← Quay lại trang sách

Lie to me – Lời nói dối định mệnh

[Nói chung, trong quá trình trưởng thành của mỗi cô gái, không chỉ một lần nêu ra chân lý rằng đấng mày râu không đáng tin. Lâu dần điều này trở thành một niềm tin, mỗi khi tình cảm gặp trắc trở, không cần biết ai đúng ai sai nhưng khái niệm này dần càng được khẳng định trong họ.]

Buổi sáng Đại Khí chào xong ra khỏi nhà, bữa sáng cũng chưa kịp ăn, bảo tôi rằng công ty có việc gấp. Lừa ai chứ, lúc nó đánh răng tôi thấy nó nghe điện thoại, lắp ba lắp bắp: “Tới ngay... tới ngay!” Không cần đoán cũng biết, người gọi đến chính là Tiểu Thiên.

Đại Khí đi rồi, tôi lại trở thành người cô đơn, không vệc gì làm, chán chán, ngủ một giấc tới trưa, dậy xuống bếp trổ tài ẩm thực – đun nước úp mỳ.

Lúc ăn mỳ Cát Cát gửi tin nhắn đến, xem ra cô ấy vẫn chưa biết tình hình:

“Ái khanh, đã lâu không tâu sớ, không biết nội các trong triều có biến cố gì không?”

Tôi trả lời:

“Bẩm thái hậu, nội các không có gì khác thường, chỉ là Trần lão đại nhân Đại Khí lắm nghi hoặc, nguy cơ gian tình giữa thần và thái hậu suýt bị bại lộ, thần đã hóa dữ thành lành.”

Chưa được 2 phút, tin nhắn trở lại: “Ái khanh ngoan, mau về Thái lễ phủ nghỉ ngơi đi.”

...Cô nhóc này thâm thật, bảo về Thái lễ phủ, hóa ra mình là thái giám sao? Được, tạm thời không để bụng, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ ra một việc. Trả lời:

“Thần có một nghi hoặc, thái hậu chắc biết chuyện chị Lai đã vào quản lý Hàn lâm viện?”

Đợi cả buổi, không trả lời − quả nhiên Cát Cát từ lâu đã biết chuyện chị Lai lên Bắc Kinh là để làm sếp trên đầu tôi! Hai chị em này chắc chắn muốn trêu tôi, cũng may tôi là thanh niên gương mẫu nên được ông trời phù hộ cho biết trước.

Ăn mỳ xong lại buồn ngủ, đang nằm trên giường mơ màng thì Đại Khí gọi đến, Tiểu Tinh hỏi tôi đã đọc xong bản thảo mà anh ta đưa hay chưa, bảo tôi ngày mai đến công ty gặp mặt tổng biên tập và ban lãnh đạo mới thành lập, trao đổi ý tưởng. Tôi nói không vấn đề gì. Tổng biên tập là chị Lai, tôi dám có ý kiến sao?

Tôi vốn dĩ cũng lo lắng không biết sẽ xây dựng mối quan hệ với tổng biên tập mới như thế nào, bây giờ sự lo lắng này hoàn toàn tan biến, tôi và chị Lai tiếp xúc mấy lần, quan hệ vui vẻ, thêm có quan hệ với Cát Cát, đúng là trời ban lương duyên.

Loại nhân tài lòng không chí lớn như tôi, sống được thế nào thì hay thế đó, muốn sống nhẹ nhàng quả đơn giản. Lên mạng, xem đĩa, ngủ... còn không nhớ được mình đã ngủ như thế nào, nhưng tỉnh dậy như thế nào thì tôi nhớ rõ. Đó là một loại trực giác, đang nhắm mắt ngủ bỗng nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn mình, bèn lo lắng mở mắt ra − quả nhiên có người đang nhìn!

Cát Cát đứng ở cửa phòng nhìn tôi, vẫn mặc bô quần áo hôm qua đi hát karaoke, rõ ràng vừa về đến nhà.

Lập tức ngồi dậy cười toe toét, nhảy ra phía sau ôm chầm khi cô ấy đang muốn quay đầu chạy.

Cát Cát co người lại, rồi dần thả lỏng, nghiêng đầu sang bên: “Ngủ dậy lại giở trò sàm sỡ hả?”

“Anh cứ nghĩ em đang giận cơ.”

“Em giận được sao? Anh là gì của em chứ?” Vừa nói vừa quay lưng lại nháy mắt với tôi.

Tôi cũng cười, cúi xuống hôn cô ấy.

Hai đứa hôn nhau ở chân cầu thang, hôn mãi, hôn mãi… cánh tay ôm qua eo cô ấy bắt đầu níu chặt, để cho người cô ấy áp sát vào tôi. Cô ấy nhận ra được thay đổi trong hành động của tôi, nhấn vai đẩy ra, mặt đỏ ửng, tay vẫy vẫy quạt ngang mặt tôi: “Anh không thể hôn người ta một cách trong sáng lành mạnh được sao?” Nói xong quay lưng lên lầu.

Tôi vịn tay vào cầu thang ngước lên: “Em có bao giờ nghe nói hôn mà lại lành mạnh không?” Bồi thêm câu nữa: “Em làm gì thế?”

“Thay quần áo.”

“Tối nay ăn gì nào?”

“Cho anh đói, đợi em thay quần áo xong nấu cho!”

Cát Cát biến mất sau góc rẽ tầng hai, tôi vẫn vịn vào cầu thang cười ngu ngơ. Đây cũng là cuộc sống mà người ta vẫn đồn đại, sự nghiệp thăng tiến, nhà cửa sang trọng, người đẹp hiền thục. Không ngờ họ Lại tôi cũng cũng có ngày hôm nay, ông trời đúng là không có mắt, ha ha ha...

Ấy, hình như tôi quên mất điều gì thì phải? Đúng rồi, bị sắc đẹp quyến rũ thật nguy hiểm suýt chút nữa quên mất ép cung Cát Cát khai ra âm mưu của cô ấy và chị Lai, cũng may tôi phẩm hạnh đoan tường, cương chính liêm minh, kịp thời nghĩ ra.

Đương nhiên, cũng không cần phải hỏi dồn, cho dù là trò đùa thì cũng là thiện ý, chị Lai và tôi hợp tác làm tòa soạn, bất luận về phương diện nào cũng không phải chuyện xấu, Cát Cát chắc chắn biết trước, nên mới nghĩ cách cho tôi gặp “chồng kute” của cô ấy, có lẽ cô ấy muốn cho tôi sự bất ngờ, đúng là nghịch ngợm!

Cát Cát thay xong quần áo xuống tầng, tôi luôn cười nhăn nhở với cô ấy mà không nói gì, quả nhiên làm cô ấy ngại, trừng mắt lên: “Nhìn gì vậy?” Sau đó lảng tránh ánh mắt tôi chạy xuống bếp.

Cô ấy cột tóc cao, mặc quần thể thao, áo thun dài tới gối, tay áo kéo lên, khoe cổ và cánh tay trắng ngần. Nhìn bóng dáng này, lòng tôi bất giác trào dâng ý nghĩ phạm tội.

“Em xinh quá!” Tôi theo chân cô ấy vào bếp gật gù khen.

Cát Cát quay lại nhìn tôi, tay để dưới cằm, giả vờ nôn, tiếp theo phẩy phẩy tay: “Được rồi đấy, không cần nịnh em cũng làm cho anh ăn, đừng ở đây vẫy đuôi nữa, đi ra kia chơi.” Nói xong bỗng dưng chỉ tay vào tôi: “Này, anh hỏi xem anh trai em tối có về ăn cơm không?”

Tôi lĩnh chỉ, quay ra phòng khách gọi điện, nhận được câu trả lời là tối có tiệc không về nhà ăn cơm, quay qua nhà bếp bẩm báo. Cát Cát lẩm bẩm vậy không cần phải làm nhiều, vừa nói vừa nhanh tay lấy thớt dao ra thái thịt và rau củ.

Tôi rất sung sướng, chắp tay nhìn Cát Cát đầy tà ý: “Cát Cát, vậy giờ chỉ còn thế giới của hai ta, có phải là không còn câu nệ gì nữa không?” Nói xong ôm chầm từ phía sau, hôn một cái lên má.

Cô ấy lấy tay che, gắt nhẹ: “A! Đi ra... đi ra, đừng làm ồn, ra ngoài đợi, đỡ phải xảy ra đổ máu như hôm trước.”

Rất mãn nguyện quay qua phòng khách, hút thuốc xem tivi, trong lòng nghĩ: nếu quả thật sau này cùng Cát Cát nên duyên, cảnh lúc nãy cũng chính là một hạnh phúc bình dị. Sau đó ngồi trên sô-pha, càng nghĩ càng sướng, sắp sướng đến chết đi được rồi thì không chịu nổi, quẳng điếu thuốc lên gạt tàn, đứng dậy lon ton chạy vào bếp, ôm chặt Cát Cát, ra sức hôn mấy cái, lại lon ton chạy ra phòng khách, lấy thuốc lên hút tiếp.

Hút đến hơi thứ hai, trong bếp vọng ra tiếng của Cát Cát sau khi tỉnh ra: “Anh đúng là tên lưu manh, thần kinh!”

Ăn xong thu dọn bát đĩa tôi thuận mồm nói khi nào mời chị Lai qua nhà ăn cơm, Cát Cát bĩu môi, nhìn tôi giễu cợt cái gì mà mời đến nhà? Anh coi đây là nhà anh sao?

Tôi bảo không phải nhà anh, mà là nhà chúng mình, Cát Cát nghe ra ẩn ý, bê bát đũa lên quay lưng vào bếp, tôi đi theo hỏi dò: nếu mời thì phải nhanh lên, nhân lúc còn là bạn bè. Cát Cát lo lắng quay lại hỏi: có nghĩa là sao?

Tôi bảo không phải vậy sao? Đợi người ta cưỡi ngựa đến làm lãnh đạo của tôi, lúc đó mời lãnh đạo về nhà ăn cơm, nếu truyền ra bên ngoài, thì đồng nghiệp mới cũng như nhân viên mới của tôi chẳng lẽ không cho rằng tôi kết bè kết phái, nịnh bợ bề trên hay sao?

Ăn xong, Cát Cát dọn bát đũa vào bếp, cho vào bồn, mở vòi bắt đầu rửa, đầu không ngẩng lên hỏi tôi: “Ai nói cho anh nghe chuyện này vậy?”

Tôi cười đắc ý: “Rừng gỗ quý nào mà chẳng có lâm tặc. Anh vốn dĩ vô tâm, nếu không có mấy tên gián điệp nằm vùng, chẳng phải bị em với chị Lai đùa mãi sao?”

Cát Cát không cười, nhìn tôi: “Đâu có vô tâm, anh cũng để ý lắm đấy chứ.”

Tôi chợt thấy cảm xúc của cô ấy khác thường, lập tức lảng sang chuyện khác: “Anh có tâm địa gì cũng bị em lật tẩy.” Nói xong quỳ một chân xuống, giơ tay về phía cô ấy: “Ôi, em chính là vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm vắng lặng làm anh ngây ngất, Juliet ôi, trong lúc tối tăm vô bờ, em chính là viên ngọc duy nhất vô giá…”

Cát Cát rõ ràng cố nhịn cười, quay đầu trừng mắt: “Ôi, Romeo, biến ra khỏi nhà bếp cho em!” Vừa nói vừa vẩy nước vào tôi.

Tôi thất thểu bước ra khỏi nhà bếp nhưng cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cô ấy đã không muốn tôi hỏi về vấn đề này, thì tôi cũng không nên khiến cô ấy khó chịu. Cô ấy không nói sự thật cho tôi biết nhưng lại cho tôi gặp chị Lai, chắc muốn âm thầm làm cho tôi việc gì đó, chút tâm tư này của phụ nữ chẳng lẽ tôi còn không đoán ra? Ha ha.

*

Ngồi ở phòng khách gọi cho Đàm Đôn, báo cho nó nguy hiểm đã qua, Di Di chưa kịp gây ra sóng gió nào cả, tất cả đã được tôi hóa giải một cách dễ dàng. Đàm Đôn khen tôi một hồi, sau đó thì thầm bảo tôi rằng dạo này Tiêu Tiêu rất kỳ lạ, thường trốn Đàm Đôn gửi tin nhắn, hình như bắt đầu làm gián điệp hai mang.

Điều này tôi cũng đoán ra, qua cảm giác của tôi cộng với lời này của Đàm Đôn, tôi cũng hiểu tổng thể về Tiêu Tiêu, căn bản là một cô gái rất cảm tính, suy nghĩ vấn đề thường không dùng lý trí mà dùng cảm xúc. Bởi vậy đứng ở góc độ phụ nữ, lại còn bị những lời dối trá của Di Di che mắt, sự đồng cảm lớn hơn sự tin tưởng của cô ta với đàn ông, bất luận người đó là tôi hay là Đàm Đôn.

Nói chung, trong quá trình trưởng thành của mỗi cô gái, không chỉ một lần đưa ra kết luận rằng đấng mày râu không đáng tin. Dần dần điều này trở thành một khái niệm, mỗi khi tình cảm gặp trắc trở, không cần biết ai đúng ai sai nhưng khái niệm này càng được khẳng định hơn trong lòng họ.

Dặn dò Đàm Đôn theo dõi sát hành động của Tiêu Tiêu, đồng thời làm chiến thuật về tư tưởng và tác chiến, giữ liên lạc.

Điện thoại còn chưa tắt, Cát Cát đã từ nhà bếp đi ra, nhìn tôi, quay sang mở tủ lạnh lấy lon nước, giọng nhão nhoẹt: “Ngủ ngon!” Xong vui vẻ chạy lên cầu thang.

Tôi ngẩn ngơ, mới hơn 7 giờ, chúc ai ngủ ngon chứ? Không thể như vậy được?

Đàm Đôn nghe thấy tiếng của Cát Cát, sở thích nghề nghiệp trỗi dậy: “Này này, Đại Khí không có nhà à? Chỉ hai người thôi hả? Hô hô, vậy mày còn không tranh thủ mà tình nồng ân ái? Giọng của Cát Cát thật là, ái chà, làm cho người ta vừa nghe thấy đã lẩy bẩy cả người, đúng là rau ngon lại để cho lợn ăn.”

Tắt điện thoại ngay lập tức, đứng dậy đuổi theo, cửa phòng Cát Cát không đóng, cô ấy đang ngồi trên ghế làm việc trên máy tính. Tôi gõ cửa, đường hoàng bước vào, rất lịch sự rồi… ngồi chồm hỗm bên cạnh cô ấy, ngước lên nhìn tội nghiệp.

Cát Cát mắt vẫn dàn vào màn hình, giơ tay xoa xoa đầu tôi: “Ngoan.”

Tôi hất tay cô ấy xuống, đứng phắt dậy ôm ghì, không ngờ cô ấy giãy ra, hơn nữa lại dùng đòn mà đa phần phụ nữ hay dùng – cấu véo. Một phát cấu trúng cánh tay của tôi, đau quá buông tay ra, cô ấy liền lùi về sau hai bước lăn lên giường, lăn một vòng qua bên kia, đứng dậy, rất đắc ý vuốt tóc.

Được lắm, tôi làm sao cam lòng? Giơ móng vuốt định nhảy lên, Cát Cát bên kia giường ngẩn ra, lập tức giơ nắm đấm, nhưng rất không chuyên nghiệp, rất hài hước.

“Đừng qua đây, em đánh cho lật mặt đấy!” Cát Cát giơ hai nắm đấm về phía tôi, còn tạo dáng rất ngốc nghếch: “Đừng trêu em, em mà động thủ đến em còn thấy sợ đấy!”

Quả là đáng yêu, kiểu đáng yêu này làm tôi mê tơi, hơn nữa theo tôi thấy, đó hoàn toàn là sự đáng yêu mang chút khêu gợi, đương nhiên, trong những lúc như thế này, định nghĩa về sự khêu gợi trong mắt đàn ông rất chủ quan, chỉ cần cho là khêu gợi thì làm gì cũng là khêu gợi.

Tôi bèn chớp đúng thời cơ bay nhanh lên giường, cũng lộn một vòng qua bên kia, lúc Cát Cát không để ý, giơ tay túm được cô ấy, đè xuống giường. Chà, nếu mà nói đến nhanh nhẹn, đàn ông những lúc như thế này thì kể cả là đui què mẻ sứt cũng vẫn có thể bay nhảy chẳng khác siêu nhân.

Cát Cát ngã ra giường kêu lớn, nhưng lập tức bị tôi bịt miệng, thật lòng mà nói, hôn Cát Cát là một việc tràn đầy đê mê và thú vị. Bởi Cát Cát vô cùng mẫn cảm với những nụ hôn, hễ hôn nhau là cả người cô ấy mềm nhũn, toàn thân, rồi môi đều mềm ra, thuộc tuýp con gái chỉ cần một nụ hôn là sẽ loạn tâm. Tuy chúng tôi đã khóa môi nhiều lần, nhưng lần nào cũng là cô ấy buông ra trước, đó là vì đến một lúc nào đó, cô ấy biết nếu không làm vậy thì sẽ không thể nào buông ra được nữa...

Hôm nay không giống mọi khi, cô nam quả nữ trên giường, lửa lại thiêu đốt trong lòng, Cát Cát bị tôi đè phía trên, nắm chặt hai tay, hôn thật sâu, ban đầu cũng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng rơi vào cảm xúc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Tôi chỉ hôn thôi, chưa động tay động chân, phải đảm bảo không có sơ suất, không được đánh rắn động cỏ, chỉ đủ làm cho đối phương biết tôi ngoài hôn ra còn có chút ý đồ khác nữa, tuy đúng là như vậy, nhưng phải tuân thủ thứ tự từng bước.

Hôn nhau rất lâu, môi cũng tê cả, mắt của Cát Cát bắt đầu đê mê, tôi đoán được thời cơ thuận lợi, bèn chuyển sang hôn hai tai và cổ, cô ấy nghiêng đầu, mắt nhắm nhẹ, miệng phát ra tiếng kêu nhẹ dù đã cố gắng kìm nén, thân thể cũng bắt đầu động đậy.

Tôi cảm giác đã đi đúng đường, hơn nữa đến bước này mà cô ấy vẫn không phản kháng, có thể coi đã ngầm cho phép không nhỉ? Bèn lấy hết can đảm, tay bắt đầu chạm từ eo rồi mân mê lên trên, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cô ấy.

Cát Cát hơi co người lại, không mở mắt ra, ý thức được lấy tay nắm lấy bàn tay của tôi đang đặt lên ngực, nhưng nắm một cách hết sức yếu ớt, chỉ là phản kháng theo bản năng, một lúc sau bàn tay đó bỏ ra, đặt lên mặt che đôi mắt, nhè nhẹ duỗi thẳng người ra.

Ôi? Cô bé này, hàm ý của hành động này của cô có phải đang truyền đạt rằng, phía dưới tôi cũng có thể muốn làm gì thì làm?

Không tên đàn ông bình thường nào lúc này lại không hưng phấn, tay của tôi lại mân mê xuống phía dưới, cố gắng tìm đuôi áo ngoài dài thườn thượt của Cát Cát − tôi phải vào trong mà, cách một lớp áo cũng không được.

Tay mò mãi xuống tới đầu gối mới tìm được đuôi áo, mà môi của tôi không thể rời khỏi môi và cổ của cô ấy, chỉ sợ nếu rời khỏi sẽ làm nguội đi cảm xúc nãy giờ mất công nuôi dưỡng. Tôi bèn phía trên thì hôn, tay thì mò đầu gối, tư thế rất chi là khó coi, rất giống động tác yoga.

Tay thò vào trong áo, mân mê đến eo và khuôn bụng căng tràn da thịt, nóng bỏng, vuốt ve nhẹ nhàng, lên xuống không ngừng, làn da mỏng manh chỉ cần tôi chạm nhẹ thôi đã run rẩy, lúc này tôi gần như vỡ òa, tiếp tục tìm đường lên trên, cách một lớp áo ngực cuối cùng là sẽ chạm được vào ước mơ của tất cả đàn ông.

Toàn thân Cát Cát co rúm lại, mở to mắt tìm tôi, mắt rất ướt, dang hai tay ôm lấy cổ và hôn tôi thật sâu.

Các vị thấy rõ rồi chứ! Là cô ấy chủ động ôm hôn tôi, tôi bị động, điều đó nói lên rằng, việc – mà − ai – cũng − biết – là − việc – gì − đó đến giai đoạn này đã chắc chắn, các vị nhìn xem, việc này diễn ra, nói thật, có đánh chết tôi cũng không tin hôm nay lại có thể hành động như vậy với Cát Cát, ai ngờ nữ thần may mắn chiếu cố, tôi cũng không còn cách nào khác.

Cứ hôn nhau mãnh liệt như thế, hai chân tôi kéo gần vào, đôi tay cũng bắt đầu giải phóng khỏi tính cách vốn có, thân thể Cát Cát cũng uốn éo mãnh liệt, từ từ không còn giữ ý, hai tay ôm chặt cổ tôi, âm thanh lúc nãy cố nín giờ cũng thoải mái phát ra. Những tiếng “ư...ư...” phát ra từ mũi lúc hôn tôi, khiến tôi phiêu diêu không thể tả.

Quấn với nhau như cặp song sinh dính liền, tôi ôm cổ Cát Cát, kéo cô ấy từ từ ngồi dậy, đối diện với tôi trên giường. Cô ấy nhìn tôi, lập tức cúi mặt, mặt đỏ ửng, sóng mắt dao động, nhưng một cánh tay vẫn ôm khư khư cổ tôi.

Tôi biết, giây phút thần thánh sắp đến. Tôi sắp sửa dùng tấm thân nghìn vàng của tôi dâng hiến để thỏa mãn dục vọng của Cát Cát...

Không sao, tôi tình nguyện mà!

Cứ ngồi đối diện nhau như thế, hai tay tôi vuốt xuống dưới, nắm đuôi áo cô ấy, bắt đầu kéo dần lên trên, đến khi cởi ra...

Cát Cát nhắm mắt, đầu nghiêng qua một bên, len lén nhìn tôi, mặt đỏ như gấc, có vẻ cô ấy còn căng thẳng hơn tôi, từ từ giơ hai tay lên, chuẩn bị phối hợp với tôi trút bỏ chướng ngại vật.

Đúng lúc tôi đã cởi được chiếc áo ngoài ra khỏi chiếc bụng phẳng lỳ nõn nà của cô ấy, Cát Cát đột nhiên ngước thẳng đầu lên, giống như trông thấy cái gì đó rất bất thường, vẻ mặt sững sờ một lúc, không đợi tôi kịp phản ứng, cô ấy đã đứng bật dậy, đứng trước mặt tôi nhìn nghiêng nhìn ngửa, sau đó không một chút do dự, đẩy tôi ra, quay người bước xuống giường, lon ton chạy đi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: Đại Khí về rồi! Còn đứng sau cửa, đã trông thấy cảnh này. Xong rồi!

“Xong rồi!” Tôi còn chưa kịp quay lại, Cát Cát đã kêu lên sau lưng tôi: “Phải làm sao đây?”

Tôi quay đầu lại, cô ấy đứng trước màn hình máy tính giậm chân giãy nảy.

“Sao thế?” Tôi vô cùng mất hứng, buồn bã bước xuống giường, bước đến hỏi han, thực ra hận đến nỗi muốn đập vỡ cái máy tính này đi!

“Màn hình chuyển màu xanh rồi!” Cát Cát vẻ mặt căng thẳng, không giống đang giả vờ, cầm chuột nhưng không dám động đậy, đứng đó đập bàn.

“Khởi động lại là xong mà!” Tôi nhìn lướt qua, hai tay ôm chặt cô ấy từ phía sau.

Cát Cát giãy ra: “Đừng phá, bảng báo cáo em làm cả ngày hôm nay, lúc nãy đang mở, nếu mất rồi em phải làm lại, không kịp nộp!”

Đúng là lo lắng thật, mắt cô ấy đỏ lên, tôi bị đẩy ra mặt hơi ngượng, nhìn màn hình máy tính, đặt hai tay lên vai cô ấy: “Không sao, chắc sẽ khôi phục được.”

Cát Cát quay đầu lại, ánh mắt vui mừng khôn xiết: “Thật hả?”

Trình độ máy tính của tôi còn lâu mới được lên level, nhưng theo tình hình và vẻ mặt của Cát Cát, lừa cô ấy một chút chắc là được, tôi bèn nghiêm túc đẩy cô ấy sang một bên, lấy chuột giả vờ làm gì đó, sau đó phán rằng vấn đề không lớn lắm, với sự thông minh và trí tuệ của tôi có thể giải quyết được.

Cát Cát nhẹ nhõm đi nhiều, ấn tôi ngồi xuống ghế bắt khẩn trương làm, nhất định phải bảo đảm không được có sơ suất. Tôi đồng ý đồng thời đưa ra điều kiện trao đổi, rằng câu chuyện không thể dừng giữa chừng, máy tính sửa xong thì chuyện khác cũng phải tiếp tục, cô ấy nghe hiểu xong, véo tôi một cái rõ đau.

Tôi kéo Cát Cát ngồi lên đùi, vừa sửa linh tinh trên máy tính vừa hôn cô ấy − tôi phải duy trì sức nóng, không thể để công sức khó khăn lắm mới đốt củi thành lửa to, chỉ vì một cái máy tính chết tiệt mà biến thành tro tàn. Cũng may cô ấy cũng chưa nguội hẳn, hai tay ôm cổ, miệng cọ vào tai tôi nhưng hai mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.

Đột nhiên, cô ấy như nhớ ra việc gì, đứng phắt dậy.

“Sao thế?” Tôi chột dạ, không phải là mất công toi chứ?

Cát Cát không nhìn tôi, cắn cắn môi, cúi đầu, chỉ vào màn hình: “Anh chắc chắn làm được đấy chứ? Đừng làm mất bảng biểu báo cáo của em đấy!”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ − em định làm gì thế?”

Vẫn không nhìn tôi, cô ấy quay người bước ra cửa, giọng rất nhỏ, rất dịu dàng: “Em... em đi tắm, lúc nãy bị anh phá đám người đầy mồ hôi, khó chịu.”

Tôi phút chốc hiểu ra, cô nàng đi chuẩn bị cho lát nữa đây mà, bởi nói cho cùng chuyện đó, là trần trụi không còn bí mật gì để che giấu. Chắc cô ấy muốn lần đầu với nhau thật tốt đẹp, cho tôi một ấn tượng, thơm tho, sạch sẽ.

Đúng là một cô gái tỉ mỉ tận tâm, tôi cảm động, quyết định lát nữa sẽ cố gắng hết mình!

“Đừng tắm lâu quá, không cần nhiều thời gian đâu, ai biết được anh của em khi nào về!” Tôi nói với theo.

Câu nói này của tôi không có ý gì xấu, nhưng người nghe thì có ý, Cát Cát quay đầu lại nhìn tôi kỳ quái, mặt đỏ ửng: “Hứ!” Nói xong quay lưng biến mất.

Tôi nhìn màn hình máy tính, bấm vài cái, máy tính trở lại trạng thái bình thường, thật sung sướng, diễn tả thế nào được nhỉ? Nghĩ xem từ nào văn chương nho nhã một tý nhỉ − Ây dà! Không được rồi, tôi không đợi được nữa rồi!

Kiểm tra một lượt, thật ra máy tính chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là tiếp xúc điện không được tốt, đương nhiên nhiệm vụ quan trọng nhất là xem xem bảng biểu báo cáo của Cát Cát còn không. Mở từng file trong file công việc cuối cùng cũng thấy, mở ra xem không vấn đề gì, thời gian lưu cũng là ngày hôm nay, thành công mỹ mãn, chỉ cần đợi cô nương ra cùng tôi vào nhóm lại lửa tình là được.

Thì thầm bài That night, mở linh tinh xem trong máy tính của Cát Cát, bỗng điện thoại reo. Nhìn số gọi đến, số lạ, nhưng ít nhất cũng thấy có gì đó quen quen, vốn dĩ không muốn nghe, thông thường quen biết thì điện thoại đến đều hiện tên, đây hiện số lại thấy quen quen, hay là số phụ của ai đó nhỉ?

Nhấn nghe, giọng nói bên kia làm tôi giật bắn người: “Xin chào, chàng rể nhỏ!”

“Ai đấy?” Tôi chưa phản ứng kịp, giọng nói nghe quen quen.

“Haha... đến giọng nói của tôi mà cậu cũng không nhận ra, sau này chết chắc.” Đối phương tiếp tục trêu: “Suy nghĩ thử xem, cậu không giống tên ngốc mà!”

Nghe ra rồi: “Chị Lai, ha ha...trong điện thoại nhất thời không nghe ra.”

“Xem như cậu thông minh, đến giọng cấp trên cũng không nghe ra thì sau này làm sao có quả ngọt mà thưởng thức chứ?” Chị Lai hi hi ha ha lấy giọng: “Sao hả? Biên tập Lại, nghe vợ tôi bảo cậu biết cả rồi?”

Thở phào nhẹ nhõm, tôi tiếp tục nhấp chuột mở file xem, miệng vẫn trả lời: “Ha ha, đương nhiên rồi, âm mưu của hai người giấu được mãi sao? Hồi đại học tôi học chuyên ngành cảnh sát điều tra đấy!”

Vừa nói vừa nhìn thấy file ghi là Nhạc Cũ, mở ra xem, không phải là file nhạc, toàn bộ là file Word, theo trực giác, tôi đoán hay trong này ghi lại lịch sử tình cảm của Cát Cát. “Nhạc Cũ” – cái tên nghe rất ẩn ý.

Trong điện thoại chị Lai vẫn đang đối đáp: “Ô, thật sao? Vậy biên tập Lại, đã biết rồi chẳng lẽ cậu không có ý định trả thù? Chẳng phải cậu đang hận tôi lắm sao?”

Thật kỳ lạ, kiểu nói này sao nghe quen quá? Nghe xong thấy bất an: “Đừng đùa mà lãnh đạo, tôi có gì phải hận chị chứ?”

Vửa nói vừa mở file ra xem, một tiêu đề đập vào mắt: Cuộc Săn Bắn Tối Qua? Ha ha, không ngờ Cát Cát cũng là cô gái có tài văn chương, viết những bài như thế này... Hả? Tiêu đề này, nội dung này, sao mà quen thế? Hình như là...

Điện thoại vẫn đang nói: “Cậu không hận tôi sao? Biên tập Lại, tôi cứ nghĩ tôi yêu cầu cậu đăng thư xin lỗi, cậu sẽ hận tôi cả đời chứ!”

...

Tôi đột nhiên nhớ ra sao giọng nói chị Lai sao mà nghe quen thế.

Tôi cũng đột nhiên nhớ ra tại sao tiêu đề và nội dung bài văn trước mắt nhìn quen đến thế.

Đã có lần, tôi thấy bài văn này trên mạng, sau đó trực tiếp dùng vào nội dung tòa soạn của tôi, cũng từ đó bắt đầu gây thù chuốc oán với một người, sau đó lại xảy ra một việc tương tự, tôi và người này thù hằn ngày càng sâu đậm, đến khi chị ta dùng sếp của tôi làm áp lực, bắt buộc phải đăng bài xin lỗi đầy nhục nhã.

Không sai, tên trên mạng của người đó, chính là Thái đại tiểu thư.

Bài viết của cô ta chính là bài mà tôi nhìn thấy trước mắt, giọng nói của cô ta đang vọng lại từ bên kia điện thoại.

Việc này là sao?

Đầu dây bên kia không lên tiếng, do dự một lúc mới bắt đầu dè dặt: “Này này, biên tập Lại, không phải chứ? Giờ mới nhớ ra là phải hận tôi?”

Tôi bắt đầu cảm thấy có chút tức giận, tuy vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết logic trong việc này, nhưng rất rõ ràng, tôi bị chơi rồi.

“Ha ha, chị Lai, nếu chị không gọi cho tôi cuộc điện thoại này, không dùng cái giọng kỳ quái đó nói chuyện với tôi, tôi còn không biết chị là Thái đại tiểu thư đấy!” Tôi vừa nói vừa cười nhưng rất lạnh lùng.

Lần này đến lượt bên kia im lặng.

Khoảng một phút sau, bên kia vẫn không lên tiếng, tôi nhấn tắt điện thoại.

Ngồi trước máy tính, xem bài văn trước mặt, tôi hoang mang, cố gắng chỉnh lại cảm xúc, suy nghĩ.

Nhưng tôi không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng, sau đó điện thoại lại vang lên, vang ra từ túi xách trên đầu giường của Cát Cát, có thể khẳng định, là chị Lai gọi cho Cát Cát, có lẽ thông báo tình hình.

Chắc là vậy, Cát Cát thông báo với chị Lai rằng tôi biết hết mọi việc, chị Lai cho rằng tôi biết toàn bộ, mới gọi điện đến, thật ra tôi không biết, thậm chí còn không nghĩ chị ta hoặc cả hai người họ chính là Thái đại tiểu thư.

Tôi không hiểu được gì nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ xoay mòng mòng, nhanh đến nỗi tôi choáng váng.

Chỉ duy nhất một suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi – bị – chơi – rồi.

Có tiếng bước chân rất nhẹ, tiếp theo một bóng người xuất hiện ở cửa.

“Sửa xong chưa anh? Không vấn đề gì chứ?” Giọng nói rất quen thuộc, thân thiết, có chút lo lắng và hồi hộp.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn: đầu tóc Cát Cát hơi rối đang nhìn vào máy tính, chỉ vài cọng xõa xuống, còn lại dính trên cổ và vai, vẫn mặc chiếc áo rộng thùng thình có mũ, dài tới gối, nhưng phía dưới không mặc gì cả, lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Hai cánh tay áo cũng không kéo lên, buông thõng, hai tay đút túi, hệt đứa trẻ nghịch ngợm cố chui vào bộ quần áo người lớn, đáng yêu đến chết người. Cô ấy đứng đó thẹn thùng, căng thẳng, mắt cụp xuống không dám nhìn tôi.

Nếu ở trường hợp khác, hoặc chỉ mấy phút trước đây thôi, vẻ mặt này, dáng vẻ này, đúng là tư thế khiến người ta cảm thấy động lòng nhất, một Cát Cát như thế này không nghi ngờ gì, chính là nữ thần của tôi.

Nhưng lúc này đây, tôi lại bị chia thành hai phần, phần trên phần dưới đang phân ra suy nghĩ, phần dưới bất động, phần trên không hề có cảm xúc.

Không một ai thích bị người khác lừa dối cả, bởi vậy tôi hiểu được sự phẫn nộ của tôi bây giờ, sự đùa giỡn của Di Di đã làm cho tôi có một sự ám ảnh tâm lý dữ đội, không ngờ sự việc ấy lại diễn ra hết lần này đến lần khác, mà người đứng sau màn kịch này lại là người mà tôi tự cho là bạn gái mình.

Cát Cát có lẽ cảm giác biểu hiện của tôi không bình thường, do dự bước lên: “Anh sao thế?”

Bước đi của cô ấy mang theo luồng gió, tỏa ra hương thơm phảng phất, nhưng tôi lại chìm đắm trong sự phẫn nộ mình bị người khác lừa, không thể thoát ra được, thấy cần phải có một hành động cũng như vẻ mặt nào đó để diễn tả sự cảm xúc của mình.

Đứng thẳng dậy, đến bên cạnh Cát Cát, đứng quay lưng lại với cô ấy: “Sửa xong rồi, đã ok, anh đi trước đây.” Nói xong đi ra, đến cửa đứng im không quay lại, nói thêm một câu: “Lúc nãy điện thoại em reo, nếu anh không đoán nhầm là Lai Điềm Điềm gọi đến.”

Rồi bước nhanh xuống cầu thang.

Cát Cát không đuổi theo, tôi biết cô ấy chắc chắn đã nhìn thấy màn hình máy tính của mình, nhìn thấy bài viết mà tôi mở, tôi tin lúc đó cô ấy đã lờ mờ đoán ra.

Về phòng, lấy ví tiền và chìa khóa, sau đó ra cửa thay giày ra ngoài.

Tôi cố ý đóng cửa thật mạnh, chắc cô ấy cũng nghe thấy.

Việc còn lại, cứ để cô ấy và chị Lai tự đối chất và tự ăn năn, tôi tin hành động rất dõng dạc và dứt khoát của tôi cũng đủ thể hiện cảm xúc của mình rồi, cô ấy chắc cũng biết lòng tôi đang rỉ máu.

*

Nhiều lúc bạn sẽ có cảm giác bình thường rất nhiều bạn bè, nhưng một lúc nào đó đột nhiên phát hiện ra mình vô cùng cô độc, không tìm được ai có thể cùng ngồi tâm sự, và lúc đó đành chọn cách tự giải sầu.

Hơn 10 giờ, tôi ngồi ở quán bar KI, trong tiếng nhạc điên cuồng nốc hết ly này đến ly khác, các nam thanh nữ tú ngồi chật hết các ghế, họ không ngừng nâng ly cùng nhau hò hét, thỉnh thoảng gật gù loạng choạng bước vào sàn nhảy. Những cô phục vụ thân hình bốc lửa, ăn mặc hở hang không hề làm tôi có bất kỳ sự động lòng nào, tôi thậm chí còn hoang tưởng, họ đều có độc.

Đàn ông luôn có khát vọng tìm được một người con gái với khuôn mặt của thiên sứ, thân hình của quỷ dữ, và cũng vì yếu điểm này, nên họ gặp phải hầu hết đều là gương mặt thiên thần nhưng lòng dạ khó lường, ví dụ Di Di, ví dụ chuyện lúc nãy tôi gặp phải.

Kỳ lạ là trong khung cảnh hỗn độn và tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc này, tôi lại có thể suy nghĩ được rõ ràng, rành mạch từng việc một.

Tôi bắt đầu hiểu ra, vì sao lúc ấy Ngây Thơ tỷ tỷ lại căng thẳng ép tôi viết thư xin lỗi. Dựa vào gia thế quý tộc của chị Lai, muốn đè bẹp một tòa soạn tép riu cũng dễ như trở bàn tay.

Tôi bắt đầu hiểu ra lần đầu gặp mặt, chị Lai lại nói chuyện với tôi bằng cái giọng kỳ quái, ánh mắt luôn có chút đả kích, rõ ràng ngay từ đầu chị ấy đã biết tỏng tôi là ai.

Tôi bắt đầu hiểu tại sao chị Lai và Cát Cát luôn lén lén lút lút thì thầm to nhỏ với nhau, bọn họ chứng kiến cảnh tôi bị che mắt, chắc vui mừng lắm.

Tôi bắt đầu hiểu được tại sao Cát Cát lại biết số điện thoại của tôi. Ban đầu cô ấy dùng thân phận là số điện thoại ma quấy rầy tôi, sau này vì mải chìm đắm trong tình yêu mãnh liệt nên tôi đã quên khuấy việc truy hỏi chuyện này...

Tôi phát hiện ra mình có thể nghĩ ra rất nhiều rất nhiều việc, thậm chí còn nhớ ra Cát Cát vẫn nợ tôi 1000 tệ.

Nhưng những việc sau đó tôi không nghĩ ra nổi nữa, tôi đã say.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, phát hiện mình đang dựa vào cầu thang ở lối thoát hiểm của một tòa nhà lạ lẫm. Phản ứng đầu tiên là sợ suýt són ra quần, sờ toàn thân, không mất thứ gì, thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy đi ra. Húp hết một bát mỳ thịt bò, xong xuôi thấy thoải mái hơn rất nhiều, đầu óc không còn choáng váng, lúc ấy mới nhớ ra lấy điện thoại xem giờ.

7 cuộc gọi nhỡ, ngoài 1 số điện thoại lạ, 1 cuộc là của Cát Cát, 5 cuộc còn lại là của Đại Khí, chắc tối qua Đại Khí về nhà, Cát Cát đã nói chuyện với anh trai cô ấy?

5 tin nhắn chưa đọc, 4 tin là của Cát Cát, cách nhau rất lâu, 1 tin gửi lúc 3 giờ sáng:

Một tin: “Em có thể giải thích không?”

Một tin: “Anh không để ý đến em nữa sao? Anh đi đâu rồi?”

Giữa chừng lại có một tin chen ngang, là của Lai Điềm Điềm: “Lại Bảo, đừng trẻ con.”

Sau đó lại của Cát Cát: “Thật không ngờ anh lại như vậy, chúc anh chơi vui vẻ.”

Tin nhắn sau cùng Cát Cát gửi lúc 3 giờ sáng: “Tôi hận anh! Xin anh sau này biến ra khỏi cuộc sống của tôi!”

...Lại chuyện quái gì thế này?!