câu, vẻ mặt của lão Phó tỏ vẻ thấu hiểu, còn vui vẻ nháy mắt với tôi.
Xong bữa, vốn dĩ đêm qua còn chưa ngủ được bao nhiêu, chai bia buổi trưa này làm cơn buồn ngủ lại ập đến, cảm giác thật đờ đẫn, thế là tôi và lão Phó ai về nhà nấy.
Vừa về đến nhà tôi nằm lăn ra ngủ, không có cả giai đoạn mơ màng. Ngủ được một lúc thì bị Đại Khí đánh thức, nó bảo uống nhiều quá đau đầu không chịu nổi nhưng phải ra ngoài có chút việc, buổi tối tôi và Cát Cát ở nhà ăn cơm. Tôi gật gù với nó rồi ngủ tiếp.
Đánh một giấc đến khi thức dậy thì trời đã tối, lấy điện thoại lên xem, đã hơn 7 giờ, ngồi dậy lò mò mở cửa, ngoài phòng khách vẫn một màn đen không động tĩnh.
Kỳ lạ, đến giờ này mà Cát Cát vẫn chưa về sao? Tôi bật hết đèn trong nhà lên, nhắn tin hỏi Cát Cát, bên đó trả lời đang ăn cơm với chị Lai, và thông báo buổi tối không về nhà ngủ, qua chỗ chị Lai hàn huyên tâm sự, hồi niệm lại thời đã qua.
Tin nhắn này làm tôi thất vọng, nhà rộng thế này mà chỉ một mình tôi, thật không dễ chịu chút nào. Ăn qua loa một chút lại về phòng mở máy tính lên mạng. Thật ra lướt web là cách đốt thời gian nhanh nhất, tất cả mọi thứ đều liên kết với nhau, mở một trang web, thì lúc nào cũng có một đường link dụ dỗ tôi mở thêm một trang khác, cứ thế từng link từng link, thời gian trôi vụt nhanh như cắt qua mắt tôi.
Bỗng tôi nhận được một tin nhắn nặc danh, hỏi chuyện tòa soạn bị phá sản, dạo này tôi vẫn tốt chứ, rồi tỏ vẻ an ủi. Ngạc nhiên hồi lâu, nghĩ mãi không hiểu đối phương là ai, chắc chắn không phải đồng nghiệp, người thân thì không biết, bạn bè ai lại rảnh đến mức này? Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng xác định một người, đáng nghi nhất chỉ có bà chị Thái đại tiểu thư từng yêu cầu tôi viết thư xin lỗi kia lại giở trò chọc ghẹo!
Không thèm trả lời.
Trời ạ, hối hận chết đi được! Nếu biết tòa soạn phải chuyển chủ, hoặc biết được ở nhà Đại Khí lại hạnh phúc thế này, tôi đã không thèm đăng bài xin lỗi mụ ta!
Trong lúc chán, xem hết kha khá video hài thì cũng đã quá khuya, không kiềm chế được bèn gửi tin nhắn cho Cát Cát: “Ngủ chưa em, hay vẫn đang ở phương nào náo nhiệt?”
Cô ấy chưa ngủ, vì trả lời rất nhanh, lời lẽ rõ ràng đang rất vui vẻ: “Em đang nói chuyện với chị Lai, và có hơn một trăm người mẫu nam trên tạp chí Fashion nằm cùng, không cần phải nhớ.”
Tôi trả lời: “Mẫu nam cũng là người, nên tâm sự với họ nhiều hơn về lý tưởng cuộc sống, đừng coi họ là bình hoa di động.”
“Không đâu, em và chị Lai đang nói chuyện, người mẫu đấm bóp cho tụi em.”
“Nói đến Olympic? Hay suy thoái kinh tế? Có nói đến anh không?”
“Mấy cái khác thì có, trừ anh, nói chuyện vui vẻ thế này, việc gì làm bản thân mình mất hứng chứ?”
“Không có anh nằm cùng tất nhiên là mất vui rồi!”
“Dê già! Đừng làm phiền em, mang theo thứ mà em tặng anh nhanh chóng ngủ đi.”
“Em tặng anh? Chưa thấy, ở đâu vậy?”
“Ngốc! Đặt phía dưới gối anh lúc ngủ ở sô-pha đấy, chưa phát hiện ra hả, chả trách anh uống say có thể gọi cho em hát hò linh tinh!”
...
Xem xong tin nhắn tôi lập tức bật dậy, lật đật chạy ra phòng khách, bật các kiểu đèn lên lục lọi. Hóa ra là một phong bì để ngay dưới gối, một nửa đã bị trượt vào trong.
Mở ra xem, là một tấm ảnh cỡ nhỏ, trong ảnh Cát Cát chun mũi chu môi làm mặt xấu, tôi bật cười, nhí nhố và dễ thương quá đi.
Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ: Làm mất một tấm ảnh của anh, em đền lại một tấm. Dùng tạm đi, đừng để ví trống không.
Tôi cười khoái chí.
Trước giờ ít khi dùng những từ như “thiên sứ”, “honey” để mà miêu tả người trong mộng, nhưng lúc này ngoài những từ đó ra còn có từ nào thích hợp hơn chứ? Cho tấm ảnh vào trong ví, vừa khít, đúng là duyên phận!
Vừa ngắm vừa tắt điện trở về phòng, lăn lộn trên giường, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Tôi tủm tỉm, lấy điện thoại gửi tin nhắn: “Cảm ơn em đã ban tặng, niềm vui ít ỏi nửa cuộc đời còn lại của anh phải dựa vào nó rồi.”
Điện thoại ma, à không, thiên sứ trả lời: “Hì, đừng có mà ngắm đến nỗi tẩu hỏa nhập ma đấy nhé! Được rồi ngủ đi, còn phiền em đòi lại đấy!”
Không biết Đại Khí về nhà lúc mấy giờ, sáng hôm sau thức dậy đã thấy nó ngồi chình ình ngoài phòng khách, tay cầm ly sữa.
Nói chuyện phiếm một hồi, Đại Khí nói sáng hôm qua hình như mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Dụ, cậu ta đến thật hay nó nằm mơ? Tôi bảo là thật. Đại Khí không biết chuyện lão Phó bị tình yêu làm tổn thương, tôi đành phải kể lại. Đại Khí thở dài, nói một người lý trí và trầm tĩnh như lão Phó mà cũng bị tình cảm làm cho điên đảo.
Tôi bảo: “Trong tình cảm, ai cũng giống ai.”
Cát Cát đêm qua không về, tôi và Đại Khí làm một vài thứ tạm có thể coi là bữa sáng, vừa nhai vừa nói chuyện, tôi trêu chọc hỏi đến Tiểu Thiên, Đại Khí cười không nói gì, nhưng nụ cười của nó rất ngọt ngào, mắt lại lim dim mơ màng, trông nó phởn chí cứ như thể đang tung tăng chạy chân trần trên biển xanh cát vàng vậy.
Tôi hỏi tiến triển tới đâu nó cũng không nói. Cái thằng đến lạ, với anh em mà cũng giấu.
Đại Khí cười, bộ mặt béo phị của nó rung rung lên, bảo rằng anh em cũng không thể cái gì cũng nói, vậy bây giờ tao hỏi mày, mày có gì giấu tao không? Có hay không? Có hay không đây?
Tôi nghệt mặt, không dám gật cũng không dám lắc, nó cười rinh rích sau đó cắm mặt xuống tiếp tục ăn, vẻ mặt không có gì thay đổi, hình như không có ý gì khác khi hỏi tôi câu ấy. Tôi thở phào, lập tức chuyển đề tài, nói từ chuyện lão Phó đến chuyện tòa soạn. Nhắc đến nó lại nổi hứng, sau bữa ăn lôi tôi qua công ty gặp Dương Tiểu Tinh.
Đến công ty ngồi ở văn phòng Tiểu Tinh uống trà trò chuyện chừng nửa giờ đồng hồ, nhìn thấy Tiểu Tinh ký tên cho vô số hồ sơ mang đến, nhíu mày cẩn thận, có thể đoán được, phong thái đúng là của ông chủ. So sánh với mình, tôi cảm thấy cả đời này chắc không làm được chuyện gì to tát, hay lãnh đạo này nọ, có thể trồng ra được vài thành quả tốt trên mẩu ruộng con con của mình đã là tốt lắm rồi.
Trong lúc tạm nghỉ, Tiểu Tinh tiếp chuyện với tôi và Đại Khí vài câu. Tôi có phần không tập trung, đầu óc vẫn chưa vào được vấn đề chính, vừa lúc tỉnh ra tham gia vài câu thì tin nhắn của Cát Cát đến, hỏi tôi đang làm gì. Đang nói chuyện quan trọng, tôi đành nhịn.
Trò chuyện rất rôm rả, cũng rất hợp ý, tuy nói còn bộn bề chưa có phương hướng, nhưng ý của Tiểu Tinh là phải mạnh mẽ, can đảm, tốt nhất là không ngừng có cái mới và sáng tạo, sau đó sẽ tiến hành bồi dưỡng và chọn điểm nhấn. Hơn nữa suy nghĩ của tôi và Tiểu Tinh đều không hẹn mà gặp, khiến anh ta rất vui mừng.
Kết thúc buổi nói chuyện, tôi nhận được một bản thảo kế hoạch, Tiểu Tinh nói đây là kết quả của anh ta cùng vị tổng biên tập mới vừa hội ý xong, nhưng cũng chưa biết thế nào, chỉ là vài câu lý thuyết, bảo tôi mang về đọc và cho ý kiến, mấy hôm tới sẽ tổ chức cho tôi cùng tổng biên tập và một số lãnh đạo nhỏ khác gặp mặt, mọi người giao lưu làm quen.
Tin này làm tôi hơi phấn khích, không cần biết thế nào, hiện giờ danh hiệu trưởng phòng biên tập của tôi vẫn chỉ là hư danh do Đại Khí và Tiểu Tinh gọi, giống như mây bay trên trời. Sắp tới nếu như có thể gặp mặt tổng biên tập, chuẩn bị xây dựng tòa soạn mới, tôi có thể... sớm đi in danh thiếp được rồi!
Bắt tay tạm biệt Tiểu Tinh, ông sếp tương lai cười rất tươi, dùng danh nghĩa ông chủ dặn dò trước, về tranh thủ thời gian suy nghĩ, vài ngày nữa sẽ tổ chức gặp mặt các nhân vật mới. Tôi vui vẻ nhận lời, yêu cầu thời gian họp tốt nhất là khoảng 10 giờ 30 phút sáng, như vậy có thể kéo dài đến bữa trưa, Đại Khí và Tiểu Tinh cùng cười.
Hội đàm kết thúc tốt đẹp, Đại Khí không giữ chữ tín, bảo rằng công ty có việc không đưa tôi về, vừa lên tàu điện ngầm thì tin nhắn Cát Cát lại đến:
“Chiều không việc gì thì đến đón em. Không muốn cũng không sao, không cần phải để ý đây là lần đầu tiên em bảo anh đón em đâu. Không đến phải không? Tạm biệt.”
...Chiêu chặn đầu này thật lợi hại, thế này còn có thể từ chối sao? Nhanh chóng nhắn tin hỏi thời gian và địa điểm.
Ăn qua loa bát mỳ ở bên ngoài, về tới nhà lập tức vào việc, đọc tỉ mỉ bản kế hoạch vừa lấy về. Xem xong khấp khởi vui mừng, nếu thật sự có thể làm theo kế hoạch này để xây dựng và phát triển tòa soạn, đó sẽ là một công trình vĩ đại.
Đọc đi đọc lại bản kế hoạch dự án, tiếp theo mở máy tính, ghi lại mấy ý tưởng mình nghĩ ra trong khi đọc.
Thật ra khi đọc xong, máu nóng và nhiệt tình trong tôi lại trỗi dậy, nếu theo những gì Tiểu Tinh nói bản kế hoạch này do anh ta cùng tổng biên tập mới bàn bạc viết ra, vậy thì vị tổng biên tập này sẽ là người cùng ngành, chắc chắn có tiếng nói chung. Nếu vậy, phương hướng và phong cách tòa soạn rất đúng tâm nguyện của tôi, tính cách tổng biên tập mới cũng hợp ý tôi, thế thì còn gì bằng!
Đọc bản thảo nhìn máy tính suy nghĩ hồi lâu, sửa đi sửa lại vài lần, cuối cùng cũng in ra. Tôi cũng có đôi chút phân vân, vài ngày nữa đi họp, mấy trang giấy này sẽ là bộ mặt của tôi đấy.
Tất cả xong xuôi, vô tình ngước lên nhìn đồng hồ, vươn vai, gần 5 giờ. Tôi về nhà lúc 1 giờ mà, mấy tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua trong lúc tôi tập trung vào sự nghiệp, nếu vậy thì tinh thần và trạng thái của tôi chuyên tâm biết chừng nào, mê hoặc biết chừng nào, bây giờ ra đường, đúng là sợ nhất ba chữ “quá nghiêm túc”!
Đương nhiên, sự nghiệp cần phải nghiêm túc, tình yêu càng không thể từ bỏ, Cát Cát 6 giờ tan làm, thời gian là vàng bạc. Nếu cánh mày râu lần đầu tiên đón người yêu mà trót đến muộn, thì khả năng lớn là sau này sẽ trở thành “tiền án” để các chị em hay lôi ra dằn vặt lắm đấy!
Tắm rửa, cạo râu, thay quần áo, ra tàu điện ngầm, xuống tàu ở cổng Duông Môn, chạy bay đến tòa nhà công ty của Cát Cát, gửi tin nhắn: “Anh tới rồi.”
Cát Cát trả lời nhanh: “Anh qua quán cà phê Starbucks bên cạnh tòa nhà đợi em, em sắp xong rồi.”
Quay một vòng tìm thấy quán Starbucks, vào trong gọi một ly cà phê rồi ngồi gần cửa sổ ngắm đường phố, hotgirl nhiều đếm mỏi cả mắt.
*
Thật ra tôi rất sợ những nơi như Starbucks, nó luôn mang lại cảm giác không tự tại. Lúc trước ngang qua Starbucks nhìn từ cửa kính vào thấy những anh chàng ngồi ở sô-pha tay cầm tờ tạp chí toàn tiếng nước ngoài, trên bàn đặt một ly cà phê, vứt điện thoại xịn, sổ tay bằng da thật và chìa khóa xế hộp sang một bên, rất có phong cách, hoàn toàn cuốn hút, khiến người ta ngưỡng mộ. Tự ngắm lại mình: điện thoại cục gạch có thể vừa nghe gọi nhắn tin vừa ném chó mèo, sổ mang theo là loại bìa nhựa in hình mỹ nhân với giá 20 tệ một chục, còn chìa khóa xe ư? Trước đây thì có, nhưng thử nghĩ xem, cái chìa khóa xe đạp của tôi gắn vào móc khóa chiếc BMW, thì cũng thật nực cười.
Hơn nữa, tôi cảm thấy cả đời cũng không làm được cái việc cắp cuốn sách đi Starbucks, gọi một ly cà phê giết thời gian cả ngày. Tôi không nói việc này có gì không tốt, nhưng nếu là tôi thì tôi thấy không chịu nổi, thà một mình ở nhà mặc quần đùi cởi trần, co ro trên sô-pha uống trà hoa nhài hoặc bia Thanh Đảo ướp lạnh, còn thấy tự do tự tại hơn. Không giống như trong Starbucks, ngồi dựa vào cửa kính, nhấc tay đưa chân đều phải chú ý, con trai phải moi hết các món đồ có giá trị ra đặt trên bàn, con gái thì phải ngồi tạo dáng chụp ảnh rồi check-in, đa số đều phải ra vẻ cho dòng người tấp nập bên ngoài kia xem và trầm trồ, cảm giác chẳng khác gì sở thú.
Bởi vậy mới nói con người mà, nếu bản chất mình là nông dân, thì đừng bao giờ cố gắng giả làm vương hầu quý tộc. Anh vốn dĩ là người thích nghe hát kịch hay múa dân gian, cứ phải ép mình mua vé xem nhạc Rock, vừa mất tiền vừa tự làm khổ mình.
Lại lạc đề, quay lại hiện tại vậy.
Ngồi ở Starbucks uống cà phê đợi Cát Cát, buồn tẻ đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn đồng hồ giờ này đáng lẽ là lúc tan sở về nhà ăn cơm, những người ngồi đây là nhân vật như thế nào mà tự tìm niềm vui chốn này nhỉ. Nhưng ánh mắt tôi vừa quét được nửa vòng đã bị ngắt quãng - chị Lai cũng ngồi đây. Chị ta cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, còn cười vẫy tay, xem ra đã thấy tôi từ lâu.
Tôi cũng cười đáp lễ, hiểu ra chị ấy cũng đang đợi Cát Cát, nếu không làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Đang do dự có nên đứng dậy bước qua bên đó hay không thì chị Lai đã đứng lên, cầm ly cà phê qua ngồi đối diện tôi.
Tôi gật đầu nói xin chào, thật trùng hợp. Chị Lai cười bảo lại làm phiền hai người rồi. Tôi lập tức nói không sao, càng đông càng vui, lát nữa mời cả hai ăn cơm. Chị Lai bĩu môi cười đầy thiện ý, bảo biên tập Lại thật biết cách nói chuyện.
Tôi không biết phải nói gì tiếp theo, sau đó không ai nói với ai, chị ấy cắm cúi bấm điện thoại, tôi ngồi nhìn ra cửa, ai cũng tránh ánh mắt đối phương, thi thoảng vô tình nhìn nhau cười gượng gạo. Ngồi với người lạ, khó tìm được đề tài để nói, trong tình cảnh im lặng này còn phải cố tỏ ra không vấn đề, thật khó chịu.
Im lặng khoảng hơn 20 phút, thông thường mà nói thì khoảng thời gian này không phải là lâu, nhưng đối với tôi và chị Lai lúc này mà nói là rất lâu, đủ để tôi và chị Lai hận Cát Cát sao mãi vẫn chưa xuất hiện.
Suốt quãng thời gian ấy tôi và chị Lai chỉ nói chuyện một lần:
Tôi: “Cà phê ở đây không tệ.”
Chị Lai: “Ừ.”
*
Cũng may Cát Cát tan sở đúng giờ, vừa vào Starbucks nhìn thấy bọn tôi, đã chạy bay đến, miệng liên tục xin lỗi đã bắt hai người đợi lâu... hai người nói gì thế... có nói xấu em không... Tôi và chị Lai như trút được gánh nặng, xách túi đứng lên rời khỏi nơi chẳng muốn nghĩ đến này nữa.
Bước ra khỏi Starbucks, tôi thở phào một hơi dài hút điếu thuốc, liếc qua thấy chị Lai cũng đang thở ra nhè nhẹ, xem ra khoảng thời gian lúc nãy với hai chúng tôi đều là một điều tồi tệ, có lẽ chị ấy cũng có suy nghĩ giống tôi − trong Starbucks thà rằng ai ngồi chỗ người nấy tốt hơn, nhưng trong trường hợp đã nhìn thấy nhau làm sao mà không sang ngồi chung được? Đúng là có những lúc chúng ta tự chuốc lấy buồn chán cho mình.
Quả nhiên, Cát Cát gọi tôi đến đón cô ấy tan sở là lừa tôi thôi, thật ra là muốn tôi cùng đi ăn cơm, có sắp xếp từ trước, dắt tôi và chị Lai qua một quán đồ ăn Đông Bắc bên Đông Đại Kiều.
Vào chỗ ngồi, nhường nhau gọi món xong, hình như tâm trạng rất vui vẻ và tự nhiên, Cát Cát kéo tay áo lên lộ cả cánh tay trắng nõn, nhìn tôi và chị Lai mắt sáng rỡ: “Này... chúng ta uống chút rượu nhỉ?”
Cũng không biết cô ấy vui việc gì, nhưng nghe câu này xong tôi và chị Lai nhìn nhau, cảm thấy hình như có mùi “thập diện mai phục” đâu đây.
Chúng tôi gọi một bình rượu trắng, thức ăn được mang lên, rượu rót đầy ly. Cát Cát nói lần trước Đàm Đôn mời không tính, lần này coi như tiệc đón chị Lai, nói xong giơ ly rượu lên, tôi và chị Lai cũng giơ theo. Chị Lai cười bảo thấy chưa, chỉ có chị ấy và vợ búp bê ăn cơm cũng không tính là bữa đón tiếp, phải đợi có cậu đi cùng, xem như vợ chồng trẻ cùng nhau mời mới được tính đấy.
Cát Cát đỏ mặt, nũng nịu đánh chị Lai: “Cơm ngon rượu ngọt không làm chị im được hả? Uống đi.”
Tôi sướng rơn, từ “vợ chồng trẻ” nghe sao mà đẹp thế? Thập diện mai phục hay âm mưu gì gì đó, đều bị mấy từ “vợ chồng trẻ” đuổi ra khỏi đầu.
Đồ ăn trong quán Đông Bắc này cũng thật đúng vị, hai cô gái nói cười, nâng ly thường xuyên, chị Lai cũng đùa tôi và Cát Cát, cô ấy không ngừng xấu hổ, tôi không ngừng sung sướng, đàn ông con trai đã yêu thì còn có gì gọi là IQ cơ chứ! Uống thôi!
Tôi là đấng mày râu làm sao bảo họ uống ngang với mình được, vì vậy cụng qua cụng lại, nửa bình rượu hình như chui tọt cả vào trong bụng tôi. Cũng đúng lúc tôi thấy hơi choáng váng thì Đàm Đôn gọi đến.
Bấm nghe xong liên thanh: “Alo, xin chào, quý danh là gì, tìm ai, gọi sai số rồi, làm gì, đang uống rượu, thần kinh à?”
Đàm Đôn không như mọi lần hay cãi lại tôi, mà là im lặng hồi lâu, mở miệng: “Bảo, xảy ra việc rồi.”
Tục ngữ có câu không ai hiểu con bằng bố, nghe Đàm Đôn mở miệng tôi biết ngay nó không phải nói đùa, trong lòng cũng bắt đầu căng thẳng, vẫy tay với chị Lai và Cát Cát, đứng lên đi ra một góc: “Sao thế?”
Đàm Đôn lắp bắp một hồi, phun ra một câu: “Nhưng mày phải hứa với tao là không được cáu.”
Tôi nghe xong, thôi rồi, việc này không chỉ liên quan đến tôi mà đúng hẳn là chuyện của tôi luôn! Càng lo hơn: “Mày cứ nói vớ vẩn như vậy với tao một hồi, không cáu cũng thành kỉnh đấy!”
Đàm Đôn im lặng hồi lâu, giọng có vẻ thận trọng, thăm dò: “Bảo, hôm nay Di Di tìm đến nhà tao.”
Cái tên này quả biết khiến người ta lo sợ, tim tôi đập loạn xạ: “Sau đó?”
Đàm Đôn bẩm báo: “Cô ta đến, tao lại không có nhà...”
Tôi lập tức thấy nhẹ nhõm: “Mày đổi thành họ Đùa rồi hả? Tưởng chuyện gì!”
“Không phải, tao không có nhà nhưng Tiêu Tiêu có nhà…”
Tôi lại thấp thỏm: “...Sau đó thì sao?”
Giọng Đàm Đôn nấc nghẹn: “Anh Bảo, em xin lỗi anh, nếu việc này cần em làm gì để giải quyết em tuyệt đối không khước từ, nhưng chắc có lẽ do em nghĩ nhiều thôi, chắc không nghiêm trọng như vậy...”
Sự việc không phức tạp, Đàm Đôn mấy hôm nay xin nghỉ phép ở nhà với Tiêu Tiêu, hai đứa ngày ngày hết trên giường lại dưới đất, nhưng chiều nay công ty gọi cho Đàm Đôn, nói rằng công việc nó phụ trách xảy ra chút phiền phức, Đàm Đôn không còn cách nào đành bỏ cô vợ nhỏ bé ở nhà chạy đến công ty, đúng lúc Tiêu Tiêu một mình ở nhà thì Di Di đằng đằng sát khí đến.
Đàm Đôn và tôi có chung suy nghĩ, nghe nói Di Di đến nhà, phản ứng đầu tiên là liệu hai cô ả có lao vào đánh nhau không, một cô gái tìm đến nhà người đàn ông của mình sau đó phát hiện ra một cô gái lạ, chắc chắn trong lòng không khỏi nổi cơn máu nóng. Nhưng sự việc phát triển hoàn toàn khác, Di Di tự xưng là bạn gái tôi, Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ mời cô ta vào nhà. Hai người bắt đầu từ khách sáo không biết nói gì, rồi dần trở nên thân thiết.
Không biết Di Di dùng chiêu nào, kể lể thê thảm đau khổ những gì mà nhanh chóng mê hoặc được Tiêu Tiêu, biến cô ấy thành đồng bọn của mình, sau đó hỏi thăm không ít tình hình gần đây của tôi, biết được tôi dọn qua nhà Đại Khí sống cùng anh em họ, Di Di hỏi thăm số điện thoại của anh em Đại Khí, Tiêu Tiêu tuy không biết số của họ nhưng rất đồng cảm, rất trượng nghĩa lập tức gọi điện cho Đàm Đôn đang ở công ty hỏi thăm số của Đại Khí, thái độ cương quyết không cho biết nguyên nhân. Đàm Đôn bận túi bụi không có thời gian phân tích vấn đề liền đưa luôn số, nhưng cũng may Đàm Đôn chưa hoàn toàn mất đi trí khôn, lúc Tiêu Tiêu hỏi thăm số của Cát Cát, Đàm Đôn nghi ngờ hỏi lại, Tiêu Tiêu im miệng không nói, sau cùng tự tắt điện thoại.
Sau khi Đàm Đôn xong việc về nhà, thì Di Di đã đi khỏi, nghe được tình hình từ miệng Tiêu Tiêu, Đàm Đôn hối hận liên tục vỗ đùi, đoán rằng sự sơ ý của mình và sự ngốc nghếch của vợ nó sẽ đem phiền phức lớn đến cho tôi, bèn gọi đến than khóc...
“Là như vậy đó, anh Bảo, em sai rồi, đúng là không bao giờ được tin lời gái nói! Đúng là ‘hồng nhan gây họa’ mà!” Giọng Đàm Đôn trong điện thoại đau khổ day dứt.
Tôi phập phồng không yên, nghiến răng ken két: “Là hồng nhan của mày nhưng gây họa cho tao!”
“Em sai rồi anh ơi! Mẹ kiếp! Không biết Di Di nói gì với Tiêu Tiêu mà tao nói thế nào cũng không nghe, lúc nãy còn mắng mày là đồ không ra gì!” Đàm Đôn khôn lỏi, đổ hết tội lên đầu Di Di: “Lúc tao về thấy mắt cô ấy đã đỏ ngầu, chắc vừa khóc với Di Di một trận!”
...Khỏi cần phải nói, tôi có thể đoán được Di Di đã nói gì. Cũng không thể trách Tiêu Tiêu quá dễ tin người, con gái với nhau mà, cứ kể lể một câu chuyện tình cảm đau thương là ắt sẽ có người đồng cảm.
Đầu tôi loạn như mạch điện tử của thiết bị chống trộm trong két sắt ngân hàng: “Được rồi, việc này mày không cần quan tâm nữa, giúp tao giải thích rõ với Tiêu Tiêu nhà mày là tao đã chắp tay a di quan thế âm rồi, chuyện này tao tự giải quyết, bên mày có tình hình gì thì báo cáo cho tao.”
Tôi biết rõ, Di Di đường đột đến nhà chắc chắn là chẳng có mấy thiện ý. Đương nhiên, vốn dĩ cô ta cũng đã chẳng lương thiện rồi.
*
Tâm trạng nặng nề trở về bàn, tin của Đàm Đôn dọa khiến tôi tỉnh cả rượu. Chị Lai và Cát Cát tiếp tục ép uống, tôi lấy hết ý chí kiên cường kéo cơ mặt mỉm cười. Tôi đã quyết tâm, dùng tình cảm chân thành và tình bạn vượt qua bữa này, sau đó ưỡn ngực đối phó với Di Di. Để tránh bị Cát Cát hiểu lầm, không thể để tình cảm này giữa đường đứt gánh, khổ đến mấy tôi cũng không sợ, bị giày vò thêm nữa tôi cũng sẽ chịu, đó chính là tôi – tiếng lòng của người con trai bình thường khi yêu một người con gái.
Nào ngờ ăn cơm xong, lúc hơn 8 giờ tối, Cát Cát lại nổi hứng rủ đi hát Karaoke, chị Lai lập tức đồng ý. Ở tình cảnh này, đương nhiên tôi phải phục tùng số đông. Đành gượng gạo gọi xe cùng bọn họ đến một quán Karaoke, hy vọng tiếng hát sẽ có thể giải tỏa bao cảm xúc trong tôi, quên đi những khổ đau, phiền não.
Thế là tôi quay lại trang đầu của chương này.
Bia, trái cây, tiếng nhạc chát chúa, và tiếng hát của hai người họ. Họ đang thưởng thức còn tôi đang chịu đựng.
Tôi rất sợ Di Di gọi đến, càng sợ cô ta không gọi đến, thậm chí còn có ý định hay là sẽ gọi cho cô ta trước, hỏi xem hôm nay chạy đến nhà cũ của tôi rốt cuộc là muốn làm gì.
Từ lúc tôi đề nghị cái gọi là chia tay, muốn chấm dứt qua lại với Di Di, cô ta thường lúc nắng lúc mưa, không chịu an phận, cũng không động tĩnh.
Giờ đây có hai phe, phe địch thỉnh thoảng đánh tỉa, lại chỉ xuất một đòn, không đánh thật, mà hoàn toàn chỉ là phá đám hoặc quấy rối. Chiêu này thật ra rất nguy hiểm, đối phương đang muốn dày vò công kích tinh thần của phe ta, khiến phe ta lúc nào cũng căng thẳng cảnh giác, trong thời gian dài chắc chắn sẽ mệt mỏi và buông xuôi, lúc đó phe địch mới tấn công, phe ta chỉ có nước thua thảm.
Tôi là chỉ huy tổng của phe ta, càng ngày càng không chịu nổi, lúc nào cũng sẵn sàng giương cờ tấn công, đánh ồ ạt, cá chết lưới rách. Nhưng lại sợ đối phương đang dụ mình vào quỷ kế thâm độc, nếu tấn công một cách lỗ mãng có khi lại rơi vào bẫy, thật là tiến thoái lưỡng nan.
Nam và nữ, bất kể vì mối quan hệ nào, đều là một trận chiến, mà chiến tranh luôn tàn khốc, tướng không được tính sai một bước, lính không được mệt mỏi một giây.
Tôi tự nhắc mình phải cố chịu đựng, theo những gì tôi hiểu về Di Di thì cô ta đang khích tôi, đợi đến lúc tôi không chịu được mới chủ động ra tay, cô ta chỉ cần ngồi rung đùi đợi kết quả. Ha ha, cô dùng chiêu nhử cọp ra khỏi hang thì tôi dùng chiêu giả câm giả điếc ứng phó!
*
Tôi ngồi trên sô-pha suy ngẫm kế hoạch tác chiến, chị Lai đi qua nhét micro vào tay tôi: “Định làm nhà lãnh đạo tư tưởng hả? Đến đây vui cùng nhân dân đi nào.”
Tôi cười cười, làm gì có tâm trạng đó, các bạn có bao giờ thấy thuyền trưởng nhìn tàu mình chìm nghỉm xuống biển mà còn có hứng thú bẻ gỗ làm ván lướt không chứ?
Hai cô gái đứng trước mặt tôi giơ lên một chai bia rỗng, ôm vai bá cổ giả vờ làm ma nữ. Tôi bật cười, hai cô gái này, đặc biệt là bộ dạng nhỏ nhắn mảnh dẻ của Cát Cát dưới ánh đèn mờ, trông đáng yêu quá! Bèn cầm lấy micro, ngước lên nhìn hai nàng.
Chị Lai đưa cho tôi một chai bia, cụng với tôi, nháy mắt trêu: “Này... này, Lại Bảo, hát bài tủ của cậu đi!”
“Bài tủ?” Tôi ngạc nhiên, chị ấy biết sao? Chưa từng giao lưu về lĩnh vực này mà, sao biết bài tủ của tôi chứ? Không đúng... chẳng lẽ là...
“Đúng vậy, bài tủ: ‘Bên kia dòng sông ấy’!” Chị Lai nói xong cười phá lên với Cát Cát, hai nàng ôm nhau cuộn trên sô-pha, chị Lai vừa cười vừa quay sang trêu: “Hát xong đừng quên thêm một câu ‘anh thích em!’ đấy nhé, diễn phải diễn hết.”
Lại là chuyện bị thu âm, tôi đoán mình chuẩn bị đỏ mặt, lập tức cười khổ, đang định mở mồm thì điện thoại reo, là của Cát Cát. Cô ấy lập tức lục túi xách, lấy điện thoại ra nghe: “Alo, vâng, em đang hát karaoke với chị Lai ở đường số 5. Đúng vậy, à, hả? Không có mà, chỉ hai bọn em, được, em biết rồi, yên tâm...”
Cúp máy, Cát Cát nhìn sang tôi, nói: “Anh trai em lại hỏi em có đi cùng anh không.”
Tôi căng thẳng, chẳng lẽ, trừ phi đã... thôi chết rồi!
Vẫn chưa hết lo sợ, thì điện thoại của tôi reo. Không cần xem cũng biết là ai.
Cát Cát giật mình, hoảng hốt lấy tay che miệng: “Em không nói là anh đi cùng em đấy nhé!”
Tôi gật đầu, cầm điện thoại ra khỏi phòng, rẽ trái rẽ phải mấy vòng, vẫn chưa tìm được nơi yên tĩnh, chỗ nào cũng ầm ĩ tiếng nhạc với tiếng cười đùa rồi la hét, âm thanh giống như lúc nãy Cát Cát nghe điện thoại, tôi làm sao mà vo tròn lời nói dối này chứ?
Đang loay hoay tìm chỗ thì điện thoại im bặt, tôi mừng húm như tù nhân được phóng thích, thở phào. Nhưng chuông lại vang lên − xem ra thằng béo Đại Khí quyết không để yên.
Bình tĩnh, thả lỏng, nhấn nghe, cố ý nói lớn tiếng ra vẻ tín hiệu không tốt: “Alo? Gì thế? Muộn thế này còn gọi cho tao?”
Đầu dây bên kia im bặt mấy giây, sau đó giọng chùng xuống: “Mày đang ở đâu thế?”
“Tao đang ở cửa Đông Viên Minh Viên, KTV này gọi là gì nhỉ? Đang hát với đồng nghiệp cũ, 6 người 4 nam 3 nữ, chiều nay họ gọi cho tao, tao uống hơi nhiều, hahaha...!”
Thôi rồi, cố cười vật vã vào điện thoại, tôi ý thức được giọng mình không bình thường, đã phạm phải đại kỵ. Người nói dối thường muốn nói sao cho giống như thật nhất, vì vậy cứ cố gắng nói thật tỉ mỉ rõ ràng, sơ suất một chút là ngữ điệu sẽ nhấn mạnh hoặc lời lẽ lộn xộn ngay, tôi đang bị như vậy.
Đại Khí có lẽ cũng lờ mờ đoán ra, giọng nặng trịch: “Mày cũng biết hát kia đấy?”
Lần này tôi thấy có bẫy, bèn trả lời rất thông minh: “Ừ, sao, mày cũng vậy hả?”
“Không!” Đại Khí muốn hỏi dò nhưng thất bại, giọng nói càng trầm ngâm hơn: “Mày đừng chơi nữa, về nhà đi, tao có việc tìm mày.”
Tôi vờ không hiểu: “Sao thế? Xảy ra việc gì vậy?”
“Về rồi nói, nhanh lên nhé!”
Trở về phòng karaoke, thông báo với Cát Cát và chị Lai vài câu, bảo Cát Cát tối nay khỏi về nhà, qua chỗ chị Lai ngủ một đêm, vì tôi không biết sau khi về nhà sẽ là long đầu trảm hay cẩu đầu đao. Nghe giọng điệu và trạng thái của Đại Khí, chắc chắn nó đã nghe cú điện thoại không nên nghe, không biết Di Di đã nói gì với nó, bởi vậy nếu có Cát Cát ở đó, về tình về lý, đều bất tiện.
Đây chính là lúc bộc lộ phẩm chất con người, lên núi đao xuống biển lửa, một mình tôi gánh chịu!
Cát Cát không biết tình hình thế nào một mực hỏi thăm, tôi đành nói dối, Phó Dụ có việc, chắc phải cùng bàn bạc. Khi thốt ra những lời nói dối đầy thiện chí này mặt tôi không biến sắc, dặn dò xong bước ra khỏi quán, vẫy tay gọi taxi. Lên xe mà lòng thấp thỏm, lo ngay ngáy, cảm giác đường về nhà như đường lên đoạn đầu đài, đừng nghĩ là tôi nói đùa, nếu đặt trong tình huống của tôi, các vị sẽ hiểu thôi.
*
Đến cửa, hít một hơi thật sâu, lấy chìa khóa mở cửa. Nhà yên tĩnh, đèn sáng, thay giày bước vào, thấy Đại Khí ngồi giữa phòng ăn, trước mặt là chiếc bàn gỗ dài, đối diện có một chiếc ghế, chắc là chuẩn bị cho tôi.
Tôi thấp thỏm bước vào, gật đầu cười, Đại Khí dụi điếu thuốc, không cười, chỉ vào chiếc ghế đối diện, lạnh te: “Ngồi.”
Có vẻ nguy hiểm, tôi bắt đầu thấy trời đất âm u, bước nhanh vào ngồi, cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Sao thế? Việc gì?”
Đại Khí nhíu mắt nhìn tôi, không có biểu hiện gì, cái mặt mỡ của nó hình như đông cứng, ánh mắt sắc lạnh: “Mày nói, hay để tao hỏi?”
Lòng tôi rối như tơ vò, còn cố tỏ ra bình tĩnh, cười: “Nói gì? Tao có gì để nói? Mày thật biết đùa.”
Đại Khí nhếch mép, cười nhạt, gật gật đầu, nhặt thứ gì đó bên cạnh nó, vứt lên bàn, đó là một túi da đựng tài liệu: “Tự xem đi.”
Tôi hoảng thật, cái quái gì đây chứ? Sao còn có trò này? Chẳng lẽ tôi còn có bí mật về thân phận nào đó bị Đại Khí biết được?
Vơ tay lấy túi tài liệu đổ ra bàn − ảnh? Vô số ảnh, nhân vật nam chính trong tấm ảnh không nghi ngờ gì nữa, chính là tôi, đang cùng với nhân vật nữ chính trong ảnh với các tư thế rất gợi dục, hôn nhau sờ soạng còn lộ cả lưỡi... càng làm tôi ngạc nhiên hơn cả, nhân vật nữ chính không chỉ có Di Di mà còn có cả Cát Cát!
Chuyện quái quỷ gì vậy? Chuyện với Di Di xem như lúc tôi không biết, bị tên xã hội đen nào đó chụp lén, nhưng tôi và Cát Cát làm gì có những lúc thế này chứ? Rõ ràng là ảnh ghép.
“Tao coi mày là huynh đệ, mày lại coi tao là tiểu đệ?” Đại Khí đột nhiên nói to, lúc tôi ngước lên, bắt gặp 2 con ốc nhồi đang trừng trừng nhìn tôi một cách tàn nhẫn.
Tôi định mở miệng giải thích, lại thấy Đại Khí lấy từ bên cạnh ra cái gì đó, chỉ vào tôi − di lên tới trán tôi mới thấy rõ, là một khẩu súng ngắn!
Toàn thân tôi lạnh ngắt, cứng đờ, không khí đặc quánh lúc này như thể chính nó là núi lửa, còn tôi là đại dương. Đại Khí nâng cao cánh tay, từ từ chồm qua bàn chĩa súng vào trán tôi, tôi muốn nói vài câu, thậm chí muốn hét lên, nhưng cuống họng khản đặc, không cất nổi thành lời.
“Muốn giải thích hả? Rất tiếc tao không muốn nghe!” Đại Khí cười nhạt.
Tôi giương to mắt nhìn nó kéo cò!
Đừng mà!
...
Giật mình ngước lên, trán vã mồ hôi, lưng ướt nhẹp, tôi đang đứng trước cửa nhà, tay cầm chìa khóa run run tra chìa khóa. Do dự nên vào hay không, ngộ nhỡ bước vào, chuyện lại xảy ra giống như những gì lúc nãy tôi hoang tưởng thì... Chắc không đâu nhỉ?
Đang phân vân thì đột nhiên cửa mở, Đại Khí cầm túi rác cúi đầu bước ra, đột nhiên thấy đôi chân, ngước lên thấy tôi, hết hồn hét lớn: “Oh my Chúa!” rồi quay lưng chạy biến vào nhà.
Thật ra lúc nãy tôi đứng đoán mò nên tự làm cho mình sợ mất vía, tiếng hét làm tôi giật nẩy, cuống quýt chạy theo: “Tao... tao!”
Đại Khí bị dọa mặt cắt không còn giọt máu, mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi hồi lâu, gương mặt lo sợ chuyển thành giận dữ: “Ông nội ơi! Bị thần kinh à?”
“Tao vừa về định mở cửa, đúng lúc mày bước ra.” Tôi cười nhìn bộ dạng quần short ống rộng, áo ba lỗ của nó, không giống sẽ có ý định lấy súng dí vào đầu tôi như tôi vẫn nghĩ, nên yên tâm phần nào: “Cách mày la hét cũng rất có phong cách đấy, kết hợp đông tây hả?”
“Biến ngay!” Đại Khí trừng mắt nhìn, đẩy tôi qua một bên, đi vứt rác.
Tôi thay giày bước vào, tự vui mừng vì sự việc không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn thấp thỏm không yên, mang dép vào phòng ăn nhìn vài lượt, may mắn không thấy túi đựng tài liệu bằng da cũng không thấy khẩu súng ngắn nào.
Đang do dự ngồi đây đợi bị bắn hay về phòng thay bộ quần áo thoải mái một chút, thì Đại Khí đã về, bước vào tiện tay đóng cửa cái “uỳnh!” - âm thanh này làm tim tôi suýt rụng ra ngoài.
Tôi lầm bầm chửi, Đại Khí ngước lên, nhìn tôi trong bộ dạng không tự nhiên nhưng cố tỏ ra tự nhiên khó hiểu, nó ngạc nhiên hết sức: “Mày đứng đần thối ra làm gì đấy?”
“Hả? Tao…?” Tôi nhanh chóng phân tích ý nghĩa câu nói của nó, cố tỏ ra nhẹ nhõm: “Chẳng phải tao đợi mày giáo huấn sao?”
“Tao giáo huấn gì chứ?”
“...Tao điên mất, chẳng phải mày gọi tao về có việc sao?”
“Ờ, ờ!” Đại Khí lúc này mới gật gù, nhìn tôi cười: “Đúng... đúng, có việc, mày chưa uống say đấy chứ?”
Tôi nhìn mãi cũng không thấy nó có vẻ gì là giống đao phủ trên pháp trường cả, bộ dạng Đại Khí rất từ bi, nhíu mày ngắm nghía nó hồi lâu: “Chưa uống bao nhiêu, gọi tao về gấp vậy, rốt cuộc là việc gì?”
“Đương nhiên là có việc rồi, hay mày đi tắm trước cho tỉnh rượu?” Đại Khí vừa nói vừa lướt qua tôi bước vào phòng khách, qua bàn trà lấy thuốc.
Tôi càng khẳng định, dáng vẻ trời yên biển lặng của Đại Khí không giống đang cố tình đưa tôi vào tròng, tuy không biết trong bình hồ lô của nó là nước tiểu loại nào, nhưng chắc chắn tôi đã suy diễn quá nhiều. Nói đến đây tự dưng tôi cũng muốn đi tiểu thật, chào nó một tiếng về phòng thay quần áo xong đi tắm rửa.
Đàn ông con trai đi tắm không lâu hơn rửa mặt là bao, không giống con gái, đứng dưới vòi hoa sen mà cứ như đi spa, mãi không xong. Vò cái đầu, mười phút là xong, kéo khăn lau rồi đi ra, nhìn thấy Đại Khí ngồi ở sô-pha hút thuốc, trên bàn là 2 chai Thanh Đảo đã mở nắp. Nhìn thấy tôi bước ra liền ngoắc tay: “Qua đây! Bia hết lạnh cả rồi, tao có việc nghiêm túc muốn nói với mày.”
Tôi nhìn cảnh này, bèn nháy mắt, vừa lau tóc vừa bước nhanh qua: “Mày cố tình chơi tao hả? Chờ uống với tao, còn bảo đi tắm cái gì? Tỉnh rượu cái gì chứ?”
“Hứ! Vậy chẳng lẽ tao vắt hai cốc nước cam để đây rồi tao và mày cùng nói chuyện? Có giống ai không?” Đại Khí hỏi ngược, chỉ qua ghế sô-pha phía đối diện: “Ngồi đi, tao có chuyện muốn tâm sự.”
Tôi với tay cầm chai bia, uống một ngụm hơi vội, bèn lấy khăn lau bọt bia.
Đại Khí không quan tâm lời tôi, vẫn bĩu môi lắc lư đống thịt mỡ của nó cười nhạt: “Ha ha, căng thẳng gì chứ? Tao muốn xem xem hai đứa mày còn muốn giấu tao bao lâu?”
Câu nói này chứng tỏ Đại Khí rõ ràng đã biết chuyện gì rồi, nếu tôi càng tìm lý do hoặc viện cớ thì càng dễ hở sườn, càng nói dối nhiều thì càng khiến sự việc xấu đi, hơn nữa ngộ nhỡ có ngày chân tướng sự việc sáng tỏ, tôi và Đại Khí lại càng có xích mích. Vì thế tôi đã quyết định, nếu quả thực Đại Khí đã biết nhưng cần hỏi rõ thì tôi cũng khai thật, tùy nó xử thế nào thì xử.
Trần Đại Khí, tao đến đây…!
Ôm một mối quyết tâm, chỉnh đốn lại tư thế ngồi, tôi không nói gì, nó tiếp tục châm chọc, nói tôi có tật nên mới giật mình. Tôi vẫn kiên quyết không nói gì, những lúc thế này nói gì cũng sơ hở, cứ ngồi im nghe nó nói, tùy cơ ứng biến.
“Không nói hả? Muốn làm trò với tao hả?” Đại Khí nhíu mày nhìn tôi: “Việc này mày giấu tao được bao lâu chứ? Trước sau gì tao cũng biết mà.”
Tôi lập tức gật đầu, cười theo: “Đúng, đúng, thực ra chưa nói với mày là sợ mày không vui mà.”
“Tao không vui? Liên quan khỉ gì đến tao đâu? Đó là chuyện của tụi mày, đừng làm tao mất mặt là được!” Đại Khí vừa nói vừa vuốt tóc, bộ dạng rất oai.
Lúc này tôi thật sự thấy lo sợ, Đại Khí từ bao giờ trở nên phóng khoáng và vui vẻ như thế, hay là nó đang chơi trò mèo vờn chuột. Chẳng lẽ chuyện tôi qua phòng Cát Cát nó cũng biết, nhưng hình như nó hiểu lầm hễ tôi qua phòng Cát Cát là sẽ hú hí đóng phim 18+ với nhau thì phải.
“Đừng! Đại Khí, mày đừng nói vậy, tao và cô ấy vẫn chưa... làm gì. Cũng nói thật với mày, tao không phải loại người thích chơi đùa.” Tôi cụng chai với Đại Khí, ngước lên uống một ngụm.
“Ai nói mày chơi đùa chứ, bây giờ chưa làm thì trước sau cũng phải làm, sao thế, mày còn có suy nghĩ nào khác sao?”
“Không có, tuyệt đối không, với lại còn có quan hệ hai chúng ta, tao tất nhiên không dám, đúng không?”
Đại Khí mặt mày tươi tỉnh: “Vậy là được rồi.”
Tôi bắt đầu đắc ý, trên thực tế tôi không dám khẳng định Đại Khí đã nhận được điện thoại của Di Di hay chưa, càng không biết bằng cách nào nó biết được mối quan hệ của tôi với Cát Cát, nhưng theo thái độ này của nó, tất cả đã yên ổn.
“Ha ha! Nói vậy là mày đồng ý rồi hả?” Tôi được đà hỏi tới, nếu được Đại Khí đồng ý, tôi còn muốn lập tức công bố chuyện tôi và Cát Cát cho cả thế giới này biết, sao có thể kìm hãm cái sự sung sướng này lại chứ!
Đại Khí không hiểu: “Tao đồng ý quái gì? Việc này phải do Tiểu Tinh sắp xếp!”
Tôi mù tịt, Tiểu Tinh? À, Dương Tiểu Tinh, sếp của tôi. Hả? Việc này liên quan gì đến anh ta? Anh ta cùng lắm cũng chỉ là sếp của tôi, có phải là vua chúa gì đâu, chẳng nhẽ phải ban hôn cho tôi?
Tôi ù ù cạc cạc: “Ý mày là...”
“Còn vờ vịt! Mày và Cát Cát chắc chắn biết từ lâu rồi chứ!” Đại Khí cười rất sảng khoái, lắc đầu: “Mày nói ngay đi, đây là do tụi mày đã chuẩn bị rất lâu, hay là thế giới này quá nhỏ bé?”
Càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, tôi bèn hỏi lại: “Này, mày nói thấy được văn bản bên chỗ Tiểu Tinh, nội dung là gì vậy?”
Đại Khí nghe xong, mắt sáng lên: “Không xem thì không biết, Lai Điềm Điềm có gia thế làm người ta sợ chết khiếp, vốn của bố cô ta còn nhiều hơn tinh trùng trong ngân hàng dự trữ tinh trùng, đại quý tộc đấy! Cô ta cũng không vừa, sau khi du học về không muốn dựa hơi bố, tự lập công ty quảng cáo, tạp chí, nổi tiếng rồi thì bán lại, tiếp tục chạy qua công ty nước ngoài làm việc. Bọn mình ngồi đây nghĩ ngợi lý tưởng, thực hiện lý tưởng, còn người ta coi lý tưởng chỉ là trò vặt vãnh...”
Nghe xong tôi giãn hết cơ mặt, nhìn thẳng Đại Khí, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xua tay ngắt lời nó: “Đợi một chút! Mày nói đó là ai?”
“Lai Điềm Điềm đấy! Chính là chị Lai mà Cát Cát dẫn tới nhậu với chúng mình đấy!” Đai Khí chưa hết phấn khích, giọng cao đến mấy tông.
“Chị Lai? Chị ta làm sao?”
“Mày đùa với tao hả? Chị Lai đó chính là tổng biên tập mà Tiểu Tinh tuyển đấy!”
“...Hả???”
Đại Khí ngồi đó thao thao bất tuyệt những gì, tôi không nghe thấy gì hết.
Thật lòng mà nói tin này làm tôi quá sững sờ, trong phút chốc không thể ổn định tinh thần trở lại được. Từ trước đến nay chỉ biết gọi là chị Lai, chứ thực ra không hề biết tên thật chị ta là gì, không ngờ lần này được biết, lại trong phút chốc mà biết nhiều điều vậy, một tiếng trước còn uống rượu hát hò, nay tự nhiên lại trở thành cấp trên sau này của mình? Thật khó có thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, chuyện này chắc chắn Cát Cát cũng phải biết chứ? Không chừng tôi là người cuối cùng biết chuyện cũng nên, tuy biết rằng có khả năng chỉ là trò đùa ác ý, nhưng lúc này trong lòng tôi lại trào dâng cảm xúc bị xúc phạm.
Điều làm tôi buồn bực nhất chính là sau một hồi nói chuyện với Đại Khí, ánh sáng lung linh chan hòa lúc nãy đột nhiên biến mất, hóa ra không phải cùng nói đến một người một việc, niềm vui kia tất nhiên cũng biến mất, gian tình suýt chút nữa nổi lên mặt nước trong giây lát lại bị chìm xuống đáy biển.
“Hứ! Mày không biết thật hả?” Đại Khí cũng nhận ra tôi ngạc nhiên không phải giả vờ mà là thật.
Tôi ngơ ngắc lắc đầu, trong lòng trăm ngàn cảm xúc.
Đại Khí giơ chân đá tôi một cái: “Xong rồi, thế mà tao lại tiết lộ chứ! Tao còn tưởng mày và Cát Cát hùa nhau giấu tao cơ!” Đang nói, nụ cười sáng rỡ vừa rồi đột nhiên dần tắt ngóm: “Ấy, không đúng, vậy lúc nãy mày nói với tao là chuyện gì?”
Tôi phẩy tay, ánh mắt vẫn còn ngạc nhiên.
“Thôi đi! Mày căn bản không biết Lai Điềm Điềm là tổng biên tập thì mày định nói với tao những gì chứ? Khai mau!”
“Không có thật mà.” Tôi vẫn chưa định thần, đang phân tích xem chị Lai là sếp tôi thì phúc thế nào, họa ra sao.
“Tao vẫn không tin! Hôm nay tao bắt mày phải nói mới được!” Đại Khí đứng lên, xoay xoay tay, sau đó đến trước mặt tôi giứ giứ: “Thấy cú đấm của Mike Tyson chưa? Nếu mày còn không nói thật, tao đấm cho răng môi lẫn lộn đấy.”
“Người anh em, mày không thể chui vào tim tao thế chứ, để chừa cho tao một ốc đảo đi!” Tôi ra chiều thâm tình, kéo tay Đại Khí, cẩn thận dò la: “Này, hôm nay mày không nhận được cuộc điện thoại nào bất thường hả?”
Đại Khí nghi ngờ: “Là ý gì? Làm gì có điện thoại nào? Rốt cuộc mày muốn chơi trò trốn tìm gì đấy?”
“Không có, không có.” Tôi xua xua tay: “Tao trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà, hôm qua bấm quẻ thấy hình như mùa xuân sắp đến với mày, một bãi cứt trâu chuẩn bị được hoa nhài cắm...”
“Im! Mày định lấy Tiểu Thiên ra để đánh trống lảng hả?” Đại Khí trợn mắt, suy nghĩ 2 giây, đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Ấy, không đúng, Lai Điềm Điềm là tổng biên tập, chẳng lẽ em gái tao cũng biết? Hai đứa tụi mày thông đồng với nhau?”
“Không có! Không có thật mà!” Tôi khổ sở: “Cát Cát không biết thật, tụi tao làm sao mà giấu mày được.”
Đại Khí gật gật đầu: “Thế còn được, mày với em gái tao có thể tốt hơn tao với nó được sao? Nực cười.”
Nghe xong, tôi nhân cơ hội: “Sao trong mắt mày tao lại mất dạy vậy nhỉ? Tao và Cát Cát chênh lệch lắm à? Sao không xứng chứ?”
Đại Khí lại cười, cầm chai bia cụng với tôi: “Bực rồi, bực rồi kìa, tao chỉ nói vậy thôi, ai nói mày không xứng, bao nhiêu năm vậy tao còn không hiểu mày sao? Được rồi, tao sai rồi, được chưa?”
“Câu này của mày tao thấy chướng lắm, tao làm sao mà không xứng với em gái mày chứ?” Tôi bắt bẻ.
Đại Khí trợn mắt: “Xứng cũng không được!”
“Rồi... rồi! Không được... không được!” Tôi cũng cười: “Mà tao có làm gì mày biết sao được.”
Đại Khí nghe xong đứng dậy đặt chai bia xuống, ra chiêu hổ quyền: “Mày dám?”
“Ái chà, sợ mày hả?” Tôi cũng đứng dậy, ra chiêu thằn lằn.
Cố thủ…
Hai bên nhìn nhau, không nhường bước. Cao thủ quyết đấu không lơ là khinh địch.
Bỗng nhiên...
“Ngũ hổ vồ xôi!”
“Khỉ trộm đào tiên!”
...